CHƯƠNG 3
Tác giả: Agatha Christie
Bà Oliver đưa xe hơi vào sân trong nhà Borodence Mansions. Chỗ đậu dành riêng này đã có tới sáu chiếc xe đậu nơi đó rồi. Bà hơi do dự trong chốc lát nhưng, một chiếc xe đã lui ra để đi xa, bà ta vội vàng đưa xe vào chỗ vừa để trống.
Bà tác giả nổi tiếng bước ra khỏi xe, đóng sập cửa lại và ngước mắt nhìn bề mặt ngôi nhà vươn thẳng lên bầu trời. Mới được xây cất, ngôi nhà có vẻ hiện đại và thiếu hắn mọi thứ trang trí.
Không khí sôi nổi đang chế ngự toàn cảnh xung quanh. Xe cộ và người đi bộ nhộn nhịp vào ra trong sân, trong lúc ngày làm việc đang sắp hết.
Bà Oliver liếc mắt nhìn vào đồng hồ. Bảy giờ kém mười phút. Bà cho đây là giờ lý tưởng, tưởng tượng những cô gái làm việc có thể đã trở về nhà để hóa trang lại, thay quần áo bằng những chiếc quần có hoa văn độc đáo hay kỳ lạ, và họ đi ra khỏi nhà ngay sau đó, trừ khi họ muốn ở lại phòng để giặt giũ hoặc dọn dẹp.
Tóm lại: đây là một giờ khắc lựa chọn đúng đối với một người khách không muốn đụng mũi vào một cánh cửa đã khóa chặt. Phía đông và phía tây của tòa nhà cũng có vẻ bên ngoài giống nhau. Hai khối đều bị khoét vào giữa mình chúng những cánh cửa ra vào lớn. Bà Oliver chọn cánh trái nhưng, bà nhận ngay ra rằng mình đã lầm vì nơi đó các số nhà khởi đầu từ số một trăm tới tám trăm. Vì vậy, bà đi về hướng bên phải.
Số sáu mươi bảy nằm trên tầng thứ sáu. Bà khách nhấn vào nút kêu cửa thang máy, cánh cửa thang máy mở ra, như cái miệng một người đang ngáp, đe dọa sẽ ngậm chặt lại ngay tức khắc. Bà tác giả đi lẹ vào thang thang máy, hoảng hốt trước cái thiết bị quá ư hiện đại này. Băng! Các cánh cửa khép lại để mở ra gần như tức khắc và bà Oliver thoát ra khỏi thang máy như một con thỏ hoảng hồn trước một cái bẫy mắt cáo. Bà đi theo hành lang và tới trước cánh cửa ra vào mang số bằng kim loại, số sáu mươi bảy, ở giữa cửa. Số bảy tự rơi xuống khi bà ta vừa muốn bấm chuông kêu.
- Rõ ràng là mình không ưa cái chốn này rồi, bà ta lầu bầu trong miệng, nghiêng người xuống lượm cái con số lên và đặt nó vào chỗ cũ.
Bà ta bấm chuông. Có thể trong nhà không có ai...
Tuy nhiên, cánh cửa mở ra ngay. Một cô gái lớn đang nhìn bà. Nàng đang bận một bộ đồng phục màu đen, cắt rất khéo, váy thật ngắn, áo sơ-mi bằng lụa trắng và đôi giày rất đẹp. Nàng có vẻ xinh xắn với mái tóc màu đen túm lên phía trên. Nàng hóa trang rất tinh tế. Tuy nhiên, dù không giải thích được rõ lý do, bà Oliver luôn luôn cảnh giác.
- Cô Restarick có nhà không?
- Không, tôi rất tiếc. Tôi có thể chuyển tin gì cho cô ấy không?
- Thật là xui quá!
Bà khách đưa ra một cái gói buộc sơ sài trong một tờ giấy màu xám.
- Tôi đã hứa đem tới cho cô ấy một cuốn sách... Một trong những cuốn của tôi đã viết, mà cô ấy chưa đọc. Tôi hy vọng mình còn nhớ được đúng là cuốn cô ấy cần. Tôi mong cô ấy sắp trở về.
- Tôi không thể nói được vì tôi hoàn toàn không biết rõ là tối nay cô ấy đi đâu.
- Tôi hiểu. Cô có phải là cô Reece-Holland không?
Cô gái có vẻ hơi ngạc nhiên.
- Đúng vậy.
- Tôi đã biết ông cụ thân sinh của cô. Tôi là bà Oliver và viết tiểu thuyết - Bà nói nhỏ tiếng sau cùng trong một giọng giả vờ khiêm tốn.
- Bà có muốn vào nhà đợi một lát?
Bà Oliver nhận lời mời và cô Claudia Reece-Holland dẫn bà đi vào phòng khách. Các bức tường của căn hộ đều được trang trí bằng một thứ giấy bắt chước các loại gỗ và các đồ gỗ, loại hiện đại gồm có tủ các cánh trượt, kệ đựng sách, một cái sập rộng và một bàn có phần kéo dài ra. Một tranh áp phích vẽ hình một chú hề ác-lơ-canh trang trí một mảng tường và một bức họa trổ hình một con khỉ đang vắt vẻo trên một cây dừa thì trang trí mảng tường bên kia.
