Hồi 37
Tác giả: Nam Kim Thạch
Mười mấy thứ ám khí ở bốn mặt tám phương bắn tới, bị ánh nắng chiếu vào làm loé cả mắt mọi người.
Lôi Vân đột nhiên cả kinh. Dưới tình hình này, trong lòng chàng chứa đầy những thất vọng và uất hận, rõ ràng là chàng có thể biết được ba người nhảy theo ám khí ở trong rừng ra thế nào cũng là ba tên ác ma của Hắc đạo. Mục đích của chúng là muốn giết chết mình đây thôi. Nhưng chàng lại nghĩ bụng:
“Ba người làm sao mà ném được mười mấy môn ám khí khác nhau và nhiều đến như thế ? Chả lẽ trong rừng còn rất nhiều kẻ địch khác đang ẩn núp và đợi chờ ba tên này ra tay trước chăng ? “ Chàng đang nghĩ ngợi thì đã có tiếng cười the thé rót vào tai, và đã có kình phong kêu veo véo xen lẫn với tiếng hãi sợ thất kinh la lớn của Đoàn Nhược Hoa nữa, khiến đầu óc chàng bối rối khôn tả. Chàng vội quay người lại, múa tít trường kiếm thành hình một cái bánh xe. Chàng cảm thấy trái tim mình như bị bế tắc, nội lực dồn ra ngoài ngực như một đoá hoa lửa và ở cánh tay hùng tráng của chàng phát huy ra.
Trường kiếm của chàng rung động kêu vo vo. Chàng kinh ngạc đưa mắt nhìn mới hay đó không phải là kiếm của mình múa quá nhanh mà hoá thành làn sáng đó, trái lại, đó là một tấm gang bóng nhoáng làm loá mắt đấy thôi. Sau những tiếng “coong coong” liên hồi, mặt đất biến thành im lặng ngay. Ba người nọ tái mét như kẻ chết trôi.
Qua Thanh thì trố mắt lên to như cái chuông đồng, đôi ngươi lộ vẻ tuyệt vọng, còn Đoàn Nhược Hoa thì hớn hở tươi cười, hình như muốn nói cũng không sao nói được vậy.
Lôi Vân thấy thế thắc mắc không hiểu. Chàng đưa mắt nhìn hồi lâu, bụng bảo dạ rằng:
“Chả lẽ trong giây lát đó ta có thể chống đỡ nổi nhiều ám khí như thế chăng?” Tuy Đoàn Nhược Hoa không nói gì nhưng trong bụng vẫn khen ngợi:
“Thật không ngờ công lực của Lôi đại ca lại tiến bộ một cách nhanh chóng và quá kinh hãi như vậy !” Không gian yên lặng như cũ. Lại đột nhiên có ba cái bóng đen ở trong rừng sâu nhảy ra nữa.. Lôi Vân cười khẩy và nghĩ bụng tiếp:
“Ta đoán không sai, trong rừng sâu quả còn có người ẩn núp”.
- Họ Lôi kia, thật không ngờ ngươi lại là kẻ phản thùng đến như thế ! Ngươi là minh chủ của lục lâm mà lại giết ngầm các bạn ở trong giới lục lâm như vậy.
Hừ ! Ta, Hồ Đại Nhân này, tuy chưa gặp mặt ngươi bao giờ, nhưng hành vi ấy của ngươi , ta nhịn sao nổi?
- Hồ đại ca còn nói lôi thôi mãi với y làm chi ? Những hạng người này cứ giết quách đi là xong.
- Tiểu tử ngươi đừng tưởng ngươi giở một thế võ ấy ra mà làm cho chúng ta phải khiếp sợ đâu. Chúng ta tới đây là để trả thù cho thủ lãnh của ta là Thiết Diện Kim Kiếm đấy.
- Hồ Đại ca, chúng ta ra tay đi !
Lôi Vân đột nhiên cúi đầu xuống, hai mắt lộ vẻ oán độc và đáp:
- Ta không trông thấy chúng, cũng không ra tay giết chúng nhưng ai đã ra tay trước là ta giết kẻ ấy liền ...
Sự vui vẻ của Đoàn Nhược Hoa rất ngắn ngủi. Lúc này nàng đã hoảng sợ đến sắc mặt nhợt nhạt lướt tới cạnh Lôi Vân, vừa thở hồng hộc vừa hỏi:
- Lôi đại ca làm sao thế ? ...
