Đêm dương cầm
Tác giả: Phạm Thanh Thúy
Tôi quyết định dọn đến trọ ở nhà Dương. Không phải vì tôi thích. Mà vì anh không thích. Tôi muốn nổi loạn, khiêu khích anh bằng cách làm ngược lại những gì anh không thích. Ngay cả khi đó cũng là điều mà chính tôi không muốn. Thế thì đã sao nhỉ?
Khi tôi gửi email thông báo cho anh là tôi đã dọn đến rồi, tôi đắc ý cười lớn. Tôi hả hê tưởng tượng rằng anh sẽ tức giận biết bao. Nhưng dù anh có tức đến phát điên, cũng không đến mức vù một hơi từ nửa vòng trái đất về để hét vào mặt tôi được.
Trời hỡi anh chẳng thể nào tin được là tôi đã mong anh điên đến mức ấy như thế nào đâu. Vì tôi nhớ anh khủng khiếp. Tôi khao khát được nhìn thấy anh, chạm tay vào gương mặt anh bằng xương, bằng thịt.
Trong những giấc mơ chập chờn, hình ảnh hư ảo, và tôi không có cách nào chạm tay vào anh được. Sau những giấc mơ ấy, tôi tỉnh dậy và hoảng hốt với ý nghĩ: Lỡ một ngày nào đó, ngay cả gương mặt anh, tôi cũng không còn nhớ nữa.
Chiếc dương cầm không phải là vật dụng sang trọng nhất trong ngôi nhà có tới ba tầng ấy, mà hầu như toàn bộ tầng ba chỉ dành cho muỗi ở nếu tôi không dọn đến.
Đủ thấy, với chủ nhân của nó, tiền không quan trọng đến mức phải cho người thuê. Cũng có thể họ không thích phiền phức. Tôi là một ngoại lệ, bởi tôi là người yêu của anh còn anh lại là bạn của họ.
Khi đến xem căn phòng mà tôi sẽ trọ, đi qua chiếc dương cầm bóng loáng ấy, tôi chỉ nghĩ là: Chắc nó chỉ được trưng cho sang trọng thôi. Vì cũng giống như nhiều nhà giàu khác, trong các căn phòng thường bày nhạc cụ. Cốt để cho sang, hay thỏa mãn một tư duy thẩm mỹ nào đó.
Trước đây anh có nói cho tôi nghe về gia đình Dương, nhưng không nói về chiếc dương cầm. Nếu dương cầm ấy đúng là chỉ được trưng cho sang trọng, thì thật đáng tiếc. Là đàn mà không được ngân lên những giai điệu, thì thà chết đi còn hơn.
Đêm đầu tiên dọn đến, tôi khó ngủ bởi nhiều cảm xúc. Tôi mở cửa ra lan can ngắm nhìn thành phố đã chìm vào đêm. Tôi suýt rú lên khi thấy trong vòm cây bằng lăng ở cổng nhà Dương có một đốm sáng xanh ma quái chập chờn, đu đưa.
Là ma hay người đây? Định thần lại và suy đoán. Thì ra không phải ma cũng chẳng phải người. Chỉ đơn giản là cái bóng điện. Nhưng tại sao lại là một bóng điện màu xanh?
Rồi có tiếng dương cầm vang lên, những âm thanh rời rạc, tẻ nhạt, như là chúng kéo nhau lên từ âm phủ. Những âm thanh khiến tôi cảm thấy hai cánh tay mình nổi gai ốc. Cảm giác không phải sợ hãi, nhưng cũng không yên ổn… Sáng hôm sau, tôi được biết Dương là người đã tạo ra những âm thanh đó trong đêm…
Dương nhiều hơn tôi một tuổi, nhưng ngay từ cú chạm mặt đầu tiên, tôi đã bắt Dương gọi tôi là chị. Đó là sáng ngày thứ ba tôi dọn đến. Dương đứng ở cửa, nửa người và nửa gương mặt bên trái nép sau cánh cửa, nửa gương mặt bên phải với con mắt đen trong trẻo, vừa có vẻ sợ sệt, vừa có vẻ thích thú nhìn tôi đang xoay trái xoay phải trong bộ váy áo chẳng giống ai trước gương.
