Chương 3
Tác giả: Nhật Hạ
Chiếc xe hơi vừa khuất dạng, Linh San liền băng qua đường kịp theo sau lưng bà vú , cô liến thoắng bước :
– Hỏng mất kế hoạch của con rồi vú ơi ! Ông bà chủ, cả cậu con trai đến truy tội của con hả vú ?
Quay nhìn cô gái, bà vú cằn nhằn :
– Con đi dâu từ sáng sớm đến giờ để vú trông vậy hả ?
– Con trốn chạy tội nói dối đó vú.
– Hừm ... vú đã nghe thấy cả rồi, ông bà chủ nói đó ... Con thật quá quắt, làm rối cho họ. Chính ông bà chủ phải đích thân đến nhà mình để thăm sức khỏe của con.
Linh San nhướng mày :
– Con có bệnh hoạn gì đâu. Đúng rồi ! ũng tại cậu chủ già mồm chứ không sai. Ông ta sẽ biết tay con.
Nhìn chằm chằm Linh San, bà vỗ về :
– Cậu Sơn rất tốt nghe con. Sau khi biết rõ người quen với gia đình, cậu đưa ba mẹ đến đây thãm vú con ta, nhưng con lại trốn mất.Sao yậy, Linh San ? .
Cô gắt gỏng :
– Con lại ghét cay ghét đắng ông chủ nhỏ ấy vú ơi !
Bà vú chợt cười :
– Sao bỗng nhiên con lại ghét cậu ấy .
Cậu ta có sai quấy gì với con không Linh San ?
Cô nói gượng :
– Ổng cứ mãi trò chuyện với con khi ổng lại có vợ sắp cưới – Chỉ có thế thôi à ? Linh San ! Lại ngồi gần vú đây, vú kể chuyện con nghe, rồi tùy ý con định liệu.
Tự nhiên vú nghiêm giọng và lời nói mồn một khiến Linh San rụt đầu vào vai bà e ấp bảo :
– Chuyện quan trọng lắm hở vú ?
Bà gật nhẹ :
– Có thể như thế đó con. Linh San ! Ông bà chủ rất yêu thương con, người ta mong mỏi con sẽ là cơn dâu của họ. Con nghĩ sao với tấm lòng chân thật của ông bà chủ con ?
Linh San ửng hồng đôi má giận dỗi :
– Sao bỗng nhiên vú mang việc này đến với con ? Bất ngờ lắm vú ơi ! Vả lại con xem Khánh Vĩnh như anh trai vậy ?
– Còn Khánh Sơn thì sao ?
Cô bỗng thét lên :
– Ông ấy nói gì với vú hả ? Ông ấy dám lừa dối vú của con trước ba mẹ của ông ấy.Con không làm việc với ông ta nữa đâu.
Bà Hạnh cười nụ :
– Hèn gì mà cậu Sơn lấm lét khi ba mẹ cậu ấy nhắc đến tên con. Linh San à !
Con không nên chối bỏ lời đề nghị cầu hôn của ông bà chủ cho con trai của họ.
Linh San tròn mắt ngỡ ngàng :
– Vú vừa nói gì với con hả vú ? Con có cảm giác như con nằm mơ vậy.
Bà vú chợt trở giọng giã lã :
– Con đã lớn khôn nên vú có bổn phận lo tương lai cho con. Vả lại ông bà chủ đều thương con, đến cả cậu Khánh Sơn cũng thế.
Linh San trơ mắt nhìn vú như muốn tìm ở tận cùng tim óc của bà đang nghĩ gì đến tương lai của đưa cháu. Hạnh phúc là gì, sao cô chưa nếm được mùi vị thiêng liêng ấy ? Bất giác, cô mím môi cay đắng :
– Vú nỡ xô con vào vực thẳm vô tình sao vú ? Họ yêu thương con có sánh bằng công ơn của vú dành cho con chưa ? Chắc chắn là không rồi, phải không vú ? Sao vú đành cắt đứt niềm mơ ước của con ?
Bà vuốt tóc cô, trìu mến bảo :
Con nghĩ quấy cho vú rồi đó San. Có thể nào vú đưa con đến chốn tối đen hả? Con hãy nghe lời vú khuyên thì đời của con không phải khổ về sau.
– Nhưng duyên cớ nào mà vú nhận lời của người ta khi con chưa quyết định gì cả ? Vú hổng sợ Hoàng Hà xem con không ra gì khi biết được câu chuyện đến bất ngờ như thế sao ?
Bà Hạnh nói gay :
– Nhưng vú không thể nói hai lời với ông bà chủ bên đó được, và con cũng không cãi lời vú kể từ giờ phút này.
