CHUYỆN BÀ CẢ SỀ KÉO DÀI - CHƯƠNG BA
Tác giả: Nguyễn Ngọc Thuần
Trong bóng mát những thiên thần sợ nắng
Trốn chui trốn nhủi cùng với túi thơm
Cánh đồng vun nắm thóc
Vì muốn làm cánh đồng phải chứa đầy hạt giống
Chứa đầy túi thơm
Chứa đầy vàng
Trong bóng mát những thiên thần sợ nắng
Em tìm tiếng ca đi lạc từ năm ngoái
Từ lúc lũ trâu chen chúc lá râm
Sợ nắng như thiên thần
Nhưng những thiên thần sợ những đôi sừng dài
Bay vút
Bay tít mù
Bay như ma đuổi
Trong bóng mát vắng vẻ thiên thần
Cánh đồng có gì ngoài túi thơm
Ngoài dấu chân lũ trâu
Ha ha lũ trâu cũng sẽ nghếch mõm lên
Chúng nghếch mõm vì điều gì
Anh Toàn nói không vì điều gì
Cont trâu mà hỏi điều gì
Ha ha ha... con trâu nghếch mõm cùng con gà bốn mươi lăm độ...
- Mày có im đi không bà cả Sề chạy ra bây giờ.
Đó là tiếng anh Toàn. Anh chẳng khoái làm thơ. Và đây không phải là lần đầu, từ lúc bước chân ra khỏi nhà là anh đã đòi khóa miệng em. Rất tiếc là em đã hứa với anh là: "Em không bao giờ nói". Anh Toàn nói: "Khi mày hứa em không bao giờ nói là đã nói rồi". Em bảo "Em không nói" . Anh bảo: "Mày nói em không nói tức là mày đã nói rồi". Thế là em bảo: "Nếu vậy thì em sẽ im" . Anh Toàn bảo: "Khi mày nói nếu vậy thì em sẽ im tức là mày đã không im!".
Thật là rắc rối.
Nhưng mà hình như em không thể im lặng trước một cánh đồng. Nhất là nó rộng như thế này. Không có lý do gì em phải im lặng trước một cánh đồng. Và khi nó xanh đến thế thì em lại càng muốn nói. Mẹ đã từng nói: "Đứng trước cánh đồng thì con có quyền làm thơ, nhưng trước tô cơm thì con hãy ăn giùm mẹ. Con đã ăn trong hai tiếng rưỡi rồi đó".
Đây là lần em ra cánh đồng lần thứ ba. Tất nhiên em không muốn kể đến đám ruộng sau nhà bé tí mà ngày nào em cũng bò càng xây lũy. Cái gì bé tí thì kể làm gì. Cánh đồng này thật rộng lớn. Nó như một bãi xanh. Từ đây gần như em không còn nhìn thấy những ngôi nhà. Càng lúc em càng tưởng như mình đang chui vào cánh đồng như những thiên thần chui vào bóng râm.
- Anh Toàn này, những thiên thần sẽ để cánh ở đâu nếu như họ không bay?
- Làm sao tao biết được.
- Rõ ràng là anh không muốn nói chuyện với em chút nào. Những lúc khác anh đâu có như vậy!
- Tao đã nói là không được nói chuyện kia mà!
- Nhưng em nói rất nhỏ. Đâu ai nghe thấy. Em chỉ nói thầm thầm.
- Vậy thì mày hãy nói thầm thầm với mày đi.
- Em chỉ nói thầm với người khác thôi. Nói một mình em cần gì phải nói. Không cần nói em vẫn nghe được. Em nghe trong đầu mình nói gì. Mặc dù nó không hề nói với em. Giống như em đang nói thầm trong đầu, ha ha ha, đã quá!
- Tao bảo mày có im không?
