nhiều tác giả
CHIẾC VÁY NHỎ
Tác giả: nhiều tác giả
Chiếc xe tải còi cọc của chúng tôi leo lên cái đồi dốc đứng để đến một vùng đất trồng cà phê màu mỡ ở vùng núi Honduran. Phía bên phải là một vùng quê đẹp tuyệt vời. Nhưng chỉ khi bạn nhìn gần hơn, bạn sẽ thấy được những ngôi nhà đổ nát. Phía tay trái của tôi lại là những căn lều tạm bợ của mười bảy gia đình nông dân, những người đã bị cơn bão Mitch cướp đi mọi thứ khi nó quét qua vùng đất này chín tháng trước.
Hai ngày sau cơn bão, những hội cứu trợ và từ thiện đã tiếp tế lương thực ngay cho những hộ dân cư này. Nhưng sự cứu trợ tạm thời này không thể cung cấp nơi cư trú mới hay những nguồn thu nhập mới cho họ.
Chúng tôi tháo dỡ hai mươi túi quần áo được gửi từ hội từ thiện ở Mỹ. Người đồng đội và tôi, mội người xách một túi trong khi người dẫn đầu thông báo với người dân: "Chúng tôi đến để tặng quần áo. Các bạn hãy đến đây."
Mọi người tụ tập lại quanh những chiếc túi của chúng tôi. Tôi nhìn quanh và cố gắng ước lượng kích cỡ của một cái váy vải cô-tông nhỏ. Một bé gái với những vệt sáng trên tóc - có lẽ là do bị thiếu dinh dưỡng - đưa tay ra một cách mắc cỡ. Tôi ướm thử cái váy lên vai cô bé. Nó trông có vẻ vừa vặn. Tôi giúp cô bé mặc váy và cài nút áo vào. Chiếc váy vừa như in. Cô gái nhỏ đã từng chỉ mặc mỗi chiếc quần ngắn và mang dép, giờ đây bước đi với chiếc váy mới và tươi cười rạng rỡ.
Tôi nhìn em gái ấy trèo lên đồi và đi dạo quanh cửa lều của em. Em cứ mãi nhìn xuống và giơ váy ra ngắm. Đôi tay em vuốt ve, mân mê cái váy như bất ngờ trước một món quà tuyệt vời mà em có được. Tôi cúi đầu xấu hổ. Cái tủ ở nhà tôi đầy những quần áo. Thế nhưng tôi đã bao nhiêu lần than vãn rằng mình thiếu quần áo rồi? Tôi có dám mặc một cái áo trong hai ngày để đi học không, hay là tôi sẽ cảm thấy mắc cỡ?
Khi tôi đăng ký cho chuyến du lịch mùa hè "Những sứ mệnh của thiếu nhi toàn thế giới" tới Honduras này, tôi đã biết được rằng những điều kiện sống khó khăn không phải là một thứ mà tôi mong đợi. Cái nóng, mưa rào, muỗi, thức ăn không hợp khẩu vị là những thứ để thử thách chúng tôi. Cứ mỗi đêm kết thúc kỳ huấn luyện hai tuần, chúng tôi lại tập hợp và cười nói, hát hò. Đội của chúng tôi học cách xếp gạch, trộn xi măng, làm mộc, rèn sắt và ngay cả làm đồ gốm nữa để chuẩn bị cho bốn tuần ở Honduras.
Tại sao tôi lại phải làm việc vất vả dưới mặt trời nóng bỏng ở một nơi xa lạ trong khi tôi có thể nằm thư giãn bên bờ hồ? Tôi đã có được câu trả lời khi nhìn thấy cô gái nhỏ bước đi với chiếc váy cô-tông xinh xắn - có lẽ là cái váy đầu tiên em được mặc. Nó mang lại cho tôi sự vui sướng hơn cả cảm giác tôi có được khi ở bãi biển. Có thể chúng tôi sẽ không làm thay đổi được gì nhiều ở Honduras, nhưng chắc chắn rằng vùng đất đó đã làm thay đổi chúng tôi.
Jinny Pattison