Chương 16
Tác giả: Minh Hiểu Khê
Buổi chiều.
Thầy quay lưng lại đi lên bảng viết bài, các bạn lớp kinh tế quốc dân 2 lặng lẽ ghi chép. Không ai nói chuyện, cũng chẳng ai ngủ gật. Trong phòng học vô cùng yên tĩnh, chỉ có những chiếc lá rơi đều đều ngoài cửa sổ, tiếng lá nghe xào xạc.
Tiểu Mễ ngồi ở hàng đầu.
Có lúc cô nhìn lên bảng, có lúc nhẹ nhàng lật giở những trang sách, cây bút trong tay không ngừng ghi ghi chép chép, dường như muốn ghi lại tất cả những lời thầy giảng.
Uy Quả Quả ngẩn ngơ nhìn cô.
Thời gian này Tiểu Mễ gầy đi rất nhiều rất nhiều, cô trắng bệch như một linh hồn dật dờ trôi dạt, như chỉ cần một cơn gió thôi là cô sẽ bị thổi đi mất tông mất tích. Bây giờ, mỗi ngày Tiểu Mễ đều đi học, ban ngày ở trong phòng học xem sách, ghi lại vào tập, buổi tối lại đến thư viện tiếp tục học, mỗi ngày đều trở về ký túc xá rất khuya, mà cho dù có về ký túc đi nữa cũng vẫn tiếp tục ôn tập học bài. Cô thường thường tỉnh dậy lúc nửa đêm, đi đến bật sáng ngọn đèn trên bàn học, hình bóng gầy gò yếu ớt của cô rọi trên tường, đờ đẫn, rất lâu rất lâu cũng không nhúc nhích.
Uy Quả Quả lại thẫn thờ quay đầu nhìn về phía sau của lớp học.
oOo
Dãy ghế cuối cùng của lớp học, vị trí gần cửa sổ không có ai, trên mặt bàn tích lại một lớp bụi dày, trên lớp bụi có dấu mấy ngón tay, có lẽ là do ai đó muốn mở cửa sổ nên vô ý lưu vết tay lại. Trong ánh nắng thu bụi bay nhẹ nhẹ trong không trung, dấu tay nhàn nhạt, ghế ngồi trống rỗng, bỗng nhiên lại gợi lên cảm giác ủ rũ buồn bã.
Uy Quả Quả thờ thẫn rất lâu.
Cho nên, cô cũng không chú ý đến Tiểu Mễ cũng đang đờ đẫn nhìn lên bảng.
Ngón tay nắm chặt cây bút, sắc mặt nhợt nhạt nhìn lên bảng, nhìn những con chữ mà thầy viết nhanh như bay, Tiểu Mễ ngây dại ngồi, ánh mắt vô hồn không mục tiêu.
Lá cây bay lượn nhẹ nhàng ngoài cửa sổ.
Ánh nắng nhẹ lướt trên người Tiểu Mễ đang thẫn thờ, kéo dài bóng cô trên bàn, thế giới yên tĩnh không tiếng động, chỉ có tiếng gió nhẹ thổi, chỉ có tiếng lá nhẹ rơi.
Tất cả các môn học đã kết thúc.
Thầy đã đi.
Các bạn cũng đã đi.
Uy Quả Quả gọi Tiểu Mễ cùng về ký túc ăn cơm.
Cô cười cười, lắc đầu, nói thời gian vừa rồi bỏ qua quá nhiều môn học nên giờ cần phải bổ sung gấp, thế là Uy Quả Quả để tất cả vở ghi chép của mình lại cho Tiểu Mễ, bất lực rời khỏi phòng.
Lớp học vắng tanh trống trải.
Chỉ có mình Tiểu Mễ cô độc ngồi đọc sách.
Cô cúi thấp đầu xem.
Ánh nắng trong vắt từ từ chuyển thành vàng kim.
Dần dần, ánh nắng vàng rực, hoàng hôn đỏ rực, từng hàng ghế trống trải, cô thẫn thờ xem sách, ánh sáng vàng rực và đỏ rực bao quanh lấy cô, mái tóc ngắn mềm mượt như đang phát ra ánh sao sáng dịu dàng trong suốt.
Ánh đèn càng lúc càng mờ tối.
Âm thanh của đài phát thanh trường bắt đầu vọng lại trong lớp học vắng vẻ.
Chữ trên những trang sách bắt đầu mờ ảo.
Cô đờ người, sau đó khép sách lại, dọn dẹp tập vở giấy bút vào túi xách. Cô đứng dậy, trong ánh hoàng hôn, cô không tự chủ được, nhìn về phía dãy ghế cuối cùng trong lớp học.
Trên chấn song cửa sổ.
Một chú chim đang vẫy vẫy đôi cánh.
Chiếc bàn trống rỗng.
Những hạt bụi xoay vòng trong ánh tà dương.
Lặng lẽ…
Từng hàng từng hàng ghế trống trải, trong phòng học không còn ai.
Cửa lặng lẽ đóng lại.
Ngoài hành lang cũng tràn ngập ráng chiều tuyệt đẹp, dịu dàng như say, cùng ánh tịch dương chiếu sáng khắp nơi, âm thanh của đài phát thanh nhẹ nhàng vang lên…
Tiểu Mễ cúi đầu lặng lẽ đi.
Đột nhiên…
Một đôi chân dài xuất hiện trước mặt cô.
Cô ngước mặt lên.
Đôi chân dài, thân hình cao, áo sơ mi trắng, nụ cười mỉm dịu dàng. Trong ráng chiều rực rỡ, Bùi Ưu mỉm cười xoa xoa mũi, nói với cô:
“Ôi…”
Học sinh qua qua lại lại trên lối đi râm mát của Thánh Du, bên trái con đường là sân bóng rổ, mỗi một rổ bóng trên sân đều có các bạn học sinh nam đang chơi bóng, các bạn nữ tập trung một chỗ hò reo cổ động. Bên phải con đường là một khu rừng cây nho nhỏ, cây cối cao thẳng rất đẹp. Có loại cây quanh năm xanh tốt, lá xanh um tùm rậm rạp, có cây đều đã sớm vàng lá, gió thổi đến là từng trận từng trận xào xạc rơi xuống. Trong khu đó có những chiếc ghế dài, một vài học sinh đang ngồi dõi mắt xa xa nhìn những trận đấu bóng trong sân bóng rổ, một vài học sinh đang thì thầm cười đùa, vài đôi tình nhân đang nhỏ to thân mật.
