Sidney Sheldon
Chương 11
Tác giả: Sidney Sheldon
Một trong những khách đến văn phòng mới của cô là đức cha Ryan. Ông dạo quanh ba căn phòng nhỏ và nói:
- Thật là đẹp. Chúng ta sẽ vươn dần lên trong thế giới này, Jennifer ạ.
Jennifer cười phá lên.
- Thực sự không phải là đang vươn lên trên thế giới đâu, thưa Đức cha. Con còn đường xa mới tới.
Ông nhìn cô rất thích thú.
- Con sẽ làm được điều đó. À này, tuần trước cha đến thăm Abraham Wilson đấy!
- Anh ấy khoẻ chứ ạ?
- Khoẻ. Anh ta đang phải làm việc trong cửa hàng máy của nhà tù. Anh ta nhờ cha chuyển lời chào tới con.
- Con sẽ phải tự mình đến thăm anh ấy trong một ngày gần đây.
Cha Ryan ngồi vào ghế của ông, nhìn cô chằm chằm cho tới khi Jennifer nói:
- Con có thể làm điều gì cho cha, thưa cha.
Mặt ông rạng rỡ lên:
- À, thôi được, cha biết con có lẽ bận lắm nhưng bây giờ con hỏi, cha muốn nói là một người bạn cha có chút vấn đề. Cô ta bị tai nạn. Cha nghĩ rằng con là người có thể giúp đỡ cô ta.
Jennifer trả lời như máy:
- Bảo cô ấy đến gặp con, thưa cha.
- Cha nghĩ con phải đi đến đó. Cô ấy bị cụt cả chân tay.
***
Connie Garrett sống ở một căn hộ nhỏ và sạch sẽ tại phố Houston. Một bà già tóc bạc trắng đeo tạp dề ra mở cửa cho Jennifer.
- Tôi là Martha Steele, dì của Connie. Tôi sống cùng Connie. Xin mời cô vào. Cháu tôi đang đợi cô đấy.
Jennifer bước vào căn phòng khách có đồ đạc khá sơ sài Connie Garrett tựa vào gối đỡ bên trong một chiếc ghế bành rộng. Jennifer bị sốc bởi sự trẻ trung của cô ta. Cô cứ tưởng là sẽ gặp một phụ nữ già hơn.
Connie Garrett khoảng 24 tuổi, bằng tuổi Jennifer. Ánh hào quang tuyệt vời hiện ra trên khuôn mặt cô ta và Jennifer cảm thấy kinh sợ vì đó chỉ như là một bức tượng bán thân không hề có chân tay gắn vào. Cô phải cố tránh không rùng mình.
Connie Garrett cười thân mật với cô và nói:
- Ngồi xuống đi, Jennifer. Tôi có thể gọi cô là Jennifer được chứ? Cha Ryan đã nói nhiều với tôi về cô. Và tất nhiên là tôi đã thấy cô trên vô tuyến. Tôi rất vui mừng là cô có thể đến.
Jennifer định nói: "Tôi rất vui lòng", nhưng chợt nhận ra điều đó dường như vô nghĩa biết bao. Cô ngồi xuống một chiếc ghé mềm, dể chịu, đối diện với cô gái trẻ.
- Cha Ryan nói rằng cô bị tai nạn vài năm trước. Cô có muốn nóí với tôi chuyện đã xảy ra thế nào không?
- Tôi e rằng đó là lỗi do tôi. Tôi đang sang đường. Tôi bước khỏi vỉa hè, trượt và ngã xuống trước một chiếc xe tải.
- Chuyện đó xảy ra bao lâu rồi?
- Vào tháng 12 ba năm trước. Tôi đang trên đường đến cửa hàng Bloomingdale để mua hàng nhân dịp Nôen.
- Chuyện gì đã xảy ra sau khi xe tải cán phải cô?
- Tôi chẳng nhớ gì cả. Tôi thức giấc tại bệnh viện. Họ nói với tôi là xe cấp cứu đã chở tôi đến đó. Xương sống tôi bị thương. Sau đó, họ phát hiện ra xương bị hoại và nó lan rộng ra mãi đến khi… - Cô ta ngừng lại và cố nhún vai. Đó là một cử chỉ rất đáng thương. - Họ cố lắp chân tay giả cho tôi nhưng không được.