Anh đã nổi cáu rồi. Vậy thì em im. Khi em im thì đố ai cậy miệng em được. Không chỉ vậy, mặt em sẽ rất buồn. Mẹ hay nói vậy. Chỉ cần em im lặng là mặt em rất buồn. Không ai chịu đựng nổi nỗi buồn trên mặt em đâu, ngay cả mẹ. Mẹ hay nói, khi con buồn mẹ thấy như một ông cụ, ông cụ non. Giọng nói của mẹ như già đi khi nói ông cụ non. Rất già, già chát.
- Đúng rồi, anh sợ bà cả Sề phải không? - Em không thể im lặng được vì anh Toàn không bao giờ nhìn thấy vẻ già khằn của em.
- Ừ, mày giỏi lắm! Để rồi xem mày có hét toáng lên không!
- Nhưng em có thấy bà cả Sề đâu. Em vừa nói thầm thầm mà!
- Bà cả Sề biết nghe tiếng nói thầm. Bả nghe giỏi lắm, ngu à. Chỉ cần thở là bả nghe rồi.
- Chẳng lẽ phải nín thở à! Nhưng em có thấy bà cả Sề đâu!
- Làm sao mà thấy được. - Anh trừng mắt nhìn quanh. Anh nhìn ra sau lưng em. - Bà ta nấp trong bụi lúa.
Anh nhìn sau lưng em. Anh hét toáng lên:
- Bà cả Sề núp trong bụi lúa!
Anh vẫn nhìn ra sau lưng em:
- Bà cả Sề, bà cả Sề! - Anh hét to khủng khiếp.
Hai anh em chạy băng băng. Chân em đau nhói vì lúc cắt vào. Nhưng em vẫn cứ chạy, em không dám quay lại. Hình như em vừa thấy thấp thoáng bà cả Sề. Em không tin lắm, nhưng rõ ràng là em thấy. Mái tóc bà xổ ra. Bà cười ha ha ha, cười hi hi hi.
Anh Toàn vẫn hay nói với em bà cả Sề đi tìm con. Bà cả Sề giấu con trong túi áo phải. Sau đó tìm trong túi áo trái rồi khóc hu hu. Bà giật tóc của mình cho đến lúc nó xác xơ ra.
Chưa bao giờ người ta thấy bà cả Sề cười. Khuôn mặt bà man dại lắm. Nhưng riêng mẹ thì cho rằng khuôn mặt bà chứa đầy nỗi buồn. Mẹ thì cứ vẫn vậy, cứ ai không cười thì nhất định phải chứa đầy nỗi buồn thôi. Chẳng lẽ lúc em không cười là em buồn à! Nhưng dù sao em cũng tin, gương mặt bà cả Sề chứa đầy nỗi buồn.
Anh Toàn còn nói thêm, khuôn mặt bà cả Sề có rất nhiều túi, mỗi túi chứa hai ba nỗi buồn. Có cả thảy là hai mươi chín nỗi buồn lớn và ba mươi bảy nỗi buồn nhỏ. Anh đã đếm rồi.
Em chẳng tin lắm, đồ rằng, chắc gì anh đã được thấy bà cả Sề. Anh chỉ nghe người khác nói rồi bịa lên thêm.
Những người bạn của anh Toàn cũng nói y như anh, nhưng đứa nói ba chục nỗi buồn lớn, đứa thì nói bốn chục. Có đứa còn quả quyết đã gặp bà cả Sề gần mười lần. Lần nào cũng bị bà đuổi theo làm chúng hoảng kinh.
Bà chạy nhanh lắm. Từ một bụi lúa bà bay vút lên. Bà bay nhanh như điện xẹt.
Ôi thôi, chuyện bà cả Sề thì kể không hết được. Hình như bà sinh ra đã có những câu chuyện đi theo rồi. Bà giống như cổ tích vậy. Mỗi người sẽ được bà kể cho nghe một ít. Rồi một hôm bà sẽ bay vút về trời.
