Mũ xanh
Tác giả: Phan Hồn Nhiên
1.
Buổi sáng với những cơn gió lạnh thổi qua các khe cửa sổ đầy bụi. Buổi sáng của cái máy tính quên tắt thi thoảng tút lên một tiếng khẽ. Đấy là buổi sáng như nhiều buổi sáng đầu mùa thu, mát lạnh và trong trẻo. Vỹ chui ra khỏi giường, nhảy lò cò tìm chiếc dép vải. Cốc nước uống dở tối qua đổ nghiêng, nước lênh láng trên sàn. Khi cắm phích điện cho máy hát, cậu bị điện giật nhẹ. Đĩa kẹt trong máy, không thể cất lên đoạn nhạc mong chờ. Cậu khởi động lại máy tính. Năm hộp thư được mở lần lượt nhưng ngoài đống bulk quảng cáo, không ai viết mail gửi cậu. Từ cửa sổ căn gác xép bé, Vỹ nhìn xuống con đường vắng rợp bóng cây xanh. Hai bên vỉa hè, các ngôi nhà mở cửa, trông như những con mắt thẫm đen hiền dịu. Chuyến xe bus đầu tiên của ngày đầy ắp học trò ngái ngủ băng qua phố, cái nóc cao lênh khênh khiến nhánh cây thấp rụng lá, kêu răng rắc. Không ai buồn chú ý đến cậu.
Máy hát đột ngột chạy, tiếng trống đột ngột của Godsmack vang lên rắn rỏi, dồn dập nhưng không đập vỡ mà trái lại, tô đậm cảm giác trống trải trong một chàng trai 19 tuổi vào buổi sáng bắt đầu mùa thu. Tựa sát khung cửa, ngón tay chuyển động trên chiếc guitar vô hình, cậu hát to theo Godsmack - Tôi sẽ lái chiếc xe quen chạy qua hoang mạc. Bay theo tôi, một con đại bàng sải cánh rộng. Bầu trời của những đám mây u ám bỏ lại phía sau... Nhịp điệu, hình ảnh chuyển động, bài rock tuyệt vời thấm vào người hát, khiến cậu không nhận ra dưới vỉa hè từ lúc nào tụ lại đám đông ngạc nhiên và chế nhạo. “Im đi, thằng điên!” - Ông trung niên nhà bên bật cửa, quát to. Đám đông cười rộ lên như một cánh rừng đầy khỉ, tản vào dòng người chuyển động không ngừng. Chăm chú và e dè, đôi mắt dưới mũ ngước nhìn cậu. Vỹ chạy xuống đường. Đôi mắt kỳ dị kia đã biến mất.
2.
Nhìn bề ngoài, những chàng trai 19 tuổi, sinh viên năm hai của một trường đại học có tiếng, có điều kiện sống không tệ, sở hữu phòng riêng lắp đặt nhiều tiện nghi thường tạo nên hình ảnh cân bằng và thiện cảm. Nhưng không hoàn toàn như vậy. Sau thời gian bận rộn, đánh mất thói quen kết thân, họ sẽ rúc vào khoảng không riêng, trở nên biếng nhác và thờ ơ. Cac đĩa nhạc mới nhất hay việc trao đổi trên mạng không còn hấp dẫn. Ngược lại, chúng khiến cho những người như Vỹ cảm nhận rõ hơn tình trạng khinh khí cầu - rực rỡ, không vết xước nhưng nhẹ bỗng và ít cần thiết... Cho đến một buổi tối, tại khu chiếu phim tầng 25 tòa cao ốc, cậu thoáng thấy đôi mắt kỳ dị trong đám đông. Cuống cuồng đuổi theo. Và bàng hoàng nhận ra cô gái đến ngồi ở khuất sau xe popcorn.
Bỏ qua ấn tượng về chiếc mũ cap xanh lỗi mốt đội ngược, gương mặt người ấy thật là khác lạ, gần như xinh đẹp. Cô đưa gói giấy đựng ngô rang, trả lại tiền lẻ, không nhìn vào mặt khách. Ngồi trong rạp chiếu, ngạt thở vì nuốt liên tục các hạt ngô khô khốc, Vỹ tự nhủ sẽ không lạc mất đôi mắt kia một lần nữa. “Chỉ là một cô gái bán popcorn!” - Cậu tự trấn an. Chung quanh gào lên phấn khích trước cảnh nhân vật mắc kẹt trong ô tô chìm xuống đáy đại dương. Nhưng Vỹ biết cậu cần bước ra ngoài và bước về phía cô gái xa lạ.
- Hi! Tôi muốn nói với cô một vài điều! - Vỹ nói nhanh.
