Hồi 4
Tác giả: Vô Danh
Quả nhiên bốn vị cô nương từ trong viện chạy ào ra, Xuyến Xuyến là cô đi đầu reo lên một tiếng, nắm tay Tiểu Hổ Tử kéo vào trong nhà. Y nhìn thấy bốn cô chị nuôi trong lòng rất lấy làm cao hứng, líu lo quên bẵng cả Lý đại thúc chờ y trong đại sảnh. Đột nhiên bên ngoài có tiếng của Mạc đại tẩu:
- Tiểu Hổ Tử, ta về đây rồi.
Tiểu Hổ Tử lại thêm mừng rỡ chạy vọt ra cửa ôm lấy Mạc đại tẩu. Nên biết từ khi y có trí khôn đến nay chưa có ai đối xử tốt với y, y ở với Mạc đại tẩu tuy chỉ có một thời gian ngắn nhưng Mạc đại tẩu lo lắng cho y rất cẩn thận khiến y cảm thấy rất hạnh phúc và cũng nảy sinh hảo cảm với Mạc đại tẩu. Do đó khi còn ở phân đà Cái Bang Cửu Giang, y không thích làm bất cứ chuyện gì vì trong bụng chỉ nhớ mong đến Mạc đại tẩu. Tiểu Hổ Tử ôm lấy chân Mạc đại tẩu quan thiết hỏi:
- Đại tẩu ơi, bọn chúng không làm gì khổ đại tẩu chứ ?
Mạc đại tẩu cười buồn bã:
- Rơi vào tay chúng, còn gì gọi là không khổ...
- Đại tẩu có việc gì chúng ta hãy lên đường rồi nói, đừng để bọn chúng nghe thấy.
Tiểu Hổ Tử ngẩng đầu lên, nhìn thấy bên cạnh Mạc đại tẩu còn có một trung niên ước độ hơn bốn mươi tuổi. Người ấy mặc một trường bào bằng vải thường nhưng dáng điệu có vẻ khác tục thế.
Mạc đại tẩu không giới thiệu người ấy là ai, bước thẳng vào cửa gọi lớn:
- Mấy con nha đầu hãy theo ta rời khỏi đây.
Xuyến Xuyến kêu lên:
- Mẹ, chúng ta chưa sửa soạn hành lý gì cả.
Trung niên nhân liền nói:
- Không cần sửa soạn, sau này ta sẽ sai người mang đến cho các ngươi.
Mạc đại tẩu vừa kéo Tiểu Hổ Tử đi ra vừa nói:
- Còn có gì đáng tiếc rẻ bằng mạng sống. Mau đi thôi !
Ngoài cửa đã chuẩn bị sẵn một cỗ xe, tất cả sáu người chui vào bên trong khoang xe buông rèm che xuống. Chiếc xe lăn bánh rời xa Hoàng Cương thành.
Rời xa thành Hoàng Cương rồi, Mạc đại tẩu mới thở phào:
- Tiểu Hổ Tử, làm sao ngươi tìm được chúng ta thế ?
Vì vội vàng quá, Tiểu Hổ Tử quên khuấy mất Lý Phi Bằng, nghe lời hỏi ấy y chợt nhớ lại y không hề gọi qua Lý đại thúc một tiếng. Y “a” một tiếng :
- Là do Lý ngũ thúc đưa con đến, thật hồ đồ, con quên mất không gọi đại thúc đã bỏ đi rồi.
Mạc đại tẩu bảo:
- Thì ra là Lý ngũ hiệp dẫn ngươi đến, lần này nếu không có hắn, đại tẩu thật không biết chạy đàng nào cho thoát.
Y nhìn Mạc đại tẩu mơ hồ:
- Là Lý ngũ thúc cứu đại tẩu thoát ư ?
- Trừ haán ra, còn có ai nữa ! Hắn ai bài cho đại tẩu chạy thoát lần này chắc phải tốn đến cả mấy ngàn lượng vàng đó ! Tiểu Hổ Tử, mai này ngươi chớ quên cái ân ấy của người ta.
Y hỏi:
- Trước đây đại tẩu có quen biết với đại thúc không ?
Mạc đại tẩu lắc đầu :
- Không quen biết gì cả. Cái ấy là do Diêu viên ngoại bảo cho ta biết.
Mạc đại tẩu “a” một tiếng :
- Chính là người mặc trường bào đó. Ta thật hồ đồ, quên cả giới thiệu cho ngươi.
Tiểu Hổ Tử chặt lưỡi:
- Lạ thật, tại vì sao Lý đại thúc lại cứu đại tẩu nhỉ ?
- Ấy chính vì con, ta nghe Diêu viên ngoại nói, hắn rất yêu thích con, do đó mới ra tay cứu chúng ta đó.
Tiểu Hổ Tử vẫn chưa hiểu gì cả, y cau mặt lẩm bẩm:
- Kỳ quái thật, hắn...
Chiếc xe ngựa chạy mau như gió cuốn, một mạch đã rời xa hơn năm mươi dặm.
Bên ngoài trời đã bắt đầu tối, nhưng vì chung quanh không có thôn làng, cũng chẳng có khách điếm vào nên không thể dừng lại nghỉ ngơi được.
Đột nhiên, bên ngoài có tiếng người quát to:
- Dừng xe.