Bình thường khi bị ai đó nhìn trộm như thế, tôi có thể sẽ quát tháo om sòm, nhưng với Dương thì không hiểu sao tôi lại mỉm cười, còn vẫy tay, ra hiệu cho Dương cứ tự nhiên bước vào.
Nhận được tín hiệu ấy, Dương vui hẳn như đứa trẻ được phép chơi trò cấm. Tôi làm việc cho một bà chủ nhà mốt có vẻ lập dị nhất thành phố. Với bà ấy: “Hãy sáng tạo, với mốt, những ý tưởng càng điên rồ càng tốt”.
Và khi tôi khoác trên người bộ váy điên rồ mà có lẽ nếu tôi không đến, thì cả đời chắc Dương chẳng trông thấy bao giờ. Dương cười thích thú, miệng kêu lên: “Này, này…”. Tôi tranh thủ ra luật: “Từ nay Dương phải gọi chị là chị Đình. Nhớ chưa?”.
Tôi không thích cái tên của Dương. Vì sao? Chịu. Giá như lúc nào người ta cũng rạch ròi vì sao mình thích cái này mà không thích cái kia thì tốt biết mấy. Ít ra, người ta sẽ đỡ băn khoăn bởi những hành vi kỳ quặc của mình.
Tôi không bao giờ hỏi anh: “Vì sao anh yêu em?”. Vì như thế thì xoàng quá. Con gái trên đời ai chẳng hỏi những chàng ngốc của mình như vậy. Nhưng tôi nói với anh: “Nếu một ngày nào đó không còn yêu em nữa. Hãy nói với em một lời. Em sẽ không hỏi vì sao đâu. Thật đấy”.
Ngày tiễn anh ở phi trường, tôi đã lạnh người bởi ý nghĩ chợt đến: “Những ai từng tiễn chân ai cho những chuyến đi dài, ít có ai biết rằng: Tạm biệt nghĩa là không bao giờ gặp lại”.
Một lần Phú đến thăm tôi, đi qua phòng khách nhà Dương và chiếc dương cầm. Đi qua tầng hai là căn phòng của vợ chồng Dương với mùi khai khai của tã lót dù đã được tẩy ngâm bằng nước thơm. Rồi lên tầng ba với cái giá áo treo mẫu và chi chít những bản thiết kế điên khùng của tôi.
Phú vừa thở bằng mồm lẫn mũi, vừa cười khì khì, rồi lẩm bẩm, nhưng thừa sức để tôi nghe thấy: “Tiếc cho cậu ta. Nhà to, vợ đẹp tiền đẹp mà lại chẳng ra dáng được hưởng. Không biết phúc hay họa đây”.
Lần khác, Phú thao thao: “Tớ đảm bảo thằng Dương đến giờ phút này vẫn chưa từng biết nói từ đáy lòng: Anh yêu em với vợ, chứa đừng nói là với đứa con gái nào… Hừ, thế mà lại hóa hay. Vì giờ nó vẫn chưa đắc tội với ai. Tớ thèm được như nó”.
Tôi gí quả táo Tàu có màu nhờ nhờ đỏ vào mồm Phú cho cậu ta câm lại. Khổ thân Phú mỗi lần nói “Im Sorry” với một em, Phú lại than vãn: “Tớ lại tổn thọ một năm rồi”. Trời ạ. Cứ cái đà này, có lẽ Phú chỉ được hưởng 40 năm dương thọ.
Tôi nhớ anh nhiều lắm. Nhiều khi nhớ đến phát điên. Nhưng tôi sợ, lỡ có một ngày tôi không thể hình dung được khuôn mặt anh. Phú cổ vũ: “Nhớ thì gọi cho hắn đi, tội gì phải đày đọa mình”. Tôi vểnh mặt: “Điên à!”.
