Túy Vi
Chương 1
Tác giả: Túy Vi
Anh cất tiếng hát sau khi dạo đàn.
"Ngày nào em tuổi mười lăm, em hay nghe tôi ngồi đánh đàn..."
Tôi gối đầu nằm nghe anh hát. Anh có giọng hát thật ấm và truyền cảm. Mỗi lần giận nhau, anh thường đàn và hát dỗ ngọt tôi. Anh còn nhiều cách khác nhau để tôi không thể nào giận anh lâu được. Sau khi hát xong anh hát tiếp
"Ngày nào em tuổi mười sáu, em mê tôi nên bỏ nhà đi theo."
Đang nằm thưởng thức giọng hát của anh tôi ngồi bật dậy khi nghe anh sửa lại lời hát của người ta. Tôi đánh anh. - Anh đang ngạo em.
Anh cười trong thích thú.
- Ai ngạo em hồi nào. Anh đang hát theo sự thật mà.
Tôi tức anh quá.
- Phải rồi, sự thật đúng là như vậy nhưng có người thấy con gái người ta ngây thơ nên dụ dổ. Thử xem như bây giờ ai thèm thương anh chứ. Tôi nguýt anh một cái.
Anh còn chọc tôi.
- Không thương thì đừng thương. Ai mà ép được em.
Tôi giả vờ giận dỗi.
- Vậy thì không thèm thương. Xí, ở đó cho anh ham.
&
Tôi quay mặt đi không thèm ngó anh. Anh choàng tay ôm ngang lưng tôi.
- Trông mặt em giận đáng yêu làm sao. Thôi cho anh làm huề nhe. Bắt quá anh chịu thiệt thòi hôn em bù lại.
Tôi bật cười vì cách làm huề của anh.
- Sao anh khôn quá vậy?
- Vậy à? Vậy thì anh cho em hôn. Anh nói thế nhưng anh đã kéo tôi lại gần và tham lam tìm môi tôi.
&
Tình cảm của chúng tôi bắt đầu từ những câu hỏi của lớp biology mà tôi cần anh làm tutor. Anh học biology vì anh muốn trở thành bác sĩ để giúp đỡ mọi người. Anh có một hoài bão rất cao. Vì hoài bão đó mà chúng tôi phải xa nhau. Mặc dù vậy nhưng tình cảm của chúng tôi không giảm đi. Nó còn giúp cho tình cảm chúng tôi thêm gắn bó mỗi khi gặp nhau.Tôi biết dù xa anh về khoảng cách nhưng hai đứa đã hòa chung thành một. Quen anh là một điều may mắn vì anh luôn mang đến sự vui vẻ cho tôi. Bên anh tôi thấy mình rất bình yên.
&
Mùa nghĩ break, tôi qua thăm anh. Chương trình học bác sĩ làm anh bận rộn nhưng anh vẫn tranh thủ dành thời gian cho tôi. Tôi biết anh đi học và phải tự lo nên tôi chỉ thích ở nhà quanh quẩn cùng anh đọc sách, nghe nhạc, hay đi dạo trong công viên và nấu ăn chờ anh đi học về ăn. Những ngày bên anh thật vui vẻ.
Sáng tôi cùng anh thức dậỵ Tôi chuẩn bị điểm tâm rồi cả hai cùng ăn trước khi anh đi học. Khi anh đến trường thì tôi ở nhà dọn dẹp rồi suy nghĩ sẽ làm món gì đó cho anh ăn. Tôi vào tủ lạnh tìm xem có gì để làm món lẩu không. Bất chợt tôi gặp một tờ giấy trên cửa tủ.
Em yêu !
Hạnh phúc thường đến trong bất ngờ. Anh thật hạnh phúc khi có em bên cạnh. Em ở nhà ngoan nhé. Yêu em và nhớ em từng phút từng giâỵ
Anh ngốc của em
&
Tôi nhìn tờ giấy mà mĩm cười. Anh của tôi đáng yêu quá. Tôi thay đổi kế hoạch cho tối naỵ Tôi sẽ cùng anh sẽ lái xe đi chơi xa vì cuối tuần này anh không bận học bài. Hôm nay anh vừa thi xong final.