Lá vàng rơi ngập đất.
Những chiếc ghế dài lặng lẽ.
Âm thanh trong đài phát thanh trường vọng ra bên sân bóng rổ rất không phù hợp với không khí huyên náo nóng bỏng trong sân, lại phát ra một bài hát đau buồn nhạt nhẽo. Một phiến lá vàng trong tay Tiểu Mễ thẫn thờ xoay tròn, môi cô tái mét gần như trong suốt. Bùi Ưu lẳng lặng nhìn cô chăm chú, không muốn quấy rầy cô, dường như chỉ cần một câu nói rất nhỏ thôi thì sẽ vứt cô trở lại vào nỗi đau thương trong khoảng thời gian dì Thành vừa ra đi.
Ráng chiều lọt qua kẽ lá chiếu xuống bên dưới.
Lặng lẽ tỏa khắp người anh và cô đang ngồi trên chiếc ghế dài.
Rất lâu rất lâu sau.
Ngón tay cô thẫn thờ sờ sờ bên mép lá.
“Anh ấy… vẫn khỏe chứ?”
“Vẫn khỏe.” Bùi Ưu nhẹ giọng nói. “Bất kỳ thuốc nào y tá mang đến, cậu ấy cũng uống hết, không chống cự các bác sĩ trị bệnh cho cậu ấy, cũng không nổi điên lên nữa.”
“Vậy tốt quá.” Cô cúi thấp đầu.
“Nhưng, cậu ấy trở nên rất trầm mặc.” Bùi Ưu ngập ngừng, trong giọng nói có tiếng thở dài, “Có lúc anh lại muốn cậu ấy cứ nổi điên lên như trước kia, cứng đầu không chịu phối hợp để điều trị, tuy là hơi mệt nhưng vẫn cảm thấy được là cậu ấy. Nhưng… Diêu bây giờ… trầm mặc đến mức xem mọi thứ chẳng là gì nữa, trầm mặc hệt như cậu ấy không còn tồn tại…”
Ngón tay cô cứng đờ.
Lặng lẽ.
Đài phát thanh trường vẳng đến bài hát đau buồn chậm rãi trong tiếng lá rơi xào xạc.
Đáy mắt Bùi Ưu mang nét đau khổ sâu sắc:
“Tại sao không đi thăm cậu ấy?”
Người cô cũng cứng đờ.
Bùi Ưu nhẹ nhàng nói:
“Em phải biết là cậu ấy muốn gặp em.”
Sắc mặt cô tái mét, đờ đẫn dõi mắt nhìn các bạn nam đang chạy tới lui trên sân bóng rổ phía xa xa, chiếc lá vàng trong lòng bàn tay cô run lên nhè nhẹ.
Anh nhìn theo những chiếc lá vàng đang rơi rụng trong không trung, nét cười rất nhạt rất nhạt: “Em thật sự đã thích Diêu rồi, phải không? Cho nên mới đồng ý đính hôn với cậu ấy, không hoàn toàn vì trái tim của Tiểu Dực, khi tim cậu ấy ngừng đập, em mới kinh hoảng và sợ hãi đến thế.”
Nỗi đau trong tim khiến cô như muốn tắc nghẹn, ngón tay cứng đờ, “soạt” một tiếng, lá cây trong tay bị xé toạc, run rẩy rơi xuống dưới chiếc ghế dài.
Bùi Ưu nhẹ nhàng nói:
“Tiểu Mễ, có những người đã đi rồi, nhưng cũng có những người đang ở bên cạnh em… có biết không, anh rất biết ơn em, quả thật rất biết ơn em vì đã yêu thương và nhớ nhung Tiểu Dực như thế… Chỉ là, Tiểu Dực sẽ rất đau lòng, nếu cậu ấy ở trên trời có thể nhìn thấy em…”
Tiếng nhạc của đài phát thanh từ sân bóng rổ lặng lẽ trôi đến.
Anh và cô lặng lẽ ngồi.
Ráng chiều đầy trời, trong không trung đỏ rực những chiếc lá vàng bay lượn, kêu lên lạo xạo, trên mặt đất và những chiếc ghế dài đều ngợp đầy lá vàng rơi.
“Đi rồi, thì có thể quên được sao?”
Ráng chiều rọi vào đáy mắt cô, có một nỗi buồn thương lặng lẽ.
“Đã từng yêu thích một người như thế, nhưng mà, khi thế giới không còn anh ấy nữa thì có thể quên anh ấy được sao? Thì có thể vui vẻ sống bên một người khác, quên mất anh ấy, hoặc là lâu lâu lại nhớ lại… anh ấy ở trên kia sẽ vui chứ? Sẽ không đau lòng chứ?...”
Màu môi cô tái mét trong suốt, đôi mắt cô trống rỗng nhìn Bùi Ưu.
“Đều là lừa gạt người khác…”
oOo
“Tiễu Mễ… tình yêu là gì?”
Trên chiếc ghế dài đẫm ánh hoàng hôn, anh lặng lẽ ngắm bầu trời tuyệt đẹp.
“……”
Anh cười cười:
“Yêu là hạnh phúc! Vì yêu một người nên lúc nào cũng mong muốn cô ấy vui vẻ, bất kỳ điều gì cũng có thể làm vì cô ấy. Mong muốn cô ấy được hạnh phúc, mong muốn được nhìn thấy gương mặt tươi cười của cô ấy, khi cô ấy hạnh phúc cũng chính là lúc hạnh phúc nhất của người yêu cô… Bị cô quên lãng, trong ánh mắt cô không còn có mình nữa, chắc sẽ hụt hẫng lắm. Nhưng nếu từ phút ấy mà cô cũng không vui vẻ được nữa thì người ra đi sẽ thấy vui thế nào đây?”
