Bức tranh
Tác giả: VanTienSinh
Có người nói "Yêu là phải biết hy sinh cho người mình yêu...", có phải không?
Có tiếng động mở cửa phòng làm việc của mình, cô mặc dù đang cắm cúi làm việc không ngẩng đầu lên, nhưng khi nghe tiếng bước chân thì cô biết ngay đó là Thuấn, người phụ tá đắc lực và đồng thời cũng là người em trai yêu quý của cô. Thuấn bước vào khe khẽ và thật nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế đối diện trước bàn làm việc của chị gái, im lặng một cách thuần phục chờ đợi. Anh biết rất rõ tính cá biệt của chị gái mình, lúc mà cô còn đang bận bịu làm việc thì tuyệt đối không được mở miệng nếu không muốn bị mắng oan uổng. Đưa mắt liếc nhìn khuôn mặt bà chị xinh đẹp và khó tính, Thuấn như nhìn thấy thấp thoáng hình ảnh của mình trong đó. Cả hai chị em cùng về Việt Nam làm ăn đã gần hai năm nay. Công việc kinh doanh thì cũng tương đối thật thuận lợi, nhưng còn có một chuyện mà cả hai chị em Thuấn, lúc nào cũng đau đáu về nó mỗi ngày vẫn còn chưa thực hiện được. Hôm nay Thuấn vừa mới nhận được một tin thật quan trọng, qua điện thoại ở trong phòng làm việc của riêng anh, nên anh vội vã qua bên đây để cùng trao đổi với chị gái. Dù trong lòng rất nóng ruột rất muốn nói ra ngay nhưng rồi anh vẫn cố gắng kiềm lại, khi từ lúc bước vào nhìn thấy chị của mình đang chăm chú bên đống sổ sách.
Cô đang chầm chậm rà soát lại bảng kê khai thuế mà phòng kế toán vừa mới đưa lên báo cáo. Tháng này kinh doanh thì hơi chậm hơn tháng trước, cũng đúng thôi, đang thời khủng hoảng mà, cũng là do tình hình chung. Cô đã coi xong và từ từ gấp tập hồ sơ lại. Tai cô lại nghe thấy tiếng động nổi lên nơi Thuấn đang ngồi, trong lòng cô chợt nổi lên tình thương yêu dạt dào đối với thằng em trai ngoan của cô. Cô biết nó hiện giờ đang rất là sốt ruột chờ cô xong việc, nhưng cô vẫn cứ thích kéo dài thêm thời gian để khẳng định cái uy quyền của một bà chị oai phong. Cô biết rằng chẳng bao lâu nữa, nó sẽ nhanh chóng qua mặt cô một cái vù để lấy vợ, lúc đó thì tình thương của nó đối với cô sẽ phải san sẻ bớt cho một người đàn bà khác, tương lai là em dâu của cô.
Cô cảm thấy mình đang mỗi ngày mỗi già đi, nhưng cô lại chẳng hề để tâm đến chuyện đó, bất kỳ lúc nào rãnh rỗi cô cũng đều suy nghĩ đến cái việc mà từ ngày về Việt Nam đến nay, cô đã cố gắng hết sức để làm nhưng vẫn chưa thấy có kết quả.
Sau khi đã thong thả đóng lại tập hồ sơ, cô nghe thấy tiếng thở phào của đứa em, nhưng cô lại tinh nghịch không nói chuyện ngay với nó, mà lại nhấn nút điện thoại nội bộ nhắn nhân viên phòng kế toán lên lấy hồ sơ về. Khi nhân viên nhận tập hồ sơ, cô nghe có tiếng giầy nó sột soạt dưới ghế, cô thầm cười trong bụng, biết chắc rằng là cu cậu đang sốt ruột lắm, nhưng vì sợ chị mắng nên chưa dám nói. Đến khi nhân viên đã đi ra khỏi phòng, cô mới từ từ ngả người ra sau ghế và buông từng tiếng một:
- Việc gì vậy em?
- Trời ơi. Chị. Em...em đã có tin tức rồi. - Thuấn chồm tới như hét lên.
- Sao? - Cô dường như bật hẳn cả người muốn đứng thẳng lên, hai tay cô đặt trên bàn chợt run run, mắt cô loé sáng đầy vẻ phấn khích, quên hẳn luôn cả cái điệu bộ chậm rãi hàng ngày vẫn thường cố tỏ ra trước đứa em trai.
- Có rồi chị ơi. Em mừng muốn khóc luôn. - Thuấn nói mà mắt chợt đỏ lên.
