watch sexy videos at nza-vids!
Truyện Hoa mai bạc mệnh-Chương 7 - tác giả QUỲNH DAO QUỲNH DAO

QUỲNH DAO

Chương 7

Tác giả: QUỲNH DAO

Điều mà Hạo Trinh tiên liệu nó đến thì phải đến. Nhà vua lại hạ chỉ. Lễ cưới giữa Lan công chúa và Hạo Trinh phải tiến hành trong ngày 15 tháng ba tới!

Hôn kỳ khi đã định, là mọi chuyện phải tiến hành ngay. Cả Vương Phủ ồn ào như chợ vỡ. Công việc được chuẩn bị ráo riết tưng bừng trong cái không khí vui vẻ. Ai phần việc nấy. Vương Phủ được quét vôi, sắp xếp lại. Phòng dành cho đôi tân nhân được sửa sang rồi mua sắm bàn ghế mới. Trang trí nội thất. Hạo Trinh ngoài việc sắm sửa, còn phải học thêm nghi thức hoàng triều cách đi đứng, xưng hô. Vào cung vua, tạ ơn, theo Vương Gia đến hội kiến với chủ Vương phủ khác. Hạo Trinh phải túc trực thường xuyên ở nhà, để có lệnh trong cung vua gọi, là có mặt ngay. Vào triều không làm gì khác hơn là hầu vua dùng cơm, rồi đánh cờ. Đây chẳng qua chỉ là dịp để vua tiếp xúc, tìm hiểu... Ai cũng cho đấy là "vinh hạnh" là được sủng ái. Và lúc đó Hạo Trinh cũng phải áo mão, cân đai sẵn sàng. Không còn được phóng túng, tùy tiện như xưa... Vì bận rộn gần như tất bật đó. Hạo Trinh không làm sao có thì giờ héo lánh đến cái ngôi nhà nhỏ ở Mao Nhi Hồ Đồng? Ngay cả Tiểu Khấu Tử, thỉnh thoảng theo lời dặn dò của Hạo Trinh đến nói cho Ngân Sương đôi điều bốn việc là phải rút lui về phủ ngay. Ngân Sương chỉ còn biết tựa cửa chờ đợi.

Tháng hai ở Bắc Kinh. Thời tiết rất khắc nghiệt, gió lạnh như cắt da. Tuyết tụ trong sân còn chưa tan hết. Cái màu trắng xóa của tuyết lại giống như màu tang. Lòng Ngân Sương se lại như tuyết, lạnh cắt, không những lạnh mà còn buồn cái tê tái mà nhà thơ nào đó đã diễn đạt bằng câu "Vô tình bắt tựa đa tình khổ". Người vô tình bao giờ cũng hạnh phúc hơn... Nhìn cảnh vật rồi liên tưởng đến chuyện mình. Ngân Sương cố lắc đầu xua đuổi. Nhưng làm sao không nghĩ đến được. Đám cưới của Hạo Trinh sắp diễn ra... Rồi Lan công chúa... Rồi cái đêm động phòng hoa chúc... Người đã có quan hệ thể xác với nàng, sẽ lại chung chạ với một người khác... Ngân Sương biết là mình không có quyền ghen, không thể buồn. Vì Ngân Sương nào có tư cách gì để làm chuyện đó, nhưng mà mỗi khi nghĩ đến, trái tim của Ngân Sương đau như bị bóp vỡ.

Ngày cưới càng lúc càng đến gần, lòng Ngân Sương như con sóng triều dâng theo. Có lẽ rồi đây sau lễ cưới, Hạo Trinh sẽ không còn ghé qua đây nữa, và lúc đó Ngân Sương sẽ mất Hạo Trinh... Cái ý nghĩ đó, làm lòng Ngân Sương tan nát. Ngân Sương thẫn thờ, biếng ăn, biếng uống, người càng lúc càng xanh xao.

Tối đêm 12 tháng 3. Ngân Sương lại ra cửa đứng chờ. Chỉ còn có ba ngày nữa. Như vậy thì bữa nay, chàng hẳn là khá bận rộn. Vì đây là lúc tổng kiểm tra mọi công việc, xem đã hoàn chỉnh hay chưa? Ngân Sương đang nghĩ ngợi, thì chợt có tiếng vó ngựa, tiếp đến là tiếng gõ cửa.

- Thường Má! Hương Kỳ đâu, ra mở cửa!

Tiếng của Hạo Trinh làm trái tim của Ngân Sương muốn ngừng đập. Ngân Sương không chờ ai, một mình chạy bay ra cổng, trước cả Thuong Ma và Hương Kỳ. Thanh cài vừa được kéo ra. Cửa mở rộng. Hạo Trinh ngồi chễm trệ trên con tuấn mã đang ở bên ngoài. Ngân Sương vồn vã:

- Anh đấy ư? Thật là anh đấy ư? Làm sao anh đến đây được? Bằng cách nào anh ra đây được chứ?

Hạo Trinh nhảy xuống ngựa, bước vào nắm chặt lấy tay Ngân Sương. Đôi mắt của chàng nhìn nàng một cách say đắm. Hai người như hai pho tượng, chỉ đứng bất động nhìn nhau. Một lúc sau, Ngân Sương mới như ý thức được cái quý của thời gian, nàng ngã vội vào lòng chàng. Hạo Trinh ghì mạnh Ngân Sương trong vòng tay, giọng tắt nghẹn.

- Ngân Sương! Em nghe nầy. Anh chỉ có thể ở lại đây năm phút. Vì giờ nầy, trong phủ, yến tiệc đang diễn ra, khách khứa đầy nhà. Anh đã thừa lúc chẳng ai để ý chuồn ra đây để gặp em, rồi anh phải quay trở về đấy ngay, em nghe rõ chưa? Nghe rõ thì nghe đây, bất kể là gì, dù có cưới ai, thì em vẫn là vợ anh! anh se không bao giờ quên em! Anh không bỏ rơi em, không phản bội em! Hãy tin và chờ anh. Sau lễ cưới, rồi anh sẽ tìm cách. Nhất định anh sẽ đưa em vào phủ. Chuyện của chúng mình mới là chuyện đại sự. Vì anh mà bảo trọng. Đừng để cho cơ thể suy yếu em nhé!

Hạo Trinh nói, nước mắt đã rơi xuống vai Ngân Sương.

- Em nghe anh nói rồi chứ? Em đã gầy lắm rồi, đừng để tiều tụy héo hon thêm. Hãy cố vì anh mà phấn chấn lên.

Ngân Sương vừa khóc vừa nói:

- Vâng! Vâng! Vâng! Anh đã đến đây, đã vì em mà bất chấp mọi gian nguy. Những điều anh vừa nói, em sẽ tạt dạ, sẽ nhớ suốt đời. Anh hãy yên tâm. Em sẽ vì anh mà cố bảo trọng lấy mình. Em cũng sẽ chờ, sẽ đợi, có chờ một trăm, một ngàn năm em cũng đợi anh...

Ngoài cổng, con ngựa chợt hí vang, làm cả hai giật mình Hạo Trinh buông Ngân Sương ra, bịn rịn nói.

- Thôi bây giờ anh đi!

Không dám chần chờ nữa. Hạo Trinh nhảy ngay lên yên ngựa. Ngân Sương đuổi theo ra cổng, nhìn theo. Bóng ngựa mang người đã khuất nơi đầu hẻm. Ngân Sương cảm thấy mệt mỏi rã rời. Thường Má và Hương Kỳ bước ra, hai người đi hai bên Ngân Sương, họ cảm động đến rơi lệ.
Hoa mai bạc mệnh
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24