Cây phượng và chiếc ghế đá
Tác giả: VanTienSinh
Có người nói "Tình yêu không phân giàu nghèo...", phải không bạn?
- Này anh, bữa nay chúng ta là hàng xóm nhé. - Cái ghế đá hoan hỉ nói.
- Tôi trước đây vốn ở ngoài công viên, bữa nay trong công viên được trang bị những cái ghế mới của một vài doanh nghiệp hào phóng nào đó, cũng như tôi trước đây cũng vào công viên theo cách như vậy. Người ta coi tôi và mấy đứa bạn nữa dường như thuộc loại đã quá già cỗi, nên vì vậy họ mang chúng tôi đưa tới tặng cho các trường Đại học và may mắn thay tôi được làm hàng xóm với anh. - Cái ghế láu táu giải thích.
- Anh được bao nhiêu tuổi rồi ấy nhỉ? - Cái ghế lại liến thoắng hỏi.
- Tôi chỉ mới được chừng năm năm tuổi thôi, nhưng mà chắc chắn là tôi sẽ không thọ bằng anh đâu? - Cái ghế vẫn tiếp tục huyên thuyên, mặc dù người hàng xóm mới chẳng ơi hỡi gì hết.
- Anh ở đây đã lâu rồi, có chuyện gì hay hay kể cho tôi nghe với. - Cái ghế lại vẫn toang toác miệng một mình, hầu như không để ý là nãy giờ vẫn không có ai trả lời. Cái ghế chợt ra vẻ trầm ngâm khi nó phát hiện ra là người hàng xóm mới, hình như chẳng có chút gì quan tâm đến sự làm quen của nó. Một thoáng im lặng, cái ghế trở nên mơ màng trong tiếng gió xào xạc qua từng tán lá cây, rồi bỗng nhiên nó nghĩ ra được một cách để gợi lên sự tò mò của người bạn mới.
- À. Tôi có một câu chuyện rất là hay. Anh có muốn nghe không? Câu chuyện này thật là hay lắm đó.
Cái ghế dừng lại hồi hộp chờ đợi. Quả nhiên là có tác dụng, ngay sau đó có tiếng ồ ề của cây Phượng.
- Chuyện đó như thế nào?
- Ái chà. Thế mà tôi cứ tưởng anh lại không muốn nói chuyện chứ? - Cái ghế mừng rỡ khi cuối cùng người bạn mới cũng đã chịu lên tiếng.
- Kể đi. - Cây Phượng nói cụt lủn.
- Tôi kể cho anh nghe liền đây. Hồi tôi còn ở ngoài công viên, có một anh chàng sinh viên hay đến chỗ tôi ngồi một mình đọc sách. Có khi là hằng ngày, có khi lại là đôi ba ngày, cứ tầm khoảng 4 đến 5h chiều là anh ta bắt đầu ra công viên, ngồi lên tôi và bắt đầu đọc sách. Đến nỗi nếu như có ngày nào đó mà anh ta không ra, tự nhiên tôi lại cảm thấy mình trở nên rất cô đơn. - Cái ghế cười hà hà.
- Xạo quá? - Cái cây vặn mình cười phản đối.
- Thật đấy. Ai xạo anh làm gì? - Cái ghế lại cười khoái chí và kể tiếp:
- Anh ta nhiều lúc cứ hay thầm thì một mình, có lẽ là đang nhớ mong một người nào đấy và đôi lúc tôi cảm thấy thật buồn dùm cho anh ta, khi mỗi lần tôi nghe anh ta thở dài não ruột. Nhưng rồi tôi bỗng chợt hiểu ra là anh ta đang đọc một quyển sách, khi hôm đó anh ta gấp quyển sách lại và đã gần như hét to lên "Thật là hay quá đi".
- Nghĩa là anh ta thì thầm những lời ở trong trang sách? - Cây Phượng hỏi với sự tò mò.
- Đúng vậy đó. Tôi thì ban đầu cứ tưởng là tâm sự của anh ta, cuối cùng thì mới biết hoá ra là anh ta đọc những lời trong sách. Mà không chỉ có mình tôi đâu nghen, còn có một người khác nữa đó?
- Người khác? - Cây Phượng ngạc nhiên.
- Phải. - Cái ghế xác nhận.
- Ai vậy? - Cây Phượng càng lúc càng cảm thấy lý thú.
- Một cô thiếu nữ, có điều cô này là... - Cái ghế dừng lại một chút.
- Là gì? - Cây Phượng không giấu nổi vẻ háo hức.
- Ăn xin. - Cái ghế buông gọn lỏn.
- Ăn xin? - Cây Phượng nhắc lại.
- Phải. Cô ta cũng hay nằm ở trên một người bạn của tôi cách đó không xa lắm. Mỗi khi cô ta không đi xin thì cô ta lại đến lăn lóc nằm nghỉ ngơi ở chỗ đó. - Cái ghế như đang hồi tưởng lại cảnh xưa.
"Lúc đó cô bé giật nảy cả người lên và tới gần tò mò hỏi anh ta:
- Anh đang đọc sách hả anh?
- Ừ. - Anh sinh viên gật đầu.