- Kể nhanh cho chị nghe đi. - Cô hồi hộp đến nỗi tim đập thình thịch.
- Mới vừa lúc nãy nè, em có nhận được một cú điện thoại hẹn em tối nay 7h ở quán cà phê X. Chị sẽ đi cùng với em chứ. - Thuấn đáp cũng không kém phần hồi hộp.
- Tất nhiên rồi. Mà tại sao em lại không bảo họ tới đây luôn. - Cô trách Thuấn.
- Em cũng đã có nói nhưng họ lại bảo chưa rãnh nên hẹn lại đến tối. - Thuấn giải thích.
- Em không hỏi số nhà sao? - Cô chợt kêu lên.
- Úi trời ơi. Em mừng quá đi nên quýnh quáng quên mất, nhưng đã có số lưu đây rồi chị. - Thuấn tự mắng mình thật vô ý.
- Ừ. Thôi thì vậy cũng được. Trời ơi. Chị cũng mừng quá trời đi. Thiệt là ông trời quả có mắt. - Cô thở phào nhẹ nhõm khi sự chờ đợi của chị em cô cuối cùng cũng đã được đền đáp.
Còn chưa tới 7h mà cô đã nôn nao hết sức, cứ hết đi vào rồi lại đi ra trong ngôi biệt thự thuê tạm của một tay chuyên mua bán bất động sản. Nhà nước Việt Nam chỉ vừa mới có chủ trương cho Việt kiều mua nhà, nên hiện giờ hai chị em cô chỉ mới dám thuê nhà chứ vẫn chưa tính đến chuyện mua. Có người tư vấn cho cô là cứ mua đi rồi để cho người trong dòng họ ở Việt Nam đứng tên dùm cũng được, nhưng những ký ức về một thời xa xưa qua lời mẹ kể vẫn ám ảnh làm cho cô cảm thấy ái ngại. Thuấn đứng nhìn vẻ sốt ruột của bà chị lấy làm buồn cười:
- Bữa nay thì em mới thấy chị của em mất bình tĩnh.
- Chị mừng quá mà em ơi. Đã hai năm rồi chứ ít gì đâu? Ngày nào mà hãy còn chưa làm xong chuyện đó thì chị vẫn chưa thể nào ăn ngon ngủ yên được.
Quán X là một quán cà phê tương đối kín đáo. Một khu vườn rộng mênh mông dược chủ quán khéo léo bố trí những bộ bàn ghế cách xa nhau, nằm dưới những tán cây xanh mát rượi và nó được quây che khéo léo bằng những chậu cây cảnh cao quá đầu người, nên gợi lên cảm giác rất yên bình và rất riêng tư cho những cặp tình nhân, hoặc cho những cuộc hẹn làm ăn của khách tránh khỏi những cặp mắt hoặc cặp tai tò mò.
Cả hai chị em đều nóng ruột hồi hộp như nhau. Họ hình như chẳng động gì đến nước uống mà đá thì dường như cũng đã tan chảy hết ra nước. Họ cùng đều nhấp nha nhấp nhổm không yên, Thuấn thì cứ đều đều gõ tay lên mặt bàn còn cô thì chốc chốc lại cắn môi và xoắn tay. Đến khi 7h đã trôi qua được một lúc thì hai chị em nhìn nhau tuy không nói, nhưng trong mắt họ đã hơi loé lên sự nghi ngờ về cuộc hẹn. Cô cau mặt bảo Thuấn:
- Em điện lại cho ông ta thử xem.
Thuấn vội lấy điện thoại ra, chưa kịp bấm nút gọi thì lúc đó vang lên tiếng điện thoại reo. Thuấn gần như hét lên trong điện thoại:
- Alô. Ông đang ở đâu dzậy?
- Tôi đang đứng trước cửa quán.
Một lát sau Thuấn đưa người đàn ông đến trước mặt cô. Cô nhìn lên thì thấy một ông già dáng vẻ là dân lao động, hơi thấp, khoảng trên dưới 60 tuổi, râu và tóc của ông đều đã bạc hết. Ông già vội vàng xin lỗi:
- Xe của tôi đi giữa đường thì xẹp lốp, làm cho mấy vị phải đợi thật là ái ngại quá.
- Không sao đâu bác? - Cô trấn an ông già nhưng trong bụng cũng hơi bực mình, vì cô là dân làm ăn nên chỉ cần ai sai hẹn với cô là cô bắt đầu cảm thấy tức giận.
- Cô chính là người đã đăng tin trên báo. - Ông già hỏi dè dặt dù buổi chiều đã hỏi em cô.
