Hồi 4
Tác giả: Nghê Khuông
Nhắc lại Hạ Liên Hoa từ lúc cùng Long Oai chia tay, nàng bâng khuâng như người
mất hồn, cắm đầu chạy về.
Đột nhiên nàng nghe tiếng vó ngựa dồn dập, vội né tránh vào trong bụi cỏ rậm.
Nàng nhìn rõ ba mươi lăm người kỵ mã chạy lướt qua trên đường. Người nào cũng
cầm một bó đuốc. Dĩ nhiên nàng đã nhận ra đây là bang chúng bang Trường Thắng.
Nàng nghĩ bụng:
Đoàn người ngựa này đang lao về phía trước nhất định sẽ gặp Long Oai. Ta không
thấy trong đám này có Kim Khô Lâu thì chắc là hắn đã mai phục ở phía trước rồi.
Vả lại ngoài Kim Khô Lâu còn sư phụ ta nữa...
Nàng nghĩ tới đây trống ngực đánh thình thình. Nàng biết Long Oai võ nghệ siêu
quần, nhưng lúc này nàng không khỏi lo âu cho chàng. Rồi nàng quyết định rượt
theo.
Hạ Liên Hoa quyết định chủ ý xong thì bọn ba mươi lăm người đã giục ngựa chạy xa
rồi chỉ còn thấy những chấm lửa mà thôi.
Chỉ trong chớp mắt những chấm lửa cũng mất hút. Nàng vội gia sức chạy như bay
đến trước khu rừng thì đã mất đến nửa giờ.
Hạ Liên Hoa thấy ba mươi lăm con ngựa đều buộc ở ven rừng. Trong rừng ánh lửa
sáng rực mà không hiểu đã xảy ra những chuyện gì.
Nàng liền nín hơi xuyên qua đoàn ngựa để vào rừng coi tình hình.
Bỗng nàng giật bắn người lên cơ hồ té xỉu. May nàng tựa vào được gốc cây nên
không đến nỗi ngã lăn ra.
Nàng nhìn thấy Long Oai! Nhưng lúc này không phải là Khoái Kiếm Long Oai dung
nhan tuấn mỹ, oai phong lẫm liệt như trước.
Long Oai đã bị cột vào giá gỗ hình người. Máu tươi tưởng chừng từ khắp chỗ trong
người chàng đang nhỏ xuống. Còn Kim Khô Lâu thì bộ mặt nham hiểm đang nhìn chằm
chặp vào Long Oai. Tay hắn cầm một nắm ám khí quái dị.
Hạ Liên Hoa còn ngó thấy một người đứng gần Kim Khô Lâu tuy người này đeo mặt nạ
tay cầm thanh đao ba mũi nhưng nàng vừa nhìn thấy đã nhận ra ngay sư phụ Cái
Thiên Hào.
Khi nàng biết rõ là lão thì nàng còn chấn động tâm thần hơn là ngó thấy Long Oai
bị trọng thương.
Trước cảnh tượng này Hạ Liên Hoa cảm thấy trước ngực nóng bừng, cổ họng nghẹn
ngào, buồn nôn cơ hồ hộc máu tươi ra.
Sư phụ nàng, đại hiệp Cái Thiên Hào, đứng bên Kim Khô Lâu! Khoái Kiếm Long Oai
người bị trọng thương, hoàn toàn do kết quả của lão hợp tác với tên ác ma Kim
Khô Lâu.
Hạ Liên Hoa cơ hồ không nhẫn nại được muốn xông thẳng vào. Nhưng nàng mới bước
đi một bước thì đột nhiên dừng lại.
Trong thời gian chớp nhoáng này, lòng nàng đã bình tĩnh trở lại, nghĩ thầm: Nếu
ta xông vào là hỏng việc. Sư phụ đã gây ra chuyện này thì dù ta có xuất hiện
cũng chẳng thể ngăn trở được lão gia. Không chừng ta xuất hiện lúc này...
Hạ Liên Hoa chấn động tâm thần không dám nghĩ thêm nữa. Nàng lùi lại một bước
rồi lùi dần thêm mấy bước.
Lòng đau như cắt, nàng tự hỏi:
Ta có biện pháp nào cứu được Long Oai không? Nhất định ta phải cứu chàng, nhưng
cứu bằng cách nào?
Nàng lùi mãi bất giác ra đến ven rừng, người nàng đụng vào một con ngựa mà nàng
không biết. Con ngựa khé hí lên một tiếng, đầu óc nàng bỗng loé lên một tia
sáng, nàng lẩm bẩm: Con ngựa này... Ba mươi lăm con ngựa này có thể giúp ta để
cứu Long Oai.
Nàng rút kiếm ra khỏi vỏ, chặt đứt hết những dây cột ngựa. Đàn ngựa bắt đầu chạy
đi chạy lại.
Hạ Liên Hoa nhảy lên lưng một con ngựa, tay trái nàng dắt một con nữa. Tay mặt
nàng vung kiếm đột nhiên đâm vào đùi mấy con.
Những con ngựa bị trúng kiếm đau quá kêu thét lên chạy lai về phía trước. Một
con chạy rồi cả đàn cùng chạy xông vào.
Hạ Liên Hoa đuổi ngựa theo sau gặp ngựa là đâm. Đàn ngựa càng chạy mau. Tiếng vó
ngựa dồn dập làm chấn động cả khu rừng.
Hạ Liên Hoa nằm phục xuống lưng ngựa theo đàn ngựa xông vào rừng. Lúc này Kim
Khô Lâu vừa cất tiếng âm trầm hô “Mũi phi tiêu này...”
Tiếng ngựa thét và chạy dồn dập một cách đột ngột làm kinh thiên động địa, khiến
cho Kim Khô Lâu giật mình quay lại.
Đàn ngựa đang chạy như gió chớp mắt đã ào ào xông tới.
Bảy tám tên đệ tử bang Trường Thắng bị ngựa húc phải té xuống lăn lộn dưới đất.
Mỗi tên đệ tử đều cầm đuốc trong tay. Chúng té xuống ngọn lửa cũng rung động.
Ngựa thấy lửa vừa thét vừa chạy như phát điên.
Hạ Liên Hoa nằm phục trên lưng ngựa chạy đến phía sau Kim Khô Lâu và sư phụ
nàng.
Bao nhiêu người đều lùi cả lại, Hạ Liên Hoa liền dùng kiếm đập vào lưng con ngựa
nàng cưỡi. Con ngựa này liền hí vang xông thẳng vào chỉ trong chớp mắt đã đến
trước mặt Long Oai.
Hạ Liên Hoa không có thì giờ để cởi trói cho Long Oai. Nàng ở trên lưng ngựa
nghiêng mình đi nhấc cả giá gỗ cùng Long Oai lên.
Lúc này mọi người thấy đàn ngựa xông xáo như nổi cơn điên chạy tán loạn vào rừng
sâu. Đóm đuốc tắt hết, trong rừng tối đen như mực chỉ nghe tiếng người té ngựa
ngã rối loạn xà ngầu.
