Chương 32
Tác giả: Sidney Sheldon
Bà Kate Blackwell cảm thấy mệt mỏi. Cuộc họp đã kéo dài quá lâu. Bà đưa mắt nhìn quanh bàn họp, nhìn ba người đàn ông và ba người đàn bà trong lãnh đạo công ty. Tất cả đều tươi trẻ, tràn đầy sức sống. Không, không phải phiên họp đã kéo dài quá lâu, mà bà cảm thấy chính bà đã ngồi quá lâu. Ta đã tám mươi hai tuổi rồi, bà thầm nghĩ. Ta đã già rồi. Ý nghĩ này khiến bà cảm thấy phiền muộn, không phải vì bà sợ chết, mà vì bà cảm thấy bà chưa sẵn sàng để nhắm mắt. Bà không muốn chết chừng nào công ty Kruger-Brent chưa có một người thuộc gia đình Blackwell đứng ra điều hành nó. Sau khi chịu nỗi thất vọng với Eve, bà Kate cố gắng xây dựng các dự tính tương lai cho Alexandra.
Chính Alexandra đã nói với bà “Bà biết rằng cháu sẵn lòng làm bất cứ điều gì cho bà, bà nội ạ, duy có điều là cháu không thích sau này phải dính líu đến công ty, Goerge sẽ là một nhân viên điều khiển xuất sắc…”
“Bà có đồng ý không, bà Kate?” Brad Rogers thình lình đặt câu hỏi.
Câu hỏi ấy khiến bà Kate tỉnh khỏi giấc mơ. Bà nhìn Bard như để nhận lỗi. “Tôi xin lỗi, câu hỏi gì vậy?”
“Chúng ta đang thảo luận về việc sát nhập công ty Delco.” Giọng Brad Rogers đầy vẻ kiên nhẫn. Bard lo lắng về bà Kate Blackwell. Trong những tháng gần đây, bà có thói hay đãng trí, mơ màng giữa các phiên họp của công ty, thế nhưng ngay khi Brad bắt đầu lo lắng rằng bà đã già rồi và sẽ phải rút lui khỏi ban lãnh đạo thì đột nhiên bà đưa ra một quyết định sáng suốt khiến cho mọi người ngạc nhiên vì sao họ đã không nghĩ ra được ý kiến ấy. Bà thật là một con người kì lạ. Ông nghĩ đến câu chuyện tình ngắn ngủi xa xưa, rồi một lần nữa ông tự hỏi vì sao nó chấm dứt đột ngột như vậy.
Bây giờ là lần khám bệnh thứ hai của George Mellis tại văn phòng bác sĩ Templeton. “Trong quá khứ anh có nhiều hành động hung bạo không, George?”
George Mellis lắc đầu. “Không, tôi rất ghét bạo lực.”
Ghi nhớ câu nói ấy nhé, đồ chó đẻ, Peter Templeton nhủ thầm. Nhân viên điều tra các vụ giết người sẽ hỏi mày về chuyện ấy.
“Anh nói cha mẹ anh không bao giờ trừng phạt anh về thể xác cả, phải không?”
“Đúng vậy.”
“Vậy anh có thể nói rằng anh là một đứa con biết vâng lời không?”
Cẩn thận đấy nhé. Đây là cái bẫy. “Vào hạng trung bình thôi. Tôi nghĩ như vậy.”
“Đứa trẻ trung bình thỉnh thoảng cũng bị phạt vì vi phạm quy phạm của người lớn.”
Mellis nở một nụ cười ngụ ý không tán thành. “Tôi cho rằng tôi đã không có vi phạm nào cả.”
Hắn nói dối. Peter nghĩ thầm. Vấn đề là vì sao? Hắn đang muốn che giấu cái gì? Anh nhớ lại cuộc nói chuyện với Harley sau khi khám bệnh cho Mellis lần thứ nhất.
“Hắn bảo hắn đã đánh cô chị vợ, John ạ và…”
“Đánh cô ấy à?” Giọng Harley đầy vẻ bực tức. “Hắn chặt người ta như một tên đồ tể vậy, Peter ạ. Hắn đánh vỡ xương gò má cô ấy, làm gãy mũi và ba cái xương sườn, rồi đốt cháy mông và bàn chân cô ta bằng thuốc lá đang cháy dở.”
Peter thấy cảm giác kinh tởm như một làn sóng tràn khắp người, “Hắn không nhắc chuyện ấy với tôi.”
“Tôi cũng đoán rằng hắn không nói,” Harley nói. “Tôi bảo với hắn rằng nếu hắn không đến với anh, tôi sẽ báo cáo với cảnh sát.”
Peter nhớ lại lời của Mellis. “Tôi cảm thấy thẹn quá. Vì vậy tôi đòi phải đến gặp ông”. Thì ra, hắn nói dối ngay cả chuyện ấy nữa.
“Mellis nói với tôi rằng vợ hắn mắc bệnh hay chán nản, buồn bực và có ý định tự tử.”
“Phải, điều ấy thì tôi bảo đảm là có. Alexandra đến gặp tôi cách đây mấy ngày. Tôi cho uống Wellbutrin. Tôi rất lo lắng về cô ấy. Cảm tưởng anh đối với George Mellis thế nào?”
Peter nói chậm rãi. “Tôi chưa biết. Tôi có cảm giác rằng hắn là một kẻ nguy hiểm.”
Bác sĩ Keith Webster không thể nào gạt hình ảnh Eve Backwell ra khỏi đầu óc được. Nàng giống như một vị nữ thần xinh đẹp, không có thực, không sờ mó được. Nàng cởi mở, linh hoạt, hấp dẫn trong khi ông buồn tẻ, nhếch nhác. Keith Webster chưa bao giờ lấy vợ, bởi vì ông không bao giờ thấy một người đàn bà nào không xứng đáng để làm vợ ông. Ngoài công việc làm ra, ông không bao giờ tự đánh giá quá cao. Ông lớn lên dưới sự chăm sóc của một bà mẹ độc đoán, hung dữ, và một người cha yếu ớt, dễ bị bắt nạt. Lòng ham muốn tình dục của Webster ở mức độ rất thấp, và nếu ông có chút ít ham muốn nào thì nó cũng được làm cho trong sạch trong công việc làm của ông. Nhưng bây giờ đây, ông bắt đầu mơ tưởng đến Eve Blackwell, và khi nhớ đến những giấc mơ vào buổi sáng thì ông cảm thấy bối rối. Nàng đã lành hẳn rồi, nên ông không còn có lí do nào đến gặp nàng nữa, thế nhưng ông biết thế nào ông cũng phải gặp nàng.
Ông gọi điện thoại đến căn hộ của Eve. “Eve? Đây là Keith Webster. Tôi mong rằng tôi không quấy rầy cô. Tôi… tôi vừa nghĩ đến cô hôm trước đây, và không… không biết bây giờ cô như thế nào”.
“Tôi vẫn khoẻ, cảm ơn ông. Thế còn ông thì sao?” Trong giọng nói của nàng có vẻ như trêu ghẹo.
“Cũng… khá” ông nói. Một phút im lặng kế tiếp theo đó. Webster cố lấy can đảm. “Tôi e có lẽ cô quá bận rộn không thể đến ăn cơm trưa với tôi được”.
Eve mỉm cười với chính mình. Anh chàng nhút nhát một cách thật là dễ thương. Chuyện này sẽ vui lắm đây. “Tôi muốn lắm chứ”.
“Thật thế hả?” Nàng có thể nhận thấy vẻ ngạc nhiên qua giọng nói của Webster. “Khi nào?”
“Ngày mai nhé?”
“Nhớ hẹn đấy”. Ông nói thật nhanh, sợ rằng nàng có thể thay đổi ý kiến.
Eve rất vui trong bữa ăn trưa hôm ấy. Bác sĩ Webster hành động như một cậu học trò vừa mới được yêu. Ông đánh rơi khăn ăn, làm vung vãi rượu ra bàn, và làm đổ một bình hoa. Nhìn ông ta, Eve cảm thấy vui vui, và nghĩ thầm. “Không ai có thể tưởng tượng được rằng đây là một nhà phẫu thuật hết sức tài giỏi”.
Khi bữa cơm trưa vừa xong, Webster bẽn lẽn hỏi, “Không biết… chúng ta có thể gặp nhau lần nữa vào một hôm nào đó không?”
Nàng nhìn thẳng vào mặt ông và nói, “Có lẽ không nên. Keith ạ. Tôi sợ rằng tôi phải lòng anh mất thôi.”
Mặt Webster đỏ bừng. Ông không biết nói làm sao nữa.
Eve vỗ nhẹ lên tay ông nói “Tôi sẽ không quên anh”. Ông bác sĩ lại làm đổ bình hoa một lần nữa.
John Harley đang ăn cơm trưa tại quán ăn trong bệnh viện thì Webster đến gặp ông. Webster nói. “John này, tôi hứa với anh rằng tôi sẽ giữ bí mật, nhưng tôi cảm thấy dễ chịu hơn nếu anh nói cho tôi biết sự thật và những gì đã xảy ra với cô Eve Blackwell.”
Harley do dự một lúc, rồi nhún vai nói, “Thôi được. Chính thằng em rể của cô ta, George Mellis, đã làm chuyện ấy.”
Bây giờ, Webster cảm thấy mình đang được chia sẻ một phần thế giới bí mật của Eve.