Ngón tay cô đờ đẫn nắm chặt lại.
“Trân trọng tình yêu của em, càng trân trọng hơn hạnh phúc của em. Nhìn em sống vui vẻ yêu đời, có thể sẽ có người cũng yêu em như cậu ấy, cho dù hụt hẫng, cũng sẽ mỉm cười, cũng sẽ thấy hạnh phúc.” Anh nhẹ nhàng nói. “Tiểu Dực chính là như thế đấy!”
Gió hoàng hôn nhẹ lướt qua, anh lặng lẽ ngắm nhìn bầu trời ráng chiều đỏ rực, những đám mây tít trên cao nhuộm đỏ óng ánh, lộ ra ánh hào quang rực rỡ, đẹp như đôi cánh trong suốt của thiên sứ.
Lá cây rơi reo xào xạc.
Trong người anh lặng lẽ lưu thông dòng máu hệt như của Tiểu Dực.
Mặt trời lặn về phía Tây, ráng chiều cũng dần dần đi mất. Hôm đó bên chân trời, dải màu còn sót lại đẹp tuyệt đến khiến người ta không thể thở nổi. Cô trầm mặc ngồi trên chiếc ghế dài, lại một phiến lá vàng rơi la đà, đậu xuống đôi vai mỏng manh của cô.
Nhìn bóng hình cô tái nhợt run rẩy.
Anh mỉm cười nhẹ, gỡ chiếc lá vàng trên vai cô xuống, nhẹ giọng nói: “Yêu quý những người quanh em, trong tim mãi mãi ghi nhớ những người yêu em, sau đó, hãy để mình sống hạnh phúc đi!”
Lá rơi bay lượn.
Ánh hoàng hôn vàng đỏ chân trời.
Anh lặng lẽ bước đi không một tiếng động.
Trên chiếc ghế dài.
Chỉ có cô lặng lẽ ngồi.
Lặng lẽ ngồi.
Nước mắt chậm rãi lăn tròn.
Khi mặt trời mọc lên từ đằng đông, lại là một ngày mới. Xe tưới nước bắt đầu chầm chậm lăn bánh trên con đường râm mát dưới tán cây, những giọt nước trong veo được ánh mặt trời chiếu vào tỏa ánh sáng lấp lánh, mặt đất tươi nhuận thanh tân, trong không khí có mùi lá rơi và đất ẩm. Trong khu rừng nhỏ nhẹ nhàng vang lên tiếng sinh viên trường Thánh Du đang đọc tiếng Anh, tiếng ồn ào trong sân bóng rổ cũng vừa vẳng đến, trên con đường râm mát có lúc có tiếng bước chân sáng sớm ngang qua, đã có bạn vừa ăn sáng vừa đi đến lớp học rồi.
Dưới bóng cây to vàng rực.
Trong chiếc ghế dài.
Tiểu Mễ ngẩn ngơ ngẩng đầu nhìn ánh ban mai phía chân trời, sau đó cô cầm lấy túi xách, sắc mặt tái nhợt kinh người hệt như một linh hồn phiêu lãng, chậm rãi bước trên con đường mát mẻ, bước đi trong ngàn vạn ánh ban mai rực rỡ tỏa chiếu.
Con đường rộng rãi sinh viên qua qua lại lại.
Tiểu Mễ chầm chậm bước đi, có phần hoảng hốt, trong đầu dường như trắng xóa một vùng, chẳng nghĩ được gì cho rõ ràng, tất cả đều bấn loạn, không biết sai chỗ nào, tim đau nhói.
Xe tưới cây lặng lẽ phát ra tiếng nước rào rào, vòi tưới phun ra những tia nước như hoa, trong ánh ban mai trong suốt tươi mát, buổi sáng mùa thu mang theo không khí lành lạnh, lá cây vẫn xoay tròn khiêu vũ trong không trung.
Đột nhiên.
Cô ngây người dừng bước.
Xa xa dưới tán cây bạch quả rậm rạp, có một người phụ nữ đang đứng đó. Thân hình tuyệt đẹp, bộ váy đen, trên cổ có một chuỗi trân châu óng ánh khiến da thịt bà như trong suốt, đứng trong đám lá rơi ngợp trời, khuôn mặt mỹ miều của bà lại chẳng biểu hiện gì, đôi môi lạnh lẽo lại tỏ ra mệt mỏi chán chường.
Tiểu Mễ toàn thân run run, cứ cho rằng mình đã nhìn sai, cả đêm không chợp mắt khiến cô bắt đầu có ảo giác.
Lúc này, Doãn Triệu Man cũng nhìn thấy cô.
Cách nhau mười mấy mét.
Doãn Triệu Man lạnh lùng nhìn Tiểu Mễ, đi về phía cô. Sinh viên trên đường trố mắt nhìn theo, rất ít khi tận mắt nhìn thấy một người phụ nữ tuyệt đẹp cao quý như thế, tuy dường như có hơi lạnh lẽo, thế nhưng khí chất cao ngạo không thể nhìn gần càng lạnh hơn đến khiến mọi người kinh sợ.
Tiểu Mễ ngây người nhìn bà.
Người cô đã cứng đờ không nhúc nhích nổi, sắc mặt cô tái mét nhìn theo Doãn Triệu Man đang đi từng bước từng bước đến trước mặt mình, đầu óc trống rỗng, lồng ngực bị cảm giác hoảng loạn dồn nén đến tức thở. Lá rơi nhè nhẹ xoay vòng, Doãn Triệu Man lạnh lùng đứng trừng mắt nhìn cô.
Trên đường người qua kẻ lại.
Doãn Triệu Man lạnh lùng trừng mắt nhìn cô.
Môi Tiểu Mễ run run, cô muốn nói gì đó nhưng lại không nói nổi câu nào, chỉ là đứng đó đờ đẫn nhìn Doãn Triệu Man, trắng bệch yếu ớt như một linh hồn dật dờ vô định.