Bà hất vội tay Linh San rồi quay mặt bước gấp đi về phía nhà sau. Giấu giọt lệ trên đôi má gầy gò, bà vú mủi lòng ngồi ủ rũ ở cửa sau nhà bếp. Cháu trai của bà âm thầm bỏ một đứa con thơ dại, để lại trog lòng bà bao nỗi mong đợi từng giây. Hết rồi chuỗi ngày hy vọng của Linh San - đứa trẻ bơ vơ thiếu vòng tay mẹ. Con bé đang vu vơ oán trách bà vú của nó, nhưng nó có hiểu không ? Bà đang có cảm giác con bé sẽ được bù đắp nơi vòng tay nhân ái của vợ chờng Khánh Bình - người bạn từng khắng khít với ba mẹ nó:
Kéo tay áo lên để chặm nước mắt, bà đứng lên uể oải định tìm kiếm một công việc vặt vãnh trong ngày để khỏa lấp nổi trống trải đang giày xéo. Chợt tiếng Linh San van nài :
– Vú ơi ! Con xin nghe lời răn dạy của vú ,con hổng dám làm buồn lòng vú nữa đâu.
Bà vuốt tóc cháu, nghẹn ngào :
.
– Vào nhà ăn cơm đi con, mọi việc còn phải suy tính. Vú đã đổi ý rồi con ạ.
Linh San lắc đầu, cô nắm tay bà lay mạnh :
– Vú còn giận con hở vú ?
– Ôi ! Giận con thì lợi ích gì cho vú chứ. Nhưng thôi, con đừng nói gì thêm trong lúc này cả, vú rối lắm con hiểu không ?
Có lẽ Khánh Sơn nghe rõ từng câu đối đáp của bà cháu Linh San từ lúc bước chân vào anh cuống quít dừng lại và lên tiếng :
– Thưa bà, cháu mới đến ạ.
Linh San quay phắt lại, đôi mắt sáng quắt nhìn anh nghiêm giọng :
– Hân hạnh chào ông !
Bà vú gắt :
– Linh San ! Dẫu thế nào Khánh Sơn vẫn là ông chủ của con, ít ra con phải tế nhị một chút với cậu ấy.
Khánh Sơn cười nhẹ tiếp lời :
– Xin bà đừng rầy Linh San, vì cô ấy khiếp đảm mỗi lần trông thấy cháu nên đối với cháu, lời chào vừa rồi của Linh San là nhẹ nhàng nhất dành cho cháu đó bà ạ.
– Ông biết được điều này thì là việc tốt cho tôi.
– Linh San gắt.
Bà vú khoát tay ngăn :
– Không được, không được rồi. Thôi Khánh Sơn ngồi nghỉ chờ bà một phút thôi, bà cần hỏi qua ý cháu.
Linh San ngoảnh mặt nói khẽ :
– Tôi không bỏ qua chiếc áo mới do tay ông đốt cháy đâu nhé .Tôi cũng không bỏ qua chuyện nói bịa của Linh San đâu.
Dừng hẳn đôi chân nơi cầu thang, Linh San hậm hực :
– Ông không tự hổ thẹn khi tôi cố tránh xa ông. Ông vô tư ở vị trí hiện tại của ông để lòa mắt tôi ư? Ông ngỡ tôi trẻ thơ à ?
Khánh Sơn cười kháu khỉnh, Linh San nguýt dài rồi nện gót đi dần lên thang lầu.
– Trở lại đây Linh San !
Nghe tiếng gọi giật của vú, cô dừng chân, đưa đôi mắt long lanh nhìn bà. Vú nói nhanh :
Vú muốn rõ ý của hai đứa con ngay bây giờ để ngày mai vú cùng ba mẹ Khánh Sơn quyết định. Một là tiến đến ngày cưới, hai là hủy bỏ tất cả.
Linh San ngồi phịch xuống ghế cạnh bà, đôi mắt quắc lên long lanh như muốn nuốt chửng nỗi lòng chàng trai đang yêu trộm.Khánh Sơn nhẹ buông hơi thở còn ngất ngây.Linh San không hề yêu anh và anh thì sao ? Đôi mắt Linh San là hình ảnh xa xưa của cô gái mà bao ngày anh nhung nhớ, chắc hẳn trong lòng Khánh Sơn khó nguôi ngoai.
Anh ngẩng mặt nhìn lên trần nhà, vẻ cam chịu hiện rõ nơi đôi mắt anh. Linh San dịu hẳn đôi mắt còn nóng rát rồi dừng lại nơi đôi mắt xa xăm của anh thấp giọng :
– Con chưa nghĩ đến ngày con phải xa rời vú khi lòng con luôn mang nỗi niềm riêng.
Vú vuốt ve ân cần :
– Chính vì vậy mà vú cần con có nguồn vui. Con vui, vú mới an lòng nhắm mắt, Linh San ạ.