Những ngôi nhà thấp thoáng lúc nãy giờ đã gần lại. Chúng khoe cái mái hiên tả tơi. Theo như lời anh Toàn mô tả thì nhà anh em thằng Tí có ụ rơm hình vuông và một cái ao sau nhà.
Nhìn quanh chẳng thấy đâu, đâu đâu cũng xanh xanh, đâu đâu cũng tròn tròn. Chạy bở hơi tai bây giờ anh Toàn mới chịu dừng lại. Bà cả Sề có giỏi phi thân cũng không cách gì kịp nữa rồi. Kịp gì được mèo hoang và dã thú.
Anh Toàn dặn.
- Khi nào gặp nó, mày không được hỏi tại sao nó có bốn chân và chỉ ba tay nghe chưa! Nó sẽ nghĩ chơi tao đó!
Chuyện này anh dặn em cả ngàn lần. Bình thường, em sẽ nói với anh, biết rồi. Nhưng lúc này tự dưng em run bắn. Sợ còn hơn khi gặp bà cả Sề.
- Anh em nó có cắn mình không anh?
- Ngu quá đi! Làm sao nó cắn mình được. - Anh bực bội. - Nó là bạn của tao mà!
- Thế nó vẫn hiền như anh em mình à?
- Chứ còn gì nữa, hỏi lung tung!
Căn nhà có ụ rơm hình vuông dần dần cũng hiện ra. Trong những câu chuyện cổ tích, các bà tiên thường hiện ra dưới dáng vẻ kì dị để thử lòng người. Có tiên làm người cùi, người cụt chân... Thật là khó hiểu, có khi nào anh em nó là bà tiên! Anh Toàn nói tiên đâu mà tiên, nhưng em vẫn cứ nghi lắm. Biết đâu được chuyện người đời.
Người đời mắt thịt. Mẹ em vẫn hay nói vậy. Mặt thịt là mắt bằng cục thịt thì thấy gì được. Có khi gặp tiên lại ngỡ là cục thịt, gặp cục thịt lại ngỡ là bà tiên.
Có lẽ em cần phải thận trọng với anh em thằng Tí thôi. Người thường thì lấy quái gì ra bốn chân.
Ngôi nhà đã gần lắm rồi. Càng sợ nó càng gần. Thình lình lộ ra hai con bò. Dĩ nhiên con bò không thể là tiên được rồi. Chúng đang gặm cỏ. Nhưng nhìn chúng có vẻ buồn chán làm sao. Đứng sụi lơ như một ụ rơm. Hai con hai ụ. Lâu lâu chúng ngoắc đuôi theo thói quen chứ chẳng hề thấy một con ruồi nào.
Anh Toàn hay bảo em công việc của cái đuôi là để đuổi ruồi. Còn con vật nào không đuôi thì bắt buộc nó phải có cái tay thật dài để với tới cái mông. Đúng là tài thật. Em chưa từng thấy con nào có tay với tới cái mông mà lại có đuôi. Anh Toàn còn nói ngày xưa con người cũng có cái đuôi như đuôi bò. Hẳn lúc ấy tay phải ngắn lắm, không với đến cái mông.
Mẹ bảo anh Toàn thật lắm chuyện. Em cũng thấy vậy. Nhưng chuyện nào cũng hay hết.
Bây giờ thì em đã tới cái hàng rào dâm bụt. Qua khoảng hở em nhìn thấy một khuôn mặt nửa tối nửa sáng bên cửa sổ. Với khuôn mặt này hình như em đã nhìn thấy đâu đó trong giấc mơ của mình.