Doãn Triệu Man lạnh lùng giơ cao bàn tay lên…
“Chát!”
Một cái tát tai nặng nề giáng xuống má Tiểu Mễ, mặt cô chao đi, nửa thân người đau nhói lên, đầu cô bị cái tát đó làm cho bay hết suy nghĩ, cô run rẩy ngã ngồi bệt xuống đất.
“Á…”
Tiếng kêu kinh ngạc của những người đi đường vang lên.
Các bạn nữ kinh sợ đến há hốc cả miệng, không nghĩ rằng lại có thể chứng kiến được cảnh bạo lực trong trường. Có vài nam sinh muốn chạy đến, nhưng khi họ thấy người bị đánh chỉ đờ đẫn chịu đựng mà không có bất kỳ phản ứng nào, mọi người đều dừng bước chân, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Xe tưới nước lặng lẽ đi mất.
Tiểu Mễ bị đánh đến xây xẩm, gò má có vết đỏ rát rất đau, máu nóng rất nhanh dồn hết lên đó. Cô đứng dậy, run run khép hờ hàng lông mi, cảm giác đau rát đầu tiên đã qua đi, cô lại không cảm thấy đau nữa, chỉ là khoảng trống trong tim cô bị xé toạc ra, không ngừng trào máu.
Doãn Triệu Man co chặt tay lại.
Sắc mặt bà không hề có biểu hiện gì, ánh mắt lạnh lùng mà kiêu ngạo.
“Đi đến bệnh viện!”
Bà nói với Tiểu Mễ.
Không, không phải là nói, mà là ra lệnh.
Tiểu Mễ không hề nghĩ sẽ nghe câu nói này, đầu óc cô trống rỗng hỗn loạn, cô run rẩy, đáy mắt tràn đầy nỗi kinh hoàng e sợ.
“Hôm nay, ngay bây giờ, đi tới bệnh viện!”
Doãn Triệu Man lạnh lùng, trong giọng nói mang nét thù hận. Bà không thể nào ngờ được, con bé này quả nhiên lại không hề đến thăm Diêu lần nào, Diêu mỗi ngày mỗi giờ mỗi phút giây đều mong ngóng đứa con gái này, thế mà cô ta thật sự không hề đặt chân đến phòng bệnh của Diêu nữa.
Diêu càng ngày càng trầm mặc.
Tuy nó chịu uống thuốc, không chống cự điều trị bệnh, nhưng lại trầm mặc như đã chết đi rồi, hô hấp chỉ là cơ thể nó mà thôi. Bệnh tình càng ngày càng trầm trọng, Viện trưởng Nhậm nói trừ phi ra nước ngoài điều trị, bằng không thì khó thể cầm cự được lâu hơn.
Bà hận đứa con gái này.
Bà mãi mãi không tha thứ cho con bé này.
Nhưng…
Bà không thể cứ đứng giương mắt nhìn con trai chết đi trong sự trầm lặng và cô độc như thế…
Cây lá reo lên xào xạc trên con đường râm mát.
oOo
Gió lớn hơn hôm qua.
Lá cây và bụi bay cuồng loạn ngợp trời.
Lá cây bạch quả vàng kim.
Lả lướt xoay vòng đan kín.
Tiểu Mễ hoảng loạn lắc đầu, cô lúng ta lúng túng, đầu nhức đến nỗi khiến cô không thể suy nghĩ rõ ràng bất cứ chuyện gì, cô từ từ lùi lại, hoảng loạn lắc đầu, cô lùi dần, góc váy trắng bị gió thổi bay phần phật, cô run rẩy lùi từng bước từng bước.
Đồng tử Doãn Triệu Man co thít lại, giọng nói càng thêm lạnh lẽo:
“Cô không muốn đi hả?”
Cô run rẩy hoảng hốt lắc đầu, run rẩy lùi về phía sau, tựa như một linh hồn phiêu bạt, một cơn gió cũng có thể xuyên suốt qua thân thể cô.
“Nếu là vì những lời trước kia của tôi…” Doãn Triệu Man lạnh lùng ngạo mạn nói, “Tôi có thể rút lại.”
“Không…”
Nước mắt chầm chậm lăn dài xuống gò má Tiểu Mễ, môi cô tái mét run rẩy, cô hoảng sợ không biết làm thế nào, cho cô thêm chút thời gian, hãy cho cô thêm chút thời gian đi, đầu cô đau nhức đến độ chẳng thể suy nghĩ được gì.
Doãn Triệu Man nhìn cô.
Lá vàng bay đầy trời, nhẹ nhàng, không chút phiền não, vô tư lự… bay lượn.
Doãn Triệu Man lãnh đạm nhìn cô.
Sau đó.
Bà khuỵu đầu gối.
Quỳ xuống đất.
Quỳ xuống trước mặt Tiểu Mễ.
Hôm đó, trên con đường râm mát của trường Thánh Du, mọi người đều kinh ngạc sững sờ.
Lá vàng rơi trải đầy con đường.
Doãn Triệu Man quỳ trên đám lá vàng dày như tấm thảm, khuôn mặt đẹp tuyệt của bà có nét bi thương mờ nhạt, quỳ xuống trước mặt Tiểu Mễ. Lá vàng nhè nhẹ rơi. Bà lẳng lặng quỳ trước mặt Tiểu Mễ.
Từ giây phút Diêu được sinh ra, bà đã biết đứa bé này sẽ phải chịu một cái chết như cha nó. Thế là, bà không cho nó quá nhiều tình yêu, cũng rất ít khi ở bên nó. Chỉ cần không yêu nó, thế thì lúc nó chết đi, chắc sẽ không đau lòng quá nhiều. Bà vẫn nghĩ như thế.
Nhưng, bà đã sai rồi.
Vẫn đau như thế, thậm chí còn đau hơn gấp bội. Vì bà đã thiếu hụt nó, thiếu hụt quá nhiều tình yêu của con trai bà…
Lá rơi la đà.
Tiểu Mễ nét mặt kinh hoảng vội nhào xuống.
Quỵ xuống trước Doãn Triệu Man.
