Chương 26
Tác giả: Sidney Sheldon
Ghi chép buổi gặp Catherine Douglas.
Catherine: Ông có tin vào linh tính không, Alan?
Alan: Điều đó chưa được chấp nhận về mặt khoa học, nhưng thực tế, tôi tin. Cô có bao giờ có linh cảm điều gì không?
Catherine: Có. Tôi có cảm giác có điều dữ sẽ xảy ra cho tôi.
Alan: Đó có phải là một phần giấc mơ trước của cô không?
Catherine: Không. Tôi nói với ông là ông Denmiris có cử một số người từ Anthens…
Alan: Có.
Catherine: Ông ấy yêu cầu tôi quan tâm tới họ, vì vậy tôi đã thấy nhiều điều về họ.
Alan: Cô có thấy bị họ đe doạ không?
Catherine: Không. Chính xác không. Rất khó giải thích. Họ không làm gì cả, và tôi cứ tin sẽ có điều gì đó xảy ra. Một cái gì độc ác. Điều đó có gợi ý gì cho ông không?
Alan: Hãy nói cho tôi về những người đàn ông ấy.
Catherine: Một người Pháp, Yves Renard. Anh này cứ đòi tôi cho đi bảo tàng, nhưng khi đến đó, tôi thấy anh không chú ý gì cả. Anh ấy đòi tôi đưa đi Stonchenge thứ bảy này. Còn Jelly Haley. Anh ta là người Mỹ. Anh ta tỏ ra khá vui vẻ, nhưng có cái gì bối rối ở anh này. Rồi đến Dino Mattusi. Anh ta được gọi là người điều hành trong công ty của ông Denmiris, nhưng anh ta hỏi một số câu mà anh ấy cũng đã biết câu trả lời rồi. Ông ấy mời tôi đi chơi bằng ô tô. Tôi muốn kéo cả Wim đi… và một điều nữa…
Alan: Vâng!
Catherine: Wim vẫn hành động kỳ lạ như vậy.
Alan: Theo kiểu gì?
Catherine: Buổi sáng tôi đến phòng làm việc, Wim luôn mong đợi tôi. Trước đây không như thế. Và khi anh ta gặp tôi, cứ như là anh ta tức giận vì tôi có mặt ở đó. Những chi tiết ấy chẳng có ý nghĩa gì, phải không?
Alan: Mọi việc đều có ý nghĩa khi ta có chìa khoá mở ý nghĩa đó, Catherine ạ. Thế cô có còn mơ nữa không?
Catherine: Tôi có một giấc mơ về Constantin Denmiris. Nhưng rất lờ mờ.
Alan: Hãy nói cho tôi cô còn nhớ gì về giấc mơ đó không?
C. Tôi hỏi ông ta vì sao? Ông ta tốt với tôi thế, vì sao ông ta cho tôi làm việc ở đây và một chỗ để sống. Và vì sao ông cho tôi cái ghim bằng vàng.
Alan: Và ông ta nói gì?
Catherine: Tôi không nhớ. Tôi tỉnh dậy la hét.
***
Bác sĩ Hamilton nghiên cứu bản ghi chép này rất cẩn thận, tìm ra các nét ngờ vực không có nguồn gốc, mong lần tìm đầu mối để giải thích điều gì làm Catherine bối rối.
Ông Hamilton khẳng định có lý do rằng những hiểu biết của ông có liên quan đến việc những người lạ từ Anthens đến, và Anthens chính là sân khấu của quá khứ đầy bí ẩn của nàng. Về phần Wim thì Alan còn chưa hiểu hết. Có phải là Catherine đã tưởng tượng ra những điều đó? hay Wim đã có sẵn bản năng hiếm có ấy? Ta phải đến gặp Wim trong mấy tuần tới, Alan nghĩ. Có lẽ ta sẽ tìm cách để hẹn anh ta.
Alan ngồi đó, nghĩ về Catherine. Tuy nhiên đối với ông, như là một luật lệ, không bao giờ ông dan díu tình cảm với bệnh nhân của mình. Catherine là một người đặc biệt. Nàng đẹp và đã bị tổn thương và… Ta đang làm gì? Ta không thể nghĩ kiểu đó được. Ta sẽ tập trung vào một điểm gì đó. Nhưng rồi suy nghĩ của ông cứ luẩn quẩn về nàng.
Catherine không thể không nghĩ về Hamilton. Đừng như một con điên, Catherine tự bảo mình. Ông ta đã là người có vợ. Các bệnh nhân đều cảm thấy như vậy về người thầy phân tích tâm lý cho họ. Nhưng chẳng thể giúp gì được, Catherine tự nói với mình. Có thể ta sẽ gặp được một người thầy tâm lý cho việc phân tích tâm lý trong ta.
Nàng lại đến gặp Alan lần nữa trong hai ngày. Có lẽ ta phải bỏ những lần hẹn gặp ông, Catherine nghĩ vậy, trước khi ta đi quá sâu. Đã muộn rồi.
Buổi sáng, nàng có cuộc hẹn gặp Alan. Catherine ăn mặc rất cẩn thận và đến hiệu làm đẩu. Chừng nào mà ta không gặp ông nữa sau lần gặp hôm nay, Catherine lý giải, thì sẽ chẳng có gì là hại nếu ta trông đẹp ra hơn.
Lúc nàng đi vào văn phòng ông, quyết định của nàng cứ mông lung: vì sao ông ta lại có vẻ hấp dẫn như vậy? Vì sao ta không được gặp ông trước khi chưa lấy chồng? tại sao ông ta không quen ta khi ta là người con gái bình thường và là người khỏe mạnh? Nhưng mặt khác, nếu ta khỏe mạnh, là người bình thường, thì ngay từ đầu ta cũng chẳng đến với ông làm gì, có phải không?
