Hồi 2(a)
Tác giả: Nam Kim Thạch
Bọn người bịt mặt phá tan Kim Phật giáp
Trên giang hồ tin tức được loan truyền rất mau lẹ. Việc Ngũ Hành đội của Hỏa Thần giáo tới quấy nhiễu Kim Phật giáp chỉ trong chớp mắt đã được đồn đại khắp Trung Nguyên, trong võ lâm người ta loan truyền đi hai nguồn tin trái ngược hẳn nhau. Thoạt đầu là tin tức rất bất lợi cho Trương Tòng Khê bảo rằng Kim Phật giáp toàn bộ đã bị phá hủy. Người loan truyền tin này là Lao Sơn tứ sát và Thiên Mục ngũ quỷ trong giới Hắc đạo.
Lao Sơn tứ sát tham gia bữa tiệc chúc thọ của Trương Tòng Khê đang lúc no say rượu vào lời ra cao hứng diễu võ giương oai thì bỗng thấy Trương Tòng Khê sắc mặt nghiêm trọng lớn tiếng tuyên bố trước mặt quần hùng là Vu Điền Hỏa Thần giáo sắp phái người đến nơi khiến chúng hoảng sợ đến chân tay bủn rủn, toát mồ hôi lạnh ra không sao nói được nửa lời mãi sau mới gắng gượng thốt được vài câu để gỡ chút sĩ diện rồi lẻn ra cửa chuồn thẳng.
Trong óc tưởng tượng của Lao Sơn tứ sát và Thiên Mục ngũ quỷ thì Hỏa Thần giáo hơn trăm năm nay danh tiếng đã lừng lẫy khắp võ làm, được phát xuất từ Tây Vực, thế lực rất lớn, võ công âm đốc quỷ dị không lường. Các nhân vật Trung Nguyên võ lâm đều không phải là địch thủ, cho nên lần này Trương Tòng Khê không thể nào thoát khỏi được thảm họa. Như vậy thì Kim Phật giáp làm sao mà có thể tồn tại cho được? Tuy có Huy Châu Hoàng Giác tự Ngữ Minh Thượng Nhân ra mặt trợ giúp, nhưng chỉ mới một mình Thượng nhân thì tuyệt nhiên không thể nào nắm được phần thắng.
Hơn nữa, Thiên Mục ngũ quỷ vẫn luôn luôn ghi nhớ mối hận bị Ngữ Minh Thượng Nhân quăng bọn chúng xuống dưới gầm cầu Bá Kiều mà chúng không có cách nào phục hận được. Vì vậy, nhân dịp này, bọn chúng liền phao đồn những tin tức có hại cho Ngữ Minh Thượng Nhân để gián tiếp trả mối tư thù. Bọn chúng liền tung ra cái tin Ngữ Minh Thượng Nhân bị Hỏa Thần giáo giết chết một cách rất thảm khốc, còn Trương Tòng Khê, Trình Cương và tất cả những nhân vật hiệp nghĩa có mặt tại đó đều bị chúng một số phận hẩm hiu.
Tin tức đó vừa được loan truyền ra, khiến cho tất cả các nhân vật võ lâm Trung Nguyên đều kinh hoàng, người nào người ấy không sao tránh khỏi nơm nớp lo âu.
Không bao lâu sau, Trung Nguyên võ lâm lại đột nhiên nhận được những tin tức trái ngược hẳn, đảo ngược hẳn, bảo rằng Hỏa Thần Ngũ Hành đội bị đánh tan rã tại Kim Phật giáp. Đang lúc Kim Phật giáp bị nguy cấp, thì bỗng dị nhân Hoàng Diện Phong Cái xuất hiện, khiến các vị trưởng lão Ngũ Hành đội đều bị đánh bại mà phải bỏ chạy.
Tin tức Hoàng Diện Phong Cái xuất hiện và đánh bại Ngũ Hành đội của Hỏa Thần giáo khiến cho các nhân vật võ lâm Trung Nguyên đều rất tin tưởng, vì người loan truyền tin này lại chính là Khai Phong Viễn Dương phiêu cuộc Trần tiêu đầu, người đã tham dự trận chiến thuật lại. Nếu tin đó không phải là thật thì sao Trần tiêu đầu còn có thể sống sót mà trở về Khai Phong được như vậy?
Nhưng tin tức của Trần tiêu đầu loan truyền không lâu chỉ độ vào khoảng nửa tháng sau, thì trên giang hồ lại nổi lên một cái tin thật kinh thiên động địa, bảo rằng một đêm nọ, toàn bộ Kim Phật giáp đã bị san thành bình địa, Giáp chủ Trương Tòng Khê, Phó tổng quản Trình Cương đã bị một bọn người bịt mặt, võ công cao siêu tuyệt đỉnh tàn sát toàn trang trên dưới hơn trăm người cả nam lẫn nữ, không một ai sống sót hết.
Khai Phong Viễn Dương phiêu cuộc ở tại đầu đường Sư Tử phía Nam thành. Thật ra tên con đường này là Phúc Minh, chỉ vì Viễn Dương phiêu cuộc danh tiếng rất lừng lẫy, mỗi khi có khách tới bảo tiêu hỏi địa chỉ của Viễn Dương phiêu cuộc, thì họ đều được trả lời bằng ở trước cửa phiêu cuộc có hai con sư tử đá rất lớn, cho nên về sau người ta quen miệng gọi là đường Sư Tử, còn tên thật của nó thì không một ai nhắc nhở tới.
