Chương 8
Tác giả: Thuỳ An
Khanh đã vẽ xong hai bức chân dung tôi. Chiều nay anh đem cả hai đến nhà, hai bức họa khá lớn đã bọc bằng khung gỗ , bên ngoài bao giấy hoa. Vừa mở ra cho tôi xem, Khanh vừa nói , giọng vui vẻ :
- Lần nầy anh rất vừa ý , em xem , bức tranh sống động quá . Hồi hôm làm việc rất khuya, đầu óc mơ mơ màng màng , anh nhìn lên bức tranh nầy đang treo trên tường , anh thấy em nhìn anh chăm chú , đôi mắt huyền lay láy , em còn cười với anh nữa , hình như em định bước ra ..
Tôi cười :
- Anh làm như em là Giáng Kiều không bằng.
Khanh vẫn nhìn vào bức tranh, say sưa :
- Giáng Kiều chắc gì đẹp bằng em.
- Ơ ...
- Anh nói thật đấy , ít ra là theo nhận xét của anh.
Tôi đỏ mặt cúi đầu không dám nhìn Khanh. Khanh giở bức tranh thứ hai, anh vẽ tôi nhìn nghiêng , đôi mi cong cong và mái tóc xõa dài.
- Anh định đặt tên bức nầy là "Phân vân".
Tôi đã lấy lại bình tĩnh :
- Còn bức trước ?
- Anh đang chọn lựa giữa "Thiếu Nữ" và "Mắt Huyền", em xem cái nào hay hơn ?
- Em . . . em không biết.
- Em suy nghĩ dùm anh nhé. Hay là . . . em chọn dùm anh một tên hay hơn ?
Tôi muốn nói với Khanh là tôi không quen đặt tên cho những bức tranh như vậy vì vốn liếng văn chương của tôi quá nghèo nàn , nhưng nhìn vào mắt anh rạng rỡ, làm sao tôi lắc đầu cho được ?
Khanh gói hai bức tranh lại để trên đầu tủ :
- Để đây cho hai bác về xem nhé. Hôm trước anh có gặp bác trai, bác cứ hỏi hoài : Cậu vẽ hình con Quỳnh Hương của tôi đã xong chưa, bác thương em ghê.
- Ba em thương các con lắm, ông rất thương me và quý trọng ông nội. Ông là cái gương cho mọi người trong nhà noi theo đó anh.
- Anh cũng được nói chuyện với bác trai vài lần, bác là người rất sâu sắc.
Tôi tựa lưng vào ghế, trời nóng quá , điện lại bị cúp , bực mình ghê . Khanh hỏi tôi :
- Nghe nói em bệnh phải không ?
- Dạ em lành rồi.
- Mình ra bờ sông chơi đi.
Tôi đi bên cạnh Khanh :
- Anh không vẽ nữa à ?
- Như anh nói hôm trước đó, anh muốn vẽ thêm một số tranh phong cảnh , em giúp anh nhé.
Tôi ngẩn ngơ :
- Dạ giúp chi anh ? A, em nhớ ra rồi. Dễ thôi anh à.
Số là bà ngoại của Thanh Xuân có một ngôi nhà bên Vỹ Dạ với vườn cau xanh tốt, năm nay bà vào Nha Trang ở với người con trai , nên nhà được giao lại cho ba mẹ Thanh Xuân trông coi . Trước đây nhà Thanh Xuân ở Thành Nội chật quá lại đông người, giờ được chia làm hai, một nửa dọn về Vỹ Dạ . Thanh Xuân đã về nhà mới hôm chủ nhật, nó bảo ở dó mát mẻ thoải mái lắm, nghe tin nầy tôi nghĩ ngay đến Khanh và có ngỏ ý với nó. Thanh Xuân mừng lắm, nó bảo khi nào muốn qua thì cứ việc qua , nó sẽ nấu chè bắp cho tôi và Khanh ăn.
Khanh bắt chước tôi leo lên ngồi trên cành sung. Cu Nô đi thả diều về mặt mũi lem luốc. Nhìn thấy Khanh nó reo lên :
- Anh Khanh, mấy ngày nay em đợi anh mãi.
Khanh bước đến gần cu Nô :
- Có chuyện gì vậy em ?
- Em sắp đi trại rồi, hôm đó có thi thả diều nữa , em định nhờ anh làm cho em một con diều thật đẹp , anh làm cho em nghe !
Khanh vỗ nhẹ vào má cu Nô :
- Sao em nghĩ là anh biết làm diều ?
- Anh vẽ đẹp như vầy, chắc chắn anh phải có hoa tay , em nghe nói mấy người có hoa tay làm cái chi cũng khéo , phải không anh ?
Tôi đứng lên hái một trái sung liệng vào cu Nô :
- Thằng ni nhiều chuyện quá.
- Thiệt mà, em nói đúng không anh Khanh ?
Khanh cười :
- Đúng quá đi chứ , anh sẽ làm cho em một con diều.
Cu Nô nhảy tưng tưng :
- Hay quá, hay quá, anh nhớ làm cho em con diều chim phượng giống như của Quách Tuấn An nghe.
