Hồi 14
Tác giả: Ôn Thụy An
Lúc y phát hiện thì đã quá muộn.
Y vốn không phải đối thủ của Đoạn Mi Thạch, càng huống hồ là y hoàn toàn bị mất tiên cơ.
Võ công Đoạn Mi Thạch càng nằm ngoài sở liệu của y, không chỉ cao hơn tưởng tượng của y mà còn cao hơn rất nhiều nữa.
Đoạn Mi Thạch mới đối chưởng với y một chưởng, Giản Tấn còn chưa kịp vận kình phát chưởng thứ hai, đột nhiên cảm thấy mấy chỗ huyệt đạo trên mình đã bị phong bế, bao gồm cả á huyệt.
Mà đối phương chỉ bất quá mới lướt nhẹ tay trên người y.
Đoạn Mi Thạch tịnh có thể dùng nội kình đả huyệt điểm huyệt, chỉ cần y tiếp xúc với bất cứ chỗ nào trên thân thể địch thủ thì liền có thể vận kình xâm nhập nội thể đối phương, phong bế huyệt đạo kẻ địch.
Hơn nữa, còn tùy theo ý thích của y muốn phong bế huyệt đạo nào.
Giản Tấn vừa động thủ với Đoạn Mi Thạch, Hoa Triêm Thần đã lao tới. Binh khí của nàng gọi là Hoa Thích, xem ra rất mềm yếu, khi sử dụng còn mang theo một mùi hương ngan ngát, nhưng chỉ cần không cẩn thận, bị nó đâm phải, vết thương liền lập tức xuất huyết. Vô luận là vết đâm đó nhỏ đến đâu, máu cũng cứ chảy mãi không ngừng, hơn nữa vết thương còn ngày một rộng ra, máu sẽ chảy cho đến khi cạn sạch mới ngừng.
Một người nếu bị chảy hết máu, tự nhiên không thể sống nổi.
Vì thế những năm gần đây, số võ lâm cao thủ làm oán quỷ bởi Hoa Thích, thực tại còn nhiều hơn cả những nam nhân đã theo đuổi Hoa Triêm Thần nữa.
Mỗi ngày đều có vài khuôn mặt mới, nhưng ai cũng tự cho rằng mình là người phong lưu khoái hoạt đến theo đuổi vị cô nương Hoa Triêm Thần thập phần mỹ lệ mà cũng thập phần lạt thủ này.
Nam nhân thường như vậy, nữ nhân càng khó có được lại càng muốn chiếm lấy, một khi chiếm được rồi, liền vội vàng ruồng bỏ để chạy theo người phụ nữ khác.
Vì thế Hoa Triêm Thần trước giờ không thích bị người khác chiếm đoạt.
Nàng chỉ thích đâm người.
Dùng thứ vũ khí danh mãn võ lâm của nàng - Hoa Thích.
Nhưng Hoa Thích của nàng mới vừa xuất thủ, Giản Tấn đã ngã xuống.
Nhan Tịch trong một sát na cũng đã phát hiện ra Đoạn Mi Thạch là kẻ thù chung của họ.
Nàng thà rơi vào tay của Tiểu Bích Hồ Du Gia, cũng không muốn rơi vào tay người này.
Rơi vào tay người này, chỉ sợ còn đáng sợ hơn là chết!
Nàng lập tức xuất kiếm, hợp lực với Hoa Triêm Thần tấn công Đoạn Mi Thạch.
Đoạn Mi Thạch cười dài, vừa cười vừa huy động cương xoa, vừa đánh vừa chạy, thân pháp ngụy dị khôn lường.
Nhan Tịch đâm ra mười bốn kiếm, kiếm nào cũng rơi vào khoảng không.
Hoa Thích của Hoa Triêm Thần ngay cả chéo áo của đối phương cũng không chạm tới.
Sau đó cả hai mới đồng thời phát hiện, bốn kiệu phu còn lại cũng đều ngã xuống, có điều cả bốn đều chưa chết, mà chỉ bị chế trụ huyệt đạo giống như Giản Tấn.
Trong lúc Đoạn Mi Thạch tránh né thế công của hai người đã "thuận tay" chế trụ họ.
Lúc này Đoạn Mi Thạch không chạy nữa, y dừng lại, nhưng vẫn không quay đầu.
Hoa Triêm Thần cắn môi, Hoa Thích trong tay đâm tới như điện.