- Dạ. Không những trên báo mà còn cả trên Ti vi nữa. - Cô nở nụ cười xác nhận thêm.
- Cô là gì với ông ấy. - Ông già nghi ngại hỏi.
- Dạ...có chút quan hệ với ông ấy. - Cô hơi lúng túng.
- Cô là Việt kiều? - Ông già nhìn cô một lát lại hỏi.
- Dạ. - Cô gật đầu.
- Cô tìm ổng đã lâu chưa. - Ông già đưa tay lấy ly lên uống hớp nước.
- Dạ. Gần hai năm. - Cô thú nhận.
- Cô không biết là ổng đã chết? - Ông già bỏ ly xuống và chợt nói nhanh.
- Trời. Ổng chết rồi sao? - Cô và em cô cùng giật mình.
- Phải. Đã ba năm rồi. - Ông già gật đầu và tiếp:
- Tôi hay đi làm cả ngày nên cũng rất ít khi để ý coi ti vi. Bữa nay nhân lúc rảnh rỗi tôi giở tờ báo mới mượn ra đọc thì tình cờ đọc thấy mục đăng tìm người. Tên người tìm và đặc điểm giống một người quen thân đã chết của tôi.
- À. Thì ra là vậy, ra là vậy... - Cô lẩm bẩm, hèn gì người đã chết rồi nên không có ai để ý.
- Tôi với ổng có quan hệ tương đối mật thiết. Do đó thỉnh thoảng tôi cũng hay ghé ra thăm và săn sóc mộ của ổng. Có đúng là cô tìm Hoạ sỹ K, tầm 60 tuổi gốc Bắc có một nốt ruồi to trên lông mày bên trái phải không? - Ông già cẩn thận hỏi một lần nữa.
- Dạ đúng rồi. Vậy bác quan hệ với ổng ra sao? - Cô gật đầu xác nhận và hỏi lại.
- Ổng thì không hiểu sao chỉ thui thủi sống có một mình, cũng rất ít qua lại với hàng xóm. Khi ổng chết thì cũng chẳng có lấy một người thân, đều nhờ hàng xóm xung quanh đứng ra lo dùm. Chỉ có tôi là người thỉnh thoảng hay ghé qua bên nhà ổng chơi. Nói là nhà cho oai chứ chỉ là cái phòng thuê mạt hạng như tụi tôi thôi. Cách đây khoảng 5 năm, có một lần tôi ốm gần chết, nhà tôi thì quá nghèo nên không có tiền đóng viện phí để mổ, ổng đã không quản ngại hào hiệp giúp cho tôi tiền, nên tôi đã may mắn qua khỏi cơn hiểm nghèo. Thật ra thì ổng cũng rất nghèo, Hoạ sỹ gì mà lại nghèo rớt mồng tơi, hình như tranh ổng vẽ bán không được thì phải? Vì để cứu tôi cho nên ổng đã bán đi một vật mà tôi biết là rất quý giá với ổng...
- Bức tranh? - Cả hai chị em không hẹn mà cùng thốt to lên.
- Sao...sao...hai người biết? - Ông già há mồm ngạc nhiên một cách sửng sốt.
Hai chị em đều nhìn nhau thất vọng não nề. Cô ngả người nhẹ ra ghế buồn rầu nói:
- Đây là chuyện riêng. Bác cứ nói tiếp đi.
- Phải. Chính là bức tranh vì sau đó khi qua nhà ổng tôi không còn thấy bức tranh đó nữa. Tôi có hỏi thì ông ta lạnh lùng lảng qua chuyện khác, nhưng tôi biết là vì giúp một kẻ hàng xóm như tôi nên ông ta đã bán nó đi rồi.
- Bác có biết là đã bán cho ai không? - Cô vội chồm dậy.
- Không? Ổng không có nói. - Ông già lắc đầu.
Sau khi đã cho ông già ít tiền thưởng công ông đã báo tin, hai chị em cùng chia tay ông lão về nhà. Cả hai chị em đều thất vọng chán ngán, cuối cùng cũng đã tìm ra người thì người đã chết, còn tông tích của bức tranh cũng mất tăm mất tích, nhưng dù sao thì bây giờ hai chị em có chút an ủi là sẽ dồn sức vào việc tìm bức tranh. Hai chị em ngày hôm sau liền nhờ ông lão dẫn đường đến thăm mộ của ông Hoạ sỹ. Ngôi mộ vẫn được chăm sóc thường xuyên bởi ông già hàng xóm, dù không được xây nhưng trông vẫn rất tươm tất và trên bát nhang đầy những chân nhang. Hai chị em cùng quỳ lạy và thắp nhang khấn vái một cách kính cẩn trên mộ ông Hoạ sỹ:
- Bác nếu có linh thiêng thì hãy giúp cho chúng cháu tìm lại được bức tranh.