&
Thành phố nơi anh ở vào mùa đông thật lạnh vậy mà tôi không thấy lạnh chút nào cả. Tôi canh trước khi anh đi học về thay đồ sửa soạn sẵn mọi thứ. Tôi chọn cho mình chiếc váy dài và chiếc áo cổ cao màu xanh. Anh và tôi có cùng chung sở thích về màu sắc nền quần áo của tôi toàn là màu xanh. Trong khi chờ anh về tôi nghĩ ra một cách để phá anh.
Tôi nghe tiếng mở khóa và tiếng bước chân của anh.
Tôi nghe tiếng anh di chuyển khắp nhà rồi anh gọi to.
- Vi ơi, em ở đâu vậy ?
Tôi vẫn ở yên vị trí của mình. Một lát sau tôi không nghe động tĩnh gì và nghĩ là anh đọc được tờ giấy tôi để lại. Tôi còn nhớ mình đã viết.
"Anh yêu, cho em xin lỗi phải ra đi không lời từ biệt. Em biết làm như vậy là quá đáng nhưng em không thể làm khác hơn. Yêu anh nên em phải xa anh. Đừng hỏi em vì sao. Hãy quên em đi và xem như mình chưa bao giờ quen nhau".
Vi... Vi... ơi...
Tôi không biết khi anh đọc xong phản ứng ra sao nhưng căn nhà đã chìm vào im lặng sau khi anh tha thiết gọi tôi. Bất chợt tôi nghe tiếng ly vỡ trên sàn nhà. Tôi không nghe anh la lối chỉ nghe tiếng đồ vật rớt xuống đất. Tôi hốt hoảng chạy ra khỏi chỗ núp để ngăn anh. Nhìn thấy tôi, anh ôm lấy tôi và xiết thật mạnh làm tôi phải kêu lên
- Anh ôm em đau quá.
Anh thả lỏng tôi ra.
- Em chơi trò gì vậy ? Em làm anh hết hồn.
- Em chỉ định đùa với anh chút thôi.
- Em hết trò đùa rồi sao ? Anh cấm em đó từ nay không đùa như vậy nữa.
Một ý nghĩ thóang qua trong tôi và tôi hỏi anh.
- Nếu lỡ có một ngày như vậy thì sao ?
Anh ôm tôi chặt hơn và thì thầm bên tai tôi.
- Sẽ không bao giờ có ngày này. Anh sẽ mãi yêu em. Suốt đời này anh chỉ yêu em mà thôi.
Tôi cảm động và thấy mắt mình cay cay.
- Em cũng vậy. Ngoài anh ra em sẽ không yêu ai. Suốt đời này ta mãi là của nhau phải không anh ?
Anh lau nước mắt cho tôi.
- Suốt kiếp này và mãi mãi.
Anh tha thiết ôm hôn tôi. Nụ hôn của anh làm tôi quên hết mọi thứ. Tôi xiết chặt anh hơn và nụ hôn của anh dường như dài bất tận.
&
Gần năm giờ chúng tôi mới bắt đầu lái xe xuống city. Lúc tới nơi khoảng tám giờ. Cũng may Chinatown còn mở cửa để tôi có dịp đi thả bộ xem người ta bán hàng. Mỗi lần về đây tôi đều thích xuống China own chơi. Nó làm tôi nhớ tới chợ ở Việt Nam cảnh người ta treo đồ bán ngoài đường. Tôi thấy người ta bán bánh bên đường liền đòi anh mua. Anh mắng yêu tôi.
- Sao em giống con nít quá vậy ?
Tôi hểnh mũi như đứa bé.
- Anh xem em giống con nít không ?
