Chương 3
Tác giả: Barbara Taylor Bradford
K hoảng ba trăm người được mời đến dự buổi tiệc liên hoan mừng bộ phim hoàn tất, và theo Rosie thì, nàng đang đứng ở ngưỡng cửa nhìn vào, có vẻ hầu như mọi người đã đến đông đủ rồi.
Toàn bộ nhân viên đã có mặt cùng với các diễn viên có vai trong bộ phim, một số người điều hành hãng phim, có một vài người không phải nhân viên của hãng, những người vợ hay chồng của các nhân vật chủ chốt trong hãng, hay là những người thân cận nhất và thân thiết nhất của hãng, rồi những người được hãng mời đến vì lịch sự nữa.
Tất cả đều rượu cầm tay, chuyện trò vui vẻ, đứng chen chúc nhau trong phim trường Shepperton bề thế, nơi đây nguyên là phòng đại sảnh của lâu đài Middleham đã được tái thiết lại.
Rosie bước vào nhập với đám đông, nàng thấy phim trường khác với cảnh cách đây vài giờ một chút, khi bộ phim mới hoàn tất. Những bàn ghế lớn kiểu thời trung cổ đã được dẹp đi, và một nhóm nhạc sĩ chơi nhạc Jazz đang chơi những bản nhạc nổi tiếng trong một góc phòng. Những người cung cấp thức ăn đã kê những chiếc bàn dài quanh phim trường, bàn được trải khăn màu trắng hồ cứng, trên bàn dọn nhiều thức ăn: cá hồi xông khói Ailen, gà quay, đùi cừu, thịt bò thăn và đủ loại rau trái, phó mát đủ thứ, còn đồ tráng miệng thì ngoài bánh ga tô và bánh sô-cô-la bọc kem thơm của Pháp, cũng có trái cây và bánh xốp của Anh.
Hai chiếc bàn giống nhau được kê làm quầy rượu, khá nhiều người chầu chực ở đây để rót rượu, hàng chục nam nữ bồi bàn bưng khay thức uống và rượu khai vị đi quanh khắp phòng.
Một anh bồi bàn đi qua nàng, Rosie lấy trên khay một ly sâm banh, cám ơn anh ta rồi đi qua đám đông để tìm bà Aida và hai người phụ tá của nàng là Fanny và Val.
Lát sau, nàng thấy người sản xuất phim đang đứng nói chuyện với vài nhân vật quan trọng của hãng, và khi Aida trông thấy nàng đến gần, bà xin lỗi và vội vã đến gặp nàng.
Sau khi đã chào hỏi nhau, Rosie reo lên:
- Tiệc liên hoan được đấy chứ. Xin chúc mừng!
- Ồ, tôi chẳng làm gì hết, bà chủ phản ứng nhanh, chỉ có việc nhấc điện thoại gọi những người cung cấp thức ăn đến, đặt họ làm tất cả.
Rosie cười xòa với bà.
- Tất nhiên là bà đã làm rồi đấy. Bà tổ chức buổi tiệc này, bà đừng quá khiêm nhường. Tiện thể xin hỏi bà, bà còn định làm trò gì nữa?
Aida nhìn nàng, ánh mắt ngạc nhiên, bà ta hỏi lại:
- Cô muốn nói gì đấy?
- Tuần trước, khi ăn trưa, bà đã nói với tôi là bà đang tính bày ra một trò gì đặc biệt, một trò "thích đáng", để ăn mừng Đêm Lửa Trại khi bộ phim hoàn tất.
Vừa khi ấy, Fanny tới bên hai người, có cả Val đi theo sau, cô ta nói nhỏ:
- Phải chăng đốt hình nộm của Margaret Ellsworth?
- Tầm bậy, nói tầm bậy! - Rosie trách, nhưng giọng nàng dịu dàng và ánh mắt lộ vẻ thích thú. Đoạn nàng nhìn bà chủ, nói tiếp: - Cái áo dài thời trung cổ ra sao rồi? Có phải bà bán cho Maggie không?
Aida lắc đầu:
- Không, tôi cho cô ấy. Thật tôi có thọ đến 100 tuổi, tôi cũng không hiểu nổi tại sao cô ta lại thích cái áo ấy.
- Có lẽ nên để cô ấy đóng vai nàng Macbeth, - Fanny nói. - Vai ấy thật lý tưởng cho cô ấy.
- Hay là đóng vai ma cà rồng - Val nói tiếp, mắt tròn xoe nhìn lên trần nhà làm ra vẻ khủng khiếp. - Cô ấy đóng vai ấy cũng tuyệt lắm.
