Chương 9
Tác giả: Alfred Hitchcock
Peter nói với một giọng cường điệu:
- Mình đề nghị bọn mình quên đi tất cả những gì liên quan đến Con Mắt Lửa. Nghe nói nó đã làm chết hết mười lăm người rồi, và mình hoàn toàn không muốn kỷ lục của nó tăng lên thành mười lăm người cộng bốn cậu con trai!
- Peter nói đúng, Gus nói. Mình không tin chắc mình còn muốn hưởng Con Mắt Lửa làm gia tài, cả nếu như chúng ta tìm ra. Dường như chủ nhân của nó phải chịu quá nhiều mạo hiểm!
- Rõ ràng là thế! Peter nói thêm. Xem Ria Đen vừa mới bị gì kìa! Hắn chỉ có viên đá chưa đầy một tiếng thì… bụp! Ba Chấm cho hắn sang thế giới bên kia để gặp Auguste xứ Ba Lan!
Bob im lặng. Bob đang theo dõi Hannibal. Mà nét mặt thám tử trưởng tỏ ra rất bướng bỉnh.
- Chúng ta chưa tìm ra được Con Mắt Lửa, Hannibal nhận xét. Do đó, mình nghĩ chúng ta không bị nguy hiểm. Đúng hơn… là chưa!
- Bọn mình hãy biểu quyết! Peter la lên. Ý kiến mình là từ bỏ việc lấy lại viên rubi. Những ai cùng ý kiến với mình hãy nói đồng ý!
- Đồng ý! Đồng ý! Đồng ý!
Từ đồng ý vang lên ba lần, không có chút phân vân nào. Nhưng được phát âm bởi Râu Đen, con yểng được thuần dưỡng đang đậu trong cái lồng treo lủng lẳng trên bàn làm việc của Hannibal. Thật ra, chỉ có mình con Râu Đen là biểu quyết cho Peter. Gus không nói gì vì cậu quyết định theo ý kiến chung, còn Bob, vì cậu tin tưởng Hannibal và muốn làm theo sếp. Mà có rất nhiều khả năng là Hannibal sẽ có ý định tiếp tục chiến đấu: bằng chứng là Hannibal đang mím chặt môi!
- Người chết không bao giờ nói chuyện tào lao! Râu Đen hét lên, rồi cười… một tiếng cười khá rùng rợn.
- Ồ! Còn mày nữa! Câm mồm đi! Peter ra lệnh, không lịch sự lắm. Mày không có quyền biểu quyết…
Rồi Peter quay sang Hannibal.
- Thôi, thôi, được rồi! Cậu không có ý định chịu thua, phải không? Đồng ý thôi! Cậu chỉ huy mà! Vậy bây giờ bọn mình sẽ làm gì? Gọi điện thoại cho công an để báo chuyện đã xảy ra với ông Ria Đen hả?
- Chúng ta có thể giải thích gì cho công an nào? Hannibal hỏi. Thật ra, chúng ta không biết chính xác số phận của Ria Đen. Mà chúng ta cũng không hề có bằng chứng về cái chết của ông ấy. Không có bằng chứng, sẽ không ai tin chúng ta.Tất nhiên là nếu xác của người đàn ông ria đen dáng thương kia được phát hiện, thì chúng ta sẽ lên tiếng.
- Còn trong khi chờ đợi?
- Trong khi chờ đợi, chúng ta phải tìm ra bức tượng bán thân Octave và cách thức duy nhất là nhờ đến trạm tiếp âm ma. Bây giờ đã hơn bảy giờ tối rồi, có lẽ các cộng tác viên tự nguyện của chúng ta đang ở nhà. Ý kiến mình là ta nên điện thoại ngay.
Một khi đã quyết, bốn bạn không để mất thời gian. Hannibal gọi cho năm người bạn, yêu cầu các bạn gọi lại cho mình sáng mai, sau mười giờ nếu có thông tin về bức tượng bán thân Octave. Sau sếp, Bob cũng gọi cho năm người bạn của riêng Bob. Rồi đến phiên Peter. Khi làm xong, Ba Thám Tử Trẻ biết rằng mười lăm bạn trẻ được báo tin này chuẩn bị gọi điện thoại cho những bạn khác, và cứ như thế. Chẳng bao lâu, hàng trăm, có thể hàng ngàn thám tử ngẫu nhiên này sẽ mở mắt vểnh tai theo dõi, tại Rocky cũng như tại Hollywood, và thậm chí có thể tại Los Angeles nữa.
Khi gọi điện thoại xong, Hannibal mời Gus ngủ qua đêm tại nhà gia đình Jones thay vì trở về khách sạn ở Hollywood. Gus vui vẻ nhận lời. Peter và Bob lấy xe đạp đi về nhà. Peter vừa đạp vừa hỏi Bob:
- Theo cậu, bọn mình có tìm dược dấu vết của Octave và có lấy lại được tượng không?
