Chương 1
Tác giả: Thảo Nhi
Liễu Châu bước vào phòng tân hôn. Cô tò mò đứng nhìn căn phòng từ nay sẽ là của mình, rồi quay qua Lâm Dũng :
- Đẹp quá, đẹp hơn phòng em nhiều. Tự anh trang trí đấy à ?
- Em thích không ?
- Rất thích, anh thật có óc thẩm mỹ cao. Ôi trời ! Em mỏi chân quá !
Cánh cửa phòng khép lại, Liễu Châu thẹn thùng ngồi xuống chiếc giường trảo drap trắng muốt.
Lâm Dũng ngồi xuống bên cạnh, anh quàng tay qua người cô, âu yếm hỏi :
- Em có mệt không ?
Liễu Châu chớp mắt :
- Dạ cũng hơi mệt.
Lâm Dũng tình tứ nhìn cô :
- Giờ thì mình được quyền nghỉ ngơi. Liễu Châu ! Trong đời anh chỉ chờ đợi giây phút này đây. Anh đã chờ đợi từ lâu.
Liễu Châu hỏi khẽ :
- Khách khứa về hết rồi hả anh ?
- Ừ ! Họ tế nhị vì biết anh nóng lòng vào với cô dâu mới.
Liễu Châu mỉm cười hạnh phúc, cô nũng nịu :
- Anh phụ em gỡ vòng hoa và những chiếc kẹp này xuống đi. Em mỏi tay quá.
Lâm Dũng đứng phía sau cô thận trọng gỡ những chiếc kẹp xuống, rồi giúp cô trút bỏ chiếc soirée mà trắng.
Cả hai đứng yên lặng nhìn vào gương. Trong đó phản chiếu một hình ảnh tuyệt đẹp và lãng mạn.
Lâm Dũng thì thầm :
- Em đẹp thật, đẹp một cách hoàn hảo. Anh không ngờ mình cưới được cô vợ đẹp như vậy.
- Tất cả là của anh.
Câu nói của Liễu Châu làm Lâm Dũng rung động một cách mãnh liệt, sung sướng đến tột cùng với ý nghĩ cuối cùng anh cũng chiếm được bông hao đẹp. Một nhan sắc chỉ có thể là mơ ước vơi bao tên con trai khác.
Ý nghĩ đó làm Lâm Dũng thấy tình cảm bừng lên mãnh liệt hơn. Trong khi đó Liễu Châu vừa xấu hổ vừa lo sợ cái điều trọng đại sắp sửa xảy đến với mình, Liễu Châu run lên khi vòng tay Lâm Dũng siết chặt.
Cô nghe hơi thở nóng hổi pha lẫn mùi rượu của anh thoảng nhẹ, căn phòng chìm trong ánh sáng dìu dịu của ngọn đèn ngả màu xanh. Lâm Dũng nằm xuống kéo Liễu Châu ngã lên tấm nệm êm ái.
Ánh mắt anh đắm đuối lướt trên cơ thể ngà ngọc của cô khi chiếc áo ngủ được kéo vội ra.
Đêm tân hôn của họ trôi qua trong sự bỡ ngỡ của Liễu Châu và sự khát khao cháy bỏng của Lâm Dũng.
Liễu Châu nhớ lại niềm kiêu hãnh của ba mẹ cô khi đoàn xe rước dâu sang trọng dừng lại trước ngõ và tiếng pháo tay vang lên giòn giã.
Lâm Dũng chững chạc trong bộ veston màu xám, tay ôm bó hoa tươi cùng đàng trai tiến vào phòng khách. Liễu Châu e lệ cùng cô dâu phụ bước ra làm lễ, cô và Lâm Dũng trao nhẫn cưới cho nhau giữa tiếng trầm trồ khen ngợi của họ hàng đôi bên và đám bạn gái của cô.
Tiếng ai đó xuýt xoa :
- Cô dâu chú rễ đẹp đôi quá.
Một giọng khách vang lên :
- Chú rễ giàu phải biết, rước dâu toàn xe hơi đời mới.
- Con gái đẹp, học cao, lấy chồng giàu sang là phải rồi.
Đoàn xe nối đuôi nhau đến một nhà hàng sang trọng. Liễu Châu mệt nhoài vì phải đi lại làm dáng cho phó nhòm quay phim, chụp ảnh.
Trước ngày cưới, Liễu Châu háo hức bao nhiêu thì giờ đây cô thầm mong chờ nó qua mau chóng bấy nhiêu. Để thoát khỏi mọi nghi lễ phiền phức, để trút bỏ chiếc áo soirée chật nich ra khỏi người và đứng dưới vòi sen, ngửa mặt hứng những giọt nước mát.
Cô ao ước được trở về căn phòng quen thuộc của mình, nằm ềnh ra giường tha hồ nhai ô mai và đọc sách, nghe nhạc.
