Chương 12
Tác giả: Ben Stahl
Trong suốt màn kịch đó, Henry đã ngồi như pho tượng. Cậu là đứa ra khỏi lớp học trước tiên và đi đến đầu hành lang trước khi tiếng chuông chấm dứt hẳn. Bây giờ, cậu chờ John nơi mà chúng thường gặp nhau, sau khu nhà, cạnh bãi tập thể thao.
Hai đứa con gái đi qua vừa nói chuyện tầm phào. mỗi đứa ôm trước ngực một chồng sách vở. Henry lơ đãng nhìn chúng tự hỏi: “Tại sao những đứa con gái luôn đem về nhà nhiều sách đến thế? Không lẽ chúng nó ít bài tập hơn chúng ta …”
Một cô gái kêu lên:
- Tớ dám chắc với cậu, Sophie. Chắc chắn đó là một hồn ma… Một hồn ma thật!
Những câu nói này nhấn chìm Henry trong những vấn đề đáng lo ngại mà thuyền trưởng Râu Đen đã đặt ra. Cậu cúi đầu gí mũi giày đùa với những hòn sỏi phủ trên mặt đất.
Còn John dừng lại giữa cơn lốc xoáy của bạn bè lúc ra khỏi lớp học. Và ở đó cậu suy nghĩ: “Có lẽ thầy Allan biết phải làm gì..”. Không bao lâu nữa đêm sẽ xuống. Sớm hay muộn gì cha mẹ cậu sẽ khám phá ra được cậu không ngủ trong phòng. Còn việc ngủ cùng phòng với Râu Đen thì… không, không, thật kinh khủng quá! Ý nghĩ sau cùng này đã khiến cậu quay trở lại, và qua cánh cửa hé mở cậu nhìn thấy thầy Allan.
Giáo sư Allan đi về phía bàn viết của mình, buông người xuống ghế, rút khăn tay, lau mắt kính, cúi xuống nhìn lên những tờ giấy ghi chép đặt trước mặt mình.
John len qua cửa vào lớp học.
-Thưa thầy em có thể…
Thầy Allan ngẩng lên nhìn đứa học trò như chưa bao giờ trông thấy nó. Rồi sau khi mang kính vào, thầy hỏi:
- Ah, em đó hả John? Nào, có chuyện gì đây?
John ấp úng:
- Thưa thầy… em muốn… em chỉ muốn hỏi thầy một việc…
- Em nói đi!
- Về chuyện mẩu phấn… mẩu phấn đã nhảy ra khỏi hộp và nó…
Thầy Allan nhíu mày và cái nhìn của thầy trở nên nồng nhiệt hơn. Ông đưa tay chỉ tấm bảng:
- Em có biết điều gì về vấn đề của …
John gật đầu và nói nhỏ:
- Thưa thầy, có ạ.
Thầy Allan chồm về phía trước. Đôi môi của John động đậy, nhưng không phát ra một âm thanh nào. Lúc đó, lần đầu tiên trong suốt sự nghiệp giáo dục của mình giáo sư Allan suýt mất kiên nhẫn trước một học sinh.
- Nào John, em nói đi chứ! Đừng đứng đó như khúc gỗ!
John tuân theo lời thầy nhưng những điều muốn nói cứ đảo lộn trong miệng nó.
- Em phải nói với thầy, thưa thầy. Trong lúc thầy giảng bài… Râu Đen đã có mặt trong lớp học. Ông ta đã ở bên cạnh thầy suốt thời gian đó. Và đó là lỗi tại em.
- Râu Đen? Lão hải tặc?
- Phải thưa thầy. Thuyền trưởng Teach. Henry và em, chúng em đã…
- Edward Teach?
- Phải, thưa thầy. Chính là lỗi của em, thưa thầy, Henry và em…
- Lỗi của các em? Em muốn nói gì vậy? Các em đã phạm phải lỗi gì nào?
