- 4 -
Tác giả: Meg Cabot
Chiều thứ Bảy
Trên suốt quãng đường từ nhà Lilly về, mình cứ lo nghĩ về những gì bố mẹ sẽ nói khi mình về đến nhà. Mình chưa từng cãi lời bố mẹ bao giờ trước đó cả. Chưa một lần nào.
Khoan, có một lần. Lần đó Lilly, Shameeka, Ling Su và mình đi xem phim của Christian Slater, nhưng cuối cùng lại xem một bộ phim kinh dị. Mình quên mất không gọi điện về nhà. 2 giờ 30 sáng phim mới hết, lúc đó bọn mình đang ở quảng trường Thời Đại và không có đủ tiền bắt taxi.
Nhưng đó là lần duy nhất. Mình đã rút ra được bài học từ lần đó mà không cần mẹ phải phạt hay làm gì cả. Mà mẹ cũng chẳng bao giờ phạt mình bằng cách cấm túc đâu. Vì nếu mình có bị phạt, thì ai sẽ là người đi ra máy rút tiền rồi lấy tiền mua thức ăn?
Nhưng bố mình thì khác. Ông luôn gò vào các quy tắc. Mẹ nói đó là vì bà nội từng trừng trị bố khi còn nhỏ bằng cách nhốt ông vào trong một căn phòng rất đáng sợ trong tầng hầm.
Giờ khi mình nghĩ về điều đó, ngôi nhà mà bố mình sống hồi nhỏ chắc hẳn là một lâu đài, và cái căn phòng đáng sợ kia chắc hẳn là nhà ngục.
Trời ạ, thảo nào mà bố răm rắp làm theo từng lời bà nội nói.
Dù sao đi nữa, khi bố nổi cáu với mình tức là ông thực sự rất giận. Như lần mình không chịu đi đến nhà thờ với bà nội vì mình không muốn cầu nguyện một vị chúa mà lại để bao nhiêu khu rừng bị tàn phá chỉ để bò có nơi gặm cỏ mà về sau sẽ trở thành Quarter Pounders cho những kẻ ngu dốt sùng bái biểu tượng của tất cả những thứ xấu xa, Ronald McDonald. Bố nói nếu mình không đi đến nhà thờ thì không những bố sẽ quật vào mông mình, mà còn không cho mình đọc báo điện tử Crackhead của anh Michael. Ông cấm mình lên mạng suốt mùa hè còn lại và đập tan cái modem của mình bằng cái chai Chateauneuf du Pape.
Đó là hình phạt cho kẻ chống đối!
Vì thế mình rất lo không biết bố sẽ làm gì khi mình từ nhà Lilly về. Mình đã cố ở lại nhà Moscovitz muộn hết mức có thể: từ việc cho đĩa ăn sáng vào máy rửa bát hộ Maya (vì cô ấy bận viết thư cho đại biểu Quốc hội, xin ông ta hãy làm việc gì đó giúp con trai Samuel của chị đã bị bỏ tù nhầm mười năm trước vì tội ủng hộ một cuộc cách mạng ở nước cô ấy), lại đến việc dắt Pavlov đi dạo vì anh Michael phải đi đến Columbia nghe thuyết trình về vật lý học thiên thể. Mình còn tháo vòi nước ở chỗ nước ngầm của nhà Moscovitz, và ì ạch dọn đồ trong tủ…
Sau đó Lilly phải đi quay tập phim đặc biệt kéo dài một tiếng nói về bàn chân của cậu ấy. Chỉ có hai bác Moscovitz là chưa ra khỏi nhà, trong khi bọn mình nghĩ họ đã đi massage. Thế nên hai bác ấy đã nghe thấy hết câu chuyện của bọn mình nói, và bảo mình hãy về nhà để họ phân tích cho Lilly về việc cậu ấy cứ trêu chọc kẻ điên.
Bình thường mình là đứa con gái rất ngoan. Không hút thuốc, không nghiện ngập, không đú đởn. Mình hoàn toàn đáng tin cậy, và mình dành hầu hết thời gian để học bài. Chỉ trừ có một điểm F môn mình nghĩ là sẽ chẳng có tác dụng gì cho cuộc sống trong tương lai của mình, còn lại tất cả đều ổn.
Và rồi tự nhiên xuất hiện chuyện công chúa hâm hâm gì đó.
Trên đường về nhà mình quyết định là nếu bố trừng phạt mình thì mình sẽ cầu cứu Thẩm phán Judy, thẩm phán chuyên giải quyết các vụ án về gia đình. Bà ấy có riêng một show truyền hình trên kênh 4. Cô Judy sẽ làm cho bố hiểu. Không ai có thể bắt người khác phải làm công chúa nếu họ không muốn. Thẩm phán Judy chắc chắn sẽ không ủng hộ việc đó. Cố ấy có khi còn dành tặng mình năm ngàn đôla vì nỗi đau tinh thần mà mình phải chịu đựng ý chứ!