- Thưa bà Oliver, tôi tin là Norma sẽ rất sung sướng khi nhận được cuốn sách của bà. Mời bà dùng một chút gì nhé? Sherry? Gin?
Cô gái nói chuyện thật là thoải mái như một cô thư ký rất rành nghiệp vụ.
Bà Oliver khước từ lời mời .
- Các cô có chỗ nhìn thật là đẹp, bà nhận xét sau khi liếc mắt ra bên ngoài. Mặt trời đang lặn tràn ánh sáng vào phòng làm bà phải nheo mắt lại .
- Vâng. Nhưng đáng tiếc là mọi việc đã không tốt đẹp như thế khi thang máy đang bận.
- Tôi không nghĩ rằng các loại thiết bị như thế có lúc lại từ chối không chịu hoạt động... Trông chúng giống như... giống như các người máy vậy.
- Trang bị dù là rất hiện đại, nhưng không phải lúc nào cũng toàn vẹn toàn mỹ cả. Nó cần được xem sửa lại thường xuyên.
Một cô gái khác hiện lên trong căn phòng.
- Claudia, chị có biết tôi có thể để...
Cô này ngưng nói khi trông thấy người khách lạ.
Claudia nói những lời giới thiệu.
- Francis Cary... Bà Oliver. Bà Ariane Oliver.
- Thật là tuyệt! Francis reo lên.
Đó là một cô gái dong dỏng cao với mái tóc màu đen nhưng hóa trang vụng về khiến bộ mặt như một thây ma vậy. Hai con mắt và chân mày của cô ta hơi xéo... hiệu quả của nét vẽ tạo nên. Cô ấy bận một quần nhung dài và một áo nịt len rộng.
Cô này hoàn toàn trái ngược với cô Claudia, linh hoạt và tháo vát.
- Tôi đã mang tới một cuốn sách mà tôi đã hứa với cô Norma Restarick, bà Oliver giải thích.
- Thật đáng tiếc là chị ấy vẫn chưa từ thôn quê trở về được.
- Cô ấy chưa về đây sao?
Một phút im lặng làm không khí nặng nề. Bà tác giả có cảm tưởng là hai người con gái vừa trao đổi ánh mắt với nhau.
- Tôi cứ nghĩ rằng cô ấy đã có công việc làm tại Luân Đôn, bà Oliver nói thêm, làm như bị ngạc nhiên.
- Đúng vậy. Chị ấy làm cho một người trang trí nội thất, Claudia nói rõ. Người ta cử chị đi giới thiệu mẫu hàng ngoài vùng Luân Đôn - Cô mỉm cười. Chúng tôi có những cuộc sống khá khác nhau ở đây. Chúng tôi đi đứng tùy thích... không nghĩ tới việc viết lại mấy chữ cho những người khác nữa. Nhưng tôi sẽ không quên đưa cuốn sách của bà khi chị ấy trở về.
Không gì tỏ ra tự nhiên hơn câu giải thích rườm rà này.
Bà Oliver đứng dậy.
- Rất cám ơn cô.
Claudia tiễn bà ra tới cửa ra vào.
- Tôi sẽ nói với cha tôi là mình đã được quen biết bà, cô nói thêm. Ông ấy là một độc giả rất trung thành của những tiểu thuyết trinh thám đó.
Đóng cửa ra vào xong, cô quay trở vào phòng khách. Frances, đang chống tay trên cửa sổ, quay người lại.
- Rất tiếc, Claudia. Tôi đã làm gì không đúng chăng? Tôi chỉ nói đơn giản là Norma đã đi ra khỏi nhà thôi mà.
Cô bạn nhún hai vai.
- Tôi không đoán ra được. Cô gái hiện nay đang ở đâu, Claudia? Vì sao cô ấy không trở lại vào ngày thứ hai? Cô ấy có thể đi đâu?
- Tôi không có ý gì cả.
- Có khả năng là cô ấy đã kéo dài thời gian ở với gia đình. Cô ấy đang nghĩ những ngày cuối tuần với họ.
- Cô ấy đã không còn ở nơi đó. Tôi đã gọi điện thoại tới đó để hỏi rồi.
- Tôi cho rằng điều đó không có gì là quan trọng cả... Tuy nhiên, cô ta... có điều gì đó kỳ lạ ở Norma ...
- Không khác hơn người khác đâu?
Tuy nói vậy, giọng nói của Claudia thiếu phần tin tưởng.
- Ồ! Có chớ! Có lúc, cô ấy làm tôi phải dựng tóc gáy lên. Tôi lo là cô ấy không được bình thường cho lắm.
Bỗng nhiên, cô ta bật cười.
- Claudia, chị cũng hoàn toàn biết vậy mà. Mặc dù chị cứ cứng đầu không thừa nhận điều đó. Vì lòng trung thành với người chủ của mình, phải không nào? Tôi nghĩ vậy đó.