Phủ Khai Phong vào thời Bắc Tống là thuộc vùng đất đại nội, ở thành chia ra làm hai nơi trọng địa: nội thành là cựu địa, ngoại thành là tân địa. Bốn phía Đông, Nam, Tây, Bắc có thiết lập mười hai cái cửa rất lớn.
Viễn Dương phiêu cuộc là ở Vạn Thắng môn thuộc thành ngoại, tọa lạc trên một khoảng đất lớn rộng, trên đó được thiết lập ba gian đại sảnh, khí tượng thật hùng vĩ danh tiếng lừng lẫy khắp xa gần. Cờ của phiêu cuộc đi đến đâu cũng đều được các anh hùng lưỡng đạo nể mặt.
Hiện tại người giữ chức Tổng tiêu đầu là Trần Sư Thần, một tục gia đệ tử của phái Võ Đang, trên võ lâm cũng nổi danh là một hảo hán có nghĩa khí, sử dụng một cây Bát quái côn, khi múa lên như phong ba bão táp.
Tin tức Kim Phật giáp bị san thành bình địa khiến cho tất cả các tiêu sư trong Viễn Dương phiêu cuộc đều thất kinh, và ai nấy đều quyết đoán việc ấy là do kiệt tác của Hỏa Thần giáo đã gây nên.
Hôm đó trời vừa xâm xẩm tối, các tiêu sư đang ngồi ở cạnh hai con sư tử đá bàn tán với nhau bỗng thấy Trần Sư Thần vội vã từ bên ngoài trở vế, sắc mặt lộ vẻ lo âu bước vào trong đại sảnh nói với quản sự rằng :
- Hãy mau ra mời toàn thể tiêu sư cùng tất cả những người giúp việc cho phiêu cuộc tới đây, ta có việc muốn nói.
Không bao lâu sau, mọi người đều đã tụ tập đông đủ Trần Sư Liền liền đưa tay ra mời các người an tọa rồi, sắc mặt lộ vẻ rầu rĩ nói :
- Viễn Dương phiêu cuộc từ ngày khai nghiệp cho tới nay đã được sáu mươi năm, không ngờ lại bị đổ vỡ bởi tay Sư Thần này, khiến cho mỗ rất lấy làm đau lòng.
Ngừng lại giây lát, ông ta mới quay sang người thủ quỹ chậm rãi hỏi :
- Ta đã giao cho ngươi phân phối tiền bạc hoa hồng, ngươi đã làm xong chưa?
Viên thủ quỹ vội đáp :
- Thưa tiểu nhân đã làm xong cả rồi.
Sư Thần nói :
- Tốt lắm! Hãy mau đem ra đây để ta phân phối.
Người thủ quỹ vội vào trong nhà khuân từng gói bạc đã bó sẵn ra để ở trên mặt bàn. Tiêu sư Mao Bất Hanh vội lên tiếng hỏi :
- Tổng tiêu đầu làm như vậy có ý định gì thế?
Trần Sư Thần đáp :
- Số ngân lượng này là tiền hoa hồng của tất cả các vị huynh đệ trong bổn phiêu cuộc. Lúc này Viễn Dương phiêu cuộc sắp sửa giải tán cho nên mỗ mới đem ra phân phát để các vị sử dụng.
Mao Bất Hanh ngạc nhiên hỏi tiếp :
- Giải tán Viễn Dương phiêu cuộc ư? Tại sao lại có chuyện kỳ lạ như vậy?
Tiêu sư Bạch Bì Xà nói :
- Tại sao bỗng dưng lại đột ngột giải tán như thế?
Trần Sư Thần thở dài một tiếng đáp :
- Tình thế đã rất cấp bách không thể nào chậm được nữa.
Mao Bất Hanh lại hỏi :
- Tổng tiêu đấu có thể giải thích rõ cho anh em chúng tôi nghe được không?
Trần Sư Thần nói :
- Việc Kim Phật giáp bị sang thành bình địa các vị đều đã nghe rõ cả rồi, ngờ đâu việc lại không chỉ giản dị như vậy mà phàm những người nào đã cùng Kim Phật giáp chủ liên tay chống lại Hỏa Thần giáo trong giới hiệp nghĩa đạo đều lần lượt bị giết chết một cách bất minh bất bạch.
Ông ta vừa nói tới đây hai ba chục tiêu sư không bảo mà cùng à lên một tiếng mặt lộ vẻ hãi sợ. Có người cất tiếng hỏi :
- Tại sao Tổng tiêu đầu lại biết được rằng những người đó đều đã bị sát hại và kẻ nào đã ra tay giết họ?
Câu hỏi: “kẻ nào đã ra tay giết họ” thì trong óc tưởng tượng của mọi người, ai ai cũng đều suy đoán: nếu không phải tuyệt tác của Hỏa Thần giáo thì còn ai vào đó nữa?
Trần Sư Thần nói :
- Những vị ấy đã bị ai ra tay giết hại, hiện giờ vẫn chưa được rõ, nhưng cứ theo sự suy đoán của mỗ thì chín phần mười là Hỏa Thần giáo đáng hiềm nghi hơn cả. Nhưng nếu quả thật là Hỏa Thần giáo, thì tại sao chúng lại còn phải bịt mặt?