George Mellis tỏ vẻ sốt ruột. “Tiền bạc ở đó rồi, bản chúc thư đã được sửa đổi. Vậy thì chúng ta còn chờ đợi gì nữa?”
Eve nằm trên đi văng, hai chân dài gấp lại, nhìn theo Mellis trong khi y đi qua đi lại. “Anh muốn giải quyết xong chuyện này cho rồi, Eve ạ”
Hắn mất can đảm rồi, Eve thầm nghĩ. Hắn giống như một con rắn độc đang cuộn mình lại. Rất nguy hiểm. Nàng đã phạm một sai lầm với hắn bằng cách thúc hắn đi quá xa, và đã suýt mất mạng vì chuyện ấy. Nàng sẽ không để phạm sai lầm nữa.
“Tôi đồng ý” nàng nói chậm rãi. “Chắc cũng đã đến lúc rồi.”
Y đang bước vội dùng phắt lại. “Khi nào?”
“Tuần sau.”
Buổi khám bệnh đã gần như xong, nhưng George Mellis không nhắc đến vợ y lần nào. Đột nhiên hắn nói “Tôi lo lắng về Alexandra quá, bác sĩ ạ. Vẻ buồn nản của cô ấy có vẻ như trầm trọng hơn. Đêm qua, cô ấy cứ nói về chuyện chết chìm. Tôi không biết phải làm thế nào.”
“Tôi đã nói chuyện với ông Harley. Ông ấy đã cho cô ta ít thuốc uống có thể giúp cô ta chóng bình phục”,
“Tôi hi vọng thế”. Mellis nói với vẻ nghiêm chỉnh “Tôi chắc không chịu đựng nổi nếu có chuyện gì xảy ra cho nhà tôi”.
Với lỗ tai quen bắt lấy những lời lẽ không được nói ra, bác sĩ Peter Templeton có cảm giác khó chịu là ông đang chứng kiến một trò chơi đố. Ở trong anh chàng này có ẩn một sự hung bạo nguy hiểm. “Anh Mellis này, quan hệ của anh với các phụ nữ trước đây như thế nào?”
“Bình thường”.
“Anh có bao giờ giận dữ, nổi sùng lên không?”
Mellis biết rằng câu hỏi ấy đang dẫn dắt y đến đâu rồi. Y nói, “Không bao giờ”. Y nghĩ bụng, tôi cũng đủ khôn ngoan để không bị mắc lừa ông đâu, bác sĩ ạ. “Tôi nói ông rồi mà. Tôi không thích bạo lực.”
Câu nói của Harley vẫn còn văng vẳng: “Hắn chặt người ta như một tên đồ tể. Hắn đập vỡ xương gò má, làm gãy mũi, ba xương sườn, rồi đốt mông và bàn chân cô ấy bằng thuốc lá đang cháy dở.”
“Với một số người sự hung bạo đôi khi cũng tạo cho người ta một lối thoát cần thiết, một sự giải toả về mặt xúc cảm”, Peter nói.
“Tôi hiểu ông nói gì rồi. Tôi có thằng bạn thường xuyên hay đánh đập bọn gái điếm.”
Tôi có một thằng bạn. Đó là một dấu hiệu báo động. “Nào anh nói cho tôi nghe về bạn anh đi.”
“Hắn ghét bọn gái điếm lắm. Chúng lúc nào cũng tìm cách bóc lột hắn. Vì vậy, khi làm xong xuôi rồi, hắn đánh đập chúng chút xíu, chỉ để cho chúng một bài học thôi.” Y nhìn vào mặt Peter, nhưng không thấy dấu hiệu nào tỏ ý phản đối. Y mạnh dạn nói tiếp, “Tôi nhớ có lần hắn và tôi cùng ở Jamaica với nhau. Con gái điếm da đen bé nhỏ ấy dẫn hắn đến một phòng khách sạn, rồi sau khi nó cởi quần áo cho thằng ấy rồi, nó đòi thêm tiền,” Mellis tủm tỉm cười, “thế là hắn đánh con bé ấy đến vãi phân ra. Tôi chắc chắn rằng con bé ấy tởn đến già, không dám đòi thêm tiền của ai nữa”.
Hắn là một thằng loạn óc. Peter thầm nghĩ. Không có bạn bè nào cả, dĩ nhiên rồi. Hắn khoe khoang, khoác lác về mình, che giấu bên trong một “cái tôi” khác của hắn. Hắn mắc chứng hoang tưởng tự đại, và rất nguy hiểm.
Peter nghĩ rằng anh cần phải nói chuyện với bác sĩ Harley càng sớm càng tốt.
Hai người gặp nhau ở câu lạc bộ Harvard. Peter Templeton ở trong một tình thế khó khăn. Anh cần có tất cả thông tin về Mellis, mà không vi phạm sự bí mật, của mối quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân...
“Ông có thể cho tôi biết chút ít về người vợ của Mellis không?” Anh hỏi bác sĩ Harley. “Alexandra là một cô gái xinh đẹp, dễ thương. Tôi đã săn sóc cho cả hai chị em cô ấy, từ ngày chúng mới ra đời.” Ông cười khúc khích. “Anh đã từng nghe nói về những đứa trẻ em sinh đôi chứ gì, thế nhưng anh không bao giờ nhận thức ra được ý nghĩa của điều ấy cho đến khi nào anh thấy hai đứa ấy đứng bên cạnh nhau.”
Peter chậm rãi hỏi, “Chúng giống hệt nhau sao?”
“Không ai có thể phân biệt chúng được. Chúng thường thường bày ra những trò chơi độc địa, khi chúng còn nhỏ như những con chó con. Tôi còn nhớ có lần Eve bị ốm, cần phải tiêm, rốt cuộc, không hiểu làm sao tôi lại chích lầm cho Alexandra”. Ông nhấp một chút rượu rồi nói tiếp, “Thật là lạ lùng, chúng bây giờ đã lớn rồi, thế mà tôi vẫn chưa phân biệt được đứa này với đứa kia.”
Peter suy nghĩ về vấn đề này. “Ông bảo rằng Alexandra đến khám bệnh với ông vì cô ấy có khuynh hướng muốn tự tử phải không?”
“Đúng vậy”.
“Ông John này, làm sao ông biết được đó là Alexandra?”
“Điều đó rất dễ”, bác sĩ Harley nó, “Eve vẫn còn một cái sẹo nhỏ trên trán vì bị mổ sau vụ Mellis đánh đập cô ấy”.
Peter cảm thấy mình lâm vào ngõ cụt. “À ra thế”.
“Công việc của anh với Mellis tiến triển thế nào?”
Peter do dự, băn khoăn không biết mình có thể nói được bao nhiêu. “Tôi vẫn chưa tìm ra. Hắn nấp kín trong một vẻ ngoài giả dối. Tôi đang cố gắng vạch trần nó ra”.
“Cẩn thận đấy, Peter ạ. Nếu anh muốn nghe ý kiến tôi, hắn là một thằng loạn óc”. Ông nhớ đến cảnh Eve nằm trên giường, giữa một vũng máu.
“Hai chị em cô ấy là thừa kế một gia tài lớn, phải thế không?” Peter hỏi.
Bây giờ đến lượt Harley do dự. “Đây là một vấn đề riêng tư của gia đình, nhưng câu trả lời của tôi là “không”. Bà nội của họ đã từ cô Eve, không cho một hào nhỏ. Alexandra được hưởng tất cả”.
Peter nhớ lại câu nói của Mellis, “Tôi lo cho Alexandra – Cô ấy cứ hay nói về việc chết chìm. Tôi không thể chịu đựng được nếu có gì xảy ra cho nhà tôi.”
Đối với Peter Templeton, lối nói ấy giống như một lối dàn dựng cổ điển cho một vụ giết người, duy chỉ có điều là Mellis là kẻ thừa kế một tài sản lớn lao riêng của y. Không có lí do gì hắn lại giết người vì tiền. Mình chỉ hay tưởng tượng thôi, Peter tự trách mình.
Một người đàn bà sắp chết đuối giữa bể lạnh, còn anh thì đang bơi đến bên cạnh cô ta, nhưng sóng cao quá và cô ta cứ chìm xuống dưới sóng bể, rồi lại nhô lên. “Giữ yên như thế, tôi đến ngay đây”, anh kêu to lên. Anh cố bơi nhanh lên, nhưng tay chân anh nặng như chì. Rồi anh đành nhìn cô ta chìm xuống làn nước. Khi tới đến nơi cô gái ấy vừa biến mất, anh nhìn xung quanh thì thấy một con cá mập trắng to lớn đang sắp tấn công anh. Peter tỉnh dậy. Anh vặn đèn lên, rồi ngồi trên giường nghĩ đến giấc mơ vừa qua.
Sáng sớm hôm sau, anh điện thoại cho trung uý thám tử Nick Pappas.
Nick Pappas là một con người to lớn, cao trên hai thước, nặng trên trăm cân. Như nhiều bọn tội phạm có thể chứng minh, không một lạng da thịt nào của anh là mỡ cả. Trung uý Pappas ở trong đội điều tra các vụ giết người trong khu vực “tất lụa” của Manhattan.
