Chương 8
Tác giả: Alfred Hitchcock
Hannibal không hề có ý định thả miếng mồi của mình ra, Ria Đen kéo một bên. Hannibal kéo bên kia. Người đàn ông nổi giận:
- Buông ngay! Bức tượng này của tôi! Tôi đã mua rồi. Tôi đã trả được tiền trước để lấy được tượng.
- Hannibal, cháu đưa bức tượng cho bác! Thím Mathilda nghiêm khắc ra lệnh.
Hannibal tuyệt vọng phản đối:
- Nhưng, thím Mathilda ơi, cháu đã hứa trao tượng cho Gus!
- Rất tiếc! Trễ quá rồi! Bà Jones trả lời. Thím đã bán tượng cho bác đây rồi.
- Không thể được! Hannibal gần như hét lên. Bức tượng thạch cao này hết sức quan trọng đối với Gus! Gần như là vấn đề sống chết!
- Ôi! Thím Mathilda nhún vai trả lời. Nói dữ quá vậy! Có một bức tượng cũ xì bằng thạch cao thôi, mà lại nói đến vấn đề sống chết! Các cháu giàu trí tưởng tượng quá, các cháu à. Thôi đi nào, Hannibal ơi, cháu đừng có trẻ con nữa, cháu hãy thả bức tượng ra. Thím đã giao kèo với bác đây và thím sẽ không rút lời lại.
- Nào, đưa cho tôi cái này! Ria Đen nói thêm.
Nói xong, ông giật mạnh hơn nữa. Mà đúng giây phút đó, Hannibal, nghe lời thím, lại buông tay ra. Người đàn ông ngạc nhiên vì không còn bị cái gì níu lại hết, miễn cưỡng bước thụt lùi, vấp phải cục đá và ngã nằm dài xuống đất. Bức tượng bán thân tuột khỏi tay ông và vỡ xuống đất thành nhiều mảnh. Các cậu há miệng nhìn cảnh tượng.
Bà Jones, vẫn đứng trên ngưỡng cửa văn phòng, ở quá xa để có thể nhìn thấy rõ những gì đang xảy ra. Nhưng Hannibal, Gus, Peter và Bob ghi nhận mọi chi tiết. Đúng lúc bức tượng vỡ ra thành mảnh, một viên đá nhỏ, kích thước bằng quả trứng chim bồ câu, xuất hiện trước mắt các cậu. Trước kia nó nằm bên trong đầu Auguste.
Trong một khoảnh khắc, không ai nhúc nhích. Rồi Ria Đen vùng dậy, chạy lại chỗ viên đá nhỏ, chụp lấy bỏ vào túi.
Ông quay sang bà Mathilda Jones.
- Lỗi do tôi - Ông nói- Tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm. Chị đừng lo. Và bây giờ xin phép chị, tôi phải đi. Tôi không cần mấy bức tượng còn lại nữa!
Ông nhảy lên xe và nhanh chóng chạy ra khỏi sân trong khi bốn bạn buồn rầu nhìn theo.
- Ông ấy đi mất rồi! Peter kêu rên. Và ông ấy mang Con Mắt Lửa đi luôn!
Rồi nhớ lại cuộc nói chuyện trước đây, Peter nói thêm.
- Vậy mà bọn mình lại nghĩ Ria Đen chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng của chú Wiggins mà thôi.
- Thì chúng ta đã lầm. Hannibal thở dài.
Thân hình khá mập mạp của thám tử trưởng dường như đã mất đi phần tròn trịa. Nét mặt cậu xệ xuống. Trông Hannibal thật sự nản lòng.
Bob phát biểu:
- Ria Đen đến thư viện trước mình - Bob giải thích. Ông ta cũng tìm tư liệu về Con Mắt Lửa.
- Sự kiện diễn tiến bất ngờ quá, Hannibal đăm chiêu nói. Chúng ta vừa mới tìm thấy Con Mắt Lửa, thì lại để mất ngay. Xin lỗi Gus nhé!
- Không phải lỗi của cậu! Gus hùng hồn nói. Cậu không có điều gì đáng trách cả.
- Mình quá tin tưởng rằng Ria Đen không có thật! Hannibal bắt đầu nói.
Hannibal bị thím ngắt lời:
- Cháu biết không, Hannibal à, thím rất mừng là ông ấy chịu gánh lấy chi phí đỗ vỡ!