Tuy nhiên, tình hình lúc ở nhà cho thấy chẳng cần thiết phải nhờ đến cô Judy.
Mẹ mình vẫn chưa đi tới xưởng vẽ, điều mà mẹ luôn làm vào các ngày thứ bảy. Mẹ đang ngồi mải miết đọc mấy tờ hướng dẫn đặt báo Seventeen dài hạn trong lúc đợi mình về. Không biết mẹ có nhận thấy là với bộ ngực lép kẹp thế này thì chẳng ai thèm hẹn hò với mình dù chỉ một lần. Vì thế những thông tin có trong tạp chí đó vô giá trị đối với mình.
Còn bố đang ngồi ở đúng chỗ bố đã ngồi khi mình đi ra ngoìa hôm qua, chỉ khác là lần này bố ngồi đọc tờ báo chủ nhật, dù hôm nay mới là thứ bảy. Mẹ với mình thì có một quy tắc là không được đọc báo chủ nhật, trừ khi hôm đó là chủ nhật. Hôm nay bố mặc áo len lông cừu - chắc lại do một cô bạn gái nào đó tặng - với quần nhung kẻ.
Khi mình bước vào, bố cẩn thận gấp tờ báo lại, rồi đặt ngay ngắn xuống bàn, nhìn mình chăm chú một hồi lâu y như thuyền trưởng Picard trước lúc ra chỉ thị quan trọng cho Ryker. Rồi bố nói, “Chúng ta cần nói chuyện”.
Mình lập tức giải thích không phải mình không nói với bố mẹ mình đã ở đâu, và rằng mình chỉ cần một ít thời gian để suy nghĩ về mọi thứ, rằng mình đã rất cẩn thận trong mọi việc, và không đi tàu điện ngầm hay bất cứ cái gì…rồi bố chỉ nói, “Bố biết rồi”.
Chỉ vậy thôi. Một câu “Bố biết rồi”. Bố đầu hàng ngay cả trước khi khai hoả.
Bố ơi là bố.
Mình nhìn mẹ xem bà ấy có nhận ra là bố rất lạ không. Và rồi mẹ cũng làm một điều lạ chưa từng có. Mẹ đặt tờ báo xuống và đi đến chỗ mình, ôm lấy mình nói “Con gái, bố mẹ thật sự xin lỗi con”.
Alô alô…Đây là bố mẹ mình sao? Có người nhập vào bố mẹ khi mình đi vắng và thay thế bố mẹ mình bằng người khác rồi? Đó là cách duy nhất mình có thể nghĩ khi bố mẹ xử lý lạ lùng như thế.
Rồi bố nói, “Bố mẹ hiểu việc này đã làm con căng thẳng đến mức nào, Mia ạ, và bố mẹ sẽ làm với tất cả khả năng của mình để sự thay đổi này đối với con thoải mái hết mức có thể”.
Tiếp đó bố hỏi mình có biết thoả hiệp là gì không, và mình trả lời có. Tất nhiên rồi, mình có còn là học sinh lớp ba nữa đâu. Bố đưa ra một tờ giấy, trên đó bố mẹ và mình cùng phác qua một bản theo mẹ gọi là Thoả hiệp Thermopolis-Renaldo. Nội dung là:
Tôi, người ký dưới đây, Arthur Christoff Phillipe Gerard Grimaldi Renaldo, đồng ý cho đứa con duy nhất và cũng là người thừa kế duy nhất, Amelia Mignonette Grimaldi Thermopolis Renaldo được phép học hết phổ thông ở trường nam sinh Albert Einstein (từ năm 1975 đã trở thành trường chung cho cả nam và nữ) mà không có bất kỳ sự gián đoạn nào, trừ ngày lễ giáng sinh và nghỉ hè sẽ đến sống ở Genovia mà không có bất cứ lời phàn nàn nào.
Mình hỏi như thế có phải là mình sẽ không phải tới biệt thự ở Miragnac nữa không và bố bảo đúng. Không thể tin nổi. Giáng sinh và nghỉ hè tự do không phải gặp bà nội sao??? Chuyện này cứ như là đi đến phòng khám răng, và thay vì bị hàn răng, thì mình sẽ được ngồi tung tẩy đọc tờ Teen People miệng ngậm một đống khí tê! Vui quá đi mất, mình đã nhảy ra ôm chầm lấy bố! Nhưng đáng buồn là bản thoả hiệp vẫn chưa dừng lại ở đó.
Tôi, người ký dưới đây, Amelia Grimaldi Mignonette Thermopolis Renaldo, đồng ý sẽ hoàn thành nghĩa vụ của người thừa kế đối với Arthur Christoff Phillipe Gerard Grimaldi Renaldo, hoàng tử Genovia, và tất cả những gì vai trò đó đòi hỏi, bao gồm, đảm đương trách nhiệm khi được truyền lại ngai vàng, và thực hiện trách nhiệm đối với đất nước mà sự có mặt của người thừa kế được coi là cần thiết.