- Miễn đừng buộc tôi phải nói công thức làm popcorn! - Giọng nói hơi mệt mỏi, như thể nghe lời đề nghị kia lần thứ một trăm.
- Không... không! - Các câu hỏi sắp xếp sẵn bỗng bay biến. - Vâng, vì cô khá quen.
- Anh nhận ra khán giả của mình, phải không? - Giọng cô gái nhẹ nhàng, hơi châm biếm. - Nhưng dù sao, bản nhạc Godsmack anh hát trên cửa sổ đã làm cho ngày hôm ấy của tôi trở nên dễ chịu.
Vỹ đỏ mặt như một cậu nhóc. Tại sao không phải sự kiêu hãnh quá mức hay là nỗi rụt rè đáng ngại như cậu dự đoán. Sự thật được thốt lên một cách bình dị đến mức không thể tin vào tai! Vỹ tựa vào thanh vịn quầy hàng.
- Cô thích nghe nhóm rock đó? Nhiều người bảo dòng nhạc họ chơi thật khó nghe!
- Anh hiểu chứ, những nguời phải làm việc tới 11 h khuya nên nghe những ca khúc cấu trúc phức tạp nhưng lời mơ mộng. - Nụ cười kín đáo hiện trên gương mặt nhợt nhạt đội mũ xanh. - Mà anh kêu tên tôi cũng được. Gọi là Lam!
- Thi thoảng chúng ta gặp nhau và nói về rock, được chứ?
- OK. Nhưng không phải bây giờ. Sắp vào xuất chiếu mới. Tôi muốn bán hết chỗ ngô này trước khi rút phích cắm điện.
- Hôm thấy Lam lần đầu tiên, tôi bị điện giật - Vỹ nói, thay lời tạm biệt.
- Thật ư? - Lam nhìn sâu vào mắt cậu. - Đó là buổi sáng hiếm hoi tôi có thể dậy sớm và ra phố. Bye!
3.
Chỉ vào tối các ngày chẵn, Vỹ ghé khu rạp chiếu bóng. “Anh biết đấy, tôi bận bù đầu vào dịp cuối tuần. Mỗi khi về nhà, tôi không thể làm gì khác ngoài việc khuỵu chân xuống và tự hỏi chân tay mình phải chăng đã bị đánh cắp...” Lam giải thích, huơ nhẹ đôi bàn tay gầy guộc luôn ửng đỏ vì hơi nóng của lò điện. Do quy định đảm bảo vệ sinh, Vỹ không thể bước qua làn ranh mỏng manh vào khu vực bán hàng. Ngồi trên chiếc ghế băng cạnh thùng rác, dần dần, cậu nhận ra chiếc mũ cap đội ngược chính là một phần sức hấp dẫn bí ẩn lôi cuốn những khách xem phim bước đến xe popcorn. Nếu không có chiếc mũ ấy, gương mặt gầy với cái cằm nhọn, hai gò má lấm tấm tàn hương và mái tóc khô bướng bỉnh vén sau tai sẽ khiến Lam thật xa lạ giữa không khí háo hức tận hưởng niềm vui nơi đây.
- Anh đừng quan sát tôi như rocker quan sát cây đàn điện mới sắm! - có lúc rảnh tay, Lam thốt lên - Biết hơi lơ mơ về người khác sẽ giữ mối quan hệ dễ chịu và lâu dài...
- Tức là Lam chẳng cần biết về tôi, đúng chứ? - Vỹ nói khẽ, khổ sở và mất tự tin.
- Tôi biết một số điều cần biết. - Cô gái trấn an nhẹ nhàng. - Như anh đang học để trở thành kiến trúc sư giỏi, anh thích dòng nhạc death metal, và anh hay có thời gian trống để ghé chỗ đông đúc chán ngán như ở đây.
- Quá nhiều! - Vỹ phản ứng yếu ớt. - Thế mà ngoài tên và công việc tại xe bán ngô này, tôi chẳng nắm thông tin nào về Lam. Chẳng hạn như tuổi...
- Tôi đưa anh xem ID của tôi nhé. Nhưng anh đừng thất vọng! - Nụ cười tỏa rộng trên gương mặt Lam, ấm áp.
- Không đâu! - Chàng trai lắc đầu bối rối, mặt đỏ ửng.
Một gã trai trẻ chemise diêm dúa ghé mua ngô rang, gạt Vỹ sang bên. Khi lấy tiền thừa, anh ta nói to như quát “Cô gái xinh đẹp, vào coi phim với anh nhé?” Im lặng, đôi mắt Lam trống rỗng như thể cô không nghe thấy lời đề nghị xuẩn ngốc. Bỗng nhiên, cơn tức giận và ghen tuông vô cớ xâm chiếm Vỹ. Hồi lâu, cậu hỏi khó nhọc :
- Nhiều người nói vậy, đúng không?