- Mình không biết, Peter ơi. Bob đáp. Nhưng nếu bọn mình không lấy lại được, thì có người sẽ được bất ngờ trong những ngày sắp tới…
- Ý cậu nói sao?
- Thì nếu những người đã mua bức tượng và để tượng ngoài vườn, thì nó sẽ nhanh chóng tan rã đi dưới trời mưa. Rồi sau một thời gian, sẽ không còn gì nữa hết… ngoại trừ một viên rubi tuyệt đẹp sáng long lanh trên bãi cỏ!
- Trừ phi những người đã mua Octave để trong nhà. Cả nếu vậy, có khả năng một ngày nào đó, họ làm vỡ bức tượng và làm lộ kho báu!
Hai bạn chia tay nhau ở ngã tư tiếp theo. Bob vội vàng trở về nhà.
Bob đi ngủ mà không nói gì hết. Cậu cảm thấy khó ngủ. Và khi ngủ được rồi, Bob bị những cơn ác mộng khủng khiếp: Bob bị những tên da đỏ cưỡi ngựa rượt đuổi, thay cho vũ khí, bọn chứng huơ những cây gậy kiếm đáng sợ.
Khi Bob thức dậy, mặt trời đã lên cao rồi. Có mùi trứng chiên thơm ngon bay lên từ dưới nhà. Bob vội vàng đánh răng rửa mặt, mặc quần áo vào và chạy xuống thật nhanh. Bob gặp mẹ ở trong nhà bếp:
- Con chào mẹ ạ! Bob nói. Hannibal có nhắn gì con không mẹ?
- Xem nào… Để mẹ nhớ lại coi...
Bà Andy giả bộ cố gắng suy nghĩ.
- A! Hannibal có gọi điện thoại! Sao mẹ lãng trí thế! Lời nhắn của Hannibal khá kỳ lạ. Hannibal nói gì nhỉ. À! Mẹ nhớ rồi… "Mấy con bò nhảy qua mặt trăng và cái dĩa lăn đi cùng với tiếng trời gầm!".
Bob không hiểu, nhíu mày. Bức thông điệp có mật mã này dường như không có gì liên quan đến mật mã mà Ba Thám Tử Trẻ dùng riêng với nhau! Đột nhiên, Bob nhận thấy mẹ đang mỉm cười tinh nghịch. Bob hiểu mẹ đang chọc Bob.
- Ồ! Mẹ! Bob kêu lên. Mẹ đừng trêu con! Bức thông điệp thật của Hannibal nói thế nào hả mẹ?
- Bây giờ, khi mẹ đã suy nghĩ kỹ, dường như là: "Nếu tin tôi, bạn hãy vội vàng một cách chậm chạp. Cửa hàng không thể tự giữ nó một mình."
Vẻ mặt lo lắng, Bob ngồi vào bàn ăn sáng. "Hãy vội vàng một cách chậm chạp” có nghĩa là Bob phải đến Thiên Đường Đồ Cổ nhanh, nhưng không có gì khẩn cấp hết. "Cửa hàng không thể tự giữ nó một mình” có nghĩa là Hannibal cần Bob ở lại trực điện thoại, trong chiếc xe lán của bộ tham mưu, vì Hannibal bận đi nơi khác.
Lưu Trữ Nghiên Cứu bận tâm đến câu hỏi sau đây: sáng nay Hannibal bận đi đâu?
Bà Andy dọn cho con trai một dĩa trứng chiên. Rồi khi thấy nét mặt tập trung tư tưởng của con, bà hỏi:
- Sáng nay con ít nói thế, hả Bob của mẹ? Bộ con không có gì khác để nói với mẹ ngoài “Dạ đúng, thưa mẹ” sao?
- Ồ! Con xin lỗi mẹ - Bob đáp và cố gắng rứt ra khỏi dòng suy nghĩ. Con… ơ ơ dạ đúng, tụi con đang làm sáng tỏ một vụ bí ẩn mới. Tụi con đang nỗ lực tìm lại bức tượng bán thân của một vị hoàng đế La Mã, Octave, bị bán đi do nhầm lẫn. Thật ra tượng đó là của một cậu bé người Anh tên là Gus. Tụi con hy vọng tìm lại được giúp bạn ấy!
- Con tốt bụng quá - Bà Andy nói, nhưng mẹ không thấy có gì bí ẩn trong chuyện này hết. Thôi, con bình tâm ăn trứng đi. Các con sẽ tìm lại được bức tượng đó. Thường mấy bức tượng ít di chuyển lắm. Đó là một trong những ưu điểm của chúng. Mà một bức tượng bán thân càng ít có cơ may chạy trốn hơn một bức tượng toàn thân!