Mấy câu đầu nghe cũng ổn trừ câu cuối. Trách nhiệm đối với đất nước là cái gì không biết?
Bố làm cho mọi việc càng trở nên mơ hồ đối với mình khi giải thích rằng: “Ồ, con biết đấy, chỉ là dự lễ tang của những nhà lãnh đạo trên thế giới, tổ chức các buổi khiêu vũ, những việc tương tự như thế”.
Tang lễ á? Các buổi khiêu vũ á? Kiểu đập chai rượu vang vào thành tàu để làm lễ hạ tàu hoặc là tham dự các buổi công chiếu ở Hollywood á?
“À, không chỉ dừng lại ở mấy buổi công chiếu ở Hollywood đâu. Cái đáng nói là những ánh đèn flash của máy ảnh cứ chiếu vào mặt con cơ. Thật sự là rất khó chịu”.
Được rồi, thế còn lễ tang? Các buổi khiêu vũ? Mình thậm chí không biết đánh môi son, chưa kể đến nhún chào nữa…
“Ồ, không sao đâu” bố nói “Bà nội sẽ lo việc đó”.
Phải rồi. Bà nội có thể làm được gì chứ? Bà đang ở Pháp mà!
Ha!Ha!Ha!
Tối thứ Bảy
Mình không thể tin mình lại bất hạnh đến thế này. Tối thứ Bảy mà lại ở nhà một mình với Bố!
Bố cố rủ mình đi xem Người đẹp và ác thú kiểu như vì thương cảm cho con gái chẳng bói ra cái hẹn nào với bạn trai cả!
Cuối cùng mình phải nói, “Bố ạ, con không còn là trẻ con nữa. Kể cả công chúa Genovia cũng không thể có vé xem chương trình Disney vào những phút cuối tối thứ Bảy được”.
Bố cảm thấy như bị bỏ rơi vì mẹ đã đến cuộc hẹn với thầy Gianini rồi. Thực ra, ban đầu mẹ muốn huỷ cuộc hẹn với thầy sau những sự vụ vừa xảy ra với mình 24 giờ qua, nhưng mình thuyết phục mẹ cứ đi, vì mình thấy mẹ càng ở với bố lâu thì mẹ càng bị ức chế nhiều. Mẹ chỉ mím chặt môi như muốn cố nói ra điều gì đó với bố, và mình nghĩ những thứ đang bị khoá chặt trong miệng mẹ đó là: “Ra khỏi nhà tôi mau! Quay về khách sạn của anh đi! Anh đang phải trả $600/đêm cho căn phòng đó đấy! Tại sao không ra đó mà ở đi?”.
Bố đang làm mẹ phát điên vì lúc nào bố cũng lục lọi khắp nơi, moi những bản sao kê của ngân hàng từ trong cái bát đựng salat mà mẹ thường dùng để đựng tất cả các thư từ, hoá đơn thanh toán. Sau đó chậm rãi giảng giải cho mẹ thấy là mẹ sẽ lãi được thêm bao nhiêu nếu chuyển tiền từ tài khoản ngân hàng sang tài khoản lương hưu cá nhân.
Vì thế, dù cho mẹ có nói muốn ở nhà và lấp lại câu nói ấy bằng một nụ cười thì mình biết nếu ở nhà mẹ sẽ nổ tung lên mất. Mình bảo mẹ cứ đi chơi để bố con mình ở nhà thảo luận với nhau làm sao để quản lý hiện quả một công quốc nhỏ trong nền kinh tế thị trường hiện nay. Mẹ diện một chiếc váy ngắn màu đen đặt mua trên tờ Victoria ‘s Secret (mẹ ghét đi mua sắm nên thường mua quần áo từ mấy cuốn catalogue mà mẹ thường đọc mỗi khi ngâm mình trong bồn tắm sau một ngày dài vẽ tranh). Bố đã bị mắc nghẹn thì phải. Chắc bố chưa từng thấy mẹ mặc váy ngắn bao giờ - ở trường đại học hồi họ còn hẹn hò mẹ lúc nào cũng kín cổng cao tường giống mình bây giờ vậy. Bố vội uống một hơi cốc scotch pha sôđa rồi hỏi mẹ “Em định mặc thứ đó đi ư?” làm mẹ chột dạ “Mặc thế này có vấn đề sao?” và quay ra ngắm mình trong gương một cách lo lắng.