Đoạn Mi Thạch đột nhiên quay đầu, hét lớn.
Cương xoa trong tay phóng ra!
Ngọn cương xoa thoát thủ bay đi, thanh thế thập phần đáng sợ!
Hoa Thích trong tay Hoa Triêm Thần còn cách Đoạn Mi Thạch ngoài ba thước thì cương xoa đã đến sát cổ nàng, Hoa Triêm Thần đành phải thoái lui!
Nàng thoái lui nhanh, cương xoa cũng truy theo nhanh!
Hoa Triêm Thần toàn lực cấp thoái, nàng đã dồn hết toàn bộ tiềm năng của cơ thể ra ngoài.
Nhan Tịch phát ra một tiếng kêu kinh hãi.
Bởi vì nàng nhìn thấy thạch trụ.
Nhìn thấy thạch trụ tự nhiên là không có gì phải kinh hoàng, thạch trụ đâu biết giết người? Nhưng đáng kinh sợ là khi Đoạn Mi Thạch hồi thân phi xoa, dường như đã tính toán chuẩn xác đường lui của Hoa Triêm Thần vậy. Hoa Triêm Thần trong lúc nguy cấp đã toàn lực thoái lui, lưng nàng vừa hay hướng về phía một thạch trụ lớn!
Khi Hoa Triêm Thần phát hiện, phần lưng nàng đã đụng phải thạch trụ rồi.
Nàng vừa đem lực phản chấn hóa giải đi một nửa thì cương xoa đã tới, muốn tránh, muốn né cũng chẳng kịp nữa.
Vì thế nàng chỉ có con đường chết!
Ngay cả bản thân nàng cũng không ngờ được nàng lại chết nhanh như vậy, cái chết không ngờ đến với nàng nhanh như vậy.
Hoa Triêm Thần không chết.
Nàng nhắm nghiền hai mắt, nhưng cũng có thể cảm nhận được gò má mình hơi rát, tưởng tất là do cương xoa cắm vào thạch trụ nên đã toé lửa bắn vào má phấn của nàng.
Hoa Triêm Thần mở mắt, cương xoa cắm sát bên cổ nàng, mũi xoa chỉ cách cổ nàng không quá nửa phân, chỉ cách có nửa phân, vì thế nàng mới không chết.
Nàng đang định rút cây xoa ra thì chợt nghe Đoạn Mi Thạch hỏi:
– Nàng có biết tại sao mình vẫn chưa chết không?
Hoa Triêm Thần cảm thấy được một sự thật.
Một sự thật đáng sợ vô cùng.
Thì ra Đoạn Mi Thạch đã đứng phía sau thạch trụ từ lúc nào, lúc y nói chuyện từng hơi thở phả vào tai nàng, một mùi tanh tanh lợm lợm xộc vào mũi nàng.
Hoa Triêm Thần cảm thấy còn khó chịu hơn cả chết.
Nàng lập tức hiểu ra nguyên nhân mình vẫn còn chưa chết.
Đoạn Mi Thạch vốn không muốn nàng chết.
Đó là chuyện còn đáng sợ hơn cả cái chết!
Khi Hoa Triêm Thần còn đang nghĩ có nên tự tận hay không thì đã thấy phần eo nhói lên một cái, á huyệt và năm chỗ huyệt đạo khác liền lập tức bị phong bế.
Sau đó, Đoạn Mi Thạch từ phía sau thạch trụ chậm rãi bước ra.
Y chầm chậm, nhẹ nhàng rút cây cương xoa ra khỏi thạch trụ, dùng tay búng nhẹ vài cái vào mũi xoa, rồi hỏi Nhan Tịch:
– Tại sao nàng còn chưa chạy?
Nhan Tịch không chạy.
Bởi vì nàng đã nhìn thấy Giản Tấn bị chế trụ, Hoa Triêm Thần bị sanh cầm. biết rõ cảnh ngộ hai người này tất sẽ bi thảm hơn cái chết gấp bội. Vì thế, nàng muốn đi, nhưng không nhẫn tâm bỏ đi.
Đối với hai chữ "hiệp nghĩa" này, có một số chuyện không thể không làm, cũng có một số chuyện tuyệt đối không thể làm, cũng giống như chuyện nàng là một nữ tử vậy.
Vì thế Nhan Tịch chỉ thầm thở dài, mặt đối mặt với con người giống như ma quỷ ấy:
– Ta biết ngươi rất muốn ta chạy!