Vài tháng sau khi đã cố tung tin dò tìm, rốt lại thì Thuấn được biết bức tranh của Hoạ sỹ K hiện đang là sở hữu của một vị Đại gia mới nổi. Ông này thì tiền muôn bạc vạn và lại có cái thú thời thượng là sưu tầm những tranh ảnh nghệ thuật. Thuấn xin ông ta một cái hẹn và rồi một buổi tối, hai chị em cùng đến nhà của vị Đại gia này. Cơ ngơi của ông ta làm cho cả hai chị em dù cũng là những người thuộc hạng nhiều tiền, cũng phải trầm trồ kinh ngạc thán phục về sự xa hoa của một con người chịu chơi như ông. Cô nhìn em trai dò hỏi trong sự ngạc nhiên:
- Ông ta kinh doanh cái gì mà giàu dữ dzậy em?
- Em nghe nói ông ta đang là sếp lớn của một cơ quan nhà nước, ngoài ra vợ con dòng họ của ông ta có năm bảy cái công ty kinh doanh đủ thứ.
Chiếc xe lăn bánh trên con đường nhựa rộng rãi, trải dài từ dưới chân đồi vòng lên tới đỉnh đến tận ngôi nhà riêng của ông ta. Trước mắt họ là một ngôi biệt thự năm tầng nguy nga lộng lẫy, so với cái biệt thự của họ thuê thì đúng là xách con tép mà đi đọ với con tôm.
Vị đại gia ăn bận đỏm dáng với cái bụng bầu bệ vệ, nhiệt tình ra tận đến cửa đón hai chị em. Vừa nhìn thấy cô thì mắt ông ta chợt như đứng tròng, khi bắt tay mà cứ cầm tay cô mãi không buông ra làm cho Thuấn phải nhắc khéo:
- Biệt thự của chú đẹp quá.
- À. Bình thường thôi, hoa hoè hoa sói thêm một chút ấy mà, có đáng gì đâu? Làm sao mà sánh được với Việt kiều như hai chị em đây chứ. - Ông cười không giấu sự khoe khoang, mặc dù cũng đã cố tâng bốc người khác.
Hai chị em bước vào phòng khách và sững sờ choáng ngợp bởi những tiện nghi sang trọng, quý hiếm đắt tiền. Dù là người giàu mà cũng phải ngả mũ bái phục vị chủ nhà. Sau màn thăm hỏi xã giao, chủ nhà đưa khách vào phòng làm việc của ông ta. Bên ngoài cũng có tranh, nhưng trong này mới thật sự là một kho chứa đồ sộ các bức tranh của các danh hoạ trong và ngoài nước gần như kín đặc bốn bức tường.
Hai chị em không để ý đến những bức tranh khác, mà chỉ chú ý nhìn vào một bức tranh đã sờn cũ lâu ngày, màu vẽ tuy đã khô héo theo thời gian, nhưng vẫn thể hiện ra một phong cách trừu tượng khá độc đáo mà người am hiểu mới nhận ra vẻ đẹp của nó. Cô run run sờ nhẹ lên bức tranh lòng mừng rỡ vô cùng và không kiềm những giọt nước mắt trào ra từ từ trên má. Đúng là nó đây rồi, hơn hai năm qua cô từng ngày, từng giờ, từng phút, từng giây nghĩ đến nó. Đêm nào cô cũng nằm mơ thấy bức tranh này, mơ được ôm nó vào lòng...
Chủ nhà lặng lẽ kín đáo quan sát họ và tất nhiên là không bỏ qua những giọt nước mắt của cô, trong bụng ông chợt đang nghĩ tới một việc...Thuấn cũng vội bước tới, tay anh run rẩy xúc động sờ vào bức tranh. Một lúc sau Thuấn mới mở miệng nói giọng nghèn ngẹn:
- Đúng là nó đây rồi phải không chị?
- Ừ. - Cô gật đầu.
- Bức tranh này hồi đó tôi phải bỏ ra kha khá tiền để mua nó đó. Chỉ mới vừa nhìn bức tranh này tôi biết liền, nó chính là một kiệt tác có một không hai của Hoạ sỹ nước ta. - Ông ta nổ toang toác với hai chị em.
- Chú có thể để lại cho cháu? - Cô nhẹ nhàng quay lại nhìn ông.
- Tôi là người sưu tầm tranh chứ không phải bán tranh. - Ông cười hề hề và lắc đầu.