Tôi gặp gì cũng đòi mua. Anh chìu một lát thì hai tay đã nặng trĩu đồ. Khi tôi đòi mua thêm tràng pháo anh nghiêm mặt.
- Không cho em mua nữa !
Tôi làm mặt giận cứ đứng yên giậm giậm chân.
Anh bật cười vì kiểu vòi vĩnh của tôi.
- Thua em rồi. Mua thêm cái này nữa thôi nhe. Anh hết tay xách rồi.
Tôi ôm hôn anh một cái.
- Anh dễ thương quá. Em hứa mua thêm cái này nữa và thêm vài món nữa.
Nói xong tôi chạy tới hàng bán pháo để mua một tràng pháo. Anh bảo tôi đưa anh xách nhưng tôi không chịu. Tôi nói:
- Để em chịu khổ với anh.
Được dịp anh bảo :
- Vậy em có chịu khổ qua đây lo cơm nước cho anh không ?
- Anh đang cầu hôn em à ?
Anh lắc đầu.
- Cái này chỉ mới tham khảo ý kiến thôi.
- Tha cho anh đó. Anh mà cầu hôn kiểu này em cho anh đi tàu bay giấy.
- Em chê anh. Dù sao người ta cũng có tiếng bác sĩ chứ bộ.
Tôi cười ngạo anh.
- Bác sĩ gì đây ? Có em dại mới thương anh thôi. Làm như bác sĩ ngon lắm.
- Không ngon gì nhưng cũng có vài chục cô xếp hàng chờ.
- Chờ gì ? Chờ khám bệnh à ?
Nói xong tôi nghe bụng nó kêu.
- Anh ơi, em đói bụng quá.
Anh lại chọc tôi.
- Anh tưởng em mua đồ no rồi chứ.
Tôi nguýt anh.
- Thấy mà ghét.
- Ai biểu thương.
Sau một hồi đi lanh quanh chúng tôi tìm được một quán ăn rất đông khách. Tôi kéo anh vô. Thấy phải đợi lâu anh không chịu nhưng tôi bảo quán nào đông khách là quán đó ngon. Đợi khoảng nửa tiếng thì có người bồi bàn đến. Anh ta bảo đêm nay nhà hàng có chương trình đêm uyên ương. Nếu ai mới kết hôn đến đây đêm nay sẽ được bớt 20% và được tặng món quà. Anh bồi hỏi chúng tôi đám cưới được bao lâu. Tôi nhìn anh cười. Anh làm mặt tỉnh.
- Vợ chồng tôi mới kết hôn và chúng tôi đến đây hưởng tuần trăng mật.
Anh bồi nhìn chúng tôi nói lời chúc mừng rồi bảo chúng tôi đi theo anh. Sau khi ngồi vào bàn tôi mới hỏi anh.
- Sao anh nói láo như cuội vậy ? Lỡ người ta biết mình nói láo thì sao ?
- Sao mà biết được ?
- Mình đâu có đeo nhẫn đâu.
- Cái đó dễ ợt. Anh bảo nhẫn của mình bị mất rồi hay để quên ở nh.
- Anh sạo quá.
Anh nháy mắt chọc tôi.
- Sạo mới cua được em.
Chúng tôi kêu thức ăn. Một lát sau anh bồi ban nảy mang đồ ăn ra kèm theo gói quà như đã hứa. Anh ta còn dặn khi về nhà mới được mở. Tôi nhìn gói quà được gói rất đẹp trong lòng cứ háo hức muốn biết gì trong đó nên ăn xong tôi đòi anh lái xe về liền. Anh cứ bảo tôi nhiều lúc cứ y như con nít. Còn tôi nói anh lớn mà ham chơi nên bị con nít dụ. Về tới nhà tôi bỏ mặt anh lo đậu xe còn tôi cầm gói quà định đi mở nhưng anh kêu tôi chờ mở chung.