Cô ra sức muốn đỡ bà đứng dậy, nhưng hai cánh tay đang run bắn lên không có chút sức nào. Cô hoảng loạn vừa khóc vừa quỳ trước mặt bà, khóc nói liền mấy tiếng:
“Xin lỗi… cháu đi… cháu đi…”
Ánh ban mai vàng rực rỡ.
Mọi người ngây người.
Tán cây bạch quả vàng rực hai bên đường.
Lá rơi ào ào.
Cuối thu rồi…
Sáng sớm, ngoài vườn cỏ bệnh viện chẳng có ai, trên ngọn cỏ óng ánh giọt sương mai, sáng lấp lánh. Nắng sớm mai chiếu lên giọt sương tinh khiết, óng a óng ánh bảy màu thật rực rỡ, sáng xuyên qua cả ô cửa kính phòng bệnh. Y tá nhìn Doãn Đường Diêu đứng bên cửa sổ một cách khó xử, bác sĩ đòi hỏi anh phải tuyệt đối tĩnh dưỡng, nhưng anh mỗi ngày đều đứng ở cửa sổ, giống như đang chờ gì đó, cũng giống như chẳng đợi chờ gì cả. Cô y tá muốn đi khuyên cản anh, nhưng từ người anh toát ra sự trầm mặc lạnh lẽo khiến cô chùn chân kinh sợ.
Cuối cùng y tá cũng đành bất lực rời khỏi phòng bệnh.
Trong phòng chỉ còn mỗi anh đang lặng lẽ đứng bên cửa sổ.
Anh trầm lặng nhìn thảm cỏ dưới lầu, sắc mặt hơi tái, môi tim tím yếu ớt, nhưng thiên thần bằng bạc bên cánh mũi lại sáng óng ánh khiến cho khuôn mặt anh phảng phất nét tuấn tú dịu dàng kỳ lạ.
Những ngón tay trắng bệch níu chặt chấn song cửa sổ.
Anh trầm mặc, yên lặng.
Lặng lẽ ngắm nhìn thảm cỏ trống vắng dưới lầu, anh trầm lặng rất lâu, dáng người cao cao đứng bên cửa sổ, tựa hồ như chẳng suy nghĩ gì, cũng chẳng nghe thấy gì. Anh đã chẳng còn như trước kia, đi suy nghĩ những chuyện không thể nữa, cũng chẳng còn lắng nghe xem cửa có đang được ai đó đẩy ra nhè nhẹ không. Anh chỉ trầm mặc đứng đó, dường như tất cả những gì thuộc về thế giới này chẳng còn bất cứ liên quan gì đến anh nữa.
Cho nên, lúc cửa phòng bệnh được đẩy ra,
Anh không nghe thấy.
Ánh nắng từ cửa sổ rọi vào gay gắt, Tiểu Mễ đứng ở cửa phòng hơi chao đảo, cô nheo mắt lại, trong đầu như có vô số ánh sao chớp lóa. Không biết thế nào, chân cô có phần run rẩy, giống như cô đã bước vào một nơi mà lẽ ra cô không nên đến, mà tất cả đều là do sự xâm nhập vào đấy của cô mà biến đổi cả hình dạng.
Doãn Đường Diêu đứng bên cửa sổ.
Anh quay lưng lại với cô.
Ánh nắng vàng rực rỡ chiếu rọi toàn thân anh, sáng chói đến khiến người khác không mở nổi mắt, sáng rực nhưng lạnh lẽo, một sự lạnh lẽo trầm lặng, dường như anh đang chìm vào một thế giới lạnh lẽo khác. Trái tim cô đau thít lại, ánh nắng tỏa sáng trên người anh dường như giống hệt lúc Dực ra đi, giống đến nỗi khiến cô rùng mình từng chập.
Cô đờ đẫn ngắm nhìn anh.
Đột nhiên phát hiện, mái tóc anh từ màu nâu hạt dẻ đã nhuộm trở lại màu đen, ban đầu nhìn anh, cả nét ngỗ ngược ngang bướng hay nổi điên cũng đã biến mất, hình bóng anh chỉ còn lại sự trầm mặc mà lạnh lẽo, chỉ là cô độc và lặng lẽ.
Thế là, lồng ngực của cô đau đớn vô cùng.
Khi Doãn Đường Diêu chầm chậm quay lưng lại, từng đợt gió ngoài cửa thốc vào, anh trông thấy cô đang đứng ở cửa, không biết đã đứng đó bao lâu rồi. Cô ngây dại ngắm nhìn anh, dường như không quen biết anh, ánh mắt lặng lẽ, hình như vừa khóc xong nên vẫn còn vết nước mắt, khóe mắt đo đỏ của cô khiến tay anh buông xuôi bên người nắm chặt lại.
Anh lặng lẽ nhìn cô.
Giống như cảnh tượng trong mộng trăm ngàn lần đều giống nhau nhưng tất cả chỉ là giấc mộng.
Gió nhè nhẹ thổi lay động cánh cửa phòng.
Ngón tay anh cứng đờ siết chặt lại bấm vào lòng bàn tay, đau nhói, và cùng với sự yếu đuối dần dần hiện rõ trong đáy mắt cô khiến anh cuối cùng cũng đã tin. Thế là anh bắt đầu run rẩy.
“Em…”
Cổ họng anh phát ra khàn khàn, đáy mắt ánh lên đốm lửa sáng kinh người, sau đó, dần dần, lại có phần trầm lặng.
Ngoài cửa sổ lá không ngừng rơi, ánh nắng ban mai chiếu qua những chiếc lá rơi lả tả rọi xuống đất, trong không khí có mùi vị cuối thu, lành lạnh, trong sạch.
Doãn Đường Diêu nửa nằm nửa ngồi trên giường bệnh.
Anh nhìn cô, đáy mắt có nét đau khổ, lặng lẽ, anh vươn tay ra nhẹ sờ lên gò má cô, ngón tay rất nhẹ xoa xoa vết đỏ trên đó, đau lòng hỏi:
“Có ai đánh em hả?”
