Chương 4
Tác giả: Thanh Hiền
Vào buổi trưa thượng tuần tháng 11, một buổi trưa yên tĩnh, vắng vẻ. Các ngư phủ đều ở ngoài biển đánh cá. Đàn bà con gái đang cặm cụi trên ruộng muối hoặc trồng trọt trong vườn rau. Chỉ còn lại chừng mười mấy chú bé chưa được sử dụng vào việc gì. Thế là thừa lúc vắng bóng người lớn, chúng trở thành chủ nhân của bãi biển. Tất cả đều trong khoảng 7, 8 tuổi, ngoại trừ Thành là lớn nhất lên 13 tuổi, với tư cách là đứa lớn nhất và có một số kinh nghiệm về biển cả, người ta đã giao phó cho nó trông nom những đứa bé kia.
Dù tiết trời đang tiến vào mùa lạnh, nhưng ngày hôm đó tiết trời thật nóng nực, không một cành cây đong đưa trước gió. Mặt trời gay gắt như muốn nghiến ngấu thiêu đốt một vùng bãi biển.
Ngọc Hạnh tìm đến ngồi dưới bóng dừa trải rộng suốt miền bờ biển. Bé Hùng nằm khoan khoái bên mẹ.. Ngọc Hạnh cất tiếng hát nhè nhẹ như dìu con vào giấc ngủ trưa.. Chính trong lúc nàng dỗ con ngủ là lúc nàng cũng buồn ngủ. Hai mi mắt nặng trĩu khép dần cặp mắt nàng lại. Bé Hùng đã giả vờ ngủ trong lúc chính nàng đã ngủ thật sự.
Mặc khí trời nóng bức, lũ trẻ vẫn nô đùa hồn nhiên trên bãi cát. Những tiếng cười ròn rã từ chỗ đám trẻ vọng lại làm bé Hùng không tài nào ngủ được. Chờ đến lúc Ngọc Hạnh thở đều đặn, bé Hùng rón rén lách mình và lủi dần như chú mèo con.. Nó lao mình về phía đám trẻ bạn đang vui chơi. Nó say mê thích thú xin bè bạn cho nhập cuộc.
Sau một lúc đùa giỡn thoả thích, chúng rủ nhau ra bến thuyền chơi mặc những lời cấm đoán của người lớn, vùng này là nơi “cấm địa” từ lâu. Bé Hùng đang do dự vì sợ trái lời má thì lũ bạn tinh quái đã hối thúc :
- Ê Hùng đi chơi luôn mày, mau lên.
Nhìn lên bầu trời trong xanh rộng mở, tai nghe những tiếng cười nói rộn rã của lũ bạn mời gọi tham gia vào cuộc phiêu lưu, bé Hùng chới với yếu ớt trả lời :
- Không được đâu, má tao cấm đến đó rồi !
Thành Cồ khiêu khích :
- Bộ ngoan dữ. Đồ nhát như thỏ đế. Chúng tao có làm hại gì mày đâu mà mày sợ !
Các đứa khác hùa theo :
- Đi đi Hùng. Đứa nào không đi là hèn.
Trước những lời khiêu khích rủ rê đầy quyến rũ, bé Hùng đứng ngây người, hai tay đút túi quần cụt, mắt mở to nhìn đại dương mời gọi nhưng cố lấy giọng cương quyết :
- Thôi chúng mày cứ đi đi, tao hèn cũng được.
Thế là cả đám giặc con lại nhao nhao lên :
- Ê, lêu lêu thằng hèn, thằng Hùng hèn tụi bây ơi.
- Thỏ đế bay ơi !
- Đồ cù lần lửa !
- Sịt nó ra đi. Nghỉ chơi với nó đi !
- Đồ công tử bột !
Trước những lời khiêu khích, sỉ vả của bè bạn, máu trong người bé Hùng như sôi lên vì tự ái, vì trùng dương mê hoặc. Không thể kháng cự được nữa nó nhìn vội về phía mẹ đang ngủ, co giò chạy bay về bến thuyền, phóng người lên một chiếc thuyền còn cột dây trước những lời reo hò, tán thưởng, khuyến khích của lũ bạn.
Đã một lần lỡ phạm vào một lầm lỗi, người ta dễ dàng bị lôi kéo vào những lầm lỗi kế tiếp.. Tội lỗi như một guồng máy sẽ chẳng buông tha người nào đã để nó một lần lôi cuốn. Thủy triều rút xuống : mặt biển lặng lẽ, bằng phẳng. Đã hơn nửa giờ bọn nhóc làm chủ chiếc thuyền, đua nhau lắc lư, chòng chành con thuyền đứng tại chỗ. Cả bọn đã bắt đầu hết hứng thú, lãnh tụ Thành Cồ bối rối tìm trò chơi khác mới mẻ hơn để gây hào hứng cho đàn em.. Sau một lúc im lặng suy nghĩ, lãnh tụ nhà ta hiên ngang đề nghị :
- Ê, tụi bay ơi, chơi trò này hoài không khá được. Bây giờ tao bầy trò chơi khác hấp dẫn hơn chịu không ?
Cả bọn reo vang :
- Chịu, chịu chơi hết mình mà !
Hắng giọng vài cái ra oai, Thành Cồ trịnh trọng tuyên bố :
- Bây giờ tụi mình sẽ đi dạo bằng thuyền một vòng vịnh nước này, rồi sau đó sẽ “đổ bộ” xuống làng Thanh Trì phía bên kia để hái ổi và quất chua. Mê ly rùng rợn lắm tụi bay ơi ! Chịu không ?
