Mây hồng phận bạc
Tác giả: Ngọc An
Trời về khuya, miền biển thường vang vọng những tiếng sóng rì rào như những lời ru thì thầm thiết tha của biển, những âm thanh vi vút tưởng chừng như lời thánh thót yêu đương của những hàng thông dài thẳng tắp, ngoài xa xa phía chân trời từng chấm đèn nhỏ li ti đang di động, có lẽ là những chiếc tàu thuyền đi đánh cá về đêm… Rằm trung thu năm nay sao buồn và ảm đạm hơn mọi năm, Mây Hồng cũng chẳng buồn mua sắm lồng đèn con cá, con cua gì cho hai đứa con trai của nàng…Trên bầu trời đầy sao với vầng trăng ngọt ngào soi sáng trần gian sao lòng nàng vẫn thấy tối tăm như đêm 30 đen tối, nàng vừa trải qua một cơn giông tố nặng nề trong cuộc sống lứa đôi…xuyên qua ánh trăng dịu hiền một chấm đèn phi cơ đang bay dần về hướng nàng, Mây Hồng ước gì mẹ về trong chuyến bay này nhỉ ? Ngồi lặng hồi lâu đưa tiềm thức về miền dĩ vãng xa xưa …… sáu năm qua từ khi xãy ra những biến đổi trong gia đình, Mây Hồng lại mong có mẹ, có các anh bên cạnh cho bớt cô đơn…đời người con gái mười hai bến nước trong nhờ, đục chịu, nàng vô phần bạc phước, hai lần sang ngang đều rơi vào bến đục – tự nhiên hình ảnh của những ngày xuân xanh sống lại trong tấm trí nàng…giữa lòng đất nước bao la, người thì đông nhưng tìm một người thân yêu không có, nàng thở dài và chán nản cho tình đời, tình người, chán ngán loại người đàn ông đoản hậu vong tình mà cuộc đời nàng phải gặp suốt gần 10 năm qua …
Nàng nhớ lại thuở còn rất bé mà mẹ cha lại chia tay nên Mây Hồng phải khổ, Mẹ đi buôn bán suốt ngày ngoài chợ đến chiều tối mới về, Mây Hồng ở nhà thường bị anh hai bắt nạt và đánh đòn – Sinh trưởng trong một gia đình nho giáo, ông ngoại là một giáo chức thông thái về hưu, bà ngoại con gái một thương gia giàu có, chữ nghĩa tinh thông, văn chương thi phú dạt dào – Cha là một sĩ quan quân lực VNCH, thêm nghề tay trái ảo thuật tài tình, mẹ là một người phụ nữ đảm đang, có học và lại nối nghiệp bà ngoại, văn thơ từ lứa tuổi trăng tròn… Ngày hai buổi Mây Hồng cắp sách đến trường, những mong sau này trả hiếu mẹ cha. Dạo đó chinh chiến lan tràn trên quê hương Việt Nam của nàng, máu và nước mắt đã tràn ngập cái xứ sở thân yêu này, Cha đã vào tù khi Mây Hồng vừa tròn 4 tuổi, một thân mẹ cưu mang săn sóc 4 anh em trong biển người gian ngoa lừa đảo của một cuộc sống mới đổi thay – Rồi năm tháng cũng qua đi với những gian nan vất vả, Mây Hồng đã trở thành một cô gái xinh đẹp dễ thương, có lẽ vì hoàn cảnh chiến tranh, thiếu tình thương của cha cùng với những bất công của xã hội, Mây Hồng thường ít chuyện trò với ai, từ đó nàng trở nên lầm lì, sống khép kín trong nhà với mẹ, phụ mẹ trong việc buôn bán vải và thuốc tây hàng ngày ngoài chợ cho mau chóng qua đi thời gian vô nghĩa…
Định mệnh vẫn là một sợi dây vô hình đưa con người vào cạm bẫy, 16 tuổi Mây Hồng nào biết gì là tình yêu ? Phong, một cậu thanh niên trong lứa tuổi ăn chơi, con nhà khá giả, Cha đã ra nước ngoài, cậu sống với mẹ và các chị em gái trong cảnh sống một gia đình buôn bán quần áo vải sợi – Tình cảm và lòng sôi nổi trong tình yêu Phong đã làm rung động trái tim non nớt nhưng lạnh lùng của Mây Hồng, từ đó hai người có những buổi hẹn hò tha thiết, mẹ Hồng biết được đã hết sức cản ngăn vì con gái mình còn quá nhỏ, đường đời chưa từng nếm trải mà chông gai thì ai biết đâu mà lường mà tránh – Nhưng với tính tình gan lì và cương quyết, Phong bất chấp sự ngăn trở của mẹ Mây Hồng, đôi lần thách thức và nghiễm nhiên Phong đã chiếm được tình cảm của Mây Hồng, người con gái ngây thơ của một thời áo trắng học trò chưa từng vướng bụi yêu đương.