Hạ Liên Hoa đặt Long Oai xuống trước mặt rồi nàng phục lên trên người chàng cho
ngựa chạy xuôi về phía trước. Nàng tiến vào rừng sâu rồi xuyên qua khu rừng tiếp
tục chạy về phía trước.
Kim Khô Lâu chờ cho cuộc hỗn loạn trong rừng yên tĩnh lại. Đàn ngựa chạy tán
loạn chỉ dắt về được bảy tám con. Ba mươi lăm tên đệ tử bang Trường Thắng có đến
phân nửa đã bị thương, đau đớn không chịu được.
Kim Khô Lâu và Cái Thiên Hào lập tức phát giác ra đã bị người cứu đem đi. Cái
Thiên Hào cất giọng run run: Kim bang chúa! Long Oai bị người... Cứu chạy đi
rồi!
Kim Khô Lâu ngẩn người ra một chút rồi nói:
Cái đó sợ cóc gì? Một là tại hạ đá phá huỷ ba ngón tay của gã. Bây giờ tay phải
gã không còn sử dụng kiếm pháp được nữa. Nếu gã luyện kiếm bằng tay trái cũng
phải mất mười năm hay tám năm chứ đâu phải chuyện dễ dàng? Hai là chúng ta không
chuẩn bị giết hắn. Vụ này bề ngoài do bang Trường Thắng gây ra không liên luỵ gì
đến Cái đại hiệp.
Rồi hắn nổi lên tràng cười ha hả.
Cái Thiên Hào cũng bật lên hai tiếng cười khô khan rồi nói: Vậy tại hạ xin cáo
từ.
Kim Khô Lâu nắm lấy tay Cái Thiên Hào nói:
Cái đại hiệp! Để chúc mừng chúng ta đã thành công, đại hiệp nên trở lại tổng
đàn tệb ang uống một chung rượu lạt đã!
Cái Thiên Hào từ chối nói:
Hai tên tiểu đồ của tại hạ còn ở trong thị trấn. Vậy tại hạ trở lai khách điếm
trước khi trời sáng, không muốn quấy nhiễu bang chúa nữa.
Kim Khô Lâu cười rộ ra chiều vui sướng nói:
Cái đại hiệp chỉ trông bên ngoài thôi sao? Hơn nữa thanh kim kiếm của Cái đại
hiệp, Kim mỗ đã giao cho một tên đồ đệ thân tín đưa về tổng đàn rồi. Chẳng lẽ
Cái đại hiệp không muốn lấy kiếm lại nữa ư?
Cái Thiên Hào nghe Kim Khô Lâu nói vậy không khỏi động tâm nghĩ thầm: Công việc
bữa nay thế là xong rồi. Khoái Kiếm Long Oai khó lòng tranh hùng với ta nữa.
Công việc giữa ta và Kim Khô Lâu hay hơn hết vĩnh viễn cắt đứt từ nay. Nếu thanh
kim kiếm của ta còn lưu lại nơi hắn thì thật là điều không ổn.
Lão nghĩ vậy liền đáp:
Đã thế thì tại hạ phải đến quấy nhiễu Kim bang chúa rồi!
Kim Khô Lâu cười ha hả nói:
Cái đó phỏng có chi đáng kể. Từ nay đôi ta phải thường thường đi lại với nhau.
Tại hạ rất trông cậy vào Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm Thủ là Cái đại hiệp nâng đỡ cho.
Cái Thiên Hào cười gượng không nói gì nữa. Hai người lên ngựa chạy đi.
o0o
Trong tổng đàn bang Trường Thắng, đèn nến sang trưng. Cặp mắt Kim Khô Lâu sâu
hoắm và thâm trầm coi rất đáng sợ.
Cái Thiên Hào và Kim Khô Lâu ngồi đối diện. Kim Khô Lâu cười khanh khách luôn
miệng, dường như hắn không muốn hết lời. Còn Cái Thiên Hào thì trong lòng nóng
nảy chỉ muốn rời khỏi tổng đàn bang Trường Thắng.
Lão không nhịn được nữa đứng lên nói: Kim bang chúa! Thanh kim kiếm của tại
hạ... Kim Khô Lâu bây giờ mới đứng dậy vỗ tay gọi:
Lấy thanh kim kiếm của Cái đại hiệp ra đây!
Kim Khô Lâu thấy Cái Thiên Hào băn khoăn liền hô:
Rót rượu để ta mời Cái đại hiệp uống một chung. Chúng ta từ biệt nhau phen này
không biết đến bao giờ mới lại được gặp, vậy Cái đại hiệp hãy uống cạn chung này
đi!
Cái Thiên Hào nghe Kim Khô Lâu nói vậy liền nâng chung lên uống một hơi cạn
sạch.
Giữa lúc ấy, một tên đệ tử mang kim kiếm vào. Cái Thiên Hào đón lấy thanh kiếm
nhìn lại một lượt rồi tra vào vỏ toan cáo từ.
Kim Khô Lâu thấy thế liền cười nói: Hãy khoan!
Cái Thiên Hào ngửng mặt lên nhìn Kim Khô Lâu ra chiều không hiểu. Kim Khô Lâu
nói:
Cái đại hiệp! Thanh kim kiếm của đại hiệp khắp thiên hạ đều biết tiếng. Hiện
giờ Long Oai không xử kiếm được, đại hiệp thành “Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm Thủ”
nhưng Kim mỗ không biết tự lượng muốn được đại hiệp chỉ điểm cho mấy chiêu.
Cái Thiên Hào nghe Kim Khô Lâu nói vậy thì trong lòng kinh ngạc. Lão trợn mắt
lên nhìn đối phương. Nhưng lão là người lịch duyệt giang hồ, chỉ trong chớp mắt
đã hiểu ý Kim Khô Lâu ngay. Bỗng lão không nhịn được phá lên cười.
Cái Thiên Hào cười rồi Kim Khô Lâu cũng cười theo.
Cái Thiên Hào hỏi:
Kim bang chúa! Té ra bang chúa muốn vậy ư? Kim Khô Lâu chắp tay nói:
Đúng thế! Danh hiệu “Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm”, hà hà... ai mà không muốn?
Long Oai còn thì Long Oai là đệ nhất, Cái đại hiệp là đệ nhị. Nhưng Long Oai hết
thời rồi thì Cái đại hiệp lên đệ nhất còn Kim mỗ là đệ nhị. Nếu Cái đại hiệp
cũng hết thời thì ha ha...
Cái Thiên Hào liền đứng dậy nói:
Thì Kim bang chúa lại thành đệnhất chứ gì? Kim Khô Lâu cười đáp: Cái đại hiệp
liệu việc như thần.
Cái Thiên Hào nói:
Kim bang chúa! Bang chúa còn quên một điều là nếu bang chúa muốn thành đệ nhất
kiếm thủ thì trước hết là phải đối phó với tại hạ đã.
Kim Khô Lâu từ từ đứng dậy nói:
Bởi vậy Kim mỗ mới nói là không tự lượng xin lãnh giáo Cái đại hiệp mấy chiêu.
Cái Thiên Hào nghĩ thầm trong bụng:
Kim Khô Lâu có lòng vọng tưởng đối phó với ta. Bang Trường Thắng dẫu nhiều
người, nhưng chỉ có mình hắn là tay cao thủ chân chính. Ta sợ gì hắn? Nếu gặp cơ
hội ta nên trừ hắn đi để cởi mối lo tâm phúc.
