Chương 4
Tác giả: Alfred Hitchcock
Sau đó Hannibal chăm chú đọc lại mọi ghi chép mà Bob đã lấy từ thư viện về và ấn định giờ khởi hành. Peter tuyên bố thà mình bị treo cổ còn hơn là phải đến Lâu đài kinh hoàng, nhưng đến giờ quy định, cậu cũng sẳn sàng. Cậu mặc quần áo cũ gần như không dùng được nữa và mang theo máy ghi âm xách tay mà cậu đã đổi với 1 bạn học bù bộ sưu tập tem.
Bob có 1 quyển sổ tay với những cây bút chì chuốt nhọn; Hannibal có máy ảnh kèm theo đèn flash. Cha mẹ các cậu đã cho phép 1 chuyến đi dạo ban đêm, vì biết rằng Warrington nổi tiếng là nghiêm túc, cũng cùng tham gia.
Đến lúc khởi hành, Hannibal chỉ 1 bản đồ vùng cho tài xế:
- Đi vực hẻm Đen.
- Được, thưa cậu Hannibal.
Bộ đèn pha lỗi thời nhưng mạnh, đâm thủng màn đêm, chiếc Rolls chạy vào con đường ngoằn ngoèo dẫn lên núi.
- Chỉ thị cuối cùng - Hannibal tuyên bố. Chuyến tham quan này chỉ có mục đích là giám sát nhanh địa điểm. Tuy nhiên nếu thấy bất kỳ điều gì lạ, mình sẽ chụp hình, còn nếu nghe tiếng động, Peter sẽ ghi âm lại.
- Yên tâm! - Peter nói mỉa. Trên băng ghi âm chỉ nghe tiếng răng đánh lập cập mà thôi.
- Bob sẽ chờ mình ngoài xe - Hannibal kết luận.
- Đây đúng là công việc mình thích - Bob trả lời. Nhất là khi trời tối đen như thế này.
Thật vậy, chiếc Rolls đang chạy trong vực hẻm, nơi màn đêm còn đen tối hơn trên cao nguyên.
- Đúng là tên vực hẻm Đen! - Peter nhận xét.
- Ủa! Ta bị kẹt rồi! - Hannibal nói.
Đúng vậy, 1 khối gồm những viên đá và sạn chắn ngang đường đi. Sườn vực hẻm có vẻ trống trải: không có gì có thể ngăn chặn những khối lở, và 1 khối lở đã rơi đúng vào chỗ trước kia có tấm chông chắn ngang lối đi.
Warrington quay sang 3 cậu:
- Chúng ta không thể đi xa hơn - chú tài thông báo. Nhưng theo bảng đồ, vực hẻm kết thúc 300 mét sau khúc quẹo này.
- Cám ơn Warrington. Đi thôi, Peter ơi. Bọn mình sẽ đi bộ phần đường còn lại.
Hai cậu xuống xe.
- 1 tiếng nữa chúng cháu sẽ quay về! - Hannibal nói với Warrington, chú tài đang cẩn thận trở đầu xe.
- Này! - Peter nói khẽ bằng 1 giọng đầy lo âu, chỗ này không thể gọi là đáng tin cậy lắm.
Ngồi xổm trong bóng tối, Hannibal không trả lời. Cậu đang cẩn thận xem xét cảnh quan trải dài trước mắt mình. Dưới đáy vực hẻm hẹp và tối, có thể nhìn thấy nét viền mơ hồ của 1 toà nhà quái dị. Chỉ có 1 cái tháp tròn có mái nhọn nổi lên rõ ràng trên bầu trời đầy sao; phần còn lại của Lâu Đài Kinh Hoàng hầu như không nhìn thấy được, bởi vì nó lấn vào vách sườn núi thẳng đứng.
- Mình - Peter nói, mình nghĩ ta nên đến ban ngày. Như vậy sẽ thấy được nơi mình đặt chân.
Hannibal lắc đầu.