Cô òa khóe bên vai bà :
– Vú ơi ! Sao 1ại như thế được ? Con chỉ vui khi có vú bên con thôi hà.
Khánh Sơn xen lời vào :
– Vẫn còn thiếu nếu Linh San khăng khăng cãi lại lời khuyên của vú.
Cô quắc mắt :
– Ông chỉ biết thừa nước đục thả câu thôi. Rất tiếc, tôi không phải là con cá đói mồi.
Khánh Sơn cảm nhận nơi lòng anh đang nóng buốt. Linh San luôn oán ghét anh, có nán ngồi lại trong căn nhà này chẳng thú vị gì và không tiện dịp để trao đổi cùng bà qua lời dặn dò của cha mẹ .
Hơn bao giờ hết, anh dành trọn yêu thương cho cô bé khi nghe ba mẹ kể lại hoàn cảnh của cô . Anh mong mau đến gần để san sẻ nỗi đau của cô. Nhưng ngược hẳn suy nghĩ của anh, cô đáp trả bằng sự tẻ nhạt đến nông nổi.
Đứng lên, anh vòng tay lễ phép :
– Thưa bà, cháu về bên nhà bà nhé ! Hy vọng Linh San không gay gắt với cháu nữa để cháu còn được dịp sang đây thăm bà ...
Không chờ đợi câu đáp trả, Khánh Sơn bước vội ra cửa. Bên ngoài một góc phố, áng mây mờ lan rộng phủ xuống vòm trời xa dần.Một trận mưa to đổ ầm xuống như réo gọi :''Khánh Sơn !Mi hãy dằn lại nỗi lòng đang uay quắt vì cơn nóng buốt phả ra từ đôi môi ô ấy. Mi có hiểu không ?'' Trong phòng khách sang trọng và tiện nghi nhưng im ắng, không ai nói một lời sau buổi ăn tối. Ông Bình dụi tàn thuốc vào gạt và bảo :
– Đi du lịch lần này vui không Khánh Vĩnh ?
Khánh Vĩnh thành thật :
– Công nhân thì họ khoan khoái lắm, rrêng con, nơi đâu cũng thế ba ạ.
– Còn Hoàng Hà thì sao ?
– Cô ấy vẫn cằn nhằn mãi vì thiếu Linh San.
Ông nhẹ gật bảo :
– Ba lo xong một chi nhánh cho con rồi, và sau lần đi du lịch này trở về, con tự làm việc cho riêng con rồi đó Khánh Vĩnh. Nhưng chuyện ba cần bàn với hai con lúc này là chuyện khác.
Như hiểu ý ba, Khánh Vĩnh đáp gọn :
– Hoàng Hà làm việc với con.
– Linh San nó chịu ở lại làm việc với Khánh Sơn rồi à ?
– Dạ.
Ông nhíu mây rồi quay sang hỏi vợ :
– Còn ý bà thì sao ? Liệu con nhỏ có đến đây không hở bà ?
– Tôi đang lo và không hiểu nguyên nhân nào nó ghét thằng Sơn đến thế?
Khánh Vĩnh cười nụ :
– Cô ấy kháu khỉnh, nhưng đôi lúc trông ngổ ngáo như chú mèo con vậy. Có khi không hợp nhãn với anh Sơn đó mẹ ạ.
Khánh Sơn vờ tỉnh nói :
– Khánh Vĩnh nói rất đúng ! Dường như giữa anh và Linh San không hạp nhãn và cũng không hạp khẩu nữa, nên anh đang phân vân đây.
Ông Bình vừa đùa vừa thật :
– Dĩ độc trị độc có từ nghìn xưa rồi, con khỏi lo. Bây giờ có mặt hai con, ba góp ý thế này ... Ba mẹ sẽ đến cưới Linh San cho một trong hai đứa, đứa nào đồng ý ?
Khánh Vĩnh im lặng liếc mắt về anh ngỏ ý nhưng Khánh Sơn lắc đầu :
– Cô ấy luôn nóng nảy khi đối mặt với anh, nên anh không dám nghĩ đến đâu.
Khánh Vĩnh đùa :
– Với em, cô ấy rất lạnh lùng. Em đành chào thua vậy .
Ông Bình trố mắt rồi cao giọng :
Ba đang nói chuyện nghiêm túc với các con. Nhất định một trong hai đứa không được cãi lời ba mẹ. Nghe rõ chưa ?
Khánh Vĩnh nhíu mày khẽ bảo :
– Ba à ! Bỗng nhiên ba bắt anh em con cưới vợ, mà cô gái ấy lại là Linh San.
Con thật bối rối khi biết chắc cô ấy không yêu con.
– Vậy nghĩa là con không' đồng ý ?