Tôi đi thay đồ xong ra phòng khách chờ anh. Hai đứa tôi ai cũng tò mò muốn biết là quà gì. Tôi tháo lớp giấy bên ngoài ra. Mở nắp hộp ra cả hai cùng kêu lên ngạc nhiên. Trong hộp có hai chiếc nhẫn, một chiếc mặt hình con gái và một chiếc mặt hình con trai. Trong đó còn viết " chúc hai bạn sớm toại nguyện ". Tôi chọc anh.
- Vậy là người ta biết anh sạo rồi.
Anh cười.
- Không dám đâu. Người ta hiểu ý anh thôi.
Anh cầm chiếc nhẫn hình cô gái rồi cầm tay tôi đeo vào. Anh thỏ thẻ.
- Anh yêu em. Làm vợ anh nhe Vi ?
Tôi dụi đầu vào ngực anh. Anh nói tiếp.
- Anh chưa chuẩn bị nhưng mai mốt anh sẽ mua nhẫn đàng hoàng cho em.
- Em không quan trọng những thứ đó. Biết anh yêu em là đủ rồi.
Anh cúi xuống hôn tôi. Anh không dừng lại ở đó và chúng tôi đã thật sự trở thành một.
&
Những ngày bên anh rồi cũng qua nhanh. Hồi nhỏ khi xem phim thấy hai người bịn rịn chia tay không muốn rời là tôi khóc và hay nói với bản thân sẽ không để nó xảy ra cho bản thân mình. Giờ đây nó đang xảy ra và tôi là một trong hai vai chánh. Lần nào cũng vậy, anh cẩn thận dặn dò tôi chăm sóc mình và đừng lo học quá , phải lo giữ gìn sức khỏe. Tôi hay bảo anh là ông cụ non , nói chuyện giống mẹ tôi ở nhà. Anh cười bảo với tôi rằng :
- Nếu anh không là ông cụ non thì lấy ai lo cho đứa con nít như em. Lớn cái đầu mà không biết lo cho mình.
Tôi tinh nghịch trả lời anh.
- Có anh lo rồi em lo chi cho mệt. Nếu không cần người lo thì em cần bạn trai làm gì.
Tôi về nhà trước một ngày khi mùa học bắt đầu. Tôi bận rộn lo đi mua sách và sắm thêm vài thứ cho mùa học mới. Đang loay hoay kiếm sách trong bookstore tôi gặp cô bạn học chung mùa rồi. Thấy tôi Lan kêu to.
- Ê nhỏ, gặp nhau làm ngơ sao mà không chào ta vậy.
Tôi than.
- Người ta kiếm sách mệt gần chết có thấy ai đâu. Lan lúc này sao hả ? Mùa học này có mấy lớp. Có rảnh đi chơi đánh vợt không ?
Cô bạn tôi trách.
- Vi vẫn là Vi. Khi hỏi chuyện thì hỏi tới tấp không cho người ta trả lời.
Tôi cười.
Lan bảo mùa này Lan có bốn lớp nhưng lớp tối là nhiều. Tuy nhiên vẫn rảnh để chơi đánh vợt với tôi. Thế là chúng tôi hẹn nhau thứ sáu tuần sau gặp nhau ở Rec Center. Trước khi về nhà tôi ghé chợ mua đồ ăn để chiều về làm gỏi cuốn. Đi chơi nhiều quá nên tôi cũng muốn làm vui lòng ba mẹ bằng cách nấu đồ ăn. Tôi đi chợ xong ghé ngang tiệm phim mướn vài cuốn phim để lát về coi với mẹ. Xong hết mọi thứ tôi láy xe về nh.
Tôi loay hoay luộc thịt, luộc tép rồi lặt rau. Nhờ vừa làm vừa nghe nhạc nên tôi thấy không mệt. Khi mọi thứ xong hết tôi bắt đầu cuốn gỏi cuốn. Trước khi ba mẹ về tôi đã có một dĩa gỏi cuốn với tương chấm trên bàn. Nảy giờ làm mà quên thử nên tôi lựa qua lựa lại kiếm cái gỏi cuốn xấu nhất để ăn thử. Tôi chấm gỏi cuốn vào chén tương, mùi rau thơm thêm thịt luộc với tép cộng với tương chua chua ngọt ngọt và vị cay của ớt thiệt là ngon. Tôi vừa ăn vừa hít hà và tự khen mình không tệ.