Một hôm Phong tìm đến nhà Mây Hồng , đứng ngoài đường nói vọng vào :
- Mây Hồng ơi…mẹ em có ở nhà không ? đừng cho bả thấy, ra đây đi , anh chở em đi mua sắm một ít vật dụng cần thiết cho đám cưới chúng ta, anh đặt sẵn nhẫn và bông cho em rồi đây…
Mây Hồng vội vã chạy ra đường, nhắc khéo Phong :
- Sao anh ồn ào vậy, anh không biết là mẹ em không chấp nhận sao ? chuyện này chắc phải chờ thêm một thời gian nữa để em thuyết phục mẹ, thôi anh về đi, mẹ em đang ở trong nhà, coi chừng mẹ em thấy anh đó !
- Kệ bả, Phong trả lời, đúng lúc đó mẹ Mây Hồng bước ra đường – Bà nói với Phong :
- Cậu Phong à ! Con Mây Hồng còn quá nhỏ, nếu cậu thật tình thương nó hãy chịu khó đợi thêm vài ba năm nữa, tôi không muốn con gái tôi bước theo con đường của tôi, lấy chồng sớm thì khổ sớm mà thôi, cậu nghe lời tôi đi vì nó còn đang đi học, vài năm sau nó ra trường cũng không muộn đâu cậu …
Phong ngần ngừ :
- Thưa cô, cháu sắp đi nước ngoài, cháu muốn cô đồng ý cho cháu và Hồng được thương yêu nhau, mai mốt cùng ra nước ngoài với cháu.
- Ôi, chuyện đó còn lâu mà cậu, hơn nữa tôi nhận thấy cậu chưa chững chạc để lập gia đình, cậu ăn chơi bay bướm tôi còn nghe danh, bao giờ cậu tu chỉnh đàng hoàng đi rồi hãy tính chuyện lấy vợ…
Câu nói quá thẳng thắn của mẹ Hồng làm chạm tự ái Phong, cậu ta tức giận trả lời thẳng vào mặt mẹ Mây Hồng :
- Được rồi, cô chống mắt mà coi, cô giữ con gái cô được bao lâu ? Cháu thách cô đó…
Nói rồi Phong tức tối bỏ đi còn Mây Hồng thì mặt ủ mày châu, dàu dàu không nói gì ! suốt thời gian sau, dường như Phong không lên nhà Hồng tìm kiếm nữa, nhưng lại gọi phone nhắn nàng đến những chỗ hẹn hò – quán ăn, quán nước, nhà của bạn bè thân …rất nhiều lần Mây Hồng đi như thế mẹ nàng phải bỏ thì giờ đi tìm kiếm cả mấy giờ liền – Hồng đã làm khổ cho mẹ nàng không ít suốt khoảng thời gian quen biết với Phong…
Sau đó 2 tháng một đám cưới âm thầm diễn ra trong gia đình Phong vì mẹ Hồng nhất định không tham dự – Không phải mẹ Hồng quá khắt khe nhưng vì nhìn thấy chàng rể là một thanh niên ăn chơi e sau này con gái phải khổ – Mây Hồng thì tin tưởng vào tình yêu của Phong, sau đám cưới nàng xin phép mẹ rồi thu dọn về nhà Phong sống chung với mẹ chồng và các chị em chồng – một gia đình người Huế lạnh nhạt, không ai biết vui vẻ tử tế với nàng – Còn riêng Phong sau thời gian chung sống đã lộ ra bản chất ăn chơi quá độ, đôi lúc trở thành côn đồ, bạc tình, bạc nghĩa – Mây Hồng trở thành một bóng mờ lặng câm chịu đựng không dám than van một lời vì tự mình chọn lựa, mẹ Hồng mà nghe được sự thể chỉ khổ thêm mà thôi …
Sáu tháng sau ngày thành hôn, Mây Hồng đã mang thai 2 tháng – một việc mà Mây Hồng không mong mỏi bao giờ khi biết quá rành bản chất của Phong – Từng giọt lệ âm thầm hàng đêm trong căn phòng lặng lẽ đã khiến nhan sắc u sầu, tái tê gan ruột từng cơn – Bỗng một ngày gia đình Phong nhận được giấy bão lãnh của người cha từ Mỹ gởi về, Mây Hồng đã cương quyết ở lại quê nhà với mẹ, để yên cho Phong làm hồ sơ ra đi cùng gia đình bên Phong mà không hề cản trở – ngày ra đi Phong có đem theo một tờ hôn thú photocopy giữa hai người, còn hôn thú chánh thì Mây Hồng cất giữ từ bấy lâu nay – Hy vọng dứt được chuyện tình với Phong từ đây, bào thai còn nhỏ Mây Hồng chấp nhận chờ ngày bé ra đời, đã có mẹ an ủi chăm sóc Mây Hồng không phải lo sợ điều gì nữa …