Mẹ trông rất được là đằng khác, đẹp hơn bình thường rất nhiều, mình nghĩ đấy mới chính là vấn đề. Nếu mẹ chịu khó chăm chút một chút thì chắc chắn mẹ trông chẳng thua gì ai. Mình chỉ ước gì một ngày nào đó mình có thể xinh được như mẹ. Này nhé, tóc mẹ khong xoăn, ngực cũng không lép kẹp và số giày cũng không đến cỡ số 8 như mình. Trong các bà mẹ mà mình biết thì mẹ xếp hạng quyến rũ là đằng khác.
Chuông cửa kêu và mẹ vội đi ra ngoài vì không muốn thầy Gianini vào nhà và gặp chồng cũ của mình, Hoàng tử Genovia. Điều đó là hợp lý thôi vì lúc đó bố vẫn đang bị nghẹn cứng và trông rất ư buồn cười. Cứ thử tưởng tượng coi một người hói gần hết đầu, mặt đỏ như gấc, mặc áo len lông cừu và đang ho như sấm lúc trời sắp có giông. Nếu là mẹ, mình cũng sẽ xấu hổ thật đấy khi phải thừa nhận là quen thân với người này.
Cũng may là mẹ không mời thầy vào nhà vì mình không muốn bị tra hỏi trước mặt bố mẹ tại sao không đến buổi ôn bài thứ Sáu vừa rồi.
Sau khi họ đi rồi, mình tìm mọi cách chứng minh cho bố thấy mình hợp với cuộc sống với Mahattan hơn là Genovia bằng cách gọi thức ăn nhanh. Mình gọi một salat kiểu Capri trộn phomát, mỳ ống al funghetto, và pizza margherita, tất cả đều dưới $20, nhưng xem ra bố chẳng hề ấn tượng một tý nào cả! Bố chỉ rót thêm một ly scotch pha sôđa rồi bật TV lên xem. Bố thậm chí không nhận ra Louie Mập đã ngồi xuống bên cạnh. Bố bắt đầu vuốt ve nó như thể không có gì vậy, sao bố nói bị dị ứng với mèo cơ mà?
Thậm chí bố không buồn nói về Genovia nữa. Bố chỉ ngồi suốt tối xem thể thao. Chỉ có độc thể thao thôi. Nhà mình có 77 kênh và tất cả những gì bố xem là mấy cái kênh có một đám người mặc đồng phục chằm chặp đuổi theo một quả bóng. Quên đi phim Dirty Harry. Quên luôn cả chương trình Pop Up Videos. Bố chỉ bật mỗi kênh thể thao và xem, đến khi mình nói “hai mẹ con thường xem phim trên kênh HBO vào tối thứ bảy hàng tuần” thì bố bật to volume lên!
Đúng là trẻ con.
Chưa hết, lúc thức ăn được đưa đến mới quá đáng sai. Bố sai chú Lars ra gây khó dễ cho nhân viên giao hàng trước khi mình kịp ra mở cửa. Không thể tin nổi! Mình sẽ phải đưa thêm cho anh Antonio $1, coi như bù đắp cho sự xúc phạm vừa rồi. Còn bố chỉ ngồi xuống ăn không nói một lời nào, sau khi uống thêm một ly scotch pha sôđa thì ông thoải mái ngủ gật luôn trên ghế với Louie Mập trong lòng!
Việc làm hoàng tử của một nước và mắc bệnh ung thư tinh hoàn khiến một người tự cho là mình đặc biệt đến thế sao? Đáng ra bố nên dành quãng thời gian quý báu của mình với đứa con gái duy nhất, cũng là người thừa kế ngai vàng duy nhất này chứ.
Vậy đó, lại ở nhà một mình vào tối thứ Bảy. Không phải là mình chưa từng KHÔNG ở nhà vào tối thứ Bảy, trừ khi mình đi chơi với Lilly. Tại sao không có ai để ý đến mình nhỉ? Mình biết là trông mình có hơi “lạ mắt”, nhưng mình đã cố đối xử tốt với mọi người rồi mà. Chắc họ chỉ coi mình là con người và mời mình đến dự tiệc khi họ muốn có người đi cùng thôi. Đâu phải lỗi tại mình khi tóc mình cứ chĩa ra ngoài thế này…
Mình cố gọi cho Lilly hàng tỉ lần, nhưng máy cứ bận suốt, chắc chắn là Michael đang ở nhà và nghiên cứu báo điện tử của anh ấy. Nhà Moscovitz đang cố lắp thêm một đường dây điện thoại thứ hai để ai gọi đến nhà họ cũng gặp được họ ngay, nhưng công ty điện thoại báo họ không còn số điện thoại đầu 212 để cung cấp nữa. Mẹ Lilly cảm thấy bất thường khi có tới hai mã vùng khác nhau trong cùng một ngôi nhà, và bảo nếu bác ấy không có số 212 thì thà mua máy nhắn tin còn hơn. Bên cạnh đó, Michal sẽ vào Đại học mùa thu năm sau, nên những vấn đề này sẽ được giải quyết.