Tiểu Mễ lúc đó hoảng sợ, cô áp tay vào mặt, ra sức lắc mạnh đầu:
“Không… không có…”
Anh chăm chú nhìn cô, bỗng nhiên nghĩ đến mẹ anh suốt đêm túc trực bên anh mà sáng sớm nay đột nhiên đi mất giờ vẫn chưa thấy quay lại. Là thế sao, thì ra là thế, thế nên cô mới đến đây, thế nên hoàn toàn không phải là cuối cùng cô đã nhớ đến anh. Ánh mắt anh dần dần trở nên u tối, có phần lặng lẽ.
oOo
Rất lâu sau.
Anh lặng lẽ nhìn cô, nói:
“Thời gian này anh đã suy nghĩ rất nhiều, mới phát hiện, thật ra anh đối xử với em rất tệ.”
Ngón tay nhẹ vuốt trên má cô.
“Anh vẫn hay cốc trán em, cho dù vui hay không vui đều thích cốc em. Thấy em nhăn mặt kêu đau, không biết tại sao, trong lòng cảm thấy rất vui.” Anh cười nhẹ. “Có phải là anh thường cốc em rất đau nhưng em vẫn không dám nói không?”
Ngón tay anh nhẹ nhàng ve vuốt trên khuôn mặt cô như thế, trái tim cô lại run rẩy nhè nhẹ, đôi mắt đen trắng phân minh lại nhuộm một màn sương mù mờ mịt.
“Anh nói bản thân không suy tính gì, nhưng lại đắn đo tính toán quá kỹ lưỡng, chỉ cần em hơi thất thần thôi, là anh đã hận bản thân không liều mạng tóm em lại, để em chỉ nhìn anh, chỉ nhớ đến anh, cho nên mới để mọi chuyện tồi tệ đến thế.”
Doãn Đường Diêu cười khổ, nói, rất nhẹ nhàng, ngón tay đang ve vuốt trên mặt cô trượt xuống.
“Cho nên…
Anh nhìn cô chăm chú.
“… em không muốn nhìn thấy anh nữa, phải không?”
Mặt trời đã nhô lên cao.
Ánh nắng nhẹ nhàng rọi vào phòng bệnh, bức tường trắng, trần nhà trắng, hình bóng mờ nhòa của hai người kéo dài trên mặt đất.
Tiểu Mễ ngẩng đầu nhìn anh.
Ánh mắt cô lặng lẽ, phủ một lớp sương mờ, lộ ra ánh sáng lấp lánh nhìn anh:
“Xin lỗi anh…”
Một giọt nước từ khóe mắt cô rơi xuống.
Doãn Đường Diêu giật mình, anh chồm người tới trước, muốn đưa tay chùi nước mắt cho cô, nhưng, bàn tay khựng lại giữa chừng, rất lâu sau, anh lại chầm chậm rút tay về.
“Tại sao… em vẫn nói lời xin lỗi?”
“Em…”
“…”
“Rất nhớ rất nhớ anh… nhưng…” Lông mi bị nước mắt nhuộm đến ướt đẫm đen nhánh, cô run nhè nhẹ, “…nhưng… không dám gặp anh…”
Một khoảng trầm mặc.
Đôi mắt anh cũng ươn ướt:
“Thế thì, lời em nói hôm đó là thật sao?”
Nước mắt càng rơi nhiều hơn, run rẩy, cô nhè nhẹ gật đầu.
Anh mỉm cười.
Anh cười với cô, cười như một đứa trẻ con ngây thơ. Chỉ cần cô thật sự đã từng thích anh, thế thì đã quá đủ rồi. Được gặp gỡ cô ấy là món quà thiên sứ ban tặng anh, nếu như không gặp được cô ấy, có lẽ sẽ không vui vẻ, hạnh phúc và đau buồn như thế.
“Cám ơn em.”
Anh nói, đôi môi nhuộm nét cười tim tím.
Sau đó anh không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn cô, nhìn cô như thể sẽ không bao giờ được gặp cô nữa.
Thời gian chầm chậm trôi qua.
Trong phòng yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy hơi thở của anh và cô.
Tiểu Mễ cố gắng nuốt hết nước mắt vào trong, hít thở sâu, lộ ra khuôn mặt tươi cười nói với anh: “Nghe nói các bác sĩ nước ngoài có được những cách trị bệnh tiên tiến nhất, bệnh của anh chắc sẽ được chữa khỏi, đúng không?”
“Có liên quan gì?” Anh lặng lẽ nói.
Cô ngây người.
“Cho dù chữa khỏi thì cũng chỉ duy trì được khoảng hai năm, lúc nào cũng có thể chết, thời gian sống trên thế giới này dài hơn hay ngắn hơn một chút, thì có quan hệ gì?”
“Mẹ anh rất yêu anh.”
Anh nhàn nhạt nhếch môi: “Anh biết… nhưng, bà vẫn còn trẻ đẹp thế, nếu anh đi rồi thì bà có thể bắt đầu một cuộc sống mới.”
Cô kinh ngạc đến cứng người, sau đó, từng cơn đau đớn ập đến khiến giọng nói cô bắt đầu run rẩy: “Anh đang nói gì thế… anh có biết nỗi đau đó không? Anh có biết cảm giác đau khổ khi phải mở to mắt nhìn người thân chết đi mà không làm được gì không? … Giống như cả trái tim đã bị khoét đi mất, giống như cả thế giới đều đổ sụp… Nỗi đau và tổn thương đó, sau này bao nhiêu hạnh phúc cũng không thể nào bù đắp được…”
Doãn Đường Diêu trầm lặng nhìn cô.
“Cho nên em mãi mãi sẽ không quên được anh ta.”
Âm điệu rất nhạt, nhạt đến mức chuyện đó như chẳng có liên quan gì với anh nữa, đã không còn để ý gì đến nữa, sự lặng lẽ và lạnh nhạt đó như một quả chùy nặng nề giáng vào tim Tiểu Mễ!
Cô sợ hãi.
Cô thật sự sợ hãi.