Tôi nhớ lúc thăm anh, tôi cũng làm món này cho anh ăn. Tôi cũng tự khen mình như vậy nhưng anh ghẹo tôi chê tôi làm dở. Anh bảo thế nên tôi bắt anh hôm đó phải ăn hết cho tôi. Đến tối anh than đau bụng quá chừng.
Khi ba mẹ đi làm về tôi lo dọn cơm chiều. Thấy tôi ngoan đột xuất ba tôi chọc.
- Con gái muốn lấy chồng hay sao mà hôm nay giỏi quá vậy ?
Tôi trả lời :
- Ba ghẹo con hoài. Lâu lâu con phải trả hiếu cho ba mẹ.
Ba nhìn mẹ tôi bảo.
- Hình như con gái của mình đi chơi xong về ngoan quá. Kiếu này chắc cho nó đi chơi nhiều chút.
Tôi vỗ tay hoang hô.
- Lâu rồi mới thấy ba nói một câu chí lý đó.
Mẹ tôi xen vô.
- Hai cha con ông không lo ăn đi mà cứ lo nói chuyện hồi.
Ba và tôi cùng cười rồi ngưng cuộc đối thoại để ăn. Từ sáng giờ tôi chưa ăn gì , bụng đói meo.
Ăn cơm xong tôi dọn dẹp, rửa chén rồi ra phòng khách mở phim xem với mẹ. Được một lát điện thoại của tôi reo. Tôi chạy nhanh vào phòng bắt phone vì biết đó là của anh.
- Hello, ai đó ? Kiếm ai dzị ?
Anh trả lời.
- Hello, tôi đây đi kiếm vợ của tôi.
- Lộn phone rồi anh ơi. Không có vợ của anh ở đây đâu mà kiếm.
- Vậy thôi cho tôi kiếm đại cô đang nói chuyện với tôi đi.
- Cô này không có quen anh. Anh gọi lộn số rồi.
- Lở lộn rồi thì cô ơn cho tôi làm quen đi.
Tôi giả giọng mấy người hát cải lương.
- Thôi thôi anh ơi , muộn rồi vì hoa này đà có chủ.
Anh cười ngặt nghẽo trong phone.
- Hôm nay em làm gì ở nhà ?
Tôi kể anh nghe những việc tôi đã làm. Nghe xong anh ghẹo tôi.
- Chắc ba bảo đúng rồi. Có người đang ham lấy chồng tới nơi rồi.
- Xí, ai mà thèm. Độc thân không sướng hơn sao. Lúc nào cũng được các anh chăm sóc tận tình.
- Ai kìa chứ em thì hết rồi.
- Anh chê em hả. Bên đây em có mấy chục cái đuôi kìa.
Tôi với anh cứ nói chuyện như vậy chứ ít khi nào nói chuyện đàng hoàng. Vậy mà cũng hết mấy tiếng. Nhiều khi thấy hai đứa như vậy mẹ tôi thường lắc đầu.
&
Tôi bắt đầu trở lại học với những thói quen sinh hoạt bình thường. Nhiều hôm một mình lang thang trên phố thấy ai cũng có cặp có đôi tôi nhớ anh quay quắt. Nhiều lúc tôi có cảm giác lo sợ một cái gì đó mơ hồ sẽ xảy ra. Tâm tánh của tôi lúc này hay thay đổi bất thường. Tôi thấy bực bội và hay nổi quạo vô lý. Tôi gọi cho Lan rủ nó đi chơi đánh vợt. Lan ngạc nhiên khi tôi siêng bất tử. Tôi cười bảo với Lan.
- Không phải siêng chỉ là đang bực mình nên muốn đánh vợt cho ra bớt hơi nóng.