Mình thực sự cần nói chuyện với Lilly. Mình chưa kể về mấy chuyện công chúa với cậua ấy, và mình định sẽ không bao giờ kể. Đôi khi chỉ cần chuyện trò phiếm với cậu ấy cũng đã làm mình thấy dễ chịu hơn rồi. Ít ra là để cảm thấy an tâm khi biết được rằng có ai đó bằng tuổi mình cũng đang ở nhà có một mình vào tối thứ Bảy. Gần như tất cả những đứa con gái khác trong lớp mình đều đã có bạn trai rồi. Kể cả Shameeka cũng bắt đầu hẹn hò rồi. Cậu ấy bắt đầu được nhiều người chú ý vì sau một mùa hè ngực đã phát triển lên nhiều. Giờ giới nghiêm của Shameeka là 10 giờ đêm, kể cả ngày cuối tuần, lại còn phải giới thiệu bạn trai cho bố mẹ gặp. Cậu bạn đó còn phải giải trình chi tiết kế hoạch sẽ đi đâu và làm những gì, còn phải trình cả ảnh chứng minh thư cho bác Taylor xem trước khi được phép ra khỏi nhà.
Dù thế nhưng cậu ấy vẫn có người hẹn hò.
Chưa ai từng hẹn hò với mình cả.
Thật là chán khi phải ngồi nhìn bố ngáy suốt buổi tối thế này. Tuy cũng có hơi tức cười khi thấy Louie Mập cứ ngây người ra nhìn bố. Mình đã xem xong bộ phim Dirty Harry, và không còn gì chiếu trên TV nữa. Mình quyết định lên mạng gửi tin nhắn cho anh Michael, bảo anh ấy mình rất cần nói chuyện với Lilly và xin anh ấy làm ơn tạm dừng nét để mình có thể gọi cho cậu ấy.
Nhưng anh ấy nhiều lúc đáng ghét không chịu nổi. Mình đã in ra cuộc nói chuyện đó của bọn mình.
Cracking: Em muốn gì hả, Thermopolis?
>
FtLouie: Em cần nói chuyện với Lilly. Đừng dùng nét nữa để em còn gọi cho cậu ấy.
>
Cracking: Em định nói chuyện gì với nó?
>
FtLouie: Không phải việc của anh. Làm ơn đừng dùng net nữa. Anh không thể cắt tất cả đường liên lạc với mọi người cho riêng anh được. Thế là không công bằng.
>
Cracking: Không ai nói cuộc đời là công bằng cả, Thermopoliss ạ. Dù sao đi nữa, em đang làm gì ở nhà thế? Có chuyện gì à? Chàng trai trong mộng không gọi điện cho em à?
>
FtLouie: Ai là chàng trai trong mộng?
>
Cracking: Em biết mà, người bạn đời mà em chọn nếu ngày tận thế xảy ra ấy, Josh Richter.
Lilly đã kể cho anh ấy nghe! Mình không thể tin nổi cậu ấy lại kể cho anh Michael biết! Mình sẽ giết Lilly!
FtLouie: ANH LÀM ƠN TẠM DỪNG NÉT ĐỂ EM GỌI CHO LILLY ĐI
>
Cracking: Có chuyện gì thế Thermopolis? Anh bắt đúng điểm yếu của em rồi hả?
Mình liền thoát ra luôn. Michael thỉnh thoảng đich thị là một tên đểu cáng.
Nhưng sau đó khoảng 5 phút, điện thoại nhà mình kêu, Lilly gọi. Tuy hơi đểu một chút, nhưng Michael vẫn là một tên đểu tốt bụng khi nào anh ấy muốn.
Lilly rất buồn vì bố mẹ cậu ấy không cho quay tập phim về đôi bàn chân của cậu ấy. Cậu ấy còn đòi gọi cho ACCLU (tổ chức phi lợi nhuận của Mỹ với khẩu hiệu “bảo vệ quyền và tự do cá nhân”) ngay vào sáng sớm thứ hai khi họ làm việc. Không có hỗ trợ tài chính của bố mẹ, chương trình “Lilly chỉ nói lên sự thật” sẽ không thể tiếp tục phát sóng. Mỗi tập phim ngốn gần $200, nếu tính cả tiền băng và những khoản linh tinh khác. Muốn mua sóng thì phải có tiền.
Lilly cứ buồn mênh mang nên mình không muốn mắng cậu ấy về vụ kể với Michael rằng mình đã chọn Josh. Bao giờ nghĩ lại rồi kể ra như thế lại hay.
Cuộc đời mình đúng là luẩn quẩn trong mớ bòng bong của những lời nói dối.
Chủ Nhật, ngày 5 tháng 10
Mình không thể tin nổi thầy Gianini lại nói với mẹ chuyện đó. Không thể tin được thầy lại nói với mẹ mình đã bỏ buổi ôn bài ngớ ngẩn hôm thứ Sáu ấy!