Nhưng hôm nay hôn lễ đã ràng buộc đời cô với Lâm Dũng. Cô đang ở vào địa vị, vai trò cô dâu mà bấtc ứ cô gái nào cũng mơ ước chờ đợi. Liễu Châu không còn điều gì phải ân hận, cô yêu Dũng và trở thành vợ anh. Tình yêu của họ trọn vẹn và suôn sẻ cho tới ngày cưới
* *
*
Bình minh.
Những tia nắng ấm áp đã tràn vào căn phòng mà Liễu Châu vẫn chưa tỉnh giấc. Lẫm Dũng dậy trước, anh quay qua hôn phớt lên mũi liễu Châu và bước ra sân làm mấy động tác thể dục. Sau đó anh vào phòng tắm làm vệ sinh.
Niềm vui thích lâng lâng trong lòng, nhìn đống quần áo cưới chất đầy ắp nơi phòng khách, Lâm Dũng huýt sáo luôn miệng.
Anh quen Liễu Châu đã lâu nhưng cô vẫn giữ gìn tất cả cho anh vào đêm tân hôn. Anh cảm thấy mình là chú rễ đầy may mắn giữa thời đại mà người ta thích sống buông thả này.
Liễu Châu bước xuống phòng khách, cô ngượng ngùng vì cái nhìn đăm đăm của chồng. Lâm Dũng cầm tay cô âu yếm bảo :
- Anh có thói quen dậy sớm, thấy em ngủ say nên anh ra ngoài này. Để anh gọi chị Mười làm điểm tâm.
Liễu Châu nói nhỏ :
- Em hư lắm... nên mẹ mới nói với anh là em không làm dâu được.
Lâm Dũng cười :
- Chỉ cần em làm vợ anh thôi. Công việc nhà đã có chị Mười lo, và nếu em không thích đi làm thì em cứ ở nhà. Anh không để em thiếu thốn.
Liễu Châu phụng phịu :
- Còn cái bằng bác sĩ của em, anh định nhét vào xó bếp hay pha trà uống ?
Dũng cười nhẹ :
- Anh nói đùa thôi, vì anh yêu em không muốn em cực .
Chị Mười đem hai cái bánh bao nóng hổi đặt trong dĩa và hai tách cà phê sữa đặt lên bàn. Mắt chị nhìn xoáy vào bộ đồ lụa màu kem thêu những bông hoa nhỏ trông rất quý phái của Liễu Châu, chị lên tiếng :
- Cậu mợ dùng điểm tâm.
Liễu Châu mỉm cười :
- Cám ơn chị .
Lâm Dũng cầm cái bánh bao xé nửa đưa cho cô :
- Dùng đi em, hôm qua chắc em không ăn được gì ?
- Anh cũng vậy thôi, đúng không nào ?
- Ừ !
Những gói giấy đỏ chợt đập vào mắt Liễu Châu, cô quay sang Lâm Dũng giọng đượm buồn :
- Anh Dũng ! Em đã gởi thiệp mời cho Linh Giang, tại sao nó không đến dự ?
Im lặng một lát, Dũng nói :
- À ! Anh không biết. - Anh trả lời có vẻ lấp lửng .
- Vắng Linh Giang, em cảm thấy niềm vui không được trọn vẹn. Trước đây, tụi em chuyện gì cũng cha sẻ với nhau.
Đôi mày Lâm Dũng hơi nhíu lại :
- Linh Giang thường tâm sự với em à ?
- Hầu hết những chuyện gì buồn vui, nó đều kể với em.
- Thật à ?
- Chỉ có chuyện nó lấy Thành Tân đột ngột là nó giấu biệt em.
Lâm Dũng nhỏ giọng :
- Em đừng băn khoăn, có lẽ Linh Giang bận chồng con nên không đến được.
- Dù sao nó cũng là đứa bạn chơi với em lâu nhất.
- Thôi, em ăn đi rồi uống cà phê. Nguội mất ngon.
Liễu Châu khe khẽ hỏi :
- Hôm nay chúng ta làm gì hả anh ?
- Buổi sáng mình tự do. Còn buổi chiều, có thể ba mẹ và mấy ông bạn tinh nghịch kéo tới phá phách chưa biết chừng.
Mặt Liễu Châu ửng hồng :
- Mấy ông bạn của anh nghịch ngợm dễ sợ .
- Bởi vậy chỉ có cách mình trốn đi Nha Trang hay Đà Lạt mới thoát khỏi chúng nó được.
Ngưng một chút, Lâm Dũng âu yếm :
- Nói cho anh biết đi, em thích nghỉ mát ở đâu nào ?
Suy nghĩ một lúc, Liễu Châu nhỏ nhẹ :
- Tuỳ anh à .
- Ưu tiên phụ nữ mà. Ý em là ý Chúa, em chọn nơi nghỉ đi.
- Đà Lạt đi anh !
- OK !
- Thế bao giờ mình đi hả anh ?
- Ngay sáng nay !
Liễu Châu lẩm bẩm : "Đà Lạt _ Tuần trăng mật ". Một khoảng trời thơ mộng như hiện ra trước mắt Liễu Châu.