Xuân Tùng
V. Lộ diện
Tác giả: Xuân Tùng
David Berkowitz.
Hai cảnh sát tuần tra Chamberlain và Intervallo bắt đầu điều tra việc 2 chú chó bị bắn, căn cứ vào lá thư và tấm thiệp lạ lùng mà gia đình Carr và Cassara nhận được. Họ dùng máy tính rà soát lại mọi thông tin, nhưng chỉ đưa ra được kết luận rằng Berkowitz có cùng tuổi, chiều cao và dáng người như "Con trai của Sam".
Cảnh sát tiếp xúc và nói chuyện với văn phòng cho thuê nhà tại số 35 đường Pine, nơi cư trú của Berkowitz. Tất cả những gì họ thu được từ văn phòng này là lời khẳng định rằng Berkowitz luôn trả tiền nhà đúng hạn và một tờ đơn xin việc của anh ta tại Hãng Dịch vụ An ninh IBI ở Queens. Từ những thông tin đó, các điều tra viên biết rằng Berkowitz có kiến thức về súng đạn.
Hãng IBI cho biết Berkowtiz bỏ việc từ tháng 7/1976 và chuyển sang làm cho một công ty kinh doanh taxi nào đó. Công cuộc tìm kiếm thông tin về Berkowitz bị tắc ở đây, song dường như hai viên cảnh sát đã phát hiện ra một điều gì đó và họ báo cáo cấp trên.
Vài ngày sau, cặp nạn nhân cuối cùng của "Con trai của Sam" bị bắn. Cacilia Davis, một phụ nữ người Australia di cư, người chứng kiến vụ tấn công, kể lại rằng, bà về nhà vào lúc trời còn tờ mờ sáng để dắt chó đi dạo, và cảm thấy như có ai đó đang đi theo mình. “... Hắn trốn sau một thân cây, nhưng cái cây đó quá nhỏ nên không che khuất nổi thân người hắn. Hắn cứ nhìn trừng trừng về hướng tôi đi. Sau đó, hắn tiến lại phía tôi, cười một cách kỳ lạ. Không thể nói đó là nụ cười ác độc được, nó tương đối thân thiện, chỉ có điều hơi khó hiểu”, Davis trình báo với cảnh sát.
Khi nhìn kỹ hơn, Davis có cảm giác là người đàn ông đang giấu một khẩu súng trong tay. “Tôi rất sợ, vội quay lại nhà mình, rồi thả xích con Snowball ra. Ngay lúc đó, tôi nghe tiếng gì từa tựa như tiếng pháo nổ ở đằng xa... Chỉ đến sáng hôm sau, khi ra ngoài, tôi mới biết chuyện gì xảy ra. Tôi vẫn nhớ khuôn mặt của người đàn ông đó, có lẽ cho đến chết tôi cũng không thể quên được hắn”, Davis nhớ lại.
Cảnh sát tỏ ra nghi ngờ về việc Davis nhìn thấy kẻ giết người. Vì những gì bà miêu tả có phần không khớp với câu chuyện của các nhân chứng khác. Tuy nhiên, thông tin của Davis vẫn được giữ để tham khảo.
Đúng lúc đó, tin tức về Berkowitz dồn dập tới ban điều tra. Căn hộ mà hắn từng thuê trước đây tại số nhà 35 phố Pine bỗng bốc cháy. Phó cảnh sát trưởng Craig Glassman, ở cùng căn hộ, kể lại: “Tôi ngửi thấy có mùi khói ở đâu đó và chạy đến. Khi mở cửa ra thì đám cháy nhỏ đã kết thúc... Lửa không đủ mạnh để làm nổ viên đạn cỡ 22 ly trong cái nòng súng đã được đặt quay ra cửa nhà tôi”. Sau đó, Glassman cho cảnh sát xem những bức thư kỳ lạ mà Berkowitz đã gửi cho anh. Chữ viết trên đó giống hệt bức thư mà gia đình Carr nhận được. Một bức có đoạn: “Đúng vậy, tôi là một kẻ giết người, nhưng Craig ạ, những vụ giết người sẽ chỉ diễn ra khi anh ra lệnh cho tôi thôi”.
Cảnh sát tiến hành điều tra số vé gửi xe tại bãi đậu ôtô trước cửa căn hộ của bà Davis. Một vé trong số đó chính là của David Berkowitz.
Sau khi kiểm tra các chứng cứ và nhân chứng một lần nữa, ngày 10/8, Shea, Strano, William Gardella và John Falotico nhận nhiệm vụ theo dõi căn hộ số 35 phố Pine. Rất nhiều nhân viên an ninh khác đứng vòng ngoài vì ai cũng muốn tham gia vụ này.
Cảnh sát đã phải đợi nhiều giờ cho đến khi một người đàn ông có mái tóc màu tối bước ra khỏi nhà, tay ôm một túi giấy. Anh ta đi chầm chậm về phía chiếc Ford Galaxy của Berkowitz. Flotico đợi cho kẻ tình nghi đặt túi lên ghế ngồi của chiếc xe rồi mới ra lệnh: “Tiến lên”. Lực lượng an ninh tiếp cận chiếc Ford. Người ngồi trong xe không trông thấy họ. Khi Gardella kê súng vào đầu của kẻ tình nghi, ra lệnh: “Ngồi yên! Cảnh sát đây!”, hắn chỉ ngoảnh lại với một nụ cười ngớ ngẩn trên môi.
“Anh là ai?”, cảnh sát Falotico hỏi. Người đàn ông trả lời một cách lịch sự: “Ông biết rồi mà”. “Không, tôi chưa biết. Anh là ai?”. Vẫn nụ cười của một kẻ có thần kinh không bình thường, hắn trả lời: “Tôi là Sam. David Berkowitz”.