Thạch Tâm
Không chờ mong lời giải đáp
Tác giả: Thạch Tâm
Không ngờ cái buổi sáng trời giăng mù mịt một màn nước trắng xóa ấy lại là khởi đầu cho tình yêu của tôi và Hoàng. Con đường quanh co nối giữa khu ký túc xá với giảng đường bỗng chốc hóa thành một con sông ngập đầy nước buốt lạnh. Dù xanh, dù đỏ, áo mưa đen, vàng nhấp nhô thật vui mắt. Hoàng đứng co ro dưới một mái hiên của quán nhỏ ven đường, vẫy tôi xin đi nhờ đến trường. Hai đứa xuất hiện trước “bàn dân thiên hạ” với hai mái đầu ướt sũng, gương mặt bám đầy nước mưa, mặc kệ những đôi môi mở tròn một chữ “a” ngạc nhiên cực độ, phớt lờ cả “những đôi mắt mang hình viên đạn” của mấy nàng chung lớp vốn dành nhiều ưu ái cho Hoàng – tên con trai kênh kiệu nhất lớp!
Năm học đầu tiên trôi qua với trăm điều buồn, vui, hờn giận trẻ con. Hai đứa hay ngồi đếm sao trong những cơn gió lạnh đến rùng mình như muốn đẩy xa giọng ca ấm áp của Hoàng: Bầu trời nhiều sao sáng đêm nay, nhiều như những gì mình đã có… Cứ ngỡ rằng chuyện tình trẻ con ấy sẽ mãi mãi bền lâu…
Nhưng sau thời gian nghỉ hè, mọi chuyện bắt đầu thay đổi. Hoàng siêng đến những quán cà phê đầy tiếng nhạc hơn đến lớp, mải mê với những buổi rong chơi bất tận với lũ con trai lúc nào cũng xem Hoàng là “cây đinh”. Còn tôi – đứa con gái cao ngạo đầy tự ái – cũng đã đứng im, mím môi nhìn Hoàng trượt dài vào những cuộc vui. Vết rạn mong manh giữa hai đứa bỗng chốc hóa thành một đại dương mà bập bềnh trong đó là những lời giải thích mập mờ của Hoàng về một tương lai xa lắc, kèm theo những giọt nước mắt ngu ngơ của tôi. Rồi từ đó, tôi và Hoàng vĩnh viễn hóa thành mặt trăng – mặt trời cùng tồn tại trong một vũ trụ thật nhỏ nhoi: lớp học.
… Bây giờ, trong cái vòng quay tấp nập của cuộc sống, tôi và Hoàng thỉnh thoảng chạm mặt nhau, rồi thản nhiên quay đi một cách dửng dưng như chưa từng quen nhau. Biết làm sao hơn khi cái đại dương mênh mông ngày nào không hề được thu hẹp lại và chuyện “biển hóa nương dâu” là điều không tưởng… Trong những lần gặp lại bạn bè cũ, tôi vẫn phải để lọt vào tai những thông tin mới nhất về sự thành đạt của Hoàng trong mọi lĩnh vực (nhất là chuyện tình yêu). Còn tôi, sau bao năm tưởng đã bão hòa với những buồn, vui, thất vọng đan xen nhau thành một mớ rối tung rối mù, vậy mà trong những đêm bất chợt nhìn sao rắc vàng trên nền trời đen thẫm, vẫn ngỡ ngàng lầm thầm trong tâm trí: “Bầu trời nhiều sao sáng đêm nay, nhiều như những gì mình đã có hay đã mất?”
Chẳng biết có bao giờ Hoàng chợt nghĩ đến điều này khi cùng các cô gái khác rong ruổi trên phố?
THẠCH TÂM
(Báo NLĐ – Tháng 12/1996)