Chương 48
Tác giả: DAVID BALDACCI
P ercy Bates đang ngồi trong trung tâm tác chiến chiến lược của WFO thì ông ta xuất hiện. Buck Winters không vào một mình. Ông ta đến cùng hai tay phụ tá sinh đôi của mình như mọi khi và còn có vài người khác nữa.
Bates nhận ra một nữ luật sư trẻ của Cục và một người là điều tra viên thuộc Văn phòng Trách nhiệm Chuyên môn của FBI, bộ phận phụ trách giám sát những khuyết điểm của các thành viên trong Cục. Với vẻ trịnh trọng rất cường điệu, tất cả lặng lẽ kéo ghế ngồi xuống trước mặt Bates.
Winters gõ gõ lên mặt bàn bằng một trong những ngón tay dài và mảnh của ông ta. “Cuộc điều tra thế nào rồi, Perce?
“Đang tiến triển rất tốt,” Bates trả lời. Anh chằm chằm nhìn những người khác. “Chuyện này là thế nào đây? Ông đang định tự mình bắt đầu một cuộc điều tra riêng à?”
“Gần đây có tin gì của Randall Cove không?” Winters hỏi.
Bates lại liếc nhìn những người kia. “Ông biết đấy Buck, dù rất tôn trọng họ, nhưng tôi vẫn phải hỏi, liệu những người này có nên nghe nhắc đến cái tên đó không đây?”
“Tất cả đều được phép tiếp cận thông tin này, Perce. Tin tôi đi. Họ đã được biết quá nhiều rồi.” Giờ thì Winters đang trừng trừng nhìn thẳng vào mặt anh. “Đây là một thảm họa thực sự, anh biết không?”
“Nghe này, HRT được chính chúng ta phái đi, họ bị bắn trước và họ phải bắn trả. Đó là những quy tắc tham chiến rất rõ ràng. Trong Hiến pháp không có chỗ nào quy định rằng người của chúng ta phải đứng trơ ra đó chờ ăn đạn.”
“Tôi không hề muốn đề cập cụ thể đến vụ thảm sát bọn Hội Tự Do.”
“Mẹ kiếp, Buck, đó không phải là một vụ thảm sát. Bọn Tự Do cũng có súng và chính chúng đã nổ súng trước đó thôi.”
“Tám tên chết, toàn là ông già và trẻ ranh, trong khi HRT không mất một ai. Nào, anh nghĩ giới truyền thông sẽ đánh giá vụ này thế nào đây?”
Bates vứt toẹt tập hồ sơ trên tay xuống mặt bàn cùng với tất cả sự kiên nhẫn ít ỏi mà anh có. “Hừ, nếu Cục vẫn tiếp tục chính sách vùi đầu trong cát và để mặc cho người khác xuyên tạc hay bóp méo mọi chuyện thì tôi không nghĩ đó là một ý kiến hay đâu. Thế chúng ta phải làm thế nào thì mới tạo được hình ảnh 'OK' một chút đây, chẳng lẽ cứ chiến dịch nào cũng phải mất vài người mới được à?”
“Lại một vụ Waco khác,” cô nàng luật sư mặt non choẹt vừa nói chen vào vừa lắc đầu.
“Chẳng giống đếch gì hết,” Bates gào lên. “Cô không biết cô đang nói về chuyện gì cả. Cô vẫn còn mài đít quần trong trường luật khi vụ Waco xảy ra.”
“Như tôi đang nói,” Winters lạnh lùng, “Tôi không hề đề cập cụ thể đến bọn Hội Tự Do.”
“Thế thì sao nào?” Bates cáu kỉnh hỏi.
“Ồ, tôi không biết, có thể là việc toàn bộ hệ thống an ninh của FBI đã sụp đổ tan tành.”
Bates hít một hơi thật sâu để kiềm chế cơn giận. “Vì mấy cái văn phòng bác sĩ tâm thần kia à?”
Winters như chỉ chờ dịp để nổ tung. “Đúng, Perce, đúng thế đấy, vì có Chúa mới biết là bao lâu nay các đặc vụ, thư ký và kỹ thuật viên và quỷ mới biết là còn những ai nữa, nhưng rõ ràng là hầu như tất cả những ai đều có vấn đề trong Cục, đã phơi bày hết những bí mật ở khu phòng khám đó. Vậy mà có kẻ đã ngấm ngầm thu lại tất cả những thông tin tuyệt mật này và sử dụng vào những mục đích gì thì có Chúa mới biết. Tôi phải nói rằng đó đúng là một thảm họa về mặt an ninh.”