Mình không có quyền gì ở đây sao? Mình không thể bỏ buổi ôn bài mà không sợ bị bạn trai của mẹ tố cáo ư?
Cuộc đời mình còn chưa đủ tệ hay sao: trước tiên là không được biết về thân thế thực sự của mình, sau đó là bị ép phải trở thành công chúa. Giờ có phải báo cáo nốt tất cả hoạt động của mình với thầy giáo Đại số nữa không?
Cảm ơn thầy nhiều, thầy Gianini. Nhờ thầy mà em phải ở nhà cả ngày Chủ nhật cố nhồi nhét vào đầu mấy cái phương trình bậc hai, ở bên cạnh ông bố thân yêu vừa xoa cái đầu hói vừa la ầm nhà khi phát hiện ra học sinh của thầy không biết cách nhân phân số.
Liệu mình có cần phải nhắc cho mọi người nhớ là mình được NGHỈ ngày thứ Bảy và Chủ nhật không?
Vậy mà thầy nỡ lòng nào đi kể cho mẹ nghe về bài kiểm tra toán ngày mai. Mình cũng hiểu là thầy có ý tốt thôi, khi muốn cho mình thêm cơ hội, nhưng giờ làm sao mà ôn bài được nữa chứ. Mục đích của các bài kiểm tra là kiểm tra phần kiến thức căn bản có sẵn trong đầu của bạn đó chứ.
Vì kiến thức toán học của mình chỉ dừng lại ở mấy bài toán lớp 2 nên cũng không thể trách bố đã nổi điên lên như vậy. Bố nói nếu mình không qua được bài thi Đại số thì ông sẽ bắt mình đến trường học hè. Mình nói đi học hè cũng tốt thôi, mặc dù trước đó mình đã đồng ý sẽ tới Genovia hè này. Thế là bố quyết định mình sẽ phải đến trường học hè ở GENOVIA!
Biết ngay mà! Mình đã gặp mấy đứa đến từ Genovia, tụi nó thậm chí còn không biết một dãy số là gì. Nghe nói họ đo đạc tất cả mọi thứ bằng centimet và kilo-gram. Như thể chưa bao giờ nghe tới đơn vị gọi là mét vậy!
Nhưng vẫn phải đề phòng cho chắc. Mình đã viết công thức phương trình bậc hai vào cái đế cao su trắng của đôi giày Converse, ngay chỗ lượn giữa gót và ngón chân. Ngày mai mình sẽ đi đôi giày này, rồi sẽ ngồi vắt chân và nhìn lén. Đấy là nếu mình bị tắc.
Thứ Hai, ngày 6 tháng 10, 3 giờ sáng
Mình đã trằn trọc suốt đêm, lo lắng nhỡ bị bắt quả tang đang quay bài. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu ai đó nhìn thấy mấy công thức phương trình bậc hai được ghi trên giày của mình? Liệu mình có bị đuổi khỏi trường không nhỉ? Mình không muốn bị đuổi học! Dù tất cả học sinh trong trường Albert Einstein nghĩ mình là một đứa kì quặc, mình cũng đã quen rồi. Mình không muốn phải bắt đầu lại tất cả ở một ngôi trường mới. Mình sẽ phải đeo dấu đỏ vì đã gian lận suốt quãng đời học sinh còn lại!
Còn cả trường Đại học nữa? Mình có thể sẽ không được vào Đại học, nếu trong hồ sơ của mình vĩnh viễn ghi mình từng gian lận trong thi cử.
Không phải là mình muốn vào Đại học. Nhưng còn tổ chức Hoà bình xanh thì sao? Chắc chắn họ sẽ không chấp nhận những kẻ gian lận. Chúa ơi, mình phải làm gì đây?
Thứ Hai, ngày 6 tháng 10, 4 giờ sáng
Mình đã cố tẩy hết công thức phương trình bậc hai khỏi giày nhưng không được! Chắc mình đã dùng mực không tẩy được hay cái gì đó! Nếu bố phát hiện ra thì sao? Họ có còn luật chém đầu ở Genovia không nhỉ?
Thứ Hai, ngày 6 tháng 10, 7 giờ sáng
Quyết định đi bốt, và vứt đôi Converse trên đường đến trường nhưng mình lại làm đứt dây giày! Mình không thể đi đôi nào khác vì tất cả đều cỡ 7 rưỡi trong khi chân mình đã to thêm nửa inch từ tháng trước rồi! Chỉ còn mỗi đôi sục, nhưng gót chân lại thừa ra ngoài nhiều quá. Không còn cách nào khác đành phải xỏ lại vào đôi giày thể thao.
Mình sẽ bị phát hiện mất.
Thứ Hai, ngày 6 tháng 10, 9 giờ sáng
Lúc ở trên xe mình mới nghĩ ra chỉ cần tháo dây giày của đôi Converse và buộc sang đôi Doc Martens là xong. Ngu thật!