- Rất cám ơn ba người - Rosie lên tiếng. - Có lẽ quí vị đã nói nhiều đến y phục của tôi.
- Áo quần của cô tuyệt vời thì có, rất tuyệt. - Bỗng tiếng của Gavin vang lên sau lưng nàng, và nàng cảm thấy bàn tay anh bóp chặt trên vai nàng. Rồi anh vừa cười khúc khích vừa nói tiếp: - Em nhìn xem có nàng mèo đang vào đấy.
Một giọng nói quen thuộc liền vang lên:
- Rosie, mình biết sẽ tìm ra cậu ở đây, đang nốc sâm banh thoải mái.
Nàng liền quay lại, mắt mở to nhìn thẳng vào mặt Nell, cô nàng trang điểm lộng lẫy, tóc tai đẹp đẽ và thật bảnh chọe trong bộ đồ đen với ngọc ngà trên người.
- Nelly, cậu đấy à? Đẹp quá trời thế này! - Rosie vui sướng reo lên.
Đôi bạn thân thiết lâu năm ôm chầm lấy nhau, ghì nhau thật chặt, một hồi mới thả nhau ra, Nell nói:
- Làm sao mình bỏ sót được buổi tiệc này chứ? Mình cũng được mời, phải không?
- Được mời chứ. - Aida lên tiếng trả lời, bà bước đến bắt tay Nell. - Chào mừng cô trở lại.
- Xin cám ơn, bà Aida, phải nói là tôi rất sung sướng khi được gặp lại tất cả - Nell đáp, cô cười thân mật nhìn Fanny và Val, muốn nói cô cũng sung sướng khi gặp họ.
Hai người phụ tá của Rosie thân ái chúc mừng. Cô cười đáp lại rồi vội vã quay đi chỗ khác.
Aida cũng chào và xin rút lui, bà giải thích.
- Tôi phải đi kiểm tra vài công việc. Và nhờ ban nhạc chơi vài bản sinh động hơn. Ồ, Rosie này, còn việc Đêm Lửa Trại ấy mà, tôi đã nghĩ ra "cái gì”, rồi. Nhưng bí mật, sẽ làm cho cô ngạc nhiên sau. Sẽ gặp lại cô - Nói xong, bà ta vội vã bỏ đi.
Gavin lấy hai ly rượu vang trắng trên khay của một cô bồi bàn đang đi qua, anh đưa cho Nell một ly, rồi cả ba đi đến một góc phòng ít ồn hơn.
Rosie thân ái nắm cánh tay của Nell, nàng nói:
- Thật tuyệt được gặp cậu. Cậu đến Luân Đôn khi nào?
- Mới đến. Từ Paris đến.
- Ồ, Cậu làm gì ở đây?
- Sáng nay mình bận việc họp làm ăn ở đây. Mình đến đêm qua trên chiếc Concorde của Pháp cất cánh ở New York cùng đi với Johnny Fortune. Anh ta đang có kế hoạch tổ chức một buổi hòa nhạc vào mùa xuân sắp đến - Người Pháp rất hâm mộ anh ta, cậu đã biết rồi. Dù sao thì bọn mình cũng phải liên hệ với người đăng cai tổ chức buổi hòa nhạc, nhưng khi công việc đã bàn thảo rõ ràng rồi và buổi họp tạm xong, mình sẽ chạy ngay ra phi trường và đáp chiếc máy bay đầu tiên sang Luân Đôn.
- Cô sẽ ở lại bao lâu? - Gavin hỏi.
- Vài ngày thôi. Johnny sẽ đến vào sáng thứ năm. Anh ấy tổ chức một buổi hòa nhạc ở sảnh đường Albert vào tối thứ bảy, thế là mình bận bịu rồi. Xong xuôi, mình sẽ quay về New York, khi đã thăm cô Phyllis. Có lẽ mình đi vào thứ hai hay thứ ba.
- Nghe cậu nói mình mừng quá, Rosie khẽ nói. Nếu khi mình đến đấy mà không có cậu, chắc mình sẽ chán lắm. Bọn mình không gặp nhau đã lâu rồi, mình cứ đợi có dịp hai đứa ở với nhau một thời gian cho vui.
- Mình biết rồi, mình cũng thế, và đừng lo chuyện bọn mình không gặp nhau, Rosie. Ồ, mà tí nữa thì mình quên mất, chìa khóa thừa nhà mình đấy. - Vừa nói Nell vừa đưa tay tìm trong ví lấy chiếc chìa khóa đưa cho Rosie. - Cậu biết nguyên tắc trong nhà mình rồi chứ. - Cứ làm công việc của cậu và không sờ tay vào gì hết. Cứ để đấy cho chị Maria - Chị ấy sẽ lo cho cậu chu đáo hết mình.