Peter đã gặp Pappas nhiều năm trước đây, khi anh đứng ra làm chứng với tư cách nhà chuyên môn về bệnh tâm thần trong một vụ xử án giết người. Từ đó anh và Pappas trở thành bạn thân thiết. Pappas thích chơi cờ vua, và cả hai thường gặp nhau mỗi tháng một lần để cùng nhau chơi cờ.
Nick trả lời điện thoại. “Pappas, phòng hình sự đây”
“Đây là Peter, Nick ạ”
“À, anh bạn! Những vụ bí mật của tâm trí tiến triển ra sao rồi?”
“Tôi đang cố tìm ra manh mối, Nick ạ. Tina có được khoẻ không?”
“Tuyệt vời. Anh cần gì tôi nào?”
“Tôi cần ít tin tức. Anh vẫn có những mối liên hệ với Hi Lạp chứ?” Peter hỏi.
“Có liên hệ à? Tôi có một trăm người bà con thân thuộc ở đó. Tất cả đều cần tiền, và tôi phải làm cái việc ngu xuẩn là gửi tiền cho họ đều đều. Có lẽ anh cần phải phân tích tâm lí tôi mới được.”
“Chậm rồi anh bạn ơi. Anh là một ca tuyệt vọng”. Peter nói đùa.
“Tina cũng bảo với tôi như thế đó. Bây giờ anh cần những tin tức gì nào?”
“Anh có bao giờ nghe cái tên George Mellis không?”
“Gia đình nổi tiếng về thực phẩm ấy à?”
“Phải.”
“Hắn không hẳn ở trong phạm vi điều tra của tôi, nhưng tôi biết hắn là ai. Về chuyện gì vậy?”
“Tôi muốn biết hắn có tiền bạc gì không”.
“Anh không nói đùa đấy chứ? Gia đình hắn…”
“Tôi muốn nói đến tiền riêng của hắn kia”.
“Để tôi sẽ điều tra xem sao, nhưng chỉ mất thì giờ thôi. Gia đình Mellis ấy giàu vô kể”.
“À này, nếu anh có nhờ ai hỏi ông bố của George Mellis thì bảo với người ấy phải khéo léo, nhẹ nhàng một chút, kẻo ông già ấy hay lên cơn đau tim lắm đấy”.
“Được rồi. Tôi sẽ dặn điều ấy trên điện tín”.
Peter nhớ lại giấc mơ, “Nick này, anh có thể nào gọi điện thoại thay vì dùng điện tín được không? Ngay hôm nay?”
Giọng của Pappas nghe có vẻ khác. “Có điều gì anh muốn nói cho tôi biết không, Peter”.
“Không có gì để nói cả. Tôi chỉ muốn thoả mãn trí tò mò của tôi thôi. Anh hãy để tôi trả tiền điện thoại ấy”.
“Dĩ nhiên là phải như vậy rồi, lại còn một bữa cơm anh sẽ đãi tôi nữa khi nào anh nói cho tôi biết cái chuyện khỉ gió ấy là chuyện gì”.
“Đồng ý”. Peter gác máy điện thoại. Anh cảm thấy trong người dễ chịu hơn.
Bà Kate Blackwell cảm thấy không được khoẻ. Bà đang ngồi ở bàn giấy, nói chuyện trên máy điện thoại, thì lên cơn đột ngột. Căn phòng bắt đầu xoay như chong chóng. Bà nắm lấy bàn viết thật chặt cho đến khi mọi thứ trở lại bình thường.
Brad đi vào văn phòng. Ông nhìn qua nét mặt tái nhợt của bà, rồi hỏi, “Bà có bình thường không, bà Kate?”
Bà thả tay ra khỏi bàn và đáp “Chỉ hơi choáng váng thôi. Chẳng có gì quan trọng”.
“Đã bao lâu rồi bà không khám bác sĩ?”
“Tôi không thì giờ đâu để làm cái chuyện vớ vẩn ấy, Brad ạ”.
“Phải cố tìm ra thì giờ chứ. Tôi sẽ bảo Annette gọi điện thoại để xếp đặt cho bà một cuộc hẹn với bác sĩ Harley”.
“Quỷ tha ma bắt anh đi, Brad ạ. Đừng có cuống quýt lên như thế nữa”.
“Thế bà có sẽ đi khám bác sĩ không?”
“Tôi sẽ đi nếu việc ấy sẽ làm cho anh thôi không quấy rầy tôi nữa”.
Sáng hôm sau, viên thư kí của Peter nói, “Thám tử Pappas gọi ông trên điện thoại”.
Peter nhấc ống nghe. “Chào anh, Nick”.
“Tôi nghĩ anh với tôi nên bàn với nhau chút xíu, anh bạn ạ”.
Peter đột nhiên cảm thấy lo lắng. “Anh đã nói chuyện với ai về Mellis chưa?”
“Tôi đã nói với chính ông bố của George Mellis. Trước hết, ông ta chưa hề bao giờ đau tim cả. Thứ hai, ông ta nói rằng, riêng đối với ông ta, ông coi George Mellis như đã chết rồi. Khi tôi hỏi tại sao thì ông già ấy cúp ngay điện thoại. Thế rồi tôi gọi cho một số bạn cũ ở Athens. Tên George Mellis của anh, hắn quả thực là nổi danh. Cảnh sát ở đó biết hắn rất rõ. Hắn có cái thú riêng là đánh đập đàn bà và bọn trai trẻ. Nạn nhân cuối cùng của hắn trước khi rời Hi Lạp là một thằng bé trong một khách sạn, và liên hệ vụ này với George Mellis. Lão già mua chuộc ai đó để thả hắn ra, rồi “đá đít” hắn ra khỏi xứ. Vĩnh viễn. Như vậy anh đã thoả mãn chưa?”
Peter đã quá thoả mãn rồi. Nó làm cho anh khiếp sợ “Cảm ơn Nick. Thế là tôi nợ anh một lần điện thoại nhé”.
“Ồ, không đâu, anh bạn ạ. Lần này thì tôi chịu tiền điện thoại. Nếu thằng ấy được thả rông lần nữa, anh nên cho tôi biết nhé”.
“Sẽ cho anh biết sớm tối đa, Nick ạ. Gửi lời thăm Tina nhé”. Peter gác máy điện thoại. Anh có nhiều chuyện phải suy nghĩ. George Mellis sẽ đến đây vào lúc trưa.
Bác sĩ John Harley đang khám bệnh thì nhân viên tiếp khách của ông nói, “Bà George Mellis đang ở đây, chờ được gặp ông, bác sĩ ạ. Bà ấy không có hẹn khám bệnh, nên tôi nói cho bà ấy biết thời khoá biểu của ông là…”
Harley nói, “Đưa bà ấy vào bằng cửa hông, rồi mời bà ta vào văn phòng tôi”.
Mặt nàng trông nhợt nhạt hơn lần trước, vết thâm quầng xung quanh mắt đậm hơn. “Tôi xin lỗi đã đến đột ngột như thế này, bác sĩ ạ, nhưng…”.
“Không hề gì, Alexandra ạ. Có chuyện gì vậy?”
“Nhiều chuyện lắm. Thật là kinh khủng quá…”.
“Cô vẫn uống đều Wellbutrin chứ?”
“Có”.
“Thế mà cô vẫn còn cảm thấy buồn nản?”
Bàn tay nàng nắm chặt lại. “Còn tệ hơn như thế nữa. Tôi cảm thấy tuyệt vọng, tưởng chừng không còn có thể kiểm soát được gì nữa. Tôi không còn có thể chịu đựng chính mình nữa. Tôi sợ, tôi sợ rằng tôi sẽ làm chuyện gì ghê gớm lắm”.
Bác sĩ Harley trấn an, “Cô chẳng có bệnh tật gì đâu. Tôi xin đem danh dự của tôi ra để bảo đảm với cô như vậy. Tất cả chỉ là vấn đề xúc cảm thôi. Tôi sẽ đổi thứ thuốc khác. Lần này tôi sẽ cho cô dùng Nomifensine, một thứ rất công hiệu. Cô sẽ thấy rõ sự thay đổi chỉ trong vòng ít ngày”. Ông viết đơn thuốc, rồi đưa cho nàng. “Nếu đến thứ sáu, cô không thấy khá hơn, xin cô cứ gọi tôi. Tôi có thể giới thiệu cô với một bác sĩ tâm thần”.
Ba mươi phút sau, trở lại căn hộ. Eve xoá đi lớp kem nhợt thoa trên mặt và chùi đi những vệt thâm quầng quanh mắt.
Bước đi bây giờ nhanh hơn.
George Mellis ngồi đối diện với Peter Templeton, tủm tỉm cười và tin tưởng.
“Hôm nay anh cảm thấy thế nào?”
“Khá hơn nhiều lắm bác sĩ ạ. Những buổi khám bệnh như thế này có hiệu quả hơn là ông nghĩ”.
“Thật thế sao? Hiệu quả bằng cách nào?”
“Ấy chỉ là như mình có một người nào đó để nói chuyện. Cũng giống như lệ xưng tội của Thiên Chúa giáo vậy. Nguyên tắc cũng như vậy, phải không?”
“Tôi rất mừng các buổi tiếp xúc này đã giúp anh nhiều. Vợ anh khoẻ rồi chứ?”
George Mellis nhăn mặt, “Tôi e rằng chưa. Nhà tôi lại gặp bác sĩ Harley lần nữa, nhưng vẫn cứ nói về chuyện tự tử mỗi lúc một nhiều hơn. Tôi có lẽ phải đưa nàng đi xa. Nàng cần có sự thay đổi”.
