watch sexy videos at nza-vids!
Truyện Cát Bụi Thời Gian-Chương 10 - tác giả Sidney Sheldon Sidney Sheldon

Sidney Sheldon

Chương 10

Tác giả: Sidney Sheldon

Đại tá Ramon Acoca đang trong trạng thái thoải mái. Rốt cuộc thì mọi thứ đều đã trở lại đúng chỗ của nó.
Một người lính bước vào:
– Đại tá Sostelo đã tới.
– Đưa ông ta vào.
Ta cũng sẽ kkông cần hắn nữa, Acoca nghĩ. Hắn có thể về với đám lính vô tích sự của mình.
Đại tá Fal Sostelo bước vào.
– Chào đại tá.
– Chào đại tá.
Thật là mỉa mai. Sostelo nghĩ. Cũng cùng một cấp bậc nhưng lão khổng lồ sẹo mặt này có thể bóp chết mình. Bởi hắn có quan hệ với OPUS MUNDO. Đối với Sostelo, phải có mặt theo yêu cầu của Acoca thì thật nhục nhã nhưng cố gắng không để lộ sự bực tức ra ngoài.
– Ông cần gặp tôi?
– Phải. - Acoca chỉ cho hắn ta chIếc ghế. - Mời ngồi. Tôi có một tin cho ông đây, Jaime Miro mang theo các nữ tu đó.
– Ông bảo sao?
– Phải. Chúng đang cùng đi với Miro và đồng bọn. Bọn chúng đã tách làm ba nhóm.
– Làm sao ... làm sao ông biết được?
Ramon Acoca ngả người ra sau.
– Ông có chơi cờ không?
– Không.
– Thật tiếc. Chơi cờ là một môn thể thao có tính giáo dục. Để thành một tay cờ giỏi thì cần phải nắm được tính toán của đối phương. Jaime Miro và tôi đang chơi cờ với nhau.
– Tôi không hiểu ... - Fal Sostelo tỏ vẻ ngạc nhiên.
– Chẳng phải văn vẻ gì đâu, ông đại tá. Chúng tôi không dùng bàn cờ mà dùng trí não. Chắc chắn tôi hiểu Jaime Miro hơn bất cứ ai trên đời. Tôi biết cái đầu hắn hoạt động ra sao. Tôi biết rằng hắn sẽ cho nổ con đập ở Raina, và ta đã bắt được ba thằng ở đó. Miro chỉ nhờ tình cờ mà thoát được. Tôi đoán hắn sẽ gắng giải thoát cho mấy tên bị bắt, và Miro cũng hiểu rằng tôi sẽ đoán biết.
– Acoca nhún vai. - Có điều tôi đã không ngờ hắn lại sử dụng lũ bò vào kế hoạch của mình. - Giọng Acoca lộ chút khâm phục.
– Có vẻ như ông ...
– Ngưỡng mộ hắn? Tôi ngưỡng mộ đầu óc của hắn. Nhưng khinh bỉ con người hắn.
– Ông có biết Miro đi về phía nào?
– Hắn đi theo hướng Bắc. Tôi sẽ tóm được hắn trong vòng ba ngày nữa. - Acoca nói quả quyết.
Đại tá Sostelo há hốc mồm nhìn đại tá Acoca, thán phục.
– Cuối cùng sẽ là nước chiếu tướng.
Đúng là đại tá Acoca hiểu Jaime Miro, song như vậy cũng chưa đủ. Y muốn có một thứ vũ khí tối độc để đảm bảo thắng lợi,và y đã tìm thấy.
– Bằng cách nào mà ông ...?
– Một trong những kẻ đồng loã của Miro, - đại tá Acoca vênh mặt, - là người cung cấp tin Rubio, Tomas và hai bà sơ chỉ men theo đường nhỏ, bỏ lại sau những làng mạc xây bằng đá cổ kính cùng những đàn dê, đàn cừu đang gặm cỏ, các mục đồng đang chăm chú nghe nhạc hoặc tường thuật bóng đá từ những chiếc radio.
Quá khứ và hiện tại tương phản mạnh mẽ song Lucia lại đang nghĩ vể những cái khác Cô luôn luôn theo sát sơ Theresa rình cơ hội tước lấy cây thánh giá rồi trốn đi. Hai người đàn ông bám sát họ. Rubio Arzano cao to, ưa nhìn, vui tính. Một nông dân đầu óc đơn giản, Lucia nhận định. Tomas Sanjuro thì nhỏ hơn và bắt đầu hói. Trông hắn giống người bán giày dép hơn là kẻ khủng bố. Cả hai đều có vẻ dễ xỏ mũi.
Đêm đêm họ băng qua những vùng đồng bằng phía Bắc Avila, gió từ dãy Guadarrama thổi tới mát lạnh. Họ bỏ qua những cánh đồng lúa mì, cây ôliu, nho, ngô và bới khoai dưới đất, hái quả trên cây, tìm trứng và gà con trong các ổ – Đất nước Tây Ban Nha là một cái chợ khổng lồ. - Rubio Arzano nói.
– Và mua mọi thứ chẳng mất xu nào. Tomas Sanjuno cười.
Sơ Theresa không hay biết nhũng gì quanh mình. Ý nghĩ duy nhất trong bà là làm sao tới được tu viện ở Mendavia. Cây thánh giá ngày càng nặng, nhưng bà vẫn không để nó rời khỏi tay. Sắp rồì, bà nghĩ. Sắp đến rồi. Chúng ta đang trốn khỏi Gethsemane và kẻ thù của ta để đến một lâu đài mới màNgười đã chuẩn bị cho chúng ta.