Tiếp đó tiếng ngựa hí vang, chiếc xe bị cưỡng lại. Liền đó chỉ nghe tiếng người đánh xe quát hỏi:
- Các ngươi là người nào, chận xe chúng ta lại làm gì?
- Im miệng, xuống xe đi !
- Ối chà !
Đó là tiếng kêu của tên đánh xe có lẽ đã bị người chận xe kéo ngã xuống. Trong bóng đêm chỉ thấy vây chung quanh là bảy tám tên che mặt kín mít. Ngay cửa xe là một hán tử thân thể cao lớn vươn cánh tay đen đúa chộp vào trong khoang xe. Mạc đại tẩu hoành thân ra ngoài cửa quát to:
- Các ngươi định làm gì ?
Câu hỏi chưa dứt, trảo pháp của hán tử che mặt đã chộp tới đầu vai bà ta kéo giật về khiến Mạc đại tẩu rơi xuống xe. Hán tử ấy dùng sức rất mạnh, Mạc đại tẩu không ghìm lại nổi, “bộp” một tiếng ngã lăn xuống đất. Dường như hán tử chưa hả giận bước tới ngay chỗ Mạc đại tẩu ngã ấn một cước vào huyệt đạo trên lưng bà quát lớn:
- Ngươi có phải là “Tảo bả tinh” Mạc đại tẩu hay không ?
Mạc đại tẩu vội vàng đáp:
- Đúng, đúng, ta chính là Mạc đại tẩu, đại gia cần chuyện gì hãy cùng nhau thương lượng, xin để ta đứng dậy cái đã.
Hán tử cười khanh khách nham hiểm:
- Ngươi muốn đứng dậy đâu có dễ dàng...
Lúc ấy trên xe bốn cô nương sợ đến sắc mặt nhợt nhạt ôm cứng lấy nhau, chỉ có Tiểu Hổ Tử là còn chút tỉnh táo, vừa nhìn thấy hán tử dùng cước đá không cho Mạc đại tẩu đứng dậy, y hét lên:
- Buông đại tẩu ta ra !
Không biết dũng khí ở đây, miệng vừa quát người y đã vọt tới bên hán tử. Tên nọ không ngờ Tiểu Hổ Tử cả gan như thế liền bị y chụp trúng.
Tiểu Hổ Tử ôm cứng lấy chân hán tử cắn một cái tận lực vào đùi hắn. Sức của y tuy không mạnh nhưng cái cắn ấy bất ngờ khiến hắn đau đớn rú lên một tiếng giơ chân đá Tiểu Hổ Tử văng ra. Nhờ đó, sức chân đè trên lưng Mạc đại tẩu phải nhấc lên, bà ta kịp thời lăn một vòng ra xa hơn trượng đứng dậy được, nhưng lúc ấy Tiểu Hổ Tử đã bị hất ra xa không bò dậy nổi vì bị một cước của tên hán tử cơ hồ muốn ngất xỉu.
Mạc đại tẩu kêu lên một tiếng, nhảy đến gần Tiểu Hổ Tử hỏi:
- Tiểu Hổ Tử, có sao không...
Mạc đại tẩu đối với Tiểu Hổ Tử dường như có tình mẫu tử, lúc ấy quên cả sự an nguy của bản thân chỉ lo cho y mà thôi. Tiểu Hổ Tử cố nhịn đau, tha thiết nhìn Mạc đại tẩu, bỗng y thấy sau lưng bà ánh đao lóe lên, một hán tử giơ cao đại đao chém tới...
Tiểu Hổ Tử hét to:
- Coi chừng đằng sau !
Tiếng hét của y tuy đã rất mau nhưng vẫn chậm hơn ánh đao, Mạc đại tẩu trong lúc thất thần không kịp chuẩn bị nghe tiếng đao vút sau lưng, không kịp né tránh.
Tiểu Hổ Tử vốn là đứa trẻ cực kỳ thông minh, gần đây lại có thêm nhiều kinh nghiệm, bản thân tuy không biết võ công nhưng trong cơn nguy cấp bỗng nảy mưu trí, lập tức trầm thân xuống kéo Mạc đại tẩu sát vào mình. Mạc đại tẩu cùng toàn thân chúi xuống theo sức kéo của y. Nhờ thế lưỡi đao lướt qua chỉ chém phạt một miếng thịt trên vai Mạc đại tẩu.
Bà rú lên một tiếng đau đớn ngã chúi xuống bên thân Tiểu Hổ Tử, mắt trừng lên giận dữ :
- Bọn bay sự thực muốn gì ? Có oán thì báo oán, có thù thì báo thù, cũng nên nói cho minh bạch chứ cứ đánh lén thế sao phải là anh hùng hảo hán ?
Tên hán tử vừa chém hụt Mạc đại tẩu, tiu nghỉu lùi lại một bên. Tên thủ lãnh bọn bịt mặt này hình như chính là tên đã kéo Mạc đại tẩu rơi xuống xe lúc ấy hốt nhiên cười khan:
- Mạc đại tẩu, ngươi nói cũng có lý. Được, lão tử sẽ nói cho ngươi hiểu rõ để ngươi nếu có thành quỷ cũng khỏi ân hận.
Mạc đại tẩu hỏi:
- Xin hỏi chúng ta có thù oán gì ?
Hán tử lạnh lùng đáp:
- Không có.