Lão nghĩ vậy liền nổi lên một tràng cười rộ rồi vung kiếm lên đâm Kim Khô Lâu
đánh vèo một cái.
Kim Khô Lâu xoay mình né tránh rồi vung cương tiên đánh tới. Hai thứ khí giới
phóng ra cực kỳ mau lẹ.
Bỗng nghe đánh choang một tiếng! Tia lửa bắn tung toé.
Tiếp theo hai cây binh khí đụng nhau bật lên một tiếng chát rùng rợn.
Cái Thiên Hào đột nhiên cảm thấy tay nhẹ bẫng đi thì ra thanh kim kiếm của lão
đã gãy một đoạn chừng năm tấc.
Đoạn kiếm gãy bay đụng xà nhà đánh cạch một tiếng.
Cái Thiên Hào kinh hãi vô cùng, vì thanh kim kiếm của lão sao lại có thể đụng
vào cây cương tiên mà gãy được? nhưng thanh kim kiếm bị gẫy thật sự mới kỳ!
Cái Thiên Hào đột nhiên lùi lại một bước. Lão ngửng đầu lên nhìn Kim Khô Lâu thì
thấy trên môi hắn thoáng lộ một nụ cười gian trá.
Cái Thiên Hào thấy thế liền hiểu ngay là thanh kim kiếm của lão đã bị đối phương
đụng tay đụng chân làm hư rồi.
Lão hối hận:
Mình lợi dụng Kim Khô Lâu mà trên thực tế lại bị đối phương lợi dụng. Mình
không ngờ mình ngang dọc giang hồ đã già đời chỉ vì sai lầm một chút mà bị vố
cay.
Cái Thiên Hào tức giận đến cực điểm, gầm lên một tiếng rồi vung khúc kiếm gãy
nhảy xổ lại tấn công.
Kim Khô Lâu lập tức vung cương tiên tiến lên nghinh địch.
Lại nghe choang một tiếng! Hai khí giới đụng nhau. Thanh kim kiếm trong tay Cái
Thiên Hào lại gãy thêm một khúc nữa dài chừng năm tấc.
Cái Thiên Hào sửng sốt, cầm đoạn kiếm cụt chỉ trong nháy mắt đã đánh liền năm
chiêu mà chiêu nào cũng bị Kim Khô Lâu thẳng thắn đón tiếp.
Một tiếng choang choảng lại vang lên! Thanh kim kiếm của Cái Thiên Hào bị gẫy
hoài chỉ còn một khúc chuôi. Lão lớn tiếng quát: Kim Khô Lâu! Ngươi dùng nguỵ kế
này để ám toán ta ư?
Kim Khô Lâu cười khanh khách đáp:
Cái đại hiệp! Ai bảo đại hiệp làm Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm Thủ? Đại hiệp đối phó
với Long Oai như vậy có quang minh chính đại không?
Cái Thiên Hào biết là giữa mình và Kim Khô Lâu không thể lý luận được, lão cười
lạt một tiếng rồi lùi lại mau.
Lão liệng chuôi kiếm vào một tên đệ tử bang Trường Thắng. Tên này né mình tránh
khỏi, nhưng lão vươn tay ra đoạt được thanh trường kiếm.
Lão xoay mình lại toan đánh nữa thì cảm thấy trời đất quay cuồng, đầu nặng chân
nhẹ. Lão phải cố gượng đi tới chân cột vịn lấy cho khỏi té.
Cái Thiên Hào lúc này hoang mang vô cùng. Lão thở hồng hộc trỏ tay vào mặt Kim
Khô Lâu nói: Ngươi... ngươi đã bỏ vào rượu...
Kim Khô Lâu bật lên tiếng cười the thé hỏi:
Cái đại hiệp là tay lão luyện giang hồ mà không biết ư? Đúng thế! Kim mỗ đã bỏ
thuốc độc vào chung rượu và bây giờ chất độc phát tác rồi đó.
Cái Thiên Hào nhìn bóng người trước mắt chỉ còn thấy lờ mờ. Lão nghe tiếng cười
rất gần mà không nhìn rõ Kim Khô Lâu nữa. Trước ngực vạt áo hắn có hình đầu lâu
thêu bằng chỉ kim tuyến màu vàng rực. Lão tưởng chừng như cái đầu lâu bay lên
không. Lão cầm trường kiếm vận hết tàn lực đâm vào cái đầu lâu sắc vàng.
Lão vừa phóng kiếm đâm ra thì đầu nhức như búa bổ, mắt tối sầm lại rồi không
biết gì nữa.
Phát kiếm lão đã nhận định mục tiêu cho đúng, nhưng Kim Khô Lâu chỉ khẽ né người
đi là tránh khỏi.
Cái Thiên Hào nhào người về phía trước, thanh trường kiếm đâm trúng vào cái ghế
vỡ mất một mảng. Thế rồi chất độc phát tác làm cho lão chết ngay.
Kim Khô Lâu tiến lại trước mặt Cái Thiên Hào, thò tay vào bọc lão móc ra một cái
hộp nhỏ. Trên mặt hộp có đề sáu chữ “Kim Kiếm Thất Thập Nhị Chiêu”, hắn mở hộp
ngọc ra thì thấy bên trong có một cuộn sách nhỏ đúng là sách ghi chép bảy mươi
hai kiếm chiêu của Cái Thiên Hào.
Kim Khô Lâu sung sướng không nhịn được bật lên tiếng cười khanh khách giơ tay
lên nói: Ta nhất định trở nên “Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm Thủ”.
Quả vậy, võ công của hắn đã đến trình độ cao thâm nay hắn lại lấy được bí lục
kiếm Thập Nhị Chiêu mà Long Oai cùng Cái Thiên Hào một người tay không xử được
kiếm, còn một người chết rồi còn tìm đâu ra người địch thủ với hắn.
o0o
Dưới chân một mảng tường đổ có một đám hoa vàng rất đẹp và một khóm Bồ công anh.
Cành hoa phất phơ lay động. Đột nhiên một thanh trường kiếm huơ lên tưởng chừng
như để hớt đứt cây Bồ công anh.
Nhưng thế kiếm coi chẳng vững vàng chút nào. Mũi kiếm run rẩy tưởng chừng như
người cầm kiếm không đủ khí lực. Lưỡi kiếm đưa chênh chếch lên hớt đứt nửa bông
hoa.
Tiếp theo, thanh trường kiếm liền cắm phập xuống đất. Người đó đứng dậy. Chính
là Khoái Kiếm Long Oai.
Trước đây mười bữa chàng đã được Hạ Liên Hoa cứu thoát khỏi trong rừng cây.
Thương thế chàng đã khỏi hẳn, nhưng ba ngón tay mặt đã hoàn toàn bị huỷ hoại.
Chàng dùng cái bao vải bọc ba ngón tay lại và chỉdùng ngón tay cái và ngón trỏ
cầm kiếm. Vì chàng muốn ngắt một bông hoa cũng không nổi.
