Phần 1
Tác giả: Thùy Linh
- Anh về đi! Chị giục, xiết chặt chiếc khăn dạ quàng trên vai vào người.
- Đứng với anh thêm một lúc nữa.
Đôi chân bồn chồn đổi chỗ. Lúng túng anh đút tay vào túi áo khoác mầu khói, lấy ra bao thuốc lá, hai ngón tay thon mảnh nhón lấy một điếu. Rồi kẹp chiếc bật lửa zippo giữa hai ngón tay, ngón trỏ bật nắp một cách điệu nghệ, liền sau tiếng tách nho nhỏ, một nụ hoa lửa bùng lên.
- Có lẽ ta về thôi. Em thấy lạnh rồi.
Chị quay mặt đi và nói.
- Thế cũng được.
Vừa bước thì anh túm lấy vai chị giữ lại, ghé sát mặt vào chị hỏi:
- Em không giận anh chứ?
Chị cười không thành tiếng rồi khẽ lắc vai khỏi tay anh, bước đi mà không hề ngoái lại.
Cuối cùng cuộc chia tay mà anh rào đón hơn một tháng trước diễn ra êm ả và bình thản. Hay ít ra chị cảm thấy lòng mình như vậy.
Một giờ sau chị mới về nhà. Căn nhà tối om chìm trong khu vườn cây um tùm cây cối đen đặc như một khối thạch lớn. Chị bật đèn và bước vào phòng khách. Trên chiếc bàn giữa bộ salon vải gai thô quây tròn vẫn còn hai ly cà phê. Một ly chỉ còn vệt nâu đen tròn bằng đồng xu cạn khô bám chặt nguyên dưới đáy. Ly kia của chị vẫn còn nguyên. Lúc nãy mải lắng nghe anh nói, đúng hơn là mải lắng nghe lòng mình mà chị bỏ quên. Giờ nó lạnh ngắt và dường như đông cứng thành cục mực tầu. Chị vào bếp lấy chai rum và lon soda tự pha cho mình một ly cocktail. Chị pha cocktail tuyệt ngon. Bí quyết ấy chị học được ở một người đàn bà Grudia mà chị từng quen, sau hơn một năm tạo dựng lòng mến thương giữa họ. Cũng nhờ những ly cocktail tuyệt ngon ấy mà bà ta đã nhốt anh chàng Cuba cao to đẹp trai kém mình gần hai chục tuổi trong chiếc túi tình yêu mà bà ta huyễn hoặc khâu nên khiến nó tỏa hương nồng nàn của rum Lahavan. Khi cocktail tràn khỏi miệng túi thì cũng là lúc anh chàng kia nhẩy ra, để lại nỗi oán hận trĩu nặng gần bẩy chục kilo chồm chồm dọc hành lang ký túc xá vào đêm khuya mỗi khi có ai đó đi ngang qua và chót hỏi về anh chàng kia.
Suốt hai năm quen nhau, mỗi khi anh đến chị cũng thường pha cocktail. Anh ngồi chìm lút trong chiếc salon, đầu tựa vào thành ghế, nghẹo sang bên, khép hờ đôi mắt mệt mỏi có những vết nhăn ở khóe như đuôi con chim xòe lên, lắng nghe một bản nhạc nào đó và nhấm nháp ly cocktail. Có lúc anh đùa chị là đã học cách nhốt anh giống như cái bà Grudia kia. Khi đấy chị đã tự ái và ngốc nghếch nói cho anh biết, rằng chị không bao giờ tìm cách sở hữu anh, rằng không dìm anh trong những ly cocktail mê hoặc đó, mà bằng sự im lặng dịu ngọt. Có khi cả tuần anh không đến, chị không chất vấn. Anh quanh co, chị không vặn hỏi. Biết anh nhiều lần không nói thật, chị cũng không truy tìm lý do. Chị sống cuộc đời của mình mà không bị cuốn vào đời tư của anh. Hình như những người đàn ông chị yêu chỉ giúp chị hiểu hơn về mình. Họ như những ly rượu không thể thiếu trong bữa tiệc cuộc đời mà chị tự soạn và tự thưởng thức một mình. Và, những ly rượu ấy cũng sẽ có lúc cạn, giống như tối nay.