Mao Bất Hanh xen ìời hỏi :
- Tổng tiêu đầu đã thâu lượm được tin này ở đâu thế?
Trần Sư Thần đáp :
- Đó là những người được phái đi nghe ngóng tin tức đã về báo rằng: Ý Châu tam kiệt, Trường Bạch ngũ hổ, Giang Lăng Tiền Trang chủ, là những người đã bị bọn người bịt mặt sát hại ngay sau khi Kim Phật giáp bị phá tan. Sáng sớm hôm nay Trần mỗ lại nhận được báo cáo, là Tương Dương Hằng An phiêu cuộc tối hôm qua lại bị tiêu diệt.
- Mẹ nó! Bọn bịt mặt là quân ba đầu sáu tay gì?
Bỗng thấy một đại hán trung niên từ phía sau hậu đường tiến ra, đầu đội một chiếc nón rơm rộng vành phủ thấp xuống tới ngang lông mày râu ria xồm xoàm, chân đi giày rơm. Y vừa xuất hiện, khiến cho tất cả các người tiêu sư thảy đều xao động và cùng thốt lên :
- Phó Tổng tiêu đầu về tới!
Tổng tiêu đầu Trần Sư Thần vừa thấy đại hán trung niên xuất hiện, trong lòng cũng hơi yên tâm, vội cất tiếng hỏi :
- Lâm Phú, tiểu thư đâu?
Người nọ vội đáp :
- Tiểu thư đã về tới, còn đang ở phía sau hậu đường nghỉ ngơi.
Thì ra đại hán được gọi là Lâm Phú bình sinh được trời phú cho một sức mạnh kinh người, mình đồng da sắt, và cũng vốn là một người tính rất nóng nảy, mười phần cương trực. Y vừa dẫn tiểu thư đi săn bắn trở về.
Trần Sư Thần nói :
- Phó Tổng tiêu đầu về thật rất đúng lúc. Nơi đây hiện có một gói bạc dành sẵn cho nhà ngươi. Ngươi hãy mau vào trong hậu đường kêu tất cả bọn quản gia ra đây để ta cấp tiền bạc cho họ. Còn ta cùng tiểu thư kể từ hôm nay trở đi sẽ ẩn cư, rút lui ra khỏi giang hồ.
Lâm Phú trợn mắ lớn tiếng hỏi :
- Tại sao lại phải sợ bọn giác bịt mặt đó quá như thế?
Tiêu sư Mao Bất Hanh xen lời nói :
- Không phải Viễn Dương phiêu cuộc chúng ta sợ gì bọn chúng, mà chỉ là: “Thương đâm trước mặt dễ tránh, ám tiễn sau lưng khó phòng”. Giang Lăng Tiền đại trang chủ, Tương Dương Hằng An phiêu cuộc đều bị hủy hoại, trong sớm tối đây thế nào cũng sẽ tới lượt Viễn Dương phiêu cuộc chúng ta. Vậy mình cứ tạm thời ẩn nhẫn một phen, như thế mới là người minh trí.
Y vừa dứt lời, liền nghe thấy “bốp” một tiếng, cái bàn bát tiên cạnh đó đã bị Phú Lâm vỗ mạnh xuống một chưởng, bể tan tành. Rồi Phú Lâm hầm hầm lớn tiếng nói :
- Minh trí cái rắm thối! Bọn bịt mặt là cái thá gì! Nếu lão tử này nổi giận lên, thì cnỉ một quyền này cũng đủ cho chúng phải thịt nát xương tan rồi!
Trần Sư Thần liền quát bảo :
- Lâm Phú, ngươi chớ nên lớn tiếng như thế!
Đang lúc ấy bỗng nghe thấy có tiếng cười nhạt từ trên nóc nhà vọng xuống. Sư Thần đang ngồi trên ghế vội đứng bật dậy, ngửng đầu lên hỏi :
- Vị bằng hữu nào ở trên đó thế? Xin thứ lỗi cho Trần mỗ này đã thất nghinh? Xin mời xuống đây uống với mỗ một chén trà nóng!
Từ trên mái nhà có tiếng người đáp :
- Cung kính không bằng tuân mệnh. Xin quấy nhiễu một phen!
Trong nháy mất, đã có ba bóng người xuất hiện trong đại sảnh, mặt được che bằng một miếng vải màu xám, quần áo cũng màu xám, thậm chí đến cả tua kiếm phất phơ trên vai cũng màu xám nốt.
Trần Sư Thần vừa trông thấy cách ăn mặc của ba người bịt mặt nọ rất kỳ lạ liền nghĩ thầm :
- “Những người này thuộc nhân vật của môn phái nào thế? Tại sao ta chưa hề nghe thấy ai nói tới bao giờ?”
Nghĩ rồi ông ta liền chắp tay nói :
- Thất kính, thất kính. Xin mời các vị an tọa!
Dứt lời ông ta liền đưa tay ra chi vào ba chiếc ghế cạnh đó còn mình thì cũng tự ngồi xuống chiếc ghế đối diện rồi lớn tiếng quát :
- Bay đâu! Dâng trà?