Đoạn Mi Thạch vẫn đang ngắm nhìn cây cương xoa:
– Ồ?
– Bởi vì ngươi thích nhìn vật săn của mình chạy trốn, sau đó mới bắt nó trở về, chầm chậm hành hạ đến chết, như vậy mới khiến ngươi thỏa mãn.
Ngữ khí và nhãn thần của Nhan Tịch còn sắc bén hơn cả thanh kiếm trên tay nàng:
– Giống như mèo vờn chuột vậy.
Sau đó nàng ngẩng cao đầu nói:
– Ta không phải chuột. Dù sao cũng chạy không được, ta chạy làm gì cho vô ích?
Đoạn Mi Thạch cười lạnh:
– Nàng không sợ ta à?
Lúc này y mới ngẩng đầu lên, lần đầu tiên nhìn thẳng vào khuôn mặt Nhan Tịch.
Vừa nhìn vào mặt nàng, hai mắt của y liền như bị thu hút vào đó, muốn di động cũng không được, muốn thu lại cũng không xong.
Đối với Đoạn Mi Thạch mà nói, đây tuyệt đối không phải là diễm lệ.
Bởi Nhan Tịch thanh mà không diễm.
Vẻ thanh lệ thoát tục của nàng khiến người ta cảm thấy động lòng, không cầm được cảm giác sùng bái thành kính, nhưng đồng thời tự đáy lòng cũng sinh ra cảm giác thương hương tiếc ngọc.
Khi y nhìn Hoa Triêm Thần, y là một nam nhân đang nhìn một nữ nhân. Nhưng khi y nhìn Nhan Tịch, y lại giống như một thiếu niên, đang nhìn nữ tử mà y hằng ngưỡng mộ.
Ai cũng biết Đoạn Mi Thạch là người như thế nào?
Khi y giết một người, tuyệt đối khiến đối phương chỉ muốn chết nhanh hơn một chút. Khi y đối phó một nam nhân, khẳng định có thể khiến nam nhân đó hối hận tại sao mình đã sinh ra trên đời này? Khi y dày vò một nữ nhân, y hoàn toàn có thể khiến nữ nhân đó thống hận bản thân mình tại sao lại là một nữ nhân?
Loại người này chỉ có thú tính, không có lòng thương hại.
Nhưng hiện giờ, phảng phất như Đoạn Mi Thạch đang tràn đầy lòng thương.
"Ôi!" Y đột nhiên thở dài một tiếng:
“Quả nhiên danh bất hư truyền!”.
Nhan Tịch không hiểu y đang nói gì.
“Xem ra lần này ta đến Lạc Dương thành không phải là một quyết định sai lầm.” Y nói:
“Đêm nay ta đến Đại Ẩn sơn này, lại càng không sai lầm”.
Nhan Tịch cười lạnh:
– Nói không chừng lát nữa ngươi lại thấy hối hận!
“Ta nhận lời mời của Diệu Thủ Đường mới tới Lạc Dương”. Ánh mắt Đoạn Mi Thạch như gặp phải đá nam châm, sau khi nhìn Nhan Tịch liền không thể rời mắt khỏi nàng, vẫn là cái nhìn đầu tiên:
“Ta muốn trước khi đến Hồi gia lập vài đại công, nên liền quyết định đến đây sớm một chút. Trên đường ta luôn theo sát mấy con chó của Du gia, vậy mà chúng tuyệt nhiên không hề hay biết. Bây giờ, ta bắt hai đại trọng tướng của Du gia, Giản Tấn và Hoa Triêm Thần, cùng với hai đại yếu nhân của Lan Đình Trì Gia, đại phu nhân và Hồng Tam Nhiệt trở về Hồi Gia, sau đó sẽ đi gặp tên Phương Tà Chân mà mấy bên đều muốn tranh đoạt đó một phen”.
Nhan Tịch bị y nhìn đến bủn rủn cả người, chỉ thấy mắt hoa mày chóng, trong lòng có chút sợ hãi, liền lạnh giọng thốt:
– Nói không chừng ngươi sẽ gặp được gã ngay thôi.
