Chương 11
Tác giả: Robert van Gulik
M ột đứa trẻ chỉ cho Địch công ngôi nhà của cô Lương, một ngôi nhà gỗ ở đầu phố. Trong khi buộc ngựa, ông nhìn chiếc bảng gỗ sơn đỏ treo trên cửa có ghi: “Phòng luyện võ - Được Hoàng tử bảo trợ”.
Địch công vẻ nghi ngờ, bước vào: một gian phòng rộng rãi, mờ tối. Ớ giữa phòng rải bốn chiếc chiếu: sáu võ sinh đang luyện tập, gần đó hai võ sinh đang đánh gậy. Sáu võ sinh khác ngồi trên ghế sát tường theo dõi các võ sinh đang luyện tập. Không ai nhận ra sự có mặt của Địch công.
Một võ sinh đánh gậy bị đánh trúng tay, hắn thốt ra một lời tục tĩu.
- Hãy ăn nói cẩn thận! - Tiếng nói từ cuối phòng vang lên.
Anh chàng vừa trót văng bậy xấu hổ nói:
- Xin vâng, thưa Lương võ sư. Xin võ sư thứ lỗi!
Địch công đi vòng qua các võ sinh đến bên chiếc quầy ở cuối phòng. Ông đứng sững lại trước quầy khi nhìn thấy một phụ nữ to lớn đang thoải mái ngồi ở ghế bành. Cái núi thịt ấy mặc quần ống rộng màu xám, áo ngắn tay, trang phục của những đô vật nhà nghề. Một dải vải khác quấn chặt chiếc bụng quá khổ của người phụ nữ. Khuôn mặt tròn lặng băng nhìn Địch công, cất giọng khàn khàn:
- Quý khách lạ cần gì vậy?
Địch công trấn tĩnh lại nói ngay:
- Tôi tên là Nhân. Tôi là võ sư của kinh đô. Tôi ở lại đây vài ngày. Ông Thịnh Ba giới thiệu tôi đến hỏi cô cách thức tốt nhất đế tôi chọn được vài võ sinh. Để tôi có thế kiếm thêm miếng cơm, thưa cô!
Cô Lương không trả lời ngay. Cô ta giơ cánh tay to khoẻ, sửa lại búi tóc, vẫn luôn nhìn Địch công. Bất chợt, cô ta bảo:
- Ông đưa bàn tay tôi xem!
Bàn tay Địch công nằm gọn trong bàn tay to xù của cô Lương. Tuy có sức lực và võ nghệ, Địch công cũng suýt phải kêu lên vì thán phục khi bàn tay bị nắm chặt.
- Rất tốt! - Cô Lương buông bàn tay Địch công ra. - Ông là một võ sư chính cống. - Rồi cô cười. - Giờ đây các võ sư lại để râu ria cơ đấy. -
Cô Lương đứng lên nhẹ nhàng một cách kỳ lạ, lấy ra một hũ rượu và rót vào hai bát.
- Ta hãy uống, ông bạn đồng nghiệp!
Họ cao bằng nhau, nhưng cô Lương to mập hơn. Vừa nhấm nháp rượu ngon, Địch công vừa ngắm nhìn, vẻ tò mò, chiếc đầu tròn và gần như không có cổ của cô Lương.
- Cô đã học võ ở đâu?
- Ở nơi rất xa: miền Bắc. Tôi chỉ huy một đoàn nữ đô vật Mông Cổ. Cách đây vài năm, chúng tôi có biểu diễn ở quý kinh đô, và được Hoàng tử thứ ba thu nhận vào lâu đài của Hoàng tử. Tất cả Triều đình, cả nam lẫn nữ, thường đến xem chúng tôi biểu diễn. Vì chúng tôi trần truồng khi biếu diễn môn vật. Nói thế thôi, mỗi cô đều có một miếng vải nhỏ che chỗ kín. Con gái nào mà chả có tính e thẹn!
Cô Lương uống cạn bát rượu, khạc nhổ xuống đất, rồi tiếp:
- Năm ngoái, Thượng thư Bộ Lễ có trình tấu chuyện đó lên Hoàng đế. Cho là trò của chúng tôi đáng xấu hổ. Ông có biết ai đứng sau Bộ Lễ? Đó là các mệnh phụ phu nhân, họ ghen tỵ với chúng tôi vì các phu quân của họ được nhìn thấy người phụ nữ ở tình trạng nguyên thuỷ. Các bà ấy thật khác xa chúng tôi. Nếu ông trời không ban cho họ chiếc mũ, thì khó mà nhận ra đâu là phía trước, đâu là phía sau của họ. Thế là Hoàng đế bắt Hoàng tử sa thải chúng tôi.