Mẹ nàng cũng có giấy tờ bão lãnh từ hai anh trai của Hồng đã vượt biên từ năm 1983, đang ở Mỹ, hồ sơ cũng ghi rõ bão lãnh mẹ và hai em, Mây Hồng và Biển Hồng, em trai út của nàng – Ngày phỏng vấn là một nỗi đau chết lặng tâm tư mẹ và Mây Hồng, người Mỹ bảo rằng : Con gái bà có chồng bên Hoa Kỳ, chỉ đi với diện chồng bão lãnh chứ không đi được với bà hoặc bất cứ diện nào khác ! ông ta đưa ra một tờ hôn thú photocopy và một hồ sơ của Phong gởi về bão lãnh Mây Hồng … Trước sự tình xãy ra mẹ Hồng chết lặng, không đi ở lại tranh đấu cho Mây Hồng cùng đi thì biết đâu chẳng có kết quả gì mà kẹt lại luôn cả 3 mẹ con, Biển Hồng lại đang tuổi phá phách tập tành ăn chơi phá của, mẹ Hồng cắn răng ra đi vì tương lai của thằng con út, bỏ Mây Hồng ở lại quê nhà bơ vơ côi cút ! Nước mắt tuôn tràn giờ phút chia tay :
Vẫy tay chào giã biệt
Con ở lại quê hương
Mẹ lên đường sang Mỹ…
Giọt nước mắt mẹ rơi
Nghẹn ngào con nức nở
Ôm hôn con lần cuối
Phi cơ cất cánh rồi !
Trên bước lãng du
Ruột đau từng đoạn
Thương con thơ dại
Giữa chốn bụi hồng
Một thân trơ trọi !
Tuyết rơi đất khách đau lòng mẹ
Sương phủ đầu xanh trẻ xót xa
Vầng trăng soi mái tây lầu
Vầng trăng soi thấu nỗi sầu trong ta ?
Bao năm xa cách quê nhà
Bao năm biệt xứ lệ sa từng dòng
Đêm đêm đối bóng điện hồng
Đêm đêm gục mặt nghe lòng thương đau
Làm sao ngăn được giọt châu
Làm sao ngăn được bể dâu cuộc đời ?!!!
Mây Hồng đã cương quyết ở lại quê hương một mình với đứa con thơ vừa tròn 3 tuổi, nàng đã chán ngán người chồng như Phong nên không có ý định tiến hành hồ sơ Phong bão lãnh … Trong cuộc sống đảo điên chợ đời trăm ngã, Hồng đã quyết không lập gia đình ở vậy nuôi con dù bão tố vây quanh, dù cô độc mọi bề – nhưng định mệnh lần thứ hai đưa đẩy, một chuyện tình nữa tưởng như rất đẹp đến cho cuộc đời bất hạnh của nàng, Mây Hồng lặng lẽ nuôi con, hàng ngày chăm sóc bán buôn cho qua ngày buồn tẻ, “ VI VÂN coffe” là quán cà phê của nàng, một năm trước khi vừa mở quán đã có một chàng trai theo đuổi mơ mộng chữ tình yêu, Mây Hồng không chấp nhận vì không muốn khổ thêm lần thứ hai và vì trách nhiệm nặng nề với đứa trẻ thơ vô tội mà nàng đã tạo ra dù trong niềm ân hận vô biên…người thanh niên ấy chí tình chờ đợi sự đổi thay trong tâm hồn nàng để bước tới hôn nhân – hoàn cảnh cô đơn đôi lúc gặp tai nàn trong cuộc đời cô phụ, mà mẹ cha, anh em , các cậu đều đã xuất ngoại từ lâu, vì nỗi cô đơn cùng cực Mây Hồng đã thuận bước thứ hai, nghĩ là sẽ được bù đắp – Cường là cái tên giả mà cậu đã dùng khi làm quen với Hồng, cậu đã nói dối cả về cha mẹ, về bà nội, nơi cư ngụ và công ăn việc làm của cha mẹ cậu khi mẹ Hồng dò hỏi – cậu không thật ngay từ phút đầu quen biết, con người như thế nhưng cả gia đình Hồng đâu hay biết cứ lầm từ những ngôn từ tỏ ra hiền lành của cậu ta – Lúc đầu cậu ta cũng tương đối tốt, năn nỉ nhiều lần đòi tự vận Mây Hồng mới chấp nhận tình yêu với Cường, hàng xóm ai cũng nói rằng Cường tốt số, Mây Hồng xinh đẹp tuy rằng gái một con nhưng gia đình toàn ở nước ngoài từ mẹ, cha, hai anh, em