“Nhưng ta đã gặp được nàng”. Đoạn Mi Thạch cảm khái nói:
“Cuối cùng ta đã gặp được nàng. Người ta nói đại phu nhân của Lan Đình Trì Gia không phải là mỹ nhân, nhưng lại có thể khiến mọi mỹ nhân đều khuất phục trước vẻ đẹp của nàng. Câu nói này, quả thật khiến ta tâm phục khẩu phục”.
Đoạn Mi Thạch kết luận:
– Vì thế, từ bây giờ trở đi, nàng sẽ là nữ nhân của ta.
Nhan Tịch biết hoàn cảnh lúc này của nàng còn hung hiểm hơn Hồng Tam Nhiệt lúc nãy vạn phần. Vì vậy dù trong lòng thập phần sợ hãi, nhưng nàng vẫn cố làm ra vẻ bình tĩnh nói:
– Ta biết ý ngươi muốn nói gì. Bất quá, ta vẫn còn ở đây, trong tay vẫn còn kiếm, ngươi vị tất đã thắng được ta, mà dù có thắng được ta đi nữa, ta cũng có thể chết.
Mặt Nhan Tịch như phủ một làn sương mỏng:
– Vì vậy, ta không phải người của ngươi. Khẳng định không phải. Quyết không phải. Tuyệt đối không phải.
Đoạn Mi Thạch nhìn nàng một hồi lâu, sau mới nhẹ giọng hỏi:
– Ý của nàng là thà chết cũng không để ta có được nàng?
Nhan Tịch lạnh lùng:
– Không sai!
Đoạn Mi Thạch dường như đã hạ quyết tâm:
– Được lắm! Nếu ta thả hết những người này, chỉ cần một mình nàng, nàng có đi với ta không?
Nhan Tịch kiên quyết:
– Không!
Đoạn Mi Thạch nghĩ ngợi giây lát, lại hỏi:
– Nếu như ta thắng nàng, nàng sẽ lập tức tự tuyệt, quyết không để ta đắc thủ có đúng không?
Nhan Tịch kiêu hãnh đáp:
– Ngươi chỉ có thể gặp được một người chiến thắng, hoặc là một người chết. Tuyệt đối không thể là một nữ tử chiến bại.
Đoạn Mi Thạch thâm trầm thốt:
– Nhưng nàng đừng quên, ta vẫn còn có được thi thể của nàng, muốn làm gì thì làm.
Cách nói của Đoạn Mi Thạch thật khiến người khác rợn cả người. Đây chỉ sợ là câu nói bỉ ổi, vô lễ, vô sỉ nhất mà Nhan Tịch từng bị nghe qua.
Nhan Tịch cười lạnh nói:
– Dù sao người cũng đã chết, ở dưới ba tấc đấc cũng bị lũ giun kiến, chuột bọ gặm nhấm mà thôi. Người chết không có cảm giác, hồn phách đều đã hóa thành mây khói, bất cứ kẻ nào dày vò thi thể của ta cũng chính là tự vũ nhục nhân cách của chính hắn, không liên quan gì đến ta cả.
Đoạn Mi Thạch than dài ba tiếng:
– Được! Được! Được!
Trong mắt y lộ vẻ tiếc nuối :
– Nếu đã như vậy. ta quyết không nhẫn tâm làm thương hại đến nàng dù chỉ một sợi tóc. Vì để nàng không chết, ta sẽ không động thủ với nàng, chỉ mong nàng có thể làm một người bạn của ta thì ta đã mãn nguyện lắm rồi.
Nhan Tịch không ngờ Đoạn Mi Thạch lại trở nên si tình như vậy, trong lòng biết rõ cần phải tạm thời lợi dụng y, đoạn nói:
– Lan Đình Trì Gia trước giờ luôn có ý kết nạp hào kiệt võ lâm, nếu như các hạ đã có ý hóa địch thành bạn, không ngại có thể giải khai huyệt đạo của họ trước được không, lúc đó thương lượng mọi chuyện cũng dễ hơn.
Đoạn Mi Thạch không ngại ngần đáp:
– Được, nàng nói thế nào thì ta nghe vậy.
Đoạn bước về phía Hoa Triêm Thần, đưa tay lên định giải khai huyệt đạo cho nàng ta. Trong mắt Hoa Triêm Thần lộ ra thần sắc vừa kinh sợ, vừa vui mừng.
Nhan Tịch chợt nói:
– Chậm đã!
Đoạn Mi Thạch quay đầu lại:
– Có chuyện gì?