- Bức tranh này thật ra đối với cháu rất quan trọng, cháu xin chú hãy để lại cho cháu. - Cô nài nỉ.
- Quan trọng như thế nào? - Ông ta nhìn cô không chớp mắt.
- Dạ...đây chỉ là...chuyện nhà. Thực ra thì bức tranh này chỉ bình thường đối với người khác, nhưng đối với cháu nó rất có ý nghĩa. Vì thế, chú có thể ra giá và cháu sẽ rất là biết ơn chú, nếu chú vui lòng để lại cho cháu. - Cô đang cố gắng gợi lên lòng thương của ông ta.
- Để cho tôi suy nghĩ lại đã, vì thật sự là tôi không muốn bán nó. Có gì...thì tôi điện lại sau. - Ông ta có vẻ muốn tiễn khách.
Hai ngày sau đó, ông ta điện lại cho cô và mời chỉ riêng cô đi ăn tối tại một nhà hàng sang trọng, nhằm mục đích để bàn về chuyện bức tranh.
- Chào chú. - Cô đến và tươi cười chào ông.
- Ấy. Đừng có mà chú cháu hoài, anh còn chưa già lắm đâu em. Mời em ngồi. - Ông ta kéo ghế mời cô.
- Dạ. Cám ơn ch...anh. - Cô cười lấy lòng và thay đổi cách xưng hô cho vừa bụng ông ta.
- Đây là nhà hàng nổi tiếng nhất Thành phố. Ở đây muốn ăn các món từ Âu sang Á đều có. Em nếu muốn dùng gì thì cứ việc gọi. - Ông ta đưa thực đơn cho cô.
- Dạ. Ch...anh cứ gọi đi ạ, em thì cũng lần đầu mới đến nhà hàng này. - Cô đẩy lại thực đơn cho ông.
Sau khi đã gọi món và ăn. Cô hỏi:
- Ý của anh về bức tranh thế nào ạ?
- Anh thực tình cảm thấy tiếc nó lắm nên chắc chắn là không thể bán được. - Ông ta có vẻ từ chối yêu cầu của cô.
- Em thật lòng xin anh đó. Anh hãy cứ ra giá đi, bức tranh đó thật sự rất quan trọng đối với em. - Cô nhìn ông khẩn cầu tha thiết.
- Món này ngon thiệt, dùng đi em. - Ông ta lảng qua chuyện khác và hỏi tiếp:
- Em chưa có chồng?
- Dạ. Chắc là ế rồi anh ơi. - Cô cười đỏ mặt.
- Người đẹp như em chắc là quá kén chọn? - Ông nhìn say đắm vào mắt cô.
- Em thật tình là chưa nghĩ đến chuyện chồng con. - Cô trả lời một cách thật lòng.
- Anh dạo này cảm thấy cô đơn quá. Bà vợ già của anh bây giờ chỉ biết lo đếm tiền mà thôi. - Ông ta thăm dò cô một cách sống sượng.
- Em cầu xin anh đó. Anh hãy ra giá đi. - Cô buông đũa chồm qua bàn, nắm tay ông và nhắc lại.
- Tiền thì anh không thiếu. Anh chỉ cảm thấy mình không hạnh phúc trong tình cảm. - Ông cười một cách khả ố và vuốt nhẹ lên tay cô.
- Vậy thì như thế nào anh mới bán bức tranh cho em? - Cô chợt rụt tay về và nhìn vào mắt ông hỏi thẳng.
- Người thông minh như em mà không nghĩ ra sao? Anh có tiếng là đối xử rất tốt với kẻ biết nghe lời. - Ông lúc này tọng vào miệng và nhai một họng đầy thức ăn, giọng nghèn nghẹt cợt nhả buông lời ướm thử.
Cô bỗng tái mặt. Đứng trước cô là một con quỷ dâm dục, nhìn cái mõm nhồm nhoàm thức ăn đầy mỡ quanh miệng của hắn cô chợt lợm giọng muốn mửa. Cô vội vã đứng lên:
- Em vào toa lét một chút.
Đẩy nhanh cánh cửa vào toa lét, cô vừa kịp nôn thốc nôn tháo ra trên Lavarbo. Cô không thể ngờ rằng một kẻ đáng bậc cha chú kia, lại có thể bỉ ổi vô liêm sỉ đến chừng đó. Đưa tay vuốt lại mái tóc xoà xuống trán, cô ngước lên bần thần nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp trong gương, đầu óc của cô chợt trở nên trống rỗng, bây giờ làm sao đây? Làm sao đây? Hắn muốn đổi chác bức tranh để lấy thân xác của cô. Cô bỗng bật khóc nức nở. Sao trên đời lại có loại người đê tiện đến như vậy? Mùi hôi của thức ăn đang bốc lên làm cho cô tỉnh táo lại đôi chút trước thực tại. Cô xả nước và rửa mặt, trang điểm sơ lại một chút và từ từ bước ra. Cô cảm thấy lòng mình như rắn lại. Bước tới bàn ngồi xuống, cô trầm tĩnh ngó ông ta:
- Anh chờ em có lâu không?