Khánh Vĩnh cúi đầu :
– Con thiết nghĩ tình yêu đến thật với nhau mới có hạnh phúc, nên con hy vọng thời gian Linh San sẽ nghĩ đến con. Lúc ấy ...Ông ngắt lời con bằng nụ cười hiền hòa :
– Trước đây, ba luôn mong con bé này là con dâu út của ba. Nhưng nhận thấy bốn năm qua rồi mà con vẫn im lặng, nghĩa là Linh San chưa nói tiếng yêu con, phải không ?
Khánh Vĩnh buồn bã :
– Con không hiểu nỗi ở tâm tư của cô bé ấy – Thế còn Khánh Sơn ? - Ông hỏi.
Khánh Sơn đỏ mặt lắc đầu :
– Con đang rối rắm ở nhiều nẻo, nên chưa quyết định ngay lúc này được đâu ba.
Cuối cùng, ông Bình nhấn mạnh:
– Ba mẹ sẽ cưới Linh San cho Khánh Sơn, sau đó mới tính đến chuyện cưới xin cho Khánh Vĩnh.
Khánh Sơn khoát tay :
– Ba mẹ cưới Linh San cho Khánh Vĩnh đi. Thế nào thì em con với cô bé ấy cũng từng khắng khít với nhau bao nhiêu năm ...
– Không ! - Khánh Vĩnh cười thầm – Chỉ có anh mới may ra khám phá được nội tâm của cô bé ấy. Em hy vọng anh đủ sức kiên nhẫn để biến chuyển tâm hồn cô ấy trở lại bình thường.
Trầm ngâm giây lâu, ông Bình khẽ nói :
– Khánh Sơn cũng như Khánh Vĩnh, các con đừng nghỉ quấy khi ba mẹ đặt ra vấn đề này. Sở dĩ ba mẹ mong mỏi ở các con là vì ...ba mẹ xưa kia có 1ời giao ước với ba mẹ của Linh San là khi các con lớn lên và trưởng thành, sẽ tác hợp cho nhau. Nhưng may mắn không đến cho Linh San, vì ba mẹ của cô bé đã vĩnh viễn lìa xa con thơ, để lại trong 1òng của Linh San nỗi tuyệt vọng không lường.
Ba đã nhận lại được một bà dì thân thiết và một cô bé bốn tuổi ngày xưa, ba xem như là định mệnh nên không thể chối cãi.
Khánh Vĩnh trố mắt :
– Con bé bốn tuổi ngày xưa ấy bây giờ là Linh San hở ba ?
Khánh Vĩnh chớp mắt vui vui :
– Anh Khánh Sơn nên nghe lời ba mẹ nhé ! Em chúc anh thành công. !
– Hả ! - Khánh Sơn giật nẩy người cười nói - Cưới vợ phải cần đến sự thành công sao ? Anh chưa từng nghe thấy điều chúc này lần nào đó Khánh Vĩnh.
Nhưng trước ngày cưới cô ấy, anh cần phải ... luyện nội công.
Ông Bình vui vê :
– Lớn đầu rồi mà như con nít, nên chẳng có đứa con gái nào biết kính trọng.
– Úi da ! Mến và yêu là đủ đầy rồi ba ơi. Chờ đến cô vợ biết kính và trọng mình, chắc con phải ốm đòn.
Căn phòng khách rộn vang tiếng cười giòn giã, nhưng riêng lòng Khánh Vĩnh lúc nào cũng quặn đau.
Gọi gió, gió vẫn vô tình. Gọi mây, mây trôi nhanh hờn dỗi ... Linh San đã cúi đầu chấp nhận lấy phũ phàng về mình. Ánh mắt nghiêm ngặt của vú luôn chiếu thẳng về cô ra lệnh. Hết rồi những ước mơ thầm kín bao ngày, Linh San gần như tuyệt vọng qua chuỗi ngày không định. Cô mơ một ngày gặp lại chú bé con ngày xưa, để nói hết cho chú bé hiểu được rằng cô đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp rất yêu anh và sẵn lòng dành trọn tình yêu cho anh. Nhưng ước mơ không trọn, Linh San đành vẫy tay chào biệt chú bé.
– Linh San ! Sao em ngồi ngoài hành lang thế này ? Vào nhà đi em ! Khánh Sơn dịu dàng, nhưng Linh San lạnh lùng đáp trả :
– Rất cám ơn sự chu đáo của anh dành cho tôi. Tôi thích ngồi trong đêm thế này để đếm sao. Anh có dám cùng tôi ngồi lại nơi đây suốt đêm không ?
Khánh Sơn dỗ dành :
– Em mệt rồi đó Linh San. Nghe lời anh đi em.
Cô nhếch môi cười buồn :
– Ngoài bà vú tôi ra, tôi không nghe lời ai đâu nhé ! Anh có thích sống với một cô vợ ương bướng như Linh San nảy không ?