- Ban ngày không bao giờ có gì xảy ra cả. Trong lâu đài, người ta sợ điên lên chính là vào ban đêm.
- Mình không muốn bị sợ điên lên - Peter phản đối. Mà mình cũng sợ điên lên 1 nửa rồi đây.
- Mình cũng không cảm thấy dễ chịu lắm - Hannibal công nhận.
- Ồ! Vậy thì ta có thể về được rồi! Buổi tối đầu tiên ta làm như thế là đủ lắm rồi. Ta hãy về bộ chỉ huy và nghiên cứu thêm về vấn đề này.
- Vấn đề đã được nghiên cứu xong rồi, Hannibal đáp lại và ưỡn thẳng thân hình ngắn cụt kết luận: chúng ta phải ở lại 1 tiếng trong Lâu Đài Kinh Hoàng, ngay tối nay.
Cậu bật đèn pin lên và tiến về lâu đài, cẩn thận không đặt chân lên những khối đá lăn từ trên đỉnh dốc xuống nên đường bị nứt nẻ. Peter phân vân 1 hồi, rồi chạy theo xếp.
- Phải chi mình biết trước sẽ như thế này, mình sẽ không bao giờ trở thành thám tử - Peter lầm bầm.
- Sẽ đỡ hơn khi nào ta làm rõ được sự bí ẩn - Hannibal trấn an bạn. Cậu hãy nghĩ đến sự khởi tiến như sét đánh của hãng chúng ta!
- Phải, nhưng giả sử ta gặp ma, hay bóng Ma Xanh, hay 1 con quỷ hút máu nào đó trong cái nhà cũ kỹ kia?
- Đó chính là điều mình đang mong - Hannibal vừa trả lời vừa vỗ cái máy ảnh đang đeo trên vai. Nếu ta chụp được hình con ma, ta sẽ danh tiếng!
- Nếu ma không chụp hình ta...
- Suỵt!
Hannibal vừa mới chĩa máy ảnh vào bóng tối. Peter nín ngay và lắng nghe.
1 ai đó - hoặc có thể là 1 cái gì đó - đang đi xuống dốc, đâm thẳng về hướng 2 cậu.
Peter ngồi chồm hổm trong bóng tối. Hannibal lên phim.
Tiếng động - đá lăn trên dốc - tiếng gần lại thật nhanh. Hannibal bật đèn flash. 2 con mắt đỏ sáng chói lên. 1 vật có lông nhảy vào chân Peter rồi biến mất phía sau cậu, trong khi vài viên đá còn lăn trên đường.
- Chỉ là con thỏ! - Hannibal thật vọng la lên. Bọn mình đã làm nó sợ.
- Còn nó làm gì mình, cậu không quan tâm à?
- Nó tác động lên cậu giống như 1 tiếng động và 1 di chuyển không giải thích được tác động vào 1 thần kinh đang nhạy cảm, nhất là vào ban đêm. Tiến lên. Không cần phải trốn nữa. Nếu có ma, thì đen flash đã báo d8ộng cho ma rồi.
Hannibal nắm lấy cánh ta Peter và ép bạn phải bước đi.
- Ta có thể hát? Peter bước theo và đề nghị. Nếu bọn mình hát thật lớn tiếng "Youpi ai ai! Youpi youpi ai!" có thể bọn mình sẽ không nghe con ma rên rỉ và khóc lóc.
- Peter ạ, bộ cậu quên rằng bọn mình đến đây chính là để nghe tiếng rên rỉ, khóc lóc, than thở, thét, tiếng dây xích kêu cọt kẹt và nhiều hiện tượng khác nhau thường kèm theo sự hiện diện siêu tự nhiên?
Peter định trả lời là cậu thà không nghe gì cả. Nhưng khi Hannibal đã quyết định 1 cái gì đó trong đầu, không thể nào làm cho cậu đổi ý.