Lam gật đầu, hướng nhìn mơ hồ. Bàn tay Vỹ nắm chặt, đau nhói. Cậu nói to :
- Tắt lò điện đi. Tôi trả tiền hết chỗ ngô còn lại. Rồi vào rạp xem phim với tôi!
Lam không trả lời. Những sợi tóc non rung nhẹ trên vầng trán trắng xanh. Sau này, đôi khi Vỹ gặp lại vẻ thờ ơ ấy nơi Lam mà với cậu, chính là sự trừng phạt lặng lẽ của người trưởng thành hơn. Cậu về chỗ ngồi trên băng ghế hẹp, kìm giữ các hạt nước giận dữ và cay đắng: “Mình chẳng là gì với cô ấy!” Suất chiếu cuối cùng kết thúc đúng 11h. Lam tháo tạp dề, đẩy xe vào góc khuất sau quầy vé. Cô tiến về phía Vỹ: “Anh có muốn đi với tôi một đoạn ra trạm xe bus không?” Cậu bước theo cô vào thang máy trống trải. Cô bỗng nói: “Anh thấy lạ không, tôi chưa hề biết bên trong các rạp ra sao, dù đã bán hàng ở đây gần một năm!” Vỹ lặng im. Không bao giờ Lam nói dối. Cô gái dụi nhẹ mắt, dịu dàng: “Tôi chẳng nhớ nữa, điều ban nãy anh nói!”. Có lẽ điều ấy bắt nguồn từ một kinh nghiệm: tốt nhất là nên quên mau nếu gây tổn thương kẻ khác...
Thang máy lao xuống vùn vụt. Vỹ đột ngột: “Cho tôi hôn Lam!”. “Đừng làm vậy!”- Cô giật mình, ngoảnh đi. Thang máy dừng lại, cửa mở rộng. Các đợt gió thổi mạnh, tựa con thú hoang dã vô hình hú vang qua khoảng trống giữa các cao ốc. Họ bước trên vỉa hè vãn người. Trong một khoảng khắc, Lam đặt khẽ những ngón tay gầy vào bàn tay cậu. Lần đầu tiên, như người thợ lặn lần đầu xuống đáy đại dương, Vỹ chợt nhận ra quanh cậu là một thế giới mênh mông sâu thẳm và thẫm xanh.
4.
Không luôn luôn là sự cảm thông dù thinh lặng giữa họ. Thảng khi, Vỹ day dứt dù nhận ra nỗ lực thế nào, vẫn rơi rớt ra những thời điểm Lam vượt ra ngoài tầm hiểu biết của mình. Có một tối thứ Sáu, những gói Popcorn bán hết sớm, Vỹ đề nghị đi chơi trên chiếc xe máy mới đổi. Lam đồng ý, niềm hạnh phúc vì được nghỉ ngơi thoáng luớt qua mặt cô. Họ chạy qua cây cầu bắc qua con sông kỳ vĩ, về phía các đại lộ ngoại vi vắng vẻ. “Nhanh lên!” - Lam thì thầm. Vỹ phóng nhanh hơn, những sợi tóc của cô bay tung lên, vương vào má cậu. Cô gái ngồi cách một quãng, hát khe khẽ nhạc Godmack. Vỹ không thể nhìn phía sau hay chạm vào Lam, bởi giây phút ấy tuyệt vời tới mức cậu biết nó sẽ tan biến. Vĩnh viễn.
Khi trở về thành phố, một cơn mưa rơi xuống đột nhiên, ngắn ngủi. Bầu không khí trong sạch, thính nhạy, âm vang giọng nói ai đó trong đêm tối, rồi tiếng vỡ của những hạt nước đọng trên vỉa hè. Xuyên qua các dãy phố hẹp mà gió đã biến cây cối thành khu vườn thưa lá, Lam chợt nói nhanh: “Chưa bao giờ tôi vui như hôm nay. Thật lạ lùng khi được yêu một người...” Câu nói thấm vào Vỹ, êm dịu đến nỗi tim cậu nhói đau. Xe dừng trước con đường nhỏ. Cuối đường, in bóng lờ mờ trên nền trời một gác chuông và Mặt trăng nhợt nhạt sau mưa. “Để tôi đưa Lam vào tận nhà!” - Vỹ thì thầm. “Đừng làm vậy!” - Câu chối từ quen thuộc. Cô gái đưa tay chạm nhẹ vào mặt Vỹ, những ngón ấm khô, phảng phất mùi popcorn. “Tại sao?”- Câu hỏi, ngờ vực, ánh nhìn dưới chiếc mũ cap thẫm lại, như vệt sao mờ đi.