Lilly muốn biết bố mình còn ở trong thành phố bao lâu nữa. Cậu ấy không muốn bị đưa đến trường. Cậu ấy thích đi tàu điện ngầm vì lúc đó có thể ôn tiếng Tây Ban Nha và đọc tất cả các áp phích về sức khoẻ. Mình nói không biết bố mình sẽ còn ở trong thành phố đến bao giờ, nhưng mình có linh cảm mình sẽ không bao giờ còn được đi tàu điện ngầm nữa.
Lilly cho rằng bố đang thổi phồng quá đáng việc vô sinh của mình, không thể chỉ vì không sinh thêm được đứa con nào nữa mà đi bảo vệ mình thái quá như thế. Ở phía trên chú Lars hình như đang cười một mình. Hy vọng là chú í không biết tiếng Tây Ban Nha. Nếu không thì thật là xấu hổ.
Lilly nói mình phải lên tiếng trước khi mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn. Vì theo cậu ấy thì gần đây mình trông rất bơ phờ, mắt đã có viền đen thâm quầng như gấu trúc.
Tất nhiên là bơ phờ rồi! Phải dậy từ 3 giờ sáng để lau giày cơ mà.
Tới nơi mình chạy ngay vào phòng vệ sinh nữ cố chùi giày thêm lần nữa. Đúng lúc đó Lana Weinberger ngoe nguẩy bước vào. Cậu ta nhìn thấy mình đang lau giày, nhưng cũng chỉ đảo mắt qua rồi bắt đầu chải mái tóc dài kiểu Marcia Brandy và tự õng ẹo trong gương. Chưa bao giờ thấy ai cưng nựng bản thân như con người này.
Cái công thức phương trình bậc hai có vẻ mờ đi nhưng vẫn đọc được. Nhưng mình sẽ không nhìn. Mình thề đấy.
Thứ Hai, ngày 6 tháng 10, giờ Hình học và Lượng giác
OK! Mình thừa nhận là mình đã nhìn.
Mấy công thức đó giúp mình quá nhiều ý chứ. Sau khi đi thu bài, thầy Gianini chữa bài kiểm tra trên bảng và câu nào mình cũng thấy làm sai.
ĐẾN QUAY BÀI CŨNG CHẲNG XONG NỮA!
Chắc trên cái hành tinh này không có ai tệ hại thê thảm như mình.
Đa thức
Số hạng: các biên nhân với hệ số
Bậc của đa thức = bậc lớn nhất của biến
Có ai quan tâm đến những thứ này không? Mấy cái đa thức ý? Trừ những người như Michael Moscovitz và thầy Gianini ra, có ai không???
Khi chuông kêu, thầy Gianini nói “Mia, liệu thầy có vinh hạnh được gặp em vào buổi ôn bài chiều nay không?”.
Mình nói to “có”, nhưng không to đến mức tất cả mọi người nghe thấy, trừ thầy.
Tại sao lại là mình? Tại sao, tại sao?? Cứ như là mình không có chuyện gì để lo vậy. Mình đang thi trượt môn Đại số, mẹ đang hẹn hò với thầy giáo của mình, và mình là công chúa của Genovia.
Thứ Ba, ngày 7 tháng 10
Bài thơ ca ngợi môn Đại số
Bị đẩy vào trong lớp học tối tăm này
Chúng mình chết như bướm đêm thiếu ánh sáng
Bị nhốt trong cảnh tiêu điều của
ánh đèn huỳnh quang và bàn ghế kim loại
Mười phút nữa tới lúc chuông reo
Công thức phương trình bậc hai có tác dụng gì
Trong cuộc sống hằng ngày của chúng ta?
Ta đâu thể dùng nó để giải những bí mật
Trong trái tim của người ta yêu nhất?
Năm phút nữa tới lúc chuông sẽ reo thật
Thầy giáo Đại số hắc ám,
Tại sao không chịu buông tha cho tụi em?
Bài tập về nhà:
Đại số: Bài 17 - 30 trong tờ đề
Tiếng Anh: Viết đề xuất
Văn minh thế giới: câu hỏi cuối chương 7
Hình học và lượng giác: không có bài
Tiếng Pháp: cụm từ huit, ví dụ A trang 31
Sinh học: bài tập
Thứ Tư, ngày 8 tháng 10
Không thể thế được.
Bà nội đang ở đây.
Không hẳn là ở đây. Nhưng bà đã đến nước Mỹ xa xôi này. Lại còn đang ở trong thành phố nữa. Chỉ cách mình có 57 toà nhà thôi. Bà đang nghỉ ở Plaza với bố. Tạ ơn Chúa. Giờ mình chỉ cần gặp bà sau giờ học và hai ngày cuối tuần thôi. Thật là khủng khiếp nếu bà đến ở nhà mình.