Một giai nhân vội bưng một khay trà tới rót ra hơn mười chén.
Trần Sư Thần vội cầm một chén lên uống một hớp ra chiều là trong trà không có thuốc độc, kế đó các tiêu sư cũng đều nâng chén lên uống, sau đó Trần Sư Thần mới giơ cao chén trà lên nói :
- Xin mời!
Ba người nọ vì bịt mặt cho nên tuổi tác cùng mặt mũi ra sao không ai có thể phân biệt được, nhưng cứ xem cặp mắt của chúng tia ra những luồng ánh sáng như điện chớp cũng đủ rõ người nào người ấy võ công đều rất tinh thâm.
Ba người bịt mặt nọ chỉ khẽ “hừ” nhạt một tiếng, bỗng phất tay áo lên, ba chén nước trà đã bị hút bổng lên theo hình chữ “Phẩm” rồi từ từ rớt xuống tay ba người nọ. Hành động của họ rất nhẹ nhàng, không thấy phát ra một tiếng dộng nhỏ nào. Công phu kình lực của họ biểu diễn tinh thâm cực độ, khiến mọi người đều há hốc miệng đưa mắt nhìn nhau. Trần Sư Thần nói :
- Dám hỏi cao danh quý tánh của ba vị xưng hô ra sao?
Người bịt mặt dường như đứng đầu bọn trả lời rằng :
- Bọn mỗ chỉ là hạng vô danh tiểu tốt cho nên danh tánh hãy tạm gác sang một bên. Hôm trước, bạn đã nhận được một phong mật thư, vậy đã suy nghĩ kỹ chưa?
Trần Sư Thần vừa nghe nhắc đến lá mật thư, liền giật mình đến thót một cái buột miệng nói :
- Các hạ là Miêu...
- Câm mồm!
Người bịt mặt nọ quát bảo như vậy rồi nói tiếp :
- Ngươi chi cần trả lời một câu là bằng lòng đáp ứng hay cự tuyệt thôi, bất tất phải nói nhiều.
Trần Sư Thần nói :
- Trần mỗ đã suy nghĩ kỹ rồi. Trần mỗ là Hán nhân, làm sao có thể là người vong bổn được, cho nên hôm nay đã quyết định mai danh ẩn tích, rút lui ra khỏi võ lâm. Nỗi khổ tâm này của tại hạ mong các vị hiểu mà thứ lượng cho, nhường cho Trần mỗ một con đường sinh cơ được chăng?
Người bịt mặt cười nhạt một tiếng nói :
- Không ngờ ngươi lại câu nệ như vậy. Chỉ đáng tiếc là bọn chúng ta lại không có quy củ thối tha này. Ngươi đã biết rõ sự bí mật của bọn mỗ, vì vậy chỉ còn có hai con đường để cho nhà ngươi chọn lựa, hoặc đáp ứng hoặc cự tuyệt. Nếu cự tuyệt thì ngươi đã là kẻ địch, phải ra tay giải quyết bằng tài nghệ cao thấp, chứ không thể nào dùng lời lẽ nói suông là xong được.
Người bịt mặt thứ hai quát lớn :
- Sao? Nói mau đi? Cự tuyệt hay là đáp ứng?
Lúc ấy bọn tiêu sư thấy những người bịt mặt nọ thái độ rất cường ngạo, đều lấy làm bất bình, sắc mặt đã lộ đầy vẻ giận dữ.
Lâm Phú đã tức giận đến phùng mồm trợn mắt chỉ muốn nhảy ra động thủ ngay. Trần Sư Thần cúi đầu suy nghĩ giây lát rồi cương quyết đáp :
- Cự tuyệt!
Người bịt mặt chậm rãi hỏi lại rằng :
- Ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?
Trần Sư Thần hến đáp :
- Việc này còn phải suy nghĩ kỹ gì nữa. Hãy động thủ đi?
Lúc đó bọn tiêu sư mặt lộ đầy vẻ khẩn trương. Bọn họ tuy không biết rõ Tổng tiêu đầu từ chối việc gì nhưng giờ đây thấy ông ta cương quyết cự tuyệt sắc mặt lộ đầy vẻ bi phẫn liền hiểu ngay ông ta đã bị bức bách một chuyện rất khó khăn gì đó.
Bọn tiêu sư này tuy là những người lỗ mãng nhưng ai nấy đều có một bầu nhiệt huyết, mắt thấy Tổng tiêu đầu khảng khái liều chết để biểu lộ nghĩa khí bọn họ làm sao có thể buông xuôi tay đứng yên được.
Chỉ trong nháy mắt mọi người đều đứng cả dậy, tiếng khí giới rút ra kêu soạn soạt. Trần Sư Thần thấy vậy vội quát bảo :
- Việc này không dính líu gì đến các người. Các người hãy mau mau thâu nhận tiền bạc rồi rời khỏi phiêu cuộc ngay đi. Còn việc ở nơi này đã có Trần mỗ tự giải quyết lấy. Lâm Phú, ngươi vào thông báo cho tiểu thư mau thâu nhập y trang tế nhuyễn, rồi ngươi bảo vệ tiểu thư rời khỏi nơi này ngay, đừng nên để ý đến ta nữa làm chi.
Lâm Phú ngạc nhiên nói :
- Tổng tiêu đầu không để cho mỗ được ở lại tỷ thí với chúng một phen?