Long Oai buông tiếng thở dài rồi đứng ngây người ra. Cái tên Khoái Kiếm Long Oai
e rằng từ nay không còn nữa.
Chàng muốn dùng tay trái luyện kiếm nhưng ít ra là phải mất tám chín năm mới
thành. Chẳng phải chàng không đủ nghị lực nhưng thời gian lâu dài này thực khiến
cho chàng thấy chán ngán.
Chỗ chàng đứng đây là trước cửa một toà phá miếu. Toà phá miếu này đổ nát không
thể tả được. tường đổ vách xiêu mái sụp. Chỉ còn một góc đại viện là chưa bị đổ
sập.
Mấy bữa nay chàng cùng Hạ Liên Hoa ẩn gió mưa trong góc toà phá miếu. Bây giờ
thương thế chàng lành rồi nhưng không phải là Khoái Kiếm Long Oai ngày trước.
Chàng đứng ngẩn người một lúc hết rút kiếm ra lại tra kiếm vào vỏ. Chàng rung
tay như muốn rút kiếm cho lẹ, nhưng thanh trường kiếm mới rút ra được nửa chừng
lại bị trở ngại phải rút lần thứ hai mới ra hết.
Chàng buông tiếng thở dài ngửng đầu trông ra con đường nhỏ phía trước thì thấy
Hạ Liên Hoa đan chạy mau tới. Nàng nhăn tít cặp lông mày.
Long Oai vừa thấy nàng đã hỏi ngay:
Cái đại hiệp và Phạm đại ca có tin tức gì không? Hạ Liên Hoa thở dài đáp:
Không có! Tiểu muội chẳng được tin tức gì về sư phụ. Còn sư ca thì tiểu muội
nghe hai tên đệ tử bang Trường Thắng nói chuyện với nhau là bảy tám bữa trước
đây y chống kiếm sấn vào tổng đàn bang Trường Thắng.
Long Oai giật mình kinh hãi nói:
Y không phải là địch thủ Kim Khô Lâu.
Hạ Liên Hoa nói:
Đúng thế! Không hiểu y nghe ai nói là sư phụ đã bị Kim Khô Lâu hạ độc thủ chết
rồi. Cả bí lục Kim Kiếm Thất Thập Nhị Chiêu của sư phụ cũng lọt vào tay hắn.
Long Oai sắc mặt biến đổi rất khó coi. Hồi lâu chàng mới lên tiếng hỏi:
Phạm đại ca có việc gì không?
Hạ Liên Hoa đáp:
Nghe hai tên đệ tử bang Trường Thắng nói thì Kim Khô Lâu không ở tổng đàn, sư
ca vào đại náo một trận rồi bỏ đi, nhưng không hiểu y đi về địa phương nào?
Long Oai cúi đầu xuống từ từ chui vào góc điện toà phá miếu. Hạ Liên Hoa chạy
theo sau hỏi: Theo ý Long ca thì sư phụ... có sao không?
Long Oai lắc đầu đáp:
Theo nhận xét của tiểu huynh thì lệnh sư... gặp dữ nhiều lành ít. Hạ Liên Hoa
sắc mặt lợt lạt nói:
Nếu sư phụ mà bị Kim Khô Lâu sát hại thì bí lục Kim Kiếm Thất Thập Nhị Chiêu
lọt vào tay hắn không còn nghi ngờ gì nữa.
Long Oai nói:
Đúng thế! Hắn vẫn dùng cương tiên và bây giờ lại sử kiếm được nữa thì còn ai
địch nổi mà không thành thiên hạ đệ nhất nhân.
Hai người liền đứng dậy, tâm sự trầm trọng không nói gì nữa. Hồi lâu Long Oai
mới từ từ lên tiếng:
Nếu tiểu huynh không bị hư ba ngón tay thì đến kỳ đại hội luận kiếm này còn có
thể đấu với hắn một phen. Nhưng hiện giờ...
Chàng nói tới đây đột nhiên xoay mình rút kiếm. Lần này chàng rút một cái kiếm
ra khỏi vỏ, nhưng hai ngón tay cầm không vững. Thanh trường kiếm rớt xuống đất
đánh keng một tiếng.
Long Oai nhăn nhó cười nói:
Liên Hoa! Hoa muội coi đó. Tiểu huynh rút kiếm một lần không được, mà rút ra
được ngay lại đánh rớt kiếm thì còn động thủ với người sao?
Hạ Liên Hoa trầm giọng nói:
Tiểu muội đi kiếm Phạm ca để cùng y hợp lực báo thù cho sư phụ. Long Oai lắc
đầu nói:
Nếu Hoa muội tìm thấy Phạm sư ca thì chớ nói chuyện đó ra. Liên Hoa ơi! Hai
người chúng ta đây không phải là đối thủ với Kim Khô Lâu được.
Hạ Liên Hoa đột nhiên lộ vẻ vui mừng la lên:
Long đại ca! Sao đại ca không buộc kiếm vào tay. Làm như vậy chắc là đại ca có
sử kiếm nhanh như gió cũng không rớt được.
Long Oai đáp:
Tiểu huynh đã nghĩ tới điều đó, nhưng phép khoái kiếm phải linh diệu mau lẹ như
rồng bay phượng múa. Nếu buộc kiếm vào tay thì kiếm pháp không phát huy được đến
chỗ tinh kỳ, làm thế nào khắc địch chế thắng được?
Hạ Liên Hoa không nói gì nữa. Long Oai liền tìm lời an ủi nàng:
Liên Hoa! Có khi Cái đại hiệp không bị hại mà lão gia chỉ đi lánh xa một thời
gian, vậy Hoa muội bất tất phải nghĩ đến chuyện trả thù.
Tiểu huynh sử khoái kiếm được hay không thì có quan hệgì mà Hoa muội phải buồn
phiền.
Hạ Liên Hoa ngồi gần Long Oai rồi không nói gì nữa.
ánh dương quang từ chỗ thủng trên nóc toà phá miếu chiếu lọt vào. Một sợi tơ từ
trên nóc điện rũ xuống đeo tòn ten một con nhện lớn ngay trước mặt hai người.
Gió hiu hiu đưa con nhện lắc lư.
Long Oai khẽ thổi một cái, con nhện lảng ra xa nhưng rồi đau trở lại. Nó theo
sợi dây lại bò lên. Sợi tơ nhận rung động tưởng chừng đứt lúc nào không biết.
Nhưng nó lại không đứt.
Long Oai lại thổi mấy cái nữa. Chàng lấy trò chơi này làm thú vị nên vẻ mặt tươi
cười.
Đột nhiên chàng ngừng lại, nhăn tít cặp lông mày ra chiều suy nghĩ.
Hạ Liên Hoa thấy vẻ mặt chàng biến đổi thì giật mình kinh hãi hỏi:
Long đại ca! Đại ca nghĩ gì vậy?
Long Oai trầm giọng đáp:
Liên Hoa! Tiểu huynh nghĩ đến một cái vòng sắt.
Hạ Liên Hoa không hiểu hỏi:
Long đại ca nghĩ đến cái vòng sắt để làm gì?
Long Oai đứng dậy đáp:
Tiểu huynh muốn dùng vòng sắt mắc chuôi kiếm vào cổ tay thử xem.
