Chương 2
Tác giả: Nguyễn Trường Sơn
Vào trong lều, tuy nằm nhưng Việt không ngủ được. Anh nằm ngửa mặt nhìn ra cửa lều. Nền trời đầy sao, lấp lánh như trăm ngàn con mắt đang nhấp nháy từ trên cao nhìn xuống. Không gian vắng lặng, thỉnh thoảng chỉ nghe tiếng lá sào sạc reo vui khi có làn gió thoảng qua.
Xế bên cửa lều, ánh trăng thượng tuần chiếu loáng trên chất kền của hai chiếc xe máy dựa bên thân cây gõ, phản chiếu thành đốm sáng trong khoảng tối mập mờ. Tiếng ngáy của Khôi vang lên đều đều, thỉnh thoảng vấp lại như bị nghẹt. Việt mỉm cười, lần mần tìm một so sánh để ví với tiếng ngáy ngủ của Khôi. Chợt Việt nghe có tiếng lướt nhẹ đâu đây. Tiếng lướt thoảng đến như hơi gió làm khuấy động các ngọn cỏ nghe mỗi lúc một rõ. Dần dần Việt theo dõi được cả hướng tiến của tiếng động đó qua những rung động sào sạc của bụi cây, ngọn cỏ. Việt nổi gai ốc khi nghĩ đến rắn, và rùng mình tưởng tượng một con trăn đang trườn mình bò tới. Việt khẽ nhỏm lên, thò hẳn đầu ra ngoài mép lều quan sát.
Trong bóng tối một bóng đen, nhận định kỹ thì là một bóng chó đang mon men vừa ngửi đất vừa tìm đường. Nó ló ra khỏi bìa rừng và hiện rõ dưới ánh trăng. Hếch mõm lên để tìm phương hướng, bóng chó ngó chiếc lều vải của Khôi, Việt như có ý nghe ngóng động tĩnh, rồi với những bước nhảy rất nhẹ, nó phóng ra bãi cỏ lần vào bụi rậm gần đó. Dưới ánh trăng mờ ảo, Việt thấy con chó khi nó băng qua trước lều. Hai bên sườn nó có đeo hai túi vải đầy bắp buộc chặt vào mình bằng mấy sợi dây da. Tuy mang nặng nhưng nó vẫn nhanh nhẹn lạ thường. Hai túi vải nó đeo bên sườn ép ngã những thân cây mềm yếu, chân nó lướt trên đám cỏ ẩm ướt sương đêm, rồi mất dạng vào bóng tối của rừng cây.
Bóng chó trốn lẩn ấy thoáng vượt mơ hồ qua trước mắt Việt. Anh không tin rằng mình đã nhìn thấy như thế. Tuy nhiên để soát lại xem mình tỉnh thức hay mơ ngủ, Việt lắng tai nghe và đưa mắt nhìn ra khoảng trống mờ mịt. Sát trên mặt cỏ, những con đom đóm chấp chới ánh sáng xanh lét, như để đáp lại những nhấp nháy của các vì sao trên trời. Bên mé rừng, vài bóng chim đêm vỗ cánh chuyền cành, và xa xa vẳng nghe như có tiếng động cơ xe hơi di chuyển trên quãng đường nào đó. Bên cạnh Việt, rõ ràng hơn cả là tiếng ngáy ngủ của Khôi và nhịp thở đều đặn của anh ta. Từng ấy thứ nhận định được trong đêm tối khiến Việt biết chắc mình đang tỉnh.
Chợt Việt giật mình nghe có tiếng súng nổ. Tiếng súng bất thần nổ vang trong đêm khuya thanh vắng vẫn làm cho người nghe xúc động. Tiếng súng tuy xa nhưng cũng khiến cho chim chóc nháo nhác một góc rừng.
Việt nhoài người sát bên Khôi, lay bạn dậy. Khôi càu nhàu :
- Gì thế ? Sao lại đánh thức người ta vào giờ này ? Trời còn tối mà ?
Việt thì thào :
- Im ! Im mà nghe ! Hình như có chuyện đấy !
Chỉ bấy nhiêu đủ để cho Khôi tỉnh hẳn. Anh vùng dậy, theo Việt bò hẳn ra ngoài. Cánh lều và bóng cây gõ gần đấy chìm biến vào đêm. Mảnh trăng thượng tuần đã lặn từ hồi nào.