“Chúng ta đang truy lùng O’Bannon đấy thôi.”
“Đằng nào thì những thiệt hại cũng không thể cứu vãn được nữa rồi.”
“Dù sao cũng còn tốt hơn là nếu chúng ta không bao giờ phát hiện ra.”
“Cũng chẳng khác gì nhau hết. Tôi nghĩ anh biết rằng chính tôi đã từ lâu phản đối việc sử dụng các bác sĩ tâm thần và chuyên gia tư vấn tâm lý bên ngoài, vì chính lý do an ninh này đây.”
Bates chán chường nhìn ông ta. Và giờ thì ông đang định sử dụng thảm họa này để thúc đẩy sự nghiệp của mình thăng đến thêm một vài nấc, đúng không Buck? ông đang nhắm đến một vị trí trong Ban Giám đốc à?
“Không, Buck, thật sự là tôi không biết gì về điều đó cả.”
“Tất cả đều được lưu trữ trên giấy tờ mà,” Winters quả quyết khẳng định “Cứ kiểm tra đi.”
“Tôi chắc là có thôi, Buck. Xưa nay ông vẫn là người giỏi nhất trong việc lục lọi giấy tờ cũ mà.” Và chẳng làm được cái đếch gì trên cương vị một đặc vụ FBI thực thụ.
“Chà, sau vụ này sẽ có nhiều cái đầu bị trảm đây.”
Nhưng không phải đầu ông là cái chắc.
“Vậy tôi đọc thấy trong báo cáo này là London cũng tham gia vụ tấn công là sao đây? Làm ơn nói với tôi rằng đây chỉ là một lỗi đánh máy.”
“Anh ta cũng tham gia,” Bates thừa nhận.
Trông Winters như thể ông ta sắp sửa lại gào toáng lên. Nhưng Bates chợt cảm nhận thấy một nét thích thú khá kín đáo thoảng qua trên mặt ông ta, và anh chợt hiểu mục đích của cuộc trò chuyện thú vị này.
“Chà chà, giờ thì cánh báo chí sẽ tha hồ nhảy vào mà đóng đinh chúng ta trên cây thập giá,” Winters nói. “Rằng HRT trả thù bằng cách sát hại ông già và trẻ vị thành niên. Đó sẽ là hàng tít lớn trên các phương tiện truyền thông ngày mai. Giờ thì nghe đây, Bates, và nghe cho rõ vào, London bị sa thải, ngay lập tức.” Để tăng thêm sức nặng cho bản án, Winters chộp lấy một chiếc bút chì trên bàn và bẻ nó gãy làm đôi.
“Buck, ông không thể làm thế được. Mọi chuyện vẫn đang trong quá trình xem xét.” .
“Có, tôi có thể làm thế đấy. Anh ta vẫn đang trong thời kỳ nghỉ phép không lương để điều tra làm rõ vụ việc vừa rồi.” Winters ra hiệu cho một tay trợ lý chuyển cho ông ta tập hồ sơ. Ông ta chậm rãi rút ra cặp kính rồi liếc qua tập hồ sơ. “Và tôi cũng vừa phát hiện ra rằng trong thời gian nghỉ phép anh ta còn được phân công bảo vệ một tay William Canfield nào đó đang sở hữu một trang trại ngựa ở Hạt Fauquier. Ai ra lệnh làm việc này?”
“Tôi. Con trai của Canfield bị bọn Tự Do giết trong vụ Richmond. Cả ba người liên quan đến vụ án đó đều bị ám sát, chúng tôi tin thủ phạm là bọn Tự Do. Các ông đều biết điều đó rồi. Chúng tôi không hề muốn Canfield sẽ là nạn nhân thứ tư. Web đang không bận gì, hơn nữa Canfield cũng tin anh ta. Mà thật ra chính Web đã cứu mạng ông ta. Và cả mạng tôi nữa. Vì vậy tất cả đều rất thuận tiện.”
“Hừm, thuận tiện hay không thì phải để Canfield đánh giá.”
“Và chúng ta đã có bằng chứng rõ ràng cho thấy một chiếc xe tải do tên Silas Free đứng tên thuê đã chở những khẩu súng máy được sử dụng để phục kích đội Charlie. Chúng ta hoàn toàn có quyến tấn công chúng. Và quy trình thực hiện vụ tấn công hoàn toàn tuân thủ các bước, với sự thông qua của các cấp có thẩm quyền; ông cứ kiểm tra giấy lệnh mà xem.”