- Cô đã kiện chưa?
Cô ta nhìn Jennifer bối rối:
- Cha Ryan không nói cho cô biết à?
- Nói gì với tô cơ?
- Luật sư của tôi kiện công ty giao thông công chính có xe đâm tôi, nhưng chúng tôi đã thua kiện. Chúng tôi kháng án và lại thất bại nốt.
Jennifer nói:
- Cha lẽ ra phải nói điều đó. Nếu như tòa thượng thẩm đã bác đơn của cô, tôi e rằng không thể làm gì được nữa.
Connie Garrett gật đầu.
- Tôi thực sự không tin như vậy. Tôi chỉ nghĩ… à mà cha Ryan nói cô có thể làm được những việc thần kỳ.
- Đó là việc của cha, còn tôi chỉ là một luật sư thôi.
Cô thấy bực với cha Ryan vì đã để Connie Garrett hy vọng hão huyền. Jennifer quyết định chắc chắn sẽ nói chuyện lại với đức cha.
Bà già vẫn đang hút bụi ở phía sau phòng.
- Tôi có thể mời cô một chút gì không, thưa cô Palker? Trà và bánh được chứ?
Jennifer đột nhiên thấy mình rất đói vì cô đã không có thời giờ để ăn trưa. Nhưng khi nghĩ rằng mình ngồi đối diện với Conme Garrett, trong khi cô ta phải chịu bón ăn thì không thể chịu được.
- Thôi, cám ơn bà, Jennifer nói dối, - Tôi vừa ăn trưa xong.
Jennifer chỉ muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
Cô cố nói vài lời vui vẻ trước khi đi, nhưng không nghĩ được gì hết. Đức cha Ryan chết tiệt này?
- Tôi… tôi thực sự xin lỗi. Tôi mong rằng tôi…
Connie Garrett mỉm cười và nói:
- Xin cô không phải bận tâm về việc đó.
Chính nụ cười đó đã làm thay đổi mọi sự. Jennifer chắc rằng nếu như cô ở địa vị Connie Garrett, cô sẽ không thể bao giờ còn mỉm cười được.
- Luật sư của cô là ai? - Jennifer bỗng nghe thấy giọng mình.
- Melvin Hutcherson. Cô biết ông ấy không?
- Không, nhưng tôi sẽ thử tìm xem. - Mặc dù không định thế nhưng cô vẫn nói tiếp - Tôi sẽ nói chuyện với ông ta.
- Cô thật là tuyệt vời. - Giọng nói Connie Garrett đầy ngưỡng mộ.
Jennifer nghĩ rằng cuộc sống của cô gái là như thế đó ngồi suốt ngày, suốt tháng, suốt năm hoàn tòan không có ích gì, không thể làm gì ngay cả cho bản thân cô.
- Tôi e rằng, tôi không thể hứa gì cả.
- Tất nhiên là không rồi. Nhưng cô cũng phải biết một điều gì đó, phải không thưa cô Jennifer? Tôi cảm thấy vui hơn chỉ vì là cô đã đến.
Jennifer từ từ đứng dậy. Đã đến lúc phải bắt tay chào, nhưng tay đâu để mà bắt chứ. Cô nói ngượng ngập:
- Rất vui được gặp cô, cô Connie ạ Tôi sẽ có trả lời cho cô.
Trên đường về văn phòng, Jennifer nghĩ về cha Ryan và quyết tâm rằng cô sẽ không bao giờ nhượng bộ trước sự lấy lòng của ông ta nữa. Bất kỳ ai cũng không thể làm gì cho cô gái tàn phế tội nghiệp đó, và làm cho cô ấy nuôi đôi chút hy vọng nào đó thì thật là không tốt. Nhưng cô phải giữ lời hứa. Cô sẽ nói chuyện với Melvin Hutcherson.
Khi Jennifer trở lại văn phòng, có một loạt thư nhắn gửi cô. Cô nhìn nhanh qua chúng, tìm kiếm xem Adam Warner có nhắn gì không, nhưng không hề có.