Chương 16
Tác giả: Bích Quỳnh
Thật khó mà yên. Những tưởng sẽ yên ổn nhưng sự thật lại hoàn toàn trái ngược. không yên ổn chút nào. Không thoải mái chút nào. Gương mặt của bà ấy, ánh mắt của bà ấy ... những đau khổ ẩn ức của bà ấy, tất cả như một bóng ma đeo ám nàng suốt nhiều ngày qua. Chính cái vẻ nhu hiền cam chịu của bà đã làm trăn trở làm lay động trái tim nàng. Hải Triều cảm thấy mình đã rất tàn nhẫn đối với người phụ nữ ấy. Tuy chưa hề cầm dao nhọn trên tay, nhưng chẳng khác nào nàng đã cắt vào trái tim của người ấy một vết sâu đau đớn.
“Mong bà tha mỗi. Con mong bà tha lỗi ... ”.
Hải Triều ngả người ra ghế, đôi mắt nhắm nghiền gương mặt lộ rõ sự mệt mỏi và buồn bã.
Ở bệnh viện này, hàng ngày đối diện với những đau đớn bệnh tật và đủ mọi hoàn cảnh thương tâm của bệnh nhân, trái tim y đức của nàng chẳng khi nào thôi trăn trở thôi đau xót, và lắm khi cũng tan nát khi phải xuôi tay nhìn bệnh nhân bước vào cõi vĩnh hằng mà năng lực của bác sĩ thì chẳng thể cứu giúp gì được nữa. Nỗi đau ở nơi này gần như là chuyện miên viễn chẳng lúc nào dừng lại. Còn nỗi đau riêng tư của nàng thì sao? Có dừng lại được không? Nàng có thật sẽ quên đi tất cả, sẽ sống vui vẻ với hiện tại mà lòng không hề vướng bận hay không? “Ôi, Hải Triều ơi! Ta phải làm sao mới dàn xếp được những mâu thuẫn dày đặc rối tung trong con người mình?”.
Cộc ... cộc ... cộc.. Mấy tiếng gõ cửa gấp gáp quen thuộc kéo ngược Hải Triều ra khỏi dòng suy tưởng. Hải Triều ngồi lại ngay ngắn trên ghế rồi nói:
− Vào đi!
Cửa mở, cô y tá bước vào mang theo dáng điệu vội vã nói với Hải Triều.
− Bác sĩ Triều! Bệnh nhân ở phòng số 9 không ổn rồi.
− Tôi đến ngay.
Hải Triều bật người lên khỏi ghế đi ngay, cô y tá lập tức bám theo nàng đi thẳng đến phòng số 9.
Đó là một bệnh nhân nữ sáu mươi tuổi, bị ung thư giai đoạn cuối đã di căn ra toàn bộ cơ thể, khiến cho các bác sĩ tài giỏi phải bó tay.
− Bác sĩ, xin cứu giùm mẹ tôi.
Hải Triều không dám nhìn vào đôi mắt đầy nước mắt của người con trai của bà cụ đang hoảng loạn.
− Tôi sẽ cố gắng hết sức.
Hải Triều khẽ khàng nói rồi lách qua khỏi người con tra, tiến đến giường bệnh nhân. Sau một hồi kiểm tra,không còn tìm thấy bất cứ một dấu vết nào của sự sống trên thân thể đã giá lạnh của bà cụ, Hải Triều đứng bất động nhìn gương mặt bình thản, lặng lẽ của bà cụ mà bỗng đau nhói con tim, “Không ai có thể cứu được bà. Con có tài giỏi đến đâu cũng không thể cứu được bà, vì bệnh bà quá nặng. Hãy tha lỗi cho năng lực giới hạn của chúng con. Ít ra thì giờ đây bà đã thôi không còn đau đớn nữa. Xin bà hãy yên nghỉ!”.
− Bác sĩ! Mẹ của tôi sao rồi bác sĩ?
Người con trai nhào đến bên Hải Triều hỏi trong sự tuyệt vọng. Hải Triều bỗng muốn khóc, nàng quay lại dịu dàng nói:
− Tôi xin lỗi ...
Người con trai không phản ứng gì nữa, không nói năng gì nữa, anh ôm lấy nỗi đau đớn tuyệt vọng vào mình nhắm nghiền mắt để mặc hai hàng lệ nóng chảy dài trên gương mặt đàn ông giờ đây đã không còn rắn rỏi trước sự ra đi của người mẹ.
− Mẹ ơi ...
Bật lên tiếng kêu, người con trai nhào đến bên giường ôm lấy mẹ của anh mà khóc lên thành tiếng. Đây chẳng phải là lần đầu tiên chứng kiến sự mất mát thương tâm, vậy mà trái tim của Hải Triều vẫn đớn đau như có ai bóp.
Giữa lúc đó thì đột nhiên xuất hiện thêm một cô gái và một người phụ nữ rất sang trọng, họ có vẻ như từ nơi xa mới về đến, trên tay còn hành lý và dáng điệu thật bồn chồn vội vã.
Cảm nhận được chuyện không may, người phụ nữ tiến nhanh đến bên giường rồi khóc òa lên nức nở:
− Chị hai! Em đã nói chị chờ rồi mà, vậy mà ... chị vẫn cứ ra đi không thèm chờ đợi. Em có lỗi với chị, lẽ ra em nên nói sớm sự thật với con gái, để cho nó hiểu chị mới là mẹ ruột của nó, vì thương em gái của mình không thể sinh con mà chị đã bấm bụng hy sinh trao nó cho em để em có một đứa con. Em biết nhiều năm qua, chị vẫn luôn trăn trở thương nhớ con gái, nhưng cứ mỗi lần em từ xa về thì chị lại căn dặn:
“Đừng bao giờ nói ra sự thật, có như thế thì tình mẹ con của em mới được trọn vẹn”. Chị rộng lượng và thương em quá, còn em thì ích kỷ, cứ luôn lo sợ con gái sẽ quay về với chị. Vì vậy mà mỗi lần về thăm quê, năm bảy lần đi em mới có một lần đưa con gái đi theo. Chị Hai ơi! Em xin lỗi, em biết em đã làm một việc quá muộn màng. Chị đã đi rồi, nhưng em mong chị hiểu cho em. Em mang con gái về cho chị đây. Chị Hai ...
Người phụ nữ kể lể xong quay sang kéo tay cô gái đến gần bên giường, rồi lại nói:
− Con gọi mẹ đi con. Gọi mẹ đi!
Nước mắt lã chã rơi, cô gái run rẩy trước sự thật của đời mình, rồi từ từ khuỵu xuống kêu lên trong uất nghẹn:
− Má Hai ... Má Hai của con. Mẹ của con.
Từng trái tim vỡ ra tan nát, vô tình mà có cả trái tim của Hải Triều. Một tình cảnh na ná tình cảnh của nàng. Một mối thương tâm cho chuyện của người và thương tâm cho cả chuyện của mình. Hải Triều bật khóc ngon lành, rồi vội vã lao ra khỏi căn phòng đang màu tang tóc bi thương kia mà bước đi như trốn chạy.