John ngước nhìn vị giáo sư dạy lịch sử của mình với một bộ mặt đau khổ, dày vò:
- Chính một hồn ma đã xóa chữ thập của thầy trên bảng và đã vẽ một cái khác…Hồn ma của thuyền trưởng Teach. Chính em đã làm cho ông ta trở lại mặt đất. Thầy có biết không, thưa thầy, ông ta có khả năng làm rất nhiều việc, ngay cả… ngược đãi một ai đó.
Thầy Allan trề môi tỏ vẻ nghi ngờ và bật ra một tràng cười tự tin.
- Nào cậu học trò của ta, đừng nói chuyện tầm phào nữa! Không có hồn ma nào cả.
- Ồ, có, thưa thầy, có hồn ma đấy, em chắc chắn như vậy. Và ít ra là hồn ma của hải tặc Râu Đen.
Thầy Allan lại nở một nụ cười nghi ngờ, ông nhìn lên bảng đen và nói nhỏ:
- Thật lạ lùng… thật bí ẩn…
Rồi ông quay sang John:
- Nhưng rồi tại sao em lại bảo là lỗi tại các em? Theo như em nói thì em đã làm điều gì để khiến cho ông ta trở lên mặt đất được?
- Điều này không có gì khó cả, thưa thầy. Henry và em, chúng em đã đến quán rượu “ Đầu Heo Rừng”. Chúng em đã tìm ra một mảnh giấy cũ, đúng ra một mảnh da thuộc ở trong một cái hốc trong ngục thất.
- Một ngục thất? Ở đâu vậy?
- Bên dưới quán “Đầu Heo Rừng”. Chúng em đã…
- Như vậy là có một tầng hầm bên dưới quán rượu?
- Phải, thưa thầy.
Thầy Allan vuốt cằm và đưa đôi mắt trống không nhìn sàn nhà, trong khi John nói thêm:
- Và đây là những gì chúng em đã tìm ra ở đấy!
Cậu lôi từ trong túi ra mảnh da thuộc đã được xếp và vuốt phẳng lại. Thầy Allan máy móc tháo kính ra lau chùi. Rồi đeo lại chăm chú xem xét mảnh da với sự quan tâm tăng dần vừa lập lại qua hơi thở:
- Thật đáng ngạc nhiên… đáng ngạc nhiên…
John đặt ngón tay trỏ lên mảnh da thuộc và giải thích.
- Chúng em đã sử dụng nó theo chỉ dẫn trong này, và rất hiệu quả thưa thầy. Nhưng chính em đã làm cho hồn ma xuất hiện. Em đã nảy ra ý kiến tổ chức một buổi thông linh. Henry đã chống lại. Còn em thì không đoán trước được rằng… mình sẽ thành công! Đối với em, đó chỉ là một trò đùa, trò bịp cho vui!
Thầy Allan hơi lo sợ hỏi nhỏ:
- Theo thầy hiểu thì em đã đọc những chữ viết trên mảnh da thuộc này và… hồn ma đã hiện ra?
- Phải, thưa thầy, nhưng không chỉ như vậy là đủ. Em còn vẽ những dấu hiệu mà thầy đã thấy trong thứ bột mà em đã rắc trên mặt bàn.
- Bột ư?
- Vâng, thưa thầy .
John phấn khởi nói thêm:
- Thực ra, em phải sử dụng tro của một mụ phù thủy bị thiêu sống. Hình như nó hữư hiệu hơn nhiều so với bột.
- Thật khó tin! – Thầy Allan thở dài. – Thật khó tin!
John tự cảm thấy an tâm hơn từ khi cậu thú nhận tất cả với thầy giáo của mình. Cảm thấy rằng thầy Allan sẽ sẵn sàng giúp đỡ cậu.
- Không có ai có thể nhìn thấy ông ta, trừ Henry và em. – John nhấn mạnh.
Thầy Allan ngẩng đầu hỏi:
- Thật vậy sao? Các em đã nhìn thấy ông ta tư? Hôm nay, các em đã thấy ông ta trong lớp?
