Chương 9
Tác giả: Chu Sa Lan
Chiếc xe van ngừng ngay trước cửa sau khi Khanh vừa rời khỏi nhà chừng nửa giờ. Một người đàn ông trong bộ đồng phục của hãng sửa chữa máy điều hòa không khí bước xuống xe mang theo một thùng đồ nghề nhỏ. Hắn gõ cửa chính ba lần. Không có ai trả lời. Lẩm bẩm mấy lời hắn rút trong người ra xâu chìa khóa. Chỉ cần mấy giây đồng hồ hắn mở cửa bước vào phòng khách rộng và vắng. Đứng nhìn quanh quất giây lát hắn bước nhanh tới chỗ tủ sách quan sát đoạn mở thùng đồ nghề lấy ra một vật tròn nhỏ giống như cái nút áo. Tuy chỉ bằng cái nút áo nhưng đó là cái '' mike " có sức ghi âm cực mạnh, có thể thu nhận bất cứ âm thanh nào xa hơn mười mét. Lôi mấy cuốn sách ra hắn gắn cái nút áo vào vách tường xong đặt mấy cuốn sách trở về lại chỗ cũ. Đi vòng vòng quanh nhà hắn còn gắn thêm một cái mike ở dưới bàn ăn và một cái trong phòng ngủ của Khanh. Đi ngang qua thấy cái laptop để nơi sofa hắn mỉm cười gật đầu tỏ vẻ thích thú. Chỉ cần giây lát hắn đọc hết các email của Khanh. Mười lăm phút sau hắn khép cửa chính và khóa lại cẩn thận xong mới trở ra xe.
Đậu xe bên lề đường giây lát Vinh mới xuống xe. Đứng nhìn ngôi nhà nhỏ, tồi tàn và lụp xụp nằm dưới tàn cây rườm ra hắn lẩm bẩm mấy lời rồi bước đi. Chỉ cần ba bước hắn đã đứng trước cánh cửa sơn màu xanh đậm. Không ngần ngại hắn gõ cửa. Đầu tiên hắn gõ một tiếng dài, hai tiếng ngắn rồi một tiếng dài. Cánh cửa mở ra rồi đóng sầm lại sau khi Vinh bước vào.
"'' Tôi là George. Mời ông ngồi ''
George đưa tay ra bắt tay Vinh. Thong thả ngồi xuống ghế Vinh ngầm quan sát George, kẻ đang đứng đầu danh sách của '' America's Most Wanted ''. Riêng George cũng âm thầm suy tính và tìm hiểu vì lý do nào mà một '' undercover agent '' của sở cảnh sát Houston lại tìm gặp mình để thương lượng.
'"' Chúng ta không có nhiều thời giờ...''
George lên tiếng như thúc giục. Hiểu ý Vinh mở lời.
'"' Mục đích của tôi là muốn thương lượng với ông một chuyện. Đó là chuyện đối phó với Khanh...''
George hơi cau mày khi nghe nói tới tên kẻ thù của mình. Vinh mỉm cười thong thả tiếp.
'"' Ông thù Khanh còn tôi cũng thù hận nàng không kém gì ông. Ông muốn giết chết nàng, phần tôi lại không muốn Khanh chết...''
George nhìn người đàn ông nhỏ thó, gầy gò đang ngồi trước mặt mình. Dường như hắn chưa hiểu được cái ý trong câu nói của Vinh nên chỉ buông một câu.
'"' Mời ông cho nghe tiếp...''
"'' Tôi biết mối thù của ông đối với Khanh sâu xa lắm cho nên ông mới tìm cách giết chết nàng. Tôi yêu nàng nhưng tôi cũng hận nàng vô cùng. Tôi yêu nàng nhưng không được nàng yêu lại. Điều đó khiến cho tôi khổ sở và đau buồn. Gần đây tôi khám phá ra một chuyện khiến cho tôi ghét nàng, hận nàng và thù nàng. Nàng có bồ...''
George chầm chậm gật đầu.
'"' Tôi biết chuyện này. Tôi đã thấy ông bồ của Khanh. Hai người có vẻ xứng đôi lắm...''
George cười ha hả nhưng hắn chợt ngưng bặt tiếng cười khi thấy ánh mắt của Vinh sáng lên nét giận dữ, tàn độc và thù hận. Ánh mắt của Vinh giống như ánh mắt của con chó sói đang bị người ta dồn vào đường cùn.
"'' Khanh đã làm cho tôi đau khổ và nàng sẽ phải trả giá cho hành động của mình...''
"'' Ông định giết nàng? ''
George hỏi gọn và Vinh chầm chậm lắc đầu.
"'' Tôi thù Khanh nhưng tôi sẽ không giết Khanh. Ông và tôi khác nhau ở điểm đó mặc dù chúng ta cùng mục đích là trả thù Khanh. Tôi nghĩ giết chết Khanh cũng không làm nổi đau đớn trong lòng tôi thuyên giảm. Tôi muốn Khanh sống để chịu đớn đau, sầu khổ như tôi đang chịu đựng. Giết chết nàng là tiện nghi cho nàng nhiều quá, là làm cho nàng sung sướng. Ông có nghĩ như thế không? "
George im lặng. Tuy không nói nhưng hắn thầm công nhận Vinh có lý. Giết Khanh chết thời dễ dàng cho nàng quá. Chết, nàng sẽ hết lo âu, sầu khổ, đớn đau. Chi bằng để nàng sống mà ôm lấy thương đau suốt đời.
"'' Tôi đồng ý với ông. Ông có cách nào hay hơn là giết chết Khanh? ''
Giọng nói của Vinh rít lên qua hai hàm răng cắn chặt, vọng ra âm u như tiếng con chó sói tru giữa đêm trăng.