- Thế các cô khác trong đoàn đâu?
- Họ quay về Mông cổ. Tôi ở lại vì tôi thích thú đất Trung Hoa. Khi tôi rời lâu đài, Hoàng tử Ba đưa tôi một đĩnh vàng và bảo: “Bao giờ cô lấy chồng, hãy báo cho ta biết. Ta sẽ tặng chồng cô một chiếc ghế đẩu bằng bạc đế hắn ta đứng lên đó mới với tới cô!” Hoàng tử thích đùa vui.
Địch công không nghi ngờ những lời khoe khoang đó, vì biết rõ các Thượng thư đều phải quỳ gối trước các Hoàng tử, và các Hoàng tử lại thích đối xử dễ dãi với các nghệ sĩ nhào lộn, các võ sỹ mà họ thu dụng.
Cô Lương nói tiếp:
- Luyện tập võ nghệ là điều tôi ưa thích nhất, vì thế tôi mở lò võ ở đây. Tiền học không mất, võ sinh chỉ phải chi tiền mua rượu cho tôi. Có một vài võ sinh tỏ ra rất có triển vọng.
- Tôi nghe nói cô có hai võ sinh vào loại xuất sắc. Nếu tôi không nhầm, thì đó là Đồng và Hạ.
- Ông đến chậm rồi. Đồng đã chết. Cũng là đỡ phiền toái cho tôi.
- Sao lại như vậy? Nghe nói hắn là một võ sinh khéo léo và đứng đắn.
- về võ thì như vậy. Nhưng đứng đắn thì...
Cô Lương quay lại phía sau gọi:
- Hồng!
Một cô gái gầy gò, khoảng mười lăm, mười sáu tuối vén màn sau quầy, bước ra. Cô đang lau một chiếc đĩa.
- Hãy để chiếc đĩa xuống, quay mặt vào tường, đưa lưng để ông này nhìn.
Lưng cô bé Hồng đầy vết roi quất.
- Tên Đồng Mai đã đánh cô ta?
- Cũng không hẳn như thế. Cô bé đã yêu Đồng, khi hắn ta tới đây tập luyện. Có một buổi tối, hắn đưa cô bé đến một ngôi nhà lớn ở Cửa Bắc, rồi Đồng đấy cô ta vào một buồng tối mò. Thế là cô ta bị lột trần truồng, trói vào giường và bị quật liên hồi bằng roi da. Một hồi lâu sau, Đồng cởi trói cho cô ta và dẫn về đây. Cách đây hai hôm Hồng mới kế cho tôi chuyện đó, khi tôi thấy các vết roi lúc cô ta tắm. May là hắn đã chết, nếu không hắn sẽ bị tôi thẳng tay trừng trị.
- Cô Hồng có bị làm nhục không?
- Không, vẫn còn trinh. Nếu không tôi sẽ kiện. Nhưng không may là Hồng lại tự nguyện và nhận tiền, nên tôi chả biết phải làm gì nữa.
- Tên Đồng có hay dắt mối gái cho những tay già khọm không?
- Chắc cũng có một đôi lần. Cho những tay mà hắn thường cung cấp các tin về đồ cổ. Có thể vì quá tham lam nên bị bọn đó ám hại. Tên Hạ đã nối tiếp nghề của Đồng.
- Cô vừa nói đến tên Hạ? Sao cô lại biết hắn nối nghề Đồng?
- Tên Hạ này không ranh ma như Đồng. Sớm qua hắn có đến đây uống rượu. Khác với thường lệ, hắn trả tiền ngay. Tôi hỏi hắn: “Cậu bắt được cọc tiền à?” Hắn nói: “Chưa đâu, nhưng chiều nay tôi sẽ vớ bẫm. Tôi đã lừa được một con mồi vào bẫy”. Tôi bảo hắn: “Phải cẩn thận, không thì chính cậu sẽ sa bẫy đấy”. Hắn cười ngớ ngấn nói: “Bà khỏi lo, bẫy ở một chỗ rất vắng vẻ, chẳng ai nghe thấy con mồi kêu đâu. Đồng còn bảo là người thuê trả ngay tiền khi nhận hàng”. Nghe thế, tôi đặt tay lên vai hắn một cách thân tình nói: “Mày hãy cút ngay! Tao không muốn nhìn thấy bộ mặt sẹo của mày ở đây”. Thế là hắn vội chạy đi. Ra đến cửa nó còn đứng lại, tuôn ra những lời mà một phụ nữ đứng đắn không dám đế lọt tai. Tôi nổi đoá và phóng một mũi dao vào tay áo hắn, dính chặt vào cửa...