Giọng nói của nàng cứ nhỏ dần tựa như muỗi kêu vậy, và nói tiếp:
- Đại ca nên ngửng đầu lên, tiểu muội biết rõ tâm sự của đại ca, nhưng dưới hoàn cảnh này không cho phép đại ca trốn tránh đâu. Những quân khốn nạn này chỉ có một cách để đối phó là:
lấy giết để đình chỉ giết mà thôi Lôi Vân nghe thấy nàng ta nói như thế, mặt lộ vẻ cảm động, đưa mắt liếc nhìn nàng ra một cái và nghỉ bụng:
“Hoa muội đã hiểu lầm rồi. Có phải là tôi muốn trốn tránh hiện thực mà không ngửng đầu lên đâu ? Đó là vì tôi không muốn trông thấy mặt của chúng ...
Ha ! Tôi đã biết trước là thể nào cũng có một hậu quả này sẽ xảy ra. Đó là máu lênh láng khắp mặt đất , sát kiếp nằm ngổn ngang ... Nếu chúng đối phó với tôi một cách vô lý .. Hà ! Tôi hà tất gì phải nhìn chúng một cái ? Tôi nhìn thêm chúng một cái thì tôi lại có thêm duyên phận gặp chúng. Như vậy hà tất”.
Chàng cừa nghĩ đến đó thì đã có một luồng sáng xanh như điện chớp nhằm ngực chàng đâm tới.
Lôi Vân nhắm mắt lại, lấy tai thay mắt, ước đoán thế kiếm của đối phương ở đâu đâm tới, mạnh nhẹ ra sao, và người đang tấn công mình đứng ở chỗ nào, rồi chàng mới trái tay đưa kiếm lên chống đỡ. Kiếm thế của chàng nhanh đến nổi chính bản thân chàng cũng không thể ngờ được.
Sau một tiếng kêu la thảm khốc, hình như đó là lời tuyên bố kết quả của việc thứ nhất Lôi Vân đấu với kẻ địch.
Mọi người đều kêu “Ủa” một tiếng, mặt ai nấy đều tái mét như gà cắt tiết, ngay cả Qua Thanh ở cạnh đấy cũng cảm thấy kinh hoàng đến mất hết hồn vía.
Nhược Hoa mặt càng tái mét thêm, nghĩ bụng:
“Sao Vân ca lại có thái độ và cử chỉ kỳ lạ như thế ? Chẳng nói chẳng rằng, không ra tay thì thôi, vừa ra tay một cái là đã đả thương người ngay. Đáng lẽ Lôi ca phải ngững đầu lên để nhìn chúng mà giải thích cho chúng hay, rồi bảo chúng việc gì cũng vậy, để chớ lên núi Mộng Vân hãy giải quyết sau. Hà ! Sao Lôi Vân đại ca lại không làm như vậy, mà cứ giết người như thế này làm chi ?” Sau tiếng kêu thảm khốc, Lôi Vân ngửng đầu lên nhìn, đôi mắt của chàng đỏ ngầu. Bỗng chàng rú lên một tiếng thật dài. Tiếng rú ấy vọng đi rất xa và làm cho mọi người đều bị đinh tai nhức óc. Tiếng rú ấy hình như chứa đầy sự Oán hận và uất ức.
Rú xong chàng lên tiếng quát bảo:
- Các người cứ ra tay đi. Lôi mỗ sẽ trả lời cho, những kẻ nào ra tay trước thì trả lời trước, những kẻ nào ra tay sau thì trả lời sau..... Trong rừng sâu lại có năm sáu người nữa phi ra. Đoàn Nhược Hoa với Qua Thanh hai người lại giật mình đánh thốt một cái. Qua Thanh đưa mắt nhìn Lôi Vân, Thấy chàng rất ung dung, không sợ hãi chút nào, khiến Qua Thanh cũng phải ngưỡng mộ thầm, nghĩ bụng:
“Sao công lực y tiến bộ nhanh chóng đến như thế ?” Nghĩ tới đó, y rất hoảng sợ, để tay lên miệng túi, đè chặt lấy cuốn bí kíp da người và nghĩ tiếp:
“Với tài ba hiện thời của ta không sao địch nổi y đâu ... Như vậy ta bảo tồn sao nổi cuốn bí kíp da người này ? ...” Đang lúc ấy, Nhược Hoa đã rút kiếm ra khỏi bao, trợn ngược đôi lông mày lên, hăng hái nói:
- Vân đại ca, chúng thị người nhiều, để tiểu muội ... giúp đại ca một tay.
