Chương 8
Tác giả: Chu Sa Lan
Bỏ quyển Khu Rừng Lau của Doãn Quốc Sỹ xuống bàn Đào quay nhìn ra cửa cái. Mưa. Mưa rơi trắng xóa. Nghìn vạn giọt mưa rơi xuống mặt đất đen đã đầy nước thành những bong bóng nước vỡ vụn ra. Toàn thể khung trời gần như tối lại khiến cho nàng chỉ còn thấy mấy lô cốt hiện mờ mờ trong màn mưa trắng đục. '' Mưa thúi đất luôn... Mưa mục người luôn...''. Nàng mỉm cười nhớ Trương đã nói như vậy. Không khí lành lạnh và ướt át lẫn trong đó mùi ẩm mốc của cây cỏ mục hay thứ đất sình đọng nước vì không có chỗ thoát. Đường giao thông hào trước mặt nhà của nàng chắc đã đầy nước. Hai hôm nay Trương vắng nhà. Cả Đạm cũng vậy. Hai ông đại đội trưởng và phó phải chỉ huy hai trung đội tham dự cuộc hành quân với các đại đội bạn trong quận Cái Nước để truy lùng một đơn vị của địch mới kéo về đây. Đêm đêm đốt lên ngọn đèn dầu lù mù nằm đọc sách nàng trằn trọc cho tới gần sáng mới chợp mắt. Nàng lo âu và sợ hãi cho chồng. Không hiểu sao mà nàng lại lo âu cho Đạm nữa. Có lẽ vì anh là người lính chiến độc thân duy nhất của cái đồn lẻ loi và buồn hiu này. Có lẽ vì anh không có người nào bên cạnh để lo lắng, săn sóc và an ủi...
Đang ngồi nhìn mưa rơi và suy tưởng Đào nghe như có tiếng người nói chuyện loáng thoáng rồi lát sau Trương hiện ra nơi cửa. Sự trở về bất ngờ của chồng khiến cho nàng ngạc nhiên và mừng rỡ. Bước vội vào nhà Trương cởi chiếc poncho ra.
'' Anh... Sao anh về sớm vậy... Anh đói không em dọn cơm cho anh ăn...''
Đào lăng xăng hỏi. Vừa cởi giày Trương vừa trả lời.
'' Trời mưa ướt và lạnh nên thượng cấp cho mọi người trở về nhà nghỉ cho khỏe. Ổng nói trời mưa như vầy tội vạ gì phải ở ngoài trời lạnh lẽo...''
Thay bộ quần áo khô xong Trương nói nhỏ với vợ.
'' Em dọn cơm lên đi để anh kêu anh Đạm qua ăn với tụi mình cho vui...''
Đào vâng lời lui cui hâm cơm. Trùm cái poncho Trương chạy ào qua nhà bên cạnh. Đào chỉ nghe hai người nói chuyện loáng thoáng rồi lát sau Trương trở về.
'' Ảnh nói anh muốn bịnh nên không qua được...''
'' Ảnh bịnh gì vậy? ''
Trương lắc đầu.
'' Không biết. Anh chỉ nói là ảnh bị nhức đầu và người đau nhức. Chắc cảm hay cúm...''
Đào không hỏi nữa vì lo dọn cơm lên bàn. Hai vợ chồng im lặng ăn bữa cơm chiều. Mưa chỉ còn lâm râm nhưng gió thổi mạnh hơn. Đốt cây đèn dầu đặt lên bàn nàng nói với chồng.
'' Em có chừa cơm cho anh Đạm. Chút nữa anh đem qua cho ảnh...''
Trương gật đầu ăn nhanh ba chén cơm xong mang thức ăn qua nhà Đạm. Mươi phút sau anh trở về nói.
'' Ảnh đang ngủ... Anh hỏi ảnh có uống thuốc không thời ảnh nói uống rồi nhưng mà người lúc nóng lúc lạnh...''
'' Chắc ảnh bị cảm vì ở ngoài mưa lâu quá...''
Trương cười cười.
'' Lính mà ở ngoài mưa đâu có sao...''
Đào ngắt lời chồng.
'' Lính thì lính. Bộ lính không bị bịnh à... Anh là lính mà sao anh nhức đầu, sổ mũi, cảm cúm hoài...''
Trương cười ôm vai vợ.
'' Tại anh nhõng nhẽo với em... Từ hồi về đây em có thấy anh bị bịnh hông? ''
Dọn chén dĩa vào trong bếp xong Đào trở ra nhà trước. Khơi sáng ngọn đèn dầu nàng hỏi chồng.
'' Anh muốn đọc sách hay đi ngủ? ''
Ngần ngừ giây lát Trương mới lên tiếng.
'' Đọc sách cũng được. Phải chi mình có radio... Nghe nhạc đỡ buồn hơn...''