Sơ Theresa không biết mình đã nói thành tiếng.
– Tôi ... không có gì đâu, - bà lẩm bẩm.
Lucia nhìn bọc vải mà sơ Theresa đang giữ.
– Chắc là nặng lắm. - Cô tỏ ý thông cảm. - Sơ không để tôi mang đỡ cho một lúc?
Sơ Theresa càng ôm nó chặt hơn vào người.
– Giêsu còn mang nặng hơn. Tôi mang cái này vì Người.
Một cái gì đó rất kỳ quặc trong giọng nói của bà.
– Sơ vẫn bình thường đấy chứ?
Tất nhiên.
Sơ Theresa không ngủ được:
Bà thấy choáng váng, rồi lên cơn sốt. Trí óc lại đang đánh lừa bà. Mình không được ốm, Mẹ Bentina sẽ quở trách mình. Nhưng Mẹ Bentina không có đó. Mọi thứ vẫn lẫn lộn. Và những người đàn ông này là ai? Mình không tin họ. Họ muốn gì ở mình nhỉ. . .
Rubio Arzano tìm cách bắtchuyện, cố làm bà tự nhiên.
– Ra thế giới bên ngoài chắc các sơ lạ lắm nhỉ. Sơ ở trong tu viện bao lâu rồi?
– Ba mươi năm. Sao hắn lại muốn biết?
– Ôi thật là dài. Sơ từ đâu tới đấy?
Bà cảm thấy thật đau đớn phải nói lại cái từ ấy:
– Eze.
Mặt anh ta sáng bừng.
– Eze? Một lần tôi đã đến đó nghỉ hè. Thật là một thị trấn đáng yêu. Tôi biết rõ nơi đó. Tôi nhớ ...
Tôi biết rõ nơi đó. Rõ thế nào? Hắn có biết Raoul không? Hay chính Raoul cử hắn tới đây? Và sự thực giáng xuống bà như một tia chớp. Bọn người lạ mặt này sẽ đưa bà về Eze, về với Raoul Givradot. Chúng bắt cóc bà. Chúa đang trừng phạt vì bà đã bỏ đứa con của Monique:
Bây giờ thì bà đã hiểu đứa bé bà nhìn thấy khi trước ở Villacastin là con của em gái bà.
– Nhưng không thể thế được, phải không? Việc đó đã hơn ba chục năm về trước, - Theresa lẩm bẩm. - Bọn chúng đang dối trá mình.
Rublo Arzano để ý những tiếng lẩm bẩm.
– Có chuyện gì vậy, sơ?
– Không - Sợ Theresa quay ngoắt đi.
Bà đi guốc vào bụng họ. Bà sẽ không để họ bắt. Raoul và đứa trẻ đó về. Bà phải tới tu viện ở Mendavia trao lại cái hình thập giá Vàng để Chúa sẽ tha thứ cho tội lỗi khủng khiếp mà bà đã phạm. Mình phải thông minh mới được.
Không thể để bọn chúng hiểu rằng mình biết thừa đều bí mật của chúng.
– Tôi vẫn khoẻ, - bà đáp Vượt qua cánh đồng khô cháy nắng, họ đến một làng nhỏ. Nơi đó, những người đàn- bà nông dân vận đồ đen đang giặt giũ dưới mái lều lợp rạ. Đám phụ nữ trải quần áo trên những tấm đá, rồi giũ sạch trong dòng nước tuôn chảy.
Thanh bình quá, Rubio nghĩ. Cảnh trí gợi đến công việc đồng áng mà anh đã bỏ lại, không bom đạn, không giết chóc. Có bao giờchúng ta còn được thấy lại hoà bình?
– Xin chào – Xin chào – Làm ơn cho chúng tôi hớp nước. Đi xa quả là khát.
– Đúng thế. Xin các vị cứ tự nhiên.
Nước mát làm họ tỉnh cả người.
Cảm ơn các bà, tạm biệt.
Tạm biệt!
Rubio không muốn cất bước. Tomas kéo anh ta lên trước, thì thầm trao đổi.
Chúng đang nói về ta đấy. Chúng tưởng mình không biết gì về âm mưu đó.
Sơ Theresa tiến gần đến để xem họ đang nói gì.
– ...Một khoản thưởng 500.000 pesetas cho cái đầu của chúng ta. Tất nhiên.
thằng Acoca sẽ trả cao hơn đối với Jaime, nhưng hắn không cần cái đầu. Hắn cần cái khác của anh ấy kia ...
Cả hai cùng phá lên cười.
Nghe lỏm được, sự khẳng định trong Therêsa càng lớn. ĐÂy là bọn giết người đang làm việc cho quỷ sa tăng, quỷ phái chúng đến để đem ta đày xuống địa ngục Nhưng Chúa mạnh hơn bọn chúng, Người sẽ không cho chúng bắt ta về nhà.
Raoul Givradot đang ở bên bà, nở một nụ cười mà bà hiểu rất rõ Ca sĩ!
Xin lỗi, ông nói gì?
Hôm qua tôi được nghe cô hát. Cô thật kỳ điệu. Xin phép được giúp cô Xin ông bán giúp cho ba thước vải muslin.
Xin sẵn sàng. Đường này ... Dì của tôi là chủ cửa hiệu này. Bà ấy cần người làm, và tôi nghĩ làmình có thể làm cho bà ấy một thời gian.
Anh tin chắc em có thể có bất cử người đàn ông nào mà em muốn. Theresa, nhưng anh hy vọng em sẽ chọn anh.