Trần Sư Thần nổi giận quát :
- Tì thí cái gì? Hãy mau vào trong nhà thông báo cho tiểu thư ngay đi!
Người bịt mặt bỗng cất lên một tràng cười rất quái dị nói :
- Trần Sư Thần, mỗ nhắc lại lần cuối cùng, nếu ngươi đáp ứng điều kiện trong bức thư mật thì sẽ là bằng hữu của bọn mỗ. Sau này có phúc cùng hưởng, còn như cự tuyệt thì sẽ là kẻ địch. Bọn ta đã phụng thượng lệnh, phàm là những kẻ nào cự tuyệt đều sẽ bị tàn sát diệt khẩu để tránh tiết lộ bí mật. Ta nói cho ngươi biết, lúc này Viễn Dương phiêu cuộc đã bị người của chúng ta mai phục bao vây khắp nơi, ta chỉ cần phát ra một tiếng hiệu lệnh trong khoảng khắc nơi đây sẽ bị san thành bình địa cũng như bọn Tương Dương Hằng An phiêu cuộc, Giang Lăng Tiền đại trang chủ. Hiện giờ ngươi ưng thuận cũng hãy còn kịp dấy.
Trần Sư Thần giận quá cất tiếng cười ha hả rồi lớn tiếng thóa mạ.
- Hán tặc! Các ngươi Miêu...
Ông ta chưa kịp nói Miêu cái gì thì đã thấy người bịt mặt phất tay một cái, một luồng ngân quang đã bay thẳng vào miệng Trần Sư Thần nhanh như điện chớp khiến ông ta không thể nào né tránh kịp, miệng há hốc ra không nói tiếp được.
Sự biến chuyển này khiến mọi người đề kinh tâm động phách đến độ ngẩn người ra trố mắt lên, nhìn vào miệng Trần Sư Thần thì thấy đó là một chiếc phi tiêu nhỏ bằng bạc.
Tiếng ồn ào liền nổi ngay. Người bịt mặt ngẩng mặt lên trời lớn tiếng cười ha hả nói :
- Hãy im lặng hết. Đó là mỗ chỉ mới biểu diễn có một trò nho nhỏ thôi để y không thể thố lộ điều bí mật làm hỏng mất đại sự của bọn ta. Thôi, hãy phóng ám hiệu động thủ đi.
Người bịt mặt nọ vừa dứt lời, trong đại sảnh liền hỗn loạn ngay, trên mái ngói cũng nổi lên những luồng gió lạ, tiếp theo đó có những người bịt mặt khác lần lượt nhảy xuống.
Trần Sư Thần một mặt rút khí giới, một mặt quay đầu lại quát bảo Lâm Phú :
- Lâm Phú, mau bảo vệ tiểu thư đào tẩu đi, bất tất phải để ý đến ta!
- Tổng tiêu đầu!
- Tổng cái gì! Cái chết có lúc nặng như Thái Sơn, có lúc nhẹ tựa lông hồng. Ngươi hãy chạy mau đi!
Nói thì chậm, việc xảy ra nhanh khôn tả. Một thanh trường kiếm đã nhằm hông bên phải Trần Sư Thần đâm tới, Trần Sư Thần vội quát lớn :
- Hay lắm!
Rồi đưa Bát quái côn hất ngang một thế. Chỉ nghe “keng” một tiếng ông ta cảm thấy hổ khẩu tê tái, trong lòng cũng phải giật mình kinh hoảng thầm rằng công lực của người bịt mặt nọ quả thật rất thâm hậu. Hơn nữa, trường kiếm là một thứ khí giới nhẹ mà có thể hất bắn được cây côn ra và chấn động cổ tay mình phải tê tái đủ thấy nội lực của người đó hơn ông ta rất xa.
Mặt như trôn chảo, sử dụng Đại đồng chùy
Trần Sư Thần vội đưa mắt nhìn, thấy người bịt mặt nọ là một tên thấp bé, ông ta tự biết hôm nay mình khó lòng sống sót rời khỏi nơi đây được, liền ngẩng mặt lên trời, cười như điên như khùng quát bảo :
- Lâm Phú, ta giao tiểu thư cho người trông nom đấy. Nếu ngươi còn chậm trễ, dù có chết ta cũng không sao yên tâm nhắm mắt được. Hãy mau chạy đi!
Nhưng lại nghe thấy tiếng cười khánh khách nổi lên. Đã có năm sáu người bịt mặt quây chặt Trần Sư Thần cùng bọn tiêu sư vào giữa.
Lâm Phú lúc ấy đã rút thanh Quỷ đầu đao ra, đang muốn gia nhập trận chiến, nhưng thấy Tổng tiêu đầu mắt lộ đầy vẻ bi phẫn oán trách, liến cảm thấy động lòng, nghĩ tới Tổng tiêu đầu suốt đời chỉ sinh hạ được một đứa con gái, xưa nay nâng như nâng trứng hứng hoa, nuông chiều rất mực, nay ông ta đã giao phó trọng trách trông nom nàng cho mình, nếu còn chần chờ, e sẽ chẳng còn dịp may để thoát thân.
Y liền nghiến chặt răng, tung mình nhảy lùi về phía sau. Nhưng bỗng có một thanh trường kiếm đâm tới ánh sáng kim quang lóe mắt, đủ thấy là một thanh bảo kiếm rất sắc bén.
