Chương 1
Tác giả: QUỲNH DAO
Khi người đàn bà thứ chín xưng tội xong. Cha Hà nhẹ nhõm. Thế là xong! Người làm dấu thánh giá trước ngực.
Đây là lần đầu, kể từ lúc rời viện thần học ở nước ngoài trở về. Cha nhận vai tư tế thừa tác. Công việc đó đối với một Linh mục trẻ như Cha, ngập đầy kiêu hãnh vinh quang. Nhưng mỗi lần nghe đám tín đồ thành khẩn xưng tội, cha cũng không tránh khỏi những cảm xúc buồn phiền. Tội ác con người? Nước mắt và sự hối hận có mang loài người đến chỗ giải thoát được không?
- Dù sao, với quyền năng vô lượng chắc chắn, Chúa sẽ ban ân điểm đến mọi người.
Cha lẩm bẩm và niềm tin ngời sáng. Những hình ảnh thánh thiện toàn năng lại hiện ra trước mặt.
-... Cung điện vàng có những bậc thang bằng ngọc, vườn địa đàng sẽ không có sự cám dỗ của rắn và hương thơm quyến rũ của táo... con người với linh hồn trong sạch, dưới chân Chúa mừng vui, không còn hận thù, oán ghét, dục vọng... Mọi loài rồi bình đẳng.
- Đúng là một cảnh thần tiên!
Cha Hà nghĩ, nhưng chợt nhiên Cha lại nhớ tới một đoạn trong kinh thánh “ánh sáng đã đến với thế gian, nhưng nhân loại rồi vẫn thích bóng tối”. Nụ cười trên môi cha lại tắt.
Bóng tối như lan tràn, phủ vây những cảnh u mê của địa ngục làm tim Cha nhói đau. Cha nhớ lại thưở còn là sinh viên năm dự bị, cha đã đọc trong quyển “thần khúc”.
- “... Những lời văn chảy từ ngọn bút của nhà văn, nhiều khi là máu quý nhưng đôi lúc lại là chất độc... ”
Càng nghĩ cha càng buồn. Tiếng hát của đoàn xướng kinh vang lên và tư tưởng cha nhấp nhô theo lời hát. Những bước chân xa dần, cha sực nhớ đến giờ hành lễ đã dứt, đám tín đồ đã ra khỏi giáo đường.
Bước ra khỏi phòng rửa tội, đến cửa sổ nhìn ra, đám tín đồ của Chúa đang rời khỏi giáo đường. Cha muốn đuổi theo nói một vài câu thân thiện, nhưng khi đến cổng, không hiểu sao cha lại chùn bước.
Cả giảng đường rộng lớn chìm vào yên lặng, trang nghiêm và buồn thảm như cổ mộ hoang vụ Khung cảnh trống đó Cha đã quen không còn những xao động sầu nản.
Hành lễ xong là tuần hành khắp gian phòng rộng. Xem xét đám giáo hữu có bỏ quên vật dụng, hay quý thầy phổ tế có thu dọn thánh vật đàng hoàng chưa? Có dập tắt những tàn lửa nguy hiểm.
Công việc xong xuôi, người sau cùng còn lại giảng đường lúc nào cũng là Cha để khép kín đôi cánh cửa lớn.
- Cảm ơn Chúa đã ban cho chúng con sự bình an.
Cha thành khẩn đọc một đoạn kinh, rồi ngồi xuống bậc đá nhắm mắt nghỉ ngơi một chút. Hôm nay cha cảm thấy mệt lạ.
- Xin Chúa ban cho con sự bình an!
Giọng cầu khẩn vang bên tai, Cha Hà ngỡ ngàng mở mắt, một gã thanh niên cao lớn, đen đúa đang quỳ trước mặt Cha.
- Xin lỗi Cha, con đã lẻn vào từ cổng sau. Gã thanh niên khẽ nói - Thấy cha đọc kinh, con không dám quấy rầy.
Cha Hà ngạc nhiên trước hành động của gã.
- Thế ông đến...
- Lễ Mi Sa đã xong rồi sao Cha?
Gã thanh niên có vẻ lo lắng:
- Ờ, Cha máy móc đáp, ngắm gã con trai trước mặt. Bộ áo thủy thủ màu xanh, đôi giày lính há mỏm, gã tiều tụy như một con bệnh, nhưng trong đôi mắt. Sự khốn khổ vẫn không che dấu được dữ dằn, thù hận. Óc Cha căng thẳng. Anh chàng này là tay cờ bạc, say rượu? Hay là một thứ côn đồ đến giáo đường định xin ẩn nấp? Cha đưa mắt nhìn quanh, lòng mong một chiếc xe tuần cảnh chạy ngang. Nhưng cha vẫn ra vẻ bình tĩnh với nụ cười - Vâng lễ Mi sa đã cử hành xong, lần sau xin nhớ đến sớm một chút, tuần lễ chót bao giờ cũng là mười hai giờ rưỡi.