Anh ấy đẹp trai biết bao.
Anh chưa từng gặp một ai như em, em yêu.
Raoul cầm lấy tay cô và n cô đằm thắm.
Em sắp thành một nàng dâu xinh đẹp.
Nhưng bây giờ mình đã là nàng dâu của Chúa Kito. Mình không thể quay về với Raoul được Lucia theo sát sơ Theresa. Bà đang nói chuyện một mình, không tài nào nghe rõ được.
Bà ấy sẽ kiệt sức, Lucia nghĩ bụng. Chả mấy chốc ta sẽ đoạt được. cây thánh giá ấy.
Tới sẩm tối, họ nhìn thấy thị trấn Olmedo ở phía xa.
Rubio dừng lại:
– Ở đồ hẳn có bọn lính! Ta hãy theo dường đồi vòng qua thị trấn.
Họ vượt qua mấy cánh đồng, hướng tới vùng đồi trên Olmedo. Vừa leo tới đỉnh đồi, Tomas Sanjiuro bỗng đưa tay ra hiệu:
– Dừng lại, - anh ta thì thầm.
Rubio bước tới bên, hai người cùng đi ra ven đồi và nhìn xuống thung lũng phía dưới. Ở đó có một đám lính cắm trại.
– Mẹ kiếp! - Rubio thì thào. Phải tới một trung đội. Chắc chúng sẽ rút quân vào sáng mai, lúc đó ta sẽ đi tiếp.
Anh quay sang Lucia và Theresa, cố gắng không để lộ sự lo lắng.
– Các sơ chúng ta sẽ nghỉ đêm ở đây. Phải rất yên lặng. Dưới kia có lính.
Đó là điều tốt đẹp nhất mà Lucia được nghe. Tuyệt vời, cô nghĩ. Ta sẽ biến đi cùng cây thánh giá vào lúc nửa đêm. Họ sẽ không dám đuổi ta vì sợ bọn lính.
Đối với sơ Theresa, tin này có ý nghĩa khác. Bà đã nghe hai người đàn ông nói rằng đại tá Acoca đang lùng bắt họ. Bọn chúng gọi đại tá Acoca là kẻ thù.
Nhưng những người này mới là kẻ thù, cho nên đại tá Acoca sẽ là bạn ta. Cảm tạ Chúa đã đưa đại tá Acoca đến với con.
Rublo cao lớn nói với bà:
– Sơ có hiểu không? Chúng ta phải rất, rất,im lặng.
– Vâng, tôi hiểu.
Ta hiểu hơn cả ngươi tưởng Họ không hề biết rằng Chúa đã giúp bà nhìn thấu tim đen họ Tomas Sanjuro tỏ ra ân cần:
– Tôi hiểu tình hình này khó khăn cho hai sơ thế nào, nhưng chúng tôi đảm bảo đưa các sơ đến tu viện an toàn.
Tới Eze, hắn định nói thế. Ôi, hắn thật xảo quyệt. Hắn thốt ra những lời đường mật của quỷ sa tăng. Nhưng Chúa trong ta, và Người đang dẫn dắt ta.
Họ thu xếp chỗ ngủ cho hai sơ cạnh nhau.
Trời đêm trong vắt điểm những ánh sao nhấp nháy. Lucia khấp khởi nghĩ thầm:
Chỉ vài giờ nữa ta sẽ lên đường tới tự do. Ngay khi chúng ngủ say. Cô ngáp. Cô không nhận thấy mình đã mệt mỏi thế nào. Cuộc hành trình dài, gian khổ và sự căng thẳng đầu óc đã làm cả nhóm mệt lử. Mắt cô nặng trĩu. Mình sẽ chợp mắt một tí thôi, Lucia nghĩ.
Cô thiếp đi.
Sơ Theresa nằm gần Lucỉa, tỉnh như sáo. Bà đang chống lại những kẻ muốn đày đoạ linh hồn bà xuống địa .ngục bằng cách bắt giữ bà. Mình đang tỉnh táo.
Chúa đang thử thách mình, Người đày đoạ mình thế này để mình tìm được đường về với Người. Và những kẻ này đang cố sức ngăn cản mình ...
Bốn giờ sáng, sơ Theresa lặng lẽ ngồi đậy. Cách bà vài tấc Tomas Sanjuro đang say giấc. Người đen, cao lớn tên là Rubio thì đang gác ở bìa khoảng trống, quay lưng lại. Bà có thể nhìn rõ bóng anh ta đổ trên hàng cây.
Rất nhẹ nhàng, sơ Theresa trở dậy. Bà ngần ngừ, nghĩ đến cây thánh giá. Có nên mang theo không? Nhưng mình sẽ về ngay thôi mà. Chỉ cần tìm một nơi giấu an toàn cho tới khi quay lại. Bà nhìn xuống chỗ Lucia đang nằm. Đúng Bên sơ này nó sẽ được an toàn.
Bà lặng lẽ tới bên Lucia đang ngủ và nhẹ nhàng luồn cây thánh giá được bọc kỹ vào trong chăn. Lucia không hề hay biết. Sơ Theresa quay lưng và đi vào khu rừng, thoát khỏi tầm nhìn của Rubio Arzano, rồi thận trọng lần xuống đồi đi về hướng trại lính. Đồi dốc và trơn ướt sương đêm, nhưng Chúa đã chắp cánh để bà băng băng xuống đồi mà chẳng hề vấp ngã, bà lao đến với sự cứu vớt linh hồn.
Trong bóng đêm phía trước, một bóng người đột ngột hiện ra.
Một giọng nói vang lên:
Ai đó?