Lật lật trang sách kiếm chỗ đã làm dấu Đào thờ ơ lên tiếng.
'' Anh hỏi anh Đạm coi. Chắc ảnh có...''
'' Ừ... Để mai anh hỏi ảnh...''
Đào bá vai chồng cười mơn trớn như năn nỉ.
'' Anh đi bây giờ đi... Sẵn anh coi ảnh bớt nóng chưa...''
Trương ngần ngừ nhìn ra ngoài trời. Mới hơn sáu giờ mà tối thui lại thêm mưa rả rích. Điều đó làm anh ngại ra ngoài trời mặc dù hai nhà ở sát vách với nhau.
'' Đi bây giờ hả... Lạnh thấy bà...''
Đào cười đưa tay mân mê khuôn mặt của chồng.
'' Anh lính mà lạnh lẽo gì... Đi đi cưng... Em muốn nghe nhạc...''
Chiều ý vợ Trương xỏ giày, choàng poncho chạy qua nhà bên cạnh. Khơi sáng ngọn đèn dầu anh thấy Đạm đang nằm ngủ co ro quên cả bỏ mùng. Bỏ mùng xuống cho Đạm xong anh mở cái máy thu thanh đặt nơi góc bàn. Tiếng xè xè vang lên rồi lát sau có tiếng nói của người nữ xướng ngôn viên trong một chương trình của đài phát thanh quân đội. Mừng rỡ Trương nhét chiếc máy thu thanh vào người rồi bước nhanh ra cửa. Khép cửa lại cẩn thận anh chạy ào về nhà của mình. Đưa chiếc máy thu thanh ra anh cười khoe.
'' Có rồi... Ảnh có cái máy thu thanh mà có luôn băng nữa. Em tha hồ nghe... Chỉ sợ không có '' pin '' thôi...''
Mân mê cái radio-cassette cũ của Đạm giây lát Đào bấm nút. Giọng ca ngọt ấm của Nhật Trường trong ca khúc Biển Mặn vang lên.
- Cao ngất Trường Sơn, ôm ấp tình thương nước ra sông nguồn
Tìm về biển Đông, tình yêu thành sóng Thái Bình Dương
Rồi từng đêm sương, sóng vỗ về ru giấc quê hương
Nhưng quê hương chưa ngủ, khi bom đạn tơi bời còn nhục nhằn dưới ruộng trên nương.
Tôi thức từng đêm thơ ấu mà nghe muối pha trong lòng
Mẹ là mẹ trùng dương, gào than từ bãi trước ghềnh sau
Tuổi trời qua mau, gió biển mặn nuôi lớn khôn tôi
Nên năm hăm mốt tuổi, tôi đi vào quân đội mà lòng thì chưa hề yêu ai...
Rút hai chân vào, quấn cái mền cho khỏi bị lạnh và bị muỗi cắn, Đào nhìn ra khung cửa sổ độc nhất. Bên ngoài trời tối mù. Mưa đã tạnh. Gió cũng ngừng thổi. Lẫn trong tiếng nhạc nàng nghe được tiếng cóc nhái và ễnh ương kêu. Tất cả tạo thành thứ âm thanh lạ lùng chỉ có nơi tiền đồn tận cùng của đất nước. Không có điện. Không có tiếng xe cộ. Không có ánh đèn màu. Ngay cả ánh hỏa châu cũng không có. Chỉ là đêm tối mông lung. Chỉ là tiếng sấm gầm xa xa.
- Người yêu tôi, tôi mới quen mà thôi
Lúc dừng quân trên vùng vừa tiếp thu
Vùng hoang vu bóng dừa bờ cát dài
Gió lên từng chiều vàng nàng xõa tóc trên biển xanh
Người yêu tôi hay khóc trong chiều mưa
Lúc màu xanh biển mặn đục sắc mây
Bảo yêu anh em muốn chuyện đôi mình
Như màu xanh biển tình trong ngày trời xinh rất xinh.
Tôi đến lại đi, xa vắng đời tôi chiến chinh lâu dài
Miệt mài đời trai, vượt truông dài che khuất biển xanh
Đẹp tựa trong tranh, gót bùn lầy cho lúa thêm xanh
Trong bao lần quân hành, tôi qua vùng khô cằn
Mồ hôi thành biển mặn trên môi...
Đào quay nhìn khi nghe tiếng thở dài của chồng. Trương nói nhỏ.
'' Bản nhạc hay mà buồn...''
Đào cười không nói vì đang lắng nghe bản Còn Chút Gì Để Nhớ.