- Cám ơn, Nell - Rosie đáp, cô bỏ chìa khóa vào xắc tay. Hai người liền vạch kế hoạch chuyến đi New York của Rosie, Gavin bước lui một chút, nhường chỗ cho hai người và để họ bàn bạc chuyện riêng một lát.
Anh đứng tựa người vào tường, nhấm nháp rượu vang, hy vọng người sẽ đỡ hơn. Gavin không muốn đeo cái băng thuốc vào cổ để đi dự tiệc, vì anh sợ làm thế sẽ không đeo cà vạt được. Nhưng vào phút chót anh thấy cái cổ khó chịu, bèn quấn băng thuốc vào. Vì cuộn băng cộm lên, cho nên anh phải mặc áo quần thường, anh chọn một cái áo sơ mi lụa màu xanh biển, để hở cổ, mặc quần màu xám và khoác cái áo vét vải ca-sơ-mia màu xanh. Bây giờ anh cảm thấy hài lòng vì đã mặc áo quần như thế này, mặc như thế này thật khỏe khoắn, ít cấn cái, mặc dù anh phải mang cái băng thuốc quanh cổ.
Vừa uống, anh vừa nhìn lên Rosalind Madigan, người bạn thân nhất của anh và là người duy nhất anh tin cậy.
Hồi sáng, anh để ý thấy nàng xanh xao và mệt mỏi, vì thế anh mới quan tâm đến những kế hoạch mới nàng sẽ làm sau khi phim Người tạo ra Vua hoàn tất. Nhưng tối nay, thật bất ngờ trông nàng tươi tỉnh và có vẻ đẹp lộng lẫy. Những quầng đen dưới mắt đã biến mất, hai má ửng hồng trông xinh đẹp vô cùng. Anh vui sướng vì bất ngờ thấy nàng khỏe đẹp lên, và thế rồi bỗng anh hiểu ra nàng đã làm gì mới được như thế.
Anh nghĩ chắc nàng đã đến phòng trang điểm, có thế nàng mới có được nét hồng hào chỉ trong vòng vài giờ như thế. Katie Grage, nghệ sĩ trưởng phòng của hãng phim nổi tiếng là người có tài rất đặc biệt, vì bà ta có thể biến một diễn viên bơ phờ mệt mỏi nhất thành một diễn viên có bề ngoài khỏe mạnh trẻ trung. Rõ ràng Katie đã phủ một lớp mỹ phẩm để che những dấu vết mệt mỏi do làm việc quá sức, do lo âu dài ngày, khiến cho mặt nàng bơ phờ như thế.
Rồi nàng lại còn đến phòng làm tóc nữa, anh nghĩ thế, vừa đưa mắt nhìn kỹ vào Rosie. Nàng có mái tóc quá tuyệt, màu nâu đỏ phủ xuống hai vai, gợn sóng láng mướt thật đẹp, anh tin chắc mái tóc đã do bàn tay lão luyện rành nghề của Gil Watts chải.
Tốt đấy, Rosie đã nhờ các nhà chuyên môn giúp đỡ, anh rất mừng. Nàng trông khá hơn trước đây nhiều, nhưng anh phải công nhận anh không thích cái áo dài len nàng đang mặc, nhất là vì màu sắc. Áo màu xám thẫm, mặc dù được đo cắt rất đẹp, may rất khéo, nhưng cái màu trông buồn quá. Song lẽ, thời gian vừa qua, nàng gặp nhiều chuyện không vui. Rosie quá bận rộn công việc tạo mẫu áo quần cho người khác, nàng không còn thời gian để tâm đến phục sức của mình. Anh thích nàng nhất khi nàng mặc áo quần màu sáng mà nàng thường mặc khi họ còn nhỏ, màu đỏ tươi, màu vàng, xanh và nhất là màu lục nhạt, làm tăng vẻ đẹp đôi mắt màu lục của nàng, đôi mắt to gợi cảm.
Gavin cố nén một tiếng thở dài khi anh nghĩ đến những vấn đề khó khăn của Rosie, đó là gánh nặng trên vai cô trong mấy năm gần đây. Quá nhiều khó khăn cho một người. Anh cứ nói mãi với nàng về chuyện này, nhưng nàng không chịu nghe, nàng khăng khăng chống lại ý anh, khiến cho đề tài câu chuyện này mãi mãi không chấm dứt được.