Tối nay, họ vừa qua một bữa tiệc quá no nê từ trước đó, không thể nhấp thêm một giọt nào nữa. Giờ đây còn lại một mình, chị tỉnh dậy sau một cơn say bã bời, thể xác tê nhức nhưng tâm trí sáng rõ, nhớ lại từng việc đã xẩy ra. Chị không bất ngờ với lời chia tay của anh. Thực ra chị hiểu, ngọn gió chia tay đã thổi vào giữa họ kể từ ngày họ tình cờ gặp lại nhau trên bãi biển cách đây hai năm... Khi ấy là mùa đông. Sau những thất bại liên tiếp trong chuyện yêu đương, chị mệt mỏi và chán nản, không thể tập trung làm bất cứ việc gì. Bạn bè cho rằng chị bị trầm uất kéo dài và phải nhanh chóng thoát khỏi tình trạng đó. Theo lời khuyên của một người bạn vong niên, là giáo sư tâm lý, chị rời bỏ công việc trong căn phòng kín mít và ảm đạm để tới khu nhà nghỉ bên bờ biển. "Hồi bé cô thích đi chơi ở đâu nhất?". Giáo sư hỏi, nhìn sâu vào đôi mắt thâm quầng u ám của chị. "Tôi thích biển". "Cứ đi ra biển, rồi sẽ thấy cái cô muốn tìm. Nhưng nhớ là chỉ đi một mình thôi đấy". Chị không tin lắm nhưng vẫn sửa soạn ra đi. Biển mùa đông xam xám như mặt hồ tù. Bầu trời cũng chỉ một mầu xám xịt, thảng bóng chim hải âu xé ngang bay về phía chân trời mờ mịt.
Chị cuộn người trong chiếc áo khoác dài gần đến gót chân, lang thang trên bãi biển đầy những vỏ ốc tràn vào theo con sóng biển viền bọt phủ bờ. Như thủa còn thơ, chị nhặt một con ốc to bằng nắm tay áp vào tai để nghe tiếng sóng rì rầm của đại dương. Chị như nhặt lại tuổi thơ của mình ở cuối chặng đường dài mệt mỏi. Chị mải mê với trò chơi đơn sơ ấy cho đến khi anh xuất hiện trước mặt chị, trong tay cũng cầm một vỏ ốc. Giây phút ngỡ ngàng, họ chợt nhận ra là đã từng quen nhau hồi còn ở Nga. Ngày hôm sau, họ đã tay trong tay, đứng trên mỏn đá nằm sát chân con sóng. Anh đứng quay lưng ra biển để chắn gió cho chị. Nhưng chị vẫn rùng mình vì lạnh. Anh mở rộng chiếc áo măng tô, kéo chị sát vào mình. Gió vẫn thổi không ngừng...
Có tiếng chuông điện thoại. Chị uể oải nhấc máy tay kia vẫn cầm ly cocktail đã gần cạn.
- Cô ơi, con đây.
Giọng thanh nữ mệt mỏi quen thuộc. Chị cũng không mặn mà bắt chuyện.
- Chào con, có chuyện gì thế?
Ngập ngừng một lát, con bé nói:
- Con đến chơi với cô bây giờ có được không?
Ngước nhìn đồng hồ. Đã chín rưỡi tối. Nhưng điều quan trọng là chị muốn ở một mình lúc này.
- Con không thấy muộn rồi à?
- Nhưng con muốn tới cô lúc này.
- Tùy con!
Chị ra cổng đứng chờ con bé. Đêm nay sương muối dầy đặc. Đứng một lúc tóc chị đã âm ẩm hơi nước. Và khi con bé tới, thì khí lạnh đã len qua mấy lớp áo, thấm sâu vào da thịt chị. Con bé đi chiếc xe Dream mới cứng, lượn sát vào nơi chị đang đứng. Mới có vài tháng không gặp mà trông nó khác hẳn. Quần áo hợp thời trang. Mái tóc tỉa thả hờ trên bờ vai. Con bé xinh quá. Nhưng chị vẫn nom thấy có cái gì lạ mơ hồ mà không sao hiểu được là cái gì. Cái gì nhỉ?
- Cô ơi, con lạ lắm hả?
Con bé đoán được ý nghĩ của chị, nhoẻn cười hỏi. Chỉ ngẩn ngơ gật đầu, mắt vẫn hút vào nó.
- Có thế thật.
Con bé bấy giờ mới chịu xuống xe.
- Cô sẽ còn ngạc nhiên nhiều.
Vào đến phòng khách chị vẫn tiếp tục quan sát vẻ mới lạ của con bé mỗi khi có dịp. Trong lúc đợi chị đun nước pha trà, nó ngồi đúng chiếc ghế bành yêu thích của anh, ngà đầu về một bên như ngủ gật, mái tóc tỉa mềm mại hung hung đỏ che gần kín gương mặt trái xoan mịn màng.
- Con mệt lắm phải không?
Nó bỗng ngồi thẳng lên, hất mái tóc ra phía sau, cười mơ hồ, lơ đãng giơ tay đón ly trà to tướng mà vẫn không nhìn chị.
- Cô ơi, cô có uống rượu không?
- Sao? Con lại uống rượu nữa à?
Không đợi chị đồng ý, nó rút trong túi ra một chai Black & White và bật nắp, rót vào hai chén uống trà để trên bàn, phớt lờ ánh mắt ngạc nhiên của chị nói:
- Cô đừng hỏi tại sao nhé. Cũng chẳng có gì là lạ đâu. Cứ uống đi cô ạ. Cô cũng đang buồn mà.