Thế là cả bọn vỗ tay reo hò ầm ĩ :
- Hoan hô Thành Cồ chịu chơi ! Hoan hô…
Bé Hùng khoái chí, nhảy cà tưng mừng rỡ. Như say men rượu, hứng thú dâng lên, nó thoăn thoắt chạy lên mũi thuyền tháo dây cột ra và bắt đầu cất giọng ca. Cả bọn nhao nhao hát theo :
- Ngày bao hùng binh tiến lên… Đi là đi chiến đấu, đi là đi chiến thắng, đi là mang linh hồn non sông…
Bọn trẻ đã dần dần ra khơi, tưng bừng oai phong như một ngày duyệt binh, đại lễ. Có lẽ Kha Luân Bố lúc đặt chân lên Tân thế giới cũng chẳng oai hùng, hăng hái như đám trẻ này.
Nhưng con thuyền khi đã ra khơi, như con ngựa đứt dây cương, không còn dễ dàng tuân theo ý muốn của lũ nhỏ nữa, nó tuân theo giòng nước cuốn ra biển cả.
Con thuyền dần dần xa bến với người chèo lái nhỏ bé không kinh nghiệm, nó trôi về hướng đại dương mà lũ nhỏ vì ham vui không nhận ra. Chúng đang say biển cả, đang vui với lời hát câu hò, đang sống trong bầu trời tự do, không bị ràng buộc. Người hùng Thành Cồ trịnh trọng điều khiển đám bộ hạ tí hon như vị Thuyền Trưởng, trong lúc con thuyền mỗi lúc mỗi dời xa bến.
Chúng không đoán được con thuyền đã rời xa bờ bao nhiêu. Chúng cứ ngỡ con thuyền vẫn còn chòng chành trên vịnh nước, nhưng thực tế nó đang tiến dần vào vực thẳm của biển sâu đầy nguy hiểm. Mục tiêu chúng định hướng tới cũng xa dần khỏi tầm mắt.
Nhưng rồi sau cùng chúng cũng ý thức được, những tiếng cười nói ròn rã đột nhiên im bặt : con thuyền đã thuộc hẳn về lòng đại dương. Sóng gió thổi tứ phía. Sóng biển ồ ạt đánh vào mạn thuyền. Nước bắn lên tung toé. Con thuyền chòng chành như muốn lật úp xuống. Sự hãi hùng, kinh ngạc, hoảng hốt hiện rõ trên các khuôn mặt ngây dại.
Thành Cồ bắt đầu mất bình tĩnh, cuống quít lèo lái con thuyền vào bờ nhưng vô ích. Con thuyền vẫn khăng khăng lao mình càng ngày càng sâu vào lòng biển rộng bao la. Con thuyền đã thực sự thuộc trọn về sóng biển, về sức mạnh của gió. Thành Cồ đã hoàn toàn bất lực. Gió biển thổi ào ạt, thế mà mồ hôi vẫn đổ giọt trên má, trên trán nó. Bao nhiêu sinh mạng nằm gọn trong tay nó, không gì cứu vãn hoặc vớt vát được. Lũ nhóc con đã bắt đầu than khóc, hò hét tuyệt vọng. Triều sóng mênh mông đã át giọng đoàn quân viễn chinh thảm bại.
Màn chiều buông xuống. Mặt trời đang lui dần và ngụp lặn vào lớp bụi mù của sóng nước trùng dương. Không một cánh buồm, một chiếc thuyền, một con tàu thấp thoáng ngoài chân trời xa tắp. Tất cả chỉ còn là mây trời và đại dương ngút sóng. Niềm kinh hoàng dâng cao theo mực nước càng ngày càng cao. Tụi nhóc con ôm chặt lấy nhau, mặt nhợt nhạt, kêu la, khóc lóc, than van đổ lỗi cho nhau.
Sóng triều như những con thú hoang, hàng hàng lớp lớp gầm rống như muốn ăn tươi nuốt sống lũ trẻ. Những con thú hoang hung bạo đang đói mồi chầu chực, rình rập bên cạnh đám trẻ đáng thương. Con thuyền đong đưa trước gió, lúc như nhảy vọt lên cao, lúc đâm nhào sâu thẳm xuống lòng nước theo đà ngọn sóng. Chỉ có Thành Cồ và bé Hùng là còn chút máu mặt. Bé Hùng liên tưởng đến chuyện chàng Lỗ Bình Sơn trôi giạt vào hoang đảo lạc lõng. Hình ảnh đó khiến nó yên tâm chút ít. Và chẳng bao lâu, hình ảnh ấy đã trở thành sự thật.
Vào lúc mặt trời chìm hẳn xuống vực sâu của biển cả là lúc con thuyền trôi giạt tới một ghềnh đá. Cả bọn hò hét nhau, cố chèo chống vào mỏm đá. Và trong chốc lát con thuyền mỏng manh xô mạnh vào lớp đá thoai thoải. Cả bọn trẻ, lớp bắn lên các phiến đá gần đó, lớp nằm chổng kềnh, sóng soài trên nước, rồi lóp ngóp nhoai lên ghềnh đá, mặt mũi chân tay sây sát, và con thuyền vỡ tan tành thành từng mảnh ván.