- Cũng hơi lâu đó? Anh còn đang tính đi xem em có việc gì không? - Ông đang lau miệng bằng chiếc khăn của nhà hàng.
- Hồi nãy sao em bỗng dưng trở nên hơi đau đầu. Giờ thì đã hết rồi. - Cô chợt cười một cách lả lơi.
- Em nghĩ sao? - Ông nhìn cô bằng đôi mắt hơi vằn đỏ.
- Sao ạ? - Cô cúi xuống uống nước.
- Em có đồng ý đề nghị của anh không? - Ông ta gần như chồm qua bàn.
- Em vốn ngu dốt. Anh có gì cứ nói thẳng ra đi. - Cô không hề né tránh mà nhìn ông cười đong đưa.
- Hãy cho...cho anh một đêm với em nhé. Bức tranh đó sẽ là của em. - Ông cuối cùng cũng đã nói ra.
- Anh nói thật? - Cô cũng hơi hơi nheo mắt hỏi lại.
- Anh chưa từng xạo ai bao giờ, với lại người đẹp như em ai nỡ nào chứ? - Ông cười một cách thoả mãn.
Một tuần sau, cô chủ động gọi điện mời ông ta đến nhà để "trao đổi". Cô nhắc khéo ông ta đừng quên mang theo bức tranh. Cô đã chuẩn bị sẵn một bữa tiệc nho nhỏ để khoản đãi ông ta. Hôm nay cô trang điểm thật lộng lẫy và bận một cái váy trắng thanh nhã để đón tiếp ông. Vừa vào đến nhà ông ta đã vội vàng ôm ngang lấy eo cô và hôn vào má cô một cái đánh chụt làm cho cô phải nhăn mặt.
- Em hôm nay đẹp quá đi.
- Bức tranh đâu anh? - Cô nhìn tay ông ta.
- Ồ. Em không nhắc xíu nữa anh quên, để anh ra lấy. - Ông ta quay ngược về phía xe.
Hai tay cô đón lấy bức tranh run run. Xé vội lớp bao bức tranh, cô xúc động đưa cho Thuấn vừa bước ra:
- Cất đi em.
Quay sang ông cô cười đon đả:
- Em đã làm sẵn tiệc đón anh rồi đây.
- Ôi dào. Tiệc tùng bày vẽ làm gì, thấy em là anh no rồi. - Ông ta xoa bụng cười típ cả mắt.
- Thì cứ ăn một chút đã anh, em với em trai của em cũng chưa có ăn gì. Tụi em đói muốn chết luôn nè. - Cô gần như nép vào ông đi vào nhà.
Cả ba người bắt đầu ngồi vào bàn ăn. Nhìn những món ngon chính tay cô làm, ông ta lao vào ăn hùng hục như chưa bao giờ được ăn, vừa ăn vừa đưa chân cò cọ lên nhè nhẹ vào đùi cô. Cô mặc dù lòng cảm thấy thật khó chịu nhưng lại không hề phản ứng. Sau khi đã ăn xong, cô mời ông ta một ly nước trái cây do chính tay cô làm.
- Em thật là chu đáo hết mức, chẳng bù cho con vợ già của anh. - Ông ta cười hềnh hệch đầy khoái chí nốc luôn một hơi cạn sạch.
- Sau này trong chuyện làm ăn, em còn phải nhờđến anh nhiều nữa đó. - Cô dựa vào người ông ta.
- Ồ. Chuyện nhỏ mà em. Có gì khó khăn thì cứ nói với anh, mọi chuyện để anh bảo kê cho. - Ông ta vỗ ngực bôm bốp.
- Thiệt là phước phận em lớn cho nên mới gặp được anh. - Cô cười khéo léo nịnh ông ta.
- Cho anh hỏi một câu tò mò chút? - Ông ta chợt xoay người nàng lại.
- Sao anh? - Cô hé môi ngước nhìn ông trả lời.
- Bức tranh ghẻ đó mà làm sao em lại quan tâm nó dữ vậy? - Ông ta cảm thấy hơi thở mình đang gấp gáp.