Chị gần như buông rơi chén rượu xuống mặt bàn.
- Sao con biết?
Con bé cười ranh mãnh.
- Tuy mấy tháng nay không đến, nhưng con vẫn luôn biết mọi chuyện về cô. Đừng ngạc nhiên. Sau này con sẽ giải thích. Mà con không nói thì tự cô cũng sẽ biết.
Chị uống một hơi hết chén rượu. Con bé lại rót tiếp cho chị một chén nữa rồi lấy bao thuốc lá châm cho chị một điếu. Nó cũng hút. Hai ngón tay kẹp điếu thuốc hờ hững vẻ sành điệu.
- Ừ... hôm nay cô gặp chuyện buồn - Chị thú nhận thản nhiên như khi phải chia sẻ chuyện buồn của người khác.
- Chuyện ông ấy phải không?
Chị gật đầu. Rít một hơi thuốc sâu vào trong. Cả lồng ngực nóng ran lên.
- Đúng như con nói trước đây, tụi cô chia tay rồi!
Con bé bật cười môt tiếng khô lạnh.
- Chúc mừng cô.
- Sao cơ.
Chị ngơ ngác nhìn con bé. Nó thản nhiên nhìn lại chị qua làn khói thuốc mềm như một tấm voan mỏng che phủ gương mặt khó hiểu của nó. Rồi lại cạn chén rượu. Và lại châm một điếu thuốc mới.
- Đơn giản là ông ấy không xứng đáng với cô.
- Con biết gì về chú ấy mà nói thế?
- Con cảm thấy thế.
- Con cảm thấy thế nào? - Chị bắt gặp lòng mình là vẫn muốn nghe người khác nói về anh.
- Có nghĩa là... - Con bé hơi lúng túng - Con thấy cô khác trước nhiều lắm.
- Như thế không tốt à?
Con bé tự rót cho nó chén nữa. Chị nhấc chén rượu đầy ấy đặt trước mặt mình, nói khẽ:
- Con uống hơi nhiều rồi!
Con bé lẳng lặng lấy cái chén không của chị rót tiếp rượu vào rồi tu cạn một hơi. Xong lấy tay áo quệt ngang miệng. Rồi ngẩng lên nhìn chị. Đôi mắt mệt mỏi chìm trong quầng thâm thăm thẳm âm u như một khu rừng.
- Cô biết không, cô chỉ thay đổi những gì thuộc về ông ấy và để nó phù hợp với hoàn cảnh trớ trêu của cô, dù cô không muốn. Còn những gì thuộc về riêng cô thì mỗi ngày cứ một tồi tệ đi.
Chị chống tay lên thành ghế, bàn tay đỡ ngang vầng trán. Gương mặt tựa như bị che khuất sau chiếc mặt nạ. Dù cố gắng giữ vậy mà một tiếng thở dài vẫn bật ra từ cõi lòng sâu thẳm của chị!
- Con xin lỗi cô! - Con bé nhìn chị lo lắng - Có lẽ con không nên nói chuyện này.
Chị vuốt mặt một cái rồi, khẽ mỉm cười, lắc đầu.
- Hình như con nói đúng! - Chị thú nhận - Cô cứ nghĩ mình đã khác trước vì mình là người hạnh phúc. Hóa ra không phải như thế. Cô chẳng thay đổi gì cả, cứ đứng yên trong khi mọi cái luôn tiến về phía trước. Có lẽ chính vì thế mà cô mất chú ấy.
Con bé chồm nửa người qua chiếc bàn kê giữa hai người. Điếu thuốc nó cầm trên tay cháy một phân ba vẫn còn nguyên mẩu tàn.
- Người ta chỉ có thể thay đổi vì tình yêu, hoặc vì lòng căm thù mà thôi.
Giọng nó lạnh tanh cay nghiệt. Ngả người thật mạnh vào thành ghế, nó dịu điếu thuốc còn gần nửa vào chiếc gạt tàn rồi hấp tấp châm điếu thuốc mới. Nó làm tất cả việc ấy như kẻ đang mê ngủ.
- Thế tình cảm của cô và chú ấy suốt hai năm qua không phải là tình yêu ư? - Chị lúng túng hỏi nó.
Nó cười nhạt:
- Cái đó thì cô biết rõ hơn con chứ?