"'' Tôi không giết Khanh mà tôi giết thằng bồ của Khanh. Tôi sẽ bắn vào đầu thằng Châu. Tôi sẽ giết chết hạnh phúc của Khanh. Tôi sẽ để cho nàng sống mà gặm nhắm khổ đau vì mất người yêu...''
George nhìn sững Vinh. Hắn bắt đầu hiểu ra lối trả thù thâm độc của gã cảnh sát Việt Nam, thoạt trông không có vẻ gì đặc biệt nhưng lại có cách trả thù tàn nhẫn và độc địa không ai ngờ.
"'' Tôi sẽ cho Khanh chết dần, chết mòn, chết khô vì héo hon sầu muộn. Tôi sẽ làm cho nàng âu lo, sợ hãi, mang nặng ám ảnh là mình sẽ chết, sắp chết nhưng lại không chết cho tới lúc kẻ thù cho phép nàng chết...''
Ngừng lại Vinh nhìn George. Kẻ được liệt vào hàng đầu của '' America's Most Wanted '' rùng mình, cảm thấy lạnh sống lưng khi chạm phải ánh mắt băng lạnh của Vinh.
"'' Đó là lý do khiến cho tôi gặp ông. Tôi và ông sẽ hợp tác với nhau '' giết sống '' Khanh, hù cho nàng và thằng bồ của nàng không có được giây phút bình yên để âu yếm, tình tự với nhau, để cho hai đứa nó sợ sệt, ăn không ngon và ngủ không yên...''
George mỉm cười thích thú. Tự dưng hắn có một partner lý tưởng cho cuộc trả thù mà bấy lâu nay hắn đã tốn nhiều công sức mà vẫn chưa thực hiện được.
"'' Ông có ý kiến gì tôi xin nghe ''
Vinh nở nụ cười khi nghe George mở lời.
"'' Trước khi tới đây tôi nghĩ ông là một kẻ cộng tác khôn khéo. Bây giờ điều tôi nghĩ không sai lắm. Đây là kế hoạch của tôi...''
Vinh thấp giọng nói. Hắn nói tới đâu George gật đầu tới đó. Khi trời xâm xẩm tối George mới mở cửa đưa Vinh ra tận xe.
Đang sắp sửa đi về Khanh vội ngước lên khi nghe tiếng gõ cửa rồi Adam bước vào.
'"' Tôi đã tìm ra chủ nhân chiếc Impala đã theo dõi bà. Nó đã bị ăn cắp cách đây tuần lễ... Ngoài ra tôi còn tìm ra chỗ ngụ của thằng George...
Khanh hơi nhỏm người khi nghe câu nói cuối cùng của Adam.
'"' Tuy nhiên khi mình tới nơi thời nó đã đi trước. Thằng này khôn dàn trời. Nó làm sạch tang chứng trước khi dọn đi...''
Khanh gật đầu cười.
"'' Muốn bỏ tù thằng George mình phải kiên nhẫn và khéo léo. Cứ theo sát nó cho tới khi nào mình có đủ tang chứng...''
Nói xong Khanh đứng lên. Hiểu ý Adam cười thốt.
"'' Chúc bà một weekend vui vẻ ''
"'' Ông cũng vậy. Đi nghỉ hè ở Denver nhớ mua quà cho tôi nghe...''
Cười ha hả Adam nói đùa.
"'' Bà đâu cần quà của tôi. Bà cần ông Châu hơn...''
Khanh cười vui vì Adam nói đúng ý của mình. Khép hờ cửa, tay xách bóp nàng theo Adam ra khỏi phòng. Bước chầm chậm trên hành lang dài theo bãi đậu xe nàng ước một điều mà nàng biết sẽ không xảy ra chiều nay. Châu tới đón nàng đi ăn xong ra biển hóng gió. Châu bây giờ ở cách xa nàng cả ngàn cây số.
'"' Anh ơi... Em nhớ anh...''
Vừa ngồi vào ghế, chưa kịp mở máy xe Khanh nghe điện thoại reo. Nhìn vào màn ảnh nàng hơi cau mày khi thấy chữ " unknown ''.
'"' Hello ''
'"' Xin lỗi có phải bà đại úy Khanh Trần không ạ? ''
Khanh do dự không trả lời. Nàng tự hỏi người trong điện thoại là ai, quen hay lạ mà lại biết tên mình, nhất là số điện thoại riêng của mình.
"'' Xin lỗi ông là ai? ''
'"' Tôi là người quen của bà. Tôi biết bà mà bà lại không biết tôi. Sao bà mau quên vậy...''
Khanh đi từ thắc mắc này tới thắc mắc nọ. Giọng nói của kẻ lạ trong điện thoại nghe như giọng của '' robot ''. Dường như kẻ lạ đã giả giọng bằng cách cho giọng nói của mình đi xuyên qua một dụng cụ lọc âm trước khi truyền qua điện thoại.
'"' Xin lỗi ông tên chi? ''
Khanh cau mày khi nghe tiếng cười của người lạ.
'"' Thưa bà đại úy... Bà ăn tối chưa? ''
'"' Mỗi ngày tôi chỉ ăn có một bữa thôi...''
'"' Chắc bà ăn ít để giữ eo? ''
Khanh khó chịu vì câu hỏi có vẻ sàm sỡ của người lạ. Nàng chưa kịp nói gì người lạ nói một câu mà khi nghe đoạn đầu Khanh giật mình vì kinh ngạc.
'"' Không những giữ eo mà tôi đoán bà còn giữ cả thân hình trẻ như gái đang xuân... Phải không bà đại úy dễ thương của tôi... hà... hà... hà...''
Tiếng cười của người lạ như trêu chọc khiến cho Khanh ứa gan. Nàng chưa kịp cắt điện thoại giọng nói eo éo lại vang lên.
"'' Muốn biết tôi là ai bà hãy tới nhà hàng Hương Giang đúng 7 giờ tối nay. Chào bà...'"