Phải giáp mặt bà vào buổi sáng quả là đáng sợ. Bà lúc nào cũng mặc cái váy ngủ toàn ren, trông lờm xờm và mỏng dính. Trông thật chẳng ra sao! Đấy là chưa kể đến viền kẻ mắt được bà xăm lên mí từ những năm 1980, không lâu sau khi công chúa Grace qua đời (theo lời kể của mẹ). Thật là kỳ cục khi phải giáp mặt với một bà già trong bộ váy ngủ toàn ren với viền kẻ mắt xung quanh vào buổi sáng.
Mà không, phải nói thật đáng sợ mới đúng.
Ai đó phải báo cho Tổng thống biết là bà đang ở đây chứ. Tổng thống nên biết chuyện này. Vì nếu có ai đó có thể tiến hành chiến tranh thế giới thứ III thì đó chính là bà nội mình.
Lần cuối cùng mình gặp bà là trong một bữa tiệc. Bà mời tất cả mọi người ăn gan ngỗng, trừ một người, lại còn kêu cô đầu bếp Marie cứ bỏ trống cái đĩa của người đó nữa chứ. Ban đầu mình cứ tưởng là do nhà bếp chuẩn bị thiếu nên tính nhường luôn phần gan ngỗng của mình cho cô ấy. Dù sao thì mình cũng ăn chay mà. Vậy mà miếng gan ngỗng còn chưa kịp sang được tới cái đĩa bên cạnh thì đã nghe thấy tiếng bà quát ầm lên “Amelia”. Giọng bà to kinh khỉng làm mình giật bắn cả mình, rơi cả miếng gan ngỗng xuống sàn. Ngay lập tức con chó lông xù cua rbà chạy ra xơi gọn.
Sau khi mọi người về hết, mình đã hỏi bà tại sao không mời người phụ nữ kia món gan ngỗng, và hoá ra lý do là cô ấy có con ngoài giá thú.
Bà yêu quí ơi, con trai của bà cũng có con ngoài giá thú, tên là Mia, đứa cháu nội duy nhất của bà đấy.
Nhưng khi mình nói thế thì bà lờ đi giả vờ kêu người mang nước tới. Vậy ra nếy bạn là hoàng tử thì có thể có con ngoài giá thú được. Nhưng nếu là thường dân thì đừng mơ có gan ngỗng mà ăn nhé.
Ôi không! Nếu bà lên gác xép thì sao? Bà chưa từng nhìn thấy một cái gác xép bao giờ, thậm chí là đặt chân xuống tới khu phố 57 này ấy chứ. Chắc chắn bà sẽ ghét chỗ này. Ở đây dân đồng tính nhan nhản ngoài đường. Làm sao bà chịu nổi khi mỗi chuyện nam nữ nắm tay cũng đã làm bà ngứa mắt rồi. Nếu bà thấy lễ hội của dân đồng tính, chắc bà lên cơn đau tim mất. Bà thậm chí còn không thích người bấm lỗ ở tai chứ chưa nói đến bấm chỗ nào khác.
Lại còn chuyện bà hút thuốc liên tục trong khách sạn nữa chứ. Người ta đã có quy định cấm hút thuốc, vậy mà bà hút bất cứ lúc nào bà muốn, kể cả trên giường. Có khi đó là lý do tại sao ông nội luôn có mặt nạ dưỡng khí dự trữ trong tất cả các phòng ở Miragnac. Ông nội còn phải cho người đào đường hầm để đề phòng nhỡ có ngày nào đó bà ngủ quên với một điếu xì gà trên tay làm cả cung điện cháy bùng lên.
Bà cũng ghét cả mèo nữa vì bà cho rằng chúng nhảy lên người bọn trẻ con khi đang ngủ và hút sạch nguyên khi của tụi nhỏ. Bà sẽ nói gì khi nhìn thấy Louie Mập nhỉ? Nó ngủ trên giường với mình suốt ngày. Nếu nó nhảy lên mặt mình thì chắc mình chết mất ngáp luôn. Nó nặng tới 25 pound và 7 ounce cơ mà, đấy là trước khi nó uống Fancy Feast vào buổi sáng rồi đó.
Ha ha, không hiểu bà sẽ làm gì thấy bộ sưu tập nữ thần sinh đẻ bằng gỗ của mẹ.
Mà tại sao bà lại phải đến vào lúc này? Bà sẽ phá hỏng tất cả mọi thứ! Mình sẽ không còn cách nào giữ yên bí mật nếu có bà ở bên.
Tại sao? Tại sao? Tại sao?
Thứ Năm, ngày 9 tháng 10
Mình đã biết tại sao rồi.
Bà đang chuẩn bị dạy mình những bài học để trở thành công chúa.
Quá sốc để có thể viết thêm gì vào lúc này. Để sau vậy.