- Tôi xin ông thứ lỗi?
Catherine nhận thấy rằng nàng đã nói rất to. Bây giờ có phải lúc nói với ông rằng đây là lần gặp cuối cùng?
Nàng thở một cái thật sâu.
- Alan… - và rồi quyết định đó của nàng lại tan biến đi. Nàng nhìn lên bức hình trên bàn nước. - Ông đã xây dựng gia đình được bao lâu rồi?
- Cưới vợ à? - ông theo dõi cái nhìn của Catherine.
- Ồ! Đó là em gái tôi và thằng con trai của nó.
Catherine thấy trong nàng có cái gì vui mừng thầm kín.
- Ồ hay quá nhỉ! Tôi cho là, cô ấy… cô ấy trông tuyệt lắm.
- Cô không sao đấy chứ, Catherine?
Kirk Reynolds cũng đã hỏi nàng như vậy. Tôi không phải lúc nào cũng không sao, Catherine nghĩ, nhưng tôi bây giờ không sao cả. Tôi vẫn khỏe, - Catherine nói. - ông chưa có gia đình à? Ông có đi ăn tối với tôi không? Liệu ông có đưa tôi lên giường không? Liệu ông có lấy tôi không? Nếu nàng nói lên một trong các câu đó, chắc là ông sẽ nghĩ ta bị rồ. Có thể ta bị rồ thật.
Ông đang ngắm nhìn nàng, hơi cau mày.
- Catherine, tôi e rằng chúng ta sẽ không thể tiếp tục những cuộc gặp thế này mãi. Hôm nay sẽ là ngày cuối cùng.
Tim của Catherine như muốn tan nát.
- Vì sao? Tôi có làm điều gì…
- Không, không… không phải là cô. Trong mối quan hệ chuyên môn như thế nào, không tốt cho một bác sĩ bị xâm nhập về tình cảm với bệnh nhân.
Bây giờ thì nàng lại nhìn ông chăm chú, đôi mắt nàng sáng lên khác thường.
- Ông đang nói rằng ông bị dan díu về tình cảm với tôi.
- Vâng. Và vì vậy tôi e rằng…
- Ông hoàn toàn đúng, - Catherine nói rất sung sướng. - Chúng ta hãy nói chuyện đó tối nay khi đi ăn tối.
Họ ăn tối tại một nhà hàng Ý ở giữa trung tâm Soho.
Các món ăn ngon hay không ngon, không có gì khác nhau cả Họ hoàn toàn bị cuốn hút lẫn nhau.
- Đó là điều không hay, - Catherine nói. - Ông biết mọi chuyện về tôi. Bây giờ nói cho tôi nghe về ông đi. Ông chưa bao giờ lấy vợ à?
- Không. Tôi đã lấy vợ!
- Thế sau sao nữa?
- Đó là trong chiến tranh. Chúng tôi sống cùng nhau trong một căn hộ nhỏ. Đó là những ngày ở Blitz. Khi đó tôi đang làm việc ở bệnh viện và khi về nhà một buổi tối…
Catherine nghe thấy được sự đau khổ trong giọng nói của ông.
- Ngôi nhà bay đi. Chẳng còn lại gì hết.
Nàng đặt bàn tay nàng lên tay ông.
- Tôi xin lỗi.
- Phải mất một thời gian dài tôi mới qua được những đau khổ đó. Tôi chẳng gặp ai mà tôi muốn lấy cả. - Và đôi mắt ông như muốn nói, đến cả bây giờ.
Họ ngồi đó tới bốn giờ đồng hồ, nói với nhau về mọi chuyện: rạp hát, y học, tình hình thế giới, nhưng những câu chuyện thực thì lại không nói. Như có một luồng điện trong con người họ. Cả hai đều cảm nhận thấy điều đó. Giữa họ, có một sự căng thẳng về tình dục như muốn tràn ra.
Cuối cùng, Alan trở về đề tài cũ.
- Catherine này, điều tôi nói sáng nay về mối quan hệ bác sĩ bệnh nhân…
- Hãy nói điều đó với tôi khi nào về nhà ông.
Họ cùng cởi quần áo, nhanh nhẹn và đều mong muốn, và khi Catherine đã cởi hết quần áo, nàng nghĩ lúc nàng cùng Kirk Reynolds, nàng cảm thấy thế nào và bây giờ có gì khác. Cái khác là yêu, Catherine nghĩ. Ta mê con người này.
Nàng nằm trên giường đợi ông và khi ông đến với nàng và vòng tay ôm nàng, mọi sự lo lắng, mọi sự sợ hãi là không bao giờ có thể có quan hệ được với đàn ông ở nàng tan biến đi. Họ đụng chạm mạnh vào thân thể của nhau, khám phá nhau, lúc đầu còn nhẹ nhàng rồi đến thô bạo, đến khi nhu cầu của họ trở nên man rợ và không còn hy vọng gì hơn, họ dính vào nhau, và Catherine kêu lên với tất cả hạnh phúc tràn đầy.
- Em khỏi hoàn toàn rồi, nàng nghĩ. Cám ơn anh!
Họ nằm đó, nằm đó mãi, và Catherine ôm Alan thật chặt trong cánh tay nàng, không muốn cho ông đi.
Khi họ bắt đầu nói được thành lời, nàng nói với giọng xúc động.
- Anh chắc chắn biết điều trị bệnh nhân như thế nào bác sĩ ạ.