Tôi tỏ ra sĩ diện với Phú. Nhưng tôi đã nghìn lần ôm điện thoại, chầm chậm ấn từng con số quen thuộc để gọi cho anh. Để được nghe giọng nói của anh. Nhưng đến con số cuối cùng thì tôi dừng lại. Tôi nghe khoảng lặng đợi chờ trong máy mà chỉ muốn vỡ òa nức nở.
Tôi không sợ phá vỡ niềm kiêu hãnh của mình. Mà sợ, khi đường dây được nối, và đầu dây bên kia, không phải anh mà một giọng nữ nào đó - có thể chỉ là bạn anh - thì tôi sẽ òa khóc. Tôi chỉ tưởng tượng thế thôi, nhưng nếu là thật, tôi sẽ khóc. Tôi sẽ khóc trong từng đêm dương cầm này mất.
Dương chơi đàn vào mỗi buổi tối, hơi khuya khuya một chút. Khi ông bố bệ vệ của cậu ta đã thơm tho trong bộ pizama kẻ sọc hoặc hoa hoét, ngồi ưỡn bụng trên ghế, cái tăm quế đưa từ mép bên trái sang mép bên phải.
Mẹ cậu ta với cái đầu uốn xù xì chu chu cái miệng để nựng đứa cháu nội đang ra sức ọ ẹ và khua khoắng tay chân trong vòng tay hờ hững, thích thú nhìn cái mặt rầu rầu của mẹ nó.
Tất cả họ đều đang cố làm cái gì đó, nhưng cũng cố để ra vẻ lắng nghe, cổ vũ cho Dương. Nhưng thực tình, họ nghe như bị tra tấn. Mà họ đúng là bị tra tấn bởi âm nhạc của Dương thật. Bởi những âm thanh từ dương cầm ấy không phải là âm nhạc - chỉ gần giống như âm nhạc thôi.
Nhưng tại sao hầu như ngày nào cũng thế? Với những con người ấy, những nét mặt ấy? Chỉ có Dương là khác? Tại sao khác nếu như không có những lần vì tò mò tôi đã lặng lẽ quan sát họ.
Vẫn quanh quẩn với những âm thanh ấy, nhưng khi Dương đàn với vẻ miễn cưỡng, buồn chán, đau khổ. Nhưng cũng có những khi gương mặt gần như vô cảm của Dương như có ai thổi hồn, thoắt vui tươi, sống động. Có thể lúc đó, Dương thực sự đang chơi một bản nhạc.
Dương bị thiểu năng trí tuệ bẩm sinh. Thật may là cậu ta được sinh ra trong một gia đình nhiều tiền. Dương cũng có một anh trai và một chị gái. Nhưng vì họ được bình thường nên đã ra ngoài thực hiện hoài bão của đời họ. Chỉ có Dương từ bé tới giờ, cứ quanh quẩn sân nhà.
Bố mẹ Dương sau nhiều năm thử cách này, cách nọ, cuối cùng, họ mang về cho Dương một chiếc dương cầm với mong muốn: Biết đâu âm nhạc sẽ thức tỉnh tri thức ngủ quên trong đầu con trai họ.
Nghe nói họ mời nhạc sư cho Dương hẳn hoi. Nhưng có tới vài ông, bà, anh, chị, thầy - họ đều lần lượt bó tay mà chẳng để lại trong đầu Dương một cái gì đó gọi là âm nhạc. Trách họ sao được.