Bà Jones nhìn đồng hồ treo tường trong văn phòng.
- Đến giờ đóng cửa rồi - Thím tuyên bố. Trừ phi các cháu muốn ở lại thêm để trò chuyện…
- Dạ phải, tụi cháu cần nói chuyện. Hannibal đồng tình.
- Vậy thì thím sẽ không đóng cổng. Biết đâu. Có thể còn một khách đến trễ. Các cháu chỉ cần mở mắt dùm thím.
- Dạ được. Thím cứ tin tụi cháu.
Bà Jones rời khỏi kho bãi đi về ngôi nhà hai tầng, nơi bà sống cùng với chồng, ngay bên cạnh.
Bốn bạn còn lại một mình ngoài sân. Các cậu lượm những mảnh tượng Auguste lên và đặt trên bàn. Sau đó các cậu xem xét kỹ hơn.
- Xem này! Hannibal vừa nói vừa chỉ một chỗ rỗng hình quả trứng. Con Mắt Lửa được giấu trong đây.
- Vậy là Ria Đen đã chiếm lấy được! Bob thở dài. Bọn mình sẽ không bao giờ nhìn thấy lại viên ruby quý báu đó.
- Có lẽ là như vậy - Hannibal thừa nhận. (Thật là hiếm khi nghe được thám tử trưởng chấp nhận khả năng thất bại). Tuy nhiên, ta hãy xem xét mọi cách thức để lấy lại được viên đá! Tất cả hãy vào trong xưởng. Bob sẽ báo cáo cho chúng ta những gì Bob đọc được.
Ba bạn bước theo Hannibal. Sau khi ngồi cho thoải mái. Hannibal, Peter và Gus lắng nghe Bob đọc những ghi chép về câu chuyện rùng rợn của viên đá và ngôi đền Pleshiwar.
- Trời ơi! Gus kêu lên, khi Bob đọc xong. Mình thấy mấy chuyện này không hay ho chút nào. Con Mắt Lửa này mang lại cái xui cho tất cả mọi người. Có lẽ bọn mình không nên quan tâm đến nó nữa. Cứ để cho những kẻ đang tìm tóm được nó!
- Cậu quên - Bob lưu ý, rằng truyền thuyết nói rằng sau năm mươi năm. Con Mắt Lửa mất đi quyền lực tai hại của nó, nếu không ai nhìn thấy hoặc chạm nó.
- Nhưng cậu đừng quên - Peter đáp, những gì cậu đã đọc được trong quyển sách của cậu! Những nhà sưu tập say mê nhất cũng không dám đụng đến sự nguyền rủa của Con Mắt Lửa, cả khi năm mươi năm đã trôi qua.
- Mình bắt đầu hiểu - Gus tuyên bố, tại sao ông Horatio đã hành động như thế! Ông đã giấu Con Mắt Lửa với ý định ngâm nó trong chỗ giấu suốt nửa thế kỷ. Và khi viên đá quý đã trở nên vô hại, ông sẽ mang đi bán. Nhưng gần cuối thời kỳ đó, ông lại cảm thấy mình sắp chết, nên ông quyết định để lại cho mình viên rubi. Mình tin chắc viên đá không có quyền lực tai hại nào hết.
- Có thể! Hannibal thở dài. Nhưng bây giờ viên đá nằm trong tay của Ria Đen. Và hiện mình không biết phải làm cách nào để lấy lại được.
- Trạm tiếp âm ma! Đột nhiên Bob la lên. Đây là lúc thông báo cho mấy ngàn trợ lý tình nguyện của bọn mình, để các bạn tìm lại Ria Đen. Và khi tìm ra hắn, thì… thì…
Giọng Bob khàn đi, và cậu im luôn, bởi vì cậu không hề biết khi đó phải làm gì.
Đột nhiên, tiếng chuông vang lên. Bốn bạn giật mình.
- Chuông cổng! Bob thốt lên. Chắc là khách đó, Babal ơi!
- Trời đất! Mình quên mất rằng chúng ta phải coi cửa hàng! Hannibal kêu. Ta hãy ra xem kẻ quấy rầy này muốn gì!
Hannibal đứng dậy bước ra văn phòng của thím Mathilda. Ba bạn bước theo. Từ xa, bốn bạn có thể nhìn thấy hình bóng của vị khách, khách đã băng qua sân và đang đứng chờ ở ngưỡng cửa. Bên ngoài cổng có chiếc xe đang đậu. Người đàn ông có gậy và đang chống gậy.