“Điều đó thì tôi biết. Chính tôi đã ký giấy lệnh cơ mà.”
“Vậy là ông ký sao?” Bates hỏi với vẻ mặt ngạc nhiên. “Thật ra tôi muốn cử một đội SWAT cơ, Buck. Vậy ra ông đã khăng khăng cử HRT đi sao?”
Winters không trả lời, và đúng lúc đó Bates chợt hiểu tại sao HRT lại được cử đi. Winters đã muốn chuyện như thế này xảy ra để có thêm lý do giải tán Đội Giải Cứu Con tin. Và Bates cũng biết rằng Winters rất quỷ quyệt nên anh không thể nào buộc tội được ông ta về điều đó.
“Tôi không hề được thông báo rằng Web London sẽ tham gia vụ tấn công dân.” Winters tiếp tục.
“À, việc đó xảy ra vào phút chót,” Bates chậm rãi nói. Về điểm này thì Bates biết anh không thể thanh minh gì hơn được.
“Ồ, cám ơn vì lời giải thích, thật sự là mọi chuyện đã trở nên rõ ràng hơn. Và ai đã chấp nhận cho London tham gia vụ tấn công?”
“'Chỉ huy của anh ta, Jack Pritchard, không còn cách nào khác là phải ưng ý.”
“Thế thì ông ta cũng bị sa thải. Ngay lập tức.”
Bates đứng bật dậy. “Lạy Chúa tôi, Buck, ông không thể làm thế. Pritchard đã cống hiến cho Cục hai mươi ba năm liền. Ông ấy là một trong những người giỏi nhất mà chúng ta có.”
“Hết rồi. Từ bây giờ trở đi ông ta là một trong những kẻ tồi tệ nhất. Và điều đó sẽ được lưu lại trong hồ sơ chính thức của ông ta. Chính tôi sẽ đề xuất lột sạch tất cả của ông ta, kể cả lương hưu, vì tội chống lệnh, có hành động gây hại cho Cục và gần một chục tội khác. Tin tôi đi, việc đó thì dễ như trở bàn tay thôi, một khi chuyện này vỡ lở ra. Sẽ có rất nhiều dê bị giết để tế thần.”
“Buck, xin ông đừng làm thế. Được rồi, đúng là trong vụ này ông ta cũng có phần sai, nhưng số bằng khen các loại của ông ấy xếp lại còn cao hơn cả người tôi. Ông ấy đã liều mạng mình không biết bao nhiêu lần. Hơn nữa ông ấy còn vợ và năm con. Hai đứa đang học đại học. Chuyện này sẽ làm ông ấy suy sụp. Sẽ giết ông ấy mất.”
Winters đập mạnh tập hồ sơ xuống bàn. “Thế này vậy, Perce, tôi sẽ thỏa thuận với anh nhé, vì tôi quý anh và tôi tôn trọng anh.”
Bates ngồi lặng thinh, lòng tràn ngập nỗi nghi ngờ trước con rắn hổ mang đang chuẩn bị thực hiện cú mổ. “Thỏa thuận gì?”
“Nếu Pritchard ở lại thì London phải ra đi. Không hỏi thêm gì nữa. Không khiếu nại, không xem xét. Anh ta phải đi ngay. Thế nào đây?”
Percy Bates ngồi chết lặng trong lúc Buck Winters đang hả hê nhìn anh, chờ đợi một câu trả lời.
*
Từ lâu nay Claire vẫn có tật nghiến răng, đến nỗi nha sĩ phải làm cho cô một dụng cụ bảo vệ hàm chuyên dụng để cô cho vào miệng mỗi tối đi ngủ nhằm ngăn không cho cô nghiến răng đến nỗi chỉ còn trơ lợi.
Cô vẫn tự hỏi không biết biểu hiện căng thẳng này ở đâu ra, có lẽ bắt nguồn từ việc lắng nghe những vấn đề của bệnh nhân tâm sự với cô. Giờ thì cô phải cám ơn thói nghiến răng tưởng chừng như có hại đó vì cô đã nhai búi giẻ đến nỗi cuối cùng nó cũng vụn ra thành từng mảnh và Claire có thể phun phì phì những mẩu giẻ ra khỏi miệng. Tuy nhiên vì hai tay đều bị còng quá đầu nên cô không sao gỡ được băng bịt mắt. Cô đã thử cọ đầu vào tường với hy vọng làm cho chiếc băng bịt mắt rơi ra, nhưng cuối cùng hóa ra chỉ có tóc cô là rụng từng mảng. Sau một hồi cố gắng vô ích, Claire kiệt sức thả phịch người xuống.