- Tất nhiên, thưa thầy. Henry và em đã thấy ông ta hầu như trong suốt buổi học. Hơn nữa em đã trò chuyện nhiều với ông ta. Thầy có biết không, đó là một người khá bảnh bao… đối với hồn ma. Nhưng chúng em không thể gặp ông ấy thường xuyên được, vì như em đã nói với thầy, em đã sử dụng bột thay vì lẽ phải sử dụng tro của một mụ phù thủy. Như em đã biết, nếu như có tro, tất cả mọi người đều thấy ông ta!
Nói xong, John lùi ra cửa lớp và hỏi:
- Thưa thầy, bây giờ em có thể đi được không thầy Allan?
Thầy Allan thờ ơ đồng ý và bắt đầu nghiên cứu mãnh da thuộc vừa lầm bầm nói:
- Tro của mụ phù thủy bị thiêu sống…Trời ơi!
John rón rén đi qua cửa lớp và lao ra hành lang.
Ở đầu khu chơi thể thao, phía bên kia hàng rào bao quanh, một phụ nữ trẻ đẩy xe nôi đi dưới tầng lá mùa xuân của những cây cao và trên một bãi cỏ kẻ ô ánh nắng và bóng râm ở đấu kia của khu đất (nơi trước kia là chỗ dựng những giàn hỏa), vài đứa trẻ đang chơi bóng chày. Tiếng la hét của chúng hòa nhịp với tiếng chim hót.
John chạy đến nơi mà Henry nóng lòng chờ đợi cậu. Để giết thời gian Henry tựa lưng vào những bức tường nhà, đẩy hết sức mình để xem chân của mình có thể kéo dài đến đâu mà không ngã xuống đất. Cậu bé say mê chơi đến nỗi không thấy John vừa xuất hiện ở góc khu nhà.
- Tớ vừa kể hết với thầy Allan rồi! - John thông báo.
Henry muốn đứng thẳng người lên. Nhưng trong lúc vội vã cậu mất thăng bằng và nặng nề ngã xuống mặt sỏi.
- Cậu làm cái gì vậy? – Henry rên lên – Ít ra cậu phải báo trước cho tớ biết là cậu đến chứ. Tớ đã tưởng cậu là… hồn ma! – Henry nói thêm khi nhặt đống sách lên. – Sao cậu đi lâu quá vậy?
- Tớ nói chuyện với thầy Allan.
- Về điều gì vậy?
- Về hải tặc Râu Đen , tớ đã kể hết rồi.
- Rồi thầy nói sao? Ông ấy có vẻ bực dọc không?
- Ngược lại thì có, ông ấy rất quan tâm.
- Tuyệt quá!
Hai đứa trẻ bước qua khu đất gần như bây giờ đã vắng người và đi về phía cổng trường. Sau khi nói chuyện với thầy Allan, John chỉ còn giữ lại một vài lo âu khá mơ hồ. Khi đã có một đồng minh, cậu tự tin hơn trước. Thật không may là rất khó làm cho Henry hiểu được sự can đảm mới của cậu.
Chúng bỗng nghe một tiếng động lớn, đó là tiếng đập một trái bóng. Trái bóng rơi xuống cách chúng khoảng mười mét, nảy lên nhiều lần rồi lăn đến hướng chúng đang đi. Cả hai tóm lấy nó. Hai đứa vật lộn. Cuối cùng Henry thắng, cậu ném quả bóng lại cho những cầu thủ bóng chày, rồi nhìn John cười vui vẻ… Nhưng nụ cười tắt ngay trên môi cậu. Herry vừa khám phá ra Râu Đen chỉ cách John vài bước.
Cậu tái mặt, hai nắm tay siết chặt. John dễ dàng hiểu lý do khiến bạn cậu bối rối, cậu quay lại. Henry muốn nhân lúc đó chạy trốn. Nhưng John quay lại tóm lấy cườm tay buộc Henry ở lại bên cạnh.
Râu Đen có vẻ dữ tợn. Nụ cười của ông như một nếp nhăn, vừa thân ái vừa hung dữ, trong khi cặp mắt ném ra những tia nhìn đe dọa. Trong bộ râu của ông những dây mồi thuốc súng đang cháy, phun khói, kêu tí tách, những đám khói nồng nặc đôi khi che khuất cả khuôn mặt và khi ông xuất hiện trở lại giống như một vầng trăng tròn ma quái hiện ra sau đám mây.