- Nhưng con muốn đến trễ một chút. Gã thanh niên vò đầu bức tai - Tại sao bất cứ điều gì, bao giờ tôi cũng là kẻ đến sau thế này?
- Đừng buồn! Cha Hà an ủi - Lần cầu nguyện sau, Chúa sẽ giúp con lỗi lầm đó.
Cha đưa tay lên kéo cao cổ áo giả, tỏ ý định đi, nhưng gã thanh niên đã sa sầm mặt, những bắp thịt trên mặt run nhẹ.
- Không - Đừng Cha, xin cha nán lại một tí, con muốn xưng tội.
- Giờ xưng tội cũng đã qua rồi. Cha Hà lắc đầu, thân mật vỗ vai gã - Trước nhất con phải giữ vững lòng hướng thiện rồi người sẽ chứng giám cho con, còn việc xưng tội với chúa sớm muộn gì lại không được? Đường lên thiên đàng không xa, mai đến cũng không trễ. Xin Chúa ban phước lành cho con!
- Mai à? Gã thanh niên đưa mắt nhìn ra biển, rồi giữ tay linh mục, khẩn thiết - Không được, mai trời vừa mờ sáng là con đã rời khỏi nơi đây. Cha, Cha hãy giúp con, đây là cơ hội cuối cùng cho con sám hối...
- Sao lại cuối cùng?
Cha Hà kinh ngạc. Những giọt nước mắt long lanh trong đôi mắt hận đời. Cha hiểu đây là những giọt nước mắt cuối cùng của kẻ sắp mất đi lý trí - Hay là một tên tù vượt ngục? ý nghĩ thoáng qua, một chút sợ hãi pha lẫn thương hại. Cha không biết phải làm sao.
- Cha, con van Cha...
Lời của gã mềm hơn, không đợi cha Hà có ý đồng tình, gã đã nắm chéo áo Cha và đẩy đôi cánh cửa lớn, không để Cha một phút suy nghĩ.
Đến trước bệ thờ Cha dừng lại.
- Được rồi, con hãy hối lỗi trước tượng Chúa đi.
Gã thanh niên ngước mắt nhìn lên cao. Không như bất cứ một tín đồ ngoan đạo nào, lúc xưng tội, gã không rụt rè, hay một cử chỉ ăn năn. Đôi nắm tay giữ chặt, mắt mở to như trút hết niềm đau tận cùng.
- Ở đây còn ai khác nữa không?
Gã nhìn quanh, nước mắt tràn ra má rồi đột ngột quỳ xuống. Cha vội xoa dịu.
- Đừng sợ giáo hữu. Sẽ không ai đến đây đụng tới giáo hữu đâu, dù giáo hữu là một kẻ giết người.
- Cha sẽ giữ kín bí mật cho người khác
- Với một con người hiểu biết nhiều như giáo hữu, Cha nghĩ con không nên nghi ngờ điều đó.
- Con là người đã phạm quá nhiều lỗi lầm, nhưng...
- Giáo hữu đã phạm điều thứ mấy trong mười điều răn?
- Cả mười điều!
Gã thanh niên ngập ngừng một chút nói. Cha Hà ngỡ ngàng.
- Sao? Phạm cả mười điều à?
- Vâng. Gã bình tĩnh gật đầu, rồi như một đứa trẻ trả bài, gã đọc to - Điều thứ nhất. Thờ phương một đức chúa trời và kính mến người trên hết mọi sự. Hai, chớ kêu tên Chúa vô cớ. Ba, giữ ngày chủ nhật. Bốn, thảo kính cha mẹ. Năm, chớ giết người. Sáu, chớ làm điều dâm dục. Bảy, chớ lấy của người. Tám, chớ làm chứng dối. Chín, chớ muốn vợ hay chồng người. Mười, chớ tham của người.
- Con... con... Cha Hà định lớn tiếng mắng gã một trận, nhưng nhớ ra vị trí của mình nên cố gắng dằn xuống. Dù thế cha vẫn thấy ngỡ ngàng. Gã thanh niên quỳ trước mắt phạm đủ cả mười điều. Khiếp thật! May là ban nãy ta chưa... bằng không... cha thở dài, làm dấu thánh giá và bình thản lại - Thôi được rồi, giáo hữu cứ thành thật kể tội đi, Chúa sẽ tha cho.
Gã thanh niên quỳ dưới đất cúi mặt, hình như gã đang hồi tưởng quá khứ. Gíao đường vắng và lạnh, hơi thở hai người có thể nghe rõ mồm một. Sau một tiếng thở dài. Gã ngập ngừng.
- Vâng... con xin kể đây.