Mỹ chuẩn bị quân sự phía sau hoạt động ngoại giao
Tác giả: Bob Woodward
Trở lại Washington đầu tháng 1/2003, Bush gọi Rumsfeld đến. "Tôi e chúng ta phải làm việc này ", Tổng thống Mỹ nói. "Tôi không biết chúng ta sẽ phải làm thế nào để buộc ông ta phải làm một việc gì đó phù hợp với các yêu cầu của Liên Hợp Quốc và chúng ta đặt giả thuyết là ông ta sẽ không làm như vậy".
Lời nói đó đã đủ cho một quyết định với người đứng đầu Lầu Năm Góc. Bộ trưởng Quốc phòng Mỹ đề nghị mời vào một số "diễn viên" nước ngoài chủ chốt.
Tổng thống đồng ý nhưng một lần nữa thúc bách Rumsfeld. "Khi nào quyết định của tôi được thực hiện?", ông Bush hỏi.
"Thưa ngài tổng thống, hãy nhìn vào mắt dân chúng và nói với họ ông sắp tiến hành", ông chủ Lầu Năm Góc trả lời.
Một trong những "diễn viên" chủ chốt cần phải thông báo và thuyết phục ủng hộ là Ảrập Xêút. Quân đội Mỹ phải đi qua lãnh thổ Ảrập Xêút để vào Iraq. Những đội cứu hộ, liên lạc, tiếp nhiên liệu và hậu cần sẽ đóng tại đây. Trong số 5 nước khác có biên giới sát với Iraq, chỉ có Kuwait và Jordan ủng hộ chiến dịch quân sự. Đường biên giới Ảrập Xêút - Iraq dài 805 km rất quan trọng.
Vì vậy, vào thứ 7, ngày 11/1, Phó tổng thống Mỹ Dick Cheney mời Hoàng thân Bandar bin Sultan, Đại sứ Ảrập Xêút tại Washington, tới văn phòng Cánh Tây. Bộ trưởng Quốc phòng Rumsfeld và tướng Richard Myers, Chủ tịch Hội đồng Tham mưu trưởng liên quân, cũng có mặt.
Hoàng thân Bandar, 53 tuổi, đã phục vụ 4 đời tổng thống Mỹ. Ông khăng khăng đòi bàn chuyện trực tiếp với các tổng thống và gần như là người nhà với Bush cha. Ông cũng được quyền ra vào Phòng Bầu dục đặc biệt dưới thời đương kim tổng thống Bush.
Ngồi ở mép bàn trong văn phòng của Cheney, Myers lấy ra một tấm bản đồ lớn ghi TOP SECRET NOFORN (Tuyệt mật, không dành cho nước ngoài) - tài liệu mật mà không một quốc gia nước ngoài nào được xem.
Chủ tịch Hội đồng Tham mưu trưởng liên quân giải thích, giai đoạn đầu trong kế hoạch quân sự sẽ là một chiến dịch ném bom quy mô lớn trong vài ngày nhằm vào các sư đoàn Vệ binh Cộng hoà, các cơ quan an ninh, ban chỉ huy quân đội Iraq. Chiến dịch trên bộ sẽ từ Kuwait, cộng với một mặt trận phía bắc qua Thổ Nhĩ Kỳ với Sư đoàn bộ binh số 4 nếu nước này thông qua. Ngoài ra, Lực lượng đặc nhiệm và các nhóm bán vũ trang tình báo sẽ tham gia để giải cứu mọi địa điểm ở Iraq mà từ đó Saddam có thể phóng tên lửa hoặc triển khai máy bay chống Ảrập Xêút, Jordan hay Israel.
Lực lượng đặc nhiệm và các điệp viên tình báo sẽ phân phát 300 triệu USD cho các thủ lĩnh bộ lạc Iraq, các thủ lĩnh tôn giáo địa phương và binh lính Iraq.
Biên giới Ảrập Xêút - Iraq sẽ đóng vai trò quan trọng. Lực lượng đặc nhiệm, các đội tình báo và những cuộc tấn công khác sẽ được tiến hành từ đây. Nếu có thay đổi, Myeres nói, thì Mỹ cũng sẽ không đề nghị Ảrập Xêút.
Bandar hiểu rằng đất nước mình sẽ tạo một vỏ bọc cho lính Mỹ bằng cách đóng cửa một sân bay dân dụng ở Al Jawf, thuộc khu vực sa mạc phía bắc, cho trực thăng bay suốt ngày đêm để tuần tra biên giới theo thủ tục trong một tuần, rồi rút lui. Lực lượng đặc nhiệm Mỹ có thể thiết lập một căn cứ quân sự ở đó mà không quá gây chú ý.
Nhìn chăm chú vào tấm bản đồ Tuyệt mật, Bandar, cựu phi công máy bay chiến đấu, hỏi vài câu về các chiến dịch trên không. "Liệu tôi có thể có bản copy tấm bản đồ lớn để báo cáo lên Thái tử Abdullah không?", ông hỏi.