Em nhớ có lần anh Toàn nói với em rằng, có những người đi lạc trong giấc mơ bởi họ ngủ quá nhiều. Ngủ đến độ họ không thoát khỏi giấc mơ được nữa. Sáng nào mẹ họ cũng gọi họ dậy nhưng họ vẫn cứ mơ. Giống như họ đã đi vào khu rừng quá sâu đến độ quên đường về. Họ bị những giấc mơ mới lấp lối đi. Rồi họ lục trong giấc mơ cũ đường về. Càng lục họ càng lạc, họ càng gặp những giấc mơ cũ hơn nữa. Cuối cùng họ gặp lại giấc mơ cũ lúc họ còn con nít, vì là con nít nên họ cũng quên luôn vì ham chơi. Thật là tuyệt vời.
Một lần nữa em lại chăm chăm nhìn khuôn mặt bên cửa sổ, gương mặt đầy giấc mơ đã đi lạc vào giấc mơ của em.
- Hay thôi, em không vào đâu! - Em nói.
- Đồ hèn. - Anh Toàn hét lên. - Mày làm gì vậy? Mày phải vào!
- Nhưng em không muốn vào!
- Thêm một cái đầu ló qua cửa sổ.
- Toàn hả? - Cái đầu nhỏ nói. - Mày đi với ai vậy?
Em bước theo sau không một tiếng động. Hình như em không có khả năng gây tiếng động. Và hình như em cũng không thể nhìn lên. Đầu em nặng trĩu.
- Tao dẫn thằng em tao sang chơi!
Em dò dẫm từng bước chân lên bậc cửa. Ý nghĩ tâm sự với thằng Tí em về giấc mơ bỗng tan biến. Hình như khi cái sự sợ to lên, người ta không thể mơ được. Giấc mơ chỉ đến khi người ta hoàn toàn yên tâm, cái sự sợ mất đi. Giống như khi nằm trong tay mẹ sẽ mơ được nhiều hơn, lâu hơn.
Mẹ vẫn nói, một giấc mơ đẹp bằng người ta phải sống tới ba ngày. Mà ba ngày đó người ta phải ráng sống cho thật đẹp mới bằng một giấc mơ. Rõ ràng là em lớn tuổi hơn anh Toàn, em sống dài gấp ba lần anh Toàn vì hẳn nhiên em mơ nhiều hơn.
Đôi chân của em đã dừng lại. Hình như em đang đứng rất gần cái sự sợ nhất. Em liếc về phía cửa. Phía ấy hồi nãy em vẫn còn được tự do, chỉ cách ba bước chân thôi. Em chỉ cần quay lui ba bước là sẽ được tự do như hồi nãy, muốn làm gì thì làm. Thế nhưng, em chỉ cần ngẩng đầu lên là đã gặp cái sự sợ rồi.
- Mày làm cái gì vậy? - Anh Toàn gắt gỏng. Anh kéo khuôn mặt em lên.
Em nói mà cảm thấy mình hụt hơi hoàn toàn:
- Anh đừng bắt em ngẩng đầu lên!
Một tiếng cười khùng khục vỡ ra. Nhưng em nghe cái tiếng động đó thật ghê rợn. Nó như dìm cái đầu em xuống sát đất hơn.
Rồi em nghe thấy tiếng bước chân đó đi gần đến chỗ em hơn. Kèm theo là một cái bóng thật lớn. Cái bóng nặng trĩu. Nó rất to. Nó to như một cái chân voi. Bốn chân con voi. Nó bước chậm rãi nhưng rõ ràng. Rồi một bàn tay đặt lên vai em. Một bàn tay nữa. Em giật thót người. Em chờ mãi vẫn không thấy cái tay thứ ba. Nhưng rồi bàn tay thứ ba làm em giật bắn mình khi nó cũng chạm đến.
Vụt một cái, em thoát được ra cửa. Chân em đau điếng vì vấp phải cái gì đó. Nhưng dù sao em đã được tự do. Em lướt qua hàng rào dâm bụt nhanh như tên bắn. Đồng thời em còn nghe tiếng cười bên trong như đuổi theo ra đến tận ngõ.
Tiếng cười như đang nói:
- Ha ha... nó sợ! Nó sợ!