Lâm Phú trừng mắt lên nhìn, liền phát giác người nọ chính là đại hán đứng đầu bọn bịt mặt. Đại hán bịt mặt cười hí hí, nói :
- Bằng hữu còn muốn đào tẩu nữa ư?
Lâm Phú cả giận, liền múa Quỷ đầu đao chém ra. Kế đó là một tiếng “xoảng” như long ngâm hổ tiếu. Người bịt mặt không ngờ kình lực của Lâm Phú lại mạnh đến thế, nên y cũng thối lui về phía sau một bước, rồi lớn tiếng quát :
- Kình lực thâm hậu lắm! Hãy coi kiếm!
Y lại tiến lên, đâm ra một kiếm. Thế kiếm này rõ ràng nhằm đâm vào Thái Dương huyệt bên trái của Lâm Phú, nhưng Lâm Phú lách sang bên phải thì mũi kiếm đã như hình với bóng đâm chếch ngay xuống hông bên phải tức thì.
Lâm Phú thất kinh, vội nghiêng mình lui về phía sau rồi lăn luôn một vòng, tránh khỏi thế kiếm độc hiểm ấy của đối phương.
Chỉ mới chưa đầy một chiêu, Lâm Phú đã bị lép vế hoảng sợ đến mồ hôi toát ra như tắm. Người bịt mặt cười ha hả, nói :
- Có phải ngươi vừa sử dụng Cổn đường đao pháp đấy không?
Trông đẹp mắt lắm! Đẹp mắt lắm!
Đang lúc ấy, bỗng thấy một thằng nhỏ tuổi trạc mười hai mười ba, mặt như trôn chảo, đen bóng như gương tay cầm hai chiếc chùy thật lớn khiến ai trông thấy cũng phải giật mình kinh hãi, đoán ít nhất mỗi trái cũng nặng tới năm, sáu trăm cân. Thằng nhỏ nọ vừa xuất hiện đã nhảy ngay tới trước mặt bọn người bịt mặt, giơ cao chiếc chùy khổng lồ lên, quát lớn :
- Các ngươi chớ có làm tàng? Gia gia là Hắc Toàn Phong Lý Quỳ, sẽ đập cho các ngươi mỗi tên một chùy cho mà coi!
Bọn người bịt mặt nọ vừa trông thấy cặp chùy to lớn ấy liền giật mình kinh hãi, nghĩ thầm :
- “Cặp đồng chùy của thằng nhỏ này to lớn như thế, nếu không có sức mạnh hơn người thì làm sao có thể sử dụng được?”
Bọn chúng lại thấy thằng nhỏ nọ vũ lộng cặp song chùy thật nhẹ nhàng, nên không một tên nào dám dùng kiếm đụng chạm vào, chỉ sợ kiếm của mình bị đập gãy vụn mất.
Lâm Phú vừa thấy thằng nhỏ xông vào, vốn đang định lên tiếng quát mắng, nhưng chợt nghĩ tới tiểu thư còn ở phía sau hậu đường không biết sự an nguy ra sao, nếu không nhân cơ hội này mà nhảy ra khỏi vòng chiến thì khó có được một cơ hội nào khác nữa. Y liền nhảy luôn ra khỏi vòng chiến chạy luôn về phía sau hậu đường.
Nhưng y thấy trong hậu đường, ngoài ba đứa a hoàn và hai lão bộc bị giết chết nằm trên mặt đất ra không còn một người nào khác nữa. Lâm Phú kinh hãi cùng cực vội lớn tiếng kêu :
- Tiểu thư! Tiểu thư!
Nhưng y vẫn không nghe thấy tiếng đáp lại. Y vội chạy sang bên thư phòng của tiểu thư thì thấy cửa phòng mở toang bốn bề vắng lặng như tờ không một bóng người, y liền chạy thẳng xuống nhà bếp thấy lâm phu chuyên lo việc nấu nướng trên người cũng bị trúng đầy vết thương đang nằm dưới đất rên rỉ. Lâm Phú hoảng hốt hỏi :
- Có thấy tiểu thư đâu không?
Lão phu nọ cố gượng lên tiếng đáp :
- Bị... bị bắt đem đi rồi. Trên kia...
Lão phu đưa tay chỉ lên nóc nhà. Lâm Phú không còn thì giờ hỏi thêm nữa, vội tung mình nhảy luôn lên trên mái ngói. Vừa lên tới nơi bỗng thấy phía sau có tiếng gió lộng rồi một luồng kiếm quang chém tới.
Lâm Phú không kịp quay đầu lại, vội lăn về phía trước hơn trượng rồi quay đầu lại nhìn thấy người vừa đánh lén mình là một người bịt mặt.
Lâm Phú vừa thấy người này hoảng hốt đến biến sắc mặt, hai mắt tối sầm như muốn té lăn xuống đất. Không phải là y hãi sợ gì người bịt mặt, mà là y linh cảm rằng thằng nhỏ mặt đen đã bị hại.