Mạc đại tẩu hỏi tiếp:
- Không oán thù tại sao các ngươi chận đường đánh chúng ta ?
Hán tử đáp:
- Có người xuất cho chúng ta một vạn lượng bạc mua mạng sống sáu người chúng bay, đó là lý do.
Mạc đại tẩu “a” một tiếng :
- Người ấy là ai ?
- Mạc đại tẩu, điều ấy chúng ta không thể nói ra được.
- Chúng ta trước sau cũng bị các người giết chết, có nói cho ta biết tên người ấy nào hại gì ?
Tên hán tử lắc đầu :
- Sự thực ta có muốn nói cũng chẳng biết người đó là ai.
Tiểu Hổ Tử xen vào:
- Không biết tên người xuất tiền thế mà các ngươi cứ làm...
Hán tử cười ha hả:
- Cần gì phải biết tên ai, vì người ấy đã giao đủ số tiền rồi.
Tiểu Hổ Tử lắc đầu :
- Ta không tin có kẻ nào đưa tiền ra mà lại tin hẳn ở các ngươi như thế ?
Tên hán tử mỉm cười :
- Bởi vì chúng ta tín dụng.
Mạc đại tẩu cau mày, ánh mắt lóe lên:
- Các ngươi đúng là bọn “Thất tinh bang”...
Tên hán tử có vẻ hơi rung động:
- Không ngờ Mạc đại tẩu lại biết nhiều đến thế.
Câu này rõ ràng đã xác nhận lai lịch của chúng. Mạc đại tẩu lóe chút hy vọng:
- Thất gia của quý bang...
Tên hán tử vội ngắt lời:
- Chúng ta đã nhận tiền, dù ngươi là mẹ của Thất gia chúng ta cũng không thể nương tay.
Mạc đại tẩu thở dài :
- Nếu vậy Mạc đại tẩu ta chỉ còn cách xin chịu chết...
Tên hán tử hơi ngập ngừng:
- Bất quá ta nể nang ngươi có quen biết với Thất gia, ta cho ngươi chọn cái chết êm ả nhất.
Mạc đại tẩu cười thê thảm:
- Chết thế nào mà chẳng là chết, bất quá trước khi chết ta muốn gặp bốn đứa con gái ta một lát không biết đại gia có nể tình ta với Thất gia mà ưng thuận cho không ?
Hán tử hơi do dự một chút rồi vẫy tay cho đồng bọn:
- Gọi bốn đứa con gái trên xe xuống đây.
Một tên hán tử đến bên xe lôi bốn cô nương Xuyến Xuyến, Ân Ân, Lợi Lợi, Phi Phi xuống đẩy đến trước mặt Mạc đại tẩu. Bốn cô nương vốn đang sợ xanh mét cả mặt, chạy đến gần Mạc đại tẩu kêu thét lên ôm lấy Mạc đại tẩu. Mạc đại tẩu đưa mắt nhìn một lúc rồi lắc đầu nói:
- Trời tối quá, ta nhìn không rõ.. đại gia, đại gia có thể giúp ta đánh lên chút lửa để ta nhìn mặt mấy đứa con ta trước khi chết không ?
Hán tử cầm đầu lại vẫy tay:
- Đốt một ngọn đuối lên !
Ánh lửa lóe sang rọi vào Mạc đại tẩu và bốn cô gái. Cả bốn cô nương vốn đều xinh đẹp, bây giờ đang đầy lệ hoen trên mặt lại càng đẹp não nùng khiến ai cũng tiếc thương. Hốt nhiên trong bọn bịt mặt, có một tiếng thở dài nhè nhẹ.
Mạc đại tẩu trong bụng đã hơi vui vì phát hiện ra một đường sống, bà ta dịu giọng :
- Ân Ân và các con ơi, các con vì ta mà bị liên lụy, ta thật là đau khổ...
Âm thanh của bà ta rất thê thảm, chuyển qua hán tử:
- Đại gia, ta lớn tuổi rồi có chết cũng chẳng ân hận gì nhưng bốn con gái ta trẻ dại thế này mà chết cũng thật là đáng tiếc. Đại gia có thể gia ân tha cho bốn con ta sống sót theo hầu hạ đại gia được chăng ?
Mặt hán tử lạnh như tiền không có một chút cảm giác nhưng trong bọn bảy người đồng bọn của hắn đã quá nửa có phần xúc động. Mạc đại tẩu quay sang các con gái:
- Ân Ân, bây giờ mạng sống các con chỉ trông mong vào các đại gia đây...
Cả bốn con gái nuôi của Mạc đại tẩu đều thông minh có thừa, vừa thấy sắc mặt của bà mẹ nuôi liền hiểu ngay dụng ý. Ân Ân là người đầu tiên cất giọng bi ai oán:
- Đại gia, em nguyện phục thị đại gia suốt đời, cúi xin đại gia tha cho các em.
Thân hình nàng nhảy đến ôm cứng lấy chân hán tử cầm đầu van xin luôn miệng.
Tiếp theo, Lợi Lợi, Phi Phi, Xuyến Xuyến cũng bắt chước theo, mỗi cô ôm lấy chân một hán tử kêu khóc. Bốn tên hán tử bị Ôm cứng lúng túng đến luống cuống tay chân, ba tên còn lại của “Thất tinh bang” cũng không biết quyết định ra sao đành đứng ngẩn người. Mạc đại tẩu bồi thêm một câu:
- Chỉ cần các đại gia tha mạng cho chúng, từ nay chẳng những chúng hoàn toàn thuộc về các đại gia mà chúng mang theo bao nhiêu vàng bạc trang sức đều là của các đại gia cả.