Lôi Vân gượng cười đáp:
- Cám ơn Hoa muội ... Hoa muội không thể nào giúp đỡ nổi tôi đâu. Giết sao hết được những kẻ này ... Như vậy, Hoa muội hà tất phải làm thêm khó dễ cho cha mình ?...
Đột nhiên Qua Thanh lướt tới cạnh Lôi Vân và cũng rút trường kiếm ra, mồm lộ vẻ cười rất kỳ lạ và lên tiếng nói:
- Họ Lôi kia, mỗ cũng giúp người một tay.
Lôi Vân ngạc nhiên hỏi lại:
- Ngươi cũng giúp ta ư ? Ngươi thị cái gì mà muốn giúp ta ?
Qua Thanh cười vẻ kiêu ngạo, trợn ngược đôi lông mày lên đáp:
- Vì ta muốn ngươi chết và cũng thị vì nguyên nhân ấy mà ta phải giúp ngươi đánh lui bọn người này trước.
Lôi Vân càng thắc mắc không hiểu, nhưng bất đắc dĩ chàng gật đầu nói tiếp:
- Nếu ngươi không muốn chết thì nên đi ra xa một chút. Nếu không sợ chết thì hãy giúp Lôi mỗ một tay, hoặc là chết cùng với Lôi mỗ...
Qua Thanh lại nhếch mép cười và đỡ lời:
- Ngươi khỏi cần phải lo âu hộ mỗ. Mỗ không thể chết được đâu. Có người thì cần phải làm thế nào để bảo tồn được tính mạng mới là vấn đề chính.
Lôi Vân ngẫm nghĩ giây lát rồi đáp:
- Qua Thanh, chúng ta là bạn hay là địch ? Ta mong ngươi trả lời cho ta biết điều đó.
Qua Thanh cười ha hả, đáp:
- Bây giờ chúng ta sát cánh với nhau tác chiến, như thế này chúng ta là bạn.
Nhưng một lát nữa thì khó nói lắm. Phải xem bọn họ ... hà hà ...
Nói tới đó, y giơ tay lên trỏ lục lâm quần hùng đứng chung quanh đó.
Lôi Vân ngạc nhiên đưa mắt nhìn thấy bóng người lố nhố, nhất thời chàng cũng không biết có tất cả bao nhiêu người, nhưng ít nhất cũng có trên mườI người, tên nào tên nấy tay đều cầm khí giới, mặt mũi đều hung ác và giận dữ, chỉ lăm le muốn nhảy vào tấn công Lôi Vân ngay.
Lôi Vân đưa mắt nhìn tình thế một lượt, rồi lại từ từ nhìn những xác chết nằm ở dưới đất, khiến chàng cũng phải rùng mình đến phắt một cái, vì xác nào cũng đều nằm ngữa và mặt chúng đều hướng về phía chàng. Tên nào tên ấy mặt mũi đều bị chém nát, trông rất khủng khiếp; có lẽ thế kiếm vừa rồi của chàng là bổ từ trên xuống, nên đầu chúng mới bị bổ ra làm đôi, óc phọt ra bên ngoài và có lẽ chỉ một nhát kiếm là đã kết thúc một mạng người. Chàng liền nghĩ bụng:
“Hà ! Cả tên của chúng là chi, ngoại hiệu là gì ta cũng không biết. Vả lại còn có rất nhiều người đang đứng ở trước mặt ta để đợi chờ kết quả ấy” Chàng cũng biết những xác chết thảm khốc đó đã làm cho kẻ địch khiếp sợ mà không dám ra tay tấn công bừa là thế. Chàng bỗng tủm tỉm cười và nói với mọi người rằng:
- Hôm nay quý vị nên để yên cho tại hạ thì hơn. Tuy tại hạ không dám tự khoe võ công của mình cao siêu hơn bất cứ một vị nào nhưng quý vị muốn giết được tại hạ thì ít nhất cũng phải hy sinh một vài người như mấy người hiện đang nằm ở dưới đất này đây...
