Robert Silverberg
Chương 3
Tác giả: Robert Silverberg
Có 30 người trên xe bus rời Los Angeles. Niles ngồi một mình đằng saụ. Anh biết tên bốn người trên xe bus nhưng anh không chào họ vì Niles tin chắc họ đã quên anh.
Đây là một việc khó khăn. Nếu bạn nói xin chào một người đã quên bạn, họ sẽ nghĩ bạn là một người gây rắc rối hoặc một kẻ xin xỏ. Nhưng nếu bạn đi ngang qua một người quen nhưng phớt lờ vì nghĩ rằng họ không thể nhớ bạn, mà nhỡ thay, họ lại không quên, thế là bỗng nhiên bạn trở thành một kẻ hợm mình. Niles thường kẹt giữa cả hai trường hợp này ít nhất năm lần một ngày. Anh chào cô Bette Torrance và nhận được cái nhìn lạnh lẽo, nhưng khi anh vờ đã quên mà đi vụt qua một người khác, anh lại nhận được ý nghĩ khó chịu của người đó: "Hừ, anh nghĩ anh là người vĩ đại nào. Đồ hợm mình!".
Lúc này, Niles đang ngồi một mình, không vui không buồn, thỉnh thoảng nẩy lên khi xe qua một chỗ xóc. Cái vali của anh đập liên tục trên giá gác hành lý vì nó nhẹ bổng. Có lẽ điều tốt nhất mà khả năng kỳ dị đó mang lại cho anh là đây: anh có thể du lịch nhẹ nhàng. Anh không cần giữ lại bất cứ thứ gì mà anh đã đọc chúng một lần.
Niles nhìn những ánh đèn. Ở đoạn đường này thì rõ ràng chúng được hắt ra từ bên trong Nevada. Nơi ẩn dật ngày xưa luôn làm cho anh cảm thấy mệt mỏi đây rồi.
Anh không bao giờ có thể sống quá lâu trong cùng một thành phố. Anh phải dời đến một khu vực mới, đến những nơi chốn mới, nơi mà anh không có những ký ức cũ, nơi không ai biết anh và anh cũng chưa biết một ai. Trong mười sáu năm rời khỏi nhà, anh đã sống bằng cách che đậy quá nhiều.
Niles nhớ những công việc anh đã giữ.
Có một lần anh làm người sửa bản in cho một nhà xuất bản Chicago. Anh đã nhận phần việc mà đáng ra phải cần tới hai người: Một người đọc bản thảo cho người kia kiểm tra nó trên những khay sắp chữ. Với Niles thì thật đơn giản. Anh sẽ đọc lướt qua bản thảo một lần, ghi nhớ nó rồi sau đó chỉ kiểm tra khay sắp chữ xem có nhất quán với bản thảo hay không. Niles được nhận 50 đô la cho mỗi tuần, cho đến khi anh bỏ việc.
Một lần nọ, anh giữ công việc phụ diễn trong một chuyến lưu diễn bằng xe hơi vòng quanh Alabama - Mississippi - Georgia. Thu nhập của nó thấp tệ nhưng anh đã nhất quyết muốn làm. Niles muốn di chuyển. Anh nhớ anh đã có công việc đó như thế nào: níu áo ông bầu của chuyến đi và đòi được thử việc. "Hãy đọc cho tôi nghe bất cứ điều gì, hay tất cả cái gì mà ông có. Tôi có thể nhớ nó hết!". Ông bầu đã hoàn toàn vô tâm đến độ ông không thèm hoài nghi cả điều anh đã nói. Nhưng cuối cùng, ông đành nhượng bộ khi Niles xuất hiện trở lại với bộ dạng hầu như đói lả (vì cố tình nhịn ăn) trong văn phòng của ông. Ông bầu đã đọc cho anh một bài xã luận từ tuần tin Mississippi, và khi ông dừng lời, Niles đã đọc lại nó chính xác đến từng từ. Anh nhận được việc, 15 đô la một tuần cộng với ăn uống. Nhưng ông bầu thật lòng chẳng biết xếp anh làm công việc gì. Cuối cùng, theo ý kiến của một người đóng vai hề, mỗi khi đoàn dừng tại một địa điểm, Niles sẽ ngồi vào trong một rạp che nhỏ bên dưới bảng hiệu ghi rằng: BĂNG - GHI - ÂM - CÓ - TÌNH - CẢM - CON - NGƯỜI. Những người dân địa phương tới xem những buổi diễn có thể đọc hoặc kể chuyện với anh, và anh lặp lại tất cả cho họ. Nó là một công việc buồn tẻ, đôi khi người ta nói những điều tục tĩu và trong hầu hết các lần, chỉ sau vài phút, họ thậm chí đã không thể nhớ rằng họ đã nói gì với anh trước đó. Niles đã đi theo đoàn cho đến khi kết thúc cuộc hành trình. Và khi anh rời khỏi nó, không một ai nhớ nhiều về anh lắm.
Xe bus lăn bánh vào bên trong màn sương mù dày đặc của trời đêm.
Còn có nhiều những công việc khác: những công việc tốt và xấu. Nhưng không cái nào kéo dài lâu. Cũng đã có một vài cô gái và cũng không ai gắn bó bền vững. Họ rời bỏ anh ngay khi được tâm sự về khả năng đặc biệt của anh và những điều mà anh đã cố gắng che đậy. Không ai có thể ở lại với một người đàn ông không bao giờ quên, người luôn săm soi mọi thứ và ném nó vào cái bể khổng lồ chứa đựng trong tâm trí anh ta. Và người đàn ông với trí nhớ phi thường không bao giờ có thể tồn tại lâu giữa những con người bình thường.
Niles từng nghĩ: "Tha thứ là quên đi và quên đi là tha thứ", nhưng anh không thể quên được bất cứ gì. Anh có thể nào tha thứ để ký ức về những sự sỉ nhục và những tranh chấp cũ phai nhạt dần và bắt đầu mối quan hệ tốt đẹp hơn được chăng?
Anh ngả người vào lưng ghế ngồi lót nệm da cứng và chợp mắt một lát. Nhịp điệu đều đặn của xe bus ru anh ngủ. Trong giấc ngủ, tâm trí anh có thể nghĩ ngơi. Niles chưa từng mơ.