Người lạ đã cúp điện thoại mà Khanh vẫn còn ngồi thừ ra nghĩ ngợi mông lung. Người lạ là ai? Liên hệ như thế nào với mình? Hắn phải là người quen thân lắm mới biết được số điện thoại riêng của mình? Làm thế nào mà hắn biết được số điện thoại? Nàng cố gắng nhớ lại tên tuổi của những người đã có số '' cell '' của nàng. Không nhiều mà cũng không ít đâu. Châu, bốn đứa con, ông chồng cũ, gia đình của anh chị em, mấy người bạn thân... Kể ra có tới mấy chục người. Kẻ lạ mặt có thể là một trong số những người vừa kể trên hoặc hắn biết được nhờ những người đó. Suy nghĩ rất lâu Khanh gọi cho Adam và thuật lại vắn tắt câu chuyện.
'"' Bà cứ tới chỗ hẹn đi. Tôi sẽ phái nhân viên của mình theo dõi hắn. Có thể hắn là '' partner '' của thằng George... Tuy nhiên tôi nghĩ là hắn sẽ không chường mặt ra đâu. Không có ai ngu dại gì mà đi hẹn như thế...'"
Khanh cũng cùng ý nghĩ với Adam. Kẻ lạ sẽ không dám chường mặt ra vì biết chắc là nàng sẽ không tới chỗ hẹn một mình. Tuy nhiên nàng vẫn phải tới bởi vì nàng không muốn bị hắn cười là chết nhác hay lạnh cẳng. Bàn chuyện với Adam giây lát nàng lái xe trở về nhà. Sửa soạn xong thấy chưa tới giờ nàng gọi Châu để thuật cho anh biết về cuộc hẹn với người lạ. Nàng hy vọng người bạn tình của mình sẽ có ý kiến về chuyện này nhưng Châu không trả lời. Hơi thất vọng nàng vội rời nhà. Trước khi khép cửa nàng còn mở bóp kiểm soát lại khẩu súng đang nằm trong đó.
Đúng năm phút trước bảy giờ Khanh quẹo xe vào bãi đậu xe của nhà hàng Hương Giang. Tất cả đều không có vẻ gì khác lạ. Dù biết người lạ sẽ không tới nhưng Khanh cũng cảm thấy chút hồi hộp. Nàng mong hắn xuất hiện để tóm cổ và nhận diện xem hắn là ai. Nhà hàng khá đông người vì nhằm vào giờ người ta đi ăn. Khách Mỹ, Việt ngồi rải rác khắp nơi. Theo chân người hầu bàn Khanh vừa đi vừa liếc nhanh một vòng. Nàng an tâm khi thấy một nhân viên của mình hóa trang thành khách ăn đang ngồi đọc báo nơi cái bàn trong góc. Gọi tách trà nóng nàng chợt nhớ tới Châu. Anh rất thích uống trà xanh. Nàng mỉm cười khi nghĩ tới cái tật xấu dễ thương của người yêu. Châu thích uống trà thật đậm và cà phê cũng thật đậm bởi vậy tình yêu của Châu cũng đậm đà, cũng nồng cháy và nóng bỏng tới độ làm mềm trái tim, làm sôi máu nóng và tan chảy tâm hồn của nàng. Nhạc trỗi lên chơi vơi, mơ hồ như tiếng thì thầm, lời tình tự của Châu trong ca khúc...
- Anh đến thăm em đêm 30
còn đêm nào vui bằng đêm 30
anh nói với người phu quét đường
xin chiếc lá vàng làm bằng chứng yêu em...
Khanh nhớ lại có lần nàng hỏi đùa Châu là anh sẽ mua cái gì để làm quà cầu hôn nàng. Châu trả lời một câu mà mỗi khi nhớ lại nàng đều bật cười và thương anh nhiều hơn.
'"' Anh đã email cho ông tơ bà nguyệt và họ hứa sẽ gởi cho anh một cuộn dây tơ hồng. Anh sẽ đi nhặt những chiếc lá phong màu vàng đẹp nhất vào mùa thu và tự tay anh may cho em chiếc áo cưới để làm quà cầu hôn em...''
Mặc dù biết Châu '' xạo '' mà nàng cũng rưng rưng nước mắt vì cảm động trước món quà hiếm có và lãng mạn của người yêu.
- Tay em lạnh để cho tình mình ấm
môi em mềm cho giấc ngủ anh thơm
sao Giao Thừa xanh trong đôi mắt mòn
trời sắp Tết hay lòng mình đang Tết
Tháng ngày đã trôi qua
tình đã phôi pha
người khuất xa
chỉ còn chút hương xưa
rồi cũng phong ba
rụng cùng mùa
Dòng sông đêm
hồn đen sâu thao thức
ngàn vì sao mọc
hay lệ khóc nhau
đá buồn chết theo sau
ngày vực sâu
rớt hoài xuống hư không
cuộc tình đau...
Khanh chợt thở dài hắt hiu. Khoảng hai tuần lễ nữa là Giáng Sinh. Nàng cảm thấy trơ trọi và buồn rầu vào những ngày cuối năm. Mùa đông năm nay đến sớm hơn thường lệ. Lá vàng rơi. Gió lất lây. Nàng muốn gọi Châu. Muốn được nghe giọng nói trầm ấm, thiết tha. Muốn được nghe lời tình tự dịu dàng và lãng mạn. Tuy nhiên nàng ráng dằn vì đang ở nơi công cộng và nhất là đang ở chỗ hẹn với gian phi. Châu gọi một dĩa bánh cuốn để ăn phân nửa còn phân nửa dành cho bữa ăn trưa ngày mai. 7 giờ 30 tới. Đúng như lời Adam đoán, kẻ lạ không xuất hiện. 8 giờ. Khanh kín đáo gật đầu chào từ giã nhân viên của mình khi anh ta đi ngang qua bàn. Uống cạn tách trà nóng nàng gọi tính tiền rồi thong thả ra khỏi nhà hàng. Trời đêm lấm tấm sao. Gió lành lạnh. Người đi lơ thơ trên lối đi bộ. Đang đi về chỗ đậu xe của mình Khanh hơi chậm bước.. Tự nhiên nàng muốn gọi cho Châu. Mở bóp nàng ngừng lại lục tìm cái '' cell '' của mình. Vừa đưa cái điện thoại lên nàng thoáng thấy ánh lửa phựt sáng kèm theo tiếng nổ khủng khiếp. Khanh cảm thấy có sức lực vô hình đẩy thân thể của mình bay trong không khí và nàng chìm vào trong cơn mê thiếp.
