PAULO COELHO
PHẦN KẾT
Tác giả: PAULO COELHO
SANTIAGO ĐẾN NGÔI NHÀ THỜ NHỎ NHẮN, BỎ HOANG KHI TRỜI VỪA SỤP TỐI. Cây sung dâu vẫn ở đấy nơi bệ thờ thánh thể, và những vì sao vẫn có thể được nhìn thấy qua nữa mái nhà thờ đổ nát. Cậu ta nhớ lại lần cậu đã ở nơi ấy với đàn cừu của mình; nó quả là một đêm yên bình... ngoại trừ giấc mơ.
Bây giờ cậu ở đây nhưng không có đàn cừu, mà với một cái xuổng.
Santiago ngồi xuống nhìn bầu trời một hồi lâu. Rồi cậu lấy từ trong túi xách ra một chai rượu vang, và uống một ít. Cậu nhớ lại một đêm trong sa mạc khi cậu ngồi với ông cụ giả kim, khi họ nhìn những vì sao và uống rượu với nhau. Cậu nghĩ về những con đường mình đã đi qua, và về cách lạ lùng mà đấng Tạo Hóa đã chọn để chỉ cho cậu kho tàng của mình. Nếu cậu không tin vào ý nghĩa những giấc mơ cứ lập lại, cậu đã không gặp bà lão Gypsy, vị vua, tên lừa đảo, hay..."Ồ, cả một hàng dài lê thê. Nhưng con đường được viết trên những điềm chỉ dẫn, và không có cách nào mình có thể đi sai," Santiago nói với chính mình.
Cậu ngũ thiếp đi, và khi thức dậy mặt trời đã lên cao. Cậu ta bắt đầu đào dưới chân gốc cây sung dâu.
"Lão phù thủy già," cậu ta hét lớn lên bầu trời. "Lão biết toàn bộ câu chuyện. Lão ngay cả đã để lại một ít vàng ở tu viện Coptic để ta có thể trở lại ngôi nhà thờ này. Vị tu sĩ đã cười to khi ông thấy ta trở lại trong áo quần rách rưới. Lão không để dành cho ta đấy chứ?"
"Không", cậu ta nghe một giọng trong gió nói. "Nếu ta nói với cậu, cậu sẽ không thấy những Kim Tự Tháp. Chúng xinh đẹp đấy chứ, có phải không?"
Santiago mĩm cười, và tiếp tục đào xới. Nữa giờ sau, cây xuổng của cậu chạm vật gì chắc rắn. Một giờ sau, cậu có trước mặt cậu một rương những đồng tiền vàng Tây Ban Nha. Cũng có những viên đá quý giá, những mặt nạ bằng vàng trang trí với những lông vũ trắng và đỏ, những bức tượng bằng đá được gắn đá quý. Chiến lợi phẩm của một cuộc chinh phục mà đất nước đã quên từ lâu lắm rồi, và kẻ chinh phục nào đấy đã quên nói lại với con cháu của họ về nó.
Santiago lấy ra Urim và Thummim từ trong túi cậu. Cậu chỉ dùng hai viên đá này một lần vào buổi sáng ở khu chợ. Cuộc đời cậu và con đường của cậu luôn luôn cung ứng cho cậu đầy đủ những điềm chỉ dẫn.
Cậu đặt Urim và Thummim và trong rương. Chúng cũng là một phần của kho tàng mới của cậu, bởi vì chúng là một sự nhắc nhở về vị vua già, người mà cậu sẽ không bao giờ gặp lại.
Đúng như thế; cuộc sống rộng lượng đối với những ai đấy theo đuổi Huyền Thoại Cá Nhân của họ, cậu nghĩ thế. Rồi thì cậu ta nghĩ rằng cậu phải đến Tarifa để cậu có thể cho một phần mười kho tàng cho bà lão Gypsy, như cậu đã hứa. Những người Gypsy ấy thật là thông minh. Có thể bởi vì họ di chuyển nơi này, nơi kia quá nhiều.
Gió bắt đầu lại thổi lên. Nó là ngọn gió đông của Địa Trung Hải, gió levanter, làn gió từ Phi Châu. Nó không mang theo nó mùi vị của sa mạc, nó cũng không đe dọa bởi sự xâm lược của người Ma-rốc. Thay vì thế, nó mang hương thơm mà câu quá quen thuộc, một cái chạm của nụ hôn - một nụ hôn đến từ một nơi rất xa, một cách chậm rải, một cách từ từ, cho đến khi nó nằm trọn trên môi cậu.
Santiago mĩm cười. Đấy là lần đầu tiên nàng đã làm như thế.
"Tôi đang đến đây, Fatima," cậu ta nói.
HẾT