Peter nghe như đây là điềm báo trước đáng ngại. Có thể nào đó là do trí tưởng tượng của hắn chăng?
“Hi Lạp là nơi nghỉ ngơi rất tốt”, Peter nói, “Anh đã đưa vợ anh đến đó để gặp gia đình anh chưa?”
“Chưa. Họ đang rất mong được gặp Alex”. Y cười. Chỉ có điều khó khăn duy nhất là mỗi lần cha tôi và tôi gặp mặt nhau thì ông ấy cứ nằng nặc khuyên tôi nên trở về để nắm lấy cơ sở kinh doanh của gia đình”.
Ngay lúc này, Peter thấy rằng Alexandra đang gặp nguy hiểm thực sự.
Sau khi Mellis rời khỏi văn phòng một hồi lâu, Peter ngồi xem lại những điều ghi chép. Cuối cùng, anh với lấy điện thoại, quay một con số.
“Tôi muốn nhờ ông một việc, bác sĩ John ạ. Ông có thể dò hỏi hộ xem George Mellis đã đưa vợ đi chơi tuần trăng mật ở đâu”.
“Tôi có thể cho anh biết ngay bây giờ. Chính tôi đã tiêm cho họ trước khi họ lên đường. Lúc ấy họ đi Jamaica”.
Peter nhớ lại câu chuyện của Mellis. “Tôi có một thằng bạn hay đánh đập các con điếm. Tôi nhớ một lần chúng tôi cùng ở Jamaica với nhau...”.
Thế nhưng vẫn chưa có bằng cớ nào về việc George Mellis dự tính giết vợ hắn cả. John Harley đã kiểm chứng rằng Alexandra Mellis có khuynh hướng tự vẫn. Đó không phải là vấn đề của mình, Peter cố tự nhủ như vậy. Nhưng anh biết rằng đó chính là vấn đề của anh.
Peter Templeton trước kia đã phải làm việc để kiếm tiền ăn học. Cha anh là nhân viên bảo vệ ở một trường đại học trong một thị trấn nhỏ, nên dù có học bổng, Peter cũng không thể nào theo học được một trong các trường đại học y khoa danh tiếng. Anh tốt nghiệp trường đại học Nebraska với danh dự, rồi tiếp tục theo học ngành tâm lí trị liệu. Anh thành công ngay từ ban đầu. Bí quyết của anh là lòng thành thực yêu người. Anh quan tâm đến những gì xảy ra với họ. Alexandra không phải là bệnh nhân của anh, nhưng anh có dính líu đến nàng. Nàng là phần thiếu sót trong bài toán đố, và sự giáp mặt với nàng có thể giúp anh giải được bài toán đố ấy. Anh giở tập hồ sơ về Mellis ra, tìm số nhà và điện thoại cho Alexandra. Một người đầy tớ gái gọi nàng đến điện thoại.
“Bà Mellis ạ, tên tôi là Peter Templeton. Tôi là...”.
“Ồ, tôi biết ông là ai rồi, bác sĩ ạ. George nói với tôi về ông”.
Peter rất ngạc nhiên. Anh tưởng rằng Mellis không bao giờ nhắc nhở tên anh với vợ hắn cả. “Tôi không biết chúng ta có thể nào gặp nhau được không. Có thể là tại một bữa ăn trưa nào đó?”
“Có phải là về vấn đề của George không? Có chuyện gì không hay chăng?”
“Ồ, không đâu. Tôi chỉ nghĩ rằng chúng ta có thể nói chuyện với nhau một chút thôi”.
“Được lắm chứ, bác sĩ Templeton”.
Họ hẹn nhau vào ngày hôm sau.
Hai người ngồi ở một bàn trong góc tại quán ăn La Grenouille. Từ khi Alexandra bước vào tiệm ăn, Peter không thể nào rời mắt nàng. Nàng chỉ đơn giản mặc một chiếc váy và áo khoác trắng làm lộ ra dáng người xinh đẹp của nàng, và đeo một chuỗi hạt trai xung quanh cổ. Peter cố tìm ra những nét mệt mỏi và buồn chán trên mặt nàng, như bác sĩ Harley đã nói. Nhưng anh không thấy gì cả. Nếu Alexandra biết rằng Peter đang quan sát nàng thì nàng cũng không lộ ra một dấu hiệu nào như thế cả.
“Chồng tôi vẫn bình thường phải không, bác sĩ Templeton?”
“Vâng”. Điều này sẽ trở nên khó xử hơn là anh đã tiên đoán. Anh đang đi trên một sợi dây rất nhỏ. Anh không có quyền vi phạm mối quan hệ thiêng liêng giữa bác sĩ và bệnh nhân, thế nhưng đồng thời anh cảm thấy có nhiệm vụ phải cảnh cáo Alexandra.
Sau khi đã gọi món ăn, Peter nói, “Chồng bà có nói cho bà biết vì sao anh ấy phải đi khám tại văn phòng tôi không, bà Mellis?”
“Có chứ. Gần đây tinh thần anh ấy rất căng thẳng. Các ông chủ hãng của anh ấy đặt phần lớn trách nhiệm trên vai anh ấy. George làm việc rất có lương tâm. Chắc ông cũng biết điều này, phải không, bác sĩ?”
Thật là khó tin. Nàng không biết chút gì về việc hắn đã tấn công chị ruột nàng. Tại sao không ai nói cho nàng biết cả?
“George bảo anh cảm thấy dễ chịu hơn nhiều khi có một người nào đó để anh có thể giãi bày tất cả những vấn đề khó khăn”. Nàng nhìn Peter tủm tỉm cười. “Tôi rất mừng là ông đã giúp anh ấy”.
Nàng thật là ngây thơ, vô tội! Rõ ràng nàng đã thần tượng hoá ông chồng. Làm sao anh có thể nói cho nàng biết rằng chồng nàng chỉ là một tên loạn óc đã từng từng giết một đứa bé trai làm điếm kiếm tiền; rằng hắn đã bị gia đình từ bỏ và đã cưỡng dâm tàn bạo chị ruột nàng? Thế nhưng, làm sao anh có thể không nói ra được?
“Làm một bác sĩ tâm thần cũng rất là thú vị, vì ông có thể giúp đỡ được cho biết bao nhiêu người”. Alexandra nói.
“Có khi tôi giúp được, nhưng cũng có khi không”. Peter đáp một cách thận trọng.
Thức ăn được đưa đến. Hai người nói chuyện với nhau trong khi ăn. Cuộc giao tiếp giữa họ thật là dễ dàng thoải mái. Peter thấy mình như đã bị thu hút bởi Alexandra, và đột nhiên anh có cảm giác khó chịu là anh đang ghen tị với George Mellis.
“Tôi rất vui thích về bữa ăn trưa hôm nay, bác sĩ Templeton ạ” Alexandra nói, “Thế nhưng hình như ông muốn gặp tôi hôm nay vì một lí do nào đó, phải thế không?”
Cơ hội cần phải trình bày sự thật đã đến.
“Vâng, thật ra, tôi…”
Peter dừng lại. Những lời nói tiếp theo của anh có thể sẽ làm tan vỡ cuộc sống của nàng. Anh đã quyết định đến đây là để nói cho nàng biết về những mối nghi ngờ của anh và đề nghị đưa chồng nàng vào một bệnh viện tâm thần. Nhưng bây giờ gặp mặt nàng, anh nhận ra rằng vấn đề không phải đơn giản như vậy. Anh lại nhớ đến câu nói của Mellis “Nhà tôi không khá hơn chút nào. Tôi lo nhất là nàng có ý định tự vẫn”. Trái lại thế, anh chưa bao giờ thấy một người đàn bà nào hạnh phúc và bình thường hơn nàng. Phải chăng là do thứ thuốc nàng đang uống? Cuối cùng, anh cũng hỏi được nàng về chuyện ấy, “John Harley nói rằng bà đang uống…”
Ngay lúc ấy, tiếng nói của Mellis vang lên, “À, em ở đây rồi! Anh gọi điện thoại về nhà và được biết rằng em hiện đang ở đây”. Y quay về phía Peter, nói, “Chào ông, bác sĩ Templeton. Tôi cùng ngồi ăn chung với hai người được chứ?”
Thế là cơ hội tan biến mất.
“Tại sao anh chàng bác sĩ ấy lại muốn gặp Alex?” Eve hỏi.
“Anh chẳng hiểu chút nào”, Mellis đáp. “May mà Alex đã nhắn cho biết rằng nàng đang ở đâu, trong trường hợp anh cần gặp nàng. Thì ra cô ấy đi gặp Templeton. Lạy Chúa! Tôi vội vàng đi đến đó gấp”.
“Tôi e ngại chuyện ấy lắm”. Eve nói.
“Tin tôi đi. Chẳng có gì nguy hại cả đâu. Tôi đã hỏi cô ấy sau đó, và cô ấy nói rằng hai người không thảo luận về vấn đề gì đặc biệt cả”.
“Tôi nghĩ rằng chúng ta nên xúc tiến chương trình của chúng ta đi”.
George Mellis cảm thấy một sự kích thích gần giống như tình dục rung lên trong con người y qua câu nói ấy. Y đã chờ đợi cơ hội quá lâu rồi. “Khi nào?”