2 cậu càng tiến tới, lâu đài càng có vẻ to lớn và rùng rợn, và người ta càng không muốn đi dạo vào bên trong ngôi nhà cũ kỹ bắt đầu đổ nát này. Peter cố gắng quên đi những gì Bob kể về nơi này...
Sau khi đi dọc theo 1 bức tường đá cao nhưng sụp đổ, 2 cậu vượt qua cổng đang mở của Lâu Đài KInh Hoàng và bước vào sân.
- Ta vào rồi - Hannibal nói và dừng lại.
1 cái tháp chĩa lên trời, cao hơn 2 kẻ lạ đột nhập vào đó nhiều. 1 cái tháp khác, mập lùn hơn, dường như đang hìn 2 bạn và nhíu 2 lang cang có lỗ ném trông giống như đôi chân mày. 2 cửa sổ phản chiếu lại ánh sao trông giống như đôi mắt mù.
Bỗng nhiên, 1 cái gì đó bay trên đầu 2 cậu.
- Con dơi! - Peter la lên và né.
- Dơi không ăn thịt người đâu.
- Lỡ con này muốn thay đổi chế độ ăn uống. Không nên mạo hiểm.
Hannibal chỉ cánh cửa cao bằng gỗ chạm dẫn vào bên trong lâu đài.
- Ta chỉ còn việc đẩy cửa và bước vào.
- 2 cái chân mình không nghĩ thế - Peter phản đối. 2 chân mình nghĩ là bọn mình nên trở về nhà hơn.
- Chân mình cũng nghĩ thế - Hannibal thú nhận, nhưng chân mình có thói quen tuân lệnh mình. Tiến lên!
Thế là cậu mập lại tiếp tục đi. Vì không thể để cho bạn phiêu lưu 1 mình tại 1 nơi nguy hiểm như Lâu Đài Kinh Hoàng, Peter bước theo. 2 cậu thám tử trẻ bước lên bậc thềm bằng đá hoa cương và băng qua sân hiên có lót đan. Hannibal định nắm lấy tay cầm cánh cửa, thì Peter cầm tay bạn lại.
- Khoan đã. Cậu có nghe nhạc ma không?
2 bạn căng tai nghe. 1 lúc, 2 bạn có cảm giác nghe được vài nốt nhạc kỳ lạ, có vẻ vang lên cách đây hàng triệu kilômét. Sau đó chỉ nghe tiếng kêu của những con bọ sát và tiếng của 1 viên đá lăn xuống vực hẻm.
- Có lẽ bọn mình đã tưởng tượng ra cái âm thanh ấy - Hannibal nói, nhưng cậu có vẻ không tin chắc lắm - Hay là 1 cái đài đang phát trong vực hẻm bên cạnh, và bọn mình đã nghe được 1 hiện tượng âm học.
- Chính cậu mới là hiện tượng âm học! Peter đáp. Mình, thì mình nghĩ rằng đó là con Ma Xanh đang chơi đàn orgue.
- Vậy càng có lý do để ta bước vào.
Hannibal nắm lấy tay cầm và kéo ra. Cánh cửa mở ra, với 1 tiếng kêu cọt kẹt khiến Peter ơn lạnh. Không chờ đợi lòng can đảm từ bỏ mình, 2 cậu bước vào, tay cầm đèn pin.
1 hành lang dài, có cửa 2 bên hông, đang trải dài trước mặt. 2 cậu bước từ đầu này đến hết đầu kia hành lang; những cánh cửa bên hông dường như thổi vào 2 bạn 1 không? khí đầy bóng tối và bụi bặm...
Sau hành lang là 1 căn phòng to rộng, cao bằng 2 tầng. Hannibal đứng lại.
- Ta đến rồi - Hannibal tuyên bố. Ta sẽ ở lại 1 giờ trong căn phòng này. Sau đó, ta sẽ cút khỏi đây.
Khi đó, 1 giọng nói trầm bí ẩn thì thầm vào tai cậu:
- Cút - khỏi - đây...