– Sơ Theresa.
Bà tiếnđến bên người lính gác mặc quân phục đang chĩa súng vào bà.
– Này bà già, bà ở đâu đến đây?
Bà nhìn anh ta vớicặp mắt bừng sáng.
– Chúa cử ta đến.
– Chúa à? Đêm hôm thế này sao?
– Phải, Người cử ta tới gặp đại tá Acoca.
– Về nới với Người rằng bà không phải gu của công đại tá Chào bà. Anh lính lắc lắc đầu.
– Ông không hiểu gì cả. Tôi là sơ Theresa từ tu viện Cistercian. Tôi đang bị Jaime Miro và đồng bọn bắt giữ.
Bà nhìn thấy sự kinh ngạc hiện trên mặt người lính. - Bà từ ... bà từ tu viện đó sao?
– Phải.
– Tu viện ở Avila? .
– Đúng. :
Theresa kiên nhẫn giải thích Có chuyện gì thế nhỉ? Anh ta không nhận thấy việc bà thoát được lũ ma quỷ đó quan trọng thế nào sao?
– Đại tá hiện giờ không có ở đây, thưa sơ. - Anh lính thận trọng nói. Câu nói như một gáo nước lạnh. Nhưng đại tá Sostelo phụ trách ở đây, tôi có thể đưa bà tới gặp ông ấy.
– Ông ấy có thể giúp tôi được không?
– Ồ, tôi đảm bảo là ông ấy giúp được. Xin bà đi theo tôi.
Chắc hẳn anh lính gác không dám tin vào vận may của mình. Đại tá Fal Sostelo đã cử nhiều toán lính bủa lưới khắp nước để tìm bắt bốn nữ tu nhưng không kết quả. Giờ bỗng dưng một trong bốn nữ tu đó lại dẫn thân đến trại, lại gặp đúng anh ta để đầu thú đại tá, sắp sướng rơn lên đây.
Hai người bước vào lều, nơi đại tá Fai Sostelo, người phó chỉ huy của mình đang cắm đầu vào bản đồ. Họ cùng ngẩng lên nhìn.
– Xin lỗi ngài đại tá. Đây là sơ Theresa ở tu viện dòng Cistercian.
Đại tá Sostelo nhìn người phụ nữ mà không tin vào mắt mình. Suốt ba ngày, tất cả mọi nỗ lực đều được sử dụng để tìm cho được Jạime Miro cùng các nữ tu sĩ, và bây giờ, trước ,mắt mình là một trong số đó. Đứng là có Chúa thật.
– Mời sơ ngồi.
Thời gian đâu mà ngồi, sơ Theresa nghĩ. Bà phải cho ông ta thấy được nó cấp bách thế nào.
– Chúng ta phải nhanh lên. Bọn chúng đang tìm cách bắt tôi về Eze.
– Ai dang bắt bà về Eze? - Viên đại tá bối rối.
– Bọn người của Jaime Miro.
– Thưa sơ, có một lúc nào tình cờ sơ biết bọn chúng ở đâu không - Đại tá đứng dậy.
– Tất nhiên. - Sơ Theresa nóng ruột nói.
Bà quay lại và chỉ lên phía trên núi.
– Chúng đang trốn các ông trên kia kìa.

***

Sau khi gặp Ellen Scott, Aian Tucker đi ngay Avila, lòng đầy phấn chấn.
Elien Scott không phải loại người có ý thích thất thường. Đằng sau chuyện này sẽ là cái gì Đó rất lý thú đấy, Aian Tucker nghĩ, và ta có linh tính rằng, nếu ngả Đúng quân bài ta sẽ được một món rất bở.. Ông trọ ở khách sạn Cuatro Postes, hỏi người tiếp Đón.
– Quanh Đây có tòa báo nào không?
– Ở dưới phố, thưa ông. Phía bên trái, sau hai tòa nhà kia.
– Cảm ơn cô – Không có gì.
Dọc theo phố chính, thị trấn đã tấp nập trở lại sau giờ nghỉ trưa. Tucker nghĩ đến cô gái bí ẩn mà ông có nhiệm vụ phải đưa về. Điều này chắc rất quan trọng.
Nhưng vì sao quan trọng? Bên tai ông văng vẳng tiếng Elien Scott:
Nếu cô ta còn sống, mang cô ấy về cho tôi, ông không được nói chuyện này với bất kỳ ai.
Vâng, thưa bà. Tôi sẽ nói gì với cô ấy Ông cứ nói là một người bạn của cha cô ấy muốn gặp. Cô ấy sẽ đến.
Tucker tìm được nhà báo. Ông tiến đến gần một trong hàng chục người đang ngồi sau dãy bàn bên trong, – Làm ơn cho tôi gặp ông tổng biên tập.
Người đàn ông chỉ vào một phòng.
– Trong Đó, thưa ông.
– Cảm ơn Tucker mở cửa phòng và nhìn vào trong. Một người trạc tuổi ba mươi ngồi sau bàn đang có vẻ bận rộn.
– Tôi giúp được gì ông? - Người đàn ông nhìn lên.
– Tôi đang đi tìm một Senorita.
– Chỗ tôi chưa có đủ sao, thưa Senol? - ông ta mỉm cười – Cô ta bị bỏ lại ở một nhà nông dân quanh Đây, khi còn bé xíu.
– Ồ, cô ấy bị bỏ hay sao? - Nụ cười nhạt đi.
– Đúng vậy.
– Và ông đang đi tìm cô ấy?
– Đúng là như thế.
– Việc Đó cách Đây bao lâu, thưa ông?