Nhắc lại Hạ Liên Hoa từ lúc cùng Long Oai chia tay, nàng bâng khuâng như người
mất hồn, cắm đầu chạy về.
Đột nhiên nàng nghe tiếng vó ngựa dồn dập, vội né tránh vào trong bụi cỏ rậm.
Nàng nhìn rõ ba mươi lăm người kỵ mã chạy lướt qua trên đường. Người nào cũng
cầm một bó đuốc. Dĩ nhiên nàng đã nhận ra đây là bang chúng bang Trường Thắng.
Nàng nghĩ bụng:
Đoàn người ngựa này đang lao về phía trước nhất định sẽ gặp Long Oai. Ta không
thấy trong đám này có Kim Khô Lâu thì chắc là hắn đã mai phục ở phía trước rồi.
Vả lại ngoài Kim Khô Lâu còn sư phụ ta nữa...
Nàng nghĩ tới đây trống ngực đánh thình thình. Nàng biết Long Oai võ nghệ siêu
quần, nhưng lúc này nàng không khỏi lo âu cho chàng. Rồi nàng quyết định rượt
theo.
Hạ Liên Hoa quyết định chủ ý xong thì bọn ba mươi lăm người đã giục ngựa chạy xa
rồi chỉ còn thấy những chấm lửa mà thôi.
Chỉ trong chớp mắt những chấm lửa cũng mất hút. Nàng vội gia sức chạy như bay
đến trước khu rừng thì đã mất đến nửa giờ.
Hạ Liên Hoa thấy ba mươi lăm con ngựa đều buộc ở ven rừng. Trong rừng ánh lửa
sáng rực mà không hiểu đã xảy ra những chuyện gì.
Nàng liền nín hơi xuyên qua đoàn ngựa để vào rừng coi tình hình.
Bỗng nàng giật bắn người lên cơ hồ té xỉu. May nàng tựa vào được gốc cây nên
không đến nỗi ngã lăn ra.
Nàng nhìn thấy Long Oai! Nhưng lúc này không phải là Khoái Kiếm Long Oai dung
nhan tuấn mỹ, oai phong lẫm liệt như trước.
Long Oai đã bị cột vào giá gỗ hình người. Máu tươi tưởng chừng từ khắp chỗ trong
người chàng đang nhỏ xuống. Còn Kim Khô Lâu thì bộ mặt nham hiểm đang nhìn chằm
chặp vào Long Oai. Tay hắn cầm một nắm ám khí quái dị.
Hạ Liên Hoa còn ngó thấy một người đứng gần Kim Khô Lâu tuy người này đeo mặt nạ
tay cầm thanh đao ba mũi nhưng nàng vừa nhìn thấy đã nhận ra ngay sư phụ Cái
Thiên Hào.
Khi nàng biết rõ là lão thì nàng còn chấn động tâm thần hơn là ngó thấy Long Oai
bị trọng thương.
Trước cảnh tượng này Hạ Liên Hoa cảm thấy trước ngực nóng bừng, cổ họng nghẹn
ngào, buồn nôn cơ hồ hộc máu tươi ra.
Sư phụ nàng, đại hiệp Cái Thiên Hào, đứng bên Kim Khô Lâu! Khoái Kiếm Long Oai
người bị trọng thương, hoàn toàn do kết quả của lão hợp tác với tên ác ma Kim
Khô Lâu.
Hạ Liên Hoa cơ hồ không nhẫn nại được muốn xông thẳng vào. Nhưng nàng mới bước
đi một bước thì đột nhiên dừng lại.
Trong thời gian chớp nhoáng này, lòng nàng đã bình tĩnh trở lại, nghĩ thầm: Nếu
ta xông vào là hỏng việc. Sư phụ đã gây ra chuyện này thì dù ta có xuất hiện
cũng chẳng thể ngăn trở được lão gia. Không chừng ta xuất hiện lúc này...
Hạ Liên Hoa chấn động tâm thần không dám nghĩ thêm nữa. Nàng lùi lại một bước
rồi lùi dần thêm mấy bước.
Lòng đau như cắt, nàng tự hỏi:
Ta có biện pháp nào cứu được Long Oai không? Nhất định ta phải cứu chàng, nhưng
cứu bằng cách nào?
Nàng lùi mãi bất giác ra đến ven rừng, người nàng đụng vào một con ngựa mà nàng
không biết. Con ngựa khé hí lên một tiếng, đầu óc nàng bỗng loé lên một tia
sáng, nàng lẩm bẩm: Con ngựa này... Ba mươi lăm con ngựa này có thể giúp ta để
cứu Long Oai.
Nàng rút kiếm ra khỏi vỏ, chặt đứt hết những dây cột ngựa. Đàn ngựa bắt đầu chạy
đi chạy lại.
Hạ Liên Hoa nhảy lên lưng một con ngựa, tay trái nàng dắt một con nữa. Tay mặt
nàng vung kiếm đột nhiên đâm vào đùi mấy con.
Những con ngựa bị trúng kiếm đau quá kêu thét lên chạy lai về phía trước. Một
con chạy rồi cả đàn cùng chạy xông vào.
Hạ Liên Hoa đuổi ngựa theo sau gặp ngựa là đâm. Đàn ngựa càng chạy mau. Tiếng vó
ngựa dồn dập làm chấn động cả khu rừng.
Hạ Liên Hoa nằm phục xuống lưng ngựa theo đàn ngựa xông vào rừng. Lúc này Kim
Khô Lâu vừa cất tiếng âm trầm hô “Mũi phi tiêu này...”
Tiếng ngựa thét và chạy dồn dập một cách đột ngột làm kinh thiên động địa, khiến
cho Kim Khô Lâu giật mình quay lại.
Đàn ngựa đang chạy như gió chớp mắt đã ào ào xông tới.
Bảy tám tên đệ tử bang Trường Thắng bị ngựa húc phải té xuống lăn lộn dưới đất.
Mỗi tên đệ tử đều cầm đuốc trong tay. Chúng té xuống ngọn lửa cũng rung động.
Ngựa thấy lửa vừa thét vừa chạy như phát điên.
Hạ Liên Hoa nằm phục trên lưng ngựa chạy đến phía sau Kim Khô Lâu và sư phụ
nàng.
Bao nhiêu người đều lùi cả lại, Hạ Liên Hoa liền dùng kiếm đập vào lưng con ngựa
nàng cưỡi. Con ngựa này liền hí vang xông thẳng vào chỉ trong chớp mắt đã đến
trước mặt Long Oai.
Hạ Liên Hoa không có thì giờ để cởi trói cho Long Oai. Nàng ở trên lưng ngựa
nghiêng mình đi nhấc cả giá gỗ cùng Long Oai lên.
Lúc này mọi người thấy đàn ngựa xông xáo như nổi cơn điên chạy tán loạn vào rừng
sâu. Đóm đuốc tắt hết, trong rừng tối đen như mực chỉ nghe tiếng người té ngựa
ngã rối loạn xà ngầu.
Hạ Liên Hoa đặt Long Oai xuống trước mặt rồi nàng phục lên trên người chàng cho
ngựa chạy xuôi về phía trước. Nàng tiến vào rừng sâu rồi xuyên qua khu rừng tiếp
tục chạy về phía trước.