Đang ngồi đọc lại truyện dài vừa viết xong để sửa lỗi chính tả và dấu hỏi ngã Châu cảm thấy hồi hộp và lo âu. Cảm giác lo âu và hồi hộp này lớn dần lên khiến cho tay chân của anh run rẩy và mồ hôi vả ra trên trán. Anh chợt nghĩ tới Khanh. Nàng đang làm gì? Ở đâu? Có bị chuyện gì không? Hồi tưởng lại chuyện chiếc xe lạ theo dõi mình ở Baton Rouge Châu càng thêm lo âu. Không chịu được anh gọi cho Khanh. Điện thoại bị đứt liên lạc. Điều đó khiến cho anh càng thêm sợ hãi. Thường thường nếu Khanh có bận chuyện không trả lời được thời chuông vẫn reo và '' voice mail '' phát ra để cho anh nhắn lại. Đàng này là im lặng. Hoàn toàn im lặng. Thứ im lặng nặng nề báo hiệu việc gì xảy ra cho Khanh. Nhìn đồng hồ đã hơn 12 giờ đêm Châu thở dài. Phải đợi tới sáng mai anh mới có thể gọi sở cảnh sát ở Pearland để hỏi thăm. Sau một đêm trằn trọc, tới sở làm anh gọi thẳng vào văn phòng của Khanh ở Pearland.
''' Hello...''
Châu nghe tiếng đàn ông trả lời.
''' Thưa ông tôi tên Châu, bạn của Khanh...''
''' Oh... Ông Châu... Cám ơn ông gọi. Tôi định gọi cho ông mà bận quá. Tôi là Adam...''
Linh cảm có chuyện chẳng lành cho người bạn Châu hấp tấp lên tiếng.
''' Adam... Chuyệng gì vậy? ''
''' Xe của Khanh bị đặt mìn... May là Khanh chưa có ngồi trong xe...''
''' Khanh có bị gì không? ''
''' Khanh bị ngất xỉu... Mới tỉnh lại hồi sáng... Ông đang ở đâu? ''
''' Atlanta... Tôi sẽ có mặt ở bên đó chiều nay...''
''' Ok... See you soon...''
Adam ngưng nói. Ngồi thừ giây lát Châu gọi người quen làm ở một công ty du lịch. 11 giờ sáng anh lên phi cơ đi Houston.
Khanh mở mắt sau giấc ngủ trưa. Nàng mỉm cười vui sướng khi thấy đôi mắt lá răm đang âu yếm nhìn mình.
''' Em khỏe? ''
''' Nhiều lắm sau khi thấy anh...''
Nhẹ hôn lên môi bạn Châu thì thầm vào tai.
''' Em đau ở đâu chỉ cho anh biết. Anh hôn lên chỗ đau là em sẽ hết liền...''
Bật lên tiếng cười nhỏ Khanh nhõng nhẽo.
''' Chỗ nào cũng đau hết... Anh...''
Châu cúi xuống hôn lên trán, má, mắt môi và mái tóc thoang thoảng hương hoa hoàng lan của bạn. Khanh thì thầm.
''' Em cám ơn anh đã qua thăm...''
Châu cau mày.
''' Em không cần cám ơn. Anh tình nguyện mà. Anh sẽ ở lại đây một tuần...
Thấy Khanh mở miệng định hỏi anh tiếp liền.
''' Anh đã xin phép hãng rồi. Anh cũng gọi cho Hạnh biết. Chừng nào em mới xuất viện? ''
''' Không biết... Bác sĩ nói cần '' scan '' cái đầu của em để xem có gì trục trặc rồi sau đó ông ta mới cho em về nhà...''
Cười cười Châu đùa.
''' Chụp hình cái đầu của em bác sĩ sẽ thấy cục đá bự thật bự ở trong đó. Cục đá nó làm cho cái đầu này bướng và lì...''
Vừa nói Châu vừa xỉa vào trán khiến cho Khanh cười hắc hắc.
''' Em đâu có bướng, có lì với anh...''
''' Ở đó mà không bướng... Ở đó mà không lì... Người ta năn nỉ thiếu điều gãy cái lưỡi mà tỉnh bơ...''
Khanh nhìn người yêu.
''' Ráng đi... Chừng nào anh gãy cái lưỡi lúc đó em sẽ xiêu lòng...''
Châu lè lưỡi ra thật dài khiến cho Khanh phải lấy hai tay che mặt và cười hắc hắc. Hơi lắc lắc đầu Châu cười hỏi.
''' Em đói bụng? ''
Khanh lên giọng nhõng nhẽo.
''' Đói muốn xỉu nè...''
''' Em ăn gì anh đi mua cho. Phở, bún bò Huế, bánh cuốn...''
Khanh chép miệng.
''' Phở... Em thèm ăn phở...''
Châu cười.
''' Anh mua đem về đây rồi anh đút cho em ăn nghe...''
Khanh thì thầm.
''' Đưa cái mặt đây hôn một chút. Nhớ anh muốn đứt hơi...''