Biết cái gì nhỉ? Chị chỉ biết chắc chắn một điều khi yêu anh ấy là có ngày mối tình của họ sẽ châm dứt. Có anh mà vẫn buồn, còn buồn hơn những ngày phải sống một mình. Những ngày đầu chị còn khắc khoải chờ anh tới. Nhưng thường anh bận bịu vào những lúc chị mong mỏi nhất, rồi thưa dần, thưa dần... Tới khi anh đến, anh đi như người khách ghé thăm và phải ra đi vào lúc để tránh cho nhau những sự bực mình nếu ngồi chơi quá lâu. Chính cái sự ít biết về anh đã giúp chị khỏi sụp đổ lúc này, nhưng lòng chị vẫn không khỏi đau đớn. Chẳng phải đau đớn vì mất anh, mà chị biết rằng sẽ rất lâu chị mới lấy được sự thanh thản như trước đây, hoặc có thể không bao giờ nữa. Chị đang ân hận. Chị chợt hiểu lòng mình lúc này. Có lẽ con bé đã nói đúng. Tình yêu không khi nào bắt người ta ân hận dù bất cứ xẩy ra chuyện gì.
- Cô ơi... - Giọng con bé chợt run run - Con xin lỗi vì đã nói chuyện này khi cô đang rất buồn.
Chị cười với nó. Cũng không hiểu vì sao lại cười được. Có thể chị sợ vì con bé buồn vì mình. Nó ngồi nép vào góc ghế bành, hai tay để dưới đùi, mắt ngước nhìn chị như thể bé gái đang ngồi chờ nghe chuyện cổ tích. Một ý nghĩ bất chợt như cơn mưa rào ập xuống khoảng trống tâm hồn chị đang được khao khát vỗ về, thương yêu, giá con bé là con gái chị.
- Đêm nay con ở lại với cô chứ?
Con bé nhìn đồng hồ.
- Con phải về cô ạ!
- Muộn rồi, đi một mình nguy hiểm lắm.
- Cô đừng lo, con quen rồi.
- Dạo này con có làm gia sư không?
- Con nghỉ ít lâu nay rồi.
- Người ta không thuê con nữa à?
Con bé nhếch mép cười. Chị không thích nụ cười này vì nó khiến con bé già đi hàng chục tuổi.
Nhưng chẳng bao giờ chị nói với nó cả.
- Con không thích làm nữa.
- Hai chị em con sắp tới sẽ sống ra sao?
- Mấy tháng nữa con sẽ tốt nghiệp. Em con cũng chỉ còn hơn hai năm nữa thôi. Con đã có cách rồi. Thôi con về đây.
Con bé nhặt bao thuốc lá chỉ còn non nửa cho vào túi, vội vàng đứng lên như không muốn tiếp tục câu chuyện. Bỗng sực nhớ nó lại lôi ra, giơ lên.
- À quên, con để lại đây cho cô hút nhé.
- Con cứ cầm về. Con hút thuốc từ bao giờ thế? Hút in ít thôi, cũng đừng uống rượu nữa nhé.
Cô bé cất bao thuốc vào túi và cười khanh khách.
- Cô sợ con hư à? Cô đừng lo. Con còn nhiều việc quan trọng hơn cả sự phá đời. Con không còn nhiều thời gian để mà hư hỏng nữa cô ạ!
Chị đi tiễn nó. Ra đến cổng, con bé dựng xe và ôm lấy chị.
- Con yêu cô lắm, mong cô đừng buồn nhiều, chuyện đó chẳng đáng gì đâu. Đàn bà khi cặp bồ là hay toan tính, mơ màng đến cuộc sống mới. Đàn ông thì khác, họ chỉ muốn người tình làm thi vị cuộc sống riêng nhàm tẻ của họ, cái cuộc sống họ không muốn đem vứt đi ấy mà. Thế mới dớ dẩn...
Chị bật cười. Con bé cũng toét miệng ra cười, nét trẻ thơ trở lại gương mặt nó. Chị ôm lấy đầu nó siết chặt vào vai mình, hôn nhè nhẹ lên mái tóc thơm thơm dìu dịu.
- Giá con mà là con gái cô nhỉ. - Giọng chị tha thiết.
Con bé dấu mặt vào cổ chị như đứa trẻ lúc ngượng ngùng có người lạ. Nó hít một hơi thật dài mùi da thịt chị rồi hất đầu lên, mắt nhìn chị phiền muộn.
- Con rất mong được làm điều đó, nhưng con không thể...
- Sao thế? - Giọng chị có vẻ phật ý - Ấy là cô nói vui thế thôi.
- Đã là con thì phải mang đến cho mẹ niềm vui, nhưng con chắc chắn không thể...
- Con cứ là con như những ngày qua là cô vui rồi.
- Nhưng con sợ sau này sẽ không được như vậy nữa...
- Con nói thế nghĩa là sao? - Chị lo lắng hỏi lại nó.
- Thôi muộn rồi, cô vào nghỉ đi. Con về nhé!
Con bé ôm riết lấy chị một lần nữa, không nói thêm lời nào, lên xe rồ máy phóng đi. Nhìn gương mặt nó chị có cảm giác như nó đang khóc.
Còn tiếp