Vừa được một mỹ nhân đẹp như tiên, lại vừa được vàng bạc hỏi ai mà không xiêu dạ ? Tên hán tử thủ lãnh đang định cúi xuống đỡ Ân Ân dưới chân lên, bỗng hắn “hự” một tiếng trầm uất, thân hình hắn và Ân Ân đồng thời ngã gục xuống đất.
Bên cạnh hắn, ba hán tử đồng bọn và ba cô gái cũng đều liên tục ngã xuống.
Tiểu Hổ Tử kinh hoảng rú lên:
- Đại tẩu, họ làm sao thế ?
Mạc đại tẩu hốt nhiên rú to “Nguy rồi”, không quản gì đến vết thương trên vai, bà ôm lấy Tiểu Hổ Tử lăn mấy vòng dưới đất. Mạc đại tẩu quả là nhanh nhạy, cùng lúc thân hình cuốn dưới đất chỉ nghe “phập” một tiếng, một mũi tên không biết do ai bắn tới cắm sâu ngay chỗ Tiểu Hổ Tử đứng, chỉ cần chậm một chút nữa, y và Mạc đại tẩu đã bị bắn trúng rồi. Do đó có thể biết tám người vừa ngã xuống vừa rồi đã bị trúng phi tiễn. Lúc ấy Mạc đại tẩu như đã biến thành một người khác, chỉ thấy bà lăn tròn rất mau dưới đất, chớp nhoáng đã lăn ra xa ngoài năm trượng. Trong tay bà vẫn ôm cứng lấy Tiểu Hổ Tử. Mạc đại tẩu lăn thêm mấy vòng nữa đến khi đầu bà chạm vào một chiếc giày vải mềm mới dừng lại...
Mạc đại tẩu chấn động vội vươn thân dậy. Hốt nhiên chỉ nghe tiếng người quát một tiếng:
- Không được động đậy, đưa đứa bé cho ta !
Mạc đại tẩu cho rằng người này đến cứu mình nên phục thân xuống bất động.
Người đó đưa tay dằn lấy Tiểu Hổ Tử, hai chân hắn điểm xuống đất triển khai tuyệt kỹ khinh công “Bát bộ bân thiền” vọt thân phi luôn. Thân ảnh hắn vừa vọt lên dĩ nhiên đã có mấy nhân ảnh khác chuyển động đuổi theo hắn.
Mạc đại tẩu cứ phục thân dưới đất không hề biết bọn người nọ đã mất dạng rồi.
“Thất tinh bang” đã chết hết bốn tên, ba tên còn lại vội vã thu thập thi thể đồng bọn lên ngựa chạy luôn.
Qua gần một khắc thấy chung quanh quả không còn một tiếng động, Mạc đại tẩu mới từ từ ngồi dậy thở phào xem xét vết thương trên vai. Thương thế của bà quả không phải nhẹ. Bà nghiến răng chịu đau căm giận nhổ một búng máu xuống đất chửi thầm:
“Hừ, Cửu Hoa nương ta hôm nay bị nhục thế này sẽ có ngày phải trả oán... để rồi các ngươi sẽ biết thủ đoạn của Cửu Hoa nương tạ..” Bỗng có tiếng áo bay phần phật từ trên không trung rơi xuống, Mạc đại tẩu biến sắc định cúi mình xuống đất, đồng thời tay đưa vào áo rút ám khí độc môn “Tiêu hồn châm” dự phòng sẵn, sau đó mới đưa mắt nhìn người mới đến. Thân hình người nọ vừa rơi xuống đất liền đứng vững, hình dạng rất giống Lý Phi Bằng.
Hai mắt Mạc đại tẩu đỏ ngầu:
- Ngũ gia, lòng dạ ngươi thực là độc hiểm, ngươi sai ta hành sự rồi lại ngầm theo ta hạ độc thủ.
Lý Phi Bằng ngạc nhiên:
- Cửu nương, ngươi nói vậy là có ý gì ?
Mạc đại tẩu oán hận:
- Có ý gì ư ? Chẳng phải ngươi hiểu rõ hơn ta nữa ư ?
Mắt hắn nhìn thấy vết thương trên vai Mạc đại tẩu, hắn biến sắc:
- Ngươi thụ thương rồi, đã xảy ra chuyện gì ? Tiểu Hổ Tử đâu ?
Mạc đại tẩu hơi cau mày:
- Chẳng lẽ không phải ngươi vừa cướp nó ? Ngũ gia, Cửu Hoa nương ta đâu phải là ngu ngốc mà ngươi định lừa ta ?
Lý Phi Bằng vội xua tay:
- Cửu nương, ngươi chớ hiểu lầm, ta thực không biết chuyện gì cả, hãy nhớ kỹ xem đã xảy ra chuyện gì ?
Mạc đại tẩu nhớ lại:
- Phải rồi, với võ công của hắn, hắn ám toán chúng ta rất dễ, việc gì phải mượn tay ai khác.