'
Châu cười chìa má cho người yêu hôn xong bước nhanh ra khỏi phòng. Nửa tiếng sau anh trở lại với một gói thức ăn. Mùi phở bốc lên khiến cho Khanh nuốt nước bọt. Nàng cảm thấy phở ngon hơn khi được Châu đút cho mình ăn.
Bước vào phòng Adam cười ha hả nói đùa khi thấy Châu đang ngồi đút cho Khanh ăn phở.
"'' Bà may mắn lắm mới có một '' helper '' như ông Châu...''
Vừa nói ông ta vừa bắt tay Châu.
'"' Tôi đã hỏi bác sĩ và ông ta nói ngày mai bà sẽ về nhà. Nhưng bà phải tịnh dưỡng ít nhất nửa tháng...''
Khanh cười.
'"' Nằm nhà nửa tháng buồn chết...''
Châu vọt miệng.
'"' Anh sẽ ở bên em...''
Adam cũng nói theo.
'"' Khanh cần ông ở bên cạnh. Có ông săn sóc Khanh sẽ mau lành bệnh hơn...''
Khanh hơi đỏ mặt khi nghe câu nói của Adam. Cười vui vẻ Châu nhìn người yêu.
'"' Thấy chưa. Adam nói đúng đó. Phải có anh bên cạnh em mới mau hết bịnh...''
'"' Em đâu có cấm anh đâu...''
Khanh muốn nói nhiều hơn nhưng vì có Adam đứng đó nên nàng chỉ nói có mấy tiếng rồi nín luôn. Trò chuyện giây lát Adam cáo từ. Châu đưa ông ta ra tận cửa. Nàng thấy hai người đứng ngoài hành lang nói chuyện khá lâu.
Khanh thở hơi dài nhẹ nhỏm khi ngồi vào ghế xe. Đợi cho Châu '' seatbelt '' mình xong xuôi nàng mới lên tiếng.
"'' Cực anh chưa... Bây giờ anh còn ham nuôi bệnh em nữa không...''
Hôn nhẹ lên má người yêu Châu cười.
'"' Còn... Còn ham dài dài... Anh còn muốn ở bên em để nuôi em lúc già nua nữa...''
Khanh cười hắc hắc.
'"' Anh nuôi em hay là em nuôi anh. Lúc em già thời anh lụm cụm rồi anh ơi...''
Châu bật thành tiếng cười trong lúc lái xe ra khỏi bệnh viện. Dưới sự chỉ đường của Khanh anh lái xe chầm chậm trên xa lộ rồi quẹo vào con đường nhỏ. Qua hai lần quẹo nữa anh mới thấy ngôi nhà của Khanh hiện ra. Đậu xe vào nhà chứa xe xong anh mở cửa dìu người yêu vào tận phòng ngủ mới trở ra xe mang các thứ lặt vặt vào nhà. Có lẽ mệt mỏi nên Khanh ngủ liền sau khi nằm lên giường. Phần Châu ra nhà bếp để nấu bữa cơm chiều.
"'' Anh nấu cái gì mà thơm vậy anh? ''
Châu mỉm cười quay lại khi Khanh vừa ôm mình vừa hỏi.
"'' Cháo cá... Anh nấu cháo cá cho em ăn...''
Ngả đầu lên vai người yêu Khanh thì thầm.
'"' Em thương anh...''
Xoay người lại Châu vòng tay ôm lấy người bạn tình của mình. Nhìn sâu vào đôi mắt nâu chứa chan tình cảm anh nói bằng giọng dịu dàng.
'"' Anh cám ơn em đã thương anh. Tình thương của em làm cho đời sống của anh nhiều ý nghĩa hơn... Anh hạnh phúc bên em...''
Nói xong Châu hôn lên mắt của người bạn tình. Khanh mỉm cười vòng tay quanh cổ. Hiểu ý Châu lắc đầu.
"'' Em còn mệt... Bây giờ em ngồi xuống đi... Anh lấy cháo cho em ăn...''
Hai người vừa húp cháo nóng vừa thủ thỉ tâm tình với nhau xong kéo ra phòng khách. Vừa ngồi xuống sofa Châu lên tiếng.
"'' Anh thích nghe nhạc...''
Khanh mỉm cười. Nàng không hiểu tại sao Châu lại thích nghe nhạc mỗi khi ngồi ở tại phòng khách nhà nàng. Tuy thắc mắc nhiều lần song nàng chưa có dịp để hỏi. Mãi cho tới hôm nay nàng mới cười hỏi.
'"' Tại sao anh thích nghe nhạc mỗi khi ngồi ở phòng khách nhà em? ''
Châu cười cười.
"'' Có ba lý do chính. Thứ nhất là sự yên tịnh. Mình không thể thưởng thức âm nhạc ở một nơi ồn ào huyên náo. Thứ nhì là phong cảnh. Phòng khách nhà em có cửa sổ nhìn ra khung trời rộng để mình có thể tưởng tượng và mơ mộng. Thứ ba là dàn stereo của em hay ở chỗ không cũ quá mà cũng không mới quá. Nhiều người tưởng surround sound hay chứ thật ra nó lại làm biến đổi tính trung thực của âm thanh...''
Khanh cười chưa kịp nói Châu tiếp liền.
"'' Còn một lý do quan trọng nhất mà anh chưa đề cập là em...''
Hơi tựa đầu vào vai người bạn tình Khanh thì thầm.
'"' Em thời sao? ''
"'' Em là người biết thưởng thức nhạc...''
Khanh ngả ngửa vào lòng người yêu.
'"' Em cũng là người biết thưởng thức anh nữa...''