Khánh Sơn rất hiểu ở hoàn cảnh hiện tại, Linh San không hề yêu anh. Nhưng anh hy vọng thời gian kề cận bên nhau, chung một mái nhà cô ấy sẽ hiểu được lòng anh, nên anh ngồi xuống bên cô, nhẹ giọng .
– Linh San không yêu anh, anh biết. Nhưng đối với anh ... .
Cô ngắt 1ời bằng giọng mỉa mai :
– Thì cứ dùng mọi hình thức phủ đầu dể chiếm được quả tim của tôi. Nhưng ích lợi gì khi bên anh chỉ là một chiếc lá vô tri rơi rụng?
– Em nói gì đó Linh San ? Em cứ thẳng thắn cho anh biết đi, anh không nao núng với chuyện riêng tư của em đâu.
– Chắc không ? Anh sẵn sàng chiều theo ý riêng của tôi, và anh không hối hận ?
Mím môi phân vân, anh trầm giọng :
– Em muốn thế nào, anh cũng chiều lòng em. Miễn sao ... anh hy vọng em luôn có mặt trong căn nhà này sau giờ làm việc trở về của anh.
– Có cần thiết lắm không ?
– Anh cần em lắm, Linh San ! Anh yêu em thật lòng và mong cùng em đi trọn con đường tình.
Cô gay gắt :
– Nhưng tôi không cần anh và không yêu anh. Sao anh nỡ bắt tôi phải cam chịu một đời bên anh chứ ? Anh thấy có nhẫn tâm với tôi lắm không?
Khánh Sơn lắc đầu :
– Anh hy vọng em không nỡ đối xử thậm tệ với anh.
Linh San vẫn ấm ức :
– Tôi đã có một mối tình tuyệt đẹp, anh ấy và tôi không hẹn nhau nhưng vẫn chờ đợi nhau. Tôi không thể thiếu bóng hình anh ấy trong tim được.
Khánh Sơn lặng nghe xung quanh là những tiếng sét nổ thấu vào tai . Linh San vừa nói rõ lòng cô ngay đêm tân hôn cùng anh. Vậy Khánh Sơn còn gì để mong một ngày cô biết nói tiếng yêu anh ? Đã lỡ rồi nỗi vui mừng của đôi bên gia đình, họ đang chia vui với hạnh phúc của con cháu họ.
Quyết không để ba mẹ phải phiền lòng vì duyên tình của mình, Khánh Sơn kiên nhẫn :
– Em vừa nói thật lòng mình với anh phải không Linh San ? Nếu thật như lời em vừa nói thì anh sẵn sàng giành lấy những buồn tẻ về mình. Anh không cấm đoán em đâu – Anh nói thật ?
– Dối em cũng không ích lợi gì cho anh.Thôi, hiểu đựợc lòng em rồi thì cứ tự nhiên nhé !
Khánh Sơn nói xong quay lưng. Linh San bất ngờ gọi giật :
– Khoan hãy đi ! Tôi muốn nói chuyện với anh vài phút có được không ?
– Em cứ nóì.
Cô ngập ngừng :
Tôi không muốn những người lớn phải bận bịu chuyện riêng của hai đứa, nên tôi ... À ! Anh cho tôi được ở lại trong căn nhà này. Hy vọng sau khi gặp lại người yêu với thời gian không xa, tôi sẽ ...
Khánh Sơn cười mỉa, khoát tay :
– Em cứ tự nhiên, vì khi rõ lại lòng, anh chưa hẳn yêu được em.
Thoáng chốc, Linh San chợp mắt hỏi vui :
– Vậy thì chúng ta giao kết với nhau :
kể từ hôm nay, anh cũng như tôi cứ xem nhau như đôi bạn. Tôi hứa sẽ chu toàn mọi việc trong căn nhà này. Anh đồng ý há ?
Mỉa mai nào hơn với nụ cười tươi tắn của Linh San khi biết được anh nhận phần thua trong lạnh lùng. Nhếch môi cay cú, Khánh Sơn nói nhanh :
– Cứ xem như một chuyện tình hờ, em cứ lo liệu cho em, đừng quan tâm tôi tôi làm gì.Nhưng em nhớ là phải giử đúng lời hứa của mình, đừng để anh thất vọng.
Khánh Sơn lặng lẽ lui về phòng để lại Linh San tựa người ra vách với vẻ thanh thản.Thoát được lưới tình mong manh như trút được bao nỗi ưu tư trong lòng, cô nhẹ gót xuống thang lầu để mở cửa phòng. Căn phòng giản tiện để dành riêng khi tiếp khách mà lúc chiều này Khánh Sơn giao chìa khóa cho cô.
