Phần 2
Tác giả: Nguyễn Ngự Bình
Sơn ngừng kể, mặt buồn rủ ruợi. Tôi biết Sơn nói thật. Hắn ít khi đặt chuyện, và chắc chắn không thể dựng một câu chuyện như vậy. Không lẽ có ma thực ư?
Tôi thắc mắc:
-Mấy tháng nay tao thấy mày vẫn bình thường cơ mà, đâu có gì là….bị ma quỷ ám ảnh đâu?
-Dĩ nhiên không ai biết chuyện này. Tao giấu hết, ngay cả gia đình tao nữa. Mày là thằng đầu tiên tao kể đó.
-Vậy rồi sau hôm đó, Yến có trở lại không?
Sơn lẫm nhẫm gật đầu.
-Có, để tao kể tiếp.
Trọn ngày hôm sau, tôi không dám vào phòng của mình đến nửa bước. Ở lì tại phòng khách mở TV từ đài này sang đài khác mà hồn cứ bị ám ảnh câu chuyện xảy ra tối qua. Nói ra thì chắc chắn không ai tin, không chừng lại tưởng tôi viết tiểu thuyết!
Đến tối, tất cả mọi người đều vào phòng, riêng mình tôi vẫn đóng đô trên chiếc sa lông giữa nhà, không tài nào dỗ được giấc ngủ. Hình ảnh của Yến chập chờn trong đầu. Tôi thấy như Yến đang ngồi trước mặt thì thầm “Yến chỉ còn là một linh hồn, một cái bóng…”. Có ai hiểu cho tôi không? Người tôi mong đợi, tìm kiếm, khi gặp thì chỉ là một hồn ma. Tôi sợ nàng, nhưng cũng nhớ nàng.
Trằn trọc trên ghế mãi, bỗng dưng tôi có ý định đánh bạo trở về phòng. Yến có thể hiện ra trong phòng tôi thì cũng có thể xuất hiện mọi nơi. Lánh ở đây chỉ vô ích, không chừng nàng thấy thái độ sợ sệt của tôi tối qua nên bỏ đi luôn cũng nên. Ý nghĩ này làm tôi xốn xang. Nỗi sợ hãi lắng xuống, niềm nhớ càng tăng lên. Tôi cương quyết đứng dậy đi vào phòng.
Mọi vật vẫn quen thuộc như mọi ngày. Trên bàn học, chiếc đèn vẫn cháy sáng từ hôm qua đến nay. Ngoài cửa sổ, con chim Jennie đang rũ cánh yên ngủ trong lồng.
Có lẽ Yến sẽ đi luôn không trở lại nữa. Tôi chán nản gieo mình xuống giường tự xỉ vả mình là một thằng hèn nhát. Nằm nghĩ mông lung hồi lâu, tôi tỉnh hẳn người nghe tiếng chim hót líu lo phía cửa sổ. Một cảm giác bén nhạy cho biết Yến đang ở đâu đây. Tôi không thấy nhưng con Jennie có thể nhìn thấy và cất tiếng chào chủ nhân. Tất cả mọi sợ hãi ban đầu mất hết, tôi ngồi vùng dậy, khẽ gọi rối rít:
-Yến ! Yến !.
Không hiểu tôi gọi đến lần thứ mấy thì quả nhiên Yến hiện ra. Nàng đang tựa cửa sổ, vẫy tay đùa cùng con chim nhỏ. Tôi mừng rỡ suýt nữa kêu thành tiếng. Nàng là ma, là mị, là quỹ…đều không thành vấn đề nữa. Trước mặt tôi chỉ là một người con gái linh động, dễ thương, môt mẫu người tôi từng vẽ vời trong trí óc nay đã tìm thấy.
Tôi đi về phía Yến , nói:
-Yến , anh xin lỗi nghe.
Nàng quay lại, hơi mĩm cười:
-Anh Sơn không sợ Yến nữa sao?
-Không .
Tôi hùng dũng đáp và tiến lại gần hơn. Khoảng cách thu ngắn lại vừa đủ tầm tay, tôi càng nảy mối nghi ngờ mãnh liệt. Có phải trước mặt tôi chỉ là cái bóng? Không thể được. Tôi thấy Yến như bao người khác, từng đường nét, mái tóc, song mũi… Nàng là cái bóng hay là người thực sự? Tôi vùng tay về phía trước. Yến lập tức biến mất. Tôi nghe tiếng nàng sau lưng:
-Em ở đây.
Tôi quay lại, ngượng ngùng hỏi:
-Yến vẫn còn giận anh sao?
Nàng lắc đầu:
-Em đâu có giận anh. Nhưng…
Tôi bỗng sực nhớ, và cỡi chiếc Thánh Giá trên ngực bỏ vào túi quần hỏi lại:
-Hay là cái này làm Yến sợ?
Nàng bật cười:
-Em có phải “Dracula” đâu mà sợ Thánh Giá
-Dracula? Bộ có thật saơ?
-Anh thấy trên TV hoài mà.
-Đó là TV. Anh muốn nói…ngoài đời, ở thế giới bên kia.
-Điều đó em không thể nói được . Nhưng em không phải Dracula.
-Yến là Dracula anh cũng không sợ.
-Thật không?
-Thật chứ.
Tôi và nàng cùng bật cười. Tự nhiên, cả Yến lẫn tôi như đã quen nhau từ lâu lắm, nói chuyện không dứt lời. Đối diện tôi rõ ràng là một thực thể. Tôi nghe tiếng nàng bên tai, cảm thấy hương nàng trên mặt. Vậy mà mấy lần đưa tay về phía trước mong tìm thấy một sự khác biệt, chỉ thấy một khoảng không vô nghĩa. Yến không biến đi như lần trước, chỉ nhìn tôi buồn bã như muốn nói: “ Anh vẫn chưa tin sao? Em chỉ là cái bóng !”
Khi trời gần sáng, Yến ngỏ lời từ giả. Tôi tò mò hỏi:
-Yến có bao giò hiện ra gặp ba má không ?
-Không được, luật cấm mà. Yến chỉ có thể trở về trong giấc mộng của ba má thôi.
- Anh làm cách nào để gặp lại Yến ?
Nàng trả lời trong khi bóng mờ dần:
-Em lúc nào cũng ở cạnh anh và sẽ gặp anh hoài. Nhưng nhớ đừng kể cho ai chuyện của em nghe, kể cả ba má anh và Thu. Nếu không em sẽ không thể gặp lại anh nữa.