và các cậu – Mây Hồng lại hiền và ít nói, khôn ngoan trong xử thế giao tiếp mọi người – Thấy Cường là người có tấm lòng khi đứa bé Tùng Vũ ( con trai của Hồng) ốm đau, Cường đã hết lòng chăm sóc không ngại thức khuya, dậy sớm vào bệnh viện chăm nom, Tùng Vũ khi sinh ra mắc phải chứng bệnh kinh phong nên thường xuyên bị giựt cả người khi lên cơn sốt – Mẹ và Mây Hồng đã cực khổ biết bao nhiêu từ ngày bé Tùng Vũ ra đời, lúc mẹ đi nước ngoài rồi, một thân một mình Mây Hồng khổ sở tưởng như đứng tim nhiều lần vì bệnh tình của con, nay nàng chẳng thiết gì chuyện yêu đương nhưng người phụ nữ cô độc quả là một sự đáng lo sợ, xung quanh nàng không có một người thân ruột thịt, các chị bạn dì thì ở xa, nàng nghĩ cần phải có người đàn ông bảo bọc khi tai nàn và nhất là bé Vũ phải có một người cha dù rằng không cùng chung huyết thống .
Sau thời gian quen biết đi đến yêu thương, Mây Hồng lại một lần nữa chuẩn bị lên xe hoa, nàng phân vân cho số phận của mình, không lường được điều may hay rủi tuy rằng thực tế Cường tỏ ra rất thương yêu nàng – Khi Cường bàn định về việc đám cưới Hồng mới hỏi Cường:
- Việc này rất hệ trọng, anh phải mời cha mẹ anh lên nói chuyện với mẹ em vì mẹ em từ Mỹ vừa về hai hôm nay và em phải đến nhà anh thăm hai bác cũng như chào hai bác cho biết mặt .
- Việc đó dễ mà ! Cường trả lời, vậy ngày mai em xuống nhà anh trước rồi sau đó anh mời cha mẹ anh lên thăm mẹ em rồi trình bày chuyện chúng mình luôn thể…
- Nhưng anh nói cha mẹ anh bán vải ở Sài Gòn , còn nhà cha mẹ anh thì ở đâu ?
Anh nói gạt em thôi, nhà anh ở An Nhứt , và cha mẹ anh không bán vải chỉ làm nghề thầy trị bệnh thôi .
Hồng thắc mắc : vậy sao em quen biết anh đã hơn một năm rồi mà anh còn dấu diếm sự thật về gia đình anh, không chừng anh có vợ con rồi mà cũng dấu diếm luôn ?
- Cường gạt phăng : Không có, thôi anh xin lỗi vì đã nói dối với em trong thời gian quen nhau, bây giờ là sự thật, ngày mai em xuống nhà anh chơi sẽ rõ tất cả.
Hôm sau Cường lái chiếc mô tô đến, Hồng dẫn chiếc xe Dream ra rồi nổ máy chạy theo Cường, nàng không muốn ngồi chung xe mang tiếng với bên gia đình Cường, dù sao cũng phải giữ gìn cho cha mẹ Cường tôn trọng – Nghĩ thế, nàng ghé lại tiệm mua một ít bánh và trái cây để làm quà đến thăm hai bác – Sau một lúc nói chuyện với ba mẹ Cường, Hồng mới biết Cường là tên giả tự anh ta đặt , còn tên thật là Nguyễn Trọng Nhơn, thì ra con người sống hai mặt, nói dối đủ thứ…ba má Nhơn khi tiếp xúc thì có ý không thích Hồng khi nàng nói thật đã có một đời chồng và một đứa con trai, duy chỉ có bà nội của Nhơn thì rất hiền và dường như có cảm tình với nàng – Sau lần đó, nàng thấy e dè Nhơn nên từ chối việc hôn nhân, nhưng cậu ta vẫn quyết tâm xin làm đám cưới dù cha mẹ chưa bằng lòng – Hồng thấy không tin tưởng được Nhơn nên dọn về ở chung với ông ngoại và không buôn bán quán cà phê nữa…