Uể oải ngả lưng xuống giường vì mất một ngày tiếp khách, Linh San vắt tay lên trán phân vân. Chẳng hiểu vì sao Khánh Vĩnh lại vắng mặt trong ngày cưới của cô ?
Cộc.. cộc.
– Linh San ? Dậy chưa em ?
Linh San trở mình vì nghe tiếng gọi đánh thức ngọt ngào của Khánh Sơn ngoài cửa phòng. Biếng nhác vì giấc ngủ không trọn vẹn nên cô nói vọng ra :
– Em thức rồi nhưng ra nhà ngoài để làm gì hở anh ?
– Anh đến công ty làm việc, trưa anh về với em nhé !
Linh San vụt ngồi lên trong tư thế bất thường, tay vỗ vào trán và ngẩn ra. Ôi ! Sao cô nỡ đánh mất một tình yêu thành thật với cô ? Khánh Sơn luôn ân cần bên cô dù nhiều lần nhận lãnh vào đôi tai bằng những câu nói vô tình thách thức mà cô tặng cho anh. Không nghe thêm được dù một lời nói của anh, Linh San mở bật chốt cửa. Chợt trông thấy anh ngồi lại chiếc ghế nơi phòng khách, mắt đăm chiêu nhìn lên trần nhà, cô đến gần nói khẽ :
– Em chờ anh về dùng cơm trưa há.
Khánh Sơn mỉm cười :
– Nhưng anh đi làm rồi, ở nhà một mình em có buồn không ?
Linh San đáp gọn :
– Cám ơn anh.
Nói xong cô quay đi, nhưng anh gọi lại khẩn khoản :
– Đi ăn sáng với anh rồi về nghỉ, anh đi làm cũng chưa muộn.
Cô khoát tay :
– Em không quen ra phố, anh thông cảm đi một mình nha. Em hứa ngày mai sẽ đi ăn sáng với anh.
– Sao lại phải để ngày mai hả Linh San ?
Cô cười nụ :
– Thắc mắc hoài làm em đổi ý thì đừng có trách đó nha.
Cô ngúng nguẩy bỏ đi ra nhà sau. Khánh Sơn lặng lẽ thở dài. Chẳng qua mình là một chướng ngại vật trước mắt cô ta, nhưng quá yêu rồi thì biết nói sao để Linh San không giận dỗi.Biết chắc Khánh Sơn đã bỏ đi, Linh San co chân chạy ào về bên nhà dáo dác tìm bà vú .Thấy bà đang lui cui sau bếp, cô lén đến gần ôm ngang người bà ríu lít :
– Vú ơi ! Vú đang nấu cơm đó hả ? Vú cho con ăn ké với nha.
Bà Hạnh ngẩng nhìn lên, trông Linh San vui là bà thấy an lòng. Rồi bà lăng xăng hỏi :
– Thằng Sơn đi làm rồi hả con ?
– Dạ .... anh ấy để con ở nhà một mình, buồn ghê vậy đó vú.
– Ối ! Thì thương vợ nên nó không để con đến đó làm việc nữa đâu. Mà rồi con có quét dọn bên nhà xong chưa lại chạy sang đây, hả ?
Linh San vùng vằng :
– Trong nhà có cọng rác nào đâu để con phải quét dọn hả vú ?
– Ối trời ! Rồi đây Khánh Sơn nó không chịu nổi con cho mà xem. Nghe vú bảo đây, là gái đã có chồng, con cần chững chạc lại một chút. Nếu lỡ Khánh Sơn có khách bất ngờ, gặp phải cô vợ ngổ ngáo như con, xem chừng thiên hạ cười vào mặt nó . Con không tội nghiệp cho chồng con hay sao, Linh San ?
Cô xụ mặt nũng nịu bên bà :
– Con nhớ vú quá trời nên sáng sớm chạy sang thăm mà vú chỉ bênh vực cho anh ấy. Vú hết thương con rồi hả ?
Xỉ tay lên trán cháu, bà mắng yêu :
– Con khỉ nhỏ cứ nhõng nhẽo với vú hoài. Thôi, dọn mâm ra bàn ăn sáng với vú rồi lo về bên nhà nấu cơm cho chồng con để trưa nó về ăn nghe không ?
Linh San quấn quýt bên bà, cô khẽ hỏi :
– Vú ơi ! Con không hiểu vì sao ông bà Khánh Bình phải hồi hôn với cô vợ sắp cưới của Khánh Sơn để rồi cưới con cho anh ấy ?
Bà Hạnh ngạc nhiên gạn hỏi :
– Lại có việc này nữa sao con ? Nhưng ai bảo với con như thế?
Linh San nhướng mắt :
– Chính con trông thấy và tai con nghe được tất cả cô gái ấy tên là Phi Phụng và họ có một thời yêu nhau ghê lắm đó vú.