Nhược Hoa trông thấy Lôi Vân đã ngẩng đầu lên và dùng kiếm chỉ vào những xác chết rùng rợn nằm ở dưới đất, nàng cũng cảm thấy người hơi run lẩy bẩy với giọng run run đỡ lời:
- Phải đấy, Vân đại ca, những người này tuy lợi hại thật, nếu đại ca không đấu với họ mà bỏ đi ngay, với khinh công của đại ca cao siêu như thế, tiểu muội dám tin đại ca muốn đi lúc nào mà chả được ? ... Vân đại ca, tại sao đại ca không đi mà lại đứng ở đó làm chi?
Lôi Vân nghe nói rùng mình đánh phắt một cái. Một lời nói của nàng nọ khiến cho chàng như người nằm mơ mới thức tỉnh, và trong đầu óc nảy nở ngay ý niệm muốn đào tẩu luôn.
“Phải đấy, ta không nên nhẫn tâm giết người nữa, Sao ta không rời khỏi nơi đây ngay có phải rãnh tay không ? ...” Qua Thanh đột nhiên cười khẩy và xen lời hỏi:
- Với thân phận của ngươi như thế, người thử nghĩ xem, nếu bỏ đi như vậy có thích hợp không ?
Lôi Vân đột nhiên cả giận lớn tiếng quát hỏi lại:
- Theo ý ngươi, chả lẽ mỗ phải giết sạch bọn người này mới xong ?
Qua Thanh chỉ hơi trợn ngược đôi lông mày kiếm lên, cười khẩy, không nói năng gì hết.
Đoàn Nhược Hoa tức giận tới mắt trợn tròn xoe, nhìn thẳng vào mặt Qua Thanh mà nói tiếp:
- Vậy ngươi thử nói xem Vân ca xử trí như thế nào mới phải ? Vừa rồi ngươi chả nói giúp đỡ Vân đại ca là gì ?
Qua Thanh mặt lộ vẻ khác lạ, cất tiếng cười và nói:
- Lời nói của mỗ không bao giờ đổi hết. Lôi Vân một kiếm giết một người đã làm cho mọi người kinh hãi hết, khiến ai nấy cũng tựa như đàn chuột vậy. Tay chúng cầm những rỉ sắt vụn, mà chỉ dám trợn trừng mắt lên thôi, chứ có dám ra tay đâu ?...
Lời nói này của y chẳng khác nào đổ dầu lên đống lửa. Mười hai tên đại hán kia càng tức giận thêm, liền hét lên một tiếng.
Qua Thanh cười khẩy nói tiếp:
- Sự giúp đỡ của mỗ, mỗ cũng bắt chước Lôi Vân. Hừ ! Mỗ chỉ cần chém luôn ba nhát kiếm một lúc thử xem có kìm chế nổi chúng không ?
Nói xong y rú lên một tiếng thật dài, nhảy lên trên cao ba trượng, lượn luôn một vòng như một con chim ưng bay lượn vậy.
Mọi người đang ngạc nhiên thì tiêng rú đã dứt. Tiếp theo đó lại có mấy tiếng kêu “loảng xoảng”. Qua Thanh ở trên không nhanh như chớp múa luôn ba thế kiếm, kiếm phong kêu veo veo và hiện ra những bông hoa bóng nhoáng tai về bốn mặt tám phía, làm loá mắt mọi người.
Lôi Vân thấy thế đột nhiên biến sắt mặt, nghĩ bụng:
“Mới vắng mặt có mấy ngày, công lực của y đã cao siêu đến như vậy ...” Chàng chưa nghĩ dứt, trong lòng bỗng hoảng sợ nghĩ tiếp:
“Thì ra y vừa biểu diễn Vân Thái Tuyệt Kiếm” Quả nhiên Qua Thanh vừa biễu diễn xong ba thế kiếm ấy đã có người thất kinh la lớn:
- Đây là Vân Thái tuyệt nghệ của Tam Tuyệt Nhị Quân ngũ môn ...