Tùng Vũ bệnh hoạn liên miên, nửa đêm phải mướn xe chở về bệnh Viện Nhi Đồng ở Sài Gòn, nó chỉ còn xương bọc da mà Nhơn thì không buông tha cứ tìm mọi cách tới lui thăm Hồng và bé Vũ – Vì trong nỗi cô đơn và gặp nhiều việc khó khăn trong bệnh hoạn của con, Mây Hồng chấp nhận làm đám cưới với Nhơn – Cha mẹ Nhơn thì tỏ ý không bằng lòng “con trai mà lấy gái có con” rồi đổ thừa kỵ tuổi nên ngày cưới không tham dự, chỉ có bà con hai bên và hai bà Nội bà Ngoại bên Nhơn lụm cụm đến với hai cháu trong ngày cưới mà thôi – Mẹ nàng cũng không về, ông Ngoại đứng ra làm chủ hôn – tuy thế đám cưới tổ chức đãi tiệc tại nhà hàng Mai Quế Lộ cũng rất đông quan khách bạn bè thân của Nhơn và Hồng mời tới – lúc đó vào năm 1995 – hai năm đầu Nhơn cũng sống tử tế tuy rằng thường hay nhậu nhẹt say xỉn , công ăn việc làm bấp bênh cả hai sống nhờ vào tiền gửi về hàng tháng của mẹ Hồng và thỉnh thoảng ba Hồng, các cậu, các anh gửi về cho – Đã nhiều lần mẹ Hồng hỏi ý để bão lãnh sang Hoa Kỳ nàng đều không bằng lòng :
- Hồng à ! con nên nghĩ đến tương lai bé Vũ, nên gởi hồ sơ giấy tờ qua để mẹ bão lãnh vợ chồng con và bé Vũ – mẹ gọi về nhắc nhở Mây Hồng.
- Nàng trả lời : Không được đâu mẹ à ! bé Vũ là con của Phong nên khai sanh đâu phải con của Nhơn , con nghĩ khó khăn lắm, thôi con không đi Mỹ đâu, ở Việt Nam quen rồi, qua bên đó lạnh lắm và buồn lắm, con không thích đâu !
- Ai nói với con là buồn là lạnh, gia đình mình ở tiểu bang California là số một rồi, vừa ấm vừa vui…hai anh của con đã ra trường mua nhà cửa riêng và có sự nghiệp làm ăn riêng, Biển Hồng thì theo ba qua Marylane từ hơn một năm nay làm nghề Nail ( vẽ trên móng) – má muốn có vợ chồng con và bé Vũ gần gũi chứ má bên này không có con gái hủ hỉ cũng buồn lắm !
Mây Hồng suy nghĩ một hồi rồi trả lời mẹ :
- Thôi để con tính lại – hiện nay ông ngoại yếu lắm rồi không biết sống chết ngày nào đây – má giữ sức khỏe vì con thấy má về kỳ rồi má ốm lắm đó – bây giờ con phải đưa Tùng Vũ đi học, con phải ngưng ở đây, chúc má luôn vui khỏe nhé !
Nàng cúp máy và chở con đi học, đầu óc suy nghĩ miên man , đi hay ở, đi thì có tương lai cho con, nhưng xứ lạ quê người, mọi việc làm lại từ con số zero nghĩ mà ớn óc, ở đây có nhà cửa, phương tiện đầy đủ, có cả xóm giềng bạn hữu thân thương, nhất là phải chăm sóc lo cơm nước cho ông ngoại, thôi để đó tính sau…nàng quên bẵng đi chuyện đi Mỹ, mỗi khi mẹ gọi về nhắc nàng cứ ấm ớ nói cho qua lề và khai sanh của nàng , nàng cứ quên không gửi qua cho mẹ, dù tất cả giấy tờ đã hoàn chỉnh chỉ còn chờ khai sanh của Hồng là hồ sơ tiến hành.
Hai năm sau nàng hạ sanh một bé trai với Nhơn, đặt tên Nguyễn Lê Trọng Duy, bé rất kháu khỉnh, Nhơn cưng con một mực, Tùng Vũ lúc ấy thường hay bị đòn bởi cha ghẻ, cái luật cha ghẻ muôn đời vẫn thế ! Hồng buồn nhưng cam chịu, cứ nghĩ một ngày nào Tùng Vũ lớn lên chút nữa, hết nghịch ngợm lì lợm chắc sẽ không còn bị đòn nữa…
Rồi cái ngày đau thương đã đến ! Ông ngoại bệnh nằm viện hai tháng rồi mất, mẹ nàng về rồi phải trở qua Mỹ đi làm đổi cậu Bảy về lo cho ông ngoại – cậu Năm quá bận không về được, các anh cũng bận rộn không ai về. Đám tang ông ngoại hàng xóm bạn hữu đến đầy nhà, nhưng người thân thì chỉ có cậu 7 và vợ chồng Hồng và các anh chị bạn dì mà thôi…trong niềm lẻ loi đó Hồng thấy thương ông vô cùng, nếu ông chịu đi Mỹ chắc là đám tang ông lớn lao đông đảo lắm bởi các cậu và mẹ giao thiệp rất rộng, nàng khóc tức tưởi trước hương linh ông và tự hứa ở lại quê nhà để nhang khói mộ phần cho ông.