"Trên thẩm quyền của tôi", Myers nói.
"Chúng tôi sẽ trao tất cả các thông tin mà ông muốn", Rumsfeld nói. "Còn về bản đồ, tôi không trao cho ông được, nhưng ông có thể ghi chép nếu muốn".
"Không, không, việc đó không quan trọng. Chỉ cần cho tôi xem thôi", Bandar nói, rồi cố gắng ghi nhớ tất cả - những đợt tấn công mạnh trên bộ, vị trí của Đặc nhiệm và các đội tình báo đều được xác định trên bản đồ.
"Ông có thể tin vào đây", Rumsfeld khẳng định và chỉ vào tấm bản đồ. "Đó là điều sẽ xảy ra".
"Cơ hội tồn tại của Saddam là thế nào?", Bandar hỏi. Ông cho rằng Tổng thống Iraq dự định giết tất cả những ai tham gia vào Chiến tranh vùng Vịnh năm 1991 ở mức cao, trong đó có bản thân ông. "Lần này, Saddam sẽ bị loại bỏ chứ", Hoàng thân Ảrập Xêút tỏ vẻ nghi ngờ. "Chuyện gì sẽ xảy ra với ông ta?".
Cheney, vốn kín tiếng như mọi khi, trả lời: "Hoàng thân Bandar, một khi chúng tôi tuyên chiến, thì Saddam sẽ là mẩu bánh mỳ nướng".
"Giờ thì tôi tin đó là điều mà tôi có thể báo cáo lên Thái tử Abdullah", Bandar nói. "Và tôi nghĩ là có thể thuyết phục được. Tuy nhiên, tôi không thể nói với ông ấy rằng Myers, Rumsfeld và ông đã nói với tôi. Tôi phải mang thông điệp từ tổng thống".
"Tôi sẽ đưa đến cho ông", Phó tổng thống đáp lời.
Sau khi Bandar rời khỏi phòng, Rumsfeld tỏ ra lo ngại về nhận xét "bánh mỳ" của Cheney. "Chúa ơi, làm sao ông nói vậy hả Dick?".
"Tôi không muốn để ông ta nghi ngờ về những gì chúng ta đang định làm", Cheney trả lời.
Trong ôtô, Bandar vội viết lại các chi tiết đã thấy trên bản đồ. Tại nhà riêng, ông lấy ra một tấm bản đồ khu vực lớn do CIA cung cấp và bắt đầu lắp ghép các chi tiết.
Hôm sau, tức chủ nhật, Cố vấn an ninh quốc gia Rice gọi điện mời Hoàng thân Ảrập Xêút tới gặp Tổng thống Mỹ ngay thứ 2, ngày 13/1. Tại cuộc hội đàm, ông chủ Nhà Trắng nói với Bandar rằng đã nhận được tư vấn và báo cáo từ một số nhân vật trong chính quyền rằng trong trường hợp chiến tranh, Mỹ sẽ phải đối mặt với phản ứng dữ dội từ thế giới Hồi giáo và Ảrập. Điều đó có nghĩa lợi ích Mỹ sẽ lâm nguy.
"Thưa ngài tổng thống, ông nói cứ như là sắp tấn công Ảrập Xêút và cố bắt Quốc vương Fahd", Bandar nói. "Đây là Saddam Hussein. Người ta sẽ không rơi nước mắt vì Saddam Hussein, nhưng nếu ông ta bị Mỹ tấn công một lần nữa và vẫn tồn tại, tiếp tục duy trì quyền lực, thì người ta sẽ đi theo ông ta. Nếu họ nói tấn công Đại sứ quán Mỹ, thì họ sẽ làm vậy đấy".
Bandar nhắc lại với Tổng thống Mỹ thời kỳ trước Chiến tranh vùng Vịnh 1991: "Hãy nhớ lại những gì được nói với cha ông - thế giới Ảrập sẽ nổi dậy từ Đại Tây Dương tới vùng Vịnh. Điều đó không xảy ra, và lần này chuyện đó cũng sẽ không xảy ra. Sẽ có vấn đề nếu Saddam sống sót. Ảrập Xêút cần được đảm bảo rằng Saddam sẽ bị nướng".
"Ông đã nói chuyện với Dick, Rummy và tướng Myers rồi phải không?", Tổng thống Mỹ hỏi.
"Vâng".
"Còn câu hỏi nào cho tôi không?"
"Không, thưa ngài tổng thống".
"Đó là thông điệp tôi muốn ông chuyển tới Thái tử", Bush nói. "Thông điệp mà ông đã nhận chính là của tôi, Bandar ạ".
"Tốt rồi, thưa ngài tổng thống", Đại sứ Ảrập Xêút đáp lời.
Bandar tin rằng đó chính là điều Cheney đề nghị Bush nói.
"Còn gì thắc mắc nữa không?", ông chủ Nhà Trắng hỏi.
"Không, thưa ngài", Bandar khẳng định.