Châu gật đầu khi nghe Khanh nói đùa. Nhìn xuống anh thấy đôi mắt nâu long lanh. Đôi môi ướt hé mở. Khuôn mặt trắng xanh hơi có vẻ mỏi mệt nhưng vô cùng quyến rũ ở nét hơi có vẻ mệt mỏi vì vừa qua cơn chấn động của sự chết hụt. Có lẽ cái cảm tưởng mình vừa chết hụt khiến cho nàng cảm thấy yêu đời và yêu người hơn.
"'' Anh ơi...''
Giống như con mèo con làm nũng Khanh rút vào lòng người bạn tình để tìm lấy sự che chở và hơi thở nồng nàn của tình yêu. Châu cúi xuống. Hai khuôn mặt thật gần. Hơi thở rộn ràng. Nụ hôn đến trong sự hòa hợp dịu dàng và cảm thông tuyệt vời.
1 giờ trưa. Nằm dài trên sofa Châu nhìn ra khung cửa sổ. Nắng vàng hực. Trời xanh. Nhạc thật buồn. Lời ca như thở than của một người mải mê tìm lại quá khứ êm đềm.
- Ta gặp nhau một chiều nắng quê hương
Áo em vàng như màu nắng sân trường
Ta mang nắng nhốt vào lớp học
Lúc tan trường thả nắng tung tăng
Nắng ở đây lai màu Mỹ lai Tây
Áo ai vàng theo màu nắng phương này
Ta thao thức thấy là mơ ngủ
Nắng lên rồi sao lòng giá băng thay
Hỡi anh em ai nhớ màu nắng cũ
Nhấp cùng ta vài ngụm đắng đổi thay
Ta kiên nhẫn ngồi bên bờ thất vọng
Vẫn chờ trông ngày thấy nắng Việt Nam
Thôi từ đây thôi đành tắt trong nhau
Nắng sân trường êm đềm phút ban đầu
Bay theo hướng gió nào xa lạ
Trái tim người nhẹ hẫng như mây
Ta gặp nhau một chiều nắng Cali
Nắng khô tan em từng lá nhu mì
Ta chua xót đứng nhìn rơi rụng
Nắng phai lòng hay lòng cố phôi phai...
Thở dài Châu bỏ quyển sách xuống. Anh nghe lòng mình chùng xuống vì những lời than đó. Đứng dậy đi lanh quanh trong phòng khách anh dừng lại trước tủ sách bằng gỗ đỏ của Khanh. Anh hơi cau mày khi thấy bụi bám đầy trên kệ và các cuốn sách nằm ngổn ngang không đúng theo thứ tự. Lôi hết các quyển sách đặt xuống thảm xong anh vào nhà bếp nhúng nước ướt cái khăn lau rồi bắt đầu lau từng ngăn một. Đang lau đột nhiên một vật đập vào mắt Châu. Đó là vật gì màu đen nhỏ bằng cái nút áo nằm trên tường. Tò mò và ngạc nhiên anh cầm lấy mới biết nó được gắn dính vào vách tường. Sở dĩ không ai thấy vì nó bị các quyển sách che kín. Mân mê vật lạ trong tay giây lát anh đem lại để trên mặt bàn kính để khi nào Khanh thức dậy sẽ hỏi nàng cho biết.
"'' Hi anh... Anh làm gì vậy? ''
"'' Anh lau tủ sách cho em. Bụi lắm...''
"'' Tội anh quá... Anh làm chi cho cực...''
Cười cười Châu tới ngồi cạnh người yêu nơi sofa.
"'' Anh có pha nước đá chanh. Anh lấy cho em một ly...''
Khanh gật đầu. Nàng có vẻ tươi tỉnh và khỏe khoắn hơn ngày hôm qua. Đặt ly nước đá chanh trước mặt người yêu, ngồi xuống cạnh nàng Châu hỏi nhỏ.
"'' Em còn mệt? ''
Hớp ngụm đá chanh Khanh lắc đầu.
'"' Em cảm thấy khỏe nhiều... Nhờ anh đó...''
Châu cười. Cầm vật lạ lên anh đưa ra trước mặt Khanh.
'"' Anh lau tủ sách và anh thấy cái này gắn trên tường. Anh không biết nó là cái gì nên tính hỏi em...''
Khanh cầm cái vật lạ nhỏ bằng nút áo lên ngắm nghía rồi cau mày nghĩ ngợi. Một ý tưởng bừng sáng trong óc khiến cho nàng hấp tấp nhấc điện thoại. Châu nghe nàng thì thầm với người ở đầu dây bên kia một câu thật gọn.
'"' Hi Adam... Nhà của tôi đã bị nghe lén...''
Gác điện thoại về chỗ cũ Khanh kéo Châu vào góc phòng xa xa.
'"' Vật mà anh thấy là cái máy mike nhỏ xíu mà kẻ nào đó gắn vào tường để nghe lén...''
Châu trợn mắt.
"'' Như vậy mình nói chuyện là hắn nghe hết...''
Khanh gật đầu thật nhanh.
'"' Em đã gọi cho Adam. Ông ta sẽ có mặt với Jim và Bob. Họ là hai chuyên viên của sở cảnh sát...
Chừng hai mươi phút sau Adam, Jim và Bob xuất hiện. Cả ba đều mặc thường phục. Khanh thì thầm với ba nhân viên của mình. Châu thấy Jim và Bob lấy ra một cái máy nho nhỏ rồi họ bắt đầu đi vòng vòng quanh phòng khách. Lát sau họ vào nhà bếp. Khi họ tới gần chiếc bàn ăn thời cái nút màu xanh chợt nhấp nháy liên tục và tiếng bíp bíp vang lên lớn hơn và nhanh hơn. Jim khom người nhìn xuống dưới gầm bàn rồi đưa cho Khanh cái mike giống như cái mà Châu đã lấy được. Trong lúc Jim và Bob đi khắp mọi nơi trong nhà Adam gọi điện thoại cho về sở xếp đặt một cuộc truy tìm ra chỗ mà gian phi đặt máy móc để nghe lén. Bob và Jim còn tìm ra một cái mike thứ ba đặt trong phòng ngủ của Khanh. Đứng nói chuyện với Khanh hồi lâu Adam cùng Jim và Bob mới ra về. Trở lại phòng khách Khanh cười nói với Châu.