Lời nói ấy truyền vào tai mọi người , ai nấy đều xáo động ngay. Mọi người chưa kịp im lặng, lại có một việc khác ckhiến chúng càng kinh hãi thêm.
Thì ra Qua Thanh đã thâu kiếm lại, lớn tiếng cười và đứng trước mặt mọi người luôn, và quát hỏi rằng:
- Hà hà, các người đã nhận ra rồi phải không ? Đó là tuyệt nghệ bất truyền của Vân Thái Thư Sinh. Ha ha, có gì lạ lùng đâu và kỳ dị đâu. Để mỗ biểu diễn một lần nữa cho các ngươi xem nhé Y vừa nói xong đã ở trước mặt mọi người nhẩy lên nhẩy xuống, mà chỉ ở trong đường kính dài chừng nữa trượng mà thôi. Thoạt tiên, y nhảy rất chậm chạp, ai cũng có thể thấy rõ thân hình và bộ pháp của y, cả vẻ mặt thế nào cũng thấy rõ nốt. Nhưng chỉ trong thoáng cái thôi, người của y chỉ còn là một cái bóng chứ không thấy rõ người của y nữa, mà y vẫn còn trong phạm vi cái vòng nữa trượng kia thôi.
Lôi Vân lại biến sắc, và thất kinh nghĩ bụng tiếp:
“Trong một thời gian ngắn ngủi như thế mà ngươi đã học hỏi được võ công trong cuốn bí kíp da người như vậy”.
Các cao thủ của lục lâm thấy Qua thanh biểu diễn môn thân pháp đó, một người trong bọn đã kêu “ủa” một tiếng và nói:
- Đây là Thần Lý Mê Tung !
Những người khác lại càng nghi nghi hoặc hoặc hơn nữa.
- Hà hà ... các vị lấy làm lạ lắm phải không ? Sở dĩ mỗ biểu diễn như thế là để cho quý vị hiểu rõ sự kiện đấy thôi, hà hà ...
Qua Thanh chưa nói xong, ở trong giới lục lâm đã có một người giận dữ quát hỏi:
- Qua Thanh, ngươi nói mau,muốn để cho chúng ta biết rõ sự kiện gì ?
Lại một người nữa hỏi tiếp:
- Nói mau ... ngươi học những võ công này ở đâu ?
Đoàn Nhược Hoa đã nghe Giang Hồ Hiệp Cái nói Lôi Vân lượm được cuốn bí kíp da người của Tam Tuyệt Nhị Quân ngũ môn, bây giờ nàng biết rõ thêm tại sao Qua Thanh cứ bị Lôi Vân đuổi theo hoài. Nàng nóng lòng sốt ruột liền lên tiếng xen lời quát hỏi:
- Qua Thanh, ngươi nói như thế có dụng ý gì ?
Lôi Vân vội khuyên nàng rằng:
- Hoa muội chớ nên khích động như vậy ...
Chàng muốn nói cứ để cho y nói tiếp, dù y không nói, đến mấy hôm nữa ở trên núi Vân Mộng trước mặt quần hùng, ngu huynh thế nào cũng phải thanh minh điều này.
Bọn cao thủ hình như nóng lòng muốn biết rõ câu chuyện cho nên bọn họ lại tức giận quát tháo tiếp.
Qua Thanh cười khẩy đáp:
- Trước khi mỗ nói rõ tại sao mỗ lại biết tuyệt nghệ của Tam Tuyệt Nhị Quân, thì mỗ phải tỏ rõ thân phận mình cho các ngươi biết trước. Hà hà, Bổn đại gia đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, đại gia họ Qua, tên Thanh, đồ đệ của Thiên Mục Kỳ Tăng, người đứng đầu nhóm Giang Hồ Tam Kỳ.
Lôi Vân đứng yên, mặt không lộ vẻ gì hết, lúc này bỗng cười khẩy một tiếng, hình như trong lòng đã có vẻ khinh thị. Qua Thanh nhắc nhở đến Thiên Mục Kỳ Tăng là người đứng đầu của nhóm Giang Hồ Tam Kỳ, phần thì chàng không có ác cảm với Thiên Mục Kỳ Tăng, phần vì chàng đã biết dụng ý của Qua Thanh nói như thế đẩ làm chi rồi, nên chàng chỉ cười khẩy một tiếng như trên thôi, chứ không nói năng gì hết.