Nhan Tịch liếc nhìn Hoa Triêm Thần, nghĩ đến Đoạn Mi Thạch là dâm tặc nổi tiếng lạt thủ thôi hoa trong võ lâm, có thể Hoa Triêm Thần không muốn để y chạm vào.
Hơn nữa, Hoa Triêm Thần cũng không phải người bên nàng, vạn nhất sau khi được giải huyệt, nàng ta lại hợp lực với Đoạn Mi Thạch đối phó với nàng thì không phải càng thêm hung hiểm hay sao? Điểm này Nhan Tịch không thể không lo lắng.
Nghĩ vậy, nàng liền nói:
– Các hạ hãy giải khai huyệt đạo cho Hồng tam ca trước!
Đoạn Mi Thạch nhún vai:
– Không có gì là không được.
Nói đoạn liền đưa tay chỉ vào Hồng Tam Nhiệt, cười cười:
– Vị này chính là đại danh đỉnh đỉnh Thiết Giáp Khai Sơn Hồng Tam Nhiệt phải không?
Hồng Tam Nhiệt đương nhiên không đáp lời y.
Đoạn Mi Thạch chậm rãi cúi người xuống, đưa tay định giải huyệt cho Hồng Tam Nhiệt.
Lúc này ánh trăng chợt mờ đi.
Một đám ô vân bay thoáng qua, che khuất vầng trăng, chỉ để lộ ra vài tia ánh sáng yếu ớt.
Chỉ nghe Đoạn Mi Thạch thảng thốt kêu lên:
– Chuyện gì vậy?
Nhan Tịch cũng kinh hãi:
– Có chuyện gì?
Đoạn Mi Thạch thất kinh:
– Chết rồi!
Nhan Tịch ngạc nhiên:
– Cái gì? Chết rồi?
Đoạn Mi Thạch sợ hãi quay đầu lại, hai quầng đen lại ẩn ẩn hiện hiện bên trên cặp mắt y:
– Y chết rồi! Là ai giết chết y?
Nhan Tịch tung người nhào đến, cúi thấp xuống nói:
– Tam ca ...
Hai con mắt của Hồng Tam Nhiệt tràn ngập vẻ lo lắng cấp bách, đang nhìn này nháy nháy. Tâm niệm Nhan Tịch chợt động, song còn chưa kịp phản ứng thì thanh kiếm trong tay đã bị cương xoa đánh bay ra xa, trước khi nàng kịp có bất kỳ hành động nào thì Đoạn Mi Thạch đã vươn tay ra điểm liền ba chỗ huyệt đạo trên người.
Thân hình Nhan Tịch mềm nhũn, ngã xuống.
Đoạn Mi Thạch còn lên giọng giáo huấn:
– Chuyện này là một bài học cho nàng, vĩnh viễn đừng bao giờ cho rằng mình là một nữ nhân xuất sắc thì có thể khống chế được nam nhân. Nói cho nàng biết, trên đời này thực không có chuyện đó đâu.
Y lại thở dài một hơi rồi nói tiếp:
– Có điều, ta thực sự thích nàng. Nàng là nữ nhân khiến ta động tâm nhất từ trước đến giờ đấy!
Nhan Tịch nghiêng đầu, đụng mạnh vào thạch cấp.
Nhưng Đoạn Mi Thạch đã nhanh hơn nàng.
Y nhẹ cất tay lên đã phong bế được Liêm Tuyền huyệt và Thiên Song huyệt của nàng.
Giờ thì ngay cả phần cổ của nàng cũng không thể động đậy.
Đoạn Mi Thạch cười cười hỏi:
– Nàng còn muốn làm gì nữa?
Nhan Tịch biết đây là lúc nàng nên tự sát để bảo toàn danh tiết, nên không chút lưỡng lự, cắn lưỡi tự tận.
Nhưng dường như Đoạn Mi Thạch đã nhìn rõ ý đồ của nàng.
Y nhanh tay hơn nàng, ngón tay khẽ búng ra đã phong bế luôn ba huyệt Thiên Dung, Quyền Cốt, Thừa Tương của nàng.
Hai hàm của Nhan Tịch lập tức bị khóa chặt, không còn lấy một chút lực khí nào.
Đoạn Mi Thạch nhìn nàng tựa như đang nhìn một con vật bé nhỏ đang dãy dụa trước khi chết vậy:
– Nàng còn pháp bảo gì nữa không?
