Phần 1 - Chương XV
Tác giả: An Ni Bảo Bối
Mùa Xuân, tôi nhận nuôi Ngoan.
Ngoan là một con chó tạp chủng. Tôi chưa từng cho rằng mình sẽ không nuôi bất kỳ con vật nào.
Nhưng, gặp Ngoan là một chuyện rất ngẫu nhiên. Tôi tới quán cà phê, vừa xuống xe, lúc đi xuống con đường hầm băng qua đường, nhìn thấy nó. Nhỏ xíu. Đôi mắt đen lánh. Chừng hai tháng tuổi. Đang ốm. Tôi bế nó về nhà. Nó cứ nôn liên tục, đi ngoài ra máu, tính nết rất cô độc, thích trốn trong góc. Đem nó đi chữa bệnh. Trong bệnh viện thú y, bác sĩ truyền nước muối, huyết quản ở đùi nó quá nhỏ, lại tiêm thêm hơn mười ống nữa. Nó không kêu rên, rất nhẫn nại. Hoặc nói một cách khác, nó chưa đủ sức cảm nhận được đau đớn.
Lúc ôm nó, tôi nghĩ, Mình không thể đợi nó khoẻ xong lại đem đi tặng người khác. Thế là tôi giữ nó lại.
Tôi ngắm nó dần phục hồi và hoạt bát trở lại. Đặc trưng tạp chủng của nó rất rõ rệt. Sắc vàng lẫn đen. Tai to dựng đứng. Lúc chạy thục mạng như thỏ, cặp giò vừa nhanh vừa cao. Cặp mắt u buồn, mang nét quyến rũ. Rất thích chơi trốn tìm với tôi, nấp dưới ghế để tôi không với tới được. Cũng rất thích được ôm và vuốt ve. Lớn rất nhanh. Tôi mua loại thức ăn ngon nhất của chó ở siêu thị. Nó vừa mập vừa rắn chắc, học được tất cả các thói xấu của tôi.
Có lúc rất kiên cường, có lúc rất u uất. Nóng lạnh thất thường. Lúc ngủ thích vùi cái đầu xinh xắn lên cánh tay tôi, như một đứa trẻ nằm ngủ thích kê gối. Tôi nghĩ có lẽ nó đã khiếp sợ sẵn. Nó là một cô nhi, bị giật ra khỏi vòng tay của bố mẹ và anh chị em từ khi còn rất nhỏ. Do vậy tính cách rất phức tạp, không trong sáng, hồn nhiên như những chú chó khác.
Khi tôi đưa Ngoan tới bệnh viện tiêm phòng, những con chó khác đều thuộc các giống chó cao quý, trông rất rực rỡ. Chỉ có Ngoan là một con cún nhỏ bình thường, lông ngắn tũn. Nhưng ngắm nó, thấy nó rất thông minh. Với dáng vẻ không dễ bị bắt nạt. Chúng tôi cũng có lúc cãi nhau. Rồi không ai thèm để ý tới ai. Nó tò mò với tất cả những gì tôi có. Nhưng một khi phát hiện thấy tôi muốn ngăn nó sang một bên, nó rất tức giận. Tôi có rất nhiều việc phải làm, không thể lúc nào cũng ở bên nó. Nhưng trong nhà không có khách khứa ra vào, nó không tìm ra nổi bạn mới. Vì thế lúc bệnh viện, vừa nhìn thấy người đi qua, nó vui sướng lao tới, muốn chơi đùa với họ. Luôn làm mọi người khiếp sợ. Sự nhiệt tình của nó khiến người khác phải nghi ngờ.
Chúng tôi ở bên nhau, tuy có khiếm khuyết, nhưng xét về tổng thể vẫn rất yên bình. Cân bằng trong mâu thuẫn.
Đa phần Ngoan vẫn tự tìm được thú vui. Nó làm rất nhiều việc, là cắn tất cả các dép đi trong nhà. Lúc tôi làm cơm trong bếp, nó chạy tới chạy lui phía sau, rất nhiệt tình. Quen dần trò chuyện với nó. Lúc rửa rau, hoặc đợi nước trong nồi sôi, cứ nói với nó câu được câu mất. Đôi mắt đen láy của nó nhấp nháy, chỉ chăm chăm ngửi mùi thơm của thức ăn toả ra. Nhưng cũng biết ý sủa vài câu đáp trả với tôi. Ngoan thích ăn đồ tôi nấu. Dần dần không ăn thức ăn sẵn cho chó nữa. Lúc tôi ăn, nó quan sát tôi rất kỹ, còn đặt cả bàn chân lên tay tôi như sợ tôi quên mất nó. Cái gì nó cũng ăn. Đặc biệt rất thích salad dưa hấu.