Khanh ngạc nhiên :
- Tuấn An nào ?
Cu Nô nhanh nhẩu :
- Trong phim "Thiên Biến" đó, Quách Tuấn An thả diều với Lê Mỹ Nhàn đó.
Khanh cười lắc đầu :
- Ô đừng đem mấy cái phim chưởng đó nói với anh, anh dốt lắm.
- Ủa, anh chưa bao giờ coi hả ?
- Anh đâu có thì giờ.
Tôi la cu Nô :
- Năm ni thi rồi đó, liệu hồn. Coi chừng chị mét ba đó.
- Phim nầy em coi hồi tết chớ bộ, chị và chị Quí sao hay khủng bố em quá.
Quay sang Khanh, nó nói :
- Thôi anh làm diều kiểu gì cũng được, để em đi mua giấy màu nghe.
- Được rồi, anh có sẵn ở nhà , để anh làm rồi đem sang cho em.
- Hoan hô anh Khanh.
Còn lại mình tôi và Khanh cùng im lặng, nước vẫn trôi mang theo những mảng lục bình về phía chân cầu xa.
Trời hôm nay nhiều mây quá, Khanh là mây trời còn tôi là bến nước đìu hiu , đúng như lời Khanh nói , mây bay đi và còn lại mình tôi , biết chờ đợi ai đây ?
Tôi đã gửi trên những áng mây mỏng manh đó một thiên đường tuổi thơ, hình ảnh cô bé Ti nhỏ xíu mỗi chiều theo đám trẻ con hàng xóm nhảy xuống sông hụp lặn, vớt những cọng rong xanh lục, lượm những hòn sỏi nhẵn bóng bày hàng đồ chơi. Rồi những ngày mùa đông mưa to gió lớn, nước sông dâng tràn bờ lên mấp mé cửa bếp, me rang một chảo bắp dòn , cả nhà ngồi quây quần bên bếp lửa , áo ấm co ro , ông nội đã kể cho chúng tôi nghe biết bao nhiêu là chuyện thần tiên : Bà Chúa rừng Đào và cô bé hiếu thảo. Quả bầu kỳ lạ . . . Đã có một thời cô bé Ti ghét cay ghét đắng cô bé hiếu thảo trên, hiếu thảo gì mà chẳng nghe lời ba, đi vào khu rừng ma quỉ và đã gieo tai họa đến cho người thân của mình. Thời gian trôi qua nâng theo tuổi lớn, tâm hồn cô bé trở nên phóng khoáng và mơ mộng, cô không còn ghét cô bé trong câu chuyện Bà Chúa rừng Đào nữa mà còn muốn chia vui cùng cô , vì trong khu rừng đào huyền bí đó cô đã trải qua bao nhiêu gian nguy nhưng cuối cùng đã tìm thấy hạnh phúc . Hạnh phúc của tôi ở đâu ? Ông, ba me , chị Quí và cu Nô , tất cả đang yêu thương tôi , săn sóc lo lắng cho tôi , nhưng sao trong tôi như thiếu một cái gì , trái tim tôi đang vô cùng băng giá , tôi mơ một vòng tay êm ái , một tia mắt ấm nồng , một lời nói yêu thương . . . Tôi đã đánh mất tuổi ngây thơ tự bao giờ nhỉ ?
Bên bạn bè Thanh Xuân, Minh Ngọc … kể cả bên Hưng , tôi không còn cảm thấy vui nữa, những lần học nhóm tôi không đến, những lần sinh hoạt ngoài trời tôi không còn tham dự , ai đã lấy mất hồn tôi rồi . Khanh vẫn đứng bên tôi, anh đang nhìn sang bên kia sông, gương mặt đăm chiêu, anh đang nghĩ gì trong ánh nắng chiều sắp tắt ? Màu áo xanh tiệp với màu trời xanh, mái tóc anh bềnh bồng trong gió, chiếc mũi thẳng, bờ môi tươi , người anh cao như dáng tùng vững chãi, anh là người đàn ông đẹp nhất mà tôi gặp trong đời.
- Em đang nhìn gì vậy Hương ?
- Những đám mây. Anh Khanh ơi, anh có biết mây sẽ đi về đâu không ?
- Mây sẽ đi hoài cho đến khi gặp lạn , những vầng hơi kết thành muôn hạt mưa rơi xuống trên nhà cửa ruộng vườn , ngấm vào lòng đất , thành những mạch nước, suối nguồn.
- Anh nói chuyện như một thầy giáo giảng bài.
- Anh nói không đúng sao, anh còn nhớ hồi anh đi học , cô giáo bảo đó là chu trình của nước và anh rất thích , anh đã vẽ trong tập về bài học nầy một bức tranh rất đẹp , có đầy đủ sông suối mây trời , anh tô màu xanh của mây đẹp đến nỗi cô giáo anh phải đem khoe với các lớp khác kia đấy.
Đôi mắt Khanh lấp lánh, gương mặt anh như trẻ lại , anh cười :
- Tuổi thơ đẹp quá phải không Hương ?
Tôi vẫn nhìn lên cao :
- Em nghĩ những đám mây kia sẽ không trở lại đâu ...