- Sau này em sẽ nói cho anh biết. - Cô nhẹ nhàng lách ra khi ông chuẩn bị hôn cô.
- Thôi mình vô phòng đi em. - Ông ta có vẻ không còn muốn chờ thêm một chút nào nữa. Chợt ông lảo đảo đưa tay ôm lấy đầu:
- Ôi. Sao lại thế này? Anh chỉ mới uống có chút xíu thôi mà tại sao anh cảm thấy xây xẩm cả mặt mày?
Buổi sáng sớm trời trong mây tạnh, ánh nắng ban mai chiếu vào rọi sáng rực rỡ cả căn phòng và ông chợt giật mình thức dậy. Cô đã đứng tại giường từ bao giờ, miệng nhoẻn cười đưa đồ cho ông mặc. Ông nhìn cô tính nở nụ cười đáp lại, nhưng từ từ cả khuôn mặt ông chợt méo mó, nhăn lại dúm dó như con quỷ, mắt ông vằn lên những tia đỏ như máu, miệng ông há to hung dữ hét lên:
- Con quỷ cái, mày dám lừa tao.
- Em lừa anh cái gì? - Cô bình thản trả lời.
- Mày đã cho tao uống thuốc mê. Mày dám vuốt râu hùm hả? - Ông đứng dậy vung tay định tát cô.
- Anh à. Xem thử cái này đi? - Cô thảy xuống giường một xấp hình.
Ông dừng tay nửa chừng và cúi xuống cầm lên coi, thì thấy những cảnh ông và cô trần truồng cùng ôm nhau đủ mọi tư thế. Thuấn lúc này mở cửa bước vào, cười khinh bỉ bật lên cái máy ghi âm, giọng của ông vang lên rõ mồn một:
....
- Em vốn ngu dốt. Anh có gì cứ nói thẳng ra đi.
- Hãy cho...cho anh một đêm với em nhé. Bức tranh đó sẽ là của em.
- Anh nói thật?
- Anh chưa từng xạo ai bao giờ, với lại người đẹp như em ai nỡ nào chứ?
Ông tái cả mặt gầm lên như con Hổ bị thương:
- Tụi mày muốn cái gì?
- Em chỉ muốn mua bức tranh thôi. Tại anh cố ép em. - Cô ngồi xuống hờ hững cầm lên một tấm hình.
- Bọn mày đừng có hòng. Tao chỉ cần điện một phát là tụi mày chết cả lũ. - Ông quát phun nước miếng như mưa.
- Tôi thách ông đó. Ông cứ gọi đi. - Thuấn cười nhạo.
Ông tức điên lồng lộn, vội vàng lấy cái điện thoại ra tính bấm. Cô và Thuấn lúc này mỉm cười nhìn ông. Tay ông chợt trở nên run rẩy và từ từ ông thả tay xuống, lẩm bẩm như là một thằng điên:
- Mình bị lừa, bị lừa...
- Em chẳng lừa gì của anh cả. Em chỉ muốn mua bức tranh và anh bán thế thôi. Bây giờ anh hãy ra giá đi, em sẽ trả tiền cho anh sòng phẳng.
- Tiền...tiền. Được, nếu lũ mày muốn thế thì 50 ngàn USD. Coi như tao bỏ qua cho tụi mày cái chuyện này, còn nếu không...
- Còn nếu không thì sao? Ở đâu ra 50 ngàn USD? Ăn cướp hả? - Thuấn bực quá liền quát to.
- Nếu tụi mày không có tiền mua tranh thì đừng có phách lối. Được, tao ngửa bài với tụi mày đó. 50 ngàn, ít hơn một cắc tao sẽ lấy tranh về.
- Em mua bức tranh với giá đó. - Cô hờ hững thốt lên.
- Chị... - Thuấn tính can cô.
- Anh về làm xong hồ sơ bức tranh, sau đó mang qua công ty của em lấy tiền. - Cô đứng dậy.
- Còn mấy cái này? - Ông cúi xuống quơ tay chụp xấp hình.
- Ông khỏi lo đi, tụi tôi chỉ giữ để phòng hờ ông nếu lỡ ông chơi xấu bọn tôi thôi. Ông mà bỏ qua thì tụi tôi coi như cũng không có mấy cái này. - Thuấn rút ra một cuộn phim lắc lắc.
Cô mỉm cười đắc thắng, nhìn theo chiếc xe của ông ta đang chạy ra khỏi cổng như một kẻ chạy trốn. Quay trở vào trong phòng, hai chị em cô nâng niu bức tranh lên để lên bàn và cả hai người cùng đồng quỳ xuống lạy tạ và khấn vái:
- Mẹ linh thiêng ở trên trời chứng giám. Các con của mẹ bây giờ đã thực hiện được lời ước nguyện cuối cùng của mẹ rồi đó.