Công bằng mà nói, thì nếu chịu khó lắng nghe, cũng có thể sắp xếp được Dương đàn những gì. Có đấy, những chú ngựa tuyệt đẹp tung vó trên thảo nguyên bất tận… Có đấy tuyết rơi… Tôi mơ hồ nhận thấy Dương đang đàn bản “Tuyết rơi”. Phải chăng, người nhạc sư nào đấy đã để đọng lại trong đầu cậu học trò này vẻ đẹp tuyệt diệu của “Tuyết rơi”?…
Nhưng liệu rằng có ai đủ hơi sức sắp xếp để lắng nghe, nên cửa nhà Dương được lắp cách âm để giảm thiểu làm phiền hàng xóm, còn người nhà chịu khó bị tra tấn chỉ bởi ra vẻ như say mê, cổ vũ Dương lắm. Cũng có thể họ không sai. Cũng có thể với Dương, âm nhạc là lẽ sống.
Dương có vẻ thích thú với những bộ váy áo điên rồ của tôi treo lủng lẳng trên giá áo. Tôi làm ra nó, nhưng không dùng nó. Có cho tôi tiền tôi cũng không dám mặc ra đường.
Tuy nhiên, nếu cho cực nhiều tiền thì tôi có thể sẽ suy nghĩ. Vì cực nhiều tiền có thể giúp tôi và người khác khối việc. Người mẫu mặc nó trên sàn catwalk, hình ảnh truyền đi khắp nơi, kéo về cả đống tiền nếu trúng giải. Huống chi chỉ mặc chúng đi trên đường phố nhỏ nhoi.
Đường phố cực nhiều người đấy, nhưng cũng có cực nhiều kẻ chẳng thời giờ và công sức đâu mà quan tâm đến những điều quái lạ. Mẹ tôi vẫn dạy: “Có nhiều tiền cũng tốt. Vì có nhiều người nghèo khổ cần được giúp đỡ”.
Ý mẹ tôi là hãy làm từ thiện và cố mà làm từ thiện. Nhưng đừng có kiếm tiền bằng mọi giá. Vì nghĩ đến lời mẹ, mà mỗi khi chạm mặt vợ Dương, tôi lại thấy gờn gợn cái gì đó.
Vì biết Dương thích thú thế giới của mình, nên tôi kệ và thậm chí cho phép cậu ta thường xuyên tự do la cà trong căn phòng bừa bộn của tôi. Vì có Dương ở đó, trong lúc làm việc, tôi có thể thỏa sức nói chuyện.
Nói chuyện với một người mà người đó chẳng hiểu mình nói gì cũng thú vị lắm. Vì ít ra mình cũng thỏa sức nói những suy nghĩ và cả ấm ức trong lòng, để nếu ai đó phát hiện cũng không bảo mình điên. Mà điên thì đã sao?
Mẹ tôi vẫn bảo: Người điên cũng có cái hạnh phúc mà người bình thường thèm muốn. Ví như tự do làm những gì họ muốn, thích chửi ai thì chửi. Dương không và có lẽ là không phải là người điên.
Nhưng nghe những “bản nhạc” trong đêm của Dương thì cũng từa tựa như vậy. Nhưng cũng có cái hay. Hoặc là tôi cho rằng như thế vì tôi không phải trường kỳ chịu đựng.
Nhưng giá như tôi dám nói với ai đó rằng đôi khi tôi thích nghe những âm thanh ấy, giống như Dương thích những thiết kế của tôi như bà chủ nhà mẫu của tôi vậy.
Bà chủ của tôi, ở một phương diện nào đó, chẳng phải cũng “điên rồ” đấy ư?… Một lần tôi và Phú vào công viên chơi. Gặp một người “tự nhiên như người điên trong công viên”, thay vì cười hô hố như người khác, tôi đã quay mặt đi và lau nước mắt.
Thật may là Phú đã không cười khơ khơ khi thấy tôi rơi lệ. Phú còn nhẹ nhàng cầm tay tôi. Ôi, giá như khi đó, người cầm tay tôi là anh chứ không phải là Phú. Vì anh làm sao chịu hiểu: Với con gái, cả ngàn lời tha thiết cũng đâu bằng một hơi ấm bàn tay.