“Ngay bây giờ”.
Bà Kate Blackwell cảm thấy mệt mỏi. Cuộc họp đã kéo dài quá lâu. Bà đưa mắt nhìn quanh bàn họp, nhìn ba người đàn ông và ba người đàn bà trong lãnh đạo công ty. Tất cả đều tươi trẻ, tràn đầy sức sống. Không, không phải phiên họp đã kéo dài quá lâu, mà bà cảm thấy chính bà đã ngồi quá lâu. Ta đã tám mươi hai tuổi rồi, bà thầm nghĩ. Ta đã già rồi. Ý nghĩ này khiến bà cảm thấy phiền muộn, không phải vì bà sợ chết, mà vì bà cảm thấy bà chưa sẵn sàng để nhắm mắt. Bà không muốn chết chừng nào công ty Kruger-Brent chưa có một người thuộc gia đình Blackwell đứng ra điều hành nó. Sau khi chịu nỗi thất vọng với Eve, bà Kate cố gắng xây dựng các dự tính tương lai cho Alexandra.
Chính Alexandra đã nói với bà “Bà biết rằng cháu sẵn lòng làm bất cứ điều gì cho bà, bà nội ạ, duy có điều là cháu không thích sau này phải dính líu đến công ty, Goerge sẽ là một nhân viên điều khiển xuất sắc…”
“Bà có đồng ý không, bà Kate?” Brad Rogers thình lình đặt câu hỏi.
Câu hỏi ấy khiến bà Kate tỉnh khỏi giấc mơ. Bà nhìn Bard như để nhận lỗi. “Tôi xin lỗi, câu hỏi gì vậy?”
“Chúng ta đang thảo luận về việc sát nhập công ty Delco.” Giọng Brad Rogers đầy vẻ kiên nhẫn. Bard lo lắng về bà Kate Blackwell. Trong những tháng gần đây, bà có thói hay đãng trí, mơ màng giữa các phiên họp của công ty, thế nhưng ngay khi Brad bắt đầu lo lắng rằng bà đã già rồi và sẽ phải rút lui khỏi ban lãnh đạo thì đột nhiên bà đưa ra một quyết định sáng suốt khiến cho mọi người ngạc nhiên vì sao họ đã không nghĩ ra được ý kiến ấy. Bà thật là một con người kì lạ. Ông nghĩ đến câu chuyện tình ngắn ngủi xa xưa, rồi một lần nữa ông tự hỏi vì sao nó chấm dứt đột ngột như vậy.
Bây giờ là lần khám bệnh thứ hai của George Mellis tại văn phòng bác sĩ Templeton. “Trong quá khứ anh có nhiều hành động hung bạo không, George?”
George Mellis lắc đầu. “Không, tôi rất ghét bạo lực.”
Ghi nhớ câu nói ấy nhé, đồ chó đẻ, Peter Templeton nhủ thầm. Nhân viên điều tra các vụ giết người sẽ hỏi mày về chuyện ấy.
“Anh nói cha mẹ anh không bao giờ trừng phạt anh về thể xác cả, phải không?”
“Đúng vậy.”
“Vậy anh có thể nói rằng anh là một đứa con biết vâng lời không?”
Cẩn thận đấy nhé. Đây là cái bẫy. “Vào hạng trung bình thôi. Tôi nghĩ như vậy.”
“Đứa trẻ trung bình thỉnh thoảng cũng bị phạt vì vi phạm quy phạm của người lớn.”
Mellis nở một nụ cười ngụ ý không tán thành. “Tôi cho rằng tôi đã không có vi phạm nào cả.”
Hắn nói dối. Peter nghĩ thầm. Vấn đề là vì sao? Hắn đang muốn che giấu cái gì? Anh nhớ lại cuộc nói chuyện với Harley sau khi khám bệnh cho Mellis lần thứ nhất.
“Hắn bảo hắn đã đánh cô chị vợ, John ạ và…”
“Đánh cô ấy à?” Giọng Harley đầy vẻ bực tức. “Hắn chặt người ta như một tên đồ tể vậy, Peter ạ. Hắn đánh vỡ xương gò má cô ấy, làm gãy mũi và ba cái xương sườn, rồi đốt cháy mông và bàn chân cô ta bằng thuốc lá đang cháy dở.”
Peter thấy cảm giác kinh tởm như một làn sóng tràn khắp người, “Hắn không nhắc chuyện ấy với tôi.”
“Tôi cũng đoán rằng hắn không nói,” Harley nói. “Tôi bảo với hắn rằng nếu hắn không đến với anh, tôi sẽ báo cáo với cảnh sát.”
Peter nhớ lại lời của Mellis. “Tôi cảm thấy thẹn quá. Vì vậy tôi đòi phải đến gặp ông”. Thì ra, hắn nói dối ngay cả chuyện ấy nữa.
“Mellis nói với tôi rằng vợ hắn mắc bệnh hay chán nản, buồn bực và có ý định tự tử.”
“Phải, điều ấy thì tôi bảo đảm là có. Alexandra đến gặp tôi cách đây mấy ngày. Tôi cho uống Wellbutrin. Tôi rất lo lắng về cô ấy. Cảm tưởng anh đối với George Mellis thế nào?”
Peter nói chậm rãi. “Tôi chưa biết. Tôi có cảm giác rằng hắn là một kẻ nguy hiểm.”
Bác sĩ Keith Webster không thể nào gạt hình ảnh Eve Backwell ra khỏi đầu óc được. Nàng giống như một vị nữ thần xinh đẹp, không có thực, không sờ mó được. Nàng cởi mở, linh hoạt, hấp dẫn trong khi ông buồn tẻ, nhếch nhác. Keith Webster chưa bao giờ lấy vợ, bởi vì ông không bao giờ thấy một người đàn bà nào không xứng đáng để làm vợ ông. Ngoài công việc làm ra, ông không bao giờ tự đánh giá quá cao. Ông lớn lên dưới sự chăm sóc của một bà mẹ độc đoán, hung dữ, và một người cha yếu ớt, dễ bị bắt nạt. Lòng ham muốn tình dục của Webster ở mức độ rất thấp, và nếu ông có chút ít ham muốn nào thì nó cũng được làm cho trong sạch trong công việc làm của ông. Nhưng bây giờ đây, ông bắt đầu mơ tưởng đến Eve Blackwell, và khi nhớ đến những giấc mơ vào buổi sáng thì ông cảm thấy bối rối. Nàng đã lành hẳn rồi, nên ông không còn có lí do nào đến gặp nàng nữa, thế nhưng ông biết thế nào ông cũng phải gặp nàng.
Ông gọi điện thoại đến căn hộ của Eve. “Eve? Đây là Keith Webster. Tôi mong rằng tôi không quấy rầy cô. Tôi… tôi vừa nghĩ đến cô hôm trước đây, và không… không biết bây giờ cô như thế nào”.
“Tôi vẫn khoẻ, cảm ơn ông. Thế còn ông thì sao?” Trong giọng nói của nàng có vẻ như trêu ghẹo.
“Cũng… khá” ông nói. Một phút im lặng kế tiếp theo đó. Webster cố lấy can đảm. “Tôi e có lẽ cô quá bận rộn không thể đến ăn cơm trưa với tôi được”.
Eve mỉm cười với chính mình. Anh chàng nhút nhát một cách thật là dễ thương. Chuyện này sẽ vui lắm đây. “Tôi muốn lắm chứ”.
“Thật thế hả?” Nàng có thể nhận thấy vẻ ngạc nhiên qua giọng nói của Webster. “Khi nào?”
“Ngày mai nhé?”
“Nhớ hẹn đấy”. Ông nói thật nhanh, sợ rằng nàng có thể thay đổi ý kiến.
Eve rất vui trong bữa ăn trưa hôm ấy. Bác sĩ Webster hành động như một cậu học trò vừa mới được yêu. Ông đánh rơi khăn ăn, làm vung vãi rượu ra bàn, và làm đổ một bình hoa. Nhìn ông ta, Eve cảm thấy vui vui, và nghĩ thầm. “Không ai có thể tưởng tượng được rằng đây là một nhà phẫu thuật hết sức tài giỏi”.
Khi bữa cơm trưa vừa xong, Webster bẽn lẽn hỏi, “Không biết… chúng ta có thể gặp nhau lần nữa vào một hôm nào đó không?”
Nàng nhìn thẳng vào mặt ông và nói, “Có lẽ không nên. Keith ạ. Tôi sợ rằng tôi phải lòng anh mất thôi.”
Mặt Webster đỏ bừng. Ông không biết nói làm sao nữa.
Eve vỗ nhẹ lên tay ông nói “Tôi sẽ không quên anh”. Ông bác sĩ lại làm đổ bình hoa một lần nữa.
John Harley đang ăn cơm trưa tại quán ăn trong bệnh viện thì Webster đến gặp ông. Webster nói. “John này, tôi hứa với anh rằng tôi sẽ giữ bí mật, nhưng tôi cảm thấy dễ chịu hơn nếu anh nói cho tôi biết sự thật và những gì đã xảy ra với cô Eve Blackwell.”
Harley do dự một lúc, rồi nhún vai nói, “Thôi được. Chính thằng em rể của cô ta, George Mellis, đã làm chuyện ấy.”
Bây giờ, Webster cảm thấy mình đang được chia sẻ một phần thế giới bí mật của Eve.