Đột nhiên cô biết được sự sợ hãi của Bùi Ưu và mẹ của anh, nỗi sợ hãi như thế khiến toàn thân cô phát run, cô ước mong anh lại nổi điên và gào thét như xưa, ít ra còn chứng tỏ là anh vẫn đang sống. Bây giờ anh lạnh nhạt thế khiến cô thấy anh đã cách cô rất xa rất xa rồi.
Ánh nắng nhàn nhạt chiếu vào phòng.
Cô run lẩy bẩy như bị rơi vào nỗi sợ hãi cùng cực, hỏi anh:
“Phải làm sao?”
Anh rất yên tĩnh, giống như chẳng hề nghe thấy cô nói gì.
Cô túm chặt cánh tay anh, ngẩng mặt lên, nước mắt chảy đầm đìa: “Phải làm sao anh mới có thể sống tốt đây?”
“Em quan tâm à?” Anh nhẹ giọng hỏi.
Cô ra sức gật đầu.
Nước mắt trên gò má cô rơi tí tách xuống chiếc giường bệnh trắng toát.
“Đừng khóc…” Anh cuối cùng vẫn nhẹ nhàng đưa tay lên, chùi sạch ngấn nước mắt trên mặt cô, “Em không cần áy náy, cho dù không gặp em thì căn bệnh này cũng khiến anh phải ra đi sớm thôi.”
Môi anh nhếch lên thành một nụ cười nhạt nhẽo, anh tỉ mỉ chùi hết nước mắt trên mặt cô.
“Có thể gặp được em thật đã rất vui rồi, như thế, cho dù có phải đến một thế giới khác cũng sẽ có rất nhiều ký ức để hồi tưởng lại.”
“Không phải áy náy!” Cô khóc, lồng ngực thắt lại từng cơn đau nhói, “Nếu chỉ là áy náy thì em sẽ giả vờ như chẳng có gì xảy ra để ở bên anh, giống như trước đây, em có thể lừa anh, có thể giả như đang rất tốt… nhưng mà…”
Doãn Đường Diêu chăm chú nhìn cô.
Cô rơi nước mắt nói: “Em đã thích anh rồi…”
Môi anh tím ngắt đến kinh động lòng người.
Anh nhè nhẹ nín thở.
Ngón tay trắng bệch cứng đờ run rẩy.
“Vì thích anh nên em không thể giả vờ được nữa, vì nếu trong tim em vẫn có anh ấy, mãi mãi không quên anh ấy, nếu những gì em mang lại cho anh chỉ là tổn thương, không ngừng tổn thương anh…” nước mắt như ánh sao, cô khóc nói, “… thì làm sao em có thể ở bên anh được…”
Anh ôm lấy cô.
Nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Để cả người cô lọt thỏm vào lòng mình, Doãn Đường Diêu nhè nhẹ hít hơi, tựa trên mái tóc ngắn mềm mượt của cô, anh nhắm nghiền mắt, trong tim trào máu đau đớn, cổ họng nghẹn lại, hồi lâu mới khàn khàn nói:
“Tiểu Mễ… em biết anh thích em… anh thích em, nên anh sẽ không để ý trong tim em có phải còn có một người khác nữa hay không… chỉ cần em ở bên anh là anh đã thấy hạnh phúc rồi…”
Anh nhẹ nhàng ôm chặt cô.
Người cô run bắn lên trong nước mắt.
Anh ôm chặt cô, đau khổ nói:
“Nhưng mà… cuối cùng anh cũng sẽ chết thôi… có lẽ sẽ chết rất nhanh… có lúc, anh muốn bất chấp tất cả giữ em lại bên mình… nhưng cũng có lúc… lại thấy rằng nên để em ra đi… như thế, lúc anh chết đi, em sẽ không thấy đau buồn … phải làm sao đây… rốt cuộc phải làm sao…”
oOo
Cô chật vật ngẩng đầu lên, đáy mắt lấp loáng ánh nước mắt:
“Đừng chết!”
Anh đau khổ nín thở nhìn cô.
Nước mắt lóng lánh như ánh sao chảy dài trên mặt, cô dùng tay gạt hết đi, sau đó, cố gắng cong môi lên, cười với anh:
“Xin anh mà… hãy sống thật tốt…”
Doãn Đường Diêu nín thở nhìn cô chăm chú, đôi môi tim tím, khàn giọng nói: “Nếu như, anh xin em hãy ở lại bên anh, đừng xa anh nữa thì sao?”
“Như thế, anh sẽ sống thật khỏe chứ?”
“Nếu là…”
Cô nhìn anh chăm chú, đáy mắt lướt qua một mối tình cảm yếu đuối mà phức tạp, nụ cười bên khóe môi có phần tái nhợt trong suốt, lặng lẽ, cô nói với anh:
“Được.”
“Thật không?”
Ánh sáng ẩm ướt trong đôi mắt anh lấp lánh.
“Thật!”
Cô nhẹ nhàng nói, ánh mắt cũng lấp loáng ướt, vậy nhưng cô vẫn cố gắng mỉm cười, không để nước mắt từ rèm mi lại chảy xuống: “Em sẽ ở bên anh, khi anh sống sẽ sống cùng anh, khi anh ra đi cũng sẽ đi với anh.”
Người Doãn Đường Diêu cứng đờ: “Không…”
“Nếu những người em yêu, họ đều ra đi sớm hơn em, thế thì, em bằng lòng đi trước họ.” Cô lặng lẽ nói.
Doãn Đường Diêu cứng người, anh đờ đẫn nhìn cô đến ngây dại: “Nhưng, anh muốn em sống thật tốt…”
“Em cũng muốn anh sống thật tốt…” Cô cũng nhìn anh ngây dại. “Ở bên anh thì sẽ càng thích anh nhiều hơn, nếu anh cũng đi rồi, em sẽ sống tốt như thế nào đây?”
Thiên sứ trên cánh mũi lóe lên ánh sáng đau khổ bàng bạc.
Anh khàn khàn giọng, nói:
“Vậy thì, đợi anh đi rồi thì quên anh là được.”