Tự thâm tâm, anh đã có ý nghĩ nghiêng vai gánh bớt gánh nặng cho nàng, anh nghĩ "phải" gánh vác bớt cho nàng, vì tình yêu và tình bạn. Nhưng nàng không muốn để cho anh làm, nàng từ chối sự giúp đỡ của anh, cũng như tiền bạc của anh. Trong những năm vừa qua, anh hái ra khá nhiều tiền nhờ việc đóng phim, và nếu anh không dùng tiền bạc để giúp cho người anh chăm lo thương mến, thì thử hỏi anh làm ra tiền để làm gì? Anh muốn Rosie nhận một ít tiền anh giúp, vì nhờ số tiền này, nàng sẽ có được tự do, bằng nhiều cách khác nhau.
Vì nàng cú khăng khăng từ chối không chịu nhận sự giúp đỡ của anh, anh bèn nuôi dưỡng trong lòng sự tức giận sâu xa trường cửu, tự đáy lòng anh, ngấm ngầm nẩy nở lòng oán hờn những kẻ đáng ghét kia, những người mà nàng cứ nhất quyết gọi là gia đình nàng. Anh nghĩ họ là những kẻ vô công rồi nghề, nhiều người trong số họ, sự tức giận này đang hiện rõ trên mặt anh. Rosie đã cư xử rất tốt với họ, chắc chắn là như thế.
Anh đã biết Rosalind Madigan là người rất tốt, rất tử tế, trước kia cũng như hiện nay. Nàng không có điểm nào xấu xa đáng chê trách hết, nàng tốt bụng, chân chất và độ lượng với những ai xấu tính. Nàng không bao giờ nói với ai một lời không đẹp, và luôn luôn cố gắng giúp đỡ những ai thiếu may mắn hơn mình.
Vấn đề khó khăn cơ bản là chỗ ấy, Gavin nghĩ thế. Lòng nàng hết sức tốt - bản chất của nàng rất tốt Nhưng nàng đã như thế từ khi còn nhỏ, từ hồi còn vị thành niên, nàng chỉ thấy điều tốt trong mọi người, chỉ nghĩ đến điều tối hảo của mọi người thôi. Anh nghĩ chắc là nàng sẽ không bao giờ thay đổi. Phải chăng con người có tính trời cho khó đổi?
Trong óc Gavin, Rosie mang bản tính của một thiếu nữ toàn mỹ. Một bông hồng mỹ miều thanh mãnh. Nàng đẹp thật. Và đầy sinh lực, thân ái, cởi mở, chân thật, thông minh và năng nổ. Đặc biệt là anh yêu trí thông minh và tính năng nổ của nàng. Vì nàng sáng ý, cho nên anh nói với nàng về đủ chuyện, và nàng luôn hiểu những điều anh đề cập đến. Tính năng nổ nơi nàng quả là món quà quí giá. Nàng không có dấu hiệu uể oải, thực vậy, anh thấy nàng là người ít uể oải nhất. Cho dù bận trăm công nghìn việc, làm việc luôn tay luôn chân và đi đây đi đó nhiều, nàng vẫn không để lộ vẻ mệt mỏi ra ngoài hay là gắt gỏng. Anh cho rằng, những ai sống bình tĩnh trong thế giới của nghề trình diễn - thế giới tàn bạo, cạnh tranh, tuyệt diệu, huy hoàng, sáng chói, đều là những người hoàn tất nhiệm vụ xuất chúng.
Bỗng Gavin chợt nhận ra anh đã nhìn Rosie quá chăm chú và quá lâu, anh bèn quay mặt sang nhìn Nell Jeffrey.
Rosie chỉ cao ở mức trung bình, khoảng một mét sáu lăm, nhưng khi đứng bên Nell trông nàng lại cao hơn, lớn hơn nhiều, vì Nell người nhỏ nhắn, mảnh mai. Theo Gavin, Nell trông giống như con búp bê bằng sành nhỏ, nước da trắng hồng của dân Anh và mái tóc màu bạch kim. Nhưng anh thừa biết là con búp bê sành này rất ngoan cường, anh biết rõ cô ta có bộ óc rất sáng suốt, và anh cũng biết cô ta rất ương ngạnh, cứng đầu.
Đúng, cô ta rất cứng đầu, cô Nell Nhỏ của chúng ta, anh vừa nghĩ vừa nhìn cô ta qua miệng ly, vẻ mặt thán phục.