- Quỷ thần! Peter kêu. Đó là Ba Chấm. Chỉ còn thiếu có mình hắn!
- Đâu ai cần hắn đến - Bob đứng phía sau đồng tình.
Trong khi đó, Hannibal đang mạnh dạn tiến về phía người đàn ông Ấn Độ. Ba bạn miễn cưỡng làm theo.
Nhưng ba bạn để ý thấy Babal đã thay đổi vẻ bề ngoài và lấy lại vẻ của cậu bé không lanh lợi đã tiếp Ba Chấm lần trước.
- Chào bốn bạn trẻ! Người đàn ông nói.
Ông luôn cười, nhưng nụ cười của ông không có gì là thân thiện hết.
- Các bạn biết không - Ông nói, tôi đang xem xét cái này…
Và ông dùng đầu gậy chỉ những mảnh vỡ của tượng Auguste xứ Ba Lan.
- Dường như bức tượng này là của Auguste xứ Ba Lan, ông nói... chính bức tượng mà tôi quan tâm.
Ánh mắt tinh sắc của ông dường như muốn nhìn tận đáy lòng Hannibal.
- Nếu trí nhớ tôi tốt - ông nói thêm, tôi có yêu cầu cậu gọi điện thoại cho tôi, nếu bức tượng trở về tay cậu. Có đúng không?
- Dạ đúng, thưa bác, Hannlbal lấy vẻ ngốc nghếch nhất để trả lời. Nhưng có sự cố xảy ra. Tượng bị vỡ.
- Vậy à! Thế chuyện đó xảy ra như thế nào? Tôi rất muốn biết!
Bây giờ nụ cười của Ba Chấm giống như nụ cười của một con cọp sắp ăn thịt một cậu bé có nhiều thịt.
- Tôi đã đặc biệt để ý đến cái hốc nhỏ trong một mảnh thạch cao. Rõ ràng là có một cái gì đó được giấu trong đó.
- Dạ phải, thưa bác - Hannibal nói bằng một giọng đơn điệu. Đó là một khách hàng vụng về. Ông ta làm rơi bức tượng và tượng bị vỡ ra làm nhiều mảnh. Cháu thấy khách cúi xuống lượm một cái gì đó. Nhưng cháu không thấy rõ là gì.
Hannibal không nói láo. Cậu chỉ thoáng thấy vật đó rất nhanh. Nhưng cậu tin chắc đó là Con Mắt Lửa.
- Khách hàng đó, Ba Chấm hỏi tiếp, có phải là một gã đàn ông đeo kính dày, có bộ ria đen không?
Hannibal gật đầu. Peter, Bob và Gus ngạc nhiên nhìn nhau.
- Còn, người đàn ông Ấn Độ nói tiếp, vật mà ông ta lượm có giống cái này không? Bằng một động tác đột ngột, ông lấy ra khỏi túi một vật nào đó đặt lên bàn, ngay cạnh những mảnh vụn của bức tượng. Một vật nhỏ, hình con mắt và có ánh màu đỏ...
Con Mắt Lửa!
Chính Hannibal cũng không nén nổi một tiếng thốt.
- Dạ phải, thưa bác, đúng rồi!
- Hừm!
Người đàn ông Ấn Độ chống gậy và nhìn từng cậu bé một.
- Chắc là các bạn đều đã nghe nói đến Con Mắt Lửa, phải không? Và các cậu đều biết đến lời nguyền khủng khiếp trừng phạt những ai sở hữu viên đá chứ?
Trước câu hỏi thẳng thắn và đột ngột này, bốn bạn không nói được lời nào.
Thật ra, tất cả đều chưng hửng. Các cậu tự hỏi, không hiểu làm thế nào Ba Chấm có được viên rubi, trong khi Ria Đen vừa mới ra đi sau khi bỏ viên đá vào túi?
Ba Chấm đứng thẳng người dậy.
- Tôi muốn cho các cậu xem một điều, ông nói.
Ông đưa gậy lên, bấm tay cầm… Lưỡi kiếm vụt ra khỏi đầu vũ khí. Người đàn ông Ấn Độ nhìn mũi kiếm.
- Sao tôi lãng trí quá! Ông nói khẽ. Tôi quên chùi kiếm!
Ông rút một chiếc khăn trắng ra khỏi túi và tiến hành lau chùi lưỡi kiếm. Một chất màu đỏ dính ngay vào vải.