- Câu chuyện trong sách hay lắm hả anh? - Cô bé cười khoe hàm răng trắng trên khuôn mặt trông có vẻ dơ dáy.
- Rất hay. - Anh sinh viên nhắc lại lần nữa.
- Câu chuyện như thế nào vậy anh? - Cô bé có vẻ rất tò mò muốn biết.
- À. Nếu như mà em thích thì anh sẽ đưa cho em đọc. - Anh sinh viên hào phóng đưa cho cô quyển sách.
- Em...em không...không biết chữ. - Cô bước giật lùi lại một bước thẹn thùng.
- Ồ. Ra là vậy. Cho anh xin lỗi. Vậy em có thể ngồi đây để anh đọc cho em nghe nhé. - Anh sinh viên vỗ vỗ vào chỗ trống ở trên ghế.
Cô bé hơi e dè ngồi vào, cách anh ta một khoảng xa và anh ta bắt đầu đọc cho cô bé nghe. Cô bé tập trung nghe rất chăm chú và háo hức, đôi mắt của cô bé trở nên mơ màng nhìn xa xăm, như là cô đang sống trong thế giới truyện mà cô ta đang nghe. Chợt anh ta dừng lại:
- Anh đến giờ phải đi rồi. Hẹn em bữa sau nha cô bé.
Thế là kể từ đó, trên mình của tôi lại trở thành có hai người. Anh sinh viên sau vài lần đọc truyện cho cô bé, đột nhiên lại nảy ra một ý nghĩ thật tốt là làm sao giúp cho cô bé biết đọc. Anh ta hỏi cô bé:
- Em có muốn học chữ không?
- Dạ muốn lắm, nhưng mà...em...em...như vầy, thì làm gì mà học được hở anh? - Cô bé chợt buồn khi nghĩ tới thân phận của mình.
- Nếu...nếu như anh dạy...- Anh ta nắm tay cô bé, cả người anh ta bừng bừng toát ra nhiệt huyết đầy nghĩa khí làm cho tôi...tôi cũng cảm thấy xúc động.
- Anh...nói thật? - Cô bé rụt tay về, nhìn anh ta như không tin.
- Ừ. - Anh ta cười đôn hậu và gật đầu.
Anh ta đã giữ lời hứa, rất hăng hái và tận tình chỉ dẫn cho cô bé và cô bé cũng vậy, cũng rất là ham học. Thời gian dần dần trôi, cô bé mù chữ ngày nào bây giờ cũng đã biết phát âm một cách chầm chậm những từ trong sách mà anh ta đã đưa cho cô."
- Và thế rồi cô bé đã yêu anh chàng sinh viên từ lúc nào chẳng hay. Nhưng cô bé không hề biết rằng anh sinh viên kia, có thể chỉ coi cô gái như em của mình hoặc cũng có thể chỉ đơn thuần là lòng thương người của anh ta trước sự bất hạnh của cô gái, do đó anh ta chẳng hề để ý đến những tâm tình của cô. Dù sao đi chăng nữa thì cô ta cũng chỉ là một người ăn xin thôi, làm sao mà đũa mốc lại dám chòi mâm son chứ? Bác nghĩ có đúng không? - Cái ghế có vẻ triết lý.
- E hèm. - Cây Phượng hắng giọng không trả lời.
- Nhưng rồi...- Cái ghế chợt dừng lại một cách cố tình.
- Sao? - Cây Phượng không giấu nỗi sự nóng ruột của mình về câu chuyện.
- Có một ngày, anh sinh viên đó đến chỗ tôi không chỉ một mình... - Cái ghế lại như đang nhớ đến ngày xưa.
- Đi với ai? - Cây Phượng trở nên nóng nảy vì kiểu kể chuyện cà giựt của cái ghế.
- Với một cô sinh viên khác. - Cái ghế bỗng nhiên thở hắt ra.
- Hai người đó yêu nhau à? - Cây Phượng phỏng đoán.
- Có lẽ là vậy, vì...vì hai người ôm hôn nhau rất âu yếm. - Cái ghế như lặng đi. Cây Phượng cũng lặng đi, lá cây như rủ xuống buồn bã.
"Cô bé ăn xin khi thấy anh sinh viên đi cùng với cô gái đó thì cô chợt hiểu. Những hy vọng tràn đầy thầm ấp ủ trong lòng, những ước mơ bay bổng trong từng đêm ngủ ngoài trời giá lạnh , những ao ước thầm kín của một thiếu nữ mới lớn trong cô đã phút chốc...phút chốc đổ vỡ tất cả. Từ hôm đó, cô không còn tới đây vào lúc chiều, vào cái giờ mà anh sinh viên hay ghé nữa. Nhưng cho đến đêm, cô ấy quay lại nơi mà anh sinh viên đã ngồi, cô quỳ xuống gục đầu lên mặt ghế, như hồi tưởng lại hơi ấm của người mình thương..."
- Hic. Anh làm cho tôi muốn khóc rồi nè...Kể tiếp đi. - Lá trên cây Phượng xao xác từng hồi.
- Cô thì thầm một mình. Những lời thì thầm chỉ có mình tôi nghe. - Cái ghế cũng gần như thì thầm.