Mẹ Dương rất vui khi thấy tôi và Dương thân thiết. Bà ta nói: Chưa bao giờ thấy Dương được như vậy. Có khi, hai chị em rủ rỉ rù rì nói chuyện cả buổi sáng. Thực ra thì cả hai đều tự mình nói với mình.
Bà ta vui đến nỗi nói rằng: “Nếu cháu khiến Dương vui, thì cô sẽ không lấy tiền nhà, tiền điện nước của cháu nữa, coi như cháu là người nhà”. Một sáng Phú đến chơi, thấy hai chị em đang rủ rỉ nói chuyện, Phú gật gù: “Thằng bé này “vô hại thật”. “Có đặt nó cạnh tiên nữ - nó cũng “vô hại” thôi”…
Phú kể: Ở cạnh nhà Phú cũng có một cậu bé “không bình thường” suốt ngày bị xích chân vào cột nhà. Thế mà nếu được sạch sẽ, ăn mặc, chải chuốt, thì cậu ta cực đẹp trai mới ác liệt.
Mùa hè đó, không biết sao cậu ta không bị xích, bố mẹ cậu ta nói: “Đã ổn hơn rồi”. Thế mà, cả xóm nhà Phú bỗng nháo cả lên vì tin: Đàn bà, con gái trong xóm ngủ trưa bị cậu bé đó lẻn vào nhà và ngồi… ngắm ngón chân.
Sự thật, cậu bé điên ấy chỉ say sưa ngắm và sờ tay vào những ngón chân của những người phụ nữ - dù già hay trẻ. Cậu ta chỉ quan tâm đến những ngón chân chứ không hề quan tâm đến những điều khác. Vậy mà rồi cậu ta đã phải trả giá bằng việc từ đó, không bao giờ cái xích sắt rời khỏi chân cậu ta nữa…
Câu chuyện đó làm tôi muốn rơi nước mắt. Nhưng tôi không thể, vì tôi không muốn yếu mềm trước mặt Phú khi Phú về rồi, tôi chỉ muốn gào to: Tai sao người ta lại không dám tự do sống với cảm xúc thật của mình? Tại sao?
Dương mới cưới vợ được gần hai năm. Đám cưới ấy hẳn phải gây xôn xao dư luận quanh đó. Vì vợ Dương không những hoàn toàn bình thường mà còn khá xinh đẹp, ngon lành. Điều làm tôi đau đáu nhất là vì cô ta xuất thân từ một làng quê nghèo khổ. Phú rên rỉ: “Trời ơi là trời, chỉ tại cô ta nghèo mà Dương lại khá giàu”.
Từ ngày đến ở trọ nhà Dương, dù không muốn, nhưng tôi vẫn phải lượm lặt được ối chuyện mà những bà chị hàng xóm thích thời trang đến kể. Họ rỉ tai tôi: Nào là Dương không hề biết “yêu” vợ. Đến nỗi bố mẹ nó phải mất cả tuần dạy bảo. Thậm chí, bà mẹ còn cam tâm nhìn ông bố nó làm… làm mẫu.
Tai tôi ù đi. Tôi muốn hét vào mặt những cái mỏ son đỏ chóe lắm điều kia. Tại sao họ lại có thể buông những lời xúc xiểm tàn nhẫn ấy. Nhưng tôi không dám. Vì cảm xúc và lý trí của một người bình thường chế ngự tôi.
Nhưng mỗi khi đi qua tầng 2, nơi có căn phòng của vợ chồng Dương. Thấy vợ Dương bế con với nét mặt trơ lì, đôi khi, ông nội đứa bé còn âu yếm hôn cháu chùn chụt khi cháu đang… bú mẹ. Tôi đã lạnh người với ý nghĩ: Lẽ nào họ nói không đùa.
Tôi đi qua chiếc dương cầm của Dương. Bao lần cồn cào xiết bao cảm giác được chạm tay vào những phím đàn kia để tạo nên những giai điệu từng làm tôi và anh say mê… Nghe nói những phím dương cầm ấy được làm từ ngà voi hay xương cá voi gì đấy. Tội nghiệp những con vật khổng lồ.