Nói câu đùa này xong, bà Andy cười. Nhưng Bob đang rất vội. Cậu nuốt bữa ăn sáng thật nhanh, rồi chạy đến Thiên Đường Đồ Cổ nhanh hơn nữa. Bob gặp bà Jones đang bận làm việc trong văn phòng, còn Hans và Konrad đang loay hoay ngoài kho bãi.
- Chào Bob! Bà Jones đáp lại lời chào của Bob. Hannibal, Peter và cậu bạn Anh lấy xe đạp đi cách đây khoảng nữa tiếng. Hannibal có để lại giấy nhắn cho cháu trong xưởng.
Bob vội vàng vào xưởng của Babal. Bob nhìn thấy một tờ giấy để trên máy in, rất dễ thấy:
Bob! Canh chừng điện thoại. Bọn mình đi trinh sát.
Ký tên: Thám tử trưởng Hannibal Jones
Vậy là Bob có nhiệm vụ nghe điện thoại có thể gọi đến của các "bạn ma". Nhưng Hannibal và các bạn kia có thể đi trinh sát ở đâu nhỉ? Bob vừa tự hỏi vừa bò trong đường hầm nối liền xưởng với bộ tham mưu.
Bob vừa mới nâng cửa sập vào xe lán lên, thì nghe tiếng chuông điện thoại. Đồng hồ cậu lúc đó chỉ mười giờ kém năm. "Bạn ma" đầu tiên đáp lại lời kêu gọi của các thám tử hơi sớm một chút. Bob vội vàng nhấc máy.
- Văn phòng Ba Thám Tử Trẻ! Bob Andy nghe đây!
- Xin chào! Giọng một cậu bé trả lời. Em tên là Tommy Farrel và có thể có thông tin cho các anh. Chị em, có chồng rồi, có mua một bức tượng nhỏ ở Thiên Đường Đồ Cổ. Chị để chưng ngoài vườn.
- Tượng hình gì vậy? Bob quan tâm hỏi. Có phải là bức tượng bán thân của hoàng đế Auguste không?
- Tất nhiên là bức tượng bán thân! Nhưng em không nhớ tên. Anh chờ một chút. Để em ra xem.
Bob chờ, tim đập thình thịch. Có thể cậu bé này sẽ mang lời giải đến cho vấn đề của Ba Thám Tử Trẻ chăng?
Giọng cậu bé vang lên trong ống nghe điện thoại.
- Không phải Auguste, mà là Bismark. Có giúp gì được cho các anh không?
- Cám ơn Tommy nhiều lắm, Bob trả lời. Nhưng bọn anh cần Auguste, chứ không cần ai khác! Nhưng dù sao cũng cám ơn em nhiều!
Bob thất vọng gác máy xuống. Sau đó, để chờ thời gian trôi qua cho đến cú điện thoại thứ nhì. Bob ra ngồi chỗ máy đánh chữ và tiến hành đánh những phần đã ghi chép được ở thư viện lại. Khi làm xong, đồng hồ Bob chỉ mười hai giờ trưa. Không có thêm cú gọi điện thoại nào nữa. Lần này dường như trạm tiếp âm ma thất bại! Đột nhiên giọng của bà Mathilda Jone vang.lên:
- Bob ơi!... Hannibal và mấy đứa kia chưa về, nhưng bữa ăn trưa đã làm xong rồi đó. Cháu ra ăn nhanh đi!
Bob trả lời trong micro là sẽ ra ngay. Khi Bob chuẩn bị ra, thì chuông điện thoại lại reng. Bob nhấc máy, với thêm một nỗi hy vọng trong lòng. Lần này giọng một bé gái vang đến tai Bob.
- Các anh đang tìm bức tượng bán thân của hoàng đế Octave - Auguste phải không? Mẹ em đang giữ đấy! Mẹ bỏ ngoài vườn, nhưng mẹ thấy chúng không đẹp lắm. Mẹ đòi tặng lại cho dì hàng xóm!
- Không, không! Bob phản đối. Không được! Em hãy cố gắng ngăn bác lại. Bọn anh sẽ ghé nhà em ngay khi có thể được và sẽ hoàn lại cho bác số tiền. Thậm chí bọn anh sẽ mang thêm một bức tượng khác, phòng trường hợp bác muốn đổi. Nào, em hãy cho anh biết tên và địa chỉ của em!
Bob ghi các thông tin vào sổ. Nhà cô bé ở Hollywood. Bob cám ơn cô bé, gác máy xuống và một lần nữa xem đồng hồ.
Mong sao Hannibal về nhanh! Bây giờ đã biết chỗ tìm Octave - Auguste. Nhưng phải đi lấy cho nhanh, nếu không muốn để mất một lần nữa.