Qua Thanh vẫn ung dung, vừa cười vừa nói tiếp:
- Hà, lời nói này của đại gia với đại gia biễu diễn hai pho tuyệt nghệ là Vân Thái Tuyệt Kiếm với Thần Lý Mê Tung vừa rồi, mấy năm trước đây xuất hiện trước mặt quý vị, hà hà , thì người mà quý vị muốn tìm để chém giết sẽ là tại hạ rồi ... hà, nếu quý vị muốn học hỏi của Tam Tuyệt Nhị Quân không khó khăn gì hết, theo chỗ mỗ biết, năm pho tuyệt nghệ của Tam Tuyệt Nhị Quân để lại người mà hiểu biết được hết, có lẽ trên thiên hạ này chỉ có một mình Lôi Vân thôi, nhưng còn hai người nữa thì hiểu được một nữa, đó là Cổ Thất Đinh với tại hạ.
Lôi Vân tỏ vẻ trấn tĩnh, nhưng Đoàn Nhược Hoa đã nóng lòng sốt ruột vô cùng.
Mười hai người ở trước mặt Qua Thanh và Lôi Vân đều lộ vẻ kinh ngạc và còn kèm theo vẻ đắc ý nữa.
Đoàn Nhược Hoa thấy thế rất ngạc nhiên, nghĩ bụng:
“Chúng kinh ngạc như thế là phải rồi. Nhưng sao chúng lại còn đắc chí như vậy ?” Qua Thanh bỗng trợ tròn xoe đôi mắt lên, tia hai luồng ánh sáng chói lọi và thò tay vào túi ...
Lôi Vân mặt liền biến sắc, vì chàng hiểu rõ ý định của Qua Thanh. Nguyên trước kia, Qua Thanh muốn gắng sức học hỏi hết những tuyệt học ảo diệu trong cuốn bí kíp da người để mong so tài cao thấp với chàng, nhưng vừa rồi, Lôi Vân gạt những ám khí vớI lại một nhát kiếm giết được mấy tên cường địch, làm cho y nản chí vô cùng. Dưới sự thất vọng, y mới nghĩ ra phương pháp ác độc này, y không quản ngại hy sinh cuốn bí kíp da người, định công bố ở trước mặt các nhân sĩ lục lâm.
Mục đích của y rất giản dị, muốn để cho mọi người biết rõ thân phận thực của Lôi Vân, nghĩa là những tuyệt nghệ của Tam Tuyệt Nhị Quân mà Lôi Vân học hỏi được là do học theo cuốn bí kíp này, chứ không phải là do tam Tuyệt Nhị Quân truyền thụ cho.
Hơn nữa, khi Lãnh Như Băng báo tin cho mọi người biết lúc Thiết Diện Kim Kiếm bị giết chết thì sư phụ của Lôi Vân là Trung Nhạc Chi Chủ với Giang nam Hiệp Cái đều có mặt tại đó Người trong võ lâm ai cũng nghi ngờ sự liên can của Trung Nhạc Chi Chủ với Lôi Vân, nhưng điều đó cũng không sao, bây giờ Qua Thanh lại lấy cuốn bí kíp da người để chứng minh Lôi Vân không có liên can gì với Tam Tuyệt Nhị Quân để cho mọi người cùng liên tưởng đến cái chết của Tam Tuyệt Nhị Quân. Và tất nhiên chúng càng nghi ngờ thêm. Điều thứ nhất:
cuốn bí kíp lọt vào tay Lôi Vân, chàng ta trẻ tuổi như thế tất không liên can đến cái chết của Tam Tuyệt Nhị Quân. Vì vậy mà chúng nghi ngờ sư phụ của chàng là Trung Nhạc Chi Chủ đã giết chết Tam Tuyệt Nhị Quân, rồi tặng cuốn bí kíp cho Lôi Vân.
Qua Thanh nham hiểm độc ác thực, y còn nói thêm một câu như sau:
- Cuốn bí kíp da người này là vật sở hữu của Lôi Vân, nhưng theo sự ước đoán của tại hạ thì bí kíp đó là vật sở hữu của sư phụ của Lôi Vân thì đúng hơn.
Lới nói này hình như y đã tuyên bố trắng trợn là Lôi Vân không còn địa vị một Minh chủ võ lâm nữa.