Thì ra hắc hài tử vũ lộng cặp đại chùy thật nhẹ nhàng khiến cho người bịt mặt cứ phải né tả tránh hữu không dám dùng kiếm chống đỡ. Đến khi Lâm Phú nhảy ra ngăn cản không ngờ thằng nhỏ nọ cứ múa tít cặp chùy tấn công tới tấp như bão táp, hễ y lách trái thì chùy lại đánh về phía trái, y nhảy sang phải trái chùy lại đập sang bên phải. Tên bịt mặt liền cả giận vội vung kiếm lên đưa ra một thế tiêu nhắm thẳng vào trái chùy mà phóng tới.
Bỗng nghe đến soạt một tiếng, trái chùy nọ liền bị đâm thủng một lỗ lớn. Thì ra cặp chùy đó không phải là chùy đồng thật mà chỉ là một đôi chùy làm bầng nan bên ngoài được phết bằng giấy và sơn đen nên thoáng nhìn chẳng khác chùy thật chút nào.
Người bịt mặt nọ bị thằng nhỏ làm quẩn chân như vậy vừa buồn cười vừa tức giận, liền cất tiếng mắng chửi :
- Thằng nhỏ ngang ngược này ở đâu tới phá đám bọn lão, dám dùng chùy giả để dọa gạt ta, thiếu chút nữa làm hỏng cả việc lớn của ta. Khốn nạn thật!
Nói dứt lời, y liền vung chân phóng lên một đá. Hắc hài tử như con diều đứt dây, bị bắn tung ra khỏi đại sảnh.
Người bịt mặt không cần biết hắc hài tử sống chết ra sao, vội tiến về phía sau hậu trường, thì vừa đúng lúc Lâm Phú lên trên mái ngói, y vội nhảy luôn lên theo rồi phóng kiếm táp kích.
Lâm Phú vừa tránh khỏi thế công đó, phát giác người bịt mặt này chính là người vừa bị hắc hài tử cản lại cho nên trong lòng mới kinh hoảng, vội quát bảo :
- Tên kia, thằng nhỏ làm sao rồi?
Người bịt mặt cười khánh khách, đáp :
- Đến nhà ngươi còn chưa chắc bảo toàn được tính mạng, thì còn hỏi thằng nhỏ ngang ngược đó làm chi nữa! Hãy nạp mạng cho ta!
Dứt lời, y liền vung trường kiếm lên, nhằm mắt trái Lâm Phú đâm tới. Lâm Phú cả giận, vội ngồi sụp xuống né tránh, rồi vận toàn lực lên cánh tay, nghiến răng mím môi liều mạng đưa ngay cây Quỷ đầu đao phạt ngang vào người đối phương.
Người bịt mặt thấy cách đấu thí mạng của Lâm Phú, nhất thời không sao chế ngự ổi, vội thối lui về phía sau mấy bước. Chiêu thức Quỷ Môn đao này khi sử dụng thì hỏa hầu và công lực đều phải vận lên rất đúng mức. Lúc này Lâm Phú lại liều mạng đánh ra, tuy có thể đẩy lui được đối phương nhưng không lâu sau, sức dũng mãnh của Lâm Phú đã thấy kém sút dần, công lực đã bị hao tổn đến quá nửa.
Người bịt mặt thấy vậy liền cười ha hả, nói :
- Bằng hữu, tuyệt học của bạn chỉ có thế thôi ư? Hãy coi mỗ ra tay đây!
Tiếng nói của y vừa dứt thì kiếm đâm tới nơi, chiêu thức tựa như một con linh xà, kiếm phong phát ra những tiếng kêu xì xì. Lâm Phúc lúc này bỗng cảm thấy trước sau, tả hữu đều có bóng người bịt mặt hết liền giật mình hoảng sợ, vội gắng sức bổ ra một đao, nhưng đã chậm mất rồi.
Trường kiếm của người bịt mặt đã đâm trúng hông bên trái của Lâm Phú, máu tươi liền vụt ra tung tóe. Lâm Phú cố nhịn đau, vội nhảy lùi về phía sau, thân hình lảo đảo suýt té ngã, tay trái bịt chặt lấy miệng vết thương, miệng thở hổn hển, tay cầm thanh Quỷ đầu đao phải cố chống vào mái ngói mới có thể đứng vững lại được.
Người bịt mặt từ từ bước lại gần, cười giọng rất quỷ quyệt nói :
- Bằng hữu còn có thân nhân quyến thuộc nào không? Ngươi vừa rồi trông dũng mãnh như thế, tấn công đến nỗi mỗ phải lui về phía sau hơn mười trượng, có thể được xếp vào loại hảo hán cự phách rồi, sao lúc này trông lại thảm hại đến thế?
Lúc này người bịt mặt chỉ còn cách Lâm Phú không đầy năm thước. Hông bên trái của Lâm Phú máu cứ chảy ròng ròng, làm ướt đẫm cả nửa người. Hiện giờ đầu óc đã choáng váng, mắt đã tối sầm, y vẫn cố gắng gượng vận chút sức lực còn lại để khỏi bị té ngã trước mặt đối phương. Trong lòng y chỉ còn một mối hận duy nhất không sao nguôi được, là đã không còn hơi sức để bảo vệ tiểu thư, theo đúng sứ mệnh mà Trần Tổng tiêu đầu đã giao phó cho mình.