- Máu có hại cho thép. Ba Chấm tuyên bố. Máu làm rỉ thép. Bây giờ…
Ông cúi về phía trước và đặt phần bén của lưỡi kiếm trên Con Mắt Lửa. Ông tỳ vào, rồi cầm viên đá lên đưa cho Hannibal xem.
- Mời cậu xem xét viên đá quý này, ông nói. Rồi cho tôi biết suy nghĩ của cậu.
Hannibal cầm viên đá lên bằng một bàn tay hơi run và nghiên cứu thật tỷ mỷ. Ba bạn kia cũng bước lại gần để xem, thoạt đầu không ai để ý có gì đặc biệt hết. Rồi Hannibal và Bob cùng lúc phát hiện một điều đặc biệt: lưỡi kiếm đã làm cho viên đá hơi trầy.
- Có vết xước trên đá, Hannibal nói. Cháu không hiểu. Đá rubi cứng hơn thép. Vậy là thép không thể nào làm trầy rubi được.
- À! Ba Chấm vui mừng nói. Tôi biết rằng cậu không ngốc như vẻ bề ngoài đâu. Thậm chí, tôi nghĩ cậu khá thông minh nữa kìa… thông minh đến nỗi muốn làm cho tôi tưởng ngược lại (Hannibal cắn môi). Bây giờ, mời cậu rút ra một kết luận từ những gì cậu đã quan sát được!
Hannibal im lặng, vẫn xem xét viên đá đỏ.
- Viên rubi bị trầy bởi vì đó là viên đá giả, cuối cùng Hannibal tuyên bố.
- Đúng! Người đàn ông Ấn Độ nói. Đây chỉ là một viên đá giả mô phỏng mà tôi lấy lại được của gã đàn ông ria đen. Vẫn còn phải tìm Con Mắt Lửa thật. Và viên đá này được giấu bên trong một bức tượng Auguste, thì bắt buộc phải có một cái tượng Auguste khác trong lô tượng. Tôi nhờ các cậu tìm ra cho tôi.
Ông nhìn bốn bạn bằng ánh mắt cuãng sáng quắc không thua gì viên đá rubi.
- Các cậu phải tìm ra cho tôi tượng Auguste kia - Ông nói dằn rõ từng từ một. Không thôi… nhưng tôi không muốn đưa ra lời đe dọa nào. Hy vọng các cậu hiểu tôi. Các cậu hãy điện thoại cho tôi ngay khi tìm ra một điều gì đó.
Nói xong, ông nhanh nhẹn bước qua sân, leo lên xe và ra đi, bỏ lại bốn bạn sững sờ.
- Chắc… chắc là ông ta đã giết Ria Đen để lấy viên rubi, Peter nói cà lăm. Trời ơi! Làm thế nào ông ta biết được tên kia có viên rubi nhanh chóng như thế?
- Vụ bí ẩn càng rối rắm thêm, Hannibal nói với một giọng sầu não. Tại sao ông August lại giấu một viên rubi giả trong bức tượng bán thân của Auguste xứ Ba Lan? Có phải ông đã bị người ta lừa và ông tưởng mình đang giữ một viên đá quý thật? Hay là ông làm thế để đánh lạc hướng bọn trộm? Nếu vậy, ông giấu viên đá thật ở đâu? Chính chúng ta biết rõ là đâu còn Auguste nào trong lô tượng mà…
- Có chứ! Bob hăng hái nói. Thậm chí mình đang nóng lòng báo cho cậu biết những gì mình đã phát hiện về chuyện này Babal à!
Ba bạn nhìn Bob. Hannibal chớp mắt. Khi ấy, Bob giải thích:
- Mình biết thông tin này là nhờ ba mình. Ba giải thích cho mình rằng gốc từ tháng tám là August bằng tiếng Anh và tiếng Đức và agosto bằng tiếng Tây Ban Nha hay tiếng Ý… Xuất xứ từ tiếng La tinh mensis Augustus, nghĩa là tháng của Auguste, tháng lộng lẫy nhất trong năm. Còn Augustus, tức Auguste, là tên mà Octave lấy khi trở thành hoàng đế. Bức tượng mà bọn mình phải tìm là tượng của Octave! IN AUGUSTO FORTUNA TUA! Cậu sẽ tìm thấy gia tài của mình trong Octave - Auguste, bạn Gus à!