Trong 14 năm từ ngày anh gặp cô, khi cô từ Luân Đôn đến New York lần đầu tiên, Nell đã tự chọn cho mình một nghề thật tuyệt vời và đã trở thành một trong những nhà quảng cáo thành công, có thế lực nhất ở nước Mỹ. Không kể việc cô đại diện cho các ban nhạc ôpêra của thập niên 90, đại diện cho Johnny Fortune ca sĩ nổi tiếng nhất, cho Rosie, cho anh và tất cả những bộ phim của anh, Nell lại còn giới thiệu với quần chúng các hãng phim chính ở Hollywood, một số minh tinh điện ảnh thượng thặng, các nhà viết truyện phim, các nhà đạo diễn, các nhà sản xuất và nhiều nhà văn có sách bán chạy nhất.
Sau khi làm việc cho nhiều công ty quảng cáo có thanh thế ở New York, cô học hỏi nghề nghiệp ở đây và đã học rất giỏi, Nell lập ra công ty của mình khi cô 27 tuổi. Trên bốn năm điều hành công ty, công ty cô đã lớn mạnh, hiện nay cô đã cỏ một số nhân viên hùng hậu và có nhiều văn phòng ở New York, Los Angeles và Luân Đôn.
Mặc dù thành công trong công việc làm ăn, nhưng cuộc sống cá nhân của Nell vẫn còn trống trải và không được hạnh phúc, như Rosie vậy. Anh ước sao hai cô gái này tìm ra được người tốt để kết tóc se duyên.
Gavin uống một hơi dài rượu vang, hết sức ngạc nhiên về mình. Anh phân vân tự hỏi tại sao “anh”, thuộc cùng nhóm với họ, lại có thể nghĩ đến một chuyện như thế.
Gavin biết chính Mikey là người Nell để ý đến. Đã từ lâu, anh tin rằng cô ta không bao giờ nguôi ngoai được mối tình thời thanh xuân với Mikey, thế rồi khi anh ấy tan biến cách đây hai năm thì cô ấy lại quên đi một cách giản dị, như giới mày râu.
Còn đối với Rosie, lại là một vấn đề khác.
Nói đúng ra, cuộc sống riêng của nàng gặp nhiều chuyện rắc rối hơn anh hay là Nell nhiều. Nhưng trước mắt anh không muốn suy nghĩ đến.
Vì bản chất mà Rosie trở thành con người phức tạp, nàng bị chìm đắm trong nhiều việc phiền toái, những việc bắt nguồn từ cuộc sống nàng đã chọn cho mình. Nàng nhất quyết không chấp nhận việc này; nàng còn coi thường ý kiến cho nàng là người phức tạp. Nhưng anh biết rất rõ việc này.
Bỗng Nell cất tiếng nói, cắt đứt dòng tư tưởng của anh:
- Này ông anh, làm gì mà có vẻ trầm tư quá thế. Tất nhiên là khi làm xong một bộ phim, người ta thường buồn. Những trường hợp anh, em thấy anh đáng mừng mới phải - em muốn nói anh phải nghĩ đến vai trò một nhà sản xuất điều hành như anh, ơn Chúa, bộ phim đã suôn sẻ rồi, không có gì sai trái để anh phải lo lắng như thế. Sự thể là thế. Không phải sao? - Cô ta nhướn một bên chân mày màu vàng với vẻ phân vân.
Gavin gật đầu đồng ý.
- Tôi vui mừng chứ, Nell. Cô cứ tin là tôi vui mừng. Tôi đâu phải là người hay trầm tư, ít ra là trầm tư về bộ phim. Nói thật với cô, tôi đang nghĩ về hai cô đấy, tôi ước chi hai cô tìm được hai chàng trai nào vừa ý. Để ổn định..
- Trời đất quỉ thần ơi, dẹp chuyện ấy đi! - Nell la lên, cắt ngang câu nói của anh, nhìn anh kinh ngạc - Em hoàn toàn hạnh phúc với cuộc sống của em, rất cám ơn anh.
Rosie họa theo:
- Em cũng thế, Gavin à, làm ơn đừng làm bọn em bực mình nữa nhé.
- Được rồi, được rồi - anh đáp, không nói tiếp ý ấy nữa. - Anh chỉ đóng vai người anh cả thôi, vậy thì thôi, khỏi cần khuấy động chuyện này lên làm gì.
