Tro Của Hoa Hồng
Tác giả: Phạm Thị Thanh Mai
Không hề giống như trong hình dung, tro của hoa hồng cũng một màu đen kịt, chỉ có những tàn sáng là của tờ giấy mồi lửa. Hai mươi mốt bông hoa hồng đỏ thẫm, cánh dày (có thể đem ra xào được - bạn cùng phòng ký túc xá nói vậy), cành dài nửa mét, rậm rịt lá xanh đen, gai to tướng. Sở hữu một bó hoa hồng lẫy lừng như thế trong ngày sinh nhật tôi đã rất tự hào và kiêu hãnh ôm bó hoa trước bao nhiêu con mắt ngưỡng mộ của nhà D4.
Tàn ngày sinh nhật, bó hoa được treo ngược lên một cái đinh trên tường bên giường tầng hai. Ai vào sau đó cũng trầm trồ bó hoa treo ngược - mặc dù đang héo dần vẫn phô trương vẻ rậm rịt sung mãn.
Hai mươi mốt bông hoa hồng héo dần tỏa mùi ngái ngất khiến tôi đau đầu cả tuần. Màu đỏ thẫm của những cánh hoa biến thành màu thâm đen, rồi lại trở màu nâu như gỗ khô. Cả bó hoa khô cong lại nhưng chẳng rụng một chiếc lá, một cánh hoa nào. Đến lúc này tôi vẫn hãnh diện cười không nói khi bất kỳ ai mới bước vào phòng đều thốt lên khen ngợi bó hoa khô treo trên tường. Khô cong rồi.
Một hôm, một đứa trong phòng thốt lên. Với một ý định ấp ủ từ rất lâu, tôi tổ chức đốt hai mươi mốt bông hồng khô. Dứt từng cụm cánh hoa khỏi cành khô mới phát hiện hóa ra trong cùng bông hoa vẫn còn cánh mỏng manh đỏ sót lại, chưa khô màu nâu gỗ. Những cánh hoa rất khô, rất mỏng, rất nhẹ, rón rén cháy. Tôi kiên nhẫn khơi cho những cánh hoa cháy hết và trong lòng tràn ngập nỗi thất vọng.
Tro của hoa hồng cũng chỉ là màu đen. Trong tưởng tượng của cô bé mười lăm tuổi, chiếc áo dạ hội "màu tro của hoa hồng" của Mecghi khiến cha Ranfơ bàng hoàng phải là một màu gì đó không nằm trong bảng màu thông thường. Từ đó vang lên trong hình dung cái màu kiêu hãnh - màu tro của hoa hồng. Sự thất vọng đầu tiên trong đời sau sinh nhật lần thứ hai mươi mốt. Tôi nhốt hai mươi mốt bông hoa hồng cháy thành tro đen vào một hộp sơn mài hình trứng có nắp đậy khít khịt. Đó là sưu tầm kỷ niệm đầu tiên.
Tiếp theo là những sưu tầm khác - bất cứ thứ gì có thể giữ lại được, cất đi được. Giấy gói viên kẹo sôcôla ngày Valentine. Hai chiếc vé bé tí, mỏng dính là vé đi xem viện bảo tàng quân sự. Hôm đó không nghĩ ra chỗ nào để đi nữa. Vé xem chung kết hoa khôi thể thao. Vé này thì dày và to. Tờ biên lai thu học phí kỳ cuối cùng. Một chiếc cúc áo bị đứt. Tờ giấy nháp nhăng cuội linh tinh bỗng có dòng "I love you" viết bằng bút chì. Những tờ lịch tường đằng sau có ghi cảm nghĩ: “Mình rất hạnh phúc”, “Mình rất buồn”... Những bức thư, mở đầu thường là "My baby...".
Bó hoa hồng tiếp theo cũng rậm rịt sung mãn cành dài nửa mét chi chít gai gồm hai mươi hai bông. Lần này hoa hồng được rứt từng cánh vẫn còn đỏ tươi thắm cho vào một phong bì to tướng.
Khi không còn ở ký túc xá nữa, tôi treo ngược những bó hoa hồng tiếp theo trên bất cứ cái đinh nào tìm thấy trên tường nhà. Khách đến nhà hỏi nhà này treo nhiều hoa thế. Mẹ tôi giải thích: mỗi năm một bó. Những bó hoa treo trên tường còn nguyên giấy gói. Nhìn vào kiểu giấy gói hoa biết thời gian đã trôi qua rất mau. Bó hoa hai mươi ba bông có giấy gói màu trắng in hoa đục. Bó hoa hai mươi tư bông bọc giấy hồng tới tận cuống. Bó hoa hai mươi lăm bông bọc giấy nến in hoa... Tôi bớt hãnh diện về những bó hoa. Tường nhà đã hết đinh treo.