George Mellis tỏ vẻ sốt ruột. “Tiền bạc ở đó rồi, bản chúc thư đã được sửa đổi. Vậy thì chúng ta còn chờ đợi gì nữa?”
Eve nằm trên đi văng, hai chân dài gấp lại, nhìn theo Mellis trong khi y đi qua đi lại. “Anh muốn giải quyết xong chuyện này cho rồi, Eve ạ”
Hắn mất can đảm rồi, Eve thầm nghĩ. Hắn giống như một con rắn độc đang cuộn mình lại. Rất nguy hiểm. Nàng đã phạm một sai lầm với hắn bằng cách thúc hắn đi quá xa, và đã suýt mất mạng vì chuyện ấy. Nàng sẽ không để phạm sai lầm nữa.
“Tôi đồng ý” nàng nói chậm rãi. “Chắc cũng đã đến lúc rồi.”
Y đang bước vội dùng phắt lại. “Khi nào?”
“Tuần sau.”
Buổi khám bệnh đã gần như xong, nhưng George Mellis không nhắc đến vợ y lần nào. Đột nhiên hắn nói “Tôi lo lắng về Alexandra quá, bác sĩ ạ. Vẻ buồn nản của cô ấy có vẻ như trầm trọng hơn. Đêm qua, cô ấy cứ nói về chuyện chết chìm. Tôi không biết phải làm thế nào.”
“Tôi đã nói chuyện với ông Harley. Ông ấy đã cho cô ta ít thuốc uống có thể giúp cô ta chóng bình phục”,
“Tôi hi vọng thế”. Mellis nói với vẻ nghiêm chỉnh “Tôi chắc không chịu đựng nổi nếu có chuyện gì xảy ra cho nhà tôi”.
Với lỗ tai quen bắt lấy những lời lẽ không được nói ra, bác sĩ Peter Templeton có cảm giác khó chịu là ông đang chứng kiến một trò chơi đố. Ở trong anh chàng này có ẩn một sự hung bạo nguy hiểm. “Anh Mellis này, quan hệ của anh với các phụ nữ trước đây như thế nào?”
“Bình thường”.
“Anh có bao giờ giận dữ, nổi sùng lên không?”
Mellis biết rằng câu hỏi ấy đang dẫn dắt y đến đâu rồi. Y nói, “Không bao giờ”. Y nghĩ bụng, tôi cũng đủ khôn ngoan để không bị mắc lừa ông đâu, bác sĩ ạ. “Tôi nói ông rồi mà. Tôi không thích bạo lực.”
Câu nói của Harley vẫn còn văng vẳng: “Hắn chặt người ta như một tên đồ tể. Hắn đập vỡ xương gò má, làm gãy mũi, ba xương sườn, rồi đốt mông và bàn chân cô ấy bằng thuốc lá đang cháy dở.”
“Với một số người sự hung bạo đôi khi cũng tạo cho người ta một lối thoát cần thiết, một sự giải toả về mặt xúc cảm”, Peter nói.
“Tôi hiểu ông nói gì rồi. Tôi có thằng bạn thường xuyên hay đánh đập bọn gái điếm.”
Tôi có một thằng bạn. Đó là một dấu hiệu báo động. “Nào anh nói cho tôi nghe về bạn anh đi.”
“Hắn ghét bọn gái điếm lắm. Chúng lúc nào cũng tìm cách bóc lột hắn. Vì vậy, khi làm xong xuôi rồi, hắn đánh đập chúng chút xíu, chỉ để cho chúng một bài học thôi.” Y nhìn vào mặt Peter, nhưng không thấy dấu hiệu nào tỏ ý phản đối. Y mạnh dạn nói tiếp, “Tôi nhớ có lần hắn và tôi cùng ở Jamaica với nhau. Con gái điếm da đen bé nhỏ ấy dẫn hắn đến một phòng khách sạn, rồi sau khi nó cởi quần áo cho thằng ấy rồi, nó đòi thêm tiền,” Mellis tủm tỉm cười, “thế là hắn đánh con bé ấy đến vãi phân ra. Tôi chắc chắn rằng con bé ấy tởn đến già, không dám đòi thêm tiền của ai nữa”.
Hắn là một thằng loạn óc. Peter thầm nghĩ. Không có bạn bè nào cả, dĩ nhiên rồi. Hắn khoe khoang, khoác lác về mình, che giấu bên trong một “cái tôi” khác của hắn. Hắn mắc chứng hoang tưởng tự đại, và rất nguy hiểm.
Peter nghĩ rằng anh cần phải nói chuyện với bác sĩ Harley càng sớm càng tốt.
Hai người gặp nhau ở câu lạc bộ Harvard. Peter Templeton ở trong một tình thế khó khăn. Anh cần có tất cả thông tin về Mellis, mà không vi phạm sự bí mật, của mối quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân...
“Ông có thể cho tôi biết chút ít về người vợ của Mellis không?” Anh hỏi bác sĩ Harley. “Alexandra là một cô gái xinh đẹp, dễ thương. Tôi đã săn sóc cho cả hai chị em cô ấy, từ ngày chúng mới ra đời.” Ông cười khúc khích. “Anh đã từng nghe nói về những đứa trẻ em sinh đôi chứ gì, thế nhưng anh không bao giờ nhận thức ra được ý nghĩa của điều ấy cho đến khi nào anh thấy hai đứa ấy đứng bên cạnh nhau.”
Peter chậm rãi hỏi, “Chúng giống hệt nhau sao?”
“Không ai có thể phân biệt chúng được. Chúng thường thường bày ra những trò chơi độc địa, khi chúng còn nhỏ như những con chó con. Tôi còn nhớ có lần Eve bị ốm, cần phải tiêm, rốt cuộc, không hiểu làm sao tôi lại chích lầm cho Alexandra”. Ông nhấp một chút rượu rồi nói tiếp, “Thật là lạ lùng, chúng bây giờ đã lớn rồi, thế mà tôi vẫn chưa phân biệt được đứa này với đứa kia.”
Peter suy nghĩ về vấn đề này. “Ông bảo rằng Alexandra đến khám bệnh với ông vì cô ấy có khuynh hướng muốn tự tử phải không?”
“Đúng vậy”.
“Ông John này, làm sao ông biết được đó là Alexandra?”
“Điều đó rất dễ”, bác sĩ Harley nó, “Eve vẫn còn một cái sẹo nhỏ trên trán vì bị mổ sau vụ Mellis đánh đập cô ấy”.
Peter cảm thấy mình lâm vào ngõ cụt. “À ra thế”.
“Công việc của anh với Mellis tiến triển thế nào?”
Peter do dự, băn khoăn không biết mình có thể nói được bao nhiêu. “Tôi vẫn chưa tìm ra. Hắn nấp kín trong một vẻ ngoài giả dối. Tôi đang cố gắng vạch trần nó ra”.
“Cẩn thận đấy, Peter ạ. Nếu anh muốn nghe ý kiến tôi, hắn là một thằng loạn óc”. Ông nhớ đến cảnh Eve nằm trên giường, giữa một vũng máu.
“Hai chị em cô ấy là thừa kế một gia tài lớn, phải thế không?” Peter hỏi.
Bây giờ đến lượt Harley do dự. “Đây là một vấn đề riêng tư của gia đình, nhưng câu trả lời của tôi là “không”. Bà nội của họ đã từ cô Eve, không cho một hào nhỏ. Alexandra được hưởng tất cả”.
Peter nhớ lại câu nói của Mellis, “Tôi lo cho Alexandra – Cô ấy cứ hay nói về việc chết chìm. Tôi không thể chịu đựng được nếu có gì xảy ra cho nhà tôi.”
Đối với Peter Templeton, lối nói ấy giống như một lối dàn dựng cổ điển cho một vụ giết người, duy chỉ có điều là Mellis là kẻ thừa kế một tài sản lớn lao riêng của y. Không có lí do gì hắn lại giết người vì tiền. Mình chỉ hay tưởng tượng thôi, Peter tự trách mình.
Một người đàn bà sắp chết đuối giữa bể lạnh, còn anh thì đang bơi đến bên cạnh cô ta, nhưng sóng cao quá và cô ta cứ chìm xuống dưới sóng bể, rồi lại nhô lên. “Giữ yên như thế, tôi đến ngay đây”, anh kêu to lên. Anh cố bơi nhanh lên, nhưng tay chân anh nặng như chì. Rồi anh đành nhìn cô ta chìm xuống làn nước. Khi tới đến nơi cô gái ấy vừa biến mất, anh nhìn xung quanh thì thấy một con cá mập trắng to lớn đang sắp tấn công anh. Peter tỉnh dậy. Anh vặn đèn lên, rồi ngồi trên giường nghĩ đến giấc mơ vừa qua.
Sáng sớm hôm sau, anh điện thoại cho trung uý thám tử Nick Pappas.
Nick Pappas là một con người to lớn, cao trên hai thước, nặng trên trăm cân. Như nhiều bọn tội phạm có thể chứng minh, không một lạng da thịt nào của anh là mỡ cả. Trung uý Pappas ở trong đội điều tra các vụ giết người trong khu vực “tất lụa” của Manhattan.