Khôi nhìn mặt đồng hồ dạ quang đeo ở tay : 12 giờ rưỡi. Như vậy là Khôi đã ngủ được ngót ba tiếng đồng hồ. Thấy Việt lắng tai nghe ngóng, anh cũng bắt chước và nhận ra có tiếng động sột soạt ở mé rừng.
Từ chỗ có tiếng động, một bóng đen nhô ra, một bóng chó đen ngòm, to lớn, hai tai vểnh lên, chiếc đuôi chổng ngược cong như cái dấu hỏi.
Thấy con vật, cả hai anh em đều giật mình, chui vội vào lều, Con chó vừa đi vừa đánh hơi tiến qua lều vải của Khôi Việt không dừng lại. Hình như nó đang mải theo dõi một dấu vết nào. Cả hai thở hắt ra khi nó lặng lẽ đi qua. Nhưng nỗi lo ngại của họ vụt trở lại, không dám tin ở mắt mình khi thấy một bóng người đang âm thầm theo sau con vật. Bóng người đó đi cách con chó chừng mươi thước, ngang hông đeo một khẩu súng lục, đầu hơi cúi về phía trước, để tránh những cành cây thấp.
Đôi bạn đưa mắt nhìn nhau khi bóng người mất dạng sau khoảng tối âm u của rừng cây. Khôi thì thào :
- Một đội viên thương chánh !
Và anh thầm nghĩ : họ đang đi tuần như thường lệ, hay là… Khôi linh cảm như sắp có chuyện gì khác thường xảy ra.
Óc tưởng tượng phong phú của tuổi trẻ, với bản tính ưa mạo hiểm làm Khôi nghĩ ngay đến những cuộc săn đuổi, khám phá, rượt bắt sôi nổi.
Khôi tự hỏi và lưỡng lự với ý định muốn băng mình vào đêm tối với những nguy hiểm bất thần có thể xảy ra.
Việt cũng nghĩ như bạn. Nhưng anh còn nhớ lời căn dặn của cha mẹ trước khi cho phép lên đường : “Phải thận trọng, đừng có làm điều chi dại dột !” nên anh lẩm bẩm tự đặt câu hỏi :
- Có chuyện gì thế nhỉ ?
Khôi nói :
- Một cuộc tuần phòng như thường lệ…
- Nhưng còn con chó. Cậu có thấy nó đánh hơi muốn tìm dấu vết gì đó không ?
- Ồ chắc nó ngửi thấy hơi con cầy, con cáo nào đó…
- Thế còn tiếng súng ?
- Tiếng súng nào ?
- Cậu không nghe tiếng súng nổ à ?
- Không ! Nổ lúc nào ?
- Lúc cậu đang ngủ…
Khôi xốn xang cả người. Anh nắm tay Việt :
- Tụi mình đi chứ ?
Ý kiến của Khôi không làm Việt hân hoan mấy. Anh hỏi :
- Đi đâu chứ ?
- Mình thử rảo quanh một lượt xem.
Nói rồi, Khôi xỏ chân vào giày, bò ra ngoài cửa lều, đứng nhìn quanh.
Đêm vẫn chìm đắm trong vắng lặng. Yên tâm, Khôi tiến lên mấy bước. Việt đã theo sau anh. Dĩ nhiên, không bao giờ Việt để Khôi đi một mình. Anh miễn cưỡng theo bạn, cẩn thận cầm theo cây đèn bấm.
Khôi hít một hơi dài không khí mát lạnh ban đêm, bảo bạn :
- Khỏi cần mang theo đèn đi làm gì. Chúng mình chỉ loanh quanh gần đây thôi.
Và anh tiếp :
- Không khí ở đây “ngon lành” quá ! Cậu có thấy dễ chịu không ?
Mùi thơm của cây cỏ lan toả từ mặt đất, và phảng phất trong các bờ bụi ẩn náu đầy những bông hoa rừng, thoảng ngát một mùi hương lạ.
Việt ngây ngất, có cảm khoái như đang sống trong một bầu không khí thần tiên. Anh không hối tiếc vì đã phải theo bên Khôi, nhưng thận trọng anh lia ánh đèn vào các khoảng bờ bụi tối đen. Những đám cỏ gianh, những lùm cây thấp lần lượt hiện ra dưới ánh đèn. Không có gì khả nghi cả.