Buổi sáng, tôi ngắm cái dáng nó ngủ trong ổ, đẹp vô cùng. Chỉ như vậy, tôi có thể bỏ qua hết những phiền phức mà nó đem lại. Cái dáng ngủ của nó khiến người ta thấy hạnh phúc. Hạnh phúc rốt cuộc là những thứ trừu tượng xa lắc. Vì không biết nên Ngoan đôi khi có thể cận kề với hạnh phúc.
Có một lần, chúng tôi cùng đi du lịch. Tôi nhét nó vào cái ba lô vải to đùng. Nó thò cái đầu xinh xinh ra ngoài, mắt đen láy nhìn tôi. Tôi khoác ba lô đi qua phố lớn, lên xe rồi mới bỏ nó ra, cho nó ngắm cảnh ngoài cửa sổ.
Chúng tôi ngồi xe gần ba tiếng đồng hồ, tới gần một hồ chứa nước ở ngoại thành Bắc Kinh. Nơi đó có một dòng sông dài, có đá dăm và tảng đá lớn, cây xanh rất cao và thẳng tắp, trên thảm cỏ đầy hoa dại vàng khoe sắc. Ngoan rất thích, suốt dọc đường chạy loăng quăng, trèo lên cả các tảng đá chẳng chút sợ sệt. Trời nóng bức. Tôi mang theo nước khoáng, bánh mì và táo. Tôi ăn gì, nó cũng ăn nấy.
Tới tiệm ven đường mua kem. Bà chủ tiệm kêu, Ôi trời, cô mang cả chó đi chơi à, mệt chết đi được. Tôi thầm nghĩ chỉ tiếc không mang được nó đi cùng sang Nepal. Mặc dù Ngoan là một người bạn đồng hành hay đến như vậy. Nó rất háo hức, phấn chấn, không bao giờ than vãn.
Chúng tôi thường đi dạo ở vườn hoa dưới nhà. Nó chạy loạn xạ trong đám cỏ, bất chấp bị gai hoa cào xước, nó giỡn đùa nghịch đủ kiểu. Những chiều hoàng hôn, chúng tôi thường men theo con đường đá, cứ đi miết rất xa.
Hàng bạch dương cao to bên đường lắc lư những tán lá xanh trong gió, phát ra những tiếng xào xạc như nước chảy. Những chiếc lá non dưới ánh trăng toả ra những tia sáng yếu ớt. Gió đêm mát mẻ trườn tới, thấm vào da thịt. Khi trời đầy mây sẽ chuyển sang màu xanh sẫm. Đặc quánh nhưng vẫn trong vắt. Đó là bầu trời mùa hè ở phương Bắc.
Ngoan luôn chạy ở phía trước. Tôi đi theo sau. Có lúc nhìn nó, có lúc nhìn trời. Cứ chạy được một đoạn, nó lại nhớ tới chờ tôi, quay đầu lại nhìn. Đối với cả hai đứa, đây là quãng thời gian vui sướng nhất trong ngày.
Tôi nghĩ mình chính là như vậy, nhìn thấy mình đang học cách chấp nhận một sinh mệnh khác bước vào cuộc sống của tôi. Trước đây tôi từng là một con người khiếp sợ chấp nhận tình cảm biết bao.Luôn tránh né người khác, quên lãng người khác. Tình cảm của tôi rất dễ sâu sắc, nên tôi luôn khống chế nó.
Ngoan luôn cần được chăm sóc, do vậy tính mạng nó rất ngắn ngủi. Sẽ có một ngày nó sẽ rời bỏ tôi. Nhưng giờ đây tôi có thể cảm nhận được thứ tình cảm chất phác và chấp nhận đó. Chúng tôi giống hệt nhau, cũng thích ăn, thích chơi tròc hơi, thích ngủ, thích hoa , thích được vuốt ve, đi du lịch và hơi ấm.
Cứ ở bên nhau như vậy, hưởng một cuộc sống thế tục.