Nell nhìn anh cười toe toét:
- Bọn em biết anh chỉ có những ý đồ tốt, Gavin à, anh muốn bọn em được những điều tốt lành. Nhưng anh biết cho là bọn em có thể lo cho mình được. Bây giờ chúng ta khôn lớn cả rồi. Nào, bây giờ chúng ta đem thức uống nhập vào đám đông cho vui chứ. - Cô nháy mắt với anh, với vẻ rất kịch, rất tinh nghịch, rồi nói tiếp: - Biết đâu chúng ta sẽ tìm được “người vừa ý” trong đám đông hỗn loạn ấy, phải không?
Anh cười xòa và Rosie cũng cười theo.
Gavin nói:
- Chúng ta nên gia nhập vào buổi tiệc, hòa nhập với mọi người. Đám người này và cả ban làm phim đều tuyệt vời lắm, anh thích cụng ly với họ, thích nói chuyện với họ. Dù sao thì anh cũng cám ơn tất cả họ.
*****
Điều bí mật mà bà Aida muốn dành cho mọi người ngạc nhiên trong Đêm Lửa Trại là cảnh đốt pháo bông.
Cảnh đốt pháo bông bắt đầu lúc 9 giờ, sau khi xong bữa cơm tối tự phục vụ, được tổ chức trên khu đất phía sau phim trường. Mọi người đứng bên ngoài nhìn xem, reo hò vỗ tay khi đủ thứ pháo bông đốt tung lên đầy bầu trời đêm. Pháo bông quay tròn như bánh xe, pháo thăng thiên, pháo đổ xuống như thác, pháo tung ra trăm nghìn vì sao, pháo cầu vồng, pháo xòe tung tăng như tuyết rơi, tất cả nối tiếp nhau nổ tung ra thành trăm nghìn màu sắc sáng chói đẹp mắt, tung ra thành vô số hình ảnh trong bầu trời đêm, làm sáng chói cả các tòa nhà của phim trường. Cảnh vật hồi hộp hấp dẫn, vô vàn màu sắc kỳ diệu hư ảo kéo dài hơn nửa giờ.
Nhưng cảnh cuối cùng mới đặc biệt, pháo bông nổ vang phát ra âm thanh đánh vần tên của bộ phim. Rồi tiếp theo xuất hiện hàng chữ thật lớn trên bầu trời nhan đề bộ phim Kingmaker và tiếp theo là hàng chữ Cám ơn Gavin .
Mọi người lại reo hò vỗ tay hoan hô vang trời, và khi tiếng reo hò lắng xuống, một giọng ca nam trong cất tiếng hát: Vì chàng là một người bạn tốt vui vẻ và mọi người cùng hát theo rất say sưa.
Rosie cất tiếng hát cùng họ, nàng biết họ muốn nói lên ý nghĩa từng từ, và nàng cũng thế.
*****
Nell nhìn Rosie, ánh mắt đăm đăm, cô ta hỏi:
- Cậu có cho cuộc hôn nhân của Gavin đang gặp khủng hoảng không?
Nghe bạn hỏi, Rosie quá đỗi kinh ngạc đến nỗi suýt nữa nàng để rơi tách trà trên tay, nàng chỉ nhìn bạn chằm chằm không nói được nên lời. Khi lấy lại bình tĩnh, nàng hỏi.
- Vậy cuộc hôn nhân của Gavin đang gặp khủng hoảng sao?
Bây giờ đến lượt Nell im lặng, cô ngồi tựa người lên lưng ghế trường kỷ, vẻ mặt trầm tư.
Rosie cứ nhìn đăm đăm vào mặt cô ta, đợi trả lời.
Trời đã khuya, đã qua một giờ sáng, hai người phụ nữ ngồi nghĩ ngợi trong căn hộ của Rosie ở khách sạn Athenaeum tại khu Piccadilly. Nàng, Gavin, và hầu hết nhóm người Mỹ làm cho bộ phim đã sống ở đây hàng tháng trời, và Nell đã đăng ký vào ở đây hồi sớm hôm nay, như mọi khi cô đến Luân Đôn.
Họ rời khỏi bữa tiệc ở phim trường Shepperton trên chiếc Limusin của Gavin, và anh cùng với hai người vào phòng Rosie để uống rượu trước khi đi ngủ. Nhưng anh đã ra về hơn một giờ rồi, với lý do mệt. Mà rõ ràng trông anh mệt thật, đột nhiên mặt anh nhăn nhó và bạc đi, chắc cái băng thuốc trên cổ làm anh khó chịu.
Anh phải tháo cái băng mắc dịch này đi mới được rồi uống một viên thuốc chống đau để đi ngủ - anh càu nhàu với hai người khi chia tay họ ra về.