Tuy nhiên, sự việc mà cả Khôi lẫn Việt vừa nhìn thấy : con chó đánh hơi dẫn đường cho viên đội thương chánh mò mẫm trong đêm khuya hẳn phải có cái gì bí mật. Nhưng rồi Việt lại nghĩ : đội viên thương chánh ấy nếu có đi rảo vào giờ này thì cũng là bổn phận thường nhật của họ thôi, chưa chắc đã có gì xảy ra. Anh nắm lấy tay Khôi kéo bạn trở về lều viện mọi lý lẽ như anh vừa nghĩ, cộng thêm cớ buồn ngủ khiến Khôi không thể từ chối. Cả hai vừa về tới lều, bỗng nghe có tiếng kêu thất thanh vang động trong đêm. Tiếng kêu của một sinh vật tử thương… tiếp theo là vài ba tiếng chó sủa điên cuồng… Rồi tiếng kêu ngắn của một người thốt lên vì kinh ngạc nhưng kìm hãm lại ngay… Tất cả vẳng lên từ phía đầu con đường mòn đi xuống lòng thung lũng bên chân núi.
Đôi bạn trẻ nhũn người vì sợ. Trong đêm tối họ không nhìn thấy sắc diện của nhau, nhưng chắc phải tái nhợt hẳn đi. Riêng Việt, anh cảm thấy hai hàm răng va vào nhau lập cập, và đôi chân muốn mềm nhũn. Anh phác một cử chỉ hoảng hốt, muốn chui tọt vào lều. Khôi nắm tay bạn ngăn lại :
- Cậu làm gì thế ?
Trong mọi trường hợp, Khôi vẫn chóng lấy lại được bình tĩnh hơn Việt. Anh nghĩ đến tiếng kêu vừa rồi. Có lẽ là tiếng kêu khẩn cấp của một người lâm nạn cần cứu cấp… và Khôi cảm thấy có bổn phận phải hành động ngay.
Tuy sợ, nhưng Khôi vẫn không bỏ qua được tiếng nói của lương tâm thúc dục. Anh thu hết can đảm lại, suy nghĩ một lát, rồi kéo tay Việt, anh nói :
- Tụi mình đi xem !
Cả hai bước rất nhẹ, cố tránh gây tiếng động, lom khom kẻ trước người sau…
Bỗng Khôi ngồi thụp xuống, nói nhỏ vào tai bạn :
- Khoan đã ! Tụi mình chưa biết rõ có chuyện gì xảy ra, nên cần phải đề phòng. Ngay cả con chó với đội viên thương chánh khi nãy. Họ có thể lầm mình với kẻ gian phi và tấn công mình được…
Việt thấy không yên tâm chút nào cả. Anh bàn :
- Hay chúng mình trở về lều ?
- Không ! Mình chỉ cần đi ngược chiều gió là con chó không thể đánh hơi thấy mình được.
Nói đoạn, Khôi nhấm nước bọt cho ướt ngón tay cái. Anh giơ ngón tay ấy lên cao, xem chiều gió. Một phía ngón tay xe lại. Khôi kéo bạn đi về phía ấy.
- Được rồi. Tụi mình đi về hướng này.
Đôi bạn lại im lặng tiến bước, tim đập hồi hộp. Khá lâu, cả hai vướng mắc trong các bụi cây rậm rạp. gai nhọn và cỏ sắc làm sước cả chân tay.
Việt càu nhàu :
- Khéo tụi mình lạc đường rồi !
Có lúc Khôi cũng nghĩ như thế. Làm sao biết được lối đi trong đêm tối, giữa khoảng núi đồi xa lạ? Và làm sao định rõ được nơi có tiếng kêu hồi nãy vọng lên ? Tuy vậy Khôi vẫn cả quyết tiến. Anh nói :
- Thế nào tụi mình cũng tìm ra được cái gì !
Đi thêm quãng nữa, Khôi bỗng lại nằm rạp xuống đất. Việt vội bắt chước bạn.
Trước mặt họ, trên một sườn núi, nổi rõ hình thù vuông vắn của một pháo đài. Trong pháo đài, lọt qua lỗ châu mai thấy có ánh đèn yếu ớt chập chờn…