Lão hải tặc rút gươm và nói với đôi bạn:
- Các cháu có biết là ta đang đợi các cháu không? Các cháu có vì ta không? Các cháu có sẵn sàng giúp ta cắt tên vô lại Maynard ra từng khúc không?
John nắm chặt cườm tay Henry đáp:
- Có, thưa ngài thuyền trưởng.
- Tốt lắm, các chàng trai! – Râu Đen đưa gươm thét lớn.
Ông ta đưa ngón trỏ của bàn tay trái chỉ về hướng quán “Đầu Heo Rừng”.
- Bây giờ, tiến lên! Chúng ta sẽ cho chúng nếm mùi thanh gươm của chúng ta!
Vừa mạnh dạn tiến ra khỏi cổng trường ông vừa ồm ồm nói:
- Sao, chúng muốn phá quán rượu của ta à? Không có chuyện như vậy xảy ra khi mà Râu Đen còn đứng trên boong tàu!
Những câu nói mạnh bạo của ông ta có phần nào làm mất đi sự can đảm của John khiến cậu do dự một lúc. Rồi cậu nghĩ đến thầy Allan và cậu muốn làm tất cả để ngăn Râu Đen lao mình vào một vụ án mạng. John lao mình theo ông ta, kéo theo Henry đang cố chống lại cậu.
- Đi … đi nào! John nói vào tai Henry .
Henry cương quyết thoát ra, vừa nem một cái nhìn giận dữ cho John vừa bóp bóp cườm tay bị đau của mình.
- Không, không! Tớ không đi theo tên tướng cướp đó! Tại sao cậu nhìn tớ như vậy hả John? Tớ đâu có điên.
- Nghe này, John nói như van lơn. – Không phải theo ông ta mà theo dõi ông ta. Chúng ta phải báo cho Maynard phòng bị. Râu Đen có thể có ý định giết ông ta! Ai sẽ chịu trách nhiệm chuyện này? Chắc chắn là chúng ta! Và đó không phải là điều cậu mong muốn phải không nào? Người ta sẽ trách móc hoặc có thể bỏ tù chúng ta!
John đặt bàn tay lên cánh tay của Henry. Henry cố thoát ra, lùi lại vài bước.
- Được rồi, John. Tớ sẽ đi theo cậu. Nhưng tớ không muốn đến gần ông ta!
- Không cần thiết đâu! Cậu nghĩ là tớ cũng có ý định sát cánh bên ông ta sao? Nào, chúng ta đi…
Và Henry miễn cưỡng bước theo bạn.
John đã khá mệt nên dừng lại ở góc đạo lộ Spotword và Grand Rue, bây giờ rất gần quán rượu. Cậu đưa mắt nhìn khắp mọi hướng của trục lộ chính rồi quay sang Henry. Cậu bé có vẻ hờn dỗi, không vội vã đến bên cạnh bạn mình.
Và bất chợt đôi bạn nghe giọng nói quen thuộc, cái giọng ồm ồm của Râu Đen.
- Xung phong sang thuyền giặc! Truy đuổi bọn vô lại, bọn vô dụng, bọn khốn kiếp! Bắn súng đại bác vào thuyền của tên Maynard cho ta! Hắn đã dám ăn cắp của thuyền trưởng Teach, gan dạ và tốt bụng nhất.
Henry và John cùng lo âu, kinh hãi nhìn nhau. John muốn nắm cườm tay của Henry, nhưng như mọi khi, Henry đã tự động lùi lại, nấp vào sau một quầy báo. Râu Đen tiếp tục la hết như ông ta muốn động viên thủy thủ đoàn của mình hồi sinh.
- Ồ! – John nói nhỏ – Hình như thầy Allan sử dụng mảnh da thuộc?
Hai đứa trẻ chờ đợi. Giọng nói đến gần và càng lúc càng chát chúa. Rồi Râu Đen dũng mãnh xuất hiện. Tay vung vẩy thanh gươm do thói quen động viên thủy thủ nên luôn miệng la hét. John thở ra nhẹ nhõm.