- Thì thầm cái gì? - Cây Phượng lại nóng nảy hỏi.
"- Anh yêu. Em biết rằng em đã ôm một mối tình vô vọng, một mối tình đau khổ mà chẳng thế nào nói ra được với anh. Cuộc đời vốn dĩ đã không may mắn đối với em, nhưng kể từ lúc em gặp anh, em thấy rằng cuộc đời này đã thật sự rất ưu ái đối với em. Những lúc nhìn anh đọc, em như muốn nuốt vào từng lời của anh. Những lúc nhìn đôi mắt rạng ngời của anh, em như muốn mình thành giọt nước tan vào trong đó. Những lúc nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh, em ước được một lần có thể đưa hai tay sờ âu yếm. Những lúc nắm lạnh lẽo em ước mong được anh ôm xiết trong lòng... Nhưng rồi em biết rằng...rằng chỉ mãi là...là ảo ảnh mà thôi. Em cầu chúc cho anh có được một người con gái tốt, một người con gái yêu anh hết lòng cũng như em...Em sẽ đi...sẽ đi...sẽ rời khỏi nơi này, rời khỏi anh...mãi mãi...."
- Hic. Rồi sao nữa? - Cây Phượng như đang run rẩy trong gió.
- Bác hãy nhìn xuống tôi đi. - Cái ghế nói tiếp.
- Mắt tôi kém lắm, có thấy gì đâu? - Cây Phượng như cố nghiêng cành xuống thấp.
- Hãy nhìn kỹ đi. Thấy chưa? - Đến phiên cái ghế bây giờ tỏ ra nóng nảy.
- Thấy...thấy rồi. Có những dòng chữ khắc trên đó. E hèm, để xem nào. "Em yêu anh. Cô gái ăn xin mù chữ đã được anh tận tình dạy cho biết đọc, biết viết. Chúc anh hãy mãi mãi thật hạnh phúc". - Cây Phượng đọc lên, im lặng một chút rồi hỏi.
- Sau đó thế nào?
- Không còn thấy cô gái ăn xin nữa? - Cái ghế khe khẽ đáp.
- Còn anh sinh viên? - Cây Phượng lại hỏi.
- Cũng chỉ thỉnh thoảng ghé qua. Có điều hình như sau này anh ta không còn đi chung với cô gái người yêu nữa. Tôi lại thấy anh ta có vẻ hơi buồn nhưng không có nghe anh ta nói gì?
Có tiếng dép lẹp xẹp đi tới. Chiếc ghế đá đã cảm giác có người đang ngồi lên. Có tiếng lật sách sột soạt rồi bỏ xuống và cái ghế lẫn cây Phượng chợt nghe một tiếng than văng vẳng:
- Sao em lại nỡ dối trá với anh? Trời ơi tình yêu của em là thế này sao? Em đã sẵn sàng quên hết tình cảm mặn nồng của hai đứa mình để chạy theo người khác. Vì tiền, vì những cuộc vui trong chốc lát mà em nỡ quên hết rồi sao?
Anh ta ngồi ôm lấy đầu, thở vắn than dài một hồi lâu. Một lát sau anh ta đứng lên và tiếng dép xa dần, chiếc ghế vội lập bập nói với cây Phượng:
- Chính là anh ta.
- Là anh ta ư? - Cây Phượng sửng sốt.
- Phải? Hóa ra là anh ta đang học ở đây. - Cái ghế xác nhận và như nghĩ ra được điều gì liền nói với cây Phượng:
- Bác có thể giúp tôi làm một việc được không?
- Việc gì? - Cây Phượng ngạc nhiên hỏi lại. Chiếc ghế khẽ thì thầm, như là sợ có ai nghe được nhưng lời của nó đang nói.
Một tuần trôi qua, không thấy anh sinh viên ghé lại. Cả chiếc ghế đá và cây Phượng cảm thấy thất vọng. Thỉnh thoảng cũng có người tới, nhưng không phải anh sinh viên đó. Cả hai bây giờ đều đang mong ngóng anh sinh viên quay trở lại một lần nữa.
Vào một buổi chiều trời thật đẹp, gió hiu hiu thổi qua từng tán lá cây, chợt cả hai lại nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc lại gần. Cả hai đều mừng rỡ bội phần. Cây Phượng đột nhiên như vặn mình, lá từ trên cây rơi xuống như mưa phủ đầy lên chiếc ghế đá. Chàng trai bước tới cái ghế, khẽ lấy tay phủi đi những chiếc lá vừa rơi trên ghế. Anh ta bỗng nhiên sửng sốt dừng lại và cúi xuống chăm chú nhìn. Sự ngạc nhiên gần như tột độ khi nhìn kỹ tên của doanh nghiệp trên thành ghế, miệng anh ta bỗng lẩm bẩm:
- Không lẽ...không lẽ...là cái ghế này...
Anh sinh viên từ từ quỳ xuống và bàn tay anh khẽ âu yếm xoa lên những hàng chữ trên ghế đá. Trong mắt anh như đang hiện ra hình ảnh của cô gái ăn xin hôm nào...