"'' Đưa cái mặt của anh đây cho em thưởng. Nhờ anh mà họ mới tìm ra...''
'"' Họ có bắt được gian phi chưa? ''
"'' Adam đang xếp đặt để tóm cổ hắn. Hắn phải đậu xe gần đây thời mới có thể thu nhận tín hiệu của mấy cái máy thu âm phát ra...''
'"' Em nghĩ ai là thủ phạm? ''
"'' Em không biết nhưng em đoán người đặt máy nghe lén có liên hệ với người gọi điện thoại cho em bởi vậy nó mới nghe hết những gì anh và em nói chuyện với nhau. Hắn còn biết chuyện em ăn mỗi ngày một bữa để giữ eo cho thân hình trẻ như gái còn xuân nữa...''
Châu im lìm như suy nghĩ chuyện gì. Thấy thế Khanh hỏi nhỏ.
'"' Anh suy nghĩ chuyện gì? ''
Nhìn người yêu giây lát Châu từ từ thốt.
"'' Trước khi gặp anh em có quen người nào không?
Khanh cau mày khi nghe Châu hỏi.
'"' Quen thời cũng có quen nhưng... Anh ghen à? ''
Châu lắc đầu.
"'' Anh không có ghen nhưng anh cần hỏi cho biết bởi vì anh nghĩ người đặt máy nghe lén trong nhà em phải là một trong những người quen của em. Hắn cũng là người phải nói được tiếng Việt. Hắn là người Việt...""
Khanh gật đầu. Nàng nghĩ Châu có lý. Phải là người Việt thời hắn mới nghe được những lời nàng trò chuyện với Châu. Đồng thời người đặt máy nghe lén với người gọi điện thoại hẹn gặp nàng ở nhà hàng Hương Giang cũng là một người. Ngoài ra kẻ đặt mìn trong xe của nàng cũng có thể là hắn hoặc đồng lõa của hắn. Ai là người quen của mình lại đột nhập vào nhà mình để đặt máy nghe lén? Hắn làm chuyện đó với mục đích gì? Hắn có liên hệ như thế nào với George?
Đang suy nghĩ Khanh ngước lên và thấy Châu đang nhìn mình tủm tỉm cười.
'"' Hắn nói đúng đó. Em trông còn trẻ và xinh như gái còn xuân...
Nghe người bạn tình diễu Khanh đỏ mặt. Nàng chưa kịp nói gì Châu cười lớn.
"'' Tối nay anh phải đo cái eo của em xem nó có giống như gái còn xuân...''
Châu rũ ra cười khiến cho Khanh đỏ mặt ngoe nguẩy đi vào phòng. Không tha Châu bước theo sau lưng.
'"' Anh đi theo em làm chi? ''
'"' Để nhìn cái eo như gái còn xuân của em...''
'"' Em già rồi...''
Châu cười hắc hắc.
'"' Em không nghe ông bà mình nói sao. '' Trai ba mươi tuổi thời già. Gái bao nhiêu tuổi mặn mà bấy nhiêu...''
Không nhịn được Khanh ré lên cười.
'"' Anh xạo ơi là xạo... Em chỉ nghe người xưa nói câu là " Trai ba mươi tuổi vẫn còn son. Gái ba mươi tuổi đã toan về già ''
Vòng tay ôm eo ếch của người bạn tình Châu nói trong tiếng cười.
"'' Chỉ nhìn cái eo của em là anh biết em còn mặn mà...''
Ré lên cười hắc hắc Khanh lắc đầu.
'"' Không được... Bác sĩ dặn em là phải kiêng cữ cái vụ ấy một tháng...''
"'' Xạo... Anh đâu có nghe bác sĩ dặn...''
"'' Thiệt mà... Em nói thiệt đó... Anh ráng nhịn đi...''
Buông mình xuống nệm Châu cười chúm chiếm.
'"' Em thưởng anh đi rồi anh sẽ giúp em tìm ra ai là người đã đặt máy nghe lén trong nhà em...''
Khanh nhìn người yêu đăm đăm.
"'' Không... Anh nói trước đi... Anh nói cho em nghe đi... Please...''
Khanh kéo dài tiếng '' p...lea...se...'' khiến cho Châu bật cười.
'"' Trong số những người quen có người nào si, mê em nhất. Em ráng nhớ tên...''
Khanh vặn.
'"' Chuyện mấy người si em, mê em có mắc mớ gì tới chuyện nghe lén hay đặt mìn...''
Ngừng lại giây lát Khanh đùa.
'"' Anh nên nhớ trong số những người si em, mê em có anh nữa...''
Khanh cười hắc hắc. Châu gật đầu.
'"' Đúng. Em phải kể tên anh luôn. Em từng là nhân viên của ban truy tầm chắc em biết một phương pháp cổ điển nhưng tới bây giờ người ta vẫn còn áp dụng trong các cơ quan như cảnh sát, công an và tình báo vì nó chính xác và hiệu quả. Đó là phương pháp chọn lọc, phân tích và loại trừ. Đúng không? ''
Chầm chậm gật đầu Khanh cười nhẹ như muốn khuyến khích cho Châu nói tiếp.
"'' Đầu tiên người ta lập ra một danh sách ghi tên tất cả ai được tình nghi là thủ phạm. Sau khi hoàn tất danh sách này người ta mới bắt đầu tìm kiếm manh mối về vụ án như tang chứng, nhân chứng, giờ giấc của các nghi can... Khi có đủ mọi thứ người ta mới bắt đầu giai đoạn phân tích các dữ kiện để đi tới chuyện loại trừ dần dần các nghi phạm. Người nào còn lại cuối cùng trong danh sách thời kẻ đó được xem như là thủ phạm...