– Hai mươi tám năm.
– Trước thời tôi, có lẽ chẳng dễ dàng lắm Đâu.
– Ông có thể chỉ giùm người có khả năng giúp tôi không?
Ông tổng biên tập ngả người ra sau nghĩ ngợi.
– Đúng là tôi có thể giúp được. Ông thử đến tìm cha Berrendo xem.
Cha Berrendo trầm ngâm nghe người lạ mặt, một vạt áo linh mục trùm lên đôi chân gầy.
Khi Aian Tucker nói lý do tới Đây, cha Berrendo hỏi:
– Tại sao ông lại muốn tìm hiểu về chuyện này, Senor? Nó xảy ra lâu lắm rồi:
Ông muốn biết cụ thể điều gì?
Tucker do dự, thận trọng chọn từ:
– Tôi không được toàn quyền nói ra. Tôi chỉ có thể đảm bảo với cha rằng nó sẽ không có hại gì đối với người phụ nữ Đó. Nếu có thể, cha cho tôi biết địa chỉ nhà người nông dân mà cô ta bị bỏ lại.
Nhà người nông dân. Ký ức trong cha ngược về ngày mà hai vợ chồng Moras đến gặp cha sau khi đã mang đứa bé tới bệnh viện.
Tôi nghĩ là đứa bé sắp chết, thưa cha. Chúng tôi phải làm gì bây giờ.
Cha Berrendo gọi điện tới Don Marago, cảnh sát trưởng.
– Tôi nghĩ đứa bé đã bị một khách du lịch nào Đó đến Avila bỏ lại. Ông thử kiểm tra các khách sạn, các nhà trọ xem ai khi đến có mang theo một đứa bé mà lúc đi thì lại không.
Cảnh sát rà soát kỹ tất cả các thẻ đăng ký mà các khách sạn đều phải làm nhưng không tìm được gì.
– Con bé cứ như từ trên trời rơi xuống, - Don Marago nói.
Ông ta không hề biết rằng mình đã tới gần đến sự bí ẩn như thế nào.
Khi cha Berrendo mang đứa bé đến trại trẻ mồ côi, Mercedes Angeles hỏi:
– Thưa cha, nó có tên không?
– Tôi không biết.
– Thế không có cái chăn hay thứ gì khác đề tên nó à?
– Không.
Mercedes Angeles nhìn đứa bé trên tay linh mục.
– Vậy chúng ta sẽ phải đặt cho nó một cái tên, phải không thưa cha?
Bà vừa môi đọc xong một cuốn tiểu thuyết trữ tình và rất thích cái tên của một nhân vật nữ trong Đó.
– Megan, - bà nói, - chúng ta gọi nó là Megan.
Và mười bốn năm sau, cha Berrendo lại đem Megan tới tu viện dòng Cistrician.
Ngần ấy năm sau nữa, người đàn ông lạ mặt này lại đi tìm cô gái Đó. Cuộc đời luôn là một vòng tròn khép kín, Cha Berrendo nghĩ thầm. Theo một cách bí ẩn nào Đó mà nó đã xoay vòng đối với Megan. Không, không phải Megan. ĐÓ là cái tên mà trại mồ côi đã đặt cho con bé.
– Mời ông ngồi. - Cha Berrendo nói. Có nhiều điều để kể cho ông nghe.
Và cha bắt đầu câu chuyện.
Sau khi linh mục kể xong, tâm trí Aian Tucker rộn lên. Chắc chắn là phải có một lý do đích đáng mới khiến Elien Scott quan tâm tới. Đứa trẻ bị từ bỏ ở một nhà nông dân Tây Ban Nha hai mươi tám năm về trước mà bây giờ là một phụ nữ tên gọi Megan, theo như ông linh mục này.
Cứ nói là một người bạn của cha cô ấy muốn gặp.
Nếu ông nhớ Đúng thì Byron Scott cùng vợ và con gái đã bị chết trong một tai nạn máy bay Đâu Đó ở Tây Ban Nha nhiều năm về trước. Liệu có một mối quan hệ nào chăng? Aian Tucker thấy cái cảm giác kích thích đang lớn dần trong ông.
Thưa cha, tôi muốn được tới tu viện thăm cô ta. Điều này rất hệ trọng.
Linh mục lắc đầu.
– Ông tới quá muộn, vài ngày trước tu viện đã bị quân chính phủ tiến công.
Aian Tucker nhìn linh mục.
– Bị tiến công? Thế các nữ tu sĩ có làm sao không?
– Họ đã bị bắt và bị đem đi Madrid.
– Cảm ơn cha. - Aian Tucker đứng dậy Ông ta định sẽ đáp chuyến máy bay sớm nhất đi Madrid.
– Bốn trong số các nữ tu đã trốn thoát. Sơ Megan có trong số Đó. - Cha Berrendi tiếp tục.
Sự việc trở nên phức tạp.
– Thế bây giờ.cô ấy ở Đâu?
– Không một ai biết. Cảnh sát và quân đội đang lùng bắt cô ta và những tu sĩ cùng trốn.
– Tôi hiểu.
Trong những trường hợp bình thường, Aian Tucker đã gọi điện về cho Elien Scott để báo ràng vụ việc bế tắc Nhưng sự nhạy cảm của nghề thám tử đã mách bảo ông có cái gì Đó cần phải điều tra tiếp.
Ông gọi điện cho Elien Scott.
– Cũng khó khăn đôi chút, thưa bà Scott.
Ông ta kể lại cuộc nói chuyện với linh mục.
– Không một ai biết cô ta đang ở Đâu sao?