Tiếng cười đó bảo:
- Nó hèn quá! Quá hèn!
Tiếp theo sau đó là tiếng cười của anh Toàn như đang nói:
- Ta khinh! Ta khinh!
Bây giờ thì em nghe rõ ràng tiếng anh Toàn rồi:
- Đồ hèn nhát! Cho bà cả Sề bắt mày đi!
Từ khoảng sân hẹp em lao ra cánh đồng. Em thấy mình như đang bị vùi sâu vào biển lúa xanh. Em giận mình dễ sợ. Quá hèn nhát. Phen này anh Toàn sẽ không bao giờ dẫn em sang nhà anh em thằng Tí nữa rồi.
Dọc theo sóng lúa em cứ chạy mãi như trôi trên đó. Em đang trôi trên màu xanh. Thỉnh thoảng em lại trôi trên màu vàng. Dù sao cũng đã thoát. Màu xanh không làm em sợ. Tất cả những con vật gì màu xanh cũng làm em yêu. Màu xanh ấy là màu của những giấc mơ hiền.
Em đã từng ước được sinh ra trên màu xanh đó kia mà.
Nhưng rồi giấc mơ màu xanh bỗng tan đi khi em nhớ câu nói của anh Toàn, bà cả Sề bắt mày đi!
Bà cả Sề nấp trong lúa. Bà cả Sề bỏ con trong túi trái rồi khóc thương túi phải.
Có thật như vậy không? Tiếng bước chân của em tự dưng lớn quá. Em đi rón chân nhưng nó vẫn không thôi tiếng động. Hình như nó không còn là tiếng bước chân của em. Nó từ ngoài không gian bay đến. Một âm thanh lại đi kèm theo một âm thanh. Nó khai em là em đang đi một mình.
Nhìn quanh không thấy ai, em ngồi thụp xuống. Em muốn khóc. Nước mắt cựa quậy như những con vật. Chúng bò vòng quanh trên mí mắt em. Em không thể điều khiển chúng thôi bò vòng quanh mắt em.
Em ước gì có mẹ ở đây. Em cần có đôi tay mẹ để che cái sự sợ này. Chỉ có vẻ mềm mại của tay mẹ mới có thể xoa dịu mà thôi.
Từ lúc đó em không còn biết gì nữa. Ánh sáo chao qua chao lại. Em thấy xa xa biển lúa hình như có một vài người. Họ đang lom khom. Những cái dáng cong giống lưng mẹ. Họ đang làm một việc gì đó. Họ đang làm. Không rõ nét lắm. Như họ đang nô đùa. Họ cúi mình xuống vũng xanh. Sau đó họ nhấc mình lên. Cử chỉ như đang bơi lội.
Một chút phấn chấn khiến em yên lòng. Nếu bà cả Sề có xuất hiện thì ít nhất đã có người đến cứu nếu như em la lớn.
Nhưng gió ngược như vầy thì liệu học có nghe thấy tiếng kêu của em không? Em cũng không tin lắm chuyện này.
- Cứu tui!
Em la nhỏ nhỏ trong miệng. Em muốn thử giọng của mình. Hình như nó khàn khàn, không được trong lắm.
- Cứu tui!
Lần này có vẻ hài lòng hơn. Nhưng hình như nó không được vang xa.
Ở nhà anh Toàn vẫn hay cho rằng cái miệng em to như cái loa phát thanh. Nhưng trong trường hợp này quả thật anh đã trật lất. Giọng nói của em khàn đục và nhỏ bé làm sao.
Em vội vã vòng đường tắt trở về.
Về đến nhà, em lại lấy làm tiếc tại sao bà cả Sề không chịu xuất hiện nhỉ. Nhất định em sẽ phải ghé lại lần sau thôi. Một ngày đã thoát được hai lần sợ, thiệt tuyệt cú mèo, tuyệt mắt mèo hoang và dã thú. Em thật đúng là một con dã thú!