Cha mẹ Nhơn lúc đầu không thích nàng vì quan niệm cổ xưa đó, nhưng chỉ sau một thời gian họ thấy được tấm lòng và tính nết Mây Hồng, họ cũng đã thương mến nàng không còn ngăn cách nữa – còn bà nội chồng, năm nay ngoài 80, bà có vẽ rất thương quý cháu dâu, bà luôn hỏi han an ủi Hồng khi thấy nàng buồn trách về Nhơn ham chơi nhậu nhẹt tối ngày – vì bà cháu thường hay tâm sự nên càng ngày bà nội càng thương cháu dâu bởi nhận thấy nơi Mây Hồng rất xứng đáng cho bà thương yêu – nàng quý bà nội và cha mẹ chồng, luôn làm tròn bổn phận và tình thương chan hòa như cha mẹ ruột, vì chỗ thân thương đó khi ông ngoại mất cha mẹ Nhơn đồng ý để ông nằm trong miếng đất của vườn nhà và bà nội sống trong căn nhà cạnh bên miếng vườn ấy, thỉnh thoảng bà nội ra thăm những ngôi mộ của thân nhân trong đó có mộ của ông ngoại Mây Hồng – Trọng Nhơn càng ngày càng ăn chơi sa đọa, ỷ lại tiền bạc ăn tiêu có cha mẹ vợ lo, không lo gia đình, chè chén bê tha lại thêm mê gái, về nhà nửa đêm kiếm chuyện hành hung, đánh đập Hồng, nhiều lần Hồng bắt gặp chở cô này, ngồi ăn uống với cô khác và Nhơn liên tục bỏ nhà đi đêm không về – tiêu pha tiền bạc của Mây Hồng không ít – có một lần Nhơn bị công an bắt chung với những cô gái giang hồ đang hành nghề tại Long Toàn , giam qua đêm, cha mẹ Nhơn phải lên bão lãnh cho Nhơn về. Họ cố tình dấu diếm nhưng Hồng đã tường sự việc vì xã Long Toàn nằm chung trong tỉnh gần nhà nàng – Thật là nhục nhã, thật là xấu xa, từ đó nàng ghê tởm Nhơn và ít xuống thăm cha mẹ chồng - Nàng thật buồn và tủi cho thân phận nhưng chỉ biết lặng câm và chỉ biết khóc, nàng đã khóc âm thầm từ ba năm nay kể từ khi sanh bé Trọng Duy. Có một lần mẹ nàng về thăm, chứng kiến tận mắt cảnh Nhơn đấm vào tim Hồng và nàng bất tỉnh cả buổi, phải kêu thầy tới cắt các đầu ngón tay và các đầu ngón chân, nặn máu ra nàng mới tỉnh lại…
Mây Hồng đau khổ cho số kiếp của mình nhưng chẳng dám hở môi, mỗi khi mẹ gọi phone về hỏi thăm đều nói tốt mọi mặt cho Nhơn - nhưng sự thật vẫn không bao giờ che dấu được lâu, càng ngày Nhơn càng lậm thói ăn chơi xa đọa, bỏ bê vợ con, vô trách nhiệm khi ốm đau – Nước mắt Mây Hồng cạn dần sau hai cuộc tình đầy đau khổ, nàng không muốn có cuộc tình thứ ba, vì biết mình còn quá trẻ, và với nhan sắc dễ nhìn nàng không dễ gì được yên thân, thà chịu đau khổ âm thầm để tránh đổ vỡ gia đình lần thứ hai – Nhơn đâu thấy sự hy sinh và nỗi khổ của Mây Hồng, cứ sống ích kỷ cho bản thân, ăn chơi trụy lạc, tiền bạc mẹ cha cho Mây Hồng là Nhơn tìm mọi cách lấy tiêu xài nuôi gái, vung vãi ngoài đường không tiếc tay – Nhơn hư hỏng tệ bạc quá độ, tội cho Mây Hồng, nàng là người đoan chính, dù chồng có bê bối vẫn sống đàng hoàng đạo đức nuôi con, cả xóm ai cũng phục nàng qua đức hạnh hiếm có khi gia đình tiền bạc đủ đầy, có sẵn nhan sắc – Đã nhiều lần mẹ nàng về thăm con, dù che đậy cỡ nào mẹ nàng cũng biết nên có ý nhắc lại việc bão lãnh nàng sang Mỹ, nàng trả lời dứt khoát không đi, nàng không có một ấn tượng nào về nước Mỹ, nàng thương quê hương, thương nơi chôn nhau cắt rún, nơi cho nàng bao kỷ niệm không quên từ thuở bé – hơn nữa nàng lại còn trách nhiệm với tổ tiên, ông bà – hai nấm mộ ông bà ngoại chôn nơi vườn đất của bà nội chồng, hủ xương cốt bà nội của nàng gởi nơi Chùa tờ phụng, còn hai dì, còn Bích Phượng, chị cô cậu của nàng, những nắm xương tàn đã đốt thành tro bụi đó, không có nàng thì ai sẽ là người hàng ngày nhang khói cúng vái tảo mộ thờ phượng, lại còn một trách nhiệm vô cùng lớn lao với Biển Hồng, đứa em trai út của nàng, bỏ Hoa Kỳ, bỏ mẹ cha thân yêu về quê hương đua đòi hư hỏng mang thân tù tội, nàng cực khổ gian nan hàng tháng đội mưa nắng, quà cáp thăm em, cuộc đời nàng là cả bể trầm luân, không biết từ kiếp nào vay mượn mà kiếp này trả nợ thương đau đến thế, vậy mà mẹ bão lãnh đã 6 năm rồi nàng vẫn không đi, ở lại để làm tròn trách nhiệm, ở lại để cô đơn buồn tủi một thân mình !
