Nguyễn Thị Diệp Mai
- 2 -
Tác giả: Nguyễn Thị Diệp Mai
Huy siết chặt người yêu vào lòng. Uyên thật bé bỏng đáng yêu! Huy chợt thấy lo. Những tháng ngày sắp tới Uyên có chịu nổi không kỷ luật của một học viện quân đội vốn là một áp lực rất lớn đối với nữ sinh. Rồi kỳ thi tốt nghiệp để trở thành bác sĩ thật cay nghiệt đối với bất kỳ ai. Rồi những va chạm với cuộc sống ở nơi đô thị đó liệu Uyên có đủ sức vượt qua?
- Huy, anh nhìn kìa!
Huy nhìn theo tay Uyên. Vy đứng trên bờ kè quay mặt ra biển. Gió chiều lồng lộng thổi tung mái tóc dài và rất dày của Vy. Chiếc áo đầm trắng bay ngược ra phía sau như dán chặt vào than hình mảnh mai của cô.
- Vy thật bé nhỏ trước đại dương!
- À, thì ra anh cũng có chút thương cảm đối với bạn của em. – Uyên trêu – Em cứ tưởng anh ghét Vy lắm!
- Anh là người không tình cảm vậy sao?
Bốn bàn tay đan vào nhau. Bốn ánh mắt trao nhau yêu thương nhiều đến không đủ lời để nói. Hai người chỉ biết có nhau. Họ không hay Vy đã trở lại. Vy khoanh tay trước ngực, mỉm cười trêu:
- “Biển rộng sông dài mình có nhau…”. Ê, thế giới này đâu phải của riêng hai người. Bãi biển này đông người lắm mà.
Uyên mắc cỡ rút tay ra. Huy ngước nhìn Vy. Mắt cô không có tia bỡn cợt nào. Trong đó chỉ có niềm vui chân thành khi thấy bạn mình hạnh phúc. Huy mỉm cười đáp lại. Lòng anh trào lên niềm cảm mến. Vy nhún vai, bảo:
- Có chụp hình không? Chỉ trễ vài phút nữa là cảnh thần tiên sẽ biến mất đó.
- Mình đi chụp hình mau lên đi anh! – Uyên trầm trồ - Biển đẹp quá!
Mặt trời đỏ rực vừa chạm đường chân trời. Màu đỏ chiếu xuống mặt biển làm biến đổi thành nhiều màu sắc rực rỡ. Từ màu tím mênh mang đến màu xanh thẳm, rồi phải công nhận đúng là cảnh thần tiên. Uyên đi trước chọn vị trí để chụp ảnh. Vy thong thả đi theo sau. Vy nhìn theo Uyên với ánh mắt trìu mến, dường như cô quên luôn Huy đang đi bên cạnh. Huy lên tiếng:
- Vy!
- Dạ? – Vy quay lại nhìn anh dò hỏi.
- Anh muốn nói với em điều này. Lúc đầu anh ghét và khó chịu về em lắm, còn bây giờ thì không.
- Vậy sao? – Vy cười khì – Anh là người thứ một ngàn lẻ một nói với em câu này. Đám bạn em đứa nào cũng nói như vậy với em cả, trừ chị Uyên.
Huy cảm thấy nhẹ cả người. Anh cứ sợ Vy sẽ giận.
- Đối với chuyện ứng xử trong cuộc sống, Uyên còn khờ lắm.
- Không đến nỗi tệ như anh tưởng. Uyên sống nghiêng về tình cảm nhiều hơn lý trí. Cộng với tính đa cảm lãng mạn một chút làm người ta có cảm tưởng cô ấy yếu đuối nhưng thật ra không phải vậy.
Huy không ngờ cô gái đốp chát hời hợt này lại có những nhận xét chín chắn và sâu sắc như vậy. Huy mỉm cười hài lòng. Vy hiểu Uyên không kém gì anh. Uyên kết bạn với Vy, anh thấy yên tâm. Nhìn thái độ gật gù của Huy, Vy phì cười hỏi:
- Muốn nhờ em coi chừng Uyên giùm chứ gì?
