Chương 5
Tác giả: Alfred Hitchcock
KHI THỨC DẬY, Bob ngạc nhiên nhìn thấy trên đầu cái trần nhà nghiêng, có dán giấy tường hình sọc. Rồi cậu nhớ lại, mình không ở nhà mà ở cách Rocky năm ngàn cây số, tại một thành phố nhỏ, trên bờ Đại Tây Dương.
Bob ngồi dậy và nhìn xung quanh. Cậu đang ở tầng trên của chiếc giường tầng. Phía dưới Bob, Peter vẫn còn ngủ. Cách đó vài bước, trong một cái giường thứ ba, Hannibal cũng đang say giấc mộng.
Bob nằm xuống trở lại, suy nghĩ đến những sự kiện kỳ lạ đêm qua.
Có người gõ cửa.
- Ba cháu trai ơi! - Giọng của bà Barton, bà chủ nhà tử tế và khỏe mạnh - Dậy đi chứ! Bữa ăn sáng đang chờ các cháu, ông Crentch đang ở dưới nhà. Cho các cháu năm phút để xuống, nếu không bác sẽ đến lôi các cháu ra khỏi giường đấy!
- Tụi cháu sẽ xuống! - Bob vừa trả lời vừa nhảy xuống sàn.
Peter và Hannibal, bị tiếng nói ồn ào đánh thức, cũng mặc đồ vào thật nhanh, và cả ba chạy xuống thang. Bữa ăn sáng đã dọn sẵn trong một phòng ăn dán giấy tường màu vàng chói và trang trí bằng những món quà lưu niệm biển. Hai người đàn ông đang ngồi tại bàn, vừa uống cà phê vừa nói chuyện khe khẽ.
Khi cả ba bước vào, ba của Peter đứng dậy. Đó là một người đàn ông cao lớn vạm vỡ
- Peter! - ông kêu lên và quàng tay qua con trai. Rồi ông bắt tay Bob và Hannibal - Bác hết sức mừng khi biết rằng tối hôm qua người ta đã tìm ra được các cháu bình an vô sự! Ông nói tiếp - Vì các cháu ngủ, nên bác đi một vòng ra đảo Bộ Xương. Những ngày gần đây, nhóm làm phim phải canh chừng liên tục đống thiết bị đặt tại đó. Vì có một bảo vệ không đủ, nên thỉnh thoảng tụi bác phải đi tuần tra bất ngờ. Nhưng ta sẽ nói sau về chuyện này. Bây giờ, bác muốn biết chuyện của các cháu.
Ba Thám Tử vừa ăn sáng vừa thay phiên nhau kể lại cuộc phiêu lưu đêm hôm qua. Người đàn ông kia - trung úy Nostigon, sếp cảnh sát của vùng - chăm chú lắng nghe, vừa gật đầu vừa phì phèo thuốc. Khi ba cậu nói đến tên Sam. ông Crentch quay sang trung úy cảnh sát.
- Anh có biết tên Sam này không? - ông Crentch hỏi.
- Có lẽ là Sam Robinson. Tôi biết tay này. Hắn bị tù nhiều lần. Hắn sẵn sàng làm bất cứ việc gì, để có chút tiền, và hắn rất thích chơi xấu. Không hiểu tối hôm qua, hắn có định đùa với ba cậu này không? Chắc là phải hỏi hắn vài câu.
- Đó không phải là trò đùa! - ông Crentch thốt lên - Tôi cũng rất muốn nói chuyện với tên này. Thứ nhất: làm thế nào hắn biết được rằng ba đứa trẻ đây sẽ đến? Thứ nhì: làm thế nào hắn biết chúng là thám tử nghiệp dư? Thứ ba: tại sao hắn bỏ rơi ba đứa trên đảo? Trời ơi! Có thể đến hôm nay chúng tôi cũng không tìm ra chúng, nếu cậu bé tên Chris không đến cứu!