Chuyện này rất giản dị. Những người có mặt tại đó đều là những nhân sĩ tên tuổi của giới lục lâm nhưng không phải là môn hạ của Tam Tuyệt Nhị Quân. Sở dĩ Lôi Vân được bầu làm Minh chủ của lục lâm là do Tam Tuyệt Nhị Quân ngũ môn bầu ra. Những ngày gần đây, tuy Y Dư Huy đã tuyên bố địa vị của Lôi Vân đã bị lung lay có lẽ y sẽ được thay vào địa vị ấy.
Nhưng đó không phải là ý kiến của tất cả môn hạ của Tam Tuyệt Nhị Quân ngũ môn, vì tín phù của ngũ môn hiện vẫn còn ở trong tay của Lôi Vân. Sở dĩ các nhân sĩ của lục lâm ngoài bọn môn hạ của ngũ môn đều công phẫn là vì Lôi Vân vừa lên Minh chủ một cái, mệnh lệnh thứ nhất của chàng lại là cấm các người trong giới lục lâm không được cướp bóc trong một tháng trời. Vì lẽ ấy mà Lôi Vân mới bị các người cản trở như trên.
Đồng thời bọn chúng sợ Lôi Vân lên được núi Vân Mộng rồi lại lấy được địa vị minh chủ nên chúng mới liên hiệp với nhau đón đường chàng diệt khẩu.
Việc đó xảy ra từ hôm cách đó hai ngày không riêng gì Lôi Vân đã biết chuyện mà ngay cả Đoàn Nhược Hoa và những người vây đánh chàng đều biết hết. Lẽ tất nhiên Ngô Đình Ngọc cũng hay biết nốt.
Như theo sự ước đoán, thì lúc này Ngô Đình Ngọc đã tới núi Vân Mộng rồi.
Lôi Vân để yên cho Qua Thanh nói tiếp, mặt chàng vẫn giữ vẻ bình tĩnh lạnh lùng, thanh kiếm trong tay chàng vẫn chúc xuống mặt đất, trông chàng không có vẻ gì là muốn cướp lại cuốn bí kíp ở trong tay Qua Thanh cả.
Còn Đoàn Nhược Hoa thì lại khác hẳn. Tình ý của nàng đối với Lôi Vân không khác gì một người vợ yêu quý quan tâm đến người chồng vậy. Nàng đã biết rõ Lôi Vân đang làm Minh chủ của thiên hạ lục lâm, nay đã trở thành công địch của lục lâm.
Lôi Vân không thèm thuồng gì ngôi Minh chủ đó, nhưng ước mong của chàng đã tan rã hết. Ý của chàng l à muốn lợi dụng uy quyền mà mình ngẫu nhiên lượm được đó để kìm chế thiên hạ lục lâm. Nhưng bây giờ chàng vốn không có thù hằn gì với ai hết mà chỉ có đại chiến lớn lao thôi.
Lúc nào chàng cũng ôm ấp một ý niệm huyền ảo, là làm thế nào cho thiên hạ thái bình, khiến giới lục lâm được vĩnh viễn bình yên. Liệu chàng có thể làm được thế không ? Với hoàn cảnh hiện thời thì chàng không sao thực hiện được.
Trong lòng vẫn sợ hãi Lôi Vân nên khi Qua Thanh thò tay vào túi tìm kiếm cuốn bí kíp, y có vẻ hơi chần chừ, nhưng thấy Lôi Vân vẫn thản nhiên đứng yên như vậy, y mới yên tâm móc cuốn bí kíp ra.
Các nhân vật của lục lâm đều trố mắt lên nhìn cả vào tay của Qua Thanh Qua Thanh lớn tiếng cười ha hả, nói tiếp:
- Đây là vật sở hữu của Lôi Vân... Cuốn sách mong mỏng chỉ có năm trang bằng da người này, bên trong có ghi năm pho tuyệt học của Tam Tuyệt Nhị Quân .. Mọi người nghe tới đó mắt đều nổ lửa và cũng có người chỉ muốn cướp được ngay cuốn bí kíp ấy.
Qua Thanh cố ý giơ cao cuốn bí kíp lên nói tiếp:
- Thị cuốn bí kíp này, Lôi Vân đã tạo nên địa vị trong lục lâm...