– Cô ta và những người khác đang trốn chạy, nhưng họ sẽ không thể trốn được lâu bởi đang bị cảnh sát và một nửa quân đội Tây Ban Nha truy tìm. Khi nào họ thò mặt ra, tôi sẽ đến ngay.
Im lặng.
– Việc này rất hệ trọng với tôi, ông Tucker.
– Rõ, thưa bà Scott.
Aian Tucker trở lại tòa báo và nói với người tổng biên tập:
– Nếu có thể được, ông cho phép tôi xem những số báo cũ của ta.
– Ông đang tìm một diều gì Đó đặc biệt?
– Vâng. Trước kia, tại Đây đã xảy ra một tai nạn máy bay.
– Bao giờ thưa ông?
– Hai mươi tám năm trước. Năm l948.
Mười lăm phút sau Aian Tuker đã có được số báo ông cần tìm. Một dòng tít lớn làm tim ông chực nhảy ra ngoài.
MÁY BAY RƠI LÀM CHẾT NGƯỜI LÃNH ĐẠO VÀ CẢ GIA ĐÌNH Ngày 1 tháng Mười năm l948, Byron Scott, Chủ tịch của Scott Industries, cùng vợ, Susan và con gái một tuổi, Patricia, bị chết cháy trong một tai nạn máy bay ...
Vớ bở rồi? Tucker cảm thấy tim mình đập dồn dập. Nếu điều Đó Đúng như mình nghĩ, thì mình sắp thành một người giàu có ... một người rất giàu có.

***

Nằm khỏa thân trên giường, cô cảm giác được cơ thể Benito Patas đang đè lên mình. Người cô rạo rực có cái gì không ổn. Mình đã giết Patas, cô nghĩ, hắn chết rồi cơ mà.
Lucia choàng dậy, thảng thất nhìn quanh. Đâu ra Benito? Cô đang ở trong rừng, và trong chiếc túi ngủ. Có cái gì Đó đè lên đùi. Lucia lôi ra, và Đó là cây thánh giá được bọc trong vải. Cô nhìn nó nghi hoặc. Chúa đã dành cho mình một phép mầu, cô nghĩ.
Lucia không thể hiểu làm sao cây thánh giá lại ở Đó, song cô cũng chẳng bận tâm, Cuối cùng thì cô cũng đã có nó trong tay. Tất cả những gì phải làm lúc này là nhanh chóng chuồn khởi nơi Đây.
Cô bò ra khỏi chăn và nhìn sang chỗ Theresa. Bà ta đã biến Đâu mất. Lucia quan sát trong bóng đêm, chỉ nhìn thấy Tomas Sanjuro mờ ảo ở bìa bãi trống, mặt quay nhìn hướng khác. Rubio ở Đâu. Không thành vấn đề. Đến lúc biến khỏi nơi Đây rồi.
Cô bắt đầu lần mò ra khỏi bãi trống, tránh hướng Sanjuro, lom khom để khỏi bị phát hiện.
Đúng lúc Đó, màn đêm đột nhiên bị xé toang.
Đại tá Fai Sostelo phải ra một quyết định. Mình đã nhận được mệnh lệnh từ chính ngài thủ tướng là phải hợp tác chặt chẽ với đại tá Ramon Acoca để giúp hắn tóm được Jaime Miro và bọn tu sĩ. Nhưng số phận đã phù hộ bằng cách đặt vào tay mình một trong những tu sĩ ấy Tại sao lại phải chia sẻ vận may này với Acoca khi tự mình có thể tóm được bọn khủng bố và hưởng vinh quang một mình? Mẹ thằng Acoca, Fai Sostelo nghĩ, cơ hội này là của ta. Biết Đâu OPUS MUNDO lại dùng mình thay Acoca. Vất mẹ nó đi những trò cờ quạt với chả nắm được tính toán của đối thủ. Phải, giờ là lúc phải dạy cho thằng khổng lồ sẹo mặt ấy một bài học.
Đại tá Sostelo ra những mệnh lệnh rõ ràng cho binh lính.
– Không bắt sống một đứa nào. Các anh đang đứng trước bọn khủng bố. Tiêu diệt hết.
– Thưa đại tá, - thiếu tá Porte ấp úng, - trong Đó còn có cả các tu sĩ, có nên ...
– Để bọn khủng bố nấp sau bọn tu sĩ à? Không, chúng ta sẽ không để tuột cơ hội này.
Sostelo chọn mười hai người cho cuộc tấn công và ra lệnh trang bị kỹ càng.
Trong đêm, chúng lặng lẽ trèo lên sườn núi dốc. Trăng đã ẩn sau những đám mây, giáp mặt không nhìn rõ mặt. Tuyệt. Bọn chúng không thể thấy được ta đang đến.
Khi tất cả đã sẵn sàng, Sostelo hét vang hết cỡ giọng:
– Bỏ vũ khí xuống, các anh đã bị bao vây! Và chưa dứt câu, hắn đã xuống lệnh. - Bắn! Bắn liên tục!
Mười hai khẩu súng đồng loạt khạc đạn.
Tomas Sanjuro không kịp hiểu điều gì xảy ra. Một loạt đạn găm vào ngực và anh chết trước khi đổ xuống mặt đất. Rubio Arzano đang ở phía bên kia của bãi trống lúc súng bắt đầu nổ. Thấy Sanjuro gục ngã anh giương súng định bắn trả nhưng rồi lại kịp dừng tay. Khoảng trống tối như mực. Nếu bắn trả, khác nào lạy ông tôi ở bụi này.
