Chương 17
Tác giả: ALECXEI TOLXTOI
Ta chớ quên rằng Buratino bằng gỗ nên không thể chết đuối được. Nhưng nó sợ quá, cứ nổi mãi trên mặt nước, mình bám đầy bèo. Tất cả dân cư sống dưới ao xúm xít quanh nó:
nòng nọc đen sì, bụng phệ, dại dột lạ lùng; cà niễng, chân sau giống như cái mái chèo; đỉa, giòi bọ đói khát, chúng chén tất cả những gì rơi xuống ao, kể cả chúng và vô số những con trùng, con bọ khác.
Những con nòng nọc thi nhau cù vào mạng sườn, rất thích nhai núm mũ. Đỉa chui vào túi áo. Cà niễng leo lên mũi, từ trên cao lao xuống như chim én. Những con trùng, giòi bọ lúc nhúc chui vào đầu vào kẽ chân, kẽ tay mò ăn. Nhưng rồi chính chúng lại thành mồi của cà niễng. Chúng nó làm cho Buratino rất khó chịu. Buratino lấy chân đạp tứ tung:
- Cút tất cả đi! Chúng mày tưởng tao là một con mèo chết hử?
Dân cư dưới hồ tản đi nơi khác. Buratino úp bụng xuống nước, bắt đầu bơi. Bọn nhái mồm rộng đến mang tai, ngồi trên lá súng dưới ánh trăng, giương mắt tròn xoe nhìn chú bé. Một con kêu to:
- Chúng mày ơi, có con cá mực đang bơi!
Con khác nói:
- Mũi nó lại giống mỏ con cò! Con thứ ba bảo:
- Hay là con nhái biển!
Buratino nhảy lên một cái lá súng để nghỉ. Nó ngồi thu lu một chỗ, hai tay ôm chặt lấy đầu gối. Nó run bần bật, nói một mình:
- Các trẻ khác thì được uống sữa no nê, đang ngủ giường ấm.
Còn mình thì ngồi trên một cái lá ướt át... Nhái ơi, cho ta cái gì ăn đỡ đói.
Vốn nhái là loài máu lạnh. Nhưng không phải vì thế mà nó độc ác đâu. Lúc Buratino vừa rét run cầm cập vừa kể câu chuyện phiêu lưu cho nhái nghe, bọn nhái vội vàng duỗi hai cẳng, nhảy bổ cả xuống đáy ao. Chúng nó khuân lên một cái xác bọ hung chết, một cái cánh chuồn chuồn, một ít bùn, một cái trứng tôm với mấy mẩu rễ cây thối. Đặt xong những món ăn quý hoá ấy trước mặt Buratino, bọn nhái nhảy cả lên lá súng, ngồi im như những tượng bằng đá. Chúng nó nghếch đầu lên nhìn, miệng xếch đến tận mang tai, mắt tròn xoe. Buratino ngần ngừ, hít hít, rồi nếm thử các món kia. Nó kêu:
- Không sao nuốt được! Khiếp quá!
Thế là cả bọn lại nhảy tõm xuống nước. Bỗng bèo trên mặt nước rung chuyển:
cái đầu một con rắn gớm khiếp nhô lên. Nó bơi đến gần cái lá súng Buratino đang ngồi. Núm mũ của Bu-ra-tinô dựng đứng lên; nó hoảng quá suýt ngã bổ nhào xuống nước.
Nhưng không phải con rắn, mà chính là Turtle, bác rùa già hiền lành, mắt bé tí tẹo. Turtle nói:
- Này chú bé ngốc kia, chú bé dại dột kia! Chú không chịu ở nhà học tập, lại thích đến cái xứ Ngu Si này à?
- Nhưng tại tôi muốn lấy nhiều tiền cho bố tôi đấy chứ... Tôi rất ngoan, rất ngoan...
Rùa nói:
- Mấy đồng tiền vàng của chú, mèo và cáo lấy cắp cả rồi. Lúc chúng nó đi qua đây, chúng nó ghé xuống uống nước rồi khoe đã đào được tiền của chú. Lúc chia nhau, chúng nó đánh nhau vỡ đầu... Rõ ngốc! Rõ dại!
Buratino càu nhàu:
- Đừng mắng tôi. Bác có giúp tôi thì giúp... Bây giờ làm thế nào, trời ơi, làm thế nào để về nhà bố tôi! Ối trời ơi.
Nó lấy tay giụi mắt khóc lóc, nghe rất thương. Bọn nhái thở dài bảo rùa:
- Bác rùa ơi, bác giúp chú ấy đi.
Rùa nhìn trăng một hồi lâu, như cố nhớ lại một việc gì. Bác bảo:
- Ngày xưa ta cũng giúp một người như thế này; nhưng sau người ấy bắt mất bà ta, ông ta để làm lược đồi mồi.
Nói xong, rùa lại nhìn mặt trăng một hồi lâu.
- Nhưng này, chú ở đây. Ta xuống đáy ao xem có gì cho chú được không.
Rùa rụt đầu vào mai, từ từ lặn xuống nước. Bọn nhái thì thầm:
- Bác Turtle biết một việc bí mật lắm cơ.
Một lúc lâu sau, mặt trăng đã lặn sau dãy đồi, bèo lại rung chuyển. Rùa nhô lên, miệng cắn một chiếc chìa khóa bằng vàng.
Rùa đặt cái chìa khóa lên lá sen và nói:
- Rõ ngốc... rõ dại! Cáo và mèo đã cướp mất mấy đồng tiền vàng... nhưng chớ có buồn. Ta cho chú chiếc chìa khóa nhỏ này.
Một lão râu dài đánh rơi nó xuống đáy ao. Râu lão ta dài lắm, dài đến nỗi lão phải nhét vào túi áo cho khỏi vướng mới đi được. À! Lão ta van nài ta mãi để ta tìm hộ, nhưng... Turtle thở dài, yên lặng, rồi lại thở dài, bọt nước sủi cả trên mặt nước.
- Nhưng... ta không giúp. Ta rất giận bọn người đã bắt ông bà ta để làm lược. Lão râu dài kể cho ta nghe rất nhiều chuyện về cái chìa khóa vàng, nhưng ta quên sạch rồi. Ta chỉ nhớ là cái chìa khóa ấy có thể mở một cái cửa. Mà mở được cửa thì tha hồ sung sướng.
Tim Buratino đập thình thình. Mắt nó bỗng sáng ngời lên.
Nó quên hết cả những nỗi khổ sở. Nó móc túi vứt đỉa ra ngoài, rồi bỏ cái chìa khóa vào túi. Nó cám ơn rùa và đàn nhái. Nó nhảy xuống nước, bơi vào bờ. Lúc bóng nó đã in rõ trên bờ, bọn nhái còn kêu:
- Buratino ơi, đừng đánh mất chiếc chìa khóa vàng nhé.