Tùng Vũ đã lớn, nàng muốn con được ra nước ngoài ăn học, nhờ mẹ nàng liên lạc với Phong thì Phong cũng vô tình không đoái tưởng, nghe lời người chị ác tâm xúi quẩy không bão lãnh con mình còn lắm lời bạc bẽo vô nhân, dù từ khi Tùng Vũ ra đời Phong chưa một lần gặp mặt con, chưa một đồng bạc gởi nuôi con, đứa nhỏ thì giống Phong như hai giọt nước mà làm cha nhu nhược thiếu bản lĩnh trước ác tâm của người chị muốn chia rẽ vì sợ Phong chu cấp tiền bạc nuôi Tùng Vũ, mụ ta không được hưởng trọn tiền Phong cho – kẻ xấu bao giờ cũng có âm mưu lợi dụng, kẻ xấu bao giờ cũng vì tiền mất đi đạo lý, Mây Hồng tức giận và từ đấy không liên lạc, không cần Phong bão lãnh con, nàng đã xé tất cả hồ sơ định làm và nghĩ bụng sẽ không cho Phong gặp mặt con dù một lần…
Chông gai đã lắm, gian truân đã nhiều, nhưng Mây Hồng vẫn hãnh diện vì vẫn giữ được đạo đức thanh cao của người phụ nữ Việt Nam – vẫn là người mẹ gương mẫu của hai đứa con trai yêu quý, “ giấy rách phải giữ lấy lề” “ mua danh ba vạn, bán danh ba đồng” những câu châm ngôn của cổ nhân để lại nàng đã thuộc nằm lòng từ khi có trí khôn, nàng hãnh diện sống cô đơn, biết bao nhiêu bạn bè thân và xóm giềng khuyên nàng nên bỏ đi loại chồng vô nhân bất nghĩa đó, nhưng nàng không nỡ, chấp nhận số phận không may, mang danh vợ chồng nhưng Nhơn toàn đi lấy hết người này đến người nọ, bỏ nàng thui thủi một mình từ năm năm nay, bây giờ anh ta phản bội trắng trợn thì vạn phúc cho nàng, nàng không mang tiếng bỏ chồng, lúc đầu nàng còn đau buồn vì không thể ngờ Nhơn tệ đến thế, nhưng rồi lý trí thức dậy, bảo rằng đừng tiếc đừng thương chi nữa loại chồng vô lương tâm, không xứng đáng – “con nào mê anh ta cũng chỉ vì tiền, mai mốt hết tiền cũng bỏ anh ta mà thôi” – Không hiểu sao bây giờ anh ta có nhiều tiền, một lần cách chừng mấy tháng lúc Nhơn đã bỏ nhà đi hẳn, nhưng còn thỉnh thoảng ghé nhà cho bé Duy tiền ăn bánh, Hồng vô tình nhìn thấy trong bóp Nhơn một cọc tiền đô, vì khi say anh ta móc bóp lấy tiền lộ liễu, Hồng về kể lại cho mẹ nghe lúc mẹ về thăm nàng…hai mẹ con đã bán tính bán nghi về số tiền mà Nhơn gạt Hồng lấy tiền đô trả nơ để Nhơn khỏi vào tù và mấy đợt bảo Hồng đưa tiền đô mua xe Dream Nhựt về để dành bán, lấy tiền mà không thấy đem xe về, gặn hỏi thì Nhơn trả lời để xe ngoài tiệm…Chừng vỡ lẽ ra thì toàn là gạt gẫm dối trá, Nhơn đã dùng mọi thủ đoạn để moi tiền đô bỏ túi riêng ăn xài thỏa thích ! Chưa vừa dạ, Nhơn còn bán đứt của Hồng hai chiếc Wave, một chiếc của Hồng và một chiếc mẹ mua để dành khi về có xe đi ! Bây giờ nhớ đến những thủ đoạn của Nhơn, Hồng rùng mình, nổi da gà, cũng may nàng phát giác sớm, cũng may Nhơn bộc lộ dã tâm sớm vì y nghĩ Hồng không còn tiền để y moi nữa nên thẳng tay phản bội đê hèn và trắng trợn – Xa lánh được loại đàn ông