Kim Khô Lâu chờ cho cuộc hỗn loạn trong rừng yên tĩnh lại. Đàn ngựa chạy tán
loạn chỉ dắt về được bảy tám con. Ba mươi lăm tên đệ tử bang Trường Thắng có đến
phân nửa đã bị thương, đau đớn không chịu được.
Kim Khô Lâu và Cái Thiên Hào lập tức phát giác ra đã bị người cứu đem đi. Cái
Thiên Hào cất giọng run run: Kim bang chúa! Long Oai bị người... Cứu chạy đi
rồi!
Kim Khô Lâu ngẩn người ra một chút rồi nói:
Cái đó sợ cóc gì? Một là tại hạ đá phá huỷ ba ngón tay của gã. Bây giờ tay phải
gã không còn sử dụng kiếm pháp được nữa. Nếu gã luyện kiếm bằng tay trái cũng
phải mất mười năm hay tám năm chứ đâu phải chuyện dễ dàng? Hai là chúng ta không
chuẩn bị giết hắn. Vụ này bề ngoài do bang Trường Thắng gây ra không liên luỵ gì
đến Cái đại hiệp.
Rồi hắn nổi lên tràng cười ha hả.
Cái Thiên Hào cũng bật lên hai tiếng cười khô khan rồi nói: Vậy tại hạ xin cáo
từ.
Kim Khô Lâu nắm lấy tay Cái Thiên Hào nói:
Cái đại hiệp! Để chúc mừng chúng ta đã thành công, đại hiệp nên trở lại tổng
đàn tệb ang uống một chung rượu lạt đã!
Cái Thiên Hào từ chối nói:
Hai tên tiểu đồ của tại hạ còn ở trong thị trấn. Vậy tại hạ trở lai khách điếm
trước khi trời sáng, không muốn quấy nhiễu bang chúa nữa.
Kim Khô Lâu cười rộ ra chiều vui sướng nói:
Cái đại hiệp chỉ trông bên ngoài thôi sao? Hơn nữa thanh kim kiếm của Cái đại
hiệp, Kim mỗ đã giao cho một tên đồ đệ thân tín đưa về tổng đàn rồi. Chẳng lẽ
Cái đại hiệp không muốn lấy kiếm lại nữa ư?
Cái Thiên Hào nghe Kim Khô Lâu nói vậy không khỏi động tâm nghĩ thầm: Công việc
bữa nay thế là xong rồi. Khoái Kiếm Long Oai khó lòng tranh hùng với ta nữa.
Công việc giữa ta và Kim Khô Lâu hay hơn hết vĩnh viễn cắt đứt từ nay. Nếu thanh
kim kiếm của ta còn lưu lại nơi hắn thì thật là điều không ổn.
Lão nghĩ vậy liền đáp:
Đã thế thì tại hạ phải đến quấy nhiễu Kim bang chúa rồi!
Kim Khô Lâu cười ha hả nói:
Cái đó phỏng có chi đáng kể. Từ nay đôi ta phải thường thường đi lại với nhau.
Tại hạ rất trông cậy vào Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm Thủ là Cái đại hiệp nâng đỡ cho.
Cái Thiên Hào cười gượng không nói gì nữa. Hai người lên ngựa chạy đi.
o0o
Trong tổng đàn bang Trường Thắng, đèn nến sang trưng. Cặp mắt Kim Khô Lâu sâu
hoắm và thâm trầm coi rất đáng sợ.
Cái Thiên Hào và Kim Khô Lâu ngồi đối diện. Kim Khô Lâu cười khanh khách luôn
miệng, dường như hắn không muốn hết lời. Còn Cái Thiên Hào thì trong lòng nóng
nảy chỉ muốn rời khỏi tổng đàn bang Trường Thắng.
Lão không nhịn được nữa đứng lên nói: Kim bang chúa! Thanh kim kiếm của tại
hạ... Kim Khô Lâu bây giờ mới đứng dậy vỗ tay gọi:
Lấy thanh kim kiếm của Cái đại hiệp ra đây!
Kim Khô Lâu thấy Cái Thiên Hào băn khoăn liền hô:
Rót rượu để ta mời Cái đại hiệp uống một chung. Chúng ta từ biệt nhau phen này
không biết đến bao giờ mới lại được gặp, vậy Cái đại hiệp hãy uống cạn chung này
đi!
Cái Thiên Hào nghe Kim Khô Lâu nói vậy liền nâng chung lên uống một hơi cạn
sạch.
Giữa lúc ấy, một tên đệ tử mang kim kiếm vào. Cái Thiên Hào đón lấy thanh kiếm
nhìn lại một lượt rồi tra vào vỏ toan cáo từ.
Kim Khô Lâu thấy thế liền cười nói: Hãy khoan!
Cái Thiên Hào ngửng mặt lên nhìn Kim Khô Lâu ra chiều không hiểu. Kim Khô Lâu
nói:
Cái đại hiệp! Thanh kim kiếm của đại hiệp khắp thiên hạ đều biết tiếng. Hiện
giờ Long Oai không xử kiếm được, đại hiệp thành “Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm Thủ”
nhưng Kim mỗ không biết tự lượng muốn được đại hiệp chỉ điểm cho mấy chiêu.
Cái Thiên Hào nghe Kim Khô Lâu nói vậy thì trong lòng kinh ngạc. Lão trợn mắt
lên nhìn đối phương. Nhưng lão là người lịch duyệt giang hồ, chỉ trong chớp mắt
đã hiểu ý Kim Khô Lâu ngay. Bỗng lão không nhịn được phá lên cười.
Cái Thiên Hào cười rồi Kim Khô Lâu cũng cười theo.
Cái Thiên Hào hỏi:
Kim bang chúa! Té ra bang chúa muốn vậy ư? Kim Khô Lâu chắp tay nói:
Đúng thế! Danh hiệu “Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm”, hà hà... ai mà không muốn?
Long Oai còn thì Long Oai là đệ nhất, Cái đại hiệp là đệ nhị. Nhưng Long Oai hết
thời rồi thì Cái đại hiệp lên đệ nhất còn Kim mỗ là đệ nhị. Nếu Cái đại hiệp
cũng hết thời thì ha ha...
Cái Thiên Hào liền đứng dậy nói:
Thì Kim bang chúa lại thành đệnhất chứ gì? Kim Khô Lâu cười đáp: Cái đại hiệp
liệu việc như thần.
Cái Thiên Hào nói:
Kim bang chúa! Bang chúa còn quên một điều là nếu bang chúa muốn thành đệ nhất
kiếm thủ thì trước hết là phải đối phó với tại hạ đã.
Kim Khô Lâu từ từ đứng dậy nói:
Bởi vậy Kim mỗ mới nói là không tự lượng xin lãnh giáo Cái đại hiệp mấy chiêu.
Cái Thiên Hào nghĩ thầm trong bụng:
Kim Khô Lâu có lòng vọng tưởng đối phó với ta. Bang Trường Thắng dẫu nhiều
người, nhưng chỉ có mình hắn là tay cao thủ chân chính. Ta sợ gì hắn? Nếu gặp cơ
hội ta nên trừ hắn đi để cởi mối lo tâm phúc.