Lúc đó Lý Phi Bằng càng hỏi dồn:
- Cửu nương, sự thực đã xảy ra chuyện gì ?
Mạc đại tẩu thở dài:
- Chúng ta vừa gặp bọn “Thất tinh bang”, có ai đó bỏ ra một vạn lượng bạc thuê chúng đuổi giết chúng ta.
Lý Phi Bằng hỏi:
- Chỉ có một mình ngươi chạy thoát ư ?
Mạc đại tẩu đáp:
- Cả Tiểu Hổ Tử cũng được người khác cứu rồi.
- Kẻ cứu Tiểu Hổ Tử là người nào ?
Mạc đại tẩu đáp:
- Ta không biết !
- Sao ngươi lại không biết ?
- Sự việc phát sinh như thế này...
Mạc đại tẩu liền đem đầu đuôi câu chuyện ra kể cho Lý Phi Bằng nghe, Lý Phi Bằng trầm ngâm:
- Ai lại bỏ ra một vạn lượng đổi lấy mạng các ngươi?
Mạc đại tẩu cau có:
- Nếu không phải là ngươi thì còn là ai ?
Lý Phi Bằng cau mặt:
- Thực không phải là ta, ta chẳng có lý do nào giết các ngươi cả.
Mạc đại tẩu hỏi:
- Thế ta hỏi ngươi, vì sao ngươi muốn ta hãm hại Tiểu Hổ Tử?
Lý Phi Bằng mỉm cười:
- Ngươi lầm rồi, thực ra ta đâu muốn ngươi hãm hại Tiểu Hổ Tử, bất quá ta chỉ mượn tay ngươi để thử thách y đó thôi...
- Thử thách ư ?
- Ngươi không biết tên tiểu tử Tiểu Hổ Tử bẩm chất thông minh, tương lai sẽ có thành tựu lớn, Đỗ lão gia để tâm muốn đào luyện y, nên mới có ý mài dũa ý chí của y và khảo tra tâm tính của y, do đó ta mới nhờ ngươi giúp ta thử thách. Bây giờ y mất rồi, ta biết làm sao ?
Mạc đại tẩu nửa tin nửa ngờ, không biết quyết đoán ra sao, bà ta gạt phăng:
- Chuyện ấy để sau sẽ bàn, bây giờ ta phải tìm chỗ dưỡng thương cái đã.
Hãy nói tới Tiểu Hổ Tử bị người nọ đột nhiên hiện thân chộp lấy chẳng khác nào con quạ quắp gà con bay vụt lên, người nọ thân pháp rất mau, sau khi chuyển thân đổi phương hướng, hắn nhắm hướng núi chạy như bay tới.
Tới một vùng núi non trùng điệp, người nọ đặt y xuống đất, vỗ nhè nhẹ lên đầu y:
- Phải chăng ngươi là Tiểu Hổ Tử?
Tiểu Hổ Tử đang hoang mang kinh sợ, y chỉ ngây người gật đầu một cái. Người nọ trầm ngâm như đang suy nghĩ gì lung lắm, đột nhiên hắn bảo:
- Ngươi hãy ở đây một lát, ta quay lại xem bà mẹ nuôi của ngươi có chạy thoát chưa rồi sẽ về.
Tiểu Hổ Tử chưa kịp nói gì thân ảnh của hắn đã vọt lên mất dạng trong đám cây rừng rậm rạp. Y sợ hãi nghĩ thầm:
“Bản lãnh tên này lợi hại như thế, nếu ta cứ ở với haán e có ngày bị hắn giết chết, chi bằng bây giờ nhân lúc không có hắn ở đây ta chạy trốn tìm đường về với đại tẩu ta là hơn”. Nghĩ là làm liền, Tiểu Hổ Tử không cần phân biệt đông tây nam bắc cứ nhắm mắt chạy càn, bấy giờ y chỉ có một ý nghĩ càng bỏ xa nơi này càng tốt, do vậy y cứ nhắm rừng cây rậm nhất mà chạy.
Không biết chạy đã bao lâu và cũng chẳng biết đã đến nơi nào, chỉ biết hai chân đã mỏi rã rời cơ hồ không thể cất bước lên nổi. Tiểu Hổ Tử tìm một gốc cây lớn ngồi dựa lưng nghỉ mệt. Y nhắm mắt lại thở dốc, bất giác mệt mỏi ngủ thiếp đi tự lúc nào.
Y ngủ một giấc say sưa, đến khi giật mình tĩnh dậy trời đã sáng rõ. Lúc ấy y mới thấy trong bụng đói cào, y đứng dậy định đi tìm loại cây trái dại gì đó trong rừng ăn cho đỡ bụng. Y vừa đi chợt thoảng nghe bên mũi có mùi thơm phức của thịt nướng. Y ngửa đầu hít mấy cái rồi theo hướng có mùi thơm bước tới.
Đi được chừng mười mấy bước chợt thấy dưới một sơn nham có một bóng người đang ngồi trước một đám lửa chú ý nướng một con gà rừng. Tiểu Hổ Tử liếm mép thèm thuồng nuốt nước miếng. Y đã quen việc ăn xin, nên chẳng có chút ngại ngùng nào bước tới sau lưng người ấy nhè nhẹ ho một tiếng:
- Lão gia ơi...