Trong thế giới tự nhiên, nhiều khi cứ tầm thường thì lại được yên ổn. Nhưng dù Dương có mời tôi ngồi vào để đàn, thì tôi cũng chịu. Tôi mù tịt về âm nhạc. Nhưng âm nhạc lại khiến trái tim tôi rộng mở và khao khát, tin yêu. Tôi bỗng hiểu: Có những giới hạn tôi không thể bước lại gần, không thể chạm tay. Ví như anh…
Một ngày kia, khi tôi mệt mỏi lê bước về “nhà trọ”, đi qua nơi sinh hoạt thường ngày của gia đình Dương, tôi bỗng thấy Dương đã vui hẳn lên khi trông thấy tôi. Rồi khi Dương ấn ngón tay loạn xị trên những phím đàn, nhìn tôi với đôi mắt trong veo lấp lánh.
Tôi bủn rủn tinh thần bởi ý nghĩ: Dương biết yêu thích ư? Và Dương thích mình thì sao nhỉ?
Trời ạ. Tôi đã cảm thấy xấu hổ, và đau lòng khi nghĩ rằng anh sẽ cười tôi vì tôi đã hân hạnh được một người thiểu năng trí tuệ yêu thích… Nhưng lạ quá, cảm giác khiến một người như Dương vui sống, lại làm tôi có chút ấm lòng. Và nếu một ngày nào đó tôi chuyển đi, có lẽ không chỉ Dương đâu, mà tôi cũng sẽ rất buồn.
* * *
Phú mang một cây guitar gỗ đến: “Cậu thích nghe bài gì, tớ sẽ đàn cho cậu nghe?”. Tôi rệu rạo cười: “Phú ơi! Mang đàn đi cưa gái giờ xưa như trái đất rồi”.
Mặt Phú không biểu lộ một chút xúc cảm. Lẳng lặng rê tay lướt cung Đô thứ gì đó: “Đình nhầm rồi đấy. Tớ chưa bao giờ cưa những cô gái tầm thường ấy bằng những bản nhạc mà những nhạc sĩ đã vắt kiệt máu trong tim mình viết nên phí lắm”.
Dương cũng có mặt khi Phú vác guitar đến. Nhưng Dương không chú ý đến cây guitar của Phú. Với Dương, có lẽ nhạc cụ trên đời chỉ tồn tại một Dương cầm.
Dương lặng lẽ ngồi ở góc phòng. Trông Dương giống một Manơcanh vì khuôn mặt trái xoan với nước da trắng lướt của người chẳng bao giờ phải dãi nắng.
Gương mặt thì vô cảm, nhưng đôi mắt lại trong veo, lấp lánh. Đôi mắt như mượn được của một thiên thần nhân ái. Dương chăm chú nhìn tôi và Phú như là một tín đồ ngưỡng mộ tôn giáo của anh ta. Phú lại phớt lờ sự có mặt của Dương.
“Có một người có tình cảm với một người. Tuy đã định rõ hình thù rồi, nhưng chưa chắc lắm nên không dám nói”.
“Phú có biết một cái cây bình thường muốn tồn tại, cần yếu tố gì không?”.
“Đất, nước và không khí”.
“Đôi lúc không cần đất đâu. Chỉ cần hòa tan trong nước những dưỡng chất cần cho cây là được. Nhưng với cây sống cạn, cần phải có đất mới phát triển độc lập và vững chãi. Cái cây của cậu đang cần có đất, phải không?”.
Phú phì cười, tiếng đàn thoắt vui như người đánh đàn thuê vừa từ đám ma về đám cưới vậy. Đàn chán. Phú ngồi nhìn theo tôi qua ô cửa sổ. Thành phố nhấp nhô những công trình. Phú bảo:
“Cậu rất nhớ người đó đúng không? Sao cậu không chịu gọi cho hắn? Điện thoại đây, tớ vừa nạp 500 nghìn”.