- Phố núi cao phố núi đầy sương
Phố núi cây xanh trời thấp thật buồn
Anh khách lạ đi lên đi xuống
May mà có em đời còn dễ thương
Em Pleiku má đỏ môi hồng
Ở đây buổi chiều quanh năm mùa đông
Nên tóc em ướt và mắt em ướt
Nên em mềm như mây chiều trong
Phố núi cao phố núi trời gần
Phố xá không xa nên phố tình thân
Đi dăm phút đã về chốn cũ
Một buổi chiều nao lòng vẫn bâng khuâng
Xin cảm ơn thành phố có em
Xin cảm ơn một mái tóc mềm
Mai xa lắc trên đồn biên giới
Còn một chút gì để nhớ để quên
Còn một chút gì để nhớ... để quên...
Nghe xong bản nhạc Đào quay qua nhìn và thấy chồng tủm tỉm cười.
'' Anh cười gì vậy? ''
Không trả lời Trương hát nho nhỏ.
'' May mà có em đời còn dễ thương... Em Cái Đôi má đỏ môi hồng... Ở đây buổi chiều quanh năm trời mưa... Nên áo em ướt và mắt em ướt... Xin cảm ơn tiền đồn có em... Xin cảm ơn một nụ hôn mềm...''
Trúc Đào bật cười thánh thót. Mặt nàng hồng lên dưới ánh đèn dầu. Trương thổi tắt đèn.
'' Thôi đi ngủ... Em nghe hoài hết pin của anh Đạm...''
'' Ngủ thì ngủ... mà anh không được lộn xộn à nghe...''
Trương cười hắc hắc vòng tay kéo vợ sát vào ngực mình. Bên ngoài trời vẫn mưa. Tiếng súng nổ vu vơ. Tiếng kẻng canh vang rời rạc và lạc lõng.
Đào giật mình thức giấc vì tiếng động là lạ. Lắng nghe hồi lâu nàng mới biết tiếng động phát ra từ bên kia vách. Dường như là tiếng rên, thở, kèm theo tiếng ụa mửa của Đạm. Không biết chuyện gì xảy ra nàng gọi Trương.
'' Anh... Anh...''
'' Cái gì...? ''
Trương hỏi bằng giọng ngái ngủ.
'' Em nghe anh Đạm rên. Chắc ảnh ói mửa... Anh qua coi ảnh ra sao...''
Trương vẫn nằm im.
'' Anh...''
Đào lên tiếng nhắc. Trương ngồi dậy. Xỏ đôi giày, trùm poncho Trương chạy qua nhà Đạm. Lát sau anh lại trở về.
'' Em qua phụ anh. Anh ói mửa tùm lum... Người ảnh nóng lắm...''
Xỏ cái áo len cho ấm, trùm chung poncho với chồng, Đào đi qua nhà của Đạm. Nàng nhăn mặt khi ngửi mùi hôi của thức ăn. Kéo mùng, đặt tay lên trán anh nàng nói nhỏ.
'' Ảnh lên cơn sốt... Anh lấy cái khăn, thấm nước lạnh đưa cho em lau mặt ảnh cho đỡ nóng...''
Tay mặt cầm cái khăn lông, tay trái cầm cây đèn dầu, Trương đi ra sau bếp. Nước mưa trong lu đầy ắp và lạnh tanh. Nhúng ướt cái khăn lông, vắt khô nước anh hối hả trở ra nhà trước. Đón lấy cái khăn Đào chậm chạp lau mặt cho Đạm. Nàng còn cởi áo của anh ra lau nơi ngực. Lau xong đưa tay rờ trán nàng cười nói với chồng.
'' Bớt nóng rồi... Chút nữa em làm thêm một lần... Bây giờ mình về nhà ngủ rồi một lát lại qua...''
Đặt cây đèn dầu lên bàn, vặn lu một chút Đào theo chồng đi về nhà. Vào giường chừng một chút nghe chồng đã thở đều nàng mỉm cười lặng lẽ trong bóng tối. Trương rất dễ ngủ cho nên nằm xuống là ngủ liền. Còn nàng không giống như vậy. Lên giường phải lâu lắm nàng mới nhắm mắt được. Đêm đêm nàng suy nghĩ, mơ mộng và tưởng tượng đến mệt nhoài trí não rồi mới thiếp được một giấc.