Thanh âm Nhan Tịch cũng không còn rõ ràng:
– Đồ bỉ ổi!
“Ái ... vừa nãy ta chỉ điểm thêm á huyệt của tên Thiết Giáp Ô Quy gì đó mà thôi”.
Đoạn Mi Thạch cười dâm đãng:
“Nàng có biết tại sao ta lại không phong bế á huyệt của nàng không?”.
Mặt trăng đã ló ra khỏi đám mây mờ, giống như một bạch y văn sĩ nhàn nhã bước đi vậy, nhưng khi ánh trăng chiếu vào mặt Đoạn Mi Thạch, nụ cười của y lại khiến cho người khác không lạnh mà run.
Tuy y chưa nói ra ý tứ của mình, nhưng chỉ cần nhìn thấy vẻ cười của y, bất kỳ một người nào tại trường đều hiểu rõ ý y muốn nói gì.
Bây giờ họ mới hiểu rõ được sự đáng sợ của Đoạn Mi Thạch.
Những người khác đáng sợ, có thể là do tâm lang thủ lạt, có thể là do võ công cao cường, có thể là do khẩu phật tâm xà, có thể là do trở mặt vô tình, nhưng sự đáng sợ của Đoạn Mi Thạch không phải ở những điều này.
Đoạn Mi Thạch gần như không thể coi là người.
Y chỉ có thể được xem như là một con ác thú có nguyên tắc.
Nguyên tắc của y đương nhiên là :
không giết người đang ở trong tình trạng bình thường, không giết người bị y dày vò nhưng chưa khiến y thỏa mãn, không giết những nữ nhân bị y cưỡng hiếp.
Hiện giờ Đoạn Mi Thạch đã thắng lợi một cách toàn diện.
Y một hơi đã giết chết bốn người của Lan Đình Trì Gia, tám người của Tiểu Bích Hồ Du Gia mà không hề chớp mắt, còn tiện tay chế luôn á huyệt của bốn người đang bị chế trụ huyệt đạo của Lan Đình Trì Gia.
Đồng thời hai nhân vật quan trọng của Lan Đình Trì Gia, Nhan Tịch và Hồng Tam Nhiệt đều rơi vào tay y. Hai đại cao thủ của Tiểu Bích Hồ Du Gia, Giản Tấn và Hoa Triêm Thần cũng do y khống chế.
Giờ y có thể muốn làm gì thì làm.
Lúc này, cả Giản Tấn, Hoa Triêm Thần lẫn Hồng Tam Nhiệt và Nhan Tịch đều muốn hợp sức chế địch, giải quyết tên ma đầu đáng sợ hơn ác quỷ này đi, nhưng giờ cả bốn đều tự lo cho mình còn không xong, nói chi đến chuyện hợp tác?
Con người, tại sao phải đến lúc nguy nan hiểm khốn mới nghĩ đến lợi ích của sự đoàn kết? Tại sao bình thời lại cứ tàn sát lẫn nhau, tranh giành với nhau làm gì?
Nhan Tịch có hối hận không?
Hồng Tam Nhiệt có hối hận không?
Giản Tấn có hối hận không?
Hoa Triêm Thần có hối hận không?
Nếu như bọn họ còn sống được mà đem ý nghĩa của sự "hối hận" này về Lan Đình, về Tiểu Bích Hồ, liệu cuộc phân tranh của Lạc Dương Tứ Công Tử có thể bình lặng lại?
Trên giang hồ liệu có tránh khỏi một trận phong ba?
Con người khi đột nhiên rơi vào tuyệt cảnh thường hay bắt đầu hối hận vì những chuyện mà bình thường họ tuyệt đối không cảm thấy hối hận. Ít nhất, cũng nghĩ đến những vấn đề mà bình thường họ quyết chẳng bao giờ nghĩ đến.
Nhưng giờ họ cũng không còn thời gian để nghĩ nữa.
Vì họ nghe thấy tiếng ca.
Một bài ca thê lương, tịch mịch mà u mỹ.
Tiếng ca từ xa truyền lại.
Người bọn họ đang đợi có phải là người này?
Thứ mà bọn họ đang ngóng trông liệu có phải là bài hát này?
Tiếng ca ngày càng gần, người liệu có đang ở xa?
Đoạn Mi Thạch cười.
Đôi lông mày quái dị của y lại hiện ra trên mặt.
– Đây chính là người mà các ngươi đang đợi phải không?