Lan cười tôi với cách nói dí dỏm đó. Lan còn chọc tôi.
- Có phải bị anh chọc giận rồi kiếm tui ra thế thân không ?
Tôi trả lời Lan.
- Không dám đâu. Ai mà dám chọc giận bổn cô nương. Thôi mau thay đồ chơi đi lát nữa Vi có lớp đó.
Cú đánh nào của tôi cũng thật mạnh. Tôi muốn trút hết những bực bội trong người ra. Tội nghiệp Lan phải đở những quả bánh của tôi. Một lát cả hai đứa mồ hôi ướt cả lưng. Lan đòi nghỉ. Tôi cũng thấy mệt nên hai đứa lại ngồi nghỉ uống nước. Vừa ngồi xuống chưa đầy bao lâu tôi thấy khó chịu phải chạy vào restroom. Một lát tôi ra Lan nhìn tôi hốt hoảng.
- Vi có sao không ? Trông mặt Vi xanh lắm.
- Vi không biết sao dạo này thấy khó chịu muốn ói. Mấy hôm nay sáng nào cũng vậy. Vi nghĩ là trời lạnh nên bị như vậy. Lúc trước sáng trời lạnh là Vi thấy khó chịu.
- Vi có muốn về nghỉ không Lan đưa về dùm.
- Rồi xe của Vi ?
- Lan lái xe của Vi đưa Vi về nhà. Một lát Lan gọi anh Tuấn đến đón Lan.
- Vậy Vi làm phiền Lan nhe.
Lan trách tôi sao hay khách sáo quá. Tôi cười. Bây giờ cái tôi lo nhất là tình trạng của tôi không biết bị gì đây.
&
Tôi về nhà nằm nghỉ. Đến 4 giờ ba mẹ đi làm về. Thấy tôi về sớm mẹ hỏi thăm.
- Sao hôm nay về sớm vậy Vi ?
Tôi không muốn mẹ lo lắng nhiều nên trả lời tôi được nghỉ chiều nay. Mẹ để yên cho tôi nghỉ rồi ra ngoài làm cơm chiều. Tôi ở trong phòng nghe mẹ trò chuyện với ba.
- Tôi thấy con Huệ lúc này xanh quá. Mà nó cũng hay bị buồn nôn. Tôi bảo nó đi khám bác sĩ đi chắc là có mang rồi.
Ba tôi nói.
- Nó lấy chồng cũng hơn năm rồi có con cũng là vừa.
- Thì tôi có nói gì đâu. Có chồng có con là chuyện thường. Mà thời buổi này thiếu gì đứa không chồng mà vẫn có con đó.
Những gì mẹ nói sao giống tôi dạo này quá. Chả là....nhưng mà không thể nào. Tôi tự nói với mình như vậy. Đến giờ cơm chiều tôi giả vờ ngủ không ra ăn. Khi ba mẹ ăn xong tôi mới ra. Nhìn dĩa đồ ăn mẹ để dành tôi cũng không muốn đụng tới. Tôi chờ ba mẹ không có mặt đem đi đổ. Tôi bảo mẹ tôi phải đi thư viện học bài. Tôi thay đồ lái xe thẳng đến drugstore để mua hộp pregancy test. Tôi vào restroom thử. Trống ngực đập liên hồi khi tôi ngồi chờ đợi. Nhìn cái màu trên cây test thay đổi , tôi lạnh tóat người.
&
Tôi về nhà và cố gắng giữ trạng thái bình thường. Tôi đem tập ra học bài mà không vô chữ nào hết. Tôi có nên nói với anh không ? Hai đứa có nghĩ tới việc đám cưới khi tôi học xong. Chuyện có con thì chưa nghĩ tới vì anh còn đi học. Bỏ đứa bé thì tôi không thể vì nó là con của anh và tôi.
&
Cuối tuần như thường lệ anh gọi cho tôi. Sao vài câu hỏi thăm , tôi cứ nói chuyện ậm ờ không biết mở lời ra sao. Anh thắc mắc hỏi tôi.