Đoàn Nhược Hoa hậm hực lườm Qua Thanh một cái. Vẫn ung dung cười vẻ gian xảo, Qua Thanh đột nhiên trầm cánh tay xuống, và ung dung để cho cuốn bí kíp rớt xuống mặt đất...
Trong mười hai cao thủ ấy, đã có người từ từ tiến lên, thì Lôi Vân bỗng quát lớn:
- Ai muốn lấy cuốn bí kíp này, Lôi mỗ sẽ giết người đó trước.
Nói xong, chàng giơ trường kiếm lên ngay. Trong bọn nhân sĩ của lục lâm, bỗng có người lên tiếng nói:
- Chúng ta lấy cuốn bí kíp này làm chi ? Cuốn bí kíp ở trong tay chúng ta không khác chi là một phế vật. Đị..chúng ta hãy lên núi Vân Mộng, tuyên bố chuyện này chọ..
- Lời của Đại ca rất có lý. Tin này mà tiết lộ ra bên ngoài thì môn hạ của Tam Tuyệt Nhị Quân thể nào cũng không công nhận tên ấy làm Minh chủ nữa đâu. Mục đích của chúng ta là chỉ muốn môn hạ của Tam Tuyệt Ngũ Môn giết y, như vậy có phải là hơn không ?
- Ha ha, ha hạ..
- Ha ha, ha hạ..
- Ha hạ..nói có lý, có lý lắm...
- Nhưng chúng ta bỏ đi lúc này thì ai trả thù cho Hồ lão đại hộ chúng ta ?
- Ha,...tính mạng của y không lâu dài đâu. Hiền đệ sợ không có người báo thù hay sao ? Không riêng gì mối thù của Hồ lão đại, mà cả mối thù của Nam Cung Song Kiệt, Hà Bắc Nhất Hào, Thiết Diện Kim Kiếm...cũng có người trả hộ nốt...
- Phải, môn hạ của tam Tuyệt Nhị Quân không khi nào chịu tha thứ cho tiểu tử này, nên bản lĩnh y dù có cao cường đến đâu cũng không thể nào chống lại được mấy nghìn môn hạ của Tam Tuyệt Nhị Quân với hàng vạn lục lâm hào kiệt của thiên hạ đâu...
- Nếu vậy, bây giờ chúng ta phải đi ngay hay sao ?
- Phải, chúng ta đem theo xác của Hồ đại ca đi một thể.
- Ha hạ..ha ha hạ..
Mười mấy người ấy vừa nói vừa đi luôn. Nghe lời nói của chúng Lôi Vân mới biết hoàn cảnh của mình nguy hiểm như thế nào, và phen này đi núi Vân Mộng, mình sống sót không phải là chuyện dễ.
“Qua Thanh ơi Qua Thanh ! Ngươi ra tay giúp ta hay là ngươi đã làm cho chúng ta gây thêm nhiều kẻ thù ?...Hừ, ta đi núi Vân Mộng có khác gì đi vào trong địa ngục không ? Chết thì chết chớ sợ gì ?...Nhưng trước khi chết, ta thế nào cũng phải giết chết ngươi tên họ Qua kia ...” Lôi Vân đứng đờ người ra nghĩ ngợi như trên, trường kiếm ở trong tay chàng lúc giơ lên, lúc buông xuống...
Chàng bỗng gượng cười hỏi:
- Qua Thanh, chúng ta hai người là bạn hay là kẻ thù ?
Qua Thanh hơi ngạc nhiên đưa mắt nhìn xung quanh, mới phát giác cuốn bí kíp da người vẫn nằm ở trên mặt đất, còn mười mấy tên lục lâm hào kiệt thì đã đi mất dạng rồi. Trong rừng chỉ còn Nhược Hoa, Lôi Vân và y, ba người thôi.
Y cảm thấy lạnh lùng và trong lòng dần dần cảm thấy hãi sợ, liền nghĩ bụng:
“Ta còn ở lại đây làm chi nữa ?” Vừa nghĩ tới đó, y đã nghe thấy có tiếng người rót vào tai rằng:
- Sao ngươi lại còn không đi ?
Giọng nói rất lạnh lùng khiến y càng rùng mình kinh hãi thêm.