Một mũi dao nhọn xuất hiện trên tay cô Lương, và nó bay vút cắm vào cánh cửa hôm qua đã ghìm chặt vào tay áo Hạ Quảng. Một võ sinh đến bên lay mãi mới rút được mũi dao ra. Cô Lương nhận lại con dao. Và cô tươi cười, nói:
- Khi tôi nổi giận, thì bất cứ thứ gì có trong tay đều trở thành vũ khí!
- Cô hãy cẩn thận. Có ngày vì thế mà cô gặp khó khăn đấy! - Võ sư giả hiệu Địch công nhẹ nhàng nhắc nhở.
- Tôi ấy à? Tôi chả sợ ai cả, ngay cả các nhà chức trách. Khi tôi từ giã lâu đài Hoàng tử, Hoàng tử có cho tôi một giấy có dấu ấn của Hoàng tử, to như mặt ông, chứng nhận tôi vẫn thuộc Hoàng cung và chỉ bị xét xử ở Đại lý tự. Thôi, ta quay lại chuyện tên Đồng và tên Hạ. Giờ thì ông đã biết về chúng. Tôi còn phải làm gì để giúp ông nữa, thưa quan án sát?
Thấy Địch công ngạc nhiên, cô Lương nói luôn:
- Đại nhân tưởng đánh lừa được con người đã từng lui tới các quan chức lớn trong nhiều năm? Tôi dễ dàng nhận ra các vị đó. Nếu ngài không phải là một vị quan to, tôi đâu có nói ra những điều tôi đã nói vừa rồi. Đại nhân nên nhớ kỹ: Đồng không đáng giá một chinh, tên Hạ cũng chả hơn gì!
- Cô nói về tên Hạ lúc nó còn sống. Giờ thì nó cũng chết rồi. Sáng nay có thể tên thuê nó đã giết nó. Cô có biết ai thuê tên Hạ không?
- Tôi đã hỏi cô bé Hồng, nó chả biết gì cả. Nó nói là không nhìn thấy gì: mặt úp xuống giường, người đánh nó không nói một lời nào, chỉ có cười. Nếu tôi biết được thì sẵn sàng để lính của Đại nhân đến tóm cố nó. Tôi rất khinh ghét loại người đó.
- Cô Lương, ta rất cảm ơn về những tin có ích cho công việc của ta. À, ta còn quên: Thịnh Ba có nhờ ta chuyển cho cô vài lời.
Nét mặt cô Lương sáng lên.
- Có chuyện đó à? - Cô ta cúi mặt rồi nhíu mày, giọng to hơn. - Ông ấy có ý định cử một ông mối đến tỏ lời chính thức?
- Đâu phải, ông ta chỉ nhờ thế thôi.
- Để nói tốt về ông ta với tôi? Thật là một lão bướng bỉnh! Đại nhân có biết là rất nhiều người đã có ý định như lão ta. Đại nhân có thể nói lại là: tôi không nói đồng ý mà cũng không nói từ chối. Vì tôi có những nguyên tắc, thưa án sát.
- Thật là phiền, lão ta chắc cũng phiền muộn. Ta cũng cần nói là lão ta có thu nhập đều đặn và hết lòng giúp đỡ Nha phủ theo kiểu của lão.
Đã thực hiện được lời đề nghị của lão Hồng, Địch công đặt bát rượu xuống, nói:
- Rất cảm ơn cô Lương. Giờ thì ta cần ra về.
Hình 5. Địch công rời khỏi nhà cô Lương
CÔ gái đồ sộ được Hoàng tử thứ ba bảo trợ tiễn Địch công ra tận cửa. Sau đó quay vào ra lệnh cho các võ sinh tiếp tục luyện tập.
Ngoài trời rất nóng bức, Địch công lên ngựa ra về.