Lão nghĩ vậy liền nổi lên một tràng cười rộ rồi vung kiếm lên đâm Kim Khô Lâu
đánh vèo một cái.
Kim Khô Lâu xoay mình né tránh rồi vung cương tiên đánh tới. Hai thứ khí giới
phóng ra cực kỳ mau lẹ.
Bỗng nghe đánh choang một tiếng! Tia lửa bắn tung toé.
Tiếp theo hai cây binh khí đụng nhau bật lên một tiếng chát rùng rợn.
Cái Thiên Hào đột nhiên cảm thấy tay nhẹ bẫng đi thì ra thanh kim kiếm của lão
đã gãy một đoạn chừng năm tấc.
Đoạn kiếm gãy bay đụng xà nhà đánh cạch một tiếng.
Cái Thiên Hào kinh hãi vô cùng, vì thanh kim kiếm của lão sao lại có thể đụng
vào cây cương tiên mà gãy được? nhưng thanh kim kiếm bị gẫy thật sự mới kỳ!
Cái Thiên Hào đột nhiên lùi lại một bước. Lão ngửng đầu lên nhìn Kim Khô Lâu thì
thấy trên môi hắn thoáng lộ một nụ cười gian trá.
Cái Thiên Hào thấy thế liền hiểu ngay là thanh kim kiếm của lão đã bị đối phương
đụng tay đụng chân làm hư rồi.
Lão hối hận:
Mình lợi dụng Kim Khô Lâu mà trên thực tế lại bị đối phương lợi dụng. Mình
không ngờ mình ngang dọc giang hồ đã già đời chỉ vì sai lầm một chút mà bị vố
cay.
Cái Thiên Hào tức giận đến cực điểm, gầm lên một tiếng rồi vung khúc kiếm gãy
nhảy xổ lại tấn công.
Kim Khô Lâu lập tức vung cương tiên tiến lên nghinh địch.
Lại nghe choang một tiếng! Hai khí giới đụng nhau. Thanh kim kiếm trong tay Cái
Thiên Hào lại gãy thêm một khúc nữa dài chừng năm tấc.
Cái Thiên Hào sửng sốt, cầm đoạn kiếm cụt chỉ trong nháy mắt đã đánh liền năm
chiêu mà chiêu nào cũng bị Kim Khô Lâu thẳng thắn đón tiếp.
Một tiếng choang choảng lại vang lên! Thanh kim kiếm của Cái Thiên Hào bị gẫy
hoài chỉ còn một khúc chuôi. Lão lớn tiếng quát: Kim Khô Lâu! Ngươi dùng nguỵ kế
này để ám toán ta ư?
Kim Khô Lâu cười khanh khách đáp:
Cái đại hiệp! Ai bảo đại hiệp làm Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm Thủ? Đại hiệp đối phó
với Long Oai như vậy có quang minh chính đại không?
Cái Thiên Hào biết là giữa mình và Kim Khô Lâu không thể lý luận được, lão cười
lạt một tiếng rồi lùi lại mau.
Lão liệng chuôi kiếm vào một tên đệ tử bang Trường Thắng. Tên này né mình tránh
khỏi, nhưng lão vươn tay ra đoạt được thanh trường kiếm.
Lão xoay mình lại toan đánh nữa thì cảm thấy trời đất quay cuồng, đầu nặng chân
nhẹ. Lão phải cố gượng đi tới chân cột vịn lấy cho khỏi té.
Cái Thiên Hào lúc này hoang mang vô cùng. Lão thở hồng hộc trỏ tay vào mặt Kim
Khô Lâu nói: Ngươi... ngươi đã bỏ vào rượu...
Kim Khô Lâu bật lên tiếng cười the thé hỏi:
Cái đại hiệp là tay lão luyện giang hồ mà không biết ư? Đúng thế! Kim mỗ đã bỏ
thuốc độc vào chung rượu và bây giờ chất độc phát tác rồi đó.
Cái Thiên Hào nhìn bóng người trước mắt chỉ còn thấy lờ mờ. Lão nghe tiếng cười
rất gần mà không nhìn rõ Kim Khô Lâu nữa. Trước ngực vạt áo hắn có hình đầu lâu
thêu bằng chỉ kim tuyến màu vàng rực. Lão tưởng chừng như cái đầu lâu bay lên
không. Lão cầm trường kiếm vận hết tàn lực đâm vào cái đầu lâu sắc vàng.
Lão vừa phóng kiếm đâm ra thì đầu nhức như búa bổ, mắt tối sầm lại rồi không
biết gì nữa.
Phát kiếm lão đã nhận định mục tiêu cho đúng, nhưng Kim Khô Lâu chỉ khẽ né người
đi là tránh khỏi.
Cái Thiên Hào nhào người về phía trước, thanh trường kiếm đâm trúng vào cái ghế
vỡ mất một mảng. Thế rồi chất độc phát tác làm cho lão chết ngay.
Kim Khô Lâu tiến lại trước mặt Cái Thiên Hào, thò tay vào bọc lão móc ra một cái
hộp nhỏ. Trên mặt hộp có đề sáu chữ “Kim Kiếm Thất Thập Nhị Chiêu”, hắn mở hộp
ngọc ra thì thấy bên trong có một cuộn sách nhỏ đúng là sách ghi chép bảy mươi
hai kiếm chiêu của Cái Thiên Hào.
Kim Khô Lâu sung sướng không nhịn được bật lên tiếng cười khanh khách giơ tay
lên nói: Ta nhất định trở nên “Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm Thủ”.
Quả vậy, võ công của hắn đã đến trình độ cao thâm nay hắn lại lấy được bí lục
kiếm Thập Nhị Chiêu mà Long Oai cùng Cái Thiên Hào một người tay không xử được
kiếm, còn một người chết rồi còn tìm đâu ra người địch thủ với hắn.
o0o
Dưới chân một mảng tường đổ có một đám hoa vàng rất đẹp và một khóm Bồ công anh.
Cành hoa phất phơ lay động. Đột nhiên một thanh trường kiếm huơ lên tưởng chừng
như để hớt đứt cây Bồ công anh.
Nhưng thế kiếm coi chẳng vững vàng chút nào. Mũi kiếm run rẩy tưởng chừng như
người cầm kiếm không đủ khí lực. Lưỡi kiếm đưa chênh chếch lên hớt đứt nửa bông
hoa.
Tiếp theo, thanh trường kiếm liền cắm phập xuống đất. Người đó đứng dậy. Chính
là Khoái Kiếm Long Oai.
Trước đây mười bữa chàng đã được Hạ Liên Hoa cứu thoát khỏi trong rừng cây.
Thương thế chàng đã khỏi hẳn, nhưng ba ngón tay mặt đã hoàn toàn bị huỷ hoại.
Chàng dùng cái bao vải bọc ba ngón tay lại và chỉdùng ngón tay cái và ngón trỏ
cầm kiếm. Vì chàng muốn ngắt một bông hoa cũng không nổi.
Long Oai buông tiếng thở dài rồi đứng ngây người ra. Cái tên Khoái Kiếm Long Oai
e rằng từ nay không còn nữa.