Huy cười không nói. Vy thở ra:
- Không biết kiếp trước tôi có mắc nợ hai người này không nữa? Được, em đồng ý với điều kiện…
- Điều kiện gì?
- Phải coi em là bạn của anh.
Huy phì cười. Vy cười theo. Cô thầm nghĩ lúc anh ta cười không đến nỗi ông cụ non lắm. Tiếng Uyên í ới gọi :
- Hai người lại nhanh đi !
Ba người đứng trên bờ đá. Huy choàng tay ôm vai Uyên. Uyên nắm tay anh. Vy đứng phía sau hai người rất tự nhiên đặt tay lên vai Huy. Sau lưng họ, mặt trời đỏ ối rực lên những tia sáng rực rỡ nhất trước khi lặn xuống biển. Người thợ chụp hình bấm máy.
*****
Một tiếng nữa xe về Phan Thiết mới khởi hành mà mẹ Uyên đã hối thúc đưa Huy ra bến xe. Uyên đồng ý. Thà ngồi quán nước chờ xe còn hơn ở nhà bị mẹ nhắc nhở mãi, nói chuyện không yên. Uyên và Vy ra bến xe. Ba mẹ Uyên nhắc đi nhắc lại: nếu có dịp anh phải xuống thăm gia đình. Ra bến xe, Vy không tắt máy xe, cô chỉ vào quán nước, cười bảo:
- Hai người ngồi đó đi ! Em có chuyện đi chút xíu, rồi trở lại.
Uyên chưa kịp hỏi Vy đã phóng xe đi mất. Mười lăm phút nữa xe khởi hành, Vy mới quay lại. Vừa thấy cô, Uyên chạy ra đón, hỏi :
- Em đi đâu vậy ?
Vy không xuống xe, mở tay Uyên ra đặt vào đó một nắm tiền, thản nhiên :
- Huy xài hết tiền rồi. Xe gần chạy thì chị đưa cho Huy. Lúc đó Huy có từ chối cũng không được. Tốt nhất là đừng nói em đưa.
- Sao em biết Huy hết tiền ?
- Để ý thì biết. Rộng rãi thì tốt nhưng xài bạt mạng quá thì không ổn.
- Sao chị không biết ? – Uyên ngây thơ hỏi.
- Đó là bệnh sĩ của các gã đàn ông, không lẽ anh Huy nói với chị là ảnh hết tiền sao ? Khờ quá đi!
- Nhưng chị sợ Huy tự ái.
- Xe chạy rồi có muốn trả lại cũng không được. Biết đâu Huy lại cảm động vì chị biết lo cho ảnh.
- Để chị thử.
- Thử gì ? Còn dịp cho chị thử nữa sao ? – Vy cười khì. Em về đây ! Chào Huy giùm em.
- Em không tiễn Huy sao?
- Em ở lại chỉ sợ làm hai người mất tự nhiên. Vả lại em không quen tiễn đưa bồ người khác.
Vy quay xe đi được vài mét thì nghe tiếng Huy kêu lớn tên cô. Vy đành dừng lại đợi anh. Huy đứng trước đầu xe. Vy vẫn để xe nổ máy. Ánh đèn xe rọi sang gương mặt Huy. Huy cười, đưa tay cho Vy bắt:
- Tạm biệt! Chúc em năm mới vui vẻ!
- Tạm biệt! Lên đường may mắn!
Hơi ấm từ tay Huy lan tỏa sang Vy. Cô thấy ánh mắt anh thật trìu mến. Vy chợt thấy mình bối rối. Cô rút tay ra tránh ánh mắt anh. Vy rồ ga:
- Cho em gởi lời thăm gia đình! Tạm biệt!