Một năm, không có người tới tặng hoa, chỉ có e-mail một bức tranh hoa hồng nhấp nháy nói rằng anh xin lỗi không sắp xếp thời gian về dự sinh nhật em được và hôn em. Hey, mùi vị của nụ hôn điện tử. Tôi giận dỗi một thời gian. Khi không thấy động tĩnh gì thì bắt đầu thử đặt mình vào địa vị của anh ấy xem. Bận. Xa hàng nghìn cây số. Sự nghiệp. Tôi tha thứ và vui vẻ trở lại, ngày ngày đi về căn phòng có những bó hoa đã rất khô, hết màu kiêu hãnh nằm vô tri vô giác trên tường. Bây giờ, tôi lập riêng một folder có tên là Roses để chứa những bức tranh hoa hồng. Một bình hoa trên bàn có vài cánh rụng. Một vườn hoa hồng có bướm bay. Một thiên thần hai cánh trắng muốt đang tưới hoa. Rất nhiều bức tranh hoa hồng với message "To my baby".
My baby thực ra nhiều tuổi rồi. Tôi nhận ra điều này một hôm khi thử một chiếc váy ngắn chui đầu ôm thân. Chiếc váy đẹp và vừa vặn. Nhưng có vẻ gì đó khiến tôi ngần ngại. Tôi hỏi mẹ. Mẹ cũng ngần ngại. Tôi xoay đi xoay lại trước gương để tìm nguyên nhân. Một chiếc váy trẻ trung. Đã tìm ra nguyên nhân. Váy vừa với người nhưng không hợp với khuôn mặt. Mặt này, tuổi này thì không thể diện chiếc váy trẻ trung này được.
Trong folder tên là Hoa hồng vẫn tiếp tục có những bức tranh mới. Những bức thư điện tử thì ngắn lại nhưng vẫn đều đặn - một thói quen? E-mail của tôi thường kể hôm nay đi ăn đám cưới này, hôm sau đi thăm bạn kia đẻ, hôm thì dự tròn tháng em bé của bạn X, bạn Y,... Thư đáp lại thường trách: Em đi dự đám cưới cả thành phố?
Tôi bắt đầu hình dung. Nếu mình lấy anh Kha thì sao nhỉ? Không thể. Không bao giờ. Lấy anh Tiến? Khủng khiếp quá. Hết giai đoạn hình dung, tôi trở nên vô cảm. Sáng dậy đi làm, tối về xem ti vi, đọc sách, lên giường ngủ. Hết mong đợi. Hết hình dung.
Căn nhà cũ phải đập đi để xây lại. Mẹ tôi gỡ những bó hoa khô trên tường xếp vào một chỗ chờ tôi về, bảo của mày đấy. Cả nhà đi ở nhờ, đồ đạc chỉ mang theo những thứ tối cần thiết. Tôi lục tung ngăn kéo, hòm xiểng. Ngồi trước một đống các thứ sưu tầm từ thời xa xưa. Một cái cúc áo, tấm vé xem bảo tàng giấy đen mỏng, vé xem chung kết hoa khôi thể thao, những bức thư viết trên giấy thếp, chữ nghiêng trong sáng tràn ngập nỗi nhớ và những dự định to tát, phong bì to tướng dán kín tràn ra những cánh hoa hồng khi tôi xé toạc vỏ bao. Hộp sơn mài nắp quá khít khiến tro bật lên khi tôi cố cạy nắp. Buồn cười. Những trò ngây dại của tuổi trẻ. E-mail gửi đi nói là em đã "xử lý" hết những thứ linh tinh ngày xưa em giữ lại. E-mail gửi lại nói anh đang có một lời mời cộng tác cho trung tâm dự đoán diễn biến thị trường. Cuối cùng là dòng nhắn hỏi "Em có chờ anh không?". E-mail tiếp theo chưa được gửi đi. Máy tính của tôi bỗng nhiên đen kịt màn hình khi tôi đang download chương trình diệt vi-rút. Mọi sự chữa chạy đều vô ích. Tôi năn nỉ computerman cố cứu những dữ liệu lưu trong máy. Chịu. Mua máy mới đi. Anh ta bàng quan khuyên nhủ. Nhà mới. Computer mới. Tường nhà sơn láng mịn đã khoan sẵn những lỗ vít để bố tôi treo lại những bức tranh sơn mài theo kích cỡ đo đạc chi li từ khi thiết kế nhà. Không thừa một lỗ vít nào. Tường này có muốn cũng không đóng đinh thêm được. Bố tôi tự hào.
Việc đầu tiên cần phải làm với chiếc máy tính mới là tạo folder đặt tên là Roses. Tôi chờ bức tranh hoa hồng mới.
Hết