Lão hải tặc tiếp tục bước đi nghênh ngang giữa đường, không quan tâm gì đến xe cộ ở quanh mình. Ông ta kéo theo sau mình những lọn khói và la hét như đang ở giữa một trận chiến trên biển khơi.
John và Henry dõi mắt nhìn theo cho đến khi ông ta khuất.
- Henry nhanh lên. – John nói.
Cả hai cùng chạy băng qua đường, đến trước quán rượu “Đầu Heo Rừng”. Đôi bạn gặp lại Râu Đen giữa con đường nhỏ đưa vào quán rượu. Lão hải tặc trề môi quan sát những gì xảy ra chung quanh mình.
Không rời mắt khỏi ông ta, John nói qua hơi thở:
- Chúng ta sẽ đi qua cửa rào. Không còn cách nào khác. Cậu đi không?
- Ừ thì đi! – Henry trả lời ngập ngừng và hỏi tiếp. – Theo cậu, ông ta làm gì vậy?
- Làm sao tớ biết được!
Cả hai đều cảm thấy không khí trở nên vô cùng ngột ngạt, như đang phải chờ tiếng nổ của một quả bom đã châm ngòi.
Một chiếc Buick mới toanh chạy qua cửa rào, rồi dừng lại cạnh một chiếc xe tải. Người lái xe mặt hồng hào bước xuống, nheo mắt nhìn quán rượư, ông ta đưa tay xoay điếu xì gà to tướng một lúc trên môi. Ông ta lấy điếu xì gà ra và mở miệng với đôi môi mỏng dính, nhả một làn khói. Râu Đen nhìn người mới đến một lúc. rồi từ từ đi về phía ông ta để nhìn gần hơn nhân vật mà ông cho rằng giống thống đốc Eden đến lạ thường.
Không bao lâu một người đàn ông khác da sạm nắng và gầy xuất hiện trên thềm quán rượu. Ông ta chỉ mặc một chiếc quần dài và một chiếc áo sơ mi, tay cuộn lên đến tận cùi chỏ.
- Chào ngài Bailly. – Ông ta nói khi tiến đến. – Chuyến du lịch tốt đẹp chứ?
Bailly nhíu mày, vẻ mặt cau có đáp:
- Chào Jake.
Ngay tức khắc, ông đốc công ngưng cười.
- Chắc chắn ông gặp những rắc rối khác nữa phải không? – Bailly nói tiếp .
- Vẫn những rắc rối như trước. – Jake trả lời. – Không thể phá hủy bất cứ cái gì. Còn lại thì không có gì mới. Những điều kỳ lạ lúc ban đầu không còn xảy ra nữa.
Bailly cắn chặt điếu xì gà giữa hai hàm răng hỏi:
- Ông ta có nói gì với tôi về các loại gỗ quý như cẩm lai, mun… có đúng vậy không? Nhưng tôi thấy rằng những miếng ván và cột nhà hoàn toàn được làm bằng những gỗ tầm thường mà thôi.
- Có lẽ, thưa ông chủ, vì ông không biết gì về các loại gỗ quý .
Jake mỉa mai nhìn Bailly, tỏ ta khá kiêu hãnh. Ông đĩnh đạc lấy trong túi áo ra một mảnh gỗ nhỏ và đưa cho ông chủ.
- Trong nhà có loại này vào khoảng một trăm ngàn đô la!
- Điều gì khiến anh tin rằng nó là gỗ mun?
- Nếu như ông không tin tôi. Thì chúng ta không cần bàn đến đó nữa.
Bailly suy nghĩ:
- Này, chúng ta nhìn qua một chút bên trong thử xem.
Hai người đàn ông đi hết con đường mòn rồi bước vào quán rượu.
John nói vào tai bạn:
- Henry, phải thông báo cho họ biết đi. Cậu thấy sao?
- Cậu điên rồi hả? Họ sẽ cho là chúng ta điên. Hơn nữa như thế sẽ khiến cho ông Râu Đen giận chúng ta. Không, tớ nghĩ rằng ở đây chúng ta chẳng có chuyện gì để làm. Ta đi thôi!