Đào giật mình mở mắt. Đưa tay lên xem đồng hồ nàng thấy 3 giờ sáng. Nghe Trương ngáy đều nàng không muốn đánh thức chồng dậy. Mặc áo len, mang giép, đội thêm cái nón lá nàng đi qua nhà để thăm bịnh cho Đạm. Vì lo lắng cho bịnh của anh nên nàng không nghĩ và không ngại ngùng về chuyện đi qua nhà một người đàn ông trong lúc ban đêm tăm tối. Xô cửa bước vào, đứng im giây lát nàng thấy, qua vải mùng mờ mờ anh nằm ngủ co ro. Bước tới đứng cạnh giường, tay vén mùng, nàng đưa tay mặt đặt lên trán của người bịnh. Dường như cơn sốt đã đi qua nên nhiệt độ giảm xuống chỉ còn hơi nóng một chút. Đào nhìn chăm chú khuôn mặt của người lính. Thấp thoáng đâu đó trong kỷ niệm là hình ảnh của cậu học trò trường Võ Trường Toản, người bạn học láng giềng của mình. Người tình tuổi nhỏ của nàng. Đôi bạn học ngày hai buổi đi về. Đứng cạnh nhau chờ xe bus buổi sáng. Trưa tan học đi bộ, lang thang qua sở thú để về nhà. Con đường Hồng Thập Tự. Nguyễn Bĩnh Khiêm. Cầu Thị Nghè gió bay tà áo trắng. Đêm hẹn hò. Đạm đứng ngoài đường. Nàng đứng trong hàng rào cây. Thủ thỉ. Tâm tình. Tựu trường năm đệ nhất nàng âu sầu, ủ rũ vì mất bạn. Đạm phải theo gia đình về Mỹ Tho. Từ đó hai người cách xa và chia lìa nhưng trong tâm tưởng của nàng luôn luôn vấn vương hình bóng của người bạn tình. Nàng nghĩ mình sẽ không bao giờ gặp lại Đạm cho tới khi ngồi với Trương trên chuyến xe lam về Cái Đôi. Đạm trở lại trong đời sống của nàng không hẹn trước. Chỉ có một điều là nàng đã có chồng. Nhiều lần nàng băn khoăn tự hỏi tại sao lại có sự tái ngộ éo le và kỳ lạ như vậy. Nhiều lần nàng định nói sự thật cho Trương biết song suy nghĩ cặn kẻ nàng lại thôi. Nàng sợ chồng hiểu lầm rồi ghen tuông. Nàng sợ đôi bên sẽ xích mích với nhau. Nàng định có dịp nào đó sẽ bày tỏ cho Đạm biết. Nàng tin anh sẽ thông cảm và hiểu cho cảnh ngộ éo le của hai người.
Đào hơi lùi lại khi thấy Đạm ú ớ và trở người nằm xoay mặt về phía mình. Khuôn mặt đó nàng đã từng nhìn ngắm. Khuôn mặt đó bao lần nàng đã vuốt ve. Cái miệng đó bao lần đã nói với nàng ngàn lời yêu thương. Bàn tay đó bao lần viết cho nàng những lá thư tình lãng mạn và thơ mộng. Đưa tay ra định vuốt ve khuôn mặt của người tình xưa, nàng chợt rụt tay về vì nhớ ra là mình là một người đàn bà đã có chồng. Trầm ngâm giây lát nàng thổi tắt cây đèn dầu rồi từ từ đi về nhà của mình. Leo lên giường nàng yên tâm khi thấy chồng vẫn say ngủ. Nhắm mắt lại dỗ giấc ngủ nàng mơ màng thấy Đạm gò lưng đạp xe lên dốc cầu Bình Lợi chở nàng đi ăn nem Thủ Đức. Nàng còn nghe rõ tiếng cười của anh vang vang trong gió của buổi trưa hè.
Bốn ngày. Trương bận bù đầu và mệt gần đứt hơi vì làm việc nhiều. Đạm bị cảm nằm liệt giường do đó anh phải thay thế để chỉ huy đại đội. Bây giờ anh mới biết làm xếp không phải dễ và sướng nhất là một ông xếp không có nhân viên để sai khiến hoặc giúp đỡ. Nào phân công cho trung đội, tiểu đội đi kích, đi mở đường, đi giữ an ninh trục lộ giao thông. Nào liên lạc với chi khu để biết tin tức. Nào liên lạc với tiểu khu để xin tiếp tế đạn dược, thuốc men và thực phẩm cho lính. Nào nói chuyện với ban 2 của chi khu để biết về tình hình chiến sự cũng như hoạt động của địch trong vùng trách nhiệm. Nào gọi chi khu để biết bao giờ lương của lính mới tới. Nào phân chia cho lính đi phép. Đủ mọi chuyện lặt vặt, lỉnh kỉnh và phiền hà. Trúc Đào cũng không có rảnh rỗi. Nàng có một bệnh nhân đặc biệt cần sự săn sóc của nàng. Đạm bị bệnh cúm nặng nhưng nhờ sức trai tráng nên anh vượt qua được cơn bệnh một cách mau chóng. Tuy nhiên anh cũng phải nghỉ dưỡng sức cả tuần lễ. Trong thời gian đó, ngoài những lúc nấu cơm, nàng phải giặt giũ quần áo, mùng mền cho anh. Ban đêm khi Trương vắng nhà nàng ở luôn bên nhà Đạm cho khỏi mất công đi qua đi lại. Một lý do nữa là nàng sợ ở một mình. Sự có mặt của anh cũng khiến nàng yên tâm hơn dù anh chỉ có ăn rồi ngủ li bì.