Peter đã gặp Pappas nhiều năm trước đây, khi anh đứng ra làm chứng với tư cách nhà chuyên môn về bệnh tâm thần trong một vụ xử án giết người. Từ đó anh và Pappas trở thành bạn thân thiết. Pappas thích chơi cờ vua, và cả hai thường gặp nhau mỗi tháng một lần để cùng nhau chơi cờ.
Nick trả lời điện thoại. “Pappas, phòng hình sự đây”
“Đây là Peter, Nick ạ”
“À, anh bạn! Những vụ bí mật của tâm trí tiến triển ra sao rồi?”
“Tôi đang cố tìm ra manh mối, Nick ạ. Tina có được khoẻ không?”
“Tuyệt vời. Anh cần gì tôi nào?”
“Tôi cần ít tin tức. Anh vẫn có những mối liên hệ với Hi Lạp chứ?” Peter hỏi.
“Có liên hệ à? Tôi có một trăm người bà con thân thuộc ở đó. Tất cả đều cần tiền, và tôi phải làm cái việc ngu xuẩn là gửi tiền cho họ đều đều. Có lẽ anh cần phải phân tích tâm lí tôi mới được.”
“Chậm rồi anh bạn ơi. Anh là một ca tuyệt vọng”. Peter nói đùa.
“Tina cũng bảo với tôi như thế đó. Bây giờ anh cần những tin tức gì nào?”
“Anh có bao giờ nghe cái tên George Mellis không?”
“Gia đình nổi tiếng về thực phẩm ấy à?”
“Phải.”
“Hắn không hẳn ở trong phạm vi điều tra của tôi, nhưng tôi biết hắn là ai. Về chuyện gì vậy?”
“Tôi muốn biết hắn có tiền bạc gì không”.
“Anh không nói đùa đấy chứ? Gia đình hắn…”
“Tôi muốn nói đến tiền riêng của hắn kia”.
“Để tôi sẽ điều tra xem sao, nhưng chỉ mất thì giờ thôi. Gia đình Mellis ấy giàu vô kể”.
“À này, nếu anh có nhờ ai hỏi ông bố của George Mellis thì bảo với người ấy phải khéo léo, nhẹ nhàng một chút, kẻo ông già ấy hay lên cơn đau tim lắm đấy”.
“Được rồi. Tôi sẽ dặn điều ấy trên điện tín”.
Peter nhớ lại giấc mơ, “Nick này, anh có thể nào gọi điện thoại thay vì dùng điện tín được không? Ngay hôm nay?”
Giọng của Pappas nghe có vẻ khác. “Có điều gì anh muốn nói cho tôi biết không, Peter”.
“Không có gì để nói cả. Tôi chỉ muốn thoả mãn trí tò mò của tôi thôi. Anh hãy để tôi trả tiền điện thoại ấy”.
“Dĩ nhiên là phải như vậy rồi, lại còn một bữa cơm anh sẽ đãi tôi nữa khi nào anh nói cho tôi biết cái chuyện khỉ gió ấy là chuyện gì”.
“Đồng ý”. Peter gác máy điện thoại. Anh cảm thấy trong người dễ chịu hơn.
Bà Kate Blackwell cảm thấy không được khoẻ. Bà đang ngồi ở bàn giấy, nói chuyện trên máy điện thoại, thì lên cơn đột ngột. Căn phòng bắt đầu xoay như chong chóng. Bà nắm lấy bàn viết thật chặt cho đến khi mọi thứ trở lại bình thường.
Brad đi vào văn phòng. Ông nhìn qua nét mặt tái nhợt của bà, rồi hỏi, “Bà có bình thường không, bà Kate?”
Bà thả tay ra khỏi bàn và đáp “Chỉ hơi choáng váng thôi. Chẳng có gì quan trọng”.
“Đã bao lâu rồi bà không khám bác sĩ?”
“Tôi không thì giờ đâu để làm cái chuyện vớ vẩn ấy, Brad ạ”.
“Phải cố tìm ra thì giờ chứ. Tôi sẽ bảo Annette gọi điện thoại để xếp đặt cho bà một cuộc hẹn với bác sĩ Harley”.
“Quỷ tha ma bắt anh đi, Brad ạ. Đừng có cuống quýt lên như thế nữa”.
“Thế bà có sẽ đi khám bác sĩ không?”
“Tôi sẽ đi nếu việc ấy sẽ làm cho anh thôi không quấy rầy tôi nữa”.
Sáng hôm sau, viên thư kí của Peter nói, “Thám tử Pappas gọi ông trên điện thoại”.
Peter nhấc ống nghe. “Chào anh, Nick”.
“Tôi nghĩ anh với tôi nên bàn với nhau chút xíu, anh bạn ạ”.
Peter đột nhiên cảm thấy lo lắng. “Anh đã nói chuyện với ai về Mellis chưa?”
“Tôi đã nói với chính ông bố của George Mellis. Trước hết, ông ta chưa hề bao giờ đau tim cả. Thứ hai, ông ta nói rằng, riêng đối với ông ta, ông coi George Mellis như đã chết rồi. Khi tôi hỏi tại sao thì ông già ấy cúp ngay điện thoại. Thế rồi tôi gọi cho một số bạn cũ ở Athens. Tên George Mellis của anh, hắn quả thực là nổi danh. Cảnh sát ở đó biết hắn rất rõ. Hắn có cái thú riêng là đánh đập đàn bà và bọn trai trẻ. Nạn nhân cuối cùng của hắn trước khi rời Hi Lạp là một thằng bé trong một khách sạn, và liên hệ vụ này với George Mellis. Lão già mua chuộc ai đó để thả hắn ra, rồi “đá đít” hắn ra khỏi xứ. Vĩnh viễn. Như vậy anh đã thoả mãn chưa?”
Peter đã quá thoả mãn rồi. Nó làm cho anh khiếp sợ “Cảm ơn Nick. Thế là tôi nợ anh một lần điện thoại nhé”.
“Ồ, không đâu, anh bạn ạ. Lần này thì tôi chịu tiền điện thoại. Nếu thằng ấy được thả rông lần nữa, anh nên cho tôi biết nhé”.
“Sẽ cho anh biết sớm tối đa, Nick ạ. Gửi lời thăm Tina nhé”. Peter gác máy điện thoại. Anh có nhiều chuyện phải suy nghĩ. George Mellis sẽ đến đây vào lúc trưa.
Bác sĩ John Harley đang khám bệnh thì nhân viên tiếp khách của ông nói, “Bà George Mellis đang ở đây, chờ được gặp ông, bác sĩ ạ. Bà ấy không có hẹn khám bệnh, nên tôi nói cho bà ấy biết thời khoá biểu của ông là…”
Harley nói, “Đưa bà ấy vào bằng cửa hông, rồi mời bà ta vào văn phòng tôi”.
Mặt nàng trông nhợt nhạt hơn lần trước, vết thâm quầng xung quanh mắt đậm hơn. “Tôi xin lỗi đã đến đột ngột như thế này, bác sĩ ạ, nhưng…”.
“Không hề gì, Alexandra ạ. Có chuyện gì vậy?”
“Nhiều chuyện lắm. Thật là kinh khủng quá…”.
“Cô vẫn uống đều Wellbutrin chứ?”
“Có”.
“Thế mà cô vẫn còn cảm thấy buồn nản?”
Bàn tay nàng nắm chặt lại. “Còn tệ hơn như thế nữa. Tôi cảm thấy tuyệt vọng, tưởng chừng không còn có thể kiểm soát được gì nữa. Tôi không còn có thể chịu đựng chính mình nữa. Tôi sợ, tôi sợ rằng tôi sẽ làm chuyện gì ghê gớm lắm”.
Bác sĩ Harley trấn an, “Cô chẳng có bệnh tật gì đâu. Tôi xin đem danh dự của tôi ra để bảo đảm với cô như vậy. Tất cả chỉ là vấn đề xúc cảm thôi. Tôi sẽ đổi thứ thuốc khác. Lần này tôi sẽ cho cô dùng Nomifensine, một thứ rất công hiệu. Cô sẽ thấy rõ sự thay đổi chỉ trong vòng ít ngày”. Ông viết đơn thuốc, rồi đưa cho nàng. “Nếu đến thứ sáu, cô không thấy khá hơn, xin cô cứ gọi tôi. Tôi có thể giới thiệu cô với một bác sĩ tâm thần”.
Ba mươi phút sau, trở lại căn hộ. Eve xoá đi lớp kem nhợt thoa trên mặt và chùi đi những vệt thâm quầng quanh mắt.
Bước đi bây giờ nhanh hơn.
George Mellis ngồi đối diện với Peter Templeton, tủm tỉm cười và tin tưởng.
“Hôm nay anh cảm thấy thế nào?”
“Khá hơn nhiều lắm bác sĩ ạ. Những buổi khám bệnh như thế này có hiệu quả hơn là ông nghĩ”.
“Thật thế sao? Hiệu quả bằng cách nào?”
“Ấy chỉ là như mình có một người nào đó để nói chuyện. Cũng giống như lệ xưng tội của Thiên Chúa giáo vậy. Nguyên tắc cũng như vậy, phải không?”
“Tôi rất mừng các buổi tiếp xúc này đã giúp anh nhiều. Vợ anh khoẻ rồi chứ?”
George Mellis nhăn mặt, “Tôi e rằng chưa. Nhà tôi lại gặp bác sĩ Harley lần nữa, nhưng vẫn cứ nói về chuyện tự tử mỗi lúc một nhiều hơn. Tôi có lẽ phải đưa nàng đi xa. Nàng cần có sự thay đổi”.
