Suzuki Koji
Chương 2
Tác giả: Suzuki Koji
Asakawa và Ryuji chia tay nhau ở ga Atami. Asakawa định sẽ chuyển bộ hài cốt của Sadako về cho thân quyến của cô ta ở Sashikichi và nhờ họ an táng giúp. Hẳn là họ sẽ chỉ thấy phiền toái khi bỗng nhiên bị trao vào tay bộ hài cốt của một cô cháu họ sau gần ba mươi năm biệt tích. Nhưng hài cốt là hài cốt nên gã đâu có thể bỏ mặc. Gã cũng có thể yêu cầu chính quyền mai táng cô ta vào một ngôi mộ vô chủ nào đó nếu không biết tung tích, nhưng chính vì biết rằng đó là Yamamura Sadako nên gã buộc phải trao lại cô ta cho quyến thuộc ở Sashikichi. Ở Sashikichi gã sẽ gợi ý với họ rằng cô ta tự sát, vì thời hiệu điều tra đã hết từ lâu, vả lại, bày đặt chuyện hung thủ ra vào lúc này chỉ tổ mua thêm rắc rối. Gã muốn trao hài cốt xong rồi quay về Tokyo ngay, nhưng tàu khởi hành từ đảo Oshima đã hết nên nếu đi từ bây giờ gã sẽ phải ở lại đó một đêm. Mà đi bằng máy bay thì càng bất tiện vì gã để ô tô ở cảng Atami.
- Một mình cậu đi đưa hài cốt là đủ.
Ryuji kẻ cả nói lúc xuống xe trước cửa ga Atami. Hài cốt của Sadako lúc này được đặt ở ghế sau trong một bọc vải màu đen chứ không phải bao ni lông nữa. Cái gì chứ việc chuyển gói nhỏ này cho nhà Yamamura ở Sashikichi thì đến đứa trẻ ranh cũng làm được. Điều quan trọng là làm thế nào để họ chịu nhận nó. Sẽ rất phiền toái nếu họ từ chối và gã chẳng biết đem đi đằng nào. Gã cảm thấy câu thần chú chưa thể hoàn tất nếu hài cốt của cô ta không được một người thân cầu siêu. Chỉ có điều, sao nhỉ, họ sẽ dựa vào căn cứ nào để tin rằng đó là Yamamura Sadako khi bỗng nhiên bị chìa ra một bộ xương cách nay đã hai mươi lăm năm? Asakawa hơi lo lắng.
- Thôi nhé, hẹn cậu ở Tokyo. - Ryuji vẫy tay rồi bước qua cửa soát vé ga Atami. - Tớ sẽ đi uống với cậu khi nào rảnh việc.
Ryuji còn một núi luận văn phải hoàn thành gấp.
- Cảm ơn. Mình sẽ hậu tạ cậu sau.
- Thôi khỏi, thế cũng vui rồi.
Asakawa trông theo bóng Ryuji cho tới khi hắn biến mất vào trong những bậc thang dẫn lên sân ga. Thế rồi ngay trước khi khuất hẳn, Ryuji bất ngờ chệch chân khỏi bậc cấp và suýt ngã. Mặc dù đã lấy lại được thăng bằng nhưng cái khoảnh khắc chấp chới ấy, những đường nét rắn rỏi của cơ thể Ryuji bỗng nhòe đi thành hai hình trong mắt Asakawa. Asakawa thấy mệt, gã đưa tay dụi mắt. Thế rồi khi bỏ hai tay ra khỏi mắt thì Ryuji đã khuất hẳn trên sân ga. Đúng lúc ấy, một cảm giác rất lạ xâm chiếm gã. Kèm theo đó là một mùi cam quýt không rõ chân tướng cù vào hốc mũi...
Chiều hôm ấy, Asakawa mang bộ hài cốt đến nhà Yamamura Takashi một cách an toàn. Vừa thả lưới về, Yamamura Takashi lập tức hiểu ra rằng cái gì đang nằm trong bọc vải màu đen trên tay Asakawa. Gã đưa hai tay ra và nói: "Thưa bác, đây là hài cốt của Sadako". Ông lão ngắm cái bọc một lát, nheo mắt lại đầy nhớ thương rồi quả quyết bước tới nhận lấy sau khi cúi đầu thật thấp và nói: "Phiền anh đã lặn lội đường xa". Asakawa chưng hửng. Gã không ngờ được rằng ông lão lại nhận lấy một cách dễ dàng đến thế.
Yamamura Takashi như đọc thấy câu hỏi của Asakawa, ông nói với một giọng đầy quả quyết.
- Đúng là Sadako rồi.
Sadako đã sống ở quán trọ Yamamura cho tới năm ba tuổi và sau đó là từ chín tuổi đến mười tám tuổi. Rốt cuộc thì Sadako có ý nghĩa như thế nào với ông lão Yamamura Takashi năm nay sáu mốt tuổi? Gã có thể hình dung ra được tình yêu của ông lão qua nét mặt lúc ông nhận lấy hài cốt. Ông lão không hề kiểm tra xem nó có đúng là của Sadako hay không. Có lẽ việc làm ấy là không cần thiết. Ông lão có thể cảm nhận được điều đó bằng trực giác của mình. Ánh mắt sáng rực khi mới nhìn thấy cái bọc đã nói lên tất cả. Chắc chắn đã có một sức mạnh nào đó làm việc này.
Xong xuôi rồi Asakawa muốn tránh xa Yamamura Sadako càng sớm càng tốt. Gã nói dối rằng phải đi ngay cho kịp giờ máy bay và nhanh nhẹn cáo lui. Vì nếu chẳng may mà gia đình đổi ý và từ chối nhận bộ hài cốt vì không có chứng cứ thì công toi. Nhất là gã chẳng biết phải trả lời ra sao trong trường hợp bị hỏi này hỏi nọ về Sadako. Phải rất lâu nữa gã mới có thể kể câu chuyện này với người khác. Đặc biệt là vào lúc này, gã chưa sẵn sàng tâm lý để nói chuyện với người thân của cô ta.
Nhân tiện gã ghé qua cảm ơn Hayatsu ở ban tin tức rồi tới khách sạn Suối Nước khoáng Oshima. Gã muốn thư thái ngâm mình trong làn nước nóng để trút đi cái mệt nhọc và để sắp xếp toàn bộ diễn biến của vụ việc thành một bài báo.