Lưỡng lự giây lâu, bà khẽ nói :
– Cũng có thể cô gái ấy thế nào đó nên mới im lặng để Khánh Sơn cưới con.
Nhưng vú tin chắc, ba mẹ của Khánh Sơn rất yêu thương con thì không có lý do gì để con phải bận tâm chuyện vặt vãnh đó.
Dù vui vẻ trong lời nói để xóa tan nỗi bâng khuâng của Linh San, nhưng trong tâm bà rới bời vì nhiều dấu hỏi đang bủa vây. Thôi thì để trưa nay Khánh Sơn về, bà sẽ hỏi cặn kẽ.
Một lúc lâu, bà ồn tồn bảo :
– Ăn cơm xong rồi về bên nhà đi cơn, kẻo Khánh Sơn nó về bất ngờ không thấy, nó buồn tội nghiệp.
Linh San loay hoay công việc trong nhà với bà vú xong mới chịu trở về . Khi bước chân lên phía trước phòng riêng của anh, Linh San đứng sững lại và tròn xoe đôi mắt. Hai bên vách trước phòng anh được treo nhiều bước tranh sơn mài không khác một của hàng mỹ nghệ đang trưng bày. Rồi cô nhíu mày đếm nhẩm đến con số năm mươi, cô bật cười khan rồi bước dần lên lầu hai. Cô rảo bước tìm tòi may ra còn gì đặc biệt để thỏa mãn tính hiếu kỳ trong lòng của cô.
Nhưng Linh San thất vọng, dừng chân ở hiên lầu ... Ồ ! Một chậu bàng cao không hơn tầm với của cô. Cô đến gần nâng niu từng chiếc lá rồi ngồi lại thẫn thờ trước hiên nơi sân thượng.
Ngẩng lên, nhìn thấy một chiếc lá lìa cành, cô cuống quít nhặt chiếc lá trên tay trân trọng. Ước gì giờ phút này đây có anh là một chàng trai lịch lãm bên em để nhắc lại kỷ niệm ngày xưa, hở chú bé kiên cường ...
Cô lặng người nhớ lại cái hôn vội vã của chú bé con đặt lên đôi má cô còn in đậm ... Có lẽ đến ngàn đời, Linh San vẫn khó quên ...
– Linh San ! Em đang mơ mộng gì đó ?
Cô quay lại ngỡ ngàng khi trông thấy anh.
Nhớ đến buổi cơm trưa đầy lời hứa hẹn với anh nên cô dợm bước trở xuống nhà dưới. Nhưng khổ nỗi, cô cứ đứng chôn chân vì đôi mắt cuốn hút của anh đăm đắm nhìn. Linh San cúi mặt, vẻ cam chịu của cô không trốn thoát sự ngờ vực trong anh.
Khánh Sơn nhẹ giọng :
– Em chưa chịu vào nhà sao Linh San ?
Đưa tay chặn ngực cố trấn tĩnh trước đôi mắt vời vợi của anh, cô nói ấp úng :
– Em quên nấu cơm ...
Khánh Sơn cười nhẹ :
– Chúng mình đi ăn nhà hàng vậy. Nghe lời anh, anh thương.
Linh San xua tay :
– Em chưa đi được đâu, Để em đi xuống nhà dưới, ba mươi phút thôi là xong ngay.
– Anh chờ em nha !
Cô lại đi chân sáo xuống từng bậc thang, Khánh Sơn nhìn theo, nhẹ 1ắc đâu.
Khó mà diễn tả được Linh San đang là vợ anh hay cô đang đóng vai trò một đứa em gái trong gia đình.
Khánh Sơn buông người xuống nền gạch, dựa lưng nơi vách rồi bật quẹt mời thuốc. Một cơn gió thoảng ùa vào trước hiên. Khánh Sơn khép mắt hững hờ, anh ngả đầu nơi lang can cố quên đi những chuyện không vui còn vương vấn nơi lòng.
Hơn một tiếng đồng hồ vẫn không thấy bóng dáng anh? Linh San đi trở lên để tìm. Khuôn mặt nghiêng nghiêng in rõ nét phong trần, Khánh Sơn mang nhiều nét đẹp liêu trai.Cô nhẹ lắc đầu trước tấm chân tình của anh.
Khều nhẹ vào vai anh, cô gọi khẽ :
– Anh Khánh Sơn ! Sao không chịu xuống nhà ăn cơm. Em làm xong cả rồi.
Giật mình, anh nắm vội tay cô :
– Anh xin lỗi Linh San nhé ! Em xuống rước đi rồi anh sẽ xuống ngay ...