- Phải - cảnh sát trưởng thừa nhận - Khi biết ba cậu bước xuống máy bay, rồi mất tích không để lại dấu vết, chúng tôi đã tổ chức tìm kiếm ở vùng lân cận. Chúng tôi đã bắt xe dừng lại hàng kilômét xung quanh để hỏi.
- Cái mà tôi muốn biết - ông Crentch nói tiếp, - là làm thế nào cậu bé Chris ấy tìm ra các cháu dễ dàng như vậy. Nó có kể gì cho các cháu nghe về chuyện này không?
Ba thám tử thú nhận rằng Chris đã không giải thích gì hết. Ba cậu định hỏi, thì chợt nhìn thấy vòng quay sáng đèn lên và bóng trắng của người phụ nữ trên con ngựa gỗ. Vì quá kích động, ba cậu đã quên bẵng đi câu hỏi.
- Sao? Đã thấy ma à? - ông Crentch thốt lên - Con ma ngựa gỗ chỉ là chuyện mê tín của dân địa phương thôi mà!
- Đúng, nhưng anh cho phép tôi nói thêm nhé! Cảnh sát trưởng nói- Dân ở đây rất tin vào con ma đó. Những năm gần đây, nhiều người dân đánh cá khẳng định là đã nhìn thấy ma, vào những đêm mưa bão, trên đảo Bộ Xương. Tôi không tin rằng nay có ai dám lảng vảng đến gần đó. Từ sáng đến giờ, cả thành phố chỉ bàn tán về lần hiện hình mới của hồn ma. Rất nhiều người đã nghe tiếng nhạc, và bằng ống nhòm nhìn thấy một cái bóng trắng, giống như cái bóng mà ba cậu này mô tả. Tất nhiên, tôi không nói là tôi tin là có ma, nhưng anh sẽ nhận thấy rằng ba phần tư dân số ở đây tin rằng, tối hôm qua, linh hồn của cô Sally Farrington tội nghiệp ấy đã cố gắng đi cho hết vòng quay.
Ba của Peter gật đầu.
- Điều này sẽ làm phương hại đến bộ phim của chúng tôi - ông thở dài - Tôi dám cá rằng hôm nay sẽ không có công nhân nào dám ló mặt trên đảo.
- Và cả ngày mai nữa - cảnh sát trưởng thừa nhận - Anh Crench à, vậy tôi sẽ đi tìm tên Sam để hỏi hắn vài câu. Nhưng ta vẫn chưa biết làm thế nào Chris tìm ra được ba cậu này tối hôm qua.
- Nghĩ lại, tôi thấy điều này hơi khả nghi - ông Crentch nói - Thằng bé đó đã quấy rầy tôi nhiều lần để xin việc. Nhưng nó có tiếng xấu. Nhiều người nói nó ăn trộm khéo lắm. Tôi sẽ không ngạc nhiên nếu biết nó có nhúng tay vào mọi vụ rắc rối mà chúng tôi gặp phải.
- Chris không giống kẻ trộm! - Peter phản đối. Trái lại, bạn ấy có vẻ rất đàng hoàng! Bạn ấy phải phụ giúp người cha bị bệnh, và bạn ấy đi vòng vòng bằng tàu để tìm kho báu gì đó. Đó đâu phải tội ác!
- Con trai anh nói đúng - trung úy Nostigon tuyên bố - Tôi biết Chris có tiếng xấu, nhưng đó là vì thằng bé không phải người ở đây, mà người địa phương này thành kiến lắm. Họ luôn nghĩ xấu về người ngoại quốc.
- Nhưng tôi vẫn nghi ngờ thằng bé đó! Ông Crentch nói - Bây giờ nghĩ lại, rất có thể thằng bé đó ăn cắp thiết bị của chúng tôi. Có thể nó hy vọng bán lại được để giúp người cha bệnh.
Ông đứng dậy.
- Thôi, các cháu, - ông nói - ta đi. Ông Denton đang đích thân chờ ta trên đảo. Trung úy ơi, hẹn gặp lại anh sau. Hy vọng anh gặp được tên Sam Robinson và tống hắn vào tù.