5.
Cuối năm ấy, Vỹ nhận một việc làm thêm tại phòng thiết kế của những kiến trúc sư trẻ. Cậu bận hơn, và tự tin hơn. Các cuộc gặp gỡ với cô gái popcorn thưa thớt. Vài lần, giữa họ xảy ra tranh cãi vì các lý do không đáng kể. Phim, nhạc rock hay mấy thứ tương tự ít quan trọng như cậu nghĩ trước kia. Và các bí mật của riêng Lam cũng trở nên khó chịu. Cô làm gì ban ngày, khi rời xa xe ngô rang? Tại sao cô không để cậu biết nơi cô sống? Mối quan hệ chỉ điểm xuyết bằng đối thoại nhẹ nhàng, âm nhạc hay các khoảng lặng thinh bên nhau khiến Vỹ day dứt và nặng nề.
Lam giữ im lặng trước các cơn giận vô cớ của chàng trai. Vỹ không nhận ra cô ngày càng gầy đi, ánh nhìn lơ đãng. Hồ như bằng cách bí ẩn, cô giấu mình vào khoảng không hẹp hơn. Chỉ có chiếc mũ cáp là chẳng thay đổi, xanh nhạt, không mệt mỏi. “Hãy nói chút gì đi!” - Vỹ nói to. Lam thoáng nhìn cậu, mỉm cười.
Có buổi tối cậu hẹn đón Lam, đi loanh quanh đâu đó bằng xe máy. Nhưng một nữ họa viên rủ cậu đi xem show thời trang. Suốt buổi diễn, Vỹ không thể nắm bắt các hình ảnh trên sàn catwalk. “Chưa bao giờ Lam thật sự cần mình!” - cậu tự nhủ. Cô bạn ngồi bên tựa hẳn vào Vỹ. Việc này diễn ra thêm nhiều lần, biến thành thói quen thôi day dứt. Cô gái popcorn cũng không đòi hỏi lời giải thích.
6.
Sau cuộc tụ tập ở quán cà phê, Vỹ về nhà với cảm giác choáng váng mệt mỏi. Lâu lắm rồi, cậu chẳng còn lưu ý đến con đường mùa thu giữa hai hàng cây, mùi thơm tinh khiết của những chiếc lá yếu ớt nhưng không rụng khỏi cành, không khí cóng lạnh. Một con chó trắng, nhỏ chạy trên vỉa hè, chợt khựng lại, sủa khe khẽ. Bóng người co ro trên bậc cửa đứng dậy, bước về phía cậu. Là Lam. Không bán hàng, cô chờ cậu hơn ba tiếng đồng hồ. “Anh về muộn quá!” - Cô thì thào. Vỹ sững im, đầu nhẹ bỗng. Rồi cậu quay xe, đưa cô về nhà.
Tối hôm ấy Vỹ ở lại căn phòng nhỏ của Lam. Họ ngồi trên sàn gỗ trống trải, nghe nhạc. “Tôi sắp rời chỗ này, đến sống với gia đình ở xứ sở khác. - Lam khẽ khàng - Tôi rất sợ làm anh tổn thương”. “Vậy xe popcorn là thế nào?” - Vỹ hỏi khó nhọc sau hồi lâu im lặng. “Sang Mỹ, tôi vẫn phải tự lập để tiếp tục học. Có lẽ là một xe popcorn khác!”. “Học tiếp gì chứ?” - Vỹ hỏi, lại thấy mình là một thằng nhóc hoang mang. “Tôi mới tốt nghiệp đại học. Thực ra, tôi lớn hơn Vỹ hai tuổi!” - Giọng Lam nhẹ nhõm và buồn. Họ không nói gì nữa, lắng nghe những bản nhạc cũ xưa mà luôn tuyệt diệu của The Beatles - All you need is love, She’s leaving home, Something... Hơn nửa đêm, Lam ôm cái chăn vào ngủ trong phòng tắm, để Vỹ ngủ trên chiếc giường ấm áp của cô. Bầu trời ngoài khung cửa sổ rộng ánh lên sắc xanh tím. Những ngôi sao lạnh lấp lánh ở phương Bắc. Ban mai! Tháp chuông đằng xa phát ra âm thanh mảnh mai, bí ẩn, buồn buồn khi Vỹ rời căn nhà nhỏ, rời cô gái của mối tình đầu.
Buổi sáng với những cơn gió lạnh thổi qua khe cửa bụi. Buổi sáng của cái máy tính quên tắt thi thoảng tút lên một tiếng khẽ. Buổi sáng như nhiều ban mai tinh khiết đầu thu. Nhưng tuổi 19 vĩnh viễn không còn đứng hát mê say giữa khung trời mở rộng.