Người nọ tựa hồ đã biết có y tới bên mình và tựa như cũng đoán biết ý muốn của y nên y vừa cất tiếng, tay phải hắn vung lên quăng một miếng đùi gà vàng rợm. Tiểu Hổ Tử đón lấy đùi gà buột miệng:
- Đa tạ.
Rồi đưa liền vào miệng nhai ngấu nghiến. Lúc ấy người kia cũng bắt đầu ăn miếng thịt gà đầu tiên, hai người thi nhau nhai, không ai nói với ai một tiếng. Tiểu Hổ Tử ăn xong đùi gà chớp nhoáng, lại nói thêm một tiếng:
- Đa tạ.
Y chuyển thân định bỏ đị..
Hốt nhiên, người đó gọi một tiếng:
- Ngươi chẳng thèm nói rõ lý do định bỏ đi ư ?
Tiểu Hổ Tử xoay thân lại cũng vừa lúc người ấy cũng xoay thân, bốn mắt chạm vào nhau. Tiểu Hổ Tử rú lên ôm lấy mặt co chân định chạy.
Đương nhiên vì diện mạo người nọ rất dễ sợ, cái đầu của hắn to như một cái thùng gỗ, không thấy môi hắn ở chỗ nào, chỉ lộ ra hai hàm răng trắng dã, cũng chẳng có mũi, chỉ có hai cái lỗ chỉa lên trời, cả đến hai tai cũng chẳng chẳng thấy, trừ hai con ngươi sáng quắc đảo qua đảo lại ở trên đầu. Không, có lẽ cũng chẳng giống đầu người bình thường chút nào.
Tiểu Hổ Tử cất chân định chạy nhưng chưa chạy được hai thước, tay người nọ đã chụp trúng áo y kéo trở lại. Người ấy nhấc y lên khỏi mặt đất, cất tiếng chửi:
- Đồ tiểu quỷ, ngươi ăn hết của lão phu một đùi gà nướng mà chỉ nói hai tiếng “đa tạ” là đủ sao ?
Tiểu Hổ Tử bị lão nhấc lơ lửng trên không, tay chân y dẫy dụa loạn xạ:
- Lão bỏ ta xuống, ta sẽ trả tiền.
Người nọ cười quái dị:
- Ai thèm tiền của ngươi?
Tiểu Hổ Tử vùng vẫy :
- Lão không cần tiền chứ cần cái gì ?
Người đó đáp:
- Ta chỉ cần ngươi làm xong cho ta một việc.
Tiểu Hổ Tử đáp gấp:
- Được, được, lão muốn làm việc gì ta cũng làm được hết, việc gì phải giận dữ thế ?
Người nọ cười khanh khách:
- Thế là ngươi đồng ý rồi chứ ?
Tiểu Hổ Tử không cần nghĩ ngợi:
- Đương nhiên đồng ý.
- Không được hối hận đấy nhé ?
- Lão yên tâm, ta quyết không hối hận.
Lúc ấy lão mới đặt Tiểu Hổ Tử xuống đất, tiếp đó lão rút trong áo ra một mặt nạ tự đeo lên đầu. Lão đeo mặt nạ xong, mặt đã dễ nhìn hơn nhiều. Tiểu Hổ Tử đã bớt sợ :
- Xin hỏi tên của lão nhân?
Lão đáp:
- Không có tên tuổi gì cả.
- Thế thì gọi bằng gì ?
Người nọ đáp:
- Ngươi cứ gọi ta là “Hận Hải Du Hồn” cũng được.
Tiểu Hổ Tử chưa bao giờ được đọc qua sách vở, căn bản chẳng hiểu “Hận Hải Du Hồn” có ý nghĩ gì, chỉ im lặng ghi nhớ bốn chữ “Hận Hải Du Hồn” đến khi thật thuộc rồi gật đầu:
- Hận Hải Du Hồn, lão có việc gì cần ta làm giúp, cứ nói mau đi !
Hận Hải Du Hồn đáp:
- Ngươi đi theo ta, khi nào đến nơi ta sẽ nói cho ngươi biết.
Hận Hải Du Hồn bước tới trước, Tiểu Hổ Tử theo chân lão, hai người men theo sườn núi đi vòng một lúc. Đang đi bỗng lão hỏi:
- Ngươi tên là gì nhỉ ?
Y đáp:
- Tiểu Hổ Tử!
- Ngươi gan cũng lớn lắm đấy, dám một mình chui vào cánh rừng này.
Tiểu Hổ Tử nói:
- Chứ cháu bị người ta đuổi giết biết làm sao được?
Hận Hải Du Hồn ngạc nhiên:
- Đuổi giết ? Xem ngươi bé tí thế này mà người nào không tha ngươi được ự.. A, có lẽ người đó là kẻ thù của phụ mẫi ngươi, phải đuổi giết ngươi để trừ hết hậu hoạn, có phải không?
Tiểu Hổ Tử đáp:
- Cháu không có phụ mẫi, cháu chỉ là một đứa bé ăn mày.
Hận Hải Du Hồn quay lại trừng mắt nhìn Tiểu Hổ Tử:
- Ngươi là đệ tử Cái Bang ư ?
Tiểu Hổ Tử lắc đầu:
- Cái Bang đâu chịu thu nạp cháu, cháu chỉ là một tên ăn mày tự do thôi.
Hận Hải Du Hồn nhìn kỹ Tiểu Hổ Tử, cười ha hả:
- Tiểu quỷ, ngươi lừa ta rồi.