Vài phút sau, Hannial, Bob và Peter đã ngồi trong một chiếc xuồng máy chạy ra đảo Bộ Xương. Ba bạn rất thích đi một vòng trong Cảng cá, nhưng không có thời gian.
Trong khi xuồng rẽ sóng, ba cậu ngắm nhìn hòn đảo phía trước mặt. Đảo dài khoảng một mét rưỡi; phần lớn có cây cối, với một ngọn đồi nhỏ ở đầu phía bắc. Xuyên qua cây, nhìn thấy phần còn lại của công viên giải trí. Trên khoảng cách một dặm nối liền với đất liền, xưa kia tàu đã chở những nhóm người đi du ngoạn đến đó giải trí. Nhưng thời kỳ đó đã qua rồi.
Xuồng cặp bến dọc theo một cầu tàu hỏng, ở đầu phía nam hòn đảo. Peter cột dây thừng. Một chiếc tàu khác đã đậu sẵn ở đó, một chiếc tàu khá lớn, có cầu thang đặc biệt bên hông - loại tàu thường dùng để đi lặn.
Chẳng bao lâu, cả nhóm đến một chỗ rừng trống, nơi có hai xe lán và nhiều cái lều rộng lớn, loại lều quân đội.
- Bác Denton ở đây - ba của Peter nói - Bác đến hôm qua từ Philadelphie để họp với tụi bác, bác ấy sẽ đi ngay.
Một người đàn ông trẻ, đeo cặp kính gọng đồi mồi, đang bước về phía nhóm ông Crentch. Phía sau ông, ba người đàn ông khác cũng đang tiến đến, một người tóc hoa râm, có lẽ là Harry Norris, trợ lý đạo diễn, người thứ hai trẻ măng, dáng thể thao, tóc vàng cắt thật ngắn. Người thứ ba cao lớn khỏe mạnh, vai rộng, cánh tay trái hình như bị liệt một nửa, đeo khẩu súng ngắn ở dây nịt - có lẽ là bảo vệ của công viên.
- Đây là khu trại tạm thời - ông Crench giải thích cho ba thám tử - Nhóm làm phim có chở hai xe lán và thiết bị đến đây bằng xà lan. Những cái lều này tạm đủ, vì phần chính của đoàn làm phim chưa đến.
Ông Crentch giới thiệu xong, quay sang nói với ông Denton:
- Xin lỗi, tôi đến trễ - ông nói - nhưng tôi phải ghé rước ba cậu này.
- Không sao - Roger Denton trả lời - Harry Norris vừa kể cho tôi nghe lí do của những chậm trễ này, và tôi rất buồn. Nếu anh nghĩ là không thể sửa được đường tàu thắng cảnh trong tám ngày, thì tôi từ bỏ đảo Bộ Xương. Tất nhiên, đây là một quang cảnh quá hay cho bộ phim, nhưng ta có thể tiết kiệm rất nhiều tiền bằng cách thuê một đường tàu thắng cảnh tại California, và làm cho bề ngoài nó cũ đi. Ta sẽ quay vài cảnh tại đây, đủ để gây ấn tượng.
- Tôi tin chắc là ta có thể làm cho đường tàu thắng cảnh hoạt động trở lại được! - ông Crentch khẳng định - Tôi đã xin tuyển thêm vài thợ mộc.
- Nhưng tôi e anh sẽ không có thợ - Denton bực bội đáp - anh sẽ không kiếm được vì bây giờ cả thành phố chỉ bàn tán xôn xao về con ma đi vòng quay ngựa gỗ.
- A! Cái con ma này! - Ba của Peter thốt lên - Tôi rất muốn gặp mặt nó!
Đột nhiên, Tom Fanaday, người bảo vệ, đứng cách đó vài bước, lúng túng cười nhỏ.
- Thưa ông Crentch, tôi xin lỗi - người bảo vệ nói - Nhưng, hình như... ờ... tôi e rằng chính tôi là con ma mà mọi người nhìn thấy tối hôm qua!