Tôi lắc đầu, và lại muốn khóc. Nhưng trước Phú, tôi chỉ để mình rơi lệ một lần duy nhất ở công viên thôi.
Tôi đã quen với việc nghe tiếng dương cầm mỗi đêm của Dương. Dương làm việc ấy, đôi khi vì ông bố như kiểm tra bài vở của cậu con cưng. Đôi khi, có thể vì Dương thực lòng thích thú. Hết ngày này sang ngày khác. Trật tự y nguyên như một chu trình.
Tôi không cảm thấy phẫn nộ vì bố mẹ Dương nữa vì người ta cho rằng họ đã đầy đọa Dương. Tôi cho rằng có thể họ đã đúng. Chí ít thì tôi cũng tin rằng Dương đã biết bộc lộ cảm xúc khi lướt tay trên những phím đàn ngay cả khi Dương chẳng hiểu mình đàn những gì.
Rồi cũng đến một hôm tôi ôm điện thoại lại nhẹ nhàng bấm từng con số quen thuộc để được nghe anh nói. Chỉ còn một con số cuối cùng, mà tại sao nhỉ? Tại sao tôi lại không làm thế trong khi tôi có thể? Tôi sợ gì cơ chứ? Sợ sự tưởng tượng hoang đường của mình ư?
Nhưng trong lúc tôi mải phân vân thì ngón tay tôi đã tự ý làm điều đó mất rồi. Sau những hồi dài chuông đổ. Và đầu dây bên kia, một giọng nữ trong vắt: “Hello”.
Tất cả quanh tôi đều ngừng lặng. “Xin chào. Alô…”. Giọng cô gái đầy nghi vấn “Hi!…”. Cô ấy tiếp tục. Tôi cúp máy từ lúc nào tôi cũng không biết nữa. Sao lại có sự ngẫu nhiên đến thế?
Mà có lẽ tôi chỉ tưởng tượng đấy thôi. Tôi có khi nào dám phá vỡ niềm kiêu hãnh của mình để gọi cho anh đâu. Ngay cả con số cuối cùng tôi còn không vượt qua nổi cơ mà…
Chuông điện thoại của tôi đổ. Và giọng nói của anh. Giọng nói đêm ngày tôi nhung nhớ: “Đình ơi. Đừng cúp máy. Nghe anh nói này. Đừng hiểu lầm… Anh…”. Ô kìa! Anh thật ngốc, tôi có nói gì đâu. Có trách móc đâu. Có hiểu lầm đâu. Sao anh lại cuống lên như người mắc lỗi thế?
Buổi sáng tôi không thức dậy vì suốt đêm không ngủ khi tôi mở cửa căn phòng. Dương đã đứng ở đó từ bao giờ, trên tay Dương, một bó hoa hồng rất đẹp. Tôi còn chưa kịp ngạc nhiên thì Dương đã đặt bó hoa lên tay tôi.
“Dương chúc mừng chị…”.
“Mừng cái gì?”.
“Mừng ba… ba…” - Dương bắt đầu cuống, trước nay Dương chưa bao giờ diễn đạt một câu dài, trừ khi được dạy để học thuộc lòng. Tôi chợt hiểu ra.
“À, hiểu rồi, mừng ba tháng đến đây chứ gì?”.
Mắt Dương sáng rỡ.
“Ừ, chị Đình cảm ơn Dương”.
Tôi nói rồi quay người trở vào. Nhưng ngay lập tức vai phải của tôi bị bàn tay mềm, lạnh của Dương giữ lấy. Tôi chưa kịp hiểu thì má tôi nhận được một nụ hôn ướt lạnh. Dương cười rạng rỡ trước khi chầm chậm quay người đi xuống. Còn lại một mình ngơ ngác với bó hoa trên tay, tôi muốn được khóc.