Khanh cúi xuống hôn lên trán người yêu. Châu cười hà hà.
"'' Em còn nhớ anh nói với em anh là nhân viên an ninh tình báo trong quân đội. Ngoài ra anh còn là một người viết văn. Anh đọc nhiều truyện loại '' mystery '' của Mỹ...''
Đợi cho Châu dứt lời Khanh mới cười nói như ra lệnh mà cũng như cợt đùa.
'"' Đưa cái mặt đây...''
'"' Chi vậy? ''
'"' Em thưởng cho anh...''
Châu lắc lắc đầu.
'"' Không cần em thưởng bởi vì những sự việc xảy ra làm cho anh cảm thấy hứng thú muốn tìm ra hung thủ. Ai là người si mê em nhất trong số những người quen biết với em. Cố gắng nhớ lại đi...
Khanh từ từ ngồi xuống giường. Lát sau nàng chầm chậm lên tiếng.
'"' Hồi còn là nhân viên trong ban truy tầm của sở cảnh sát Houston em có quen một người. Hắn tên Vinh, là '' undercover agent ''. Hắn rất thích em. Nhiều lần hắn mời em đi ăn trưa, ăn tối và đi chơi với nhau. Mới đầu em đi vì nghĩ hắn cũng là người Việt như mình. Nhưng có một lần ăn tối xong hắn tỏ tình nói hắn thương em. Em trả lời là em xem hắn như bạn thôi chứ thương yêu thời không có thương yêu. Từ đó em từ chối không đi ăn với hắn nữa. Tuy vậy hắn vẫn còn theo đuổi em. Hắn mua quà sinh nhật, giáng sinh cho em và sau này vẫn gọi điện thoại nói chuyện và tán tỉnh em hoài...
Châu cười hỏi.
"'' Tại sao em không thương hắn? ''
Khanh lườm người yêu khi nghe câu hỏi này.
'"' Ai mà biết. Có người mình mới gặp một lần là mình có cảm tình rồi thời cũng có người dù gặp mặt hàng ngày mà mình cũng không thương...''
Ngừng lại mỉm cười Khanh xỉa ngón tay trỏ vào trán Châu.
"'' Như trường hợp anh vậy đó. Mới nhìn cái bản mặt thấy ghét của anh là em có cảm tình liền. Bởi vậy em mới kiếm cớ hẹn anh...''
Châu cười ngất.
'"' Em nói hơi lạ. Nhìn cái bản mặt thấy ghét của anh mà em lại có cảm tình liền. Thôi trở lại chuyện mấy người mê em. Còn người nào nữa không?
"'' Còn... Ông này bằng tuổi với em. Ổng thích em lắm. Ổng tốt và giúp đỡ em nhiều lắm. Mới đây ông ta bỏ Houston để lên Denver ở gần con cái...''
"'' Còn ai nữa? ''
"'' Còn hai ba người nhưng em nghĩ họ thích em chứ không si mê em. Họ thích vì tính em vui vẻ, thân thiện và hay giúp đỡ đồng hương mỗi khi họ có điều gì cần giúp đỡ...''
Châu gật gù.
"'' Như vậy chỉ có một người đáng nghi ngờ là Vinh. Hắn đang làm gì và ở đâu?
'"' Hắn vẫn còn làm cảnh sát ở Houston. Còn nhà thời lâu quá em không có liên lạc nên không biết nhưng em có thể tìm ra...''
Trầm ngâm suy nghĩ thật lâu Châu mới từ từ nói với người yêu.
'"' Vinh là '' undercover agent '' cho nên hắn biết cách thức làm việc của cảnh sát. Hắn biết cách xóa bỏ manh mối và vết tích. Ba yếu tố sau đây khiến cho anh nghĩ Vinh có thể là thủ phạm. Thứ nhất Vinh là người si mê em bởi vậy hắn mới đặt máy nghe lén. Hắn muốn nghe giọng nói của em...''
Châu nhấn mạnh ở câu cuối cùng. Khanh rùng mình vì sợ cũng có mà xấu hổ cũng có. Cứ nghĩ tới chuyện bị người khác nghe được những gì riêng tư và thầm kín nhất nàng cảm thấy ghét Vinh vô cùng.
'"' Thứ nhì hắn là cảnh sát. Phải là kẻ trong nghề hắn mới biết rõ đường lối hoạt động, cách thức điều tra để tìm cách xóa bỏ vết tích và manh mối... Thứ ba Vinh là người Việt. Chỉ có Vinh mới nghe và hiểu những gì chúng mình nói chuyện với nhau để sau này hắn chọc ghẹo em bằng cách lập lại nguyên văn câu nói của em...''
Nói tới đây Châu bỗng nhiên cười rộ lên khiến cho Khanh ngạc nhiên.
'"' Sao tự nhiên anh cười? Anh cười cái gì? ''
"'' Anh cười vì câu nói của em. Cho anh xem cái eo con gái còn xuân của em đi. Please...''
Châu kéo dài chữ '' pl...ea...se...'' khiến cho Khanh đỏ mặt ngồi làm thinh.
'"' Ngày mai em sẽ gặp Adam để trình bày với ông ta về ý kiến của anh. Bây giờ... Bây giờ...''
Châu đỡ lời người yêu.
"'' Bây giờ em thưởng anh phải không. Tự nãy giờ anh suy nghĩ nhức cả đầu...''
Cười hắc hắc Khanh vòng tay ôm lấy người yêu. Căn phòng chìm vào im lặng ngoại trừ tiếng cười ngập tràn hạnh phúc của Khanh.