John bắt đầu tôn trọng ý kiến của Henry hơn.
- Có thể cậu nói đúng …
- Về chuyện gì, John? - Một giọng quen thuộc hỏi.
Cả hai đứa trẻ quay lại và thấy mình đang đối diện với thầy Allan. thầy lập lại câu hỏi:
- Henry nói đúng về chuyện gì vậy?
- Về hải tặc Râu Đen thưa thầy. – John đáp.
- Các em muốn nói rằng ông ta đang ở đây, ở chung quanh đây sao?
- Thưa thầy, ông ta đang ở đằng kia, trên thềm quán rượu.
Thầy Allan xoa cằm, John và Henry ngạc nhiên nhìn thấy nụ cười ranh mãnh của ông ta và nghe ông ta lầm bầm:
- Trời đất! Thật khó tin… khó tin!
Trong gian phòng chính của quán rượu, Bailly trịnh trọng đi từ phải sang trái, nhặt một mảnh gỗ quan sát nó rồi ném đi.
Ở đầu kia của gian phòng, Jake vuốt ve những cột nhà vẫn đứng vững trong sườn nhà và đã làm cho ông quá lo lắng. Ông ta có vẻ như một người buôn bán đang cố ca tụng một chiếc xe đã hư hỏng.
- Này ông chủ, thí dụ như cái này. Nó chính là gỗ hồ đào nguyên khối. Tự ông xem đi!
Ông ta quay về phía Bailly:
- Loại gỗ như thế này…
- Ông chủ, có chuyện gì vậy?
Bailly bỗng đứng thẳng người như một cây cột. Khuôn mặt ông chợt trở màu xanh xám, mắt lồi ra. Từ cổ họng phát ra những tiếng ú ớ, rồi hai chân quỵ xuống.
Jake lao đến:
- Ông chủ!
Jake ôm chầm lấy Bailly, kéo ông ta ra đến thềm, đặt ông ta ngồi dựa lưng vào khung cửa. Sau đó, Jake nói với đám thợ từ các phòng khác vừa chạy đến:
- Ông Bailly bị chóng mặt. Không có gì trầm trọng cả. Có lẽ ông ta ăn trúng thức ăn gì đó.
Ông ra lệnh:
- Các người đi đi! Không có gì cho các người làm ở đây cả!
Và ông lại nói với Bailly đang dần dần lấy lại hơi thở:
- Sao ông chủ, khá hơn chưa?
- Được… tôi nghĩ là được. – Bailly lắp bắp nói trong lúc tự xoa bóp cổ họng, khuôn mặt trắng bệnh như lớp thạch cao vung vãi trên nền nhà.
- Jake… anh có thấy người muốn bóp cổ tôi không?
- Bóp cổ ông? Không ai cả…
Bailly nhìn thẳng ông đốc công:
- Anh nói cái quái gì với tôi vậy? Anh tưởng rằng tôi không cảm thấy những ngón tay của hắn quanh cổ tôi sao?
- Tôi thật không hiểu, thưa ông chủ. Trong phòng này hiện chỉ có hai chúng ta đứng với nhau mà thôi. Ai có thể tìm cách bóp cổ ông được chứ?
- Một hồn ma, đồ ngu!
- Một hồn ma? – Jake ngạc nhiên lặp lại.
Hải tặc Râu Đen vẫn đứng bên thềm nhà, nhăn nhó cười như có ai đang ở trong quán rượu.
Bailly cho rằng nói chuyện với Jake như vậy là khá lâu rồi. Ông ta lảo đảo đi ra xe. Cửa xe đập mạnh. Động cơ khởi động. Bánh xe rứt đi những bụi cỏ làm chúng bay ra xa. Rồi chiếc Buick lao đi giữa hàng cây đi qua công rào, ào ạt lao quanh góc vuông đi ra đường lớn và phóng hết tốc lực.
John kêu lên:
- Cậu có thấy không. Gã đó chắc chắc phát điên! Râu Đen đã làm theo cách riêng của mình.