Y hốt hoảng:
- Cháu nói toàn là thật, đâu dám lừa lão nhân.
Hận Hải Du Hồn nói:
- Nhìn y phục ngươi mặc thế này đâu phải là tên ăn mày.
Tiểu Hổ Tử cười đau khổ:
- Bộ quần áo này là do Mạc đại tẩu cho cháu mượn chứ đâu phải là của cháu.
Hận Hải Du Hồn mỉm cười:
- Nhìn bộ y phục đẹp đẽ này, tên đại tẩu nào đó ắt phải là người giàu có. Lạ thật, một người giàu có sao lại nhận một tên ăn mày làm con nuôi ?
Tiểu Hổ Tử lắc đầu không đáp, y đem tất cả câu chuyện của y gặp gỡ kể lại cho Hận Hải Du Hồn nghe, nghe xong lão thở dài:
- Không ngờ một đứa bé tí tuổi đầu như ngươi mà đã gặp quá nhiều bất hạnh như thế.
Tiểu Hổ Tử cười gượng:
- Cái đó cũng chẳng sao, biết đâu trong gian khổ ấy cũng có chút thú vị thì sao ?
Lão dẫn Tiểu Hổ Tử đến bên một vực sâu nhìn xuống chỉ thấy hơi tỏa mịt mù, không nhìn rõ đáy, đồng thời lại có một luồng khí lạnh buốt xương thổi cuốn lên. Tiểu Hổ Tử lạnh phát run lập cập vội lùi lại một bước. Đột nhiên Hận Hải Du Hồn thở dài:
- Ta tiễn ngươi xuống núi nhé !
Tiểu Hổ Tử ngạc nhiên:
- Không phải lão nhân định sai cháu làm việc gì ư ?
Hận Hải Du Hồn đáp:
- Ta nhìn ngươi đáng thương quá, không nỡ sai ngươi làm việc này.
Tiểu Hổ Tử chớp mắt:
- Cháu chẳng hiểu ý lão nhân định nói gì cả.
- Vì ta không muốn hại ngươi.
Tiểu Hổ Tử ngạc nhiên:
- Thì ra lão nhân có ý hại cháu ư ? Cháu và lão nhân đâu có oán thù gì vì sao vô duyên vô cớ lão nhân muốn hại cháu ?
Hận Hải Du Hồn ngập ngừng:
- Nhưng bây giờ ta đổi ý rồi, không cần nhắc lại nữa, ta sẽ đưa tiễn ngươi xuống núi.
Tiểu Hổ Tử động tính hiếu kỳ liếc nhìn Hận Hải Du Hồn.
- Kế ra lão nhân cũng là người rất tốt. Cháu xin lão nhân hãy trả lời cháu, nếu như cháu tình nguyện làm giúp việc ấy cho lão nhân, lão nhân có bằng lòng không?
Hận Hải Du Hồn mỉm cười:
- Đương nhiên ta bằng lòng chứ, ngươi tự nguyện vậy ư ?
- Cháu tự nguyện. Chuyện ấy có cần lắm không?
Hận Hải Du Hồn gật đầu vui mừng:
- Cần lắm lắm, thư nhất, ta sẽ giàu có, thứ hai, võ công ta sẽ tiến bộ vượt bậc trở thành thiên hạ đệ nhất.
Tiểu Hổ Tử vừa nghe nói giàu có hai mắt liền sáng lên:
- Cái gì ? Có thể trở thành giàu có ư ?
- Ngươi cũng thích giàu có à ?
- Ai mà không thích giàu có.
- Nhưng ta không thích giàu có bằng trở thành người võ công đệ nhất thiên hạ.
Tiểu Hổ Tử mỉm cười:
- Có lẽ khí vận của cháu đã đến rồi, nếu việc này thành công, cháu sẽ trở thành giàu có còn lão nhân trở thành thiên hạ đệ nhất võ công phải không?
Hận Hải Du Hồn lắc đầu:
- Nhưng cơ hội thành công mong manh lắm, không phải dễ đâu !
Tiểu Hổ Tử đáp:
- Gần đây khí vận của cháu rất tốt, lão nhân cứ sai cháu làm đi, cháu sẽ nhất nhất nghe lời lão nhân.
Hận Hải Du Hồn nói:
- Ta còn có vấn đề này cần phải nghe ngươi trả lời đã.
- Vấn đề gì ?
- Ngươi sự thực là bao nhiêu tuổi ?
Tiểu Hổ Tử cau mặt:
- Nếu cháu nói cháu đã mười sáu tuổi, lão bá có tin không?
- Nhìn lời lẽ cử chỉ của ngươi đúng là đứa bé mười lăm mười sáu tuổi, nhưng nhìn thân xác của ngươi thì chỉ mới mười tuổi thôi.
Tiểu Hổ Tử thở dài:
- Không dám giấu lão bá, bốn năm trước đây cháu cao lớn hơn bây giờ nữa, nhưng vài năm nay không hiểu sao lớn không nổi nữa.
Hận Hải Du Hồn chỉ xuống đáy vực sâu:
- Dưới đáy vực này có một cái tiểu động...
Lão dừng lời một chút rồi tiếp:
- Chúng ta xuống đó trước rồi hãy nói.