Nhưng việc nguy biến ở trước mắt đã không cho phép y suy nghĩ nhiều nữa, chỉ còn biết khấn thầm :
- “Xin trời xanh hãy giúp cho tiểu thư được tai qua nạn khỏi”
Người bịt mặt lại tiến tới một bước, nói tiếp :
- Bằng hữu có còn quyến thuộc nào không?
Lâm Phú bỗng cảm thấy tinh thần phấn chấn quát lớn :
- Còn! Đây này!
Quỷ đầu đao đã rời khỏi tay, xé gió bay ra nhanh như điện chớp, nhằm thắng đầu của người bịt mặt bay tới. Nhưng chỉ nghe thấy những tiếng lắc rắc, mái nhà đã bị đâm thủng một lỗ lớn, ngói bể bắn ra tung toé, dư lực của thanh Quỷ đầu đao còn xuyên thẳng xuống dưới nhà. Tiếp theo đó là tiếng quát của người bịt mặt :
- Cút đi!
Y liền vung chân ra phóng luôn hai cước, Lâm Phú như con diều đứt dây, người bay bổng khỏi mái ngói rồi rớt ngay xuống đất.
Đang lúc ấy bỗng nghe thấy ở góc phía Đông Nam có người vỗ tay kêu đôm đốp một tiếng rồi khen ngợi.
- Công phu cao minh thật! Không ngờ tại nơi đây lại có được một nhân vật tài ba như thế này!
Lại nghe thấy một người khác nói :
- Người bạn bịt mặt này vừa rồi đã sử dụng thân pháp gì mà có thể tránh khỏi được thế phi đao đó?
Người kia đáp :
- Hình như là U Linh bộ của Không Động phái thì phải?
Người nọ lại nói :
- Bao Đả Thắng, hôm nay bạn lại có được một cơ hội để đại hiển uy phong rồi.
Người kia đáp :
- Y Bất Tử, ngươi nói gì? Tại sao lại quá đề cao người bịt mặt kia như thế? Bao Đả Thắng mỗ, nếu có khảo cứu với y thì cần gì phải đại hiển uy phong, mà chỉ cần tiểu hiển cũng đủ lắm rồi.
Người tên Y Bất Tử nói :
- Nếu vậy càng hay! Ngươi đại hiển uy phong cũng thế hoặc tiểu hiển uy phong cũng vậy. Y Bất Tử mỗ chỉ biết khoanh tay đứng nhìn thôi.
Người có tên Bao Đả Thắng nói :
- Lẽ đương nhiên là thế. Chỉ cần ngươi đứng cạnh một bên nhìn là đủ lắm rồi.
Không thấy động tác của Bao Đả Thắng ra sao, chỉ hơi trầm vai xuống một chút đã lướt tới phía trước người bịt mặt tức thì. Người bịt mặt thấy thân pháp của đối phương tuyệt diệu như vậy cũng phải kinh hãi thầm vội nhảy lui về phía sau hai bước đưa kiếm lên trước ngực thủ thế cất tiếng hỏi :
- Bạn kia, người là nhân vật của tôn phái nào thế?
Bao Đả Thắng cười ha hả nói :
- Tôn phái là cái quái gì lão tử chẳng hiểu gì hết!
Người bịt mặt hỏi tiếp :
- Nếu vậy tại sao bạn lại dây dưa vào chuyện này của bọn mỗ?
Bao Đả Thắng cười hi hí đáp :
- Lão tử này cứ thích dây dưa để xem ngươi có được bao nhiêu hơi sức?
Người bịt mặt nói :
- Chúng ta nước sông không phạm đến nước giếng, chuyện của người nào thì người ấy lo, bạn hà tất phải nhảy vào phá đám bọn mỗ như thế làm gì?
Bao Đả Thắng cười ha hả nói :
- Lão tử này danh hiệu đã là Bao Đả Thắng, xưa nay chỉ chuyên thích khảo cứu võ học với những kẻ thắng cuộc. Ai bảo bạn lại thắng cuộc đấu vừa rồi làm chi?
Người bịt mặt thấy giọng nói của đối phương đầy vẻ ngang ngược liến nghĩ thầm :
- Thì ra hai tên này đến đây để trợ giúp Viễn Dương phiêu cuộc.
Nếu chúng biết ta là nhân vật Đông Doanh chắc sẽ không dám chọc ghẹo nữa đâu.
Người bịt mặt này vốn là kẻ đứng đấu bọn người bịt mặt tới tấn công Viễn Dương phiêu cuộc ngày hôm nay nên võ công rất cao siêu, là một tay thật lão luyện trên giang hồ. Vừa rồi y thấy Bao Đả Thắng vừa trầm người xuống đã lướt tới trước mặt mình ngay, hơn nữa vừa thấy đã đoán ngay ra được thế thức mình vừa sử dụng là U Linh Bộ của Không Động phái, liền nghĩ tiếp :
- “Hai lão này võ công không phải là tầm thường, nhưng đối với Đông Doanh của chúng ta chắc cũng phải e dè phần nào. Ta nên dùng lời lẽ nói với chúng để tránh điều phiền phức thì hơn”.
Nghĩ đoạn người bịt mặt liền tươi cười nói :
- Thì ra ngài là Bao Đả Thắng lão tiền bối phải không? Hâm mộ đã lâu! Hâm mộ đã lâu! Doanh tổng giám của tôi thường khen ngợi võ công của lão tiền bối luôn luôn.