Peter nghe như đây là điềm báo trước đáng ngại. Có thể nào đó là do trí tưởng tượng của hắn chăng?
“Hi Lạp là nơi nghỉ ngơi rất tốt”, Peter nói, “Anh đã đưa vợ anh đến đó để gặp gia đình anh chưa?”
“Chưa. Họ đang rất mong được gặp Alex”. Y cười. Chỉ có điều khó khăn duy nhất là mỗi lần cha tôi và tôi gặp mặt nhau thì ông ấy cứ nằng nặc khuyên tôi nên trở về để nắm lấy cơ sở kinh doanh của gia đình”.
Ngay lúc này, Peter thấy rằng Alexandra đang gặp nguy hiểm thực sự.
Sau khi Mellis rời khỏi văn phòng một hồi lâu, Peter ngồi xem lại những điều ghi chép. Cuối cùng, anh với lấy điện thoại, quay một con số.
“Tôi muốn nhờ ông một việc, bác sĩ John ạ. Ông có thể dò hỏi hộ xem George Mellis đã đưa vợ đi chơi tuần trăng mật ở đâu”.
“Tôi có thể cho anh biết ngay bây giờ. Chính tôi đã tiêm cho họ trước khi họ lên đường. Lúc ấy họ đi Jamaica”.
Peter nhớ lại câu chuyện của Mellis. “Tôi có một thằng bạn hay đánh đập các con điếm. Tôi nhớ một lần chúng tôi cùng ở Jamaica với nhau...”.
Thế nhưng vẫn chưa có bằng cớ nào về việc George Mellis dự tính giết vợ hắn cả. John Harley đã kiểm chứng rằng Alexandra Mellis có khuynh hướng tự vẫn. Đó không phải là vấn đề của mình, Peter cố tự nhủ như vậy. Nhưng anh biết rằng đó chính là vấn đề của anh.
Peter Templeton trước kia đã phải làm việc để kiếm tiền ăn học. Cha anh là nhân viên bảo vệ ở một trường đại học trong một thị trấn nhỏ, nên dù có học bổng, Peter cũng không thể nào theo học được một trong các trường đại học y khoa danh tiếng. Anh tốt nghiệp trường đại học Nebraska với danh dự, rồi tiếp tục theo học ngành tâm lí trị liệu. Anh thành công ngay từ ban đầu. Bí quyết của anh là lòng thành thực yêu người. Anh quan tâm đến những gì xảy ra với họ. Alexandra không phải là bệnh nhân của anh, nhưng anh có dính líu đến nàng. Nàng là phần thiếu sót trong bài toán đố, và sự giáp mặt với nàng có thể giúp anh giải được bài toán đố ấy. Anh giở tập hồ sơ về Mellis ra, tìm số nhà và điện thoại cho Alexandra. Một người đầy tớ gái gọi nàng đến điện thoại.
“Bà Mellis ạ, tên tôi là Peter Templeton. Tôi là...”.
“Ồ, tôi biết ông là ai rồi, bác sĩ ạ. George nói với tôi về ông”.
Peter rất ngạc nhiên. Anh tưởng rằng Mellis không bao giờ nhắc nhở tên anh với vợ hắn cả. “Tôi không biết chúng ta có thể nào gặp nhau được không. Có thể là tại một bữa ăn trưa nào đó?”
“Có phải là về vấn đề của George không? Có chuyện gì không hay chăng?”
“Ồ, không đâu. Tôi chỉ nghĩ rằng chúng ta có thể nói chuyện với nhau một chút thôi”.
“Được lắm chứ, bác sĩ Templeton”.
Họ hẹn nhau vào ngày hôm sau.
Hai người ngồi ở một bàn trong góc tại quán ăn La Grenouille. Từ khi Alexandra bước vào tiệm ăn, Peter không thể nào rời mắt nàng. Nàng chỉ đơn giản mặc một chiếc váy và áo khoác trắng làm lộ ra dáng người xinh đẹp của nàng, và đeo một chuỗi hạt trai xung quanh cổ. Peter cố tìm ra những nét mệt mỏi và buồn chán trên mặt nàng, như bác sĩ Harley đã nói. Nhưng anh không thấy gì cả. Nếu Alexandra biết rằng Peter đang quan sát nàng thì nàng cũng không lộ ra một dấu hiệu nào như thế cả.
“Chồng tôi vẫn bình thường phải không, bác sĩ Templeton?”
“Vâng”. Điều này sẽ trở nên khó xử hơn là anh đã tiên đoán. Anh đang đi trên một sợi dây rất nhỏ. Anh không có quyền vi phạm mối quan hệ thiêng liêng giữa bác sĩ và bệnh nhân, thế nhưng đồng thời anh cảm thấy có nhiệm vụ phải cảnh cáo Alexandra.
Sau khi đã gọi món ăn, Peter nói, “Chồng bà có nói cho bà biết vì sao anh ấy phải đi khám tại văn phòng tôi không, bà Mellis?”
“Có chứ. Gần đây tinh thần anh ấy rất căng thẳng. Các ông chủ hãng của anh ấy đặt phần lớn trách nhiệm trên vai anh ấy. George làm việc rất có lương tâm. Chắc ông cũng biết điều này, phải không, bác sĩ?”
Thật là khó tin. Nàng không biết chút gì về việc hắn đã tấn công chị ruột nàng. Tại sao không ai nói cho nàng biết cả?
“George bảo anh cảm thấy dễ chịu hơn nhiều khi có một người nào đó để anh có thể giãi bày tất cả những vấn đề khó khăn”. Nàng nhìn Peter tủm tỉm cười. “Tôi rất mừng là ông đã giúp anh ấy”.
Nàng thật là ngây thơ, vô tội! Rõ ràng nàng đã thần tượng hoá ông chồng. Làm sao anh có thể nói cho nàng biết rằng chồng nàng chỉ là một tên loạn óc đã từng từng giết một đứa bé trai làm điếm kiếm tiền; rằng hắn đã bị gia đình từ bỏ và đã cưỡng dâm tàn bạo chị ruột nàng? Thế nhưng, làm sao anh có thể không nói ra được?
“Làm một bác sĩ tâm thần cũng rất là thú vị, vì ông có thể giúp đỡ được cho biết bao nhiêu người”. Alexandra nói.
“Có khi tôi giúp được, nhưng cũng có khi không”. Peter đáp một cách thận trọng.
Thức ăn được đưa đến. Hai người nói chuyện với nhau trong khi ăn. Cuộc giao tiếp giữa họ thật là dễ dàng thoải mái. Peter thấy mình như đã bị thu hút bởi Alexandra, và đột nhiên anh có cảm giác khó chịu là anh đang ghen tị với George Mellis.
“Tôi rất vui thích về bữa ăn trưa hôm nay, bác sĩ Templeton ạ” Alexandra nói, “Thế nhưng hình như ông muốn gặp tôi hôm nay vì một lí do nào đó, phải thế không?”
Cơ hội cần phải trình bày sự thật đã đến.
“Vâng, thật ra, tôi…”
Peter dừng lại. Những lời nói tiếp theo của anh có thể sẽ làm tan vỡ cuộc sống của nàng. Anh đã quyết định đến đây là để nói cho nàng biết về những mối nghi ngờ của anh và đề nghị đưa chồng nàng vào một bệnh viện tâm thần. Nhưng bây giờ gặp mặt nàng, anh nhận ra rằng vấn đề không phải đơn giản như vậy. Anh lại nhớ đến câu nói của Mellis “Nhà tôi không khá hơn chút nào. Tôi lo nhất là nàng có ý định tự vẫn”. Trái lại thế, anh chưa bao giờ thấy một người đàn bà nào hạnh phúc và bình thường hơn nàng. Phải chăng là do thứ thuốc nàng đang uống? Cuối cùng, anh cũng hỏi được nàng về chuyện ấy, “John Harley nói rằng bà đang uống…”
Ngay lúc ấy, tiếng nói của Mellis vang lên, “À, em ở đây rồi! Anh gọi điện thoại về nhà và được biết rằng em hiện đang ở đây”. Y quay về phía Peter, nói, “Chào ông, bác sĩ Templeton. Tôi cùng ngồi ăn chung với hai người được chứ?”
Thế là cơ hội tan biến mất.
“Tại sao anh chàng bác sĩ ấy lại muốn gặp Alex?” Eve hỏi.
“Anh chẳng hiểu chút nào”, Mellis đáp. “May mà Alex đã nhắn cho biết rằng nàng đang ở đâu, trong trường hợp anh cần gặp nàng. Thì ra cô ấy đi gặp Templeton. Lạy Chúa! Tôi vội vàng đi đến đó gấp”.
“Tôi e ngại chuyện ấy lắm”. Eve nói.
“Tin tôi đi. Chẳng có gì nguy hại cả đâu. Tôi đã hỏi cô ấy sau đó, và cô ấy nói rằng hai người không thảo luận về vấn đề gì đặc biệt cả”.
“Tôi nghĩ rằng chúng ta nên xúc tiến chương trình của chúng ta đi”.
George Mellis cảm thấy một sự kích thích gần giống như tình dục rung lên trong con người y qua câu nói ấy. Y đã chờ đợi cơ hội quá lâu rồi. “Khi nào?”
“Ngay bây giờ”.