Rosie và Nell tiếp tục nói chuyện một hồi lâu nữa, họ cho nhau biết những tin tức mới, mới cách đó mấy phút, Rosie đến phòng bếp nhỏ ở cuối phòng khách, bắc ấm nấu trà.
Bây giờ nàng ngồi hai tay ôm lấy tách trà, mắt vẫn dán chặt vào mặt Nell.
- Tại sao cậu lại nghĩ thế, Nell? Nghĩ về cuộc hôn nhân của Gavin ấy? - Nàng hỏi rồi lập lại.
- Tại sao?
Nell nhìn thẳng vào mặt Rosie, rồi cô chậm rãi khẽ giải thích:
- Louise không đến đây để dự buổi tiệc liên hoan. Chuyện này trước đây không bao giờ xảy ra. Mình thấy bà ấy "luôn luôn" đến dự các buổi tiệc liên hoan mừng hoàn tất phim, cho dù ở New York, L.A. hay là ở nước ngoài.
- Bà ấy phải về California, Rosie đáp. - Để chuẩn bị đón Giáng sinh.
- Giáng sinh! Lạy Chúa, mới đầu tháng 11 thôi.
- Vậy thì có lẽ để đón lễ Tạ ơn, thật mình không nhớ nữa. Nhưng dù sao thì bà ấy cũng đã ở đây quá nhiều rồi, thường xuyên qua lại giữa Luân Đôn và Los Angeles. Cho nên, mình tin chắc mọi chuyện đều ổn. Ngoài ra, bà ấy có nghề nghiệp riêng của mình.
- Nghề nghiệp? Nghề gì vậy. Tham gia vào các hội từ thiện, thế là nghề nghiệp đấy ư?
Không thể làm ngơ trước giọng nói có vẻ gay gắt tức giận của Nell, Rosie nhìn chằm chằm vào mặt bạn, nàng nói:
- Giọng cậu có vẻ hơi kỳ đấy?
- Có lẽ cậu nói đúng. Mình không thích Louise Ambrose, và có lẽ mình không thích bà ta ngay hôm đầu mới gặp, khi bà ta đến ve vãn Gavin. Mình không biết anh ấy đã thấy có gì đáng yêu ở bà ta, hay là bây giờ anh tìm thấy được cái gì - nếu có cái gì đáng yêu. Bà ta là người không tiến bộ theo tuổi tác và theo dòng đời, mình chỉ thấy bà ta càng tệ ra thôi. Theo chỗ mình nghĩ, bà ta hoàn toàn kỳ cục, và chắc chắn mình không hiểu nổi hai người lại thành hôn với nhau được. Không bao giờ hiểu nổi. Dù sao thì đáng ra Gavin phải lấy cậu mới phải.
- Ơ kìa, Nelly, bây giờ cậu không nên nói đến chuyện ấy. Cậu thừa biết khi Gavin và mình có phần thân mật nhau thì bọn mình chỉ là hai đứa bé, lạy Chúa.
- Anh ấy vẫn còn yêu cậu.
Ánh mắt của Rosie gay gắt thêm, nàng đáp.
- Này, chuyện ấy hoàn toàn trật lất rồi! Anh ấy không yêu mình bằng mình yêu anh ấy đâu.
- Cậu muốn cuộc gì với mình?
- Không, mình không muốn cuộc.
- Rosie ơi, cậu sợ nghe sự thật ư?
- Không phải. Cậu không biết rõ chuyện này đâu, Nelly, cậu không biết rõ đâu. Mình làm việc với Gavin suốt ngày đêm đã hơn chín tháng nay cho nên nếu anh ấy yêu mình, bộ cậu nghĩ mình không biết sao? Dù sao hồi bọn mình ở New York, bọn mình còn quá trẻ - Có lẽ cụm từ chính xác hơn và hay hơn để diễn tả tình cảm giữa bọn mình là từ “mê tít thò lò".
- Có phải anh ấy thường gọi yêu cậu là "Gương mặt Thiên Thần” phải không? Có Nell Nhỏ ngồi đây, “Gương mặt Thiên Thần" ơi. Thế đấy, phải không. Nhưng nói trắng ra thì chính mình đã thấy tim đen của cậu, cậu đừng hòng che mắt mình. Cậu đã yêu anh ấy, Rosie Madigan à, có lần cậu đã nói với mình như thế, cậu quên đấy thôi. Mình nhớ rất rõ rằng cậu đã mê mẩn anh ấy mà không dám nhìn thẳng đấy thôi. Và Gavin đã đáp lại tình cảm ấy. Anh ấy đã yêu cậu. Bây giờ anh ấy vẫn còn yêu cậu.