Tiểu Mễ cười rồi cười, cười đến ngốc nghếch hoảng loạn, trên tấm trải giường trắng như tuyết, viên kim cương giữa những ngón tay cô sáng lấp lánh, sáng đến nỗi như cũng đang hoảng sợ.
Ánh nắng ngàn vạn sợi óng ánh.
Phòng bệnh ngập đầy ánh nắng.
Vàng rực rỡ.
Ánh nắng sáng rực nhưng mang theo cả nét lành lạnh nhàn nhạt.
Doãn Đường Diêu nhìn cô, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt, đôi môi tím tái mím chặt yếu đuối.
Anh đột nhiên nói:
“Em đi đi…”
Cô ngẩn người ngây dại, nhìn anh như không hiểu anh đang nói gì.
“Em đi đi.” Anh nhẹ nhàng lặp lại thêm lần nữa, “Anh không cần em ở bên anh nữa, em đi đi…” Giọng anh rất nhẹ rất nhẹ, giống như tiếng vọng từ đáy trái tim cô đơn vẳng ra, trong căn phòng bệnh trắng toát, tầng tầng lớp lớp vọng ra.
“Em đi rồi, anh sẽ chết ư?”
Tiểu Mễ đờ đẫn hỏi.
“Anh yêu em.”
Doãn Đường Diêu khàn giọng trả lời cô.
“Vì yêu em nên anh sẽ không chết chứ?”
“…… Phải!”
“Được, vậy em sẽ chờ anh…”
“Chờ bao lâu?”
“Chỉ cần anh không chết, em sẽ vẫn chờ …”
“… Nếu như, anh chết thì sao?”
“Vậy thì em sẽ không chờ nữa. Em sẽ quên anh, cho dù là trên thiên đàng hay dưới địa ngục, em sẽ quên hết tất cả, một chút ký ức nhỏ về anh cũng sẽ không có.”
“…… Tại sao?”
“Vì… em sẽ hận anh!” Cô lặng lẽ trả lời.
Ánh nắng lặng lẽ.
Lá vàng bay lượn ngoài cửa sổ.
Bầu trời xanh thẳm.
Trên nền nhà phòng bệnh sáng lên hình bóng thẫn thờ của hai người.
Môi Doãn Đường Diêu tím tái, nhãn thần anh u tối, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cô, để bàn tay cô lọt gọn vào lòng bàn tay anh, nhẹ nhàng nắm chặt nắm chặt.
Viên kim cương nho nhỏ sáng lên giữa những ngón tay cô.
Cũng tỏa sáng giữa lòng bàn tay anh.
Anh nhìn cô.
Cô cũng nhìn anh.
Lặng lẽ, phòng bệnh chẳng có âm thanh nào, chỉ có thiên sứ nho nhỏ bằng bạc vẫn tỏa ánh sáng lấp lánh trong suốt trên cánh mũi anh.
Cuối thu.
Lá cây ngoài kia đều đã vàng cả rồi.
Thảm cỏ dưới tòa nhà bệnh viện cũng phủ đầy lá vàng rơi.
Gió nhè nhẹ.
Ánh nắng sáng rực đẹp đẽ.
Bùi Ưu lặng lẽ ngồi trên chiếc ghế dài trên thảm cỏ.
Lá trên cây sắp rơi hết rồi, một phiến lá vàng bay la đà theo gió rơi trên đầu gối anh. Đôi tay dài của anh giữ một con búp bê thiên sứ bằng vải màu trắng, đôi cánh thiên sứ không biết được làm bằng chất liệu gì, tựa hồ như pha lê, mỏng như cánh ve sầu, óng ánh trong suốt.
Anh nhìn nó đến xuất thần, như đang nghĩ gì đó, đáy mắt có ánh sáng dịu dàng, khóe môi yên tĩnh cũng mang theo nét cười nhè nhẹ như gió.
Không biết từ lúc nào.
Có người ngồi xuống bên cạnh anh.
Thành Viện cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn anh, rất lâu sau anh mới quay đầu nhìn sang, mỉm cười nói với cô: “Thời tiết đẹp quá!”
“Sao không đi học?”
Thành Viện hít thở sâu: “Thời tiết đẹp như thế, bỗng nhiên muốn nghỉ học. Từ nhỏ cho đến lớn, đây là lần đầu tiên em ngang ngạnh bỏ học đó.”
Bùi Ưu mỉm cười.
Anh không nói thêm nữa.
Ánh nắng phản xạ trên những tấm kính cửa sổ của tòa nhà bệnh viện.
Tia nắng sáng lấp lóa chói cả mắt.
Thiên sứ bằng vải trong tay anh cũng lấp lánh ánh sáng trong suốt như pha lê.
Thành Viện cúi đầu nhìn thiên sứ trong tay anh, nói: “Hôm sinh nhật Tiểu Mễ, thật ra anh đã chuẩn bị sẵn quà tặng cho bạn ấy rồi, phải không?”
Anh ngẩn người.
“Đã chuẩn bị quà cho Tiểu Mễ rồi, sao anh không tặng bạn ấy?” Cô thấp giọng hỏi.
Ánh mắt anh lại lặng lẽ rơi trên thiên sứ bằng vải trong tay, lại có phần xuất thần, đôi cánh trong suốt của thiên sứ khúc xạ ánh sáng lấp lánh, ánh lên nụ cười của anh dịu dàng như ánh nắng từ tàng cây rậm rạp chiếu xuống.
“Anh thích Tiểu Mễ, phải không?” Cô nhìn anh chăm chú.
Bùi Ưu lặng lẽ đứng dậy.
Anh rời khỏi chiếc ghế dài.
Trên ghế, Thành Viện đờ đẫn nhìn theo anh, cô nghĩ rằng anh sẽ nói gì đó, nhưng anh chẳng nói câu nào mà lặng lẽ rời khỏi đó, lặng lẽ đi vào tòa nhà bệnh viện.
Lá vàng lặng lẽ từ trên trời bay la đà xuống mặt đất.
Ánh nắng màu vàng rực rỡ.
Thế giới ấm áp vàng rực rỡ.
Hết chương 16