đê tiện này Hồng thấy nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng ngàn cân… Mây Hồng bây giờ tâm đã lặng, sống bình yên với hai con, lo cho chúng ăn học thành người, thỉnh thoảng mẹ về, các anh về, các cậu về thăm ở lại vài tuần, đôi khi mẹ về cả tháng, biết chừng đâu sau này mẹ về ở với nàng luôn và khi Biển Hồng ra tù chị em đã có nhau, nàng cần gì Nhơn, người chồng ăn chơi trụy lạc bất nhân bất nghĩa gieo đau khổ cho nàng suốt gần mười năm qua…
Bây giờ nàng không còn gì để bao che cho Nhơn nữa, mẹ gọi về và nàng đã nói thật : “ Nhơn bây giờ đang sống với cô gái khác, chính thức chở ngay trên đường phố và cô ta đã mang bầu bụng lớn rồi, anh ta bỏ nhà đi hẵn không về trên 6 tháng nay, bạn bè con gặp và con gọi phone hỏi, anh ta trả lời xác nhận đó là sự thật vì anh ta hết thương con rồi ! Đã như thế mà còn bồ bịch năm ba con đàn bà khác nữa, ai cũng nhìn thấy sự việc này và chê trách Nhơn rất nhiều, anh ta không thấy được con người vô nhân của mình còn đi bán rao với người ta rằng : “Gia đình bên vợ tệ lắm, tôi chưa bao giờ nhờ vã tiền bạc bên vợ” con người Nhơn không còn lương tri, chỉ còn thủ đoạn , cũng may mấy lần mẹ về hắn ta dụ mẹ mua xe “ Van cá mập” chạy hợp đồng, mẹ đã định mua cho hắn, may phước hàng xóm thương con và mẹ nên cản lại, nếu không hắn cũng ăn luôn chiếc xe cá mập rồi…Con nghe đâu gần đây hắn ta bồ thêm với cô Việt Kiều về nước với hy vọng cô ta sẽ bão lãnh sang Mỹ, người ta bắt cá hai tay chứ anh ta bắt cá mười tay một lượt mẹ à ! con chẳng thèm quan tâm loại đàn ông đĩ điếm bất lương đó nữa đâu mẹ, dưới mắt con hắn là kẻ đáng sợ phải lánh xa, con đã khinh tởm đến tận cùng xương tủy, chỉ chờ tòa xét xử cho con ly dị anh ta thôi… tâm hồn con bây giờ đã bình yên rồi, xin mẹ hoàn toàn yên tâm” … Từ đó mẹ gọi về nghe giọng nàng thánh thót vui tươi, không đượm chút gì phiền não, nàng đã phi thường đánh đổ thường tình nhi nữ, mẹ thấy thương Mây Hồng quá, mẹ đã vô phước đường tình duyên, nàng đẹp hơn mẹ sao đường tình không may mắn mà lại còn bạc phận hơn mẹ nữa, mẹ gọi phone về thường nói : “vợ chồng là nợ tiền khiên, trả hết nợ là mừng rồi, thoát nạn rồi con ơi – còn ai gieo gió thì gặt bão – ngày xưa quả báo còn chầy, ngày nay quả báo một giây nhãn tiền” Mây Hồng cười vui, trước mắt nàng bầu trời như rực rỡ hơn vì đã cắt bỏ được những ung nhọt, mắt vẫn sáng, môi vẫn hồng và niềm tin đức năng thắng số, nàng vẫn tin vào một ngày mai tươi đẹp “ qua cơn mưa trời lại sáng” ….
Đời của nàng như một trang cổ tích
Đọc mà thương mà xót phận hồng nhan
Có sắc hương lại thêm phần thanh lịch
Sao trời cao xui duyên phận bẽ bàng ?!
Nàng hiên ngang và cang cường chịu đựng
Mây Hồng ơi, em sáng tựa vầng trăng
Ta tin em một đời em đứng vững
Thuyền em chèo xuôi mái ngọn hoa đăng…