Cô nhìn vào bức tranh mắt nhoà lệ, hình ảnh của ngày mẹ cô trước khi mất chợt hiện về trong ký ức...
"Ngày xưa khi còn ở Việt Nam, mẹ đã yêu một người Hoạ sỹ, tình yêu đầu đời của mẹ thật là đẹp như những bức tranh mà ông ấy vẽ. Nhưng rồi sau khi ông nội các con đi cải tạo về và gia đình được đi Mỹ theo diện HO, ông nội đã cấm hẳn không cho mẹ giao du với ông ấy khi ông nội biết chuyện. Trong những ngày cuối cùng còn ở lại Việt Nam đó, mẹ đã lén đến với người yêu của mẹ trong đau khổ khôn cùng, vì nỗi ly biệt có khi sẽ là mãi mãi. Ông ấy cũng rất đau khổ tuy không hề nói ra, nhưng nhìn vào mắt ông ấy, mẹ thấy được sự tuyệt vọng vô bờ bến đến xé lòng. Cuối cùng...cuối cùng mẹ đi đến quyết định trao tấm thân con gái cho ông ấy, trước khi rời quê mẹ để đi đến một phương trời xa lạ. Vào một buổi tối mẹ gõ cửa:
- Anh ơi.
Ông ấy ôm chầm lấy mẹ mà hôn, mẹ như nói qua hơi thở:
- Tối nay chúng mình hãy là của nhau anh nhé.
Ông ấy và mẹ liền điên cuồng cởi đồ của nhau ra, nhưng đến phút cuối, ông ấy chợt dừng lại quay mặt đi và nói:
- Không được, không thể như thế được...
- Sao vậy anh? - Mẹ âu yếm ôm lấy ông và vuốt tóc ông ấy hỏi.
- Tương lai của em...tương lai của em, anh...anh không thể ích kỷ cho anh mà hại cả một đời của em được. - Ông ấy ôm lấy mặt.
- Em bằng lòng chấp nhận mà anh, cho dù mai sau có thế nào đi chăng nữa thì em cũng sẽ vĩnh viễn không hối tiếc là đã dâng hiến cho anh. - Mẹ gỡ tay ông ấy ra.
- Không em à. Ông trời đã chia đôi chúng mình, đã không cho chúng mình đến được với nhau. Nếu mà có duyên phận thì...thì sau này anh với em sẽ còn gặp lại. Nhưng bây giờ...bây giờ lương tâm của anh không thể cho phép anh làm điều này với em. - Ông ta cương quyết đứng dậy, và sau khi nhìn thân thể mẹ đang trần truồng, đột nhiên ông ta nói với mẹ:
- Hãy khoả thân làm mẫu để anh được vẽ em nhé. Để sau này khi em đã đi rồi, mỗi lần anh nhìn nó anh sẽ luôn luôn thấy em, thấy người con gái mà anh đã yêu hết lòng.
Trong một nỗi đam mê say đắm đến điên cuồng, ông ấy đã vẽ một người con gái khoả thân đang nằm ngửa hai tay vươn cao đỡ lấy chiếc đĩa, một đùi nhếch cao hơn đùi kia thoai thoải so với thân mình. Bằng thủ pháp điêu luyện của một Hoạ sỹ vẽ tranh trừu tượng, ông đã vẽ lên bức tranh mà mới thoạt nhìn vào người ta cứ ngỡ như là tranh phong cảnh với mặt trời mọc sau các cành cây, núi non nhấp nhô xếp xen kẽ từ thấp đến cao, có một dòng suối mát uốn lượn chảy quanh dưới chân núi. Chỉ khi quan sát thiệt kỹ với con mắt đầy chú ý thì mới thấy rõ trong tranh là hình của một người con gái đang nằm khoả thân.
Mong muốn của mẹ là nếu như mẹ chết đi, các con phải cố gặp lại cho được ông ấy và nói lại với ông ấy rằng, người con gái khoả thân năm xưa vĩnh viễn ôm trong tim bóng hình người Hoạ sỹ điên cuồng cầm bút vẽ trong một đêm đáng nhớ. Sau đó...sau đó các con nói với ông ấy hãy cho tấm tranh được chôn theo cùng với mẹ..."
Bức tranh người đàn bà khoả thân dưới ánh nắng ban mai chiếu vào hình như đang khe khẽ rung động...
(Hết)