- Cậu đừng kỳ cục như thế. Mình biết mà.
- Không, cậu không biết đâu, cậu chỉ biết các thứ áo quần lòe loẹt trên sân khấu mắc dịch thôi.
- Thôi, xin cậu, miễn cho mình đêm nay. Mình mệt quá rồi, Rosie đáp giọng van lơn.
- Mình cũng thế. Mà này, ta trở lại vấn đề ban đầu đi thật mình tin là Gavin không được hạnh phúc với Louise.
- Còn mình thì lại hoàn toàn tin ngược lại. Nell này, mình gặp họ rất nhiều trong lúc làm bộ phim này, nhiều hơn cậu. Anh ấy mến yêu Louise, tình cảm anh ấy đối với chị ta không thay đổi, trước sau như một.
- Thế là vì... anh ấy là diễn viên.
Rosie cau mày không đáp. Một hồi sau, nàng nói với giọng quyết đoán:
- Cậu không đưa ra lý do rõ ràng để chứng minh tại sao cậu cho cuộc hôn nhân của họ đang lâm vào cảnh bế tắc. - Nàng dừng lại một lát mới hỏi tiếp: - Có phải cậu biết chuyện gì đó mà mình không biết.
- Không, mình không biết. Mà thôi, ta bỏ qua chuyện này đi, nhé? - Nell nói nhanh, rồi nhún vai, nhìn Rosie mỉm cười với vẻ hơi ân hận.
Hai người lại im lặng.
Cuối cùng Nell nói:
- Rosie này, mình chỉ linh cảm thấy thế thôi. Như mình nói với cậu hồi nãy, bà ta không đến dự buổi tiệc liên hoan này kể cũng lạ. Chúa thừa biết - mà mình cũng biết - bà ta trước đây luôn luôn làm ầm lên đòi phải có mặt trong buổi tiệc này cho kỳ được, bất kể bà ta có mặt ở đấy để làm quái gì. - Nell lắc đầu. - Bà ta thật không tin được. Mình chắc đêm nay bà ta không đến là vì có lý do đáng ngờ. Mình lại còn nghĩ là bà ta không muốn làm khách bàng quang đứng hoan hô anh, mà bà ta muốn là người trong cuộc. Cậu biết cái tội đáng ghét của bà ta rồi đấy, bà ta cứ muốn chường mặt ra trước ánh đèn sân khấu. Mình tin chắc mọi người đều biết bà ta rất muốn cặp kè với anh ấy trước mặt công chúng đúng không? Bộ phim Người tạo ra Vua là một kiệt tác mà.
Rosie nhận thấy lời lẽ của bạn quả có phần đúng, nàng gật gù rồi chậm rãi nói:
- Nhưng dù sao thì cũng không đủ lý do để kết luận đời sống vợ chồng của hai người đang lủng củng, phải không?
Nell khẽ thở dài, lắc đầu.
- Mình nghĩ thế mà thôi, như mình nói hồi nãy, ta cho qua chuyện này đi, Rosie, có lẽ mình tưởng tượng ra lắm chuyện cũng nên. - Nell vùng đứng dậy nói nhanh. - Tốt hơn là mình để cho cậu đi ngủ.
- Mình phải dậy sớm. - Rosie nói nhỏ, để cái tách lên bàn và đứng lên theo.
Cả hai đi qua phòng; Rosie mở cửa rồi quay qua Nell:
- Vợ chồng Gavin không gặp lủng củng đâu, thật đấy. Mình biết mà.
“Không, cậu không biết đâu, Nell nghĩ - Cậu không thấy được thực chất của vấn đề đâu. Mà anh ấy thì lại không hề nói cho cậu biết nỗi khổ tâm của anh, phải không?"
Nell nghiêng người hôn lên má Rosie.
- Chúc cậu ngủ ngon. Hẹn mai gặp nhau. Mình sẽ có mặt ở phim trường Shepperton, nghiên cứu một số ảnh chụp trong tuần qua. Mình sẽ ở đây cả ngày để vạch kế hoạch với nhân viên quảng cáo của hãng một số ảnh về phim Người tạo ra Vua để đăng lên báo.
- Cậu sẽ ăn trưa ở hãng chứ?
- Mình sẽ ăn ở đấy, Rosie. Hẹn ngày mai gặp cậu.
- Chúc ngủ ngon, Nell.
Rosie đóng cửa, chậm rãi bước về phòng ngủ, suy nghĩ đến những điều Nell đã nói. Nàng thấy hay hay.