“Không sao đâu cô ơi. Cháu sẽ nhìn thay cô,” Kevin nói. “Chúng cũng khóa cháu lại một chỗ, nhưng cháu đang cố thoát ra đây.” Sau khi búi giẻ trong miệng cô đã bị nhổ ra khỏi miệng, hai người có thể bắt đầu nói chuyện và Claire đã biết Kevin là ai.
“Chú Web London có kể với cô về cháu,” cô nói. “Cô đã tới cả nhà cháu rồi. Cô chú đã nói chuyện với Jerome.” Giọng Kevin có vẻ hồi hộp. “Cháu đoán là mọi người ở nhà chắc đang lo lắm. Bà sẽ lo lắng chết mất thôi.”
“Họ không sao đâu, Kevin. Nhưng đúng là họ rất lo cho cháu. Jerome rất yêu cháu đấy.”
“Vâng, lúc nào anh ấy cũng tốt với cháu. Cả anh ấy và bà nữa.”
“Cháu có biết chúng ta đang ở đâu không?”
“Không ạ.”
Claire hít hít. “Hình như là mùi hóa chất. Có lẽ chúng ta đang ở gần một cửa hàng giặt khô hay nhà máy sản xuất gì đó.” Cô cố căng óc nhớ lại những chi tiết trên đường cô đến đây. Những con đường và địa hình gồ ghề mà tên đó đã vác cô qua cho thấy cô đang ở vùng nông thôn hơn là ở trong thành phố .
“Cháu ở đây bao lâu rồi?”
“Cháu không biết. Hết ngày này qua ngày khác.”
“Có ai đến gặp cháu không?”
“Chỉ có một người thôi. Không biết ông ta là ai, ông ta đối xử với cháu rất tử tế. Nhưng ông ta sẽ giết cháu, cháu có thể nhìn thấy điều đó trong mắt ông ta. Chính những người tỏ ra tử tế mới đáng phải đề phòng, chứ những người chuyên quát tháo và dậm dọa thì lại không đáng sợ.”
Giá kể như Claire không chết khiếp trước ý nghĩ mình sắp bị giết đến nơi, hẳn cô đã mỉm cười kinh ngạc vì khả năng thấu hiểu bản chất con người như người lớn của thằng bé.
“Tại sao cháu lại dính phải chuyện này?”
“Vì tiền,” Kevin nói thẳng tuột.
“Cô đã xem bức tranh cháu vẽ, bức cháu cầm điều khiển từ xa ấy.”
“Cháu không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Chẳng ai nói gì với cháu cả. Họ chỉ đưa nó cho cháu và hướng dẫn cháu phải nói gì.”
“Quỷ tha ma bắt mày xuống địa ngục đi?”
“Vâng. Sau đó cháu sẽ phải theo những người kia vào cuối hẻm, và khi khi cháu đến đến gần khoảnh sân, cháu sẽ nhấn nút điều khiển từ xa. Cháu đã nhìn thấy chú ấy, chú Web ấy, chú ấy bị cứng đờ người, còn những người khác lao vào khoảnh sân. Web, chú ấy không nhìn thấy cháu ở phía sau. Chú ấy gượng dậy và cố đuổi theo đồng đội, nhưng chú ấy bước như người say vậy. Cháu nhấn nút và đứng nguyên tại chỗ.”
“Vì cháu muốn chứng kiến chuyện gì sẽ xảy ra?”
“Những người kia không hề nói gì với cháu về những khẩu súng cả. Cháu thề trên mộ mẹ cháu, cháu thề đấy !”
“Cô tin cháu mà, Kevin.”
“Lẽ ra cháu phải quay về chỗ cũ, nhưng cháu không thể. Chứng kiến các chú ấy chết như thế. Và rồi Web, chú ấy quát lên với cháu. Làm cháu giật bắn cả mình. Chú ấy đã cứu cháu. Cháu sẽ chạy ra khỏi đó nếu không có chú ấy ngăn lại, và nếu thế cháu đã chết chắc rồi.”
“Chú Web nói là có người đã đánh tráo cháu bằng một thằng bé khác.”
“Vâng ạ. Cháu không biết tại sao.” Claire hít một hơi thật sâu và mùi hóa chất hăng hắc lại tràn ngập trong phổi cô. Giờ thì cô tin chắc đó chính là mùi Clor, nhưng cô hoàn toàn không biết nó ở đâu ra. Cô cảm thấy hoàn toàn tuyệt vọng.