Tôi lẳng lặng mang từng thứ đồ đạc của mình ra khỏi nhà Dương, trông bộ dạng len lén như kẻ trộm chính đồ đạc của mình vậy. Phú nôn nóng:
“Cậu sao không nói một câu, tớ gọi xe đến, khuân vèo một cái là hết, làm gì mà khổ sở thế”. Tôi không đàng hoàng dọn đi như khi tôi dọn đến, vì dù nếu mẹ Dương không yêu cầu: “Cô xin cháu, đừng làm thế. Dương sẽ buồn lắm…” thì tôi cũng không làm vậy.
Tôi không biết trong trái tim và khối óc của Dương đang cần nói lên điều gì, nhưng tôi cũng cảm thấy mình không nên có hành vi giống như “rũ bỏ”. Cảm giác của Dương có khác gì cảm giác của tôi khi thấy anh đang trôi khỏi tầm tay mà tôi không có cách nào giữ lại.
Mà nói cho đúng: Có khi nào tôi chạm được vào anh.
Chiều Hồ Tây gió lộng, ly cà phê cũng man mác gió. Phú tưng tửng: “Người trên đất khách dễ bị tình cảm và sự cô đơn chi phối lắm. Vợ chồng đầu gối tay ấp mà còn phản bội nhau được, nói gì đến người yêu…”.
Tôi không khóc, không phải sợ mình ngu ngốc, yếu mềm trước Phú, mà là không sao khóc được. Sao anh không nhớ nhỉ, rằng đã có lần tôi nói với anh: “Nếu như anh không còn yêu em nữa, hãy nói với em một lời. Em sẽ không hỏi vì sao đâu. Thật đấy”.
… Dương lại chơi đàn như bao đêm khác. Ở ghế dài, vẫn ông bố phì nộn của Dương với cái tăm quế hết đu đưa ở mép bên trái, lại sang mép bên phải. Vẫn khuôn mặt khá đẹp và trơ lì của vợ Dương…
Tôi đến bên dương cầm. Dương ngừng lại ngước nhìn tôi. Rồi tự nhiên, không hề chủ động, tôi đưa một ngón tay ấn một phím đàn. Phím đàn ngân lên một âm thanh lạc lõng.
Tôi nhìn Dương, mắt Dương nhìn tôi như đã từng nhìn ngắm say sưa những mẫu thiết kế của tôi vậy. Tôi lại bắt đầu đặt năm ngón tay lên những phím đàn. Lại ngần đó âm thanh vang lên. Và như có một tiếng hô: “Một, hai, ba”… vô thanh cả tôi và Dương đều cùng lúc ấn cả 10 ngón tay trên những phím đàn… và không dừng lại.
Từng chuỗi, từng chuỗi những âm thanh vang lên. Dương cười vang, tôi cũng cười vang. Hai chị em loạn xị khua những ngón tay trên những phim đàn say sưa hòa tấu một bản nhạc vô thức và say mê của hai tâm hồn khờ khạo.
Dương cầm lặng tiếng rồi… và đêm cũng lặng. Tôi lại một mình trên tầng ba ngắm thành phố trong đêm. Có điều gì băn khoăn, trăn trở nhỉ, khi mà đây vốn là nơi tôi không hề muốn đến?
Cái bóng điện màu xanh ma quái cứ đu đưa, đu đưa… trong vòm lá bằng lăng. Tôi vẫn không hiểu vì sao cổng nhà Dương lại lắp cái bóng điện màu xanh ấy.
Tôi nhớ lời mẹ tôi vẫn bảo: Những người điên cũng có cái hạnh phúc mà nhiều người bình thường thèm muốn: Ví như họ có thể tự do làm những gì họ muốn. Thích chửi ai thì chửi.
Vì sao có một số người: Đã yêu lại cứ phải nói là không yêu? Tại sao quên, lại cứ phải giả vờ rất nhớ?
Chiều mưa 26/6/2008
Phạm Thanh Thúy