Chàng muốn dùng tay trái luyện kiếm nhưng ít ra là phải mất tám chín năm mới
thành. Chẳng phải chàng không đủ nghị lực nhưng thời gian lâu dài này thực khiến
cho chàng thấy chán ngán.
Chỗ chàng đứng đây là trước cửa một toà phá miếu. Toà phá miếu này đổ nát không
thể tả được. tường đổ vách xiêu mái sụp. Chỉ còn một góc đại viện là chưa bị đổ
sập.
Mấy bữa nay chàng cùng Hạ Liên Hoa ẩn gió mưa trong góc toà phá miếu. Bây giờ
thương thế chàng lành rồi nhưng không phải là Khoái Kiếm Long Oai ngày trước.
Chàng đứng ngẩn người một lúc hết rút kiếm ra lại tra kiếm vào vỏ. Chàng rung
tay như muốn rút kiếm cho lẹ, nhưng thanh trường kiếm mới rút ra được nửa chừng
lại bị trở ngại phải rút lần thứ hai mới ra hết.
Chàng buông tiếng thở dài ngửng đầu trông ra con đường nhỏ phía trước thì thấy
Hạ Liên Hoa đan chạy mau tới. Nàng nhăn tít cặp lông mày.
Long Oai vừa thấy nàng đã hỏi ngay:
Cái đại hiệp và Phạm đại ca có tin tức gì không? Hạ Liên Hoa thở dài đáp:
Không có! Tiểu muội chẳng được tin tức gì về sư phụ. Còn sư ca thì tiểu muội
nghe hai tên đệ tử bang Trường Thắng nói chuyện với nhau là bảy tám bữa trước
đây y chống kiếm sấn vào tổng đàn bang Trường Thắng.
Long Oai giật mình kinh hãi nói:
Y không phải là địch thủ Kim Khô Lâu.
Hạ Liên Hoa nói:
Đúng thế! Không hiểu y nghe ai nói là sư phụ đã bị Kim Khô Lâu hạ độc thủ chết
rồi. Cả bí lục Kim Kiếm Thất Thập Nhị Chiêu của sư phụ cũng lọt vào tay hắn.
Long Oai sắc mặt biến đổi rất khó coi. Hồi lâu chàng mới lên tiếng hỏi:
Phạm đại ca có việc gì không?
Hạ Liên Hoa đáp:
Nghe hai tên đệ tử bang Trường Thắng nói thì Kim Khô Lâu không ở tổng đàn, sư
ca vào đại náo một trận rồi bỏ đi, nhưng không hiểu y đi về địa phương nào?
Long Oai cúi đầu xuống từ từ chui vào góc điện toà phá miếu. Hạ Liên Hoa chạy
theo sau hỏi: Theo ý Long ca thì sư phụ... có sao không?
Long Oai lắc đầu đáp:
Theo nhận xét của tiểu huynh thì lệnh sư... gặp dữ nhiều lành ít. Hạ Liên Hoa
sắc mặt lợt lạt nói:
Nếu sư phụ mà bị Kim Khô Lâu sát hại thì bí lục Kim Kiếm Thất Thập Nhị Chiêu
lọt vào tay hắn không còn nghi ngờ gì nữa.
Long Oai nói:
Đúng thế! Hắn vẫn dùng cương tiên và bây giờ lại sử kiếm được nữa thì còn ai
địch nổi mà không thành thiên hạ đệ nhất nhân.
Hai người liền đứng dậy, tâm sự trầm trọng không nói gì nữa. Hồi lâu Long Oai
mới từ từ lên tiếng:
Nếu tiểu huynh không bị hư ba ngón tay thì đến kỳ đại hội luận kiếm này còn có
thể đấu với hắn một phen. Nhưng hiện giờ...
Chàng nói tới đây đột nhiên xoay mình rút kiếm. Lần này chàng rút một cái kiếm
ra khỏi vỏ, nhưng hai ngón tay cầm không vững. Thanh trường kiếm rớt xuống đất
đánh keng một tiếng.
Long Oai nhăn nhó cười nói:
Liên Hoa! Hoa muội coi đó. Tiểu huynh rút kiếm một lần không được, mà rút ra
được ngay lại đánh rớt kiếm thì còn động thủ với người sao?
Hạ Liên Hoa trầm giọng nói:
Tiểu muội đi kiếm Phạm ca để cùng y hợp lực báo thù cho sư phụ. Long Oai lắc
đầu nói:
Nếu Hoa muội tìm thấy Phạm sư ca thì chớ nói chuyện đó ra. Liên Hoa ơi! Hai
người chúng ta đây không phải là đối thủ với Kim Khô Lâu được.
Hạ Liên Hoa đột nhiên lộ vẻ vui mừng la lên:
Long đại ca! Sao đại ca không buộc kiếm vào tay. Làm như vậy chắc là đại ca có
sử kiếm nhanh như gió cũng không rớt được.
Long Oai đáp:
Tiểu huynh đã nghĩ tới điều đó, nhưng phép khoái kiếm phải linh diệu mau lẹ như
rồng bay phượng múa. Nếu buộc kiếm vào tay thì kiếm pháp không phát huy được đến
chỗ tinh kỳ, làm thế nào khắc địch chế thắng được?
Hạ Liên Hoa không nói gì nữa. Long Oai liền tìm lời an ủi nàng:
Liên Hoa! Có khi Cái đại hiệp không bị hại mà lão gia chỉ đi lánh xa một thời
gian, vậy Hoa muội bất tất phải nghĩ đến chuyện trả thù.
Tiểu huynh sử khoái kiếm được hay không thì có quan hệgì mà Hoa muội phải buồn
phiền.
Hạ Liên Hoa ngồi gần Long Oai rồi không nói gì nữa.
ánh dương quang từ chỗ thủng trên nóc toà phá miếu chiếu lọt vào. Một sợi tơ từ
trên nóc điện rũ xuống đeo tòn ten một con nhện lớn ngay trước mặt hai người.
Gió hiu hiu đưa con nhện lắc lư.
Long Oai khẽ thổi một cái, con nhện lảng ra xa nhưng rồi đau trở lại. Nó theo
sợi dây lại bò lên. Sợi tơ nhận rung động tưởng chừng đứt lúc nào không biết.
Nhưng nó lại không đứt.
Long Oai lại thổi mấy cái nữa. Chàng lấy trò chơi này làm thú vị nên vẻ mặt tươi
cười.
Đột nhiên chàng ngừng lại, nhăn tít cặp lông mày ra chiều suy nghĩ.
Hạ Liên Hoa thấy vẻ mặt chàng biến đổi thì giật mình kinh hãi hỏi:
Long đại ca! Đại ca nghĩ gì vậy?
Long Oai trầm giọng đáp:
Liên Hoa! Tiểu huynh nghĩ đến một cái vòng sắt.
Hạ Liên Hoa không hiểu hỏi:
Long đại ca nghĩ đến cái vòng sắt để làm gì?
Long Oai đứng dậy đáp:
Tiểu huynh muốn dùng vòng sắt mắc chuôi kiếm vào cổ tay thử xem.