Tiểu Hổ Tử sợ hãi:
- Có thể xuống được ư ?
- Đương nhiên có thể xuống được, ngươi nhìn đây.
Nói xong, lão cho tay vào bụng lôi ra một cuộn dây thừng lớn, lão cột một đầu rất cẩn thận vào gốc cây lớn sau đó bảo Tiểu Hổ Tử leo lên vai ôm lấy cổ lão, lão buông thân nắm sợi dây tụt xuống vực sâu. Tiểu Hổ Tử nằm phục xuống vai lão chỉ có cảm giác thân thể như rơi xuống bất tận, y sợ đến độ phải nhắm nghiền hai mắt.
Thân pháp Hận Hải Du Hồn lẹ làng kỳ dị. Tiểu Hổ Tử không biết rơi xuống bao lâu, hốt nhiên cả hai dừng lại, liền đó nghe tiếng Hận Hải Du Hồn:
- Tiểu Hổ Tử, đã đến rồi.
Tiểu Hổ Tử vội mở mắt, chỉ thấy bốn chung quanh mây khói mù mịt, dưới chân có cảm giác chạm vào toàn là rong rêu lạnh buốt trước một cửa động. Đó là một thạch động khác rộng, trong thạch động có khá nhiều các vật dụng hằng ngày cần dùng. Y kêu lên kinh ngạc:
- Người nào mà ở trong cái động lơ lửng giữa chừng vực sâu này ?
Hận Hải Du Hồn mỉm cười:
- Chính là ta.
Tiểu Hổ Tử đỏ mặt ngập ngừng:
- Té ra là lão bá.
Hận Hải Du Hồn đưa cho y một tấm bồ đoàn, còn tự lão cũng ngồi xuống một tấm bồ đoàn khác tiếp tục nói với y:
- Xuống sâu thêm nữa sẽ gặp một sơn động khác, trong sơn động ấy cất giấu vô số ngọc ngà trân bảo. Ta sở dĩ trú ngụ Ở đây là vì số ngọc ngà trân bảo ấy, nhưng ta đã uổng năm mươi năm tâm huyết vẫn chưa có cách nào lấy được số trân bảo ngọc ngà no.....
Chưa nói dứt câu, Tiểu Hổ Tử đã lấy làm lạ hỏi:
- Tại sao không lấy được ? Có người canh giữ ư ?
- Chẳng có ai canh giữ cả, nhưng sự sắp đặt còn hại hơn có người canh giữ rất nhiều, thứ nhất, chiếc chìa khóa để mở cửa kho tàng ấy không dễ lấy.
Tiểu Hổ Tử hồi hộp:
- Chìa khóa cất ở đâu ?
- Cất trong một cái động khí lạnh thấu xương và cửa động lại rất nhỏ hẹp, người bình thường không thể nào chui lọt vào được. Ta đã uổng rất nhiều tâm cơ huấn luyện mấy con vượn nhỏ chui vào cửa động ấy để lấy chìa khoá cho ta, kết quả hoàn toàn thất bại.
- Tất cả các con vượn đều chết chăng ?
Hận Hải Du Hồn lắc đầu:
- Không chết, có hai con vẫn còn sống trở ra, nhưng chúng không tìm được chìa khóa.
Tiểu Hổ Tử nói:
- Lần này tìm không được, sao không bắt chúng vào tìm lần thứ hai ?
- Có đánh chết chúng cũng không dám vào lần nữa.
- Thế ra khi lão bá nhìn thấy cháu, lão bá đã nảy ra ý nhờ cháu vào động tìm chìa khóa, có phải không?
Hận Hải Du Hồn thật thà gật đầu:
- Ta nghĩ rằng mấy con vượn nhỏ thất bại vì không có trí khôn như người, khi gặp tình huống bất ngờ không thể ứng phó. Do đó sau khi nhìn thấy ngươi, ta định uy hiếp ngươi vào động cho ta.
Nói tới đó, lão lắc đầu:
- Ta nói thật với ngươi, việc này không phải việc đùa, nhưng chúng ta có thể bỏ qua không nhắc tới nữa.
Tiểu Hổ Tử đáp:
- Nhưng còn số châu báu ấy mấy kiếp mới gặp được. Bây giờ có cơ hội, cháu đâu thể bỏ qua, lão bá cứ cho cháu thử xem.
Hận Hải Du Hồn bị Tiểu Hổ Tử van nài đành miễn cưỡng gật đầu:
- Nếu vậy chúng ta phải đến tận nơi quan sát, nếu ngươi tin chắc có thể được, ngươi cứ thử xem. Trái lại hãy bỏ qua việc ấy.
Tiểu Hổ Tử gật đầu:
- Được.
Hận Hải Du Hồn lại đặt Tiểu Hổ Tử lên vai đu theo sợi dây thừng xuống sâu thêm bốn năm mươi trượng nữa tới một tòa sơn động. Ở bên ngoài nhìn vào tòa sơn động này chẳng khác gì thạch động của Hận Hải Du Hồn trú ngụ. Điểm khác duy nhất là sơn động này lạnh buốt tới xương, khiến sắc mặt Tiểu Hổ Tử tái mét.
Hận Hải Du Hồn mỉm cười:
- Lạnh lắm không?
Tiểu Hổ Tử cố cưỡng nghiến răng:
- Lạnh. Nhưng cháu chịu được.