Quay quắt theo ngày tháng vô vị, Linh San bứt rứt từng giờ vì thiếu bóng dáng Khánh Sơn. Căn nhà trở nên quạnh quẽ. Cả tuần nay, anh không về để dùng cơm trưa với cô. Linh San tự đặt vào lòng sự nghi vấn để dành riêng chờ anh.
Đi ra cửa rồi bước trở vào nhà mang nỗi ấm ức, nhưng không thể sang thăm bà vú, chỉ e mang thêm lỗi lầm trước người luôn mong mỏi cho cô được hạnh phúc.
Linh San không màng đến bừa cơm chiều, cô vào phòng đóng kín cửa và khóa trái lại.
Thật lâu, cô trở mình chớp vội ánh mắt dể nghe ngóng bên ngoài căn phòng vì tiếng cười giòn giã của một phụ nừ vang vang. Quái !Linh San chống tay ngồi lên để định thần. Bỗng có tiếng cười ấm áp của Khánh Sơn tiếp theo. - Họ là nhân viên của anh ấy . – Cô thầm hỏi rồi ngả lưng xuống giường xoay mặt vào vách cố đỗ giấc ngủ.
Không thể khép mắt lại vì tiếng cười nói luôn văng vẳng bên tai, Linh San bật ngồi dậy, ôm đôi tai mình trong đôi tay. Họ giở trò gì mặc họ, sao lòng cô nghe tê buốt. Không ...không ...úp mặt trên gối, quá khứ lại hiện về trong cô.
Ôi ! Bé làm sao để trượt chân ngã xuống dòng nước thế hả ?
– Ơ ... Ợ. chiếc lá của bé rơi kìa anh ơi !
– Anh mau nhặt lại cho bé đi ... Bé thương chiếc lá vàng lắm.
– Ở đâu ? Anh nhặt lại cho bé nhé .Cô bé tí toét xô vai người anh xa lạ của nó xuống dòng nước. Tích tắc, chiếc lá trở về tay bé . Nó mừng rỡ, quên đi nó vừa hụt chết đuối và do đôi tay của một người anh xa lạ vớt mang lên. Nó chớp chớp mi mắt sáng rỡ rất gần khuôn mặt của người anh. Bất ngờ, người con trai xa lạ ấy ôm nó vào lòng, hôn lên khắp khuôn mặt khiến nó, mắc cỡ xô ra vụt chạy, mang theo chiếc lá bàng trên tay biến mất. Xa xa ở dãy nhà tập thể, con bé nấp vào cánh cửa nhà nhìn ngược về phía góc cây bàng. Nó lạ vì anh kia cứ dõi mắt nhìn về xóm nhà nó đang ở ...
Lệ vẫn tuôn theo dòng kỷ niệm làm đẫm ướt chiếc gối. Linh San khép đôi mắt đẫm lệ để nhớ mãi người con trai dõi mắt mong đợi.
– Anh ở đâu, hỡi chiếc lá vàng ? Hãy trả lại người con trai ấy cho Linh San.
– Linh San ! Em ra nhà ngoài dọn dẹp giùm anh.
Dẫu thế nào, Linh San vẫn không quên lời hứa của cô trước mặt anh. Nên chờ tiếng bước chân của anh xa dần, cô mở bật cửa phòng mình bình thản đi ra nhà ngoài.
Trố mất nhìn về cô gái đẹp, Linh San thấy cô ta đang kề má tựa vai anh nũng nịu :
– Em gái anh hả, Khánh Sơn ?
Không nghe thấy anh trả lời, cô nhanh tay thu gọn chén đĩa trên bàn cho vào chiếc mâm mang vội đi.
Bây giờ Khánh Sơn mới lên tiếng :
– Trúc Lảm ! Đêm nay ở lại với anh há, ngày mai hai đứa mình đi Nha Trang.
Cô gái lạ cong môi :
– Lỡ ba mẹ em mong thì sao ? Anh đưa em về, em mới chịu.
Khánh Sơn dịu giọng :
– Sáng sớm anh đến nhà em xin phép ba mẹ ... để chúng mình mau được đến gần nhau em nhé !
Cô háy mắt :
– Em về một mình cũng được. Hôm nào rảnh, em sẽ đến thăm anh.
Khánh Sơn không nói gì thêm, đưa Trúc Lam ra cửa rồi trở vào nhà. Ngồi một mình nơi ghế, anh đưa mắt nhìn xa xăm theo làn khói thuốc. Hy vọng Linh San biết ghen hờn và biết yêu anh.
Bất ngờ anh gọi giật khi Linh San trở về phòng của cô :
– Đến đây Linh San ! Anh nói chuyện với em một chút có được không ?
Nếu không quay trở lại thì Linh San tự nhận nỗi ghen hờn về mình ư? Nghĩ vậy, nên ung dung đến ngồi xuống ghế đối diện với anh, bình thản hỏi :
– Gọi em có chuyện gì không anh ?