- Em có chuyện gì vậy sao hôm nay lạ quá ?
- Anh à, anh còn nhớ Lisa không ?
- Nhớ. Có chi không em ?
- Nó mới biết nó có thai với thằng bồ của nó. Bây giờ hai đứa không biết làm sao. Nó hỏi em mà em không biết trả lời. Anh nghĩ sao ?
- Ummmmmm...tụi nó còn trẻ quá chưa có gì lo cho tương lai. Có con lúc này thiệt không phải lúc. Tụi nó có nghĩ tới bỏ đứa con không ?
- Em không biết nữa nhưng bỏ đứa con có phải tàn nhẫn không ?
- Chứ em nghĩ xem sanh ra không cho nó một tương lai tốt có phải là hại nó không ?
- Anh nói cũng phải. Vậy nếu như mình kết hôn bây giờ thì khi nào anh mới muốn có con ?
- Khi nào anh ra trường, có việc làm và cuộc sống tốt thì lúc đó con mình sanh ra mới có cuộc sống tốt.
- Lở mình có con thì sao ?
- Anh không nghĩ tới chuyện đó. Mà chuyện người ta em lo chi cho mệt.
Tôi thấy giận anh nên trả lời cộc lốc.
- Lisa là bạn thân của em mà. Anh lại bảo không lo. Anh không biết coi trọng sinh mang của người khác.
- Em lạ chưa. Chuyện người khác đem ra nói để hai đứa gây lộn.
Tôi không muốn nói chuyện với anh nữa nên than mệt đòi đi ngủ sớm. Tôi nằm đó mà ngủ không vô. Cứ phân vân mãi tôi quyết định gọi lại đế nói cho anh biết. Dù anh có chấp nhận hay không tôi vẫn phải cho anh biết rồi sau đó mới suy nghĩ tính làm sao.
Anh mở lời xin lỗi tôi.
- Vi ơi cho anh xin lỗi những gì anh nói lúc nãy. Anh nghĩ dù ở hoàng cảnh nào mình cũng nên giữ đứa bé và cho nó chào đời trong hoàng cảnh tốt nhất. Em nên an ủi và động viên Lisa giúp nó vượt qua thời gian này.
Tôi cũng xin lỗi anh.
- Thật ra em cũng không nên nóng nảy mà trách anh. Dạo này em không được khỏe trong người.
Anh lo lắng hỏi :
- Vậy em đi khám bác sĩ chưa ?
- Chưa. Em đang chờ bác sĩ Trung khám cho em.
Anh tằng hắng :
- Được rồi. Vậy bác sĩ Trung yêu cầu bệnh nhân cho nghe nhịp tim đập....Theo bác sĩ Trung biết nhịp tim đập không bình thường có nghĩa là bị đau tim. Bệnh này chỉ cần lấy chồng là hết.
Tôi đang buồn mà cũng cười.
- Em bệnh thiệt đó. Mà anh nè... Tôi ấp úng.
- Gì đó em ?
- Em có chuyện này muốn nói cho anh biết.
- Chuyện gì ? Em nói đi cứ ấp úng làm anh hồi hộp theo.
- Mấy hôm em thấy không khỏe. Em phát hiện mình có thai hơn tháng rồi.
Thấy anh im lặng không trả lời. Tôi lo lắng.
- Hello , anh còn đó không ?
- Ờ, anh còn..... Anh chỉ chưa chuẩn bị tâm lý nên không biết nói gì. Nhừng dù sao em cũng đừng lo lắng, ráng giữ gìn sức khỏe của mình trước đã.
Tôi yên tâm khi nghe anh nói như vậy. Anh bảo tôi đi ngủ đi đừng suy nghĩ nhiều không tốt. Tôi ngoan ngoan nghe lời anh.
Ngày hôm sau anh gọi lại cho tôi. Anh cho tôi hay quyết định của ba mẹ anh.