Anh rất ngạc nhiên khi thấy Lucia đang lom khom cách mình vài bước chân.
– Sơ Theresa Đâu? - Anh thì thào.
– Bà ấy ... bà ấy đi rồi.
– Thấp xuống, - Rubio bảo.
Anh lôi tay cô và hai người chạy ngoằn ngoèo về phía khu rừng, ra khỏi tầm đạn. Đạn rít vèo vèo xung quanh nhưng trong chốc lát cả hai đã vào được rừng cây. Họ vẫn chạy. Rồi họ nghe tiếng hò hét xa dần. Đuổi bắt được ai trong khu rừng tối đen như mực thế này?
Rubio dừng lại cho Lucia thở.
– Ta đã mất hai người, vẫn phải đi tiếp thôi. Anh nghe tiếng Lụcia đang thở dốc. - Cô có cần nghỉ một chút không?
– Không, - cô đáp. Mặc dầu đã kiệt sức nhưng cô không hề có ý định để bị tóm, nhất là vào lúc cô đã có cây thánh giá trong tay.
– Tôi khỏe. Ta hãy đi khỏi Đây ngay.
Đại tá Fai Sostelo đang đứng trước thảm họa. Một tên khủng bố bị giết, nhưng có Chúa mới biết bao nhiêu tên đã thoát. Hắn không tóm được Jaime Miro hoặc một tên đồng bọn dù là tép riu nào, mà chỉ mỗi bà sơ. Sostelo biết mình phải báo cáo đại tá Acoca về sự việc đã xảy ra, nhưng hắn không hề mong đợi điều Đó.
Cú điện thứ hai của Alan Tucker gọi về khiến Ellen Scott thấy tình hình đáng ngại hơn nhiều.
– Tôi đã tình cờ thu thập được một số tin tức khá thú vị, thưa bà Scott. - Ông ta thận trọng nói.
– Tin gì Đó?
– Tôi đã đọc kỹ một số báo cũ ở Đây, hy vọng có thêm được thông tin về cô gái.
– Sao nữa? - Bà dốc hết nghị lực để Đón nhận cái mà bà biết nó sẽ tới.
– Hình như đứa bé bị bỏ rơi vào khoảng thời gian vụ tai nạn máy bay. - Tucker vẫn giữ giọng điềm đạm.
Im lặng. Rồi ông ta tiếp tục.
– Vụ tai nạn đã làm thiệt mạng người anh chồng của bà cùng vợ và con họ, cháu Patricia.
Tống tiền Đây. Không thể có sự giải thích nào khác. Vậy là ông ta đã tìm ra.
– Phải đấy, - bà điềm đạm nói. - Lẽ ra tôi phải nói trước với ông. Tôi sẽ giải thích tất cả khi ông trở về. Có tin gì mới về con bé không?
– Chưa, nhưng cô ta khó mà trốn lâu được. Cả nước Tây Ban Nha đang cùng tìm kiếm cô ấy.
– Có gì mới nhớ báo tôi ngay. Bà dập nhanh máy.
Alan Tucker lặng lẽ nhìn ống nói câm lặng trong tay. Quả là một người đàn bà lạnh lùng, ông cảm phục nghĩ. Không biết bà ta sẽ cảm thấy ra sao khi có một bạn tình?
Ta đã sai lầm khi phái hắn đi, Elien Scott nghĩ. Phải làm gì để hãm hắn lại.
Rồi sẽ làm gì đối với cô gái?
Một tu sĩ. Chừng nào gặp nó hẵng hay. Tiếng người thư ký vang trong máy điện thoại nội bộ.
– Khách đang đợi bà ở văn phòng, thưa bà Scott.
– Tôi đến đây Lucia và Rubio tiếp tục băng rừng, chốc chốc lại vấp ngã, mặc cho gai góc cản chân, rắn rết đe dọa, thêm mỗi bước là thêm mỗi xa kẻ thù.
Cuối cùng, Rubio nói:
– Dừng đây được rồi. Chúng không đuổi nữa Đâu.
Họ đang ở trên núi cao, giữa rừng rậm.
Lucia ngả lưng xuống đất, cố lấy lại hơi. Trong óc bỗng hiện lên cảnh tượng khủng khiếp vừa được chứng kiến. Tomas gục ngã không một lời trối trăng. Cái bọn khốn ấy định giết hết tụi mình Đây, Lucia nghĩ:
Lý do duy nhất giải thích cho việc cô còn sống sót là sự có mặt của người đàn ông ngồi bên cô.
Cô nhìn Rubio khi anh đứng dậy đi xem xét xung quanh.
– Ta có thể nghỉ hết đêm ở Đây thưa sơ.
– Phải đấy. - Cô nóng lòng muốn đi, nhưng lại biết mình cũng cần nghỉ ngơi.
Như đọc được ý nghĩ cô, Rubio nói:
– Chúng ta sẽ đi tiếp vào lúc bình minh.
Lucia thấy cồn cào trong bụng. Thậm chí mới nghĩ vậy thôi, Rubio đã lên tiếng:
– Chắc sơ phải Đói lắm. Tôi sẽ đi kiếm chút gì về ăn. Sơ có yên tâm ở Đây một mình không? .
– Vâng, sẽ tốt thôi.
Người đàn ông to lớn khom người ngồi xuống bên cô.
– Xin sơ đừng quá lo sợ. Tôi hiểu. Đối với sơ, sẽ khó khăn biết bao khi trở lại thế giới này sau bao năm giam mình trong tu viện. Mọi thứ chắc đều hết sức xa lạ.
Lucia nhìn anh ta, nói với giọng lãnh đạm:
– Tôi sẽ cố làm quen với nó.
– Sơ thật dũng cảm, thưa sơ. - Anh đứng dậy. - Tôi quay về ngay thôi. .
Cô nhìn theo Rubio biến mất trong rừng cây. Đã tới lúc phải có một quyết định, và cô có hai lựa chọn. Có thể trốn ngay lúc này, tới một thị trấn gần nhất, bán cây thánh giá để có hộ chiếu và tiền sang Thụy Sĩ. Hoặc là ở lại với người đàn ông này cho tới khi tránh hẳn được bọn lính. Như thế an toàn hơn, Lucia quyết định.
Cô nghe tiếng động trong rừng và quay lại. Đó là Rubio, miệng tươi cười.
Chiếc mũ bê rê đầy cà chua, nho và táo.
Anh ngồi xuống bên cô.
– Bữa sáng Đây. Một con gà béo thì dễ ợt, nhưng nếu nhóm lửa để nướng thì sẽ lộ mất. Ngay sườn núi này có một trang trại.
Lucia nhìn chằm chằm những thứ trong mũ.
– Nhiều đấy nhỉ. Tôi đang Đói mềm Đây.
– Ăn thử xem. - Anh đưa cô một quả táo.
Ăn xong, Rubio thao thao trong khi Lucia mê mải với những tính toán của mình, chẳng để ý gì.
– Mười năm. Sơ nói là đã ở trong tu viện mười năm?
– Sao cơ? - Lucia giật mình.
– Sơ đã ở tu viện mười năm rồi?
– Ổ, đúng thế.
– Vậy thì sơ sẽ chẳng biết được những gì đã xảy ra suốt thời gian Đó. - Anh lắc lắc đầu.
– Dạ .... không.
– Mười năm qua thế giới đã thay đổi kinh khủng sơ ạ.
– Thật thế ư?
– Franco đã chết rồi. - Rubio nói hào hứng.
– Chết thế nào được?
– Ồ, Đúng thế đấy. Chết hồi năm ngoái.
Và chỉ định Juan Carlos làm người kế tục mình Lucia nghĩ bụng.
– Sơ có thể rất khó tin, nhưng lần đầu tiên đã có một người bước lên mặt trăng. Sự thực Đúng thế.
– Thật á? - Đúng ra là hai cơ. Tên của họ là gì nhỉ? NeilArmstrong và Buzzsomething.
– Ồ phải. Những người Bắc Mỹ. Và còn có một chiếc máy bay hành khách bay nhanh hơn cả tiếng động.
– Không thể tin được. - Mình muốn nhảy ngay lên chiếc Concorde Đó.
Rubio thì như đứa trẻ, sung sướng được đưa Lucia tới những sự kiện của thế giới.
– Ở Bồ Đào Nha đã nổ ra một cuộc cách mạng và ở Mỹ, tổng thống Nixon đã dính líu vào một vụ tai tiếng lớn và phải từ chức.
Rubio thật dễ mến, Lucia nghĩ.
Anh lấy ra gói thuốc lá Ducados, loại thuốc đen, hút khá nặng của Tây Ban Nha.
– Hy vọng tôi hút thuốc sẽ không làm cô khó chịu.
– Không sao, - Lucia nói, - cứ tự nhiên.
Cô nhìn anh châm thuốc, và khi khói thuốc bay vào mũi, cô thấy thèm quá.
– Tôi thử một điếu có được không?
– Cô muốn thử một điếu thuốc lá? Thật không?
– Chỉ để biết nó ra làm sao thôi mà, Lucia làm vẻ ngượng ngùng.
– Ồ, được chứ.
Anh chìa gói thuốc ra. Cô rút một điếu đặt lên miệng, và anh châm lửa.
Lucia rít sâu một hơi. Khi khói thuốc tràn đầy buồng phổi cô cảm thấy tuyệt vời.
Rubio nhìn cô, bối rối.
– Té ra là mùi vị thuốc lá như vậy. - Cô ho.
– Sơ có thích không?
– Không hẳn, nhưng ...
Lucia hút tiếp một hơi dài nữa. Trời, cô nhớ nó biết bao. Nhưng cô hiểu mình phải cẩn thận. Không thể để anh nghi ngờ. Vì thế, cô dập điếu thuốc một cách vụng về giữa hai ngón tay. Cô mới chỉ ở tu viện ít tháng, song dầu sao Rubio cũng Đúng. Trở lại thế giới bên ngoài thật kỳ lạ. Cô tự hỏi không biết Megan, Gracielia đang làm gì. Điều gì đã đến với sơ Theresa? Liệu bà ta có bị bọn lính bắt không?
Mặt Lucia bắt đầu cay cay. Một đêm dài đầy căng thẳng.
– Tôi muốn chợp mắt một lúc.
– Đừng lo. Tôi sẽ canh cho sơ.
– Cảm ơn ông. - Cô nói với nụ cười trên môi. Chỉ một lát sau cô đã ngủ.
Rubio Arzano nhìn cô và nghĩ:
Mình chưa từng gặp một phụ nữ như thế này. Cô ta cao cả, dám hiến dâng đời mình cho Chúa, nhưng dẫu vậy từ cô ta cũng toát ra một vẻ trần tục. Đêm nay cô đã hành động một cách dũng cảm như bất cứ người đàn ông dũng cảm nào.
Cô là một người phụ nữ rất đặc biệt, Rubio Arzano nghĩ thầm khi ngắm Lucia